|
Thứ Sáu, ngày 24 tháng 9, giờ ăn trưa, tại cầu thang tầng 3
Mình không biết phải viết gì nữa. Nước mắt đã làm mờ tịt các dòng kẻ bên dưới và nhòe nhoẹt cả chữ nghĩa bên trên.
Không thể tưởng tượng nổi cậu ấy có thể NÓI RA câu đó.
Chứ đừng nói đến việc cậu ấy nỡ LÀM VẬY với mình.
Mình thậm chí không biết bản thân đang nghĩ gì nữa.
Chuyện này còn TỆ HƠN cả chuyện vừa bị bạn trai lâu năm đá viu. Hay chuyện bị bạn trai cũ của cô bạn thân tỏ tình. Hay chuyện kẻ thù trước đây giờ lại là bạn ăn trưa cùng bàn với mình. Tệ hơn chuyện mình gần như chắc chắn sẽ trượt môn Chuẩn bị cho Toán tích phân.
Bố đang tìm mọi cách che giấu người dân Genovia về cơ hội biến Genovia trở thành một đất nước dân chủ.
Chỉ một người có thể nói cho mình biết mình cần phải làm gì trong tình huống này (chứ không như mẹ, sẽ tìm mọi cách xử lý mọi chuyện theo cách riêng của mẹ).
Nhưng người đó hiện không nói chuyện với mình.
Mặc dù biết mình đã rất hy vọng bọn mình có thể bỏ qua mọi chuyện và trở lại như xưa.
Mình cần phải nói chuyện với Lilly. Bởi chỉ có cậu ấy mới biết mình cần phải làm gì.
Nếu mình đến thẳng trước mặt cậu ấy và kể ra mọi chuyện, chẳng nhẽ cậu ấy lại không trả lời? Bởi những gì bà và bố đang làm cực kỳ bất công với người dân Genovia, người ngay thẳng như Lilly làm sao chịu ngồi yên mà không làm gì? Cậu ấy là LILLY cơ mà! Không bao giờ chịu đứng nhìn sự bất công xảy ra. Cậu ấy sẽ PHẲI nói gì đó!
Kiểu như: "Cậu ĐÙA mình đấy hả? Mia, cậu phải..."
Và rồi cậu ấy sẽ nói cho mình cần phải làm gì.
Chỉ cần Lilly nói chuyện với mình thôi, mình sẽ không còn có cảm giác như trượt sâu xuống bể chứa nước nhà ông ngoại nữa.
Có thể bọn mình sẽ không bao giờ trở lại thành bạn thân như xưa.
Nhưng Lilly sẽ không đời nào chịu đứng nhìn cả một quốc gia bị lừa dối, đúng không? Giống như cái quan điểm chống lại chế độ quân chủ trước giờ của cậu ý.
Lý luận của mình khi ấy là vậy đấy! Vì thế vừa vào căng-tin, mình tới thẳng chỗ Lilly đang ngồi.
Mình cứ đi phăm phăm tới trước mặt cậu ấy, dù không hề biết bước tiếp theo sẽ phải làm gì. Kenny đang bị đình chỉ, Perin có hẹn với bác sỹ da liễu, Lingsu thì đang dở sáng tác trong phòng tranh, chỉ có mình Lilly ngồi đó với khay thức ăn.
"Lilly, mình nói chuyện với cậu một phút được không?"
Đáng ra mình không nên tiếp cận cậu ấy ở giữa chốn đông người như thế này! Đáng lẽ ra mình nên đợi cậu ấy trong phòng vệ sinh nữ, vì Lilly luôn luôn vào đó rửa tay sau khi ăn xong. Mình sẽ có thể nói chuyện riêng với cậu ấy và nếu có bất kỳ phản ứng thái quá nào thì cũng không có ai nhìn thấy hay nghe thấy, ngoài mình và mấy đứa học sinh mới.
Nhưng mình đã NGU NGỐC tiến thẳng tới chỗ Lilly, trước mắt mọi người: "Lilly, mình biết cậu không muốn nói chuyện với mình, nhưng mình thực sự rất cần sự giúp đỡ của cậu. Một điều cực kỳ khủng khiếp vừa xảy ra: Gần 400 năm trước, tổ tiên của mình đã ký sắc lệnh biến Genovia thành một nước quân chủ lập hiến, nhưng không ai phát hiện sắc lệnh đó... cho tới mấy hôm trước. Nhưng khi mình đưa nó cho bố mình xem, ông đã gạt phắt đi, chỉ vì nó được viết ra bởi một cô gái tuổi teen trị vì được có 12 ngày, trước khi bị Thần Chết gọi đi. Mặc dù mình đã vận động bố ra tranh cử vào chức Thủ tướng (chắc chắn mọi người sẽ bỏ phiếu cho bố) nhưng ông vẫn không muốn mất đi vị trí độc tôn hiện nay. Thật bất công đúng không? Nhưng mình không biết mình nên giải quyết vụ này ra sao nữa. Cậu thông minh như vậy nên mình nghĩ có lẽ cậu sẽ có thể giúp mình..."
Lilly ngước lên từ đĩa sa-lát, một sắc mặt lạnh lùng và vô cùng độc địa: "Tại sao cậu đi nói chuyện với tôi làm gì?"
Câu đó chẳng khác nào một cái tát vào mặt mình. Đáng ra mình nên đứng dậy và bỏ đi chỗ khác ngay lúc đó!
Nhưng lại một lần nữa, mình đã ngu ngốc ngồi trơ ra đó. Bởi vì... mình cũng không biết nữa. Cả hai bọn mình đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau. Mình đã cho rằng có lẽ tại cậu ấy chưa nghe rõ câu chuyện của mình.
"Mình vừa nói rồi đó. Mình cần cậu giúp, Lilly. Mấy chuyện giận dỗi này thật trẻ con!"
Cậu ấy vẫn chỉ nhìn mình chằm chằm.
"OK, nếu cậu muốn tiếp tục ghét mình thì cứ việc. Nhưng còn số phận của người dân Genovia thì sao? Họ đâu làm gì có lỗi với cậu đâu - và mình cũng thế. Nhưng thôi, bỏ qua. Cậu không nghĩ là người dân Genovia xứng đáng được tự do lựa chọn người lãnh đạo của họ hay sao? Lilly, họ cần cậu! Mình cần cậu giúp mình tìm cách..."
"ÔI. CHÚA. ƠI."
Lilly đứng phắt dậy ở từ "ÔI", giơ nắm đấm lên ở từ "CHÚA" và đấm thật mạnh xuống bàn ở từ "ƠI".
Tiếng động đó to đến mức tất cả mọi người trong căng-tin lúc đó quay phắt đầu lại xem chuyện gì đang xảy ra.
"Không thể tin nổi!" - Lilly kêu ầm lên - "Thật không còn gì để nói với cậu! Đầu tiên cậu làm tan vỡ trái tim anh trai tôi. Sau đó cậu cướp bạn trai của tôi. Giờ lại muốn tôi giúp đỡ cái gia đình bất bình thường của cậu sao?"
Âm lượng của cô nàng tăng lên theo từng từ và đến câu cuối cùng thì đúng là cậu ta đang hét vào mặt mình chứ không phải chỉ cao giọng nữa.
Mình sốc quá không biết phải làm gì ngoài việc giàn giụa nước mắt, chết trân nhìn cô bạn thân đang hóa thân thành một loài quái vật độc ác trước mặt.
Nhờ vậy mà mình không phải chứng kiến cảnh hàng chục con mắt hiếu kì đang quay ra nhìn hai đứa mình.
Cả căng-tin im lặng như tờ, không ai nói câu nào, không một tiếng dao dĩa leng keng. Mọi người còn đang mải theo dõi cuộc khẩu chiến giữa hai người từng-là-bạn-thân-nhất-đời-của-nhau.
"Lilly" - mình thì thào - "Cậu biết mình không hề làm tan vỡ trái tim Michael. Chính anh ấy là người làm tan vỡ trái tim mình. Và mình cũng không cướp bạn trai của cậu..."
"Hãy để dành lời thanh minh đó cho tờ New York Post" - Lilly rít lên - "Không bao giờ là lỗi của cậu cả, nhỉ? Cậu lúc nào chẳng luôn tỏ ra là nạn nhân mọi chuyện, không phải sao, Mia? Nhìn lại đi! Giờ LANA WEINBERGER là bạn thân của cậu còn gì! Sướng nhé? Cậu ngu si tới độ không nhận ra nó cũng chỉ đang lợi dụng cậu thôi hả? Tôi từng là người bạn tốt duy nhất của cậu, và hãy nhìn xem cậu đã đối xử với tôi như thế nào!"
Hình ảnh Lilly trước mặt mình giờ đã nhòe đi không còn ra hình dạng gì nữa, bởi nước mắt mình đang tuôn ra như mưa. Nhưng mình vẫn có thể cảm nhận rất rõ nỗi tức giận trong giọng nói của cậu ấy.
"Cậu biết không?" - Lilly mỉa mai, giọng vẫn đủ to để đánh thức cả người chết sống dậy - "Cậu nói đúng. Cậu không hề làm tan vỡ trái tim của Michael. Anh ấy đã chán ngấy với những lời than vãn không ngừng và sự vô dụng của cậu, không bao giờ biết phải làm gì với các vấn đề của mình. Anh ấy chỉ mong sớm thoát khỏi cậu càng nhanh càng tốt! Giá mà tôi cũng may mắn được như anh ấy! Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ miễn có thể cách xa cậu hàng ngàn dặm như Michael! Ít ra tôi cũng có trang web đó để an ủi! Có lẽ cậu cũng đã xem qua rồi đấy! Nếu chưa, để tôi cho đường link URL - đó là TOIGHETMIATHERMOPOLIS.COM !"
Sau đó Lilly quay lưng bỏ ra khỏi căng-tin.
Mình đoán vậy. Bởi vì mình còn đang bận khóc tức tưởi, không còn nhìn thấy gì xung quanh nữa. Như thể cả cái thác Niagara đang đổ trào trước mắt mình vậy.
Vì thế mình không nhận ra Tina, Boris, J.P, Shameeka, Lana, và Trisha đã chạy ra chỗ mình từ lúc nào, cho tới khi bọn họ vỗ vai an ủi mình : Đừng nghĩ ngợi quá, Mia ạ. Cậu ấy không có ý vậy đâu", và "Cô ta chỉ đang ghen tỵ với cậu thôi. Cô ta lúc nào chả thế", "Không ai lợi dụng cậu cả, Mia ạ. Vì nói thật là mình chẳng cần gì từ cậu cả" (câu cuối cùng này là của Lana, và chưa bao giờ cậu ấy có vẻ thành thật đến như thế).
Mình biết họ chỉ đang cố an ủi mình và muốn mình cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Nhưng quá muộn rồi. Những lời cay nghiệt của Lilly dành cho mình trước mặt toàn thể bạn bè đã khiến mình vỡ choang ra làm nghìn mảnh. Đau nhất là chủ nhân của trang web kia lại chính là cậu ấy chứ không phải ai khác.
Mình đã lờ mờ đoán ra được điều đó.
Nhưng cái cách cậu ấy thừa nhận một cách tự hào như vậy thật...
Mình chỉ muốn ra khỏi đây. Mặc dù điều đó khiến mình trở thành một người giống Lilly đã nói - nạn nhân hay than vãn. Nhưng lúc này mình cần phải ở một mình.
Vì thế mà mình đang ngồi trên cái cầu thang tầng ba này, nơi không ai bén mảng tới...
Ngoài Lilly và mình, mỗi khi có chuyện buồn.
Chú Lars đứng cạnh ở dưới chân cầu thang để không ai có thể làm phiền mình. Chú ý có vẻ rất lo lắng cho mình: "Công chúa, có cần tôi gọi mẹ cô tới không?"
"Không cần đâu ạ. Cám ơn chú."
"OK, thế tôi gọi bố cô nhé?"
"KHÔNG!"
Chú ý có vẻ hơi giật mình trước phản ứng vừa rồi của mình khi nhắc tới bố. Mình đang lo chú ý sẽ đề nghị gọi bác sỹ Knutz.
Nhưng may là không! Chú Lars chỉ gật đầu và nói: "Được rồi. Nếu cô chắc chắn..."
Mình có bao giờ chắc chắn được điều gì đâu cơ chứ???
"Cháu muốn yên tĩnh một mình vài phút rồi sẽ xuống".
Nãy giờ mình ngồi đây đã được 15 phút, vậy mà nước mắt vẫn chưa ngừng chảy. Sao cậu ấy có thể nói ra những lời dã man như vậy? Sau ngần ấy thời gian ở bên nhau? Sao cậu ấy có thể VIẾT RA những điều cay nghiệt đến vậy trên trang web của mình? Sao cậu ấy có thể buộc tội mình với những tội danh mình không hề phạm phải? Sao cậu ấy có thể... tàn nhẫn tới mức ấy?
Ôi không!!! Mình nghe thấy có tiếng bước chân. Chú Lars để cho ai đó lên đây! TẠI SAO CHỨ??? TẠI SAO, CHÚ LARS????? Chẳng phải cháu đã nói với chú...
Thứ Sáu, ngày 24 tháng 9, giờ NK&TN
Ôi Chúa ơi! Chuyện này thật...
Ngẫu nhiên.
Thật! Mình không biết phải gọi nó bằng từ nào khác.
Chẳng trách cô Martinez vẫn luôn nói mình sẽ khó trở thành một nhà văn hay nhà báo tự do nào.
Nhưng mình đúng là không biết dùng từ gì khác ngoài từ NGẪU NHIÊN.
Mà chú Lars NGHĨ GÌ thế không biết? Mình đã nói không để ai lên đây. Ngoài hiệu trưởng Gupta hay giáo viên trong trường, HIỂN NHIÊN RỒI!
Vậy tại sao Boris lại vượt qua được?
Đúng thế đấy, vừa nghe thấy tiếng chân bước lên cầu thang mình vội ngẩng mặt lên và thấy Boris đang thở hổn hển trước mắt. Hình như cậu ấy đã chạy đi tìm mình rất lâu.
Trong một giây mình sợ đến vãi linh hồn, vì tưởng rằng cậu ấy cũng sẽ thổ lộ lời yêu mình (chẳng nhẽ vòng một nâng cấp lên cỡ 36C lại có tác dụng đến thế?)
Thật may là không phải! "Cậu đây rồi. Mình tìm cậu mãi. Mình không được phép nói ra điều này nhưng mình vẫn phải nói. Điều đó là không đúng!"
"Cái gì không đúng hả Boris?" - mình bối rối hỏi lại.
"Những gì Lilly vừa nói" - Boris thở hồng hộc - "Về chuyện Michael chán ngán cậu. Mình không thể nói tại sao mình biết nhưng mình chắc chắn đấy."
Mình mỉm cười với Boris, trong khi trong lòng vẫn vô cùng đau khổ và tuyệt vọng. Tina thật may mắn! Cậu ấy có người bạn trai phải nói là tuyệt vời nhất trên thế giới này!!!
May mắn hơn nữa là cậu ấy nhận thức rõ được điều đó!
"Cám ơn cậu Boris!" - mình lấy tay áo quệt nước mắt - "Cậu thật tốt!"
"Mình không phải chỉ vì muốn an ủi cậu mà nói vậy đâu" - Boris quả quyết, trong khi vẫn đang thở hổn hển sau khi chạy khắp nơi tìm mình - "Mình nói thật đấy. Cậu nên trả lời lại email của anh ấy, Mia ạ."
Mình trợn tròn mắt nhìn Boris, càng bối rối hơn: "C-cái gì cơ? Trả lời thư ai?"
"Michael! Anh ấy đã viết email cho cậu, đúng không?"
"Ờ" - mình gật đầu như một cái máy - "Nhưng sao cậu..."
"Cậu nên viết lại cho anh ý" - Boris khuyên - "Hai người chia tay nhau không có nghĩa không thể làm bạn. Không phải đó là điều cậu và anh Michael đã đồng ý với nhau hay sao? Rằng hai người sẽ mãi là bạn tốt của nhau?"
"Ừ" - mình vẫn chưa hết bàng hoàng - "Nhưng mà này, Boris, sao cậu biết anh ấy email cho mình? Tina kể cho cậu nghe sao?"
Boris ngập ngừng một lúc rồi gật đầu: "Ừ. Đúng vậy. Tina đã kể cho mình nghe."
"À, ra vậy" - mình nói - "Boris, mình không thể email lại cho anh Michael. Chỉ là... mình chưa sẵn sàng làm bạn với anh ấy. Mình vẫn chưa quen được với ý nghĩ không còn được làm bạn gái của anh ấy nữa. Mình khó chịu lắm..."
"Mình nghĩ là mình hiểu cậu đang nghĩ gì. Nhưng... ngay khi cậu cảm thấy đã sẵn sàng, hãy viết email lại cho anh ý nhé. Để Michael không nghĩ là cậu ghét anh ý. Hay cậu đã quên anh ý."
Làm sao CHUYỆN ĐÓ có thể xảy ra cơ chứ!!!
Mình hứa với Boris là mình sẽ viết email cho Michael ngay khi tâm trạng mình đã bình ổn trở lại.
Và rồi Boris làm một việc hào hiệp nhất mà mình từng biết. Cậu ấy tình nguyện hộ tống mình quay trở lại lớp học (sau khi mình đã hết khóc, chải lại đầu tóc, lau hết chỗ mascara nhòe nhoẹt trên mắt).
Ba chú cháu quay lại lớp NK và TN cùng với nhau (muộn).
Nhưng cũng không sao vì cả cô Hill và Lilly đều không có mặt trong lớp.
Chắc Lilly trốn học để đi gặp Kenny ở đâu đó. Họ chẳng khác nào cặp đôi Courtney Love và Kurt Cobain đời thường, trừ vụ ma túy. Lilly chỉ cần hút thuốc lá, xăm trổ lem nhem nữa là ra cô nàng ngổ ngáo, ngang tàng kia.
Sau khi chắc chắn là mình đã ổn, Boris đi vào phòng đựng đồ và kéo một bản nhạc Chopin yêu thích của mình.
Rõ ràng cậu ý cố tình làm vậy để cho mình vui. Boris thật biết quan tâm đến người khác.
Tina quả là một cô gái may mắn!
Giá như mình có thể được như cậu ấy, một ngày không xa.
Hoặc có lẽ may mắn của mình với con trai chỉ dừng lại ở đó thôi! Mình đã từng có cơ hội nhưng lại tự mình đánh mất nó.
Hy vọng không phải như vậy!
Nhưng nếu điều đó là sự thật thì ít nhất mình cũng từng có một khoảng thời gian hạnh phúc!!!
Thứ Sáu, ngày 24 tháng 9, phòng chờ ở phòng khám của bác sỹ Knutz
Lana và Trisha nhất quyết đòi dắt mình đi làm móng, sau vụ "bạo hành tinh thần" mà Lilly đã làm với mình ở căng-tin trưa nay.
Vì thế thay vì chơi trò ném bóng ở tiết 6, mình cùng hai cô bạn mới đi làm móng, sơn móng tay móng chân đỏ chót - bà mà thấy chắc sẽ nhảy dựng lên cho coi.
Đó cũng là lý do tại sao mình chọn cái màu chói lóa đó.
Nhưng sau 45 phút chăm sóc cắt tỉa móng tay móng chân, mình vẫn không cảm thấy khá hơn là mấy. Mặc dù mình biết Lana và Trisha chỉ muốn mình vui lên một chút.
Vấn đề là dạo gần đây cuộc đời mình có quá nhiều thăng trầm, một buổi mát-xa (và sơn móng) chân tay đơn giản thế này làm sao đủ để chữa lành những vết thương đó.
Ôi, đến lượt mình rồi.
Không một ai, kể cả bác sỹ Knutz có thể chuẩn bị đủ tinh thần cho mình để đối mặt với những thảm họa của cuộc đời này.
Thứ Sáu,ngày 24 tháng 9, trên xe limo tới khách sạn Bốn Mùa
Mình trút hết nỗi lòng với bác sỹ cao bồi Knutz để rồi nhận được câu trả lời ráo hoảnh: "Ơ, Genovia đã có thủ tướng rồi cơ mà".
"Không hề ạ" - mình lắc đầu quầy quậy.
"Có mà" - bác Knutz nói như đúng rồi - "Bác đã xem bộ phim làm về cuộc đời cháu, như lời cháu giới thiệu. Và bác nhớ rất rõ..."
"Hầu như có chi tiết nào trong đó là thật đâu bác. Họ tự phóng tác ra đấy. Bởi như thế mới bán được vé. Làm như cuộc đời cháu vẫn chưa đủ bi kịch ý."
"À, bác hiểu rồi" - bác Knutz trầm ngâm mất một lúc - "Cháu biết không, mấy chuyện này khiến bác nhớ tới con ngựa ở nông trại nhà bác..."
Mình gần như nhảy bổ ra khỏi ghế, gắt lên: "BÁC ĐỪNG KỂ CHUYỆN CON NGỰA DUSTY NỮAAAA ĐƯỢC KHÔNG Ạ! CHÁU ĐÃ NGHE QUÁ ĐỦ VỀ NÓ RỒI!"
Bác Knutz giật nảy mình xua tay: "Không, không liên quan gì tới con Dusty đâu. Con Pancho cơ".
"Thế bác có bao nhiêu con ngựa cả thảy?"
"Cỡ vài chục" - bác Knutz khoe - "Nhưng cái bác muốn nói ở đây là Pancho rất dễ bị dụ. Cứ ai dắt nó ra khỏi chuồng và thắng yên cho nó là y như rằng Pancho yêu ngay người đó. Nó sẽ dụi đầu vào họ, nhõng nhẽo như một chú mèo cưng và đi theo họ khắp nơi... ngay cả khi họ đối xử với nó chẳng ra làm sao. Pancho luôn thèm khát sự quan tâm của tất cả mọi người..."
"OK" - mình cắt ngang lời bác sỹ Knutz - "Cháu hiểu rồi. Pancho có vấn đề về lòng tự trọng. Giống như cháu. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì tới việc bố cháu che giấu sự thật về Bản tuyên ngôn nhân quyền của Công chúa Amelia?"
"Ừ, không liên quan gì tới bố cháu. Nhưng lại liên quan tới việc cháu không làm gì để ngăn bố mình."
"Cháu thì làm gì được chứ?" - mình phẫn nộ thốt lên.
"Cái đó thì cháu phải tự suy nghĩ" - bác Knutz vẫn từ tốn nói.
Câu nói đó khiến mình thật sự nổi giận.
"Ngày đầu tiên khi cháu tới đây chính bác đã nói cách duy nhất để cháu thoát khỏi cái hố sâu của sự trầm cảm chính là tìm kiếm sự giúp đỡ của người khác. Cháu đang làm đúng như lời dạy bảo của bác luôn! Giờ bác lại nói cháu phải tự tìm cách?" - mình tức quá hét ầm ỹ lên.
Vậy mà bác Knutz vẫn bình thản ngồi đánh giá bệnh của mình phía bàn giấy.
"Hãy ngẫm nghĩ lại những gì cháu kể với bác. Khi người cháu yêu nói chỉ muốn làm bạn, cháu đã không làm gì để cứu vãn tình thế. Khi cô bạn gái thân nhất làm bẽ mặt cháu trước toàn trường, cháu cũng không làm gì cả. Khi bố cháu tuyên bố sẽ không làm theo di nguyện của tổ tiên, lại một lần nữa cháu lựa chọn biện pháp làm thinh. Ngày đầu tiên bác cháu ta gặp nhau bác đã nói: không ai có thể giúp cháu trừ phi cháu tự giúp bản thân mình. Cháu sẽ không bao giờ có thể thay đổi được điều gì nếu mỗi ngày cháu không làm một điều gì đó..."
"...khiến cháu phải lo sợ" - mình đế vào luôn - "CHÁU BIẾT RỒI! Nhưng cái chính là phải làm thế nào? Cháu biết làm gì bây giờ?"
"Chuyện cháu phải làm gì không quan trọng, Mia ạ" - bác Knutz có vẻ như đang mất dần kiên nhẫn với mình - "Vấn đề là cháu muốn làm gì?"
"Cháu muốn... Cháu muốn... Cháu muốn...làm việc đúng đắn!" - mình ấp úng một lúc mới nói được thành lời.
"Đó chính là điều bác đang cố nói cho cháu hiểu" - bác Knutz nói - "Nếu cháu muốn làm việc đúng đắn, thì đừng có giống con Pancho. Hãy làm điều mà Công chúa Amelia sẽ làm!"
BÁC Ý MUỐN NÓI GÌ THẾ KHÔNG BIẾT???
Trước khi mình kịp định thần hiểu ra ý tứ của bác Knutz thì bác ấy đã nói tiếp: "Ồ, nhìn kìa. Thời gian đã hết. Phải công nhận là buổi trò chuyện hôm nay rất thú vị. Tuần tới bác muốn gặp cả hai bố con cháu vì bác e là hai người có vài điều cần thảo luận với nhau. À, nhớ mời cả bà cháu đi cùng nhé. Phải công nhận bà cháu trông thật quý phái! Bác đã ngắm ảnh của bà trên Google".
"Dạ??" - mình ú ớ - "Bác nói gì cơ ạ? Làm sao cháu có thể làm điều Công chúa Amelia sẽ làm? Bà ấy chẳng phải đã thất bại còn gì ạ? Có ai thèm đoái hoài gì tới bản Tuyên ngôn về nhân quyền của bà? Không một ai, ngoài cháu!".
"Chào cháu!" - bác Knutz kéo ghế đứng dậy.
Và đuổi khéo mình đi.
Thật hết biết! Bố nhờ ông ấy để giúp đỡ mình với các vấn đề khiến mình đau đầu. Nhưng thử xem ông ấy đã làm được gì? Ngoài việc đẩy trách nhiệm sang cho mình, bắt mình phải tự nghĩ ra cách giải quyết các vấn đề của bản thân.
Có Chúa mới biết mình phải làm gì với vụ Tuyên ngôn của bà Amelia! Mình đã đưa cho bố xem để rồi nhận lại cái phủi tay của ông. Mình còn biết làm gì nữa đây?
Điều tệ nhất là bác sỹ Knutz đã có kết quả thử máu của mình từ văn phòng của bác sỹ Fung. Kết quả ư? Bình thường. Mình hoàn toàn chẳng bị làm sao cả. Còn khỏe hơn mức bình thường nữa là đằng khác! Mình đã hy vọng vụ ăn thịt sẽ khiến nồng độ cholesterol của mình tăng vọt lên mức báo động để lý giải cho tình trạng trầm cảm hiện nay của mình.
Nhưng nồng độ cholesterol của mình phải nói là cực ổn! Mọi thứ đều bình thường. Mình khỏe như ngựa vậy!
Ối, nhiễm bệnh "ngựa" của bác Knutz mất rồi!
Ơn Chúa, tới nơi rồi. Không tin nổi mình sắp phải tham dự cái buổi từ thiện ngớ ngẩn này của hội Domine Rei.
Hy vọng tối nay người ta cho bà gia nhập hội để bà không còn thời gian cằn nhằn mái tóc của mình nữa.
Pancho ư? Sao tự dưng lại đem chuyện con ngựa PANCHO ra kể cho mình nghe nhỉ ??? |
|