Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thoathan
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu | Phôi Phi Vãn Vãn (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
31#
 Tác giả| Đăng lúc 16-11-2012 02:38:24 | Xem tất
Chương 28: Giang Nam thổ lộ (2)





                                                                                                                                



Ta không hiểu hỏi:

"Vậy còn mẹ của chàng?"

Tên của hắn, như thế nào lại chưa từng có người gọi qua? Trong mắt một tia mạt quang ảm đạm chậm rãi trầm xuống, thế nhưng hắn tựa hồ hết sức miễn cưỡng, cười một tiếng, mở miệng:

“Mẹ ta vào thời điểm ta sinh ra liền qua đời, nàng thậm chí … còn chưa kịp nhìn ta một cái.”

Tay của hắn khẽ nắm chặt thành hai quả đấm. Đó là sự kìm nén của nỗi đau. Nhưng ta chẳng biết phải làm gì cho hắn, nên lựa chọn mở miệng:

"Thật xin lỗi, ta. . . . . ."

"Không sao."

Thế nhưng hắn lại lắc đầu,

"Nàng nhất định ở trên trời dõi theo ta, nhìn theo con đường mà ta đi . . ."

Câu nói kế tiếp, hắn nói ra rất nhỏ, rất nhẹ, ta căn bản không nghe rõ được hắn nói cái gì. Hắn giơ tay, vén màn xe lên, ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời. Tựa như trong một khắc kia, hắn nhìn thấy mẹ hắn, đúng như lời hắn nói, cũng đang dõi theo mà nhìn hắn.

Ta chợt cảm giác có cái gì đó không đúng. Hôm đó ở anh vườn, rõ rằng hắn có nói, câu chuyện xưa về Bồ Công Anh màu tím là do mẹ hắn kể lại cho hắn. Vì sao hiện giờ, hắn lại nói, mẹ hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt hắn một lần đã qua đời?

Khẽ cắn môi, giùng giằng đắn đo có nên hỏi hay không, lại thấy Giang Nam đã buông xuống màn xe, cười nhạt:

“Cái chuyện xưa đó, là nhũ nương nói cho ta biết. Nàng nói, đó là câu chuyện tình yêu mà cả đời mẹ ta tin tưởng.”

Ở trong lòng, khẽ thở nhẹ một tiếng, nam tử trước mặt, tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của ta. Hắn biết ta muốn hỏi, lại không đợi ta mở miệng mà đã trả lời.

Không tự chủ đưa tay lên ngực, đó là loại cảm giác gì, ta không nói ra được. Kinh ngạc mà nhìn hắn, hắn chợt mở mắt nhìn thẳng vào ta, âm thanh trầm thấp:

"Loan Phi, nàng có tin vào duyên phận hay không?"

Duyên phận? Ta tất nhiên tin. Ta cùng với hắn quen biết, chính là duyên. Ta chưa mở miệng, đã thấy hắn nhìn ta chăm chú, yên lặng nói:

"Ta còn tin tưởng hơn vào cái gọi là ‘vừa thấy đã yêu’."

Chỉ một câu nói làm cho trái tim ta nhảy nhanh nửa nhịp! Vừa thấy đã yêu… Hắn đưa ngón tay khẽ lướt qua gương mặt ta, mà ta lại sững sờ quên cả tránh né. Hắn cười nhẹ:

“Nhã nhặn lịch sự tựa như làn gió trong lành nhẹ thổi, uyển chuyển thuần khiết tựa như nước suối nguồn trong. Chỉ tiếc…”

"Đáng tiếc cái gì?"

Ta không kịp chờ đợi đã bật thốt lên hỏi. Rút bàn tay trở về, hắn lắc đầu nói:

“Ta và nàng, thân phận cách nhau thực xa.”

Thân phận? Nỗi lo lắng trong lòng tựa hồ buông xuống. Phượng Hố đã đáp ứng để cho ta tự mình chọn lựa vị hôn phu tương lại, chuyện thân phận, vốn cũng không phải vấn đề khó khăn. Ta đang định mở miệng lại nghe hắn nói:

“Mới vừa vào phủ nhà nàng, chắc hẳn chính là Thất Hoàng Tử? Phục sức như vậy, chắc là không sai rồi.”

Ta khẽ giật mình, hắn là … vì chuyện đó mà phiền não sao? Trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, lắc đầu nói:

"Ta đối với Thất Hoàng Tử, không có tình yêu nam nữ."

Chỉ một câu nói này thôi, tin tưởng Giang Nam cũng đã hiểu tâm ý bên trong. Quả nhiên, tròng mắt của hắn sáng lên, khóe miệng cười cười, kích động nắm lấy tay ta hỏi:

"Loan Phi, thật vậy sao?"

Động tác đột ngột, làm cho ta sợ hết hồn, nhưng mà ta cũng không muốn thoát ra. Rũ mí mắt xuống, đỏ mặt nói:

"Là thật."

"Loan Phi."

Nắm tay của ta, hắn cúi đầu gọi. Ta vẫn như cũ cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Ta vốn không mong muốn cuộc sống chốn hoàng gia, ta chỉ muốn tìm được người mình yêu thương, bình thản sống trọn bên nhau cả một đời.”

Ở trước mặt hắn, ta lại có thể đem những lời này nói ra, có lẽ là bởi vì, ta thực sự … yêu hắn. Vừa thấy đã yêu! Ta thực cũng tin tưởng vào điều đó. Không có sợ hãi, chẳng có bàng hoàng, chỉ có hạnh phúc ngập tràn.

"Không thích cuộc sống hoàng gia. . . . . ."

Giang Nam thì thầm nhắc lại, khẽ mỉm cười, nói:

"Loan Phi, nếu ta tới cửa cầu hôn, nàng có bằng lòng hay không?"


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

32#
 Tác giả| Đăng lúc 16-11-2012 04:20:04 | Xem tất
Chương 29: Lòng có người khác (1)







                                                                                                                              


Ta đột nhiên hồi tỉnh, tròn mắt nhìn nam tử trước mặt, hắn nói… Tới cửa cầu hôn. Hắn là … nghiêm túc sao?

Dồn dập thở hổn hển, trong lòng vừa hưng phấn vừa lo lắng.

"Loan Phi, ta muốn cưới nàng."

Hắn lại kiên định nói.

"Chàng. . . . . . Chàng không phải sợ Thất Hoàng Tử gây phiền toái cho chàng sao?"

Ta nhìn hắn hỏi. Hắn không có trả lời, chỉ hỏi:

"Nàng nguyện ý chứ?"

Trong mắt hắn hoàn toàn là ý chí kiên định. Hắn chỉ hỏi ta có nguyện ý hay không. Hắn chỉ quan tâm tới ý nghĩ của ta. Hắn không sợ Quân Ngạn.

Nhắm mắt lại, ta thận trọng gật đầu. Nguyện ý, ta nguyện ý.

Làn môi mềm mại của hắn nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của ta, ta giật mình kinh ngạc, lập tức mở mắt nhìn hắn. Trong tình thế cấp bách muốn rút tay ra, hắn lại nhẹ giọng nói:

“Đừng sợ, trước khi cưới nàng về, ta sẽ không làm gì hết.”

Trái tim ngập tràn ấm áp. Ngay trong khoảnh khắc kia, ta nhận định, Giang Nam, hắn chính là nam nhân mà ý trời đã định cho ta.

Thì ra tư vị của tình yêu lại ngọt ngào như thế. Trong lòng trừ bỏ cao hứng vẫn cứ là cao hứng. Nếu không phải Thanh Tư đột nhiên nhấc màn xe lên, ta sẽ vẫn để cho hắn nắm bàn tay ta không buông.

“Tiểu thư, muội nhìn thấy Nhị tiểu thư!”

Nha đầu Thanh Tư kia không chút nào để ý tới sắc mắc nhuốm hồng của ta, cau mày kêu to.

Vân Lan? Ta lấy làm kinh hãi, thò đầu ra nhìn lại, thấy Vân Lan đã ngồi lên kiệu. Chung quanh nàng, đều là những hộ vệ võ công cao cường. Ta cùng với nàng, cũng đã thật lâu không có gặp nhau. Nàng hoàn toàn cho rằng cha mẹ thiên vị ta, thực ra có chỗ lại trở thành như thế này chứ?

Chỉ nhìn vào số tùy tùng theo nàng ra khỏi cửa, chẳng phải là cha đối với nàng nhất mực coi trọng sao? Sợ nàng gặp chuyện không may, cho nên mới phải tìm nhiều người bảo vệ cho nàng như vậy!

"Nàng là. . . . . ."

Ánh mắt Giang Nam nhìn về nữ tử ở cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi. Ta thở dài nói:

"Là Nhị tỷ của ta."

Hắn cười nói:

“Sao không giới thiệu, sau này, rồi cũng trở thành thân thuộc mà.”

“Quan hệ của ta với nàng xưa nay chưa từng tốt.”

Ta nói rất bất đắc dĩ, kì thực không muốn thừa nhận sự thật này.

"Vì sao?"

Hắn hỏi. Vì sao? Thực sự có quá nhiều. . . . . . Hắn nhìn ta, mở miệng:

“Rõ ràng, nàng cũng không muốn xa cách với nàng ấy.”

Ta gật đầu. Nhưng là ta không muốn thì có tác dụng gì đây? Ta mà nói… Vân Lan một câu cũng không muốn nghe. Mỗi lần nói chuyện, nàng đều cùng ta phân tranh cao thấp. Nàng cực kỳ ghét ta.

“Cùng là một cội sinh ra, hà cớ gì phải hiềm khích nhau như vậy.”

Giang Nam thấp giọng nói,

"Loan Phi, nếu nàng tin tưởng ta, ta nguyện ý thử một lần. Để cho quan hệ tỷ muội các nàng hòa hoãn lại."

Ta mở to con mắt nhìn, hắn thật sự… có thể chứ?

‘Chờ giải quyết xong chuyện Nhị tỷ của nàng, ta sẽ tới cửa cầu hôn. Sau đó, sẽ cưới nàng về làm vợ.’ Đây là lời nói mà Giang Nam để lại, đã sớm khắc sâu vào tận đấy lòng ta.

Theo đường cũ, từ cửa hông vào phủ, liền thấy Phượng Lê Mạch đứng ở cửa chằm chằm nhìn ta.

"Lục ca."

Ta khẽ gọi hắn, lại quay đầu lại phân phó nói,

"Thanh Tư, muội trở về trước, ta cùng với Lục ca đi dạo một chút."

"Vâng"

Thanh Tư đáp một tiếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phượng Lê Mạch, liền xoay người rời đi. Phượng Lê Mạch nhìn ta, hỏi:

"Muốn cùng Lục ca nói gì?"

Tâm tình vẫn chưa thoát khỏi những lời nói bình tĩnh cùng kiên định của Giang Nam, ta quay đầu lại nói:

"Lục ca, huynh cảm thấy hắn như thế nào?"

Tin tưởng hắn mới vừa rồi cũng là thấy rất rõ ràng tất cả về Giang Nam.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

33#
 Tác giả| Đăng lúc 16-11-2012 04:22:06 | Xem tất
Chương 30: Lòng có người khác (2)







                                                                                                                                       


Phượng Lê Mạch trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi lên tiếng:

“Hắn là con trai độc nhất của Giang viên ngoại Thành Tây, sinh ra trong một gia đình thương nhân bình thường, không phải con em quan lại.”

Lời nói của hắn vô cùng cứng nhắc, giống như chỉ là tường thuật những gì hắn biết về Giang Nam. Mà ta ngẩn ra, ngập ngừng, không nghĩ tới hắn lại phái người đi điều tra qua gia thế của Giang Nam. Phải chăng từ thời điểm lần đó chúng ta bị bắt cóc, hắn đã bắt tay vào làm rồi?

"Lục ca. . . . . ."

Hắn là bởi vì quá quan tâm ta, cho nên cho dù làm, cũng như vậy không biến sắc. Hắn khẽ cười một tiếng, hỏi:

"Tính toán khi nào nói cho cha biết?"

Ta ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Muội muốn hòa hảo với Nhị tỷ trước đã rồi mới nói đến chuyện này.”

Giang Nam nói có biện pháp, thì nhất định sẽ có biện pháp, ta tin tưởng hắn.

Phượng Lê Mạch giật giật khóe môi, nhưng không có nói nữa. Lúc này, một gia đinh chạy tới, cúi đầu nói:

"Lục thiếu gia, lão gia tìm ngài."

Phượng Lê Mạch gật đầu, xoay người muốn đi, ta bỗng nhiên nói:

"Lục ca, cám ơn huynh."

Hắn hơi ngẩn ra, ngoái đầu nhìn lại cười nói:

"Trở về đi thôi."

Nói xong, liền trực tiếp đi về phía trước. Tâm tình tốt khác thường, ta cảm thấy ta thật may mắn. Những gì ta muốn có, đều có được; mà những gì không có, cũng rất mau mà có được.


***


Trở về Huyên Anh Các, xa xa, liền nhìn thấy thân ảnh cao lớn.

"Loan Phi."

Quân Ngạn gọi ta, giọng nói xen lẫn chút tức giận,

"Muội đi đâu vậy?"

Không tìm được ta liền đưa ra chất vấn.

Nhìn khắp nơi một lượt, ở trong sân lại không thấy một bóng người. Nghĩ chắc chắn là hắn đã cho tất cả mọi người lui ra đi? Trong lòng than một tiếng, đúng là Hoàng Tử, tính khí quật cường, bá đạo như vậy.

Thấy ta không nói lời nào, hắn tựa hồ càng thêm tức giận, bước nhanh đến phía trước đem ta ngăn ở trong ngực, cau mày nói:

“Không phải đã nói chờ nói chuyện với Quốc Cữu xong liền sẽ tới thăm muội sao? Sao lại không tìm thấy bóng dáng muội đâu?”

Ta giãy giụa nhưng không thể thoát ra được, đành nói:

"Biểu ca, buông muội ra!"

"Vì sao?"

Hắn từng bước tiến tới gần, trong mắt bỗng nhiên hiện lên sự bồn chồn bất an, thanh âm trầm thấp nói,

“Vì sao đột nhiên muội lại kháng cự lại ta như vậy? Loan Phi, muội trước kia… chưa từng như vậy.”

Đúng vậy. Ta thừa nhận, ta chỉ muốn rời xa hắn. Từ ngày đó hắn nói muốn tìm Hoàng Thượng ban hôn, từ ngày đó, vào thời điểm ở bên sông Tần Hoài gặp được Giang Nam, ta đã chân chính hiểu rõ trái tim mình. Nơi đó, không có chỗ dành cho Quân Ngạn.

Ngước mắt, nhìn hắn, ta mở miệng cười:

"Bởi vì ở trong lòng của muội, đã có người khác."

"Không thể nào!"

Cánh tay đang ôm lấy ta bỗng chợt run lên, hắn lạnh lùng nói,

"Là ai? Đến tột cùng là người nào!"

Ta lắc đầu, ta tất nhiên sẽ không nói cho hắn biết. Ta làm sao có thể để cho hắn đi tổn thương Giang Nam đây?

"Muội đang gạt ta, có phải hay không?"

Hắn nắm chặt cánh tay ta, giọng nói hung dữ, hỏi. Con ngươi hắn đổi sắc, lông mày nhíu chặt. Ta hiểu rõ, thật ra hắn không phải là không tin, hắn chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi. Hắn cũng là hiểu rõ ta, ta sẽ đem chuyện như vậy ra để nói đùa.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

34#
 Tác giả| Đăng lúc 16-11-2012 04:24:14 | Xem tất
Chương 31: Lòng có người khác (3)






                                                                                                                          



Lồng ngực của hắn phập phòng, kịch liệt thở dốc, một hồi lâu sau, mới lại nói:

"Loan Phi, muội như thế này là đang ép ta."

Ta hiểu rõ, hắn là đang muốn uy hiếp ta. Chẳng qua là hiện tại, ngay cả ông trời cũng đang giúp đỡ ta.

“Đại Tuyên cùng với Biên Quốc đang giao chiến, nếu như lúc này biểu ca muốn tìm Hoàng Thượng ban hôn, tin rằng cô cô cũng sẽ ngăn cản.”

Huống chi, hắn cùng Thập Tam Hoàng Tử kia tranh chấp lẫn nhau, cũng là vừa mới bắt đầu. Lúc này bọn họ đều nên cẩn thận hơn mới đúng.

Trong mắt hắn nhiễm màu tức giận. Ta không biết, hắn là đang nghĩ tới Thập Tam Hoàng Tử, hay là bởi vì lời nói của ta. Ta than một tiếng:

“Huynh không nên lúc nào cũng nhìn có một mình muội.”

Lời nói này nói ta, là ta nghĩ tới Khinh Ca, Cửu muội của ta một lòng yêu thương hắn.

Quân Ngạn cười lạnh một tiếng, xoay trở thân thể ta đối diện với hắn, nói:

“Ta hôm nay nói cho muội biết, trong mắt của ta, cho tới bây giờ chỉ có một mình muội, Về sau, cũng sẽ không có ai khác. Một ngày nào đó, ta sẽ mang kiệu hoa tới đại môn Phượng phủ. Mà muội, cuối cùng cũng sẽ trở thành thê tử của ta!”

Hắn nói ra lời thề son sắt, rõ ràng từng câu từng chữ. Mà ta lại bởi dự kiên định này của Quân Ngạn làm cho có chút rung động.

"Biểu ca."

"Không cần gọi ta là biểu ca, gọi ta là Ngạn."

Hắn có chút nóng nảy thiếu kiên nhẫn, nhìn ta gầm nhẹ.

"Biểu ca."

Ta vẫn như cũ không sửa miệng.

"Muội!"

Hắn nhíu chặt lông mày, tức giận, nhưng ta vẫn như cũ không chịu khuất phục. Ở trong lòng ta, hắn xưa nay vẫn luôn là ca ca của ta, cũng giống như Phượng Lê Mạch vậy.

Nhắm mắt lại, ta chậm rãi cười. Có lẽ, ta nên cảm ơn hắn đã cho ta ngày càng tin tưởng vào cảm giác của chính mình. Thời điểm ở bên cạnh Giang Nam, ta không hề có cảm giác muốn kháng cự như vậy. Ta chỉ nghĩ làm thế nào ở bên cạnh hắn lâu thêm một chút, lâu thêm một chút. Cuối cùng, Quân Ngạn buông ta ra rồi nắm chặt lấy tay của ta, lạnh lùng nói:

“Một ngày nào đó muội sẽ biết, người muội yêu chân chính chỉ có ta!”

Ta lắc đầu, ta tất nhiên không tin. Hai người, ai cũng giữ vững quan điểm của mình.

Quân Ngạn đến lúc đi, mang theo cả sự tức giận cùng không cam lòng. Ta hiểu rõ, hắn sẽ không chịu buông tha, bởi vì hắn là Quân Ngạn. Thế nhưng, ta không sợ, bởi vì có lời nói của Giang Nam, ta cái gì cũng không sợ.


***


Thời điểm Vân Lan trở về phủ cũng đã rất trễ. Ta đến tìm nàng, nàng cũng đều đóng cửa không gặp. Liên tiếp vài ngày trôi qua đều là như thế. Ta là thật lòng mong muốn cùng nàng hòa hảo, đối với nàng tốt hơn một chút, nhưng là, ngay cả cơ hội gặp mặt, nàng cũng không cho ta.

Nghe nói Hoàng Thượng vẫn không hạ lệnh lui binh, cũng không có mởkho cấp phát quân lương. Thay vào đó, ngài hoàn toàn thông qua tấu chương khuyến nghị của Thập Tam Hoàng Tử.

Thế nhưng, bảy ngày sau, đại binh bại trận. Sắc mặt Phượng Hố hết sức khó coi. Chuyện xấu nhất rốt cuộc cũng bị người nói trúng. Hoàng Hậu tổn thất mất một viên Đại tướng. Tiết Thanh tử trận, sau đó nghe nói, con trai hắn là Tiết Tùng Ninh kế nhiệm chức Đại Tướng Quân.

Đại quân của Đại Tuyên từ Liêu Đông phía đông, rút tới Tường Lĩnh phương Bắc. Quân Ngạn cũng nhiều ngày không có tới Phượng phủ, thế nhưng hộ vệ của hắn, Thập Hạ, cũng đã tới mấy lần, còn nói là thay mặt chủ tử hắn đến thăm ta. Phượng Lê Mạch cũng bận rộn tất bật. Nhưng mà ta vẫn thực cao hứng, rốt cuộc Vân Lan cùng bằng lòng gặp mặt ta.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

35#
 Tác giả| Đăng lúc 21-11-2012 00:55:05 | Xem tất

Chương 32: Vân Lan mất tích (1)






                                                                                                                    



Mang Thanh Tư tới Vân Hiên Các, nói thật, trong lòng ta vẫn thấy thật khẩn trương. Khinh Ca sợ Vân Lan sẽ hướng ta buông ra ác ngôn nên muốn theo ta cùng đi, nhưng lại bị ta cản lại. Ta với Vân Lan cũng đã đến lúc nên hòa hảo thực sự mà nói chuyện một lần.

Dặn dò Thanh Tư ở ngoài cửa chờ, ta một mình đẩy cửa phòng đi vào. Vân Lan ngước mắt lên nhìn, đáy mắt vẫn như cũ lộ ra màu sắc kiệt ngao. Cúi đầu nhẹ hớp một ngụm trà, nàng lạnh lùng nói:

“Mấy ngày nay đổi tính rồi sao? Sao không đi cùng với nha đầu không quy củ kia mà tự dưng lại chạy tới nơi này.”

Ta hiểu rõ, thấy ta cùng với Khinh Ca thân thiết, nàng cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng, ta cũng muốn cùng nàng thân cận như vậy, chẳng qua nàng đối với ta… Ai nha ----

"Nhị tỷ."

Ta nhẹ giọng kêu nàng. Nàng hừ nhẹ một tiếng, không nhìn ta, chỉ chăm chú uống trà, cũng không bảo ta ngồi xuống. Ta hít một hơi thật sâu, nói:

“Đều là tỷ muội ruột thịt, làm sao có thể cứ như thâm thù đại hận vậy?”

Nghe vậy, tay cầm ly trà của nàng khẽ run, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia cười, lẩm bẩm:

"Không có hận. . . . . ."

Ta gật đầu, muốn đưa tay ra, cuối cùng lại nhịn được, sợ nàng không muốn. Giang Nam từng nói qua, không thể nóng vội. Ta cùng với Vân Lan tranh chấp so đo như vậy cũng đã nhiều năm, không phải chỉ một sớm một chiều mà có thể vui vẻ kết giao được. Hắn còn nói, chỉ cần Vân Lan bằng lòng gặp ta, chuyện ắt sẽ có cơ hội thay đổi. Có lẽ là, ta thật sự không thể giải thích với Vân Lan rồi. Vân Lan đột nhiên mở miệng:

“Vị công tử hôm đó, là người yêu của ngươi?”

Hôm đó? Ta giật mình nhìn nàng, thì ra, nàng đã nhìn thấy… Nàng khẽ cười một tiếng:

“Ngươi không sợ Thất Hoàng Tử biết được, sẽ làm thịt hắn sao?”

Trong giọng nói của nàng, khẽ xen lẫn khinh thường cùng hưng phấn. Lòng ta đột nhiên căng thẳng, vội nói:

“Nhị tỷ, đừng!”

Nàng lạnh lùng nhìn ta một cái, ta bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt. Nếu nàng thực sự muốn cho Quân Ngạn biết, thì hẳn đã sớm nói ra rồi, cần gì phải chờ tới bay giờ? Chẳng qua là, đột nhiên đề cập tới Giang Nam với ta, không biết nàng là có ý gì?

"Quả nhiên, yêu sao?"

Nàng…, giống như đang hỏi ta, cũng có lẽ tựa như đang hỏi chính nàng. Ta lặng người trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.

"Nhị tỷ, ta đã sớm nói, ta sẽ không gả cho biểu ca."

Chỉ có điều khi đó nàng vẫn không tin. Nàng vẫn cho là, ta cũng chỉ là loại người ‘thấy người sang bắt quàng làm họ”. Vân Lan trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:

“Cho ta gặp mặt hắn, được chứ?”

Trong lòng chợt thấy vui vẻ. Giang Nam từng nói, nếu như có thể gặp mặt Vân Lan, hắn có lòng tin có thể giúp ta thuyết phục nàng. Hiện tại, nàng lại chủ động nói muốn gặp Giang Nam, ta sao lại không cao hứng cho được?”

Gọi Thanh Tư đi vào, kêu nàng đi Thành Tây Giang phủ tìm hẹn Giang Nam ra ngoài. Thanh Tư tươi cười mà đi xuống. Quay đầu lại, ghé mắt nhìn Vân Lan, thấy nàng cũng đang nhìn ta, vẻ mặt không rõ biểu tình, đột nhiên lại nhẹ nhàng cười lên một tiếng.

Không quá nửa canh giờ, Thanh Tư đã trở lại, nàng nói Giang Nam tạm thời bận chút việc, làm xong liền sẽ tới quán rượu Bồng Lai ở kinh thành gặp mặt chúng ta, mà ngay lúc này, Thư Nghiên đã ở bên ngoài chờ chúng ta rồi.

Bởi vì sự cố lần trước, trong lòng ta không tránh khỏi vẫn còn chút sợ hãi, liền sai Thanh Tư nói lại với Phượng Lê Mạch. Phượng Lê Mạch sai Thanh Tư truyền đạt lời nói, bảo ta cứ yên tâm mà đi ra ngoài, hắn sẽ phái người âm thầm bảo vệ ta.

Rời khỏi Vân Hiên Các, ba người lặng lẽ đi tới cửa hông, nhẹ nhàng rời đi. Vân Lan thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, trên gương mặt nàng là một vẻ thanh thản, nhẹ nhõm mà ta chưa từng thấy qua.

"Nhị tỷ."

Ta nhịn không được mà lên tiếng gọi nàng. Thật chấn động trời đất, nàng không có cùng ta nói lời lạnh lẽo, trái lại, chỉ thấy nàng nhạt giọng nói:

“Cho tới bây giờ, ta chưa từng đi ra ngoài như vậy. Mỗi lần, hộ vệ đi theo đều ép bức tới mức khiến ta không thở nổi.”

Ta nhân cơ hội tiếp lời:

“Đó là bởi vì cha quan tâm ngươi nha, cho nên lúc nào cũng phải phái người đi theo bảo vệ an toàn của ngươi.”

"Phải không?"

Giọng nói của nàng có chút không vui, liếc mắt nhìn ta một cái nói,

"Như vậy ngươi thì sao?"

Dứt lời, cũng không đợi ta trả lời, tự mình trực tiếp đi đến phía trước.




Mấy ngày ốm lăn lóc, cũng k ol được :| Hic hic
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

36#
 Tác giả| Đăng lúc 21-11-2012 01:00:05 | Xem tất

Chương 33: Vân Lan mất tích (2)







                                                                                                                                          


Ta bị nàng làm cho nói không ra lời. Thì ra ta chưa từng chú ý đến, quả thật rất kỳ lạ. Mỗi lần ta xuất môn đều không có giống như nàng hưng sư chấn động như vậy. Chính là luôn có hộ vệ âm thầm đi theo bảo vệ cho ta.

“Tiểu thư.” Thanh Tư kéo góc áo của ta khẽ gọi, ta mới giật mình hoàn hồn, nhìn thấy Vân Lan đã vịn tay Thư Nghiên đỡ mà lên xe ngựa. Lúc đó, ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, nâng bước đi tới.

Lên xe ngựa, Thanh Tư nhíu mày hỏi: “Công tử nhà ngươi rốt cuộc là bận việc gì vậy?”

Thư Nghiên vung roi quất ngựa, xe ngựa chậm rãi lăn bánh. Bỗng nhiên nghe Thanh Tư hỏi như vậy, hắn nhân tiện nói: “Chuyện làm ăn thương trường, có nói thì ngươi cũng không hiểu, Thanh Tư tỷ tỷ.” Hắn hướng nàng làm một cái mặt quỷ lớn, khiến cho Thanh Tư đánh mắng không dứt.

Vân Lan kinh ngạc nhìn bọn họ, trong lúc nhất thời mà ngây người ra. Thật lâu sau mới thấy nàng nhẹ giọng nói: “Thì ra các người quen thuộc như vậy!” Trong giọng nói của nàng, ta nghe được tràn đầy hâm mộ, mà ánh mắt nàng vẫn nhìn theo bọn họ đều là một vẻ cô liêu.

Ta khẽ động khóe môi, nhưng vẫn như trước không nói một câu.

Bất giác ta mới nhớ tới, ở Phượng phủ, thân cận với nàng chỉ có duy nhất Lục phu nhân. Trong một khắc đó, cõi lòng ta nổi lên áy náy, thì ra xưa nay ta chưa từng chú ý tới sự tịch mịch cô đơn của nàng!

Rất nhanh xe ngựa đã đi vào khu náo nhiệt, một lát sau lại thấy xe ngựa dừng lại.

Ta nhấc lên màn xe lên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ở bên ngoài Thanh Tư quay đầu lại nói: “Tiểu thư, phía trước hình như có biểu diễn xiếc, ảo thuật! Người vây lại xem rất đông, đều đã đem đường chặn lại! Xe ngựa không qua được!” Giọng nói của nàng rất bất mãn, nghe ra được, nàng thực sự nóng vội.

Ta nâng mắt nhìn lại, quả nhiên, rất nhiều người vây quanh ở nơi đó. Thỉnh thoảng từ trong đám người phát ra từng đợt âm thanh ủng hộ cổ vũ, tựa như tiếng sấm ở bên tai.

Thư Nghiên cũng quay đầu nói: “Làm phiền hai vị cô nương xuống xe đi, quán rượu Bồng Lai đã ở ngay phía trước rồi. Nhìn một chút là thấy.” Hắn nâng ngón tay chỉ phía trước.

Ta nhìn theo, thực sự quán rượu đã ở phía trước mặt, cùng lắm cũng chỉ hơn mười trượng đi bộ mà thôi. Hướng Vân Lan nhìn thoáng qua, nàng không nói chuyện, chỉ đứng dậy, xuống xe ngựa.

Thư Nghiên lại nói: “Phượng cô nương, mọi người hãy đi trước, ta đem xe ngựa tìm một chỗ đậu, lập tức sẽ tới.”

Ta gật đầu.

Thanh Tư tiến lên nói: “Tiểu thư, nhị tiểu thư, đi bên này.” Nàng thật cẩn thận đẩy đám người phía trước ra, thỉnh thoảng xoay đầu lại nhìn chúng ta.

Ta cùng với Vân Lan đi theo phía sau người nàng, xuyên qua đám đông.

Bỗng nhiên cảm giác những người đang vây đứng xem xiếc ồn ào một trận, một dòng người thật đông hướng về phía chúng ta đi tới. Không biết khuỷu tay ai hung hăng đụng trúng bụng của ta khiến ta đau đến gập cả thắt lưng lại.

“Tiểu thư!” Thanh Tư vội vã lớn tiếng gọi ta, liều mạng rẽ đám đông mà chạy lại đây, đỡ lấy ta nói, “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Ta cắn răng nói: “Không biết ai đâm vào ta, đau quá.”

“Làm sao đau! Đau thế nào?” Thanh Tư lo lắng hỏi, ánh mắt đều đã đỏ cả lên.

Ta lắc lắc đầu, mới nhớ tới, Vân Lan đâu?

Xoay đầu nhìn lại cũng không thấy bóng dáng của nàng. Cố nhịn đau đớn, ta gấp gáp đến độ sắc mặt đều thay đổi, vịn tay Thanh
Tư mà hỏi: “Không thấy Nhị tỷ của ta! Thanh Tư, mau tìm nàng!”

“Nhị tiểu thư!” Thanh Tư nâng khóe mắt, nhìn hồi lâu, lại nói, “Tiểu thư, làm sao bây giờ, nhìn không thấy nàng!”



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

37#
 Tác giả| Đăng lúc 21-11-2012 01:03:50 | Xem tất
Chương 34: Vân Lan mất tích [3]







                                                                                                                     


Nguy rồi! Nhất định là mới vừa rồi bị dòng người tách ra.

Thanh Tư cố hết sức đỡ ta xuyên qua đám người, đến một bậc thang lại đỡ ta ngồi xuống, sau đó trở lại chạy đi tìm Vân Lan. Ta hoảng hốt lại gấp gáp đến độ nước mắt đều đã rơi xuống. Không thấy Vân Lan thì biết làm sao bây giờ?

“Loan Phi.” Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Giang Nam từ phía sau truyền đến, ta vội vã quay đầu, nhìn thấy con ngươi của hắn căng thẳng, mau chóng chạy tới đỡ ta dậy, hỏi: “Làm sao thế, sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy?”

“Ta không sao.” Bắt lấy tay hắn, run giọng nói, “Không thấy Nhị tỷ của ta ! Mau, mau giúp ta tìm nàng......”


***


Không tìm thấy Vân Lan.

Đợi đến khi những người mãi nghệ làm xiếc ảo thuật thu dọn, những người vây lại đứng xem cũng đã tản ra, vẫn như cũ không nhìn thấy thân ảnh của Vân Lan đâu. Ta thực sự nóng ruột, cho dù mới vừa rồi bị dòng người tách ra thì lúc này cũng nên trở lại rồi chứ.

“Nhị tỷ! Nhị tỷ!” Ta một lần lại một lần nữa gọi nàng, lại vẫn như cũ không có nghe được thanh âm của nàng.

Thanh Tư cùng Thư Nghiên đi dọc theo cả con phố mà tìm, cũng không có tìm được.

Giang Nam giúp đỡ ta, tìm hỏi từng nhà, từng nhà bên đường, cũng là không có kết quả.

Ta gấp đến độ bật khóc, vốn cho rằng hôm nay sẽ là một ngày thực vui vẻ, thực cao hứng, cũng không hề nghĩ đến như thế nào lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Bỗng nhiên, lại nghĩ tới Phượng Lê Mạch bố trí cho người bí mật bảo hộ chúng ta, có lẽ, Vân Lan đã được bọn họ mang trở về?

Nghĩ như vậy, cũng không biết làm gì khác hơn, cùng Thanh Tư vội vàng trở về Phượng phủ.

Thẳng hướng Vân Hiên Các đi tới, bọn nha hoàn đều là lắc đầu mà nói không có thấy Vân Lan. Ta lập tức vội vã đi tìm Phượng Lê Mạch, hắn thấy ta, có chút kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Ta nghĩ, sắc mặt ta lúc này, nhất định rất khó xem. Nhưng là ta cố nhịn cũng không được, bắt lấy tay của hắn, vội la lên: “Lục ca, Nhị tỷ, nàng đã trở lại chưa?”

Hắn nhíu mày: “Nàng không phải cùng muội đi ra ngoài hay sao?”

Cảm thấy tâm can trầm xuống, những vẫn cố ôm lấy một tia may mắn mà mở miệng: “Những người huynh phái tới bảo hộ bọn muội không có đem nàng trở về sao?”

Phượng Lê Mạch rốt cuộc nhận thấy đã xảy ra sự việc trọng yếu, đứng lên, cao giọng nói: “Người đâu! Hôm nay là ai đi ra ngoài bảo hộ Nhị tiểu thư cùng Bát tiểu thư?”

Trong lời nói của hắn là mười phần tức giận, mà tâm của ta, lập tức mà trầm xuống. Theo như lời nói của Phượng Lê Mạch, ta cũng biết, thực sự là không tìm thấy Vân Lan.

Phượng phủ phái rất đông người ra ngoài đi tìm, nhưng là, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cũng không có ai trở về nói tìm được rồi. Ta ngơ ngác ngồi ở trong phòng, Thanh Tư ở một bên an ủi ta, chính là ta lúc này, dù nói gì cũng đều nghe không vào.

Phượng Hố sáng sớm đã vào cung, thẳng đến chạng vạng mới trở về.

Đến tận lúc này, Vân Lan mất tích cũng đã gần một ngày. Mọi người trong Phượng phủ đều ở tiền sảnh lo lắng chờ đợi .

Phượng Hố hồi phủ, nghe nói Vân Lan mất tích , giận tím mặt, hung hăng ném cái chén đang cầm trong tay, lạnh lùng nói: “Đang êm đẹp, Vân Lan làm sao có thể mất tích?”

“Lão gia......” Mẹ vốn dĩ là muốn dìu tay của người nhưng mà vội rụt lại, nàng là bị dọa đến sợ hãi.

Ta cũng sợ tới mức không nhẹ, ta chưa bao giờ gặp qua Phượng Hố tức giận như thế, chưa bao giờ gặp qua.

Lục phu nhân cố tình không sợ chết nói: “Ai nha lão gia, tức giận làm cái gì? Cẩn thận bị thương chính mình thân mình, nhẫn nhại một chút, Vân Lan đi ra ngoài chơi, lập tức sẽ trở lại.”

“Vô liêm sỉ, ngươi câm miệng cho ta!” Phượng Hố một phen đẩy nàng ra, hướng Phượng Lê Mạch cả giận nói, “Còn không tăng thêm người đi ra ngoài tìm!”



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

38#
 Tác giả| Đăng lúc 22-11-2012 00:37:39 | Xem tất
Chương 35: Cưới nàng làm chính thất [1]







                                                                                                               


Lục phu nhân rốt cuộc cũng nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề, tay nắm khăn run cả lên, không dám nói thêm câu nào nữa.

“Đã phái người ra ngoài tìm kiếm rồi ạ.” Phượng Lê Mạch cúi đầu nói.

Ta biết, hắn đã tận lực rồi, nhưng chính là vẫn như cũ không tìm thấy tung tích của Vân Lan.

Khinh Ca nắm chặt tay của ta, ánh mắt hồng hồng đứng ở phía sau ta.

Ánh mắt sắc bén của Phượng Hố đảo một vòng nhìn xuống, cái khí tức âm lãnh như thế này, trước đây, ta chưa từng được nhìn thấy. Trong mắt của người, ta tựa hồ nhìn thấy một tia gì đó khác thường, nhưng đến tột cùng đó là cái gì, ta không sao nói ra được.

Khí thế của người thật khiến người khác cảm thấy bức bách, ngồi xuống, dùng sức một chưởng đánh mạnh trên bàn trà, cả giận nói: “Nói! Nàng là như thế nào lại mất tích!”

Mọi người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, giờ phút này, cho dù là ai cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ bị người giận chó đánh mèo. Ta cũng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Phượng Hố như vậy, không phải là người cha mà bấy lâu nay ta vẫn quen thuộc.

Một lát sau, vẫn không có ai dám nói chuyện. Ta định lên tiếng, lại thấy Phượng Lê Mạch hướng ta lắc đầu, ý bảo ta đừng nói. Ta chần chừ một chút, sau lại nghe lời mà ngậm miệng.

Bầu không khí trong đại sảnh lập tức nặng nề mà trầm xuống, ai cũng không dám nhiều lời.

Lại qua một chút thời gian, nghe Phượng Hố trầm giọng nói: “Đem tất cả hạ nhân trong Vân Hiên Các đánh chết hết cho ta!”

Ta chỉ cảm thấy đầu óc “ong” lên một tiếng, người nói, tất cả đều đem đánh chết…

Ta không biết gọi đó là cảm giác gì, nghĩ đến thời điểm lúc trước khi ta bị bắt cóc, người cũng không từng tức giận như vậy. “Thiên vị” của Phượng Hố đối với Vân Lan tựa hồ … quá mức. Thực sự có chút quá đáng sợ!

Phượng Lê Mạch sợ hãi mà khẽ run lên, cuối cùng gật đầu nói: “Dạ, con đi làm ngay.” Nói xong, hắn nâng bước lui ra khỏi cửa.

Ta quá sợ hãi, liền tiến lên ngăn hắn lại: “Lục ca!” Phượng Hố nói như vậy, mà hắn cũng có thể nghe theo sao? Tiện đà, chuyển hướng về phía Phượng Hố, ta mở miệng nói, “Cha, là do con mang Nhị tỷ ra ngoài, mới có thể … mới có thể cùng nàng chia tách mà thất lạc nàng. Chuyện không liên quan tới người khác!” Ta không thể để cho Vân Hiên Cách, nhiều người như vậy bị chết oan được.

“Loan Phi!” Phượng Lê Mạch than nhẹ. Hắn chưa bao giờ gọi thẳng tên của ta, mà lần này, lại là ngoại lệ. Trong giọng nói của hắn, tất cả đều là giọng điệu cảnh báo. Nhưng là, cho dù như vậy, ta vẫn là muốn nói ra sự thật. Họa do ta gây nên, không thể để người khác thay ta gánh chịu.

Phượng Hố dường như bị chấn động, chậm rãi đứng dậy, hướng ta đi tới: “Con nói cái gì?”

“Là...... Là con một mình đem nàng mang đi ra ngoài, mới có thể......”

“Ba --” Lời ta còn chưa kịp nói xong, người đã vung tay, một chưởng thật nặng hạ xuống bên má ta, cả giận nói: “Ta nói bao nhiêu lần rồi! Con sao không chịu nghe!”

“Loan Phi!”

“Bát tỷ!”

Mẹ cùng với Khinh Ca chạy vội tới xem xét thương thế của ta, ta bụm mặt, để mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuống. Đúng, ta biết sai rồi. Ta ngàn vạn lần không nên tự mình làm ra sự tình như vậy, còn mang Vân Lan đi ra ngoài, hại nàng mất tích.

Tất cả đều là lỗi của ta.

“Cha!” Phượng Lê Mạch đem ta ngăn ở phía sau, “Cả hai đều là con gái của người, người như thế nào có thể...... Như thế nào có thể đánh nàng?” Thân mình hắn khẽ run, nhìn ra được là cực độ ẩn nhẫn tức giận .



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

39#
 Tác giả| Đăng lúc 22-11-2012 00:42:56 | Xem tất
Chương 36: Cưới nàng làm chính thất [2]







                                                                                                                                       


“Lục ca.” Ta kéo tay áo của hắn, không muốn hắn cầu tình thay cho ta.

Phượng Hố lại càng thêm tức giận: “Các ngươi… Các người biết cái gì chứ! Ai…” Người nặng nề mà thở dài, lại trầm giọng nói, “Tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm được nàng!”

Ánh mắt người bỗng nhiên chuyển hướng nhìn về phía ta, tựa hồ trong đó mang theo sự đau lòng, còn có bất đắc dĩ. Đột nhiên lòng ta cảm thấy trùng xuống, từ trong ánh mắt của người, ta ẩn ẩn nhìn thấy một chút thần sắc sợ hãi. Ta không rõ, đến tột cùng thì người đang lo lắng điều gì.

Dường như sự việc Vân Lan mất tích còn ẩn dấu một điều gì đó.

Phượng phủ thường ngày luôn có không khí an hòa, nhưng vì Vân Lan mất tích mà không khí đó cũng chậm rãi tan biến chẳng còn chút dấu vết, thay vào đó là sự áp lực cùng khẩn trương.

Đã suốt năm ngày trôi qua, mà vẫn không hề tìm thấy tin tức của Vân Lan. Số người được phái đi tìm nàng không hề giảm bớt, mà là từng ngày đều có tăng thêm, thậm chí, ngay cả Hoàng Hậu cũng đã phái người ra ngoài tìm kiếm. Nhưng tiếc là, thủy chung vẫn không tìm ra tung tích của nàng.

Trong thời gian đó, Thư Nghiên đã tới vài lần, đều là do Giang Nam phái hắn đến để hỏi thăm tình hình của ta. Nhưng trước sau cũng không hề chuyển lời hẹn ta ra ngoài, cho dù hắn có nói, sợ rằng lúc này ta cũng không có tâm tư mà ra ngoài.

Chuyện của Vân Lan còn chưa giải quyết Phượng phủ lại xảy ra một việc khác.

Phượng Lê Mạch muốn kết hôn với Thanh Tư.

Như đã định, Thanh Tư sẽ được gả cho hắn làm thiếp thất, điều đó không có gì đáng trách. Chính là, Phượng Lê Mạch lại muốn cưới nàng làm chính thất. Phượng Hố đương nhiên không đồng ý, mẹ cũng nhiều lần khuyên răn. Mà Phượng Lê Mạch lần này thực sự quyết tâm, cắn chặt răng cũng không chịu buông tha.

Nếu nói không chấn kinh, đó là giả.

Cho tới bây giờ, Phượng Lê Mạch đối với Thanh Tư không hề chán ghét, nhưng muốn nói hắn làm trái ý tứ của Phượng Hố, cố ý muốn cưới nàng làm thê, sợ là còn chưa tới trình độ như thế.

Người trên kẻ dưới ở trong phủ nhìn thấy Thanh Tư đều ở sau lưng nàng chỉ chỉ trỏ trỏ. Nói cái gì mà, nàng như thế nào mà không biết điểm dừng, như thế nào lại có thể dùng thuật hồ ly mà dụ dỗ Phượng Lê Mạch cam tâm tình nguyện muốn cưới nàng làm thê. Còn nói, thủ đoạn của nàng cao minh không phải dạng thường, có thể khiến cho Phượng Lê Mạch vì nàng mà làm trái ý Phượng Hố. Tất cả cũng là vì Phượng Lê Mạch chưa từng làm chuyện gì trái ý tứ của Phượng Hố.

“Thanh Tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ta nhíu mày hỏi nàng, ta thật sự không nghĩ ra, sự tình vì sao lại đột nhiên biến thành như vậy?

Nàng đỏ hồng mắt, cúi đầu nói: “Tiểu thư, muội thật sự không biết. Tất cả đều là… đều là ý tứ của Lục thiếu gia.” Cho tới bây giờ nha đầu luôn ở trước mặt ta làm mặt vui vẻ, rốt cục cũng có lúc không cười nổi, run run, nghẹn ngào mà nói.

Nhẹ nhàng cầm tay nàng, lời của nàng, ta tất nhiên tin tưởng. Chính là Lục ca ta, đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì?

“Thanh Tư, muội nguyện ý sao?” Ta nâng mắt hỏi nàng.

Nàng hoảng sợ nhìn ta, không nói nguyện ý, cũng không có nói không muốn, chỉ thấp giọng nói: “Tiểu thư, người cũng cho rằng muội là người như vậy sao?”

Lòng ta bỗng cảm thấy nao nao, nghĩ đến, lời đồn nhảm mấy ngày nay được đồn đại trong phủ hẳn nàng cũng nghe qua không ít.

Cũng thật khó cho nàng, mỗi ngày đều phải ở đây đối mặt với cuộc sống như vậy. Ta biết, chỉ có khi nàng thực sự trở thành Lục thiếu phu nhân, những người lo sợ thiên hạ không đủ loạn khi mới không dám loạn ngon nói láo nữa.

Chính là, ai nha --

Riêng cửa ải của Phượng Hố, bọn họ đã không vượt qua được.

Phượng gia tốt xấu gì cũng là Quốc Cữu phủ, Phượng Hố nhất định sẽ không đồng ý cho Phượng Lê Mạch cưới một nha hoàn làm chính thất.

Trầm mặc thật lâu sau, ta mới mở miệng nói: “Thanh Tư, ta đương nhiên hy vọng muội có thể hạnh phúc. Chính là......”




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

40#
 Tác giả| Đăng lúc 22-11-2012 00:48:20 | Xem tất
Chương 37: Cưới nàng làm chính thất [3]





                                                                                                                                    



“Bát tỷ! Bát tỷ!” Lời của ta còn chưa kịp nói xong, đã bị Khinh Ca vội vàng xông vào mà đánh gãy, nàng thở phì phò, bắt lấy ống tay áo của ta nói, “Không hay rồi! Cha phạt Lục ca quỳ gối trước mặt liệt tổ liệt tông, nói nếu huynh ấy còn không biết nhận sai, thì cứ quỳ ở đó. Còn hạ lệnh, bất cứ ai cũng không được phép mang đồ ăn cho huynh ấy. Bát tỷ, phải làm sao bây giờ?”

“A, Lục thiếu gia người......” Thanh Tư sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thân mình run lên, ngay cả nói đều nói không được đầy đủ.

Ta cũng bị chấn động, xem ra lúc này đây, cho dù là Phượng Hố hay Phượng Lê Mạch, đều không cách nào xoay chuyển. Tính tình của Phượng Lê Mạch, ta đây hiểu rõ nhất, chẳng lẽ thật muốn hắn quỳ mãi ở từ đường hay sao?

Sợ Thanh Tư làm ra việc dại dột, căn dặn Khinh Ca ở lại Huyên Anh Các trông nom Thanh Tư, ta vội vàng chạy tới từ đường. Trên đường, bắt gặp vài nha hoàn cùng nhau ghé vào một nơi khe khẽ nói nhỏ, nhìn thấy ta đi qua, lập tức cúi đầu, im miệng. Kỳ thực, cho dù không nghe thấy, ta cũng đều đoán ra được các nàng đang nói chuyện gì.

Dừng lại cước bộ, lạnh lùng liếc mắt nhìn các nàng một cái. Bọn nha hoàn sợ tới mức đầu cúi thấp đến gập cả xuống, tất cả không ai dám hó hé lấy một tiếng, ngay cả đại khí cũng phải nín nhịn. Ta khẽ cắn môi, cuối cùng mở miệng: “Ở dưới nghị luận chuyện của chủ tử, cẩn thận cái đầu của các ngươi!”

“Dạ, dạ, Bát tiểu thư, chúng nô tỳ không dám!” Bọn nha hoàn quỳ xuống dập đầu nói.

Ta hừ một tiếng, phất tay áo xoay người. Ta nếu bỏ qua cho các nàng, chuyện tình không biết còn biến thành cái dạng nào nữa.

Đến từ đường, thấy cửa lớn mở rộng, Phượng Lê Mạch thẳng tắp đưa lưng về phía ta quỳ ở đó.

“Lục ca.” Ta chạy tiến lên gọi hắn.

Thân mình hắn khẽ run, nhưng cũng không có quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: “Muội tới làm cái gì? Còn không mau trở về, đừng lại chọc cha tức giận.”

Lời nói của hắn, tất cả đều là muốn tốt cho ta. Thế nhưng, hốc mắt ta lại đỏ cả lên. Cố nén không để bản thân khóc ra, vòng tới trước người hắn, nói: “Huynh còn biết không muốn chọc cha tức giận sao? Vậy huynh tại vì sao phải làm như vậy?”

Người bên cạnh cúi đầu, nắm tay khẽ nắm chặt lại thành hai nắm đấm, hắn cắn môi, tuấn nhan lông mày khẽ động.

Ta lại nói: “Hiện nay Phượng phủ xảy ra chuyện, Nhị tỷ đến nay mất tích nơi nào không rõ, tâm tình của cha vốn dĩ đã thực không tốt, huynh vì sao lại đúng lúc này lại nhất quyết đòi cưới Thanh Tư chứ? Lục ca, đến tột cùng là vì sao?”

Hắn thông minh như vậy, làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của ta chứ?

“Muội không biết đâu!” Trong lời nói dường như ẩn giấu sự tức giận, nghiến răng, nghiến lợi mà nói.

“Đúng vậy, chính bởi muội không hiểu, cho nên mới muốn tới hỏi huynh một chút.” Cúi người xuống, bắt lấy bờ vai của hắn, ứa lệ mà nói, “Lục ca, huynh làm việc, vẫn luôn cẩn cẩn thận thận như vậy, như thế nào mà bây giờ lại ngỗ nghịch mà làm trái ý tứ của cha chứ!”

Con ngươi của hắn, hiện lên một chút thần sắc ảm đạm, lại xoay mặt đi, cố ý không nhìn đến ta. Thật lâu, thật lâu sau đó, hắn lại bỗng nhiên nói: “Nha đầu, muội đang trách ta sao? Tức giận Lục ca sao?”

Ta bị hắn hỏi đến mơ hồ, đang êm đẹp, vì sao đột nhiên hỏi ta như vậy.

Ngẩn ra, không biết nên mở miệng như thế nào.

Hắn thở ra một tiếng thật dài, hạ giọng nói: “Muội trở về đi.”

“Lục ca......”

“Haha.” Hắn khẽ cười một tiếng, lắc đầu, ý bảo ta không cần nói nữa. Hắn lại nói, “Muội nhất định là không hiểu rõ, từ nhỏ ta đều không có làm trái ý tứ của cha, vì sao lúc này lại quyết tâm như vậy? Nha đầu, rất nhiều chuyện, kỳ thật cũng không giống như những gì ngoài mặt mà muội thấy được. Lục ca kỳ thực… cũng là một người ích kỷ.”




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách