|
Chào một tuần mới sở thú thân yêu,
Hôm nay, một suy nghĩ xưa cũ trong lòng em chợt dội về khi ngồi một mình trong bốn bức tường lười biếng sau một chuỗi ngày bận rộn vội vã, rằng "Sống như thế nào mới là sống có ý nghĩa".
Bạn thân của em từng hỏi em rằng:"Như thế nào là một người đáng thương?" - Rồi hai đứa tự đồng ý với nhau một điều:"Người đáng thương là người sống không có mục đích, không có niềm đam mê yêu thích trong cuộc đời, và luôn sống quay cuồng với công việc như thể bị ... tiền vật"
Có lẽ 5,10 năm nữa suy nghĩ của thiếu nữ tuổi 25 sẽ có nhiều đổi thay, có thể mọi thứ mong muốn trên cuộc đời là tìm được một bờ vai dựa dẫm, một người đồng hành đáng tin cậy cùng nắm tay đi đến cuối con đường chăng?
Dù sao thì bây giờ, ở quãng giữa của tuổi trẻ, con người ta thường phung phí mà không biết trân trọng cuộc đời, để từng giây phút trôi qua hời hợt, và lặng lẽ. Cho nên chỉ với riêng bản thân em thôi, sống hạnh phúc là khi có niềm đam mê và mục tiêu hướng tới. Đó có thể chỉ đơn giản là hoàn thiện được một bài viết dành cho một bộ phim hay, trả lời một bức thư của người bạn phương xa, hay ngồi nhâm nhi một tách cafe để ngẫm nghĩ về những điều mình đã làm được, chưa làm được, và muốn làm trong tương lai gần và xa.
Cách đây 6 năm khi ở ngưỡng cửa vào Đại học, em đã từng băn khoăn về hướng đi cuộc đời, nhưng mọi thứ quá mông lung, và cũng chỉ biết nương theo những định hướng của cha mẹ và gia đình. Hai chữ "đam mê" hoàn toàn là xa xỉ. Đến một ngày khi nhìn lại con đường mình đã đi qua, dù đã tốt nghiệp ĐH sau 4 năm đèn sách, cũng đã có một công việc ổn định, được nhiều người thèm muốn cùng một người sếp yêu quý mình như em gái và luôn giơ tay ra đỡ đạn cho mình vô điều kiện, em chợt tự hỏi :"ĐÓ CÓ PHẢI CÁCH MÌNH MUỐN SỐNG".
Và thế là em từ bỏ công việc, rời xa quê hương, tất nhiên với sự ủng hộ tuyệt đối của gia đình, cứ thế mà đi tìm câu trả lời cho câu hỏi "Mình muốn gì".
Nhiều người nói em điên khùng lắm, nuối tiếc cho em cũng có. Nhưng vẫn có rất nhiều người hiểu, ủng hộ và cầu chúc bình an cho em trên mọi nẻo đường. Đến ngày hôm nay, em đã có thể tự nhủ rằng "Em có một ngọn lửa đam mê đang cháy trong tim, và một cuộc sống có mục đích sống".
Sống mà có thể trân trọng quá khứ và hồi ức, hết mình cho hiện tại, và không sợ hãi khi ngày mai đến, có lẽ như vậy là đã thành công.
Em đã đọc, đã lắng nghe, đã dõi theo nhiều cung bậc cảm xúc, có thăng có trầm của nhiều thành viên trong sở thú. Cũng thấy nhiều điều băn khoăn ở ngưỡng cửa chuẩn bị bước vào đời của các thú nhỏ hơn trong nhà. Cũng tự ngẫm bản thân mình, rằng cũng từng hoang mang, băn khoăn như thế, cũng từng uể oải mỗi sáng thứ hai đi làm, và kì vọng 5 ngày tiếp theo trôi nhanh để đến cuối tuần, cũng ủ dột khi một mình, và trầm ngâm khi chia ly. Ngẫm lại từng chút từng chút, cũng thấy có chút bồi hồi và cũng có chút hạnh phúc nữa, vì cảm thấy bản thân biết yêu hơn cuộc sống từng ngày hiện tại, để không hối tiếc trước giây phút chia ly, vì cuộc đời không có bữa tiệc nào là mãi mãi.
Hôm nay, em chợt nói đùa với người chị cùng nhà (chắc cũng tầm tuổi XXX nhà mình ^^):"Chị em mình đã đến tuổi phải sống vội rồi phải không chị?" Và hai chị em cùng cười đầy ẩn ý. Có lẽ giây phút đó, em đã có thêm một người bạn đồng cảm với mình, đó chẳng phải là hạnh phúc sao...
Sáng thứ hai đầu tuần các thú già thú trẻ đừng uể oải nhé, hãy sống vội và hết mình vì hiện tại để sau này nhìn lại luôn cười mãn nguyện, hoặc cười xấu hổ cũng được nhé!!!
Cú đến giờ đi ngủ rồi, dạo này Cú đã thành Cú ngoan rồi, ngủ đủ giấc và đúng giờ lắm, để giữ gìn nhan sắc giống Sóc xinh ấy mà
Thân, Em Cú. |
|