|
“ Thực ra, về sau em cũng nghĩ ra rồi, là do em ích kỷ, chỉ muốn mình được đi thi đấu, không nghĩ đến danh dự của cả võ quán. Sư tỷ Tú Cầm đại diện võ quán tham gia thi đấu, quả thực là tốt hơn em.” Giọng băn khoăn, cô hỏi: “ Vậy tại sao mọi người lại cảm thấy áy náy với em.”
Mùi dầu gió lan tỏa khắp phòng.
Sơ Nguyên mỉm cười:
“ Đời là vậy. Khi em chưa đủ thực lực để hoàn toàn đánh bại Tú Cầm, cho dù em chiến thắng Tú Cầm, được tham gia cuộc thi đấu quan trọng đó thì mọi người sẽ đồng tình với Tú Cầm, trút giận lên em. Nhưng khi quyết định cuối cùng để Tú Cầm thi đấu, mọi người lại thấy trong thi đấu thực tế em đã thắng, cảm thấy em bị thiệt thòi.”
Cô ngẩn người.
“ Không vui nữa sao?” Sơ Nguyên dùng một ngón tay chạm nhẹ vào mi mắt cô.
“ Đâu có”.
Nghĩ một lát, cô lại ngẩng lên, nói:
“ Lủi thủi một mình, chẳng có ai trò chuyện, chỉ có những ánh mắt thù ghét, coi như mình không tồn tại, cảm giác đó đáng sợ hơn không được tham gia thi đấu. Nếu như không được tham gia thi đấu, đổi lại được mọi ngưoif chấp nhận, yêu mến, em thấy thích hơn. Với lại bất kể vì lý do gì, đối với em, ai tốt với em, em sẽ đối tốt với họ, sẽ cảm kích họ.”
Hoàng hôn mênh mông ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt cô đỏ ửng, sinh động tươi tắn. Ngừng một lát, cô lại nói tiếp, vẻ trịnh trọng:
“ Sư huynh Sơ Nguyên, cảm ơn anh đã cho em biết những điều này. Nếu thực lực không đạt, cuối cùng vẫn không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục, cho dù may mắn giành chiến thắng, cũng không thể xóa đi khoảng cách về thực lực. Cho nên, em sẽ luyện tập thật tốt. Nhất định có ngày, em sẽ dùng thực lực của mình để được mọi người ghi nhận!”
“ Ô, nói hay lắm, rất khí phách”.
Cánh cửa căn nhà nhỏ chỉ khép hờ, tiếng cười ủa cô gái vọng vào. Bách Thảo ngây người, ngoái đầu, thấy sư tỷ Đình Nghi đang bước tới, ánh mắt hướng vào Sơ Nguyên, rồi mới nhìn cô, mỉm cười: “ Tôi tin là em sẽ tiến bộ rất nhanh, hy vọng có ngày lại được đấu với em”.
“ Sư tỷ Đình Nghi!”
Bách Thảo đứng dậy, cung kính nói. Tuy hôm đó cô bị thua thê thảm, nhưng trong lòng rất tâm phục khẩu phục.
“ Sao vậy? Bị thương à? Có nặng lắm không?” Đình Nghi bước tới, thấy Sơ Nguyên gật đầu gật đầu rồi lại tiếp tục bôi dầu, xoa bóp cánh tay cho Bách Thảo.
“ Không có gì. Chỉ là bị thương một chút thôi ạ”.
Không biết vì sao, tuy Đình Nghi nói rất nhẹ nhàng nhưng Bách Thảo lại cảm thấy không được thoải mái, muốn rút tay ra khỏi bàn tay của Sơ Nguyên.
Sơ Nguyên giữ chặt tay cô, tiếp tục xoa bóp, anh nói: “ Chờ chút nữa, xong ngay đây”.
“ Không sao, tôi không cản trở hai người.” Đình Nghi mỉm cười:” À, Bách Thảo, em ăn tối chưa?”.
“ Chưa ạ”.
“ Tôi và anh Sơ Nguyên đã hẹn đi ăn tối, hay là em cùng đi cho vui.” Đình Nghi đặt mấy cuốn sách lên bàn học cạnh cửa sổ, đó là mấy cuốn sách y học, rồi quay người, ánh mắt dịu dàng hướng về Sơ Nguyên, tuy nói với Bách Thảo, nhưng hình như đối với cô trong phòng chỉ có cô và Sơ Nguyên.
“ Không cần ạ. Cảm ơn sư tỷ Đình Nghi”.
Sơ Nguyên vừa buông tay, Bách Thảo đã vội vàng đứng dậy. Thì ra cô làm lỡ cuộc hẹn của sư huynh Sơ Nguyên và sư tỷ Đình Nghi, lòng áy náy, cô vội vàng cám ơn rồi lập tức vụt ra ngoài như cơn gió.
“ Dạo này sao hay gặp cô ấy thế.”
Đình Nghi mỉm cười, giúp Sơ Nguyên thu dọn đồ trên bàn. Có lẽ là tình cờ, liên tiếp mấy lần đến tìm Sơ Nguyên đều bắt gặp anh đang cùng Bách Thảo.
Chờ một lúc, không thấy Sơ Nguyên đáp lại, cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Sơ Nguyên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ở phía xa, bóng cô gái vừa chạy khỏi căn nhà gỗ mỗi lúc một nhỏ dần. |
|