|
Chap 10 : Tình Bạn - Tình Yêu
Khả Lâm đang nhíu mày với những cuốn báo lá cải sáng nay, cô đang thừ người thì nghe tiếng gõ cửa mạnh
[cốc…cốc…] mở cửa, mở cửa đi
Mới vừa nắm tay cầm hé mở cánh cửa thì đã có một gã say mềm xông thẳng vào nhà cô. Hoảng hốt cô vội quơ lấy cây dù được trèo gần đó nhắm mắt đánh tới tấp vào hẳn
A….A…..A…..
Có tiếng nói quen thuộc, mở toang mắt buông vội hung khí vừa đánh người. Khả Lâm lấy tay bịt miệng quá đỗi bất ngờ
_là anh sao ?
_chứ cô nghĩ là ai ?- vịn vai anh nhíu mày đau đớn
_tôi cứ tưởng……- Khả Lâm cúi mặt cười ngượng
_cô tưởng gì……..- Vu Hạo vẫn cố vặn vẹo thêm câu nữa trước khi ngã người vào sofa mệt mỏi
Đỏ ửng mặt vì hành động vừa rồi, cô cứ đứng yên vị cạnh cửa phòng đưa tay vào để cắn chặt mà không nhận ra. Vẻ mặt này mà ai thấy chắc có mà bò lăn ra cười cũng may là Vu Hạo đã nhắm tịt mắt nằm lăn ra không cử động nếu không thì chính cô cũng không biết phải trốn đi đâu nữa.
Gần nửa giờ sau khi Khả Lâm đánh nhầm người,
Cô đã bình tĩnh lại nhẹ nhàng bước vào phòng mang ra dụng cụ y tế. Vì anh chàng đã ngủ say nên Khả Lâm cứ lưỡng lự mãi bỗng quên mất tại sau đêm khuya lại để anh ta ngủ trong phòng mình. Một lần nữa cô có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt anh, mới chợt nhận ra cố vốn hiểu về anh khá nhiều có lẽ nhiều hơn những gì cô tưởng
“anh ấy đã ly hôn trong sự hụt hẫng khi bị lừa dối. Mình cảm nhận đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, khô khan đó là một trái tim ấm áp khó mà khám phá hết…”
Đó là tất cả những gì cô biết trước khi gặp anh thông qua cô bạn thân !
Nhưng nhận xét của cô lại hoàn toàn khác hẳn ! Vu Hạo với cô chỉ là cái tên được nhắc đến và ghi nhớ bắt đầu từ những cuộc họp show. Ấn tượng đầu tiên cũng chỉ là đôi mắt ấy đơn giản chỉ thế, chỉ là hơi khó hiểu trước sự thay đổi cảm xúc đột ngột của một chàng trai. Thậm chí cô còn đưa anh vào danh sách đen- những chàng trai hào hoa không nên chạm vào.
_anh dậy đi…..về phòng đi chứ !- đột nhiên cô không muốn nghĩ nhiều về con người này nữa, lắc nhẹ người cô đánh thức anh.
_ơ……
Vu Hạo vẫn không thức giật, Khả Lâm đanh phải mạnh tay dùng hết sức lôi anh ta dậy vô tình khiến cả hai ngã nhào nằm lăn trên sàn gỗ. Cảm giác thấy có vật gì rất nặng đang đè lên người mình, cô bình tĩnh hé từ từ mắt.
_anh đè chết tôi rồi…..mau đứng dậy đi !
Thì ra cái níu tay ấy quá mạnh khiến cả thân người của Vu Hạo úp xuống đè lên Khả Lâm. Cảnh này chẳng thể nào tưởng tượng ra nữa. Vu Hạo người đầy mùi bia chẳng còn biết gì gục đầu vào vai cô người cứ như mềm nhũn. Cố vùng vẫy nhưng không được cô giận dữ dùng hết sức đẩy mạnh tên say rượu về phía sau hậu quả của cơn giận là thay vì Khả Lâm có thể đứng dậy thì lại bị kéo theo.
[chụt…..chụt]
Lần này thì đến lượt Khả Lâm nằm lên người Vu Hạo. Cúc áo đứt ra khiến anh để lộ vẻ lịch lãm của mình trước mặt cô gái.
A……A……A
_hai người làm gì vậy- Nhân Nhân bước vào không hiểu chuyện gì đã xảy ra
_Ơ……..mình- ngẩn đầu nhìn Khả Lâm vội ngồi dậy chạy đến uống hết ly nước đang để trên bàn
Hành động này vô tình làm cho Nhân Nhân càng hiểu lầm thêm nữa. Cái liếc mắt mang đầy sự tức giận và ẩn ý được trao cho cô bạn thân, cô gái bỏ đi không nói bất cứ điều gì nữa. Khoảng một lúc sau khi cô bạn đi khỏi Khả Lâm mới giật mình nhận ra hình như đã có sự nhầm lẫn rất lớn
_sau mình lại như vậy ! lần này thì hiểu lầm lớn rồi. Khả Lâm ơi ! hôm nay cô sao vậy !
Vừa nói cô vừa lấy tay vỗ nhẹ lên trán mình thể hiện sự hối tiếc. Chính cô hiện tại cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, nếu theo lẽ thông thường cô sẽ nhanh chân đuổi theo giải thích bởi với cô tình bạn thân này rất quan trọng, nó đã giúp cô trở lại là chính mình.Bỏ mặc Vu Hạo nằm trên sàn nhà, cô bước ra ban công và ngồi thừ ở đó.
Paris chiều ngày hôm sau,
Khải Văn đã tìm kiếm cái bóng theo mình rất lâu nhưng chợt nhận ra đã hai ngày cô không xuất hiện mọi liên lạc gần như bị cắt đứt. Linh cảm nhạy bén làm anh có chút lo lắng.
[ầm…..ầm]
Tất cả mọi thứ trên bàn đều nằm rải rác trên mặt sàn phòng làm việc, anh chống tay lên bàn đôi chân mày chau lại
_anh lại nổi giận nữa sao ! là vì thiếu “người đẹp” à ??- người không mời mà đến đã lên tiếng
Lúc nói đến hai từ “người đẹp” Bội Sang nháy mắt chế nhạo, cười mỉa bước vào trong phòng tự nhiên ngồi xuống ghế. Đúng là cô người mẫu này rất biết làm người khác phải chú ý từ cách nói chuyện đến cử chỉ, những câu nói của cô luôn là vũ khí có sức sát thương rất lớn. Anh vốn chưa từng quan tâm đến cô gái bên cạnh mình nhưng hôm nay trong một giây đơn điệu đại thiếu gia này lại nhớ đến khuôn mặt Sam và muốn ngay lập tức nhìn thấy
Tối hôm qua tại ngọn đồi nhỏ,
_cô đến rồi sao !- một người đã đợi Sam từ rất lâu
_là cô hẹn tôi đến đây à- Sam cũng bất ngờ vì cứ tưởng người hẹn cô ra đây phải là Khải Lâm nhưng giờ người đứng trước mặt là người khác
_cô đang bất ngờ sao, có muốn biết tại sao tôi hẹn cô ra đây không ?
_??????
Sam xoay người lại đứng chờ câu trả lời từ đối phương. Đứng từ trên cao những làn gió cứ thổi rít mang đến cảm giác lạnh đến tận bên trong. Cứ như là có đến hai thủ đô cùng tồn tại, khung cảnh vùng ngoại ô thực rất khác sự ồn ào và hoa lệ thường ngày giờ đã yên tĩnh đến trống rỗng.
_bởi cô biết đã biết quá nhiều và đối với tôi nó là một sự đe dọa
Từ phía sau đôi bàn tay xô mạnh Sam mất đà lăn xuống chân đồi
………
Kể từ buổi tối say khướt tối hôm trước, Vu Hạo cũng nhận thấy sự né tránh của Khả Lâm đối với anh đặt biệt là khi có mặt một người thứ ba. Suy nghĩ mãi nhưng anh vẫn không hiểu là vì sao, nếu chỉ là vì anh xông vào phòng cô thì cũng đâu đến mức cô lại thờ ơ đến như vậy. Qủa một ngày sống thiếu tiếng nói của cô anh thật không quen trống rỗng đến lạ lùng hay là vì từ lâu cô vốn đã chiếm đi khoảng không rộng lớn xung quanh anh, chỉ có điều anh chẳng nhận ra.
“một ngày trôi qua mình bỗng nghĩ nhiều hơn về cô gái này, hơn nửa thời gian mình dành để nhớ đến khuôn mặt cô ấy. Có lẽ nào mình đã yêu………”
Anh chưa từng quyết định điều gì dựa vào trò hên xui nhưng lần này là ngoại lệ. Nâng nhẹ cánh cửa lồng nhỏ nơi anh nuôi một chú hamster xinh xắn khác, Vu Hạo đeo vào cổ chú ta một ống thủy tinh nhỏ bên trong có chứa một mảnh giấy ghi địa điểm cũng như thời gian của cuộc hẹn. Nếu cô nhận được thì đồng nghĩa với việc chính tạo hóa cũng muốn anh đối diện và tát hợp cho họ còn ngược lại xem như chẳng có gì, anh và cô sẽ sống với thế giới của mình. Trao hết tình yêu của mình cho một con vật quyết định với mọi người là điều ngu ngốc nhất từng biết, nhưng đối với con người đã chịu tổn thương lớn về tình cảm như Vu Hạo đây là lần tìm kiếm động lực và niềm tin để anh đối diện với cảm xúc chính mình.
Buổi tối trên du thuyền,
_cảm ơn vì cô đã đến đây !- nhấc ghế để Khả Lâm ngồi vào bàn, anh chầm chậm nói
_dù sao tối nay tôi cũng không có gì để làm, anh không cần phải khách sáo vậy !- giọng lạnh lùng của cô làm không khí bao trùm quay đây có phần nặng nề.
_hình như anh hẹn tôi ra đây không chỉ đơn thuần là ăn cơm tối, đúng không ?- Khả Lâm nói tiếp
Một giây giật mình và thêm một giây bối rối trước cô, Vu Hạo mạnh dạn đi thẳng vào chủ đề chính
_tôi chỉ muốn hỏi cô tại sao lại né tránh tôi ?
_anh nghĩ tôi đang tránh mặt anh sao, thật lạ tôi chẳng có lý do gì phải làm vậy !- thái độ dững dưng của cô đối với câu hỏi này
_tôi thật không biết chắc em có yêu tôi không ? nhưng tôi biết với tôi em đã có chút tình cảm. Tôi chỉ muốn chúng ta cho nhau một cơ hội được không ?- con tim anh đã lên tiếng, bởi Vu Hạo đang cảm thấy nếu như anh không nói ra thì rất có thể anh chẳng còn cơ hội để nói
Khả Lâm im lặng vẻ mặt dù cố kìm nén vẫn để lộ chút thất thần và do dự, đối diện giữa tình yêu và tình bạn mà phải lựa chọn một trong hai thì với cô dường như quá sức.Muốn trách bản thân tại sao lại vô tâm không lắng nghe và nhận ra rằng cô bản thân nhất đã yêu người đàn ông này, tại sao lại lao vào mê cung không lối thoát.
_xin lỗi tôi không thể ! không thể bỏ mọi thứ để chọn anh- chiếc du thuyền cập bến để đón vài vị khách cũng là lúc cô gái trẻ bước lên bờ
Vài giọt nước mắt đã rơi trên đường bước lên, cố bước thật nhanh để không ai nhận thấy. Bắt cô phải chọn lựa giữa nhiều thứ cùng một thời điểm với cô có chăng là sự trừng phạt vì đã quên mất lời hứa ngày trước
“dù anh có mất đi nhưng em vẫn mãi yêu anh và chờ đợi ngày anh trở lại”
Còn lại một mình trên du thuyền, cô độc giữa sự ồn ào náo nhiệt, giữa tiếng nhạc và giọng cười rộn rã. Cảm xúc trong anh lúc này là mớ lộn xộn, tự hỏi bản thân nên vui vì đã không dính vào tình cảm thứ dễ làm con người đau khổ nhất hay nên buồn vì mình đã bị cô ấy từ chối thẳng thừng. Trên gương mặt này chẳng biết nên thể hiện nét gì đành bình thản như mặt hồ lặn sóng. Người thứ ba chợt xuất hiện,
_sao cô lại ở đây
_anh không hoan nghênh em sao !- Nhân Nhân sau cái nhếch miệng của Vu Hạo cũng đã ngồi xuống
_tôi chỉ có chút bất ngờ !- anh ngã người tựa vào ghế
_cô ấy không chấp nhận tình anh, liệu anh có thể trao cơ hội đó cho em không !- cô nhẹ nhàng nói rõ từng từ một
Bị đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Vu Hạo lắng nghe lời đề nghị này cứ ngỡ đang mơ
_[haha] cô đừng đùa giỡn như vậy chứ !
_em không đùa, đó là thật lòng. Chẳng lẽ em không bằng Khả Lâm sao ?- Nhân Nhân nhấn mạnh khẳng định
_xin lỗi nhưng người tôi yêu không là cô, Nhân Nhân – Vu Hạo khẽ cúi đầu hạ giọng
Hai cô gái đến và lần lượt rời đi với hai luồng cảm xúc trái ngược nhau để lại một người đang ngồi đây ngập tràn trong sầu muộn. Thủ đô Paris lung linh trong ánh đèn đêm muôn màu giờ bỗng nhạt nhòa, tẻ nhạt trong cái nhìn của ba con người nhỏ bé.
……………
Còn ai nhận ra đại thiếu gia phong độ và cao ngạo giờ lại ủ rũ ngồi bệt trên sàn tựa hẳn người vào tường, xung quanh là ngổn ngang mọi thứ, tóc tai bù xù quần áo lại xốc xết
“Sam đã chết, thi thể cô ấy vừa được phát hiện dưới chân đồi ở ngoại ô”
Câu nói này cứ vang mãi bên tai Khải Văn làm ai đau đớn muốn lật tung cả thể giới chỉ mong tìm thấy cô gái mang tên Sam- người mà anh đã quên lãng bấy lâu nay. Anh không thể tin vào mắt mình khi phía dưới tấm vải trắng che phủ kia là người con gái mà anh vừa nhận ra mình đã yêu. Đắm chìm trong men rượu là điều cuối cùng có thể giúp anh phút chót quên đi hiện tại. Lúc nhận ra cũng là lúc ông trời mang đi mất gần như là mọi thứ của anh ta.
_tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy ? ông trời ơi !- anh hét lên
Những giọt nước mắt hiếm hoi đã rơi dành cho Sam- cô gái tốt bụng và hiền lành, có lẽ là người cuối cùng chấp nhận hy sinh tất cả vì anh.
Trở về phòng Nhân Nhân đã nhận được hai email,
“cậu yên tâm mình sẽ không vì bất cứ điều gì mà đánh mất tình bạn này của chúng ta. Mình ủng hộ cậu đến với anh ta, cậu hợp với anh ấy hơn mình. Và mình không thể làm sai lời hứa với một người khác !” Khả Lâm
“tôi biết trong tình yêu lời xin lỗi là thừa thải, cô là cô và cô ấy là cô ấy. mỗi người có một những ưu điểm riêng mà không ai có thể so sánh vì vậy cô nên tự tin vào bản thân mình. Tôi có thể nói cho cô biết rằng chính tôi cũng không biết tại sao mình yêu Khả Lâm chỉ cảm thấy khi tôi ở bên cố ấy cảm thấy bản thân rất vui, thoải mái cứ như cô ấy là một nửa định mệnh dành cho tôi. Liệu cô có chấp nhận bên cạnh một người mà anh ta lúc nào cũng nhớ về hình bóng khác ?” Vu Hạo
Sáng Paris ngày thứ mười hai,
“Các báo và kênh tin tức đồng loạt đưa tin cô người mẫu nổi tiếng Lư Bội Sang đã thừa nhận lên kế hoạch phá hoại show thời trang hợp tác cách đây một tuần của hai tập đoàn Trung-Pháp. Đồng thời theo báo cáo mới nhất thì rất nhiều khả năng cái chết của một cô gái mang quốc tịch Trung Quốc cách nay hai ngày có liên quan đến cô”
Khả Lâm và Nhân Nhân đang ngỡ ngàng khi xem tin tức sáng nay, liên tục những cuộc gọi phóng vấn gọi đến nhưng Khả Lâm đều thản nhiên vỏn vẹn một câu trả lời
_tôi không biết rõ chuyện này và cũng đang đợi kết quả cuối cùng. Cảm ơn mọi người đã quan tâm !
Khả Lâm rút người lại ngồi co rúm trên ghế sofa nở một nụ cười cố tỏ vẻ bình thường nhưng chẳng thể che lấp được sự u buồn và dằn dặt trong cô. Nhân Nhân cũng im lặng không buồn trêu chọc đùa giỡn như hằng ngày, bởi không thể quên nhanh mọi chuyện vừa xảy ra.
Bên kia phòng cũng có một anh chàng đang sững sốt khi hay tin tức và càng mất bình tĩnh hơn khi tất cả chuyện này đều được chủ tịch Vu- cha anh, dàn xếp cả rồi mọi chuyện đã nằm sẵn trong sự tính toán của ông. Và rằng bên cạnh anh vốn đã có sẵn gián điệp của cha mình luôn quan sát theo dõi từng hành động xung quanh anh.
_chính cha mẹ giờ đây cũng không tin tưởng mình !- Vu Hạo tự cười mỉa chính mình
_có lẽ mình nên về rồi, dù sao nơi này cũng chẳng còn gì cần giải quyết- hạ tách cafe xuống bàn anh buông lên câu gợi.
Mở máy điện thoại anh gọi đến sân bay
_tôi là Vu Hạo, cho tôi đặt một vé về Bắc Kinh sớm nhất
_thưa ông, chuyến bay sớm nhất cũng phải sáng ngày mốt
_à vậy cũng được |
|