|
Chương 1
Một tối mùa thu, Lee Hwon và thị vệ của anh, Woon, tìm chỗ trú mưa dưới một gốc cây cao. Hwon mặc trang phục cải trang thành một quý tộc. Woon trông không thể phủ nhận là một chiến binh, mái tóc dài của anh được tết lại thành bím và hai thanh gươm lớn được buộc chặt sau lưng và bên hông anh.
Hai người đang ở cách ngôi làng gần nhất khá xa, và trời không có vẻ gì là sẽ ngừng mưa. Đột nhiên, Hwon trông thấy một ngôi nhà tranh nhỏ dưới chân núi và bảo rằng họ nên đến đó trú cho đến khi mưa tạnh. Không chờ Woon trả lời, Hwon nhanh chóng bước theo hướng đến ngôi nhà như bị mê hoặc, và Woon không còn cách nào khác là phải đi theo. Khi họ đến cổng, Woon khựng lại khi thấy biểu tượng âm dương được treo phía trên cổng và anh khuyên Hwon đừng nên vào trong, đây là nhà của một phù thủy.
Bỗng nhiên, một cô gái (sau đó được biết tên là Seoul) mở cửa.
“Hãy khai báo danh tính!”
“Thật không biết phải nói gì. Làm thế nào mà khách đến nhà lại yêu cầu chủ nhà khai báo danh tính chứ? Chẳng phải tôi mới là người nên hỏi câu đó sao?”
“Lý do gì mà một cô gái lại có gươm trong người?”
“Hay thật đấy. Sao huynh biết là tôi có gươm? Hệt như dự tính… A! Ý tôi không phải vậy. E hèm! Tiểu thư bảo tôi mời hai vị vào nhà.”
“Ta hỏi tại sao cô lại có gươm trong người!” Woon kiên trì lặp lại.
“Ở cái nơi hoang sơ hẻo lánh này, chỉ có hai người con gái sống với nhau. Vậy chẳng lẽ chúng tôi không thể có ít nhất một thanh gươm à? Hỏi gì mà ngốc thế. Dù sao thì, hai vị có định vào trong không?”
Dù Hwon muốn vào trong nhưng anh không thể vì Woon cản lại. Nhưng như thể Seol đã biết trước là hai vị khách sẽ do dự, cô nói tiếp: “Tiểu thư nói các vị khách sẽ không bước vào nơi thấp kém thế này, và hỏi các vị muốn đứng dưới hiên nhà của một kẻ thấp hèn hay là vào bên trong căn phòng ấm áp của cô ấy?”
Câu hỏi này đã cho Hwon một lý do hoàn hảo để thuyết phục chính mình và anh nhanh chóng bước vào trong. Seol đưa khách đến một căn phòng trống. Căn phòng tràn ngập mùi hương hoa lan, và trên sàn có một chiếc bàn nhỏ với một ít rượu và thức ăn. Bên cạnh chiếc bàn, một lò than ấm áp đón chào các vị khách, như thể đã biết sớm từ trước. Tuy nhiên, căn phòng trông không khác gì bất cứ căn phòng bình thường nào, và không có đặc điểm nào cho thấy nó thuộc về một phù thủy. Thật ra, nơi này trông như là phòng của một nam nhân, một nho sinh, vì trên kệ sách chất đầy những tác phẩm kinh điển như Ngũ Kinh thiển kiến lục và Đại học nghi vấn.
Khi nghe cô gái tên Seol gọi vị “tiểu thư” bước vào căn phòng bên cạnh, Hwon quay về chỗ ngồi của mình trên sàn. Căn phòng bên cạnh được ngăn cách bằng một tấm vách ngăn, và Hwon chỉ có thể nhận diện dung mạo của người con gái xinh đẹp này từ phía bên kia tấm vách. Tóc cô được tết thành bím và buộc bằng một dải lụa, nghĩa là cô ta vẫn chưa kết hôn.
Từ căn phòng bên cạnh, người con gái cúi lạy hành lễ với Hwon, và rồi tiếp tục cúi lạy một lần nữa. Vì thông thường hai lạy là dành cho người chết, Hwon và Woon trở nên khó chịu vì hành vi khiếm nhã của cô gái này. Nhưng cô ta lại cúi lạy lần nữa, khiến cả hai đều bối rối (ba lạy là dành cho Phật). Và rồi, để Hwon và Woon ngạc nhiên tột độ, cô gái cúi lạy lần thứ tư, cái lạy dành cho một vị vua. Sau khi lạy đủ bốn lần, cô gái ép chặt trán xuống sàn và cúi mình thấp hết mức có thể.
“Hãy ngẩng mặt lên.”
Người con gái chậm rãi nâng mình lên và nhẹ nhàng đặt hai tay lên gối trái. Hwon vẫn không thể nhìn rõ mặt cô gái. Anh hỏi tại sao cô ấy lại cúi lạy mình bốn lần. “Cô không biết đếm à?”
“Tôi chỉ thể hiện lòng tôn kính đối với mặt trời.”
Khi nghe giọng nói ngọt ngào của cô gái, Hwon không nói nên lời.
“Cô nói mặt trời là có ý gì? Với một người phụ nữ, mặt trời chính là chồng của cô ta.”
“Một người phụ nữ thì cũng là thần dân của Joseon.”
Hwon không thể nói thêm được gì. Cô gái này chắc chắn biết anh là quốc vương. Lần này đến lượt cô ấy đề nghị Hwon ít nhất hãy nhấp thử một ít rượu mà cô đã chuẩn bị cho anh.
Hwon trở nên tò mò về dung mạo của người con gái, và yêu cầu cô ta lộ diện. Nhưng vì cô gái chỉ đơn thuần đáp lại bằng cách mời anh uống rượu, Hwon ra lệnh cho Woon dẹp bay bức vách ngăn. Chỉ bằng một nhát gươm của Woon, tấm vách ngăn giữa hai căn phòng rơi thẳng xuống sàn. Và như thể đường kiếm của Woon cũng cắt xuyên cả mây mưa trên bầu trời, ánh trăng tràn vào và lấp đầy căn phòng.
Hwon một lần nữa kinh ngạc vì vẻ đẹp khôn tả của cô gái, nhưng anh che giấu sự ngạc nhiên bằng một cơn giận.
“Dù khách đến nhà có thấp hèn đến cỡ nào thì chủ nhà cũng phải có nghĩa vụ ra mặt chào khách chứ. Sao cô lại phớt lờ yêu cầu của ta?”
“Vì địa vị của tôi còn thấp hơn cả những kẻ thấp hèn nhất, hơn nữa tôi còn là một người phụ nữ bị số mệnh khống chế. Do đó, tôi không dám xem mình là chủ nhà mà chỉ nghĩ đến bổn phận của mình là một người phụ nữ (phải giữ khoảng cách với nam giới).”
“Cô tuân thủ những quy tắc này dù cô không phải là quý tộc sao?”
“Nhưng tôi cũng chưa từng nghe nói có luật cấm người thấp hèn làm theo những quy tắc của một tiểu thư.”
Hwon cười khi cầm bình rượu. Anh chưa từng gặp một cô gái nào như cô ta, một người không ngại bộc lộ suy nghĩ của mình một cách kính cẩn và cũng thật tự tin trước một vị vua. Hwon rót rượu cho Woon, nhưng Woon không nhìn vào ly rượu và chỉ nhìn xuống sàn, ngụ ý rằng anh không được uống rượu khi đang bảo vệ nhà vua. Nhìn thấy điều này, cô gái nói:
“Thật không biết phép tắc. Huynh không biết tôi là ai và trong bình này có gì, vậy mà huynh lại từ chối uống nó? Huynh bảo vệ bệ hạ chỉ bằng một thanh gươm vậy thôi sao?”
Nghe cô gái nói vậy, Woon không còn cách nào khác là phải uống chung rượu. Anh quay người khỏi Hwon khi uống (vì đây là phong tục của Hàn Quốc), và khi ấy, mắt Woon bắt gặp ánh mắt người con gái.
Hwon hỏi cô gái tại sao lại biết anh là quốc vương.
“Mạn phép hỏi bệ hạ, nếu mặt trời tỏa sáng trong bầu trời đêm, thì đó là mặt trời hay mặt trăng?”
Hwon không trả lời, và cô gái nói tiếp.
“Vì mặt trời vẫn là mặt trời dù có ở đâu đi nữa, bệ hạ cũng vậy thôi.”
“Nhưng không một ai trong làng nhận ra ta. Vậy làm sao cô lại biết?”
Vì cô gái không trả lời, Hwon tự lẩm nhẩm với chính mình, “Bàn rượu và lò than đã được chuẩn bị từ trước… Ta bị hồn ma lôi cuốn tới đây sao?”
Sau khi suy nghĩ thận trọng, cô gái trả lời rằng cô nhận ra Hwon từ thanh gươm mà Woon đeo, vì Seol khá am tường về các lọai kiếm.
“Cô ta quả là có đôi mắt rất tinh tường. Từ khoảng cách xa, trong đêm tối, cô ấy lại có thể quan sát được đó là vỏ bao kiếm của thị vệ nhà vua. Không, cô ta còn biết trước khi nhìn thấy nữa kìa. Ta thật sự bị hồn ma quyến rũ đến đây sao?” Hwon tiếp tục nhìn người con gái và nói, “Đến gần đây. Cô ngồi ở phòng bên cạnh làm ta không thể biết được liệu cô có đang giấu chín đuôi hồ ly dưới lớp áo kia hay không.”
Sau một lúc ngập ngừng, cô gái bước vào căn phòng Hwon đang ngồi và cũng ngồi xuống.
“Cô là ma… hay là người…?”
“Nhiều người nói tôi không phải là người.”
“Vậy cô thật sự là ma à?”
“Có lẽ là vậy. Tôi là một linh hồn mang nỗi đau sâu sắc.”
“Cô đang bỡn cợt ta đấy à? Ở đâu ra một hồn ma mà lại có bóng chứ?”
“Tôi không nói dối. Chẳng phải phù thủy được xem là còn thấp kém hơn cả nô lệ sao? Và do vậy, tôi không dám trả lời rằng mình là một con người.”
“Một phù thủy… Cô là một phù thủy. Vậy nên cô mới biết là ta đến.”
“Không phải đâu, thưa bệ hạ. Dù là một phù thủy nhưng tôi không có khả năng đoán trước tương lai hay nhìn thấu tâm can người khác. Tôi là một phù thủy không có những năng lực như thế.”
“Có loại phù thủy như vậy sao?”
“Đáng tiếc phải thừa nhận là có. Sống như thế này ở nơi đây đã là hết mức năng lực của tôi rồi.”
“Cô nói mà ta không hiểu gì cả. Woon, ngươi có bao giờ nghe thấy những chuyện như thế chưa?”
Woon nhìn người con gái và cúi thấp đầu ngụ ý trả lời rằng anh cũng chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy. Thắc mắc, Hwon hỏi lại lần nữa, “Cô có thật sự là một phù thủy không?”
“Vì không thể kết thúc cuộc đời mình nên tôi sống như một phù thủy. Vì tôi không được sống, nhưng là một phù thủy thì tôi có thể sống.”
Nhìn người con gái trả lời một cách điềm tĩnh, Hwon cảm nhận được nỗi đau lớn. Anh lại hỏi, “Tên cô là gì?”
“Tôi tự gọi mình là bất cứ ai.”
“Ta hỏi cô tên gì.”
“Có một luật lệ rất nghiêm, rằng trước mặt nhà vua, mọi người đều chỉ là những kẻ tầm thường. Xin hãy cho phép tôi được gọi mình là bất cứ ai.”
Tức giận, Hwon cao giọng, “Thật vô lễ! Sao cô dám để ta phải lặp lại. Ta hỏi lần nữa, tên cô là gì? Nếu là người thì cô ắt phải có họ có tên. Nếu thật sự cô không phải hồn ma thì hãy cho ta biết tên.”
“Người có cha thì mới có họ, và có mẹ thì mới có tên. Nhưng tôi không có cả cha lẫn mẹ nên cũng không có họ lẫn tên.”
“Ý cô là cô không có tên à?”
“Tôi... đã sống mà không có tên gọi.”
“Bực quá đi mất. Cô lại đang đùa với ta đấy à?”
“Tôi đã nói với bệ hạ là tôi không nói dối.”
“Ta nghe nói mọi phù thủy đều có mẹ đỡ đầu. Vậy mẹ đỡ đầu của cô gọi cô là gì?”
“Mẹ đỡ đầu của tôi chưa từng gọi tôi bằng tên.”
“Sao có thể chứ?”
“Vì sợ số mệnh sẽ trói buộc chúng ta bằng những thứ như tên gọi, nên người không đặt tên cho tôi.”
“Cô bao nhiêu tuổi?”
“Vì không đếm những năm trôi qua, tôi cũng không biết mình mấy tuổi.”
“Cô sống ở đây lâu chưa?”
“Từ lâu rồi, tôi sống náu mình ở đây. Từ rất lâu rồi…”
“Nhưng giọng nói của cô không giống như người ở vùng này. Giọng cô giống như người ở Hanyang (thủ phủ của Joseon, là Seoul ngày nay), chắc chắn cô không phải người vùng này. Trước khi đến đây, cô là ai?”
Ánh mắt cô gái hằn lên một nỗi buồn sâu sắc. Nhưng giọng cô vẫn điềm tĩnh.
“Đây là một câu chuyện từ cách đây rất lâu, và tôi đã không còn nhớ nữa.”
Tức giận, Hwon quẳng ly rượu lên bàn.
“Ta hỏi cô rất nhiều câu, và cô chưa trả lời câu nào cả!”
“Tôi đã trả lời rất nhiều câu hỏi, nhưng bệ hạ lại không công nhận gì cả.”
“Chính xác là cô đã trả lời những gì?! Tên cô, tuổi của cô? Thậm chí cô còn không nói được cô là loại phù thủy như thế nào! Cô có thật là phù thủy không đấy?”
“Nếu bệ hạ cứ khăng khăng câu trả lời của tôi là không thỏa đáng, vậy tôi có nên nói dối người không? Nếu tôi nói dối, người sẽ cho rằng câu trả lời đó thỏa mãn chứ?”
Hwon tiếp tục uống và không nói lời nào, sự im lặng bao trùm căn phòng. Anh lại mở miệng ra nói một lần nữa.
“Chỗ cô ngồi vẫn còn xa quá. Hãy đến gần đây.”
Cô gái bước hai bước lại gần chỗ Hwon, và lại ngồi xuống.
“Vẫn còn xa. Đến gần hơn nữa.”
Cuối cùng người con gái đến cách Hwon chỉ còn một dang tay và lại ngồi xuống. Dù như thế đối với Hwon là vẫn còn xa, nhưng vì không còn chỗ nào để đến gần hơn nữa, cuối cùng anh cũng nguôi bớt. Trước mặt Hwon là gương mặt người con gái, một khuôn mặt trắng hơn cả ngọc thạch. Cô có hàng mi dài, và bên dưới là đôi mắt đen lay láy. Còn trước mặt Woon là nét mặt nhìn nghiêng của cô gái. Dù gương mặt của một người không thể nói dối thì với cô gái này, dù nhìn nghiêng cũng không thể che giấu nỗi buồn hiển nhiên. Để không phải nhìn cô gái, Woon cúi đầu và nhắm mắt lại. Với một cái thở dài, Hwon nói:
“Cô có thấy tim ta đang dao động trước cô không?”
“Dưới những luồng sáng gợn nhẹ của ánh trăng, tôi không thể thấy.”
“Cô không thấy hay là sẽ không thấy?... Ta không thể ôm cô được sao?” (Chú thích của người dịch: từ “ôm” ở đây mang hàm ý quan hệ xác thịt)
“Vì lo sợ trái tim của bệ hạ sẽ trở nên nặng nề khi người rời khỏi, tôi sẽ giữ chặt dây buộc y phục của mình.”
“Ta sẽ không để cô lại, vì ta sẽ đưa cô về với ta. Vậy cô có để cho ta ôm cô không?” (Ôi ta chịu hết nỗi rồi, cái đồ 35 trắng trợn này =)))
“Tôi không thể rời khỏi đây. Tôi bị trói buộc với nơi này.”
“Ta, quốc vương của cô, bảo rằng ta sẽ đưa cô đi theo ta. Cho dù cô không thể rời khỏi đây thì cũng phải theo ta.”
“Dưới bầu trời này, có những thứ có thể bên nhau và những thứ mãi mãi không thể bên nhau. Quân vương và phù thủy ở cách nhau quá xa và không bao giờ có thể ở bên nhau.”
Vì bị từ chối, Hwon lại cao giọng:
“Hãy cho ta biết lý do chúng ta không thể ở bên nhau!”
Cô gái trích lại một đoạn trong sách Chu Dịch về việc trời và đất phải cách xa nhau để duy trì trật tự.
“Ta cũng đã đọc qua Chu Dịch nhưng đó không phải là cách ta hiểu.” Hwon giải thích rằng đất không thấp hèn chỉ vì đất ở gần chúng ta, mà đất phải được trân trọng vì sự gần gũi của nó.
Lại trích một đoạn trong sách của Trang Tử, cô gái giải thích, “Trời ở trên cao và đất ở dưới thấp chính là quy luật của tự nhiên. Cũng giống như thu qua đông lại đến và tiếp đó là xuân và hạ, đó chính là quy luật của bốn mùa. Trời và đất còn có cấp bậc của mình, nói chi đến con người.”
“Đây không phải những điều ta được học về Trang Tử. Dù quốc chủ đứng đầu và thần dân theo sau, nhưng bậc quân chủ cũng phải làm gương để bách tín noi theo. Nếu ta làm đúng thì dân của ta cũng sẽ đúng. Nếu ta cao quý, dân của ta cũng trở nên cao quý. Đó chính là cấp bậc của tự nhiên mà ta được dạy. Ta sẽ không trở nên thấp kém nếu ta ôm cô, nhưng thay vì thế cô sẽ trở nên cao quý.”
“Nói về bổn phận mà không có trật tự thì cũng không phải là bổn phận. Không ôm lấy tôi sẽ chứng tỏ phẩm bậc của bệ hạ và làm gương cho bách tín. Tôi chỉ là một kẻ hèn mọn ngay cả tên cũng không có.”
“Ta cũng không có tên. Từ khi chào đời ta đã được chỉ định là ứng viên cho ngôi Thái tử và không được đặt tên. Và khi trở thành Thái tử, ta được đặt cho cái tên Hwon nhưng đồng thời cũng không ai có thể gọi ta bằng tên đó. Không ai gọi ta là Hwon hay Hoàng tử Ilsung, mà chỉ gọi là Thái tử. Và giờ đây khi đã là vua, cái tên Hwon của ta thậm chí còn không được phép viết ra giấy. Do đó, chẳng phải cả hai chúng ta đều không có tên như nhau sao?”
“Việc này không giống nhau. Trời và đất khác biệt với nhau.”
Cô gái vẫn đứng trơ như đá. Hwon im lặng một lúc và chìm trong suy nghĩ. Sau đó, như thể bất chợt nhận ra, anh tuyên bố:
“Đúng rồi! Mẹ đỡ đầu của cô không đặt tên cho cô vì sợ cô bị vận mệnh trói buộc, vậy ta sẽ đặt cho cô một cái tên, như vậy cô và ta sẽ thoát khỏi số mệnh. Ta sẽ cho cô một cái tên.”
Lần này, đến lượt cô gái phản ứng một cách bất ngờ.
“Trên đời này không chỉ có lương duyên. Bệ hạ không nên đặt tên cho một mối duyên nhất thời không đáng kể như tôi. Xin người hãy suy xét lại.”
Hwon phớt lờ sự phản đối của cô gái và nhìn ra mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
“Là cô trông giống mặt trăng, hay mặt trăng trông giống cô? Ta sẽ gọi cô là Wol (nghĩa là Nguyệt – mặt trăng).
Và từ thời khắc đó, người con gái trở thành Wol. Hwon cảm thấy yên tâm như thể đặt tên cho cô gái thì duyên phận của họ sẽ được tiếp tục. Hwon ước gì có thể vươn tay ra và chạm vào mặt Wol, nhưng anh không làm vậy, vì sợ rằng ngay khi anh chạm vào, cô sẽ tan biến thành tro bụi. Và thế là, anh lại tiếp tục uống.
“Hôm nay không phải là lần duy nhất. Ta đã biết tên cô, và cũng biết cô không thể rời khỏi nơi này. Nhất định sẽ có lần sau.”
Hwon rót rượu cho Wol và ngâm một đoạn thơ. Dù đoạn thơ có vẻ như là để hỏi Wol từ đâu đến, nhưng câu hỏi này không phải chỉ dành cho mình Wol. Đây cũng là câu Hwon tự hỏi bản thân mình, vì cảm xúc không thể phủ nhận đang lớn dần lên trong anh lúc này đây. Wol nhắm mắt, không nhìn đến ly rượu Hwon rót cho mình và cũng ngâm một đoạn thơ.
Hwon không hiểu. Dù anh hiểu ý nghĩa của bài thơ, nhưng lại không hiểu tại sao Wol lại đọc lại đoạn thơ đó.
“Cô muốn nói gì với ta?”
“Tôi chỉ muốn hoàn thành khổ thứ hai của bài thơ. Và đêm này sẽ là kết thúc cho duyên phận của chúng ta, đây chính là thỉnh cầu của tôi, rằng bệ hạ sẽ hứa không quay trở lại đây.”
“Cứ nghĩ đến chuyện một phù thủy mà lại biết thơ của Hwadam…”
“Và cũng có một vị vua biết thơ của Hwadam đấy thôi.” (Chú thích: Vì tác phẩm của Hwadam không phải là chính thống nên không phải là thứ mà một vị vua có thể học.)
Và Wol tiếp tục, nói rằng Hwon nên quay về vì mưa đã tạnh và rượu cũng đã cạn. Nhưng Hwon thấy đau lòng khi Wol cứ như cố đẩy anh đi – không phải đau vì Wol mà vì ý nghĩ đây là một cuộc chia ly không tránh khỏi.
“Hãy đi với ta. Khi bình minh ló dạng, hãy đi với ta.”
“Nếu bây giờ bệ hạ không về thì thị vệ của người sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào đây?”
Wol nói đúng. Vì Hwon bí mật rời khỏi biệt viện của hoàng tộc để đến ngôi làng này, nếu có chuyện gì xảy ra thì không phải Hwon mà chính thị vệ của anh là Woon sẽ phải gánh trách nhiệm. Và như mọi lần, thân phận con trai của tì thiếp của Woon sẽ bị lôi ra công kích.
“Wol! Ta sẽ trở lại tìm cô. Hãy chờ ta.”
“Tôi đã nói đêm nay là kết thúc cho duyên phận của chúng ta.”
“Và ta đã nói đêm nay là khởi đầu duyên phận của chúng ta. Vì thế ta sẽ không đi đơn giản như vậy được. Ta sẽ mang theo một tín vật của cô.”
Khi Hwon nói đến tín vật, Wol mở mắt ra và nở nụ cười buồn. Vì là lần đầu tiên Wol cười với Hwon, anh thích thú và tiến lại gần cô. Nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh, Wol trả lời, “Tôi không có gì cả. Mặt trăng trên trời kia, cái tên mà bệ hạ đặt cho tôi chính là tất cả những gì tôi có.”
Hwon quay ra nhìn mặt trăng và cười. “Vậy ta sẽ lấy mặt trăng, chính là tất cả của cô.”
“Người không nên làm vậy, thưa bệ hạ. Tôi van người hãy suy xét lại.”
“Không có gì là ta không làm được! Ta sẽ cột những cảm xúc dành cho cô vào mặt trăng mà cô trao cho ta.”
“Vậy tôi có thể xin bệ hạ để lại một tín vật cho tôi không?”
Mặt Hwon sáng bừng lên và anh nhanh chóng đáp lại, “Cứ nói bất cứ điều gì cô muốn. Ta sẽ cho cô mọi thứ của ta.”
“Tôi xin người hãy xóa sạch những ký ức về tối nay.”
“Nếu ta xóa sạch, ý cô là cô cũng sẽ chôn vùi những ký ức về ta sao?”
“Cô quả là một người con gái tàn nhẫn! Một cô gái vô tâm! Cô mời ta vào nhà, và ta đã vào. Và giờ ta nói ta sẽ không đi, cô lại đẩy ta đi. Dù tối nay ta có rời khỏi thì đây cũng không phải là kết thúc cho duyên phận của chúng ta.”
“Đó là một duyên phận vô nghĩa.”
“Không chỉ có thể xác gặp nhau mới là duyên phận. Tâm hồn gặp nhau cũng là duyên phận. Chính miệng cô nói rằng cô không nói dối. Vậy cô sẽ không thể nói rằng tối nay tâm hồn chúng ta chưa từng gặp gỡ nhau. Lý do đêm nay ta không có được cô là vì ta trân trọng cô, nên cô không được phép nói mình là người thấp hèn nữa. Dù địa vị của một người am hiểu thi ca có thấp đi nữa thì tích cách của người ấy cũng không thấp kém. Và vì thế đêm nay ta sẽ mang theo mặt trăng của cô.”
Và như thế, Hwon rời khỏi cùng với Woon, để lại Wol vẫn ngồi ở đó. Sau khi đi một quãng, Hwon bảo Woon, “Tim ta đang đập rất nhanh nên không thể quay nhìn lại. Ngươi hãy nhìn giúp ta, xem Wol có đang dõi theo chúng ta không?”
Woon quay lại, dù bản thân anh cũng không biết đó là do mệnh lệnh của Hwon hay vì chính ý muốn của anh. Nhưng sau lưng họ, chỉ có Seol đang nhìn theo.
“Cô ấy không dõi theo.”
“Được lắm. Và điều đó khiến tim ta đập chậm lại. Woon, cho đến nay ta chưa từng nhận ra ánh trăng lại có thể chói lòa đến như vậy.”
Trong căn phòng, Wol vẫn ngồi bất động khi hỏi Seol.
“Seol, ngươi thấy người ấy đã đi chưa?”
Seol trả lời trong nước mắt, “Vâng, người ấy đi rồi. Người thật sự đã đi rồi!”
“Người có quay lại lần nào không?”
“Không! Người đi mà không quay lại dù chỉ một lần!”
Wol nói thầm, “Được rồi. Như vậy khiến ta bớt buồn hơn. Seol, cho đến nay ta chưa từng nhận ra, ánh trăng lại có thể chói lòa đến như vậy.”
“Sao tiểu thư không ra tiễn người?! Sao tiểu thư cứ ngồi ở đó?!”
Nhẹ mỉm cười, Wol đáp, “Vì cơn mưa đưa người ấy đến đây sẽ đọng lại trên cỏ, trên đất và trong cơn gió, và mỗi khi những giọt mưa rơi trên áo choàng của người, chúng sẽ thấm qua áo, qua giày và mũ người, mang theo trái tim ta, và dõi theo người trong suốt chặng đường người quay về biệt viện hoàng gia.”
Nguồn: Blue@Electric Ground
Dịch: [email protected]
|
|