|
CHAP 9 :
ĐÍCH ĐẾN CỦA TÌNH YÊU
PART 1 :
GIẢI THOÁT
_chúng ta phải làm sao đây, cả hai đều vẫn còn yêu thương nhau – Tiểu Thanh thở dài, lắc đầu
_bọn em cố gắng khuyên nhủ chị ấy. Mong rằng chị ấy sẽ sớm thông hiểu – Hiệu Khôi nhìn về phía mọi người, tay bắt chéo ra dấu bó tay.
Chạy một mạch rời khỏi nơi đó, Trương Hiểu lang thang khắp các con đường, đôi chân mệt nhòi lê từng bước nặng nề bản thân cô lúc này cũng không biết nên đi đâu. Và rồi lại trở về nơi đó
_anh chờ em đã lâu, ngồi xuống đi !
Chỉ là cầu may khi đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy, anh đã bảo Hân Hân chở về một mình anh đến đây ngồi đợi. Và cuối cùng cô cũng đến
_sao anh biết em sẽ đến đây ?
_nếu anh nói anh linh cảm thì sao ! – anh chàng gối đầu lên cánh tay nhìn về mặt sông bình lặng
Trương Hiểu cũng đã ngồi xuống, tóc mai đã rơi xuống mép tai, mặt thẫn thờ không còn chút sức sống chỉ yên lặng hạ cầm xuống cánh tay.
_em vốn đã nhìn thấy những bức thư trong nhà gỗ bờ biển rồi phải không
_anh, em không biết
Nhìn vào đôi mắt vô thần của cô, Hiệu Phong chỉ còn biết ôm chầm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa vai mang cho cô chút hơi ấm. Hiểu rằng dù có nói gì cũng không thể thay họ quyết định, chỉ cần họ thông hiểu thì sớm muộn cũng sẽ tìm về bên nhau
_sao anh không trách mắng cũng không khuyên nhủ em càng không hỏi em tại sao
_chỉ cần bản thân em hiểu rõ là được !
Trong lòng cô lúc này rất mâu thuẫn, cô vẫn chưa từng ngừng yêu anh nhưng lại không thể nhìn vào hiện thực. Cao Thiên anh ấy đã có gia đình, luôn là điều nhắc nhở bên tai cô mỗi khi muốn tha thứ. Cô hiểu được cảm giác đó, làm sao cô có thể ích kỷ cướp đi hạnh phúc của người khác dù đó là Châu Ngọc đi chăng nữa, cũng không thể. Lúc Cao Thiên xuất hiện, Trương Hiểu thật muốn vứt bỏ tất cả cũng anh bỏ đi, nhưng lúc chân muốn bước đi thì trong đầu vẫn văng vẳng những câu nói đó. Đâu đó có chút sợ hãi, cô sợ mình lại bị lừa dỗi, dù gì bất cứ lý do nào anh cũng đã từng lừa dối cô.
_đi theo anh
Hiệu Phong nắm lấy tay cô chạy thật nhanh rời khỏi. Cả ngày đầy những biến cố khiến cô mệt nhòi người chỉ mới dựa lưng đã đi vào giấc ngủ.
*Suỵt….*
_đưa nó vào phòng đi
Lâm phu nhân nhẹ nhàng vén chăn đắp cho đứa con gái tội nghiệp của mình, ánh mắt bà vẫn tràn đầy sự lo lắng, cứ lén nhìn mải rồi nhẹ chân bước ra ngoài.
Trong cơn ngủ say những nước mắt vẫn lặng lẽ chảy xuống má thấm ướt cả gối. Đã quá gần hai giờ sáng nhưng Trương Hiểu vẫn ngồi co chân sát người, tuy lúc tối mơ màng ngủ nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện và nghe được cả tiếng thở dài nhè nhẹ của mẹ nuôi. Bao nhiêu năm nay cô đã dần quen với cuộc sống ở đây, cô có thể cảm nhận ông bà Lâm và từng thành viên trong căn nhà này đều đối với cô rất chân thành, yêu mến hết mực cứ như cô thực sự là tiểu thư. Nhưng cô luôn làm họ phải lo lắng !
Nhìn ra bên ngoài, cách tấm kình kia là ánh đèn đường sáng chói, thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy qua thật nhanh, có khi là chiếc lá nhẹ rơi theo gió, có khi là một tiếng rít nhẹ của gió đêm. Ngày mai thức dậy, cô sẽ lại đối mặt với tất cả, bản thân sẽ giải thích thế nào, sẽ đối diện với tình cảm của chính mình ra sao ? vẫn tưởng sau khi mọi chuyện bị vạch trần cô sẽ có thể cùng người mình yêu sống một cuộc đời hạn phúc. Nhưng chỉ đến lúc gặp Châu Ngọc cô mới biết mình đã sai lầm.
Hôm qua trước khi về nhà cô tình cờ gặp Châu Ngọc,
_cô lại muốn làm chuyện gì nữa đây ?
Châu Ngọc hằng hộc nhìn cô với ánh mắt hung tợn, khiến Trương Hiểu cũng lấy làm khó hiểu. Dù gì cũng đã hơn ba năm nay cô chưa từng gặp lại con người này vì đâu mà cô ta lại cố ý tìm cô để gây chuyện. Vẫn cố nén lòng làm vẻ bình tĩnh, Trương Hiểu đáp
_sao lại hỏi vậy ?
_cô nên nhớ giờ Cao Thiên là chồng tôi, cô đừng tìm anh ấy mà níu kéo, đừng có mà mơ mộng – đưa tay chỉ thẳng vào mặt người đối diện, cô tiểu thư ngông cuồng quát lớn
Mọi người xung quanh đều đưa ánh mắt hiếu kỳ về phía hai người, chẳng ai nghĩ một cô tiểu thư danh giá lại ở nơi công cộng la lói như vậy. Trương Hiểu không né được tức cười, đưa tay che miệng cười khẽ
_tôi biết
_vậy tại sao cô cứ tìm cách tiếp cận, đứa con gái như cô thật trơ trẻn
………..
Giờ nghĩ lại mới thấy Châu Ngọc nói đúng, cho dù mọi chuyện có tồi tệ như thế nào thì giữa hai người họ vẫn có một tờ hôn thú, về mặt luật pháp họ vẫn là vợ chồng. Nếu bây giờ cô cố chấp thì chính cô mới là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác. Hơn nữa, Châu Ngọc dù có quá đáng thế nào vẫn chỉ là một người phụ nữ, cô không thể ích kỷ mà làm cô ấy phải tổn thương. Dù sao trước đây cô cũng đã buông tay, giờ níu kéo liệu còn ích lợi gì. Thà rằng một mình đau khổ còn hơn cả ba đều chịu tổn thương sâu.
_tỉnh dậy đi !
_cậu đến đây khi nào vậy
Chống tay nhấc người ngồi dậy nhưng cơn say mèm đêm qua đã khiến Cao Thiên cảm thấy chóng mặt dựa hẳn người vào ghế sofa. Cố tỏ vẻ không sao, anh chàng gượng cười nhìn cậu bạn thân nửa đêm đột nhập vào nhà.
_cậu đừng cố giả vờ nữa, trong lòng rỉ máu mà còn cố cười trước giờ cậu đâu như vậy
_không gượng cười thì cậu bảo tôi phải làm gì ? Hiểu nhi không muốn tha thứ cho tôi
Cúi đầu úp bàn tay lên gương mặt, anh chua chát nói ra những lời này. Hiệu Phong nhíu mày suy nghĩ vài giây rồi vỗ nhẹ vai anh nói
_cậu đừng quên giữa hai người bây giờ còn có Châu Ngọc, cậu bảo nó làm sao có thể chấp nhận, thay gì ngồi đây trách móc cậu nên suy nghĩ xem bản thân phải giải quyết thế nào cho chu toàn. Haizz làm quân sư cho hai người thật rất khổ
Mãi suy nghĩ khi quay sang đã thấy Hiệu Phong ngủ say trên ghế sofa, cái tên này luôn xuất hiện mỗi khi anh bế tắc kiếp này có được người bạn như vậy thật không hối tiếc. Đắp chiếc áo khoác cho hắn, Cao Thiên vội vã trở về nhà họ Châu đối diện với người vợ danh nghĩa của mình
“Cao Thiên, mình chỉ có thể giúp cậu như vậy thôi ! mong là hai người sẽ hạnh phúc, đừng như mình đến cuối cùng vẫn là cô đơn”. Nhắm đôi mắt, Hiệu Phong khẽ nở nụ cười hít một hơi thật sâu đi vào giấc ngủ. Có lẽ là hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh cũng quên đi mất chuyện của mình, nhiều lần đối diện với Bá Nhi anh cũng không để ý cứ mãi lo lắng cho Hiểu nhi.
_anh về từ khi nào ?
Châu Ngọc choàng dậy mở mắt ra nhìn thấy chồng mình đang đứng đó, bên cạnh cửa số phòng tay anh đang cầm điếu thuốc, ánh mắt vô thần nhìn xa xăm nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo lan ra khắp căn phòng.
_chúng ta ly hôn, đơn tôi cũng đã ký giờ chỉ cần cô ký vào là coi như giải thoát cho nhau
Cao Thiên vẫn không hề quay lại, giọng nói dửng dưng như rằng anh đã chờ đợi ngày này rất lâu, chờ đợi để nói lên những điều này. Hoảng hốt đến tột cùng, nữ chủ nhân của căn phòng đã òa khóc, tung mềm chạy đến ôm chặt chồng mình
_anh đừng rời bỏ em, chuyện của ba em sẽ tha thứ cho anh
_anh vốn không cần em tha thứ, nói cho em biết anh lấy em cũng chỉ để tìm chứng cứ vạch tội ba em mà thôi
Anh từ từ gỡ tay cô ra, xoay người định bỏ đi thì lại bị cô nắm lấy thật chặt. “dù gì mình cũng không nên làm tổn thương Châu Ngọc, trong chuyện của ba mình cô ấy hoàn toàn không có lỗi” nghĩ vậy, anh xoay người hai tay vịn vào vai cô bình thản nói
_em có tương lai của mình, anh cũng có lối đi của anh, chúng ta không thể cứ sống trong sự chịu đựng thế này. Em vốn biết là anh không hề yêu em và chúng ta cũng chưa từng thật sự là vợ chồng hà cớ gì em cứ phải níu kéo. Coi như là giải thoát cho nhau và cho em một cơ hội tìm kiếm người đàn ông yêu thương em thật lòng
_em muốn hỏi anh một câu, Cao Thiên trước giờ anh có khi nào yêu em không ?
Nước mắt tuôn trào ướt đẫm hai má, trong lòng cô ngay từ đầu đã biết người đàn ông này không hề yêu cô, ngoài mặt thì tay trong tay nhưng khi trở về phòng thì anh lại suốt ngày trong phòng sách cả ban đêm cũng ngủ trong đó. Giữa hai người chỉ có một tờ hôn thú, dù từ nhỏ vẫn rất yêu anh nhưng cô không mù oán đến nổi không biết nếu cố chấp giữ lấy người không yêu mình thì chỉ làm cả hai cùng đau khổ
_anh trước giờ chỉ xem em là đứa em gái ! mong em hạnh phúc
Thân thể như mất hết sức lực cô lảo đảo, ngồi dựa vào ghế, cô đã từng hy vọng đến hy vọng một ngày nào đó anh sẽ yêu cô. Bao nhiêu cố gắng chỉ đổi bằng một câu như vậy
_đây thứ anh cần !
_cảm ơn em.
Nhưng khi Cao Thiên vừa vịn tay vào cửa, Châu Ngọc đã bật cười thật to nói
_một khi anh rời khỏi đây, em nhất định sẽ làm cho anh phải hối hận. Thứ mà Châu Ngọc này không có được cũng sẽ không để cho người khác dễ dàng có được. Anh nên nói với cô ta hãy cẩn thận.
Bỏ ngoài tay tất cả, Cao Thiên cầm tờ giấy ly hôn bước ra ngoài tở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng đã gỡ bỏ gông xiềng đã đeo bao lâu nay, giờ anh có đủ tư cách để nói yêu Trương Hiểu, dù biết trước mắt còn một trận đường dài nhưng chỉ cần có người mình yêu bên cạnh anh sẽ dung cảm bước tiếp
……….
Một tuần sau Hội nghị thường niên của Tập đoàn Lâm thị,
_Cao Thiên….Cao Thiên !
Có cánh tay đặt lên vai, anh chàng mới ngẩn người nhìn lại thì ra là Hiệu Khôi đang đứng bên cạnh tỏ vẻ nghi hoặc
_anh đang nghĩ gì mà em kêu mãi chẳng hay vậy !
_chắc là đang nhớ chị Hiểu nhi đó mà.
Con bé Hân Hân lại trêu chọc nhưng lại vô tình chạm vào nỗi đau của anh nên Cao Thiên chỉ im lặng tay nâng ly rượu vang đỏ uống cạn. Nhìn thái độ thẫn thờ của anh chàng chẳng hơn gì chị mình nên cô biết mình đã trêu không đúng lúc, mỉm cười lay nhẹ tay anh, cô mỉm cười nói
_em xin lỗi. Thế nào chị ấy cũng hiểu ra thôi mà
_anh sợ cho dù cô ấy có hiểu ra thì vẫn sẽ không tha thứ cho anh – cúi mặt lắc lưng cái ly không, anh xịu mặt trầm tư
_hihi, Thiên ca giờ đã là người độc thân lại đẹp trai si tình như vậy, chị em thế nào cũng xiu lòng hà
Tiểu Thanh trong chiếc váy dạ hội màu trắng, búi tóc cao càng ngày càng trở nên xinh đẹp. Cô cũng níu tay anh nói theo cách nói ngày trước của Hân Hân nghe vậy cả hai cùng bật cười. Bên cạnh Tử Khiêm cũng nở một nụ cười e ngại
_tôi biết cậu không dính dáng đến việc làm ăn của gia đình mình, nên yên tâm tôi sẽ xem cậu là em vợ.
Nói mãi nhìn quay mọi người cũng đã đông đủ nhưng lại chẳng thấy Trương Hiểu và ông bà Lâm đâu, anh có chút hồi hộp liệu rằng khi hai người gặp nhau anh nên nói gì đây ? hay chỉ đứng xa xa nhìn cô. Anh cũng muốn cho cô một thời gian để bình tĩnh lại không muốn cô phải khó xử
_anh không cần nhìn, chị và cha mẹ lát nữa sẽ tới
_mới nhắc họ tới rồi kìa – Hiệu Khôi nhìn ra cửa, miệng reo lên
Đi bên cạnh ông bà Lâm là cô gái trong chiếc váy dài màu vàng nhạt, tóc xỏa ngang vai từ từ bước vào bên trong khán phòng khiến tất cả mọi người đều xoay lại nhìn. Khác hẳn với vẻ trầm tư mà hôm qua anh lén nhìn thấy, trông ánh mắt đó là sự sắc bén pha chút dịu dàng, tinh tế của nữ nhân.
_chị có người đang chờ chị bên đó kìa – Hân Hân chạy về phía cửa, ra hiệu cho chị mình
_ba mẹ, con sang bên đó chào hỏi mọi người
Thấy ông bà Lâm gật đầu đồng ý, Trương Hiểu cũng bước về phía ngược lại tay cầm ly rượu bước đến chào hỏi mọi người. Nhìn chị mình tỏ vẻ thờ ơ như vậy Hân Hân cũng ngậm ngùi quay về phía Cao Thiên và mọi người đang đứng lắc đầu bĩu môi. Ai nấy nhìn dáng vẻ đó của hai người cũng cảm thấy lo lắng, cả đến ông bà Lâm khuyên nhủ mà cô vẫn không lung lay chút nào giờ chẳng còn cách nào ngoài chờ đợi
_Cao Thiên, con đừng buồn đợi một thời nữa mọi chuyện phai nhạt đi con bé cũng sẽ từ từ chấp nhận thôi
Bà Lâm mỉm cười hiền hậu nhìn anh, rồi nhìn về phái con gái mình lộ rõ sự thương cảm. Không muốn mọi người thêm lo lắng anh cũng cố bình tĩnh lại nở nụ cười lại trở về với con người như lúc trước
_con chào bác Lâm !
_chuyện Tập đoàn của con xử lý sao rồi !
_dạ, cũng tạm ổn chỉ là nguồn vốn lưu động đã bị Châu gia rút ra gần hết nên giờ bị thiếu hụt trầm trọng
_thôi cũng tới giờ rồi bác lên đó một chút
Nói rồi Lâm gia cười trìu mến bước lên kháng đài để phát biểu
“hôm nay rất cảm ơn mọi người đã tham dự đầy đủ, nhân tiện tôi cũng có hai đều muốn thông báo. Đầu tiên là việc con trai trưởng của tôi, Hiệu Phong sẽ đảm nhận vai trò Chủ tịch hội đồng quản trị, con gái tôi Trương Hiểu sẽ đảm nhận Phó chủ tịch. Việc thứ hai là, Tập đoàn Lâm thị sẽ đầu tư vốn vào Tập đoàn xe hơi Cao thị, việc này sẽ do con trai tôi Hiệu Khôi phụ trách”
|
|