|
Tác giả |
Đăng lúc 4-11-2012 00:39:06
|
Xem tất
Quyển 1 - Chương 16: Hành động
Trời trong nắng ấm, sắc trời quang đãng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi những tia nắng vàng óng ả.
Một nữ tử dáng người mảnh mai ngồi trên xích đu dưới táng cây, đong đưa theo gió, váy trắng nhẹ nhàng bay lên, mái tóc đen dài tựa thác nước. Từ xa nhìn lại, giống như một bức tranh tiên nữ giáng trần tuyệt mỹ.
Phạm Thống chạy thẳng đến, ánh mắt ẩn hiện chút kinh ngạc, không nhịn được mà rảo bước nhẹ.
"Phạm hiệp sĩ, có việc gì sao?" Lộ Ánh Tịch không cần mở mắt, cũng thừa biết là ai đến, nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt Phạm Thống cứng đờ, buồn bực chính mình lúc nãy còn thương hoa tiếc ngọc. Cô gái này, rõ ràng là kẻ phóng đãng không biết liêm sĩ, chính là loại con gái cả đời này hắn hận nhất!
Qua một lúc lâu, sau lưng vẫn lặng im như tờ, Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi xích đu, cười dịu dàng nhìn hắn, cô nói, "Hậu cung cấm địa, nếu không được Hoàng Thượng phê chuẩn, nam tử không được tự ý xâm nhập. Không biết Phạm hiệp sĩ phải chăng phụng thánh ý đến đây?"
Phạm Thống vô thức rũ mắt xuống, không muốn nhìn thẳng dung mạo mĩ miều xinh đẹp kia, cất giọng trầm tĩnh, "Hoàng Thượng có lệnh, muốn Phạm mỗ bảo vệ sự an toàn của Hoàng Hậu."
"Thế thì làm phiền Phạm hiệp sĩ rồi." Giọng điệu Hoàng Hậu ôn hoà, không nói nhiều lời, đi thẳng về tẩm cư (1).
Phạm Thống lặng yên không lên tiếng, theo sát phía sau, mãi đến ngoài tẩm cư mới dừng lại, đứng đó chờ đợi. Hắn cũng không cho rằng cô gái xinh đẹp này có năng lực trời ban gì, nhưng Hoàng Thượng có chút kiêng kị cô, bởi vậy hắn cũng sẽ không lơ là.
Lộ Ánh Tịch tiện tay đóng cửa lại, môi nhếch nhẹ, trong đôi mắt sáng có chút lạnh lẽo. Hoàng Đế phái Phạm Thống đi theo cô, nói trắng ra chính là giám sát cô, hành động lần này cũng đủ nói lên rằng, Hoàng Đế xác thực sẽ ra tay với sư phụ. Mà cô, cũng nên làm chút chuyện rồi.
Chầm chậm đi vào bên trong, cô lẳng lặng lần tìm ván giường, tiếng "két" rất nhỏ vang lên, Phượng sàng (2) rộng rãi bỗng lộ ra một khoảng trống. Cô nhẹ nhàng mà trèo xuống, dưới đáy giường là một cầu thang dốc, ngoằn ngoè dẫn đến một mật thất nhỏ.
"Công chúa điện hạ." Trong thạch thất tối đen như mực, bảy nữ tử đeo mặt mạ bạc quỳ một chân trên đất.
"Đầu mật đạo này đã đào đến đâu rồi?" Lộ Ánh Tịch lạnh giọng hỏi, tuy đang trong bóng tối đen kịt nhưng cặp mắt của cô vẫn óng ánh loé sáng.
"Đã đến hang động ngoại ô phía Tây ngoài Hoàng cung." Một nữ tử trả lời, tiếng nói nghiêm túc và trang trọng lạnh như băng.
"Tốt." Lộ Ánh Tịch thoả mãn gật đầu. Hao tốn suốt nửa năm, cuối cùng cũng có chút kết quả.
"Điện hạ phải chăng có nhiệm vụ phân phó thuộc hạ?" Nữ tử dẫn đầu bình tĩnh hỏi.
"Phải, bổn Điện hạ muốn ngươi đi làm một chuyện, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại." Giọng nói Lộ Ánh Tịch không cao, lại không giận mà oai nghiêm, như thể Quân Vương thống trị thiên hạ đang ra lệnh (3).
"Hi Vệ số 1 lĩnh mệnh!" Nàng kia cũng không hỏi nhiệm vụ là gì, lập tức dập đầu. Thân là Hi Vệ, không có tên, chỉ có số. Các nàng đều là tinh anh, cũng là tử sĩ (4).
"Mộ Dung Thần Duệ chưa có Hoàng tử, chỉ có một tiểu Đế cơ (5), bổn Điện hạ muốn dùng mạng của Đế cơ bảo vệ mạng của sư phụ. Ngươi đã rõ chưa?" Ngữ điệu Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng, lạnh nhạt, không gợn sóng. Nói xong, cũng không đợi Hi Vệ đáp lời, liền bước lên cầu thang.
Tẩm cư tao nhã, vẫn yên tĩnh an hoà như trước, nhìn không ra có gì khác thường. Lộ Ánh Tịch bước xuống Phượng sàng, dựa vào thành giường mệt mỏi nhếch môi. Nhiều nhất đợi đến lúc trời tối, Mộ Dung Thần Duệ sẽ đến tìm cô tính sổ. Cô rất thích nhìn bộ dạng tức giận của hắn. Nhưng mà trước đó, cô muốn đến thăm sư phụ, như thế mới có thể yên tâm hoàn toàn.
Uyển chuyển ra khỏi tẩm môn (6), liền gặp phải Phạm Thống mặt không cảm xúc lạnh lùng liếc cô.
"Phạm hiệp sĩ hình như rất chán ghét ta thì phải?" Lộ Ánh Tịch mỉm cười, cũng không tự xưng 'Bổn cung', chỉ là nhướng mày nhìn hắn, mang theo chút khiêu khích,
Phạm Thống 'xuỳ' một tiếng, cũng không trả lời, ánh mắt xa cách mà lạnh lùng.
"Chỉ dựa vào lời một phía, mà đã kết luận về một người, chẳng phải vô cùng qua loa ư?" Lộ Ánh Tịch không để tâm phản ứng của hắn, thản nhiên nói, "Có đôi khi, chân tướng (7) cũng không phải những gì chúng ta nghe được, cũng chưa chắc là những gì chúng ta tận mắt nhìn thấy. Chỉ có dùng chính lòng mình đi phân biệt, mới có thể hiểu thấu được bản chất."
Phạm Thống hừ nhẹ, "Lời nói ngon ngọt, giả nhân giả nghĩa!"
Lộ Ánh Tịch cười rộ lên, đưa tay vỗ vai hắn, nói, "Rất tốt, quả nhiên rất cố chấp, rất trung thành."
Phạm Thống lách mình tránh, như sợ tay cô dơ bẩn vậy, khó chịu nói, "Thỉnh Hoàng Hậu tự trọng."
Lộ Ánh Tịch cười tươi rói, "Ngươi không phải sớm đã nhận định ta là người phóng đãng sao? Ta chỉ tiện thể thành toàn suy nghĩ của ngươi thôi."
Vẻ mặt lạnh lùng của Phạm Thống hiện chút lúng túng, đôi mắt sáng ngời toé lửa giận. Cô gái này đúng là không biết xấu hổ! Giữa ban ngày ban mặt lại trêu chọc hắn?!
Lộ Ánh Tịch cười nhìn hắn, khoan thai tự nhiên, xoay người, đi ra ngoài điện.
Phạm Thống hậm hực trừng bóng lưng của cô, tay nắm chặt thành quyền, nhưng vẫn đi theo. Hắn phụng chỉ giám sát hành tung của cô, bất luận cô đi đến đâu, hắn cũng phải đi theo đó.
Lộ Ánh Tịch đi thẳng ra khỏi Phượng Tê cung, một loạt thị vệ cúi người hành lễ.
"Bổn cung hiện tại muốn đến Thái y viện, nếu như các ngươi lo lắng, vậy thì tất cả cùng theo đi." Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt thốt ra một câu, sau đó cất bước đi.
Một đám thị vệ xoay qua nhìn nhau, sau đó đều ngước nhìn Phạm Thống.
"Ta đi theo là được rồi." Phạm Thống kiên định nói, vẫn nghiêm mặt.
Lộ Ánh Tịch không quay đầu lại, nhưng nghe giọng điệu của hắn thế, chợt thấy buồn cười. Người này nhìn lãnh khốc vô tình, nhưng thực ra lại ngay thẳng vô cùng.
Hoàng cung to như vậy, đi vài khắc mới đến được Thái y viện. Cô hỏi nội giám đang trực, biết được Nam Cung Uyên không ở trong Thái y viện.
Bỗng có luồng lạnh chạy dài theo sống lưng, hoá rùng mình, đáy lòng dâng lên dự cảm bất thường. Cô bỗng dưng quay người, nhìn Phạm Thống đứng phía sau chằm chằm, lạnh lùng hỏi, "Nói, sư phụ ta ở đâu?"
"Ta làm sao mà biết?" Vẻ mặt Phạm Thống vô cùng nghiêm nghị, không hoảng không sợ nhìn thẳng vào mắt cô. Hắn quả thực không biết, Hoàng Thượng chỉ kêu hắn giám sát cô chặt chẽ thôi.
Lộ Ánh Tịch nghiến răng, trong lòng ngày càng thấp thỏm, cô rốt cuộc không màng chuyện khác, nhón chân, tung người phi thân lên đỉnh điện, thi triển khinh công đi nhanh về phía Thần cung.
Sau lưng, Phạm Thống tung chưởng đánh mạnh tới!
Cô áng chừng đang đứng trên ngói điện, quay người tiếp chưởng, không trung lập tức nổ lên tiếng vang. Hai người đồng thời bất động, trong mắt hiện lên sự khâm phục lẫn nhau.
"Đừng cản ta, ta muốn đến Thần cung tìm Hoàng Thượng." Lộ Ánh Tịch chăm chú nhìn hắn, trầm giọng nói.
"Bay lên đây sao?" Phạm Thống nhướng mày kiếm, lạnh giọng đáp, "Hoàng Hậu chẳng lẽ định doạ mọi người trong cung sao?"
Tay Lộ Ánh Tịch nắm lại thành đấm, kìm sự lo lắng trong lòng, trả lời, "Được, chỉ cần ngươi không cản ta, ta sẽ đi."
Phạm Thống không nói chỉ gật đầu. Hắn chịu trách nhiệm giám sát cô, cũng không muốn làm khó cô. Một chưởng vừa rồi, chẳng qua thử xem võ công của cô có lợi hại như Hoàng Thượng nói hay không.
Lộ Ánh Tịch không lòng dạ nào phỏng đoán tâm tư của hắn, dẫn đầu nhảy xuống đỉnh điện, bước nhanh đi. Cô không biết, Phạm Thống phải chăng cố ý kéo dài thời gian của cô. Mà Hoàng Đế, đến cùng muốn sư phụ làm gì chứ?
Quyển 1 - Chương 17:
Dưới ánh mặt trời vàng óng ả, mái ngói lưu ly óng ánh sáng bóng. Bên trong chánh điện, xà gồ và cột đều chạm khắc hình long phượng và hoạ ngọc tỉ, trông rất sống động, trên trần điện có một con rồng lớn ngậm châu cuộn mây lướt gió, khí thế hùng vĩ.
Lộ Ánh Tịch hơi ngẩng đầu, nheo mắt lại, như thể không chịu được được ánh mặt trời rừng rực chiếu thẳng. Tại đây, là tẩm điện của Hoàng Đế, Thần cung. Từ tiềm thức tận đáy lòng cô chỉ muốn tránh thật xa nơi này.
Mấp máy môi, hai tay ủ trong ống tay áo rộng, nhanh siết thành quyền, sắc mặt bình tĩnh mà cất bước trên bậc thềm bằng cẩm thạch.
Bên ngoài cửa điện không có người thủ vệ, yên tĩnh khác thường. Cô đứng lặng trong đại điện vắng vẻ, quay đầu lại nhìn, Phạm Thống đã không còn thấy đâu.
"Hoàng Thượng." Cô cất giọng gọi, cặp mắt sắc bén nhạy cảm, nhìn thẳng về phía ngự toạ (9) phía sau tấm bình phong điêu khắc tinh tế.
Tiếng cười thuần hậu nhẹ vang lên, bóng người cao to đi ra từ sau bình phong, khuôn mặt anh tuấn mang theo vui vẻ, lại không dấu đi ánh mắt khiếp người.
"Hoàng Thượng đang cùng Thần thiếp chơi trốn tìm sao?" Lộ Ánh Tịch bĩu môi, cười mỉm nhìn hắn đứng ở xa.
"Hoàng Hậu hôm nay thật hăng hái, lại đến Thần cung tìm Trẫm." Hoàng Đế chậm rãi bước xuống khỏi ngự đài, dáng vẻ ưu nhã ung dung.
"Thần thiếp không phải đến tìm Hoàng Thượng." Lộ Ánh Tịch cười nhạt, nói tiếp, "Thần thiếp đến tìm sư phụ."
Hoàng Đế nghiêng đầu, nhướng đôi lông mày dài, uể oải đáp, "Vậy mà Trẫm không biết, thì ra Thần cung của Trẫm lại là nơi của Nam Cung Uyên."
Nụ cười Lộ Ánh Tịch không giảm, nhỏ nhẹ nói, "Hoàng Thượng, theo Thần thiếp biết, sư phụ đã trị hết bệnh nan y của Hạ Quý phi. Hoàng Thượng có phải nên luận công ban thưởng không?"
"Đúng thật nên thế." Hoàng Đế đưa tay vuốt cái cằm kiên nghị, tự hỏi trầm ngâm nói, "Hay là ban thưởng vạn lượng Hoàng kim?"
"Nhưng mà Thần thiếp lại tìm không thấy sư phụ đâu, hay để Thần thiếp nhận thay sư phụ?" Lộ Ánh Tịch vờ khó xử mà nhíu cặp mày đen, buồn rầu nói, "Thần thiếp vốn tưởng Hoàng Thượng triệu kiến sư phụ chứ. Hiện giờ thật không biết sư phụ đã đi đâu, sao lại bỏ bê nhiệm vụ như thế, sư phụ đúng làm người ta giận mà."
Hoàng Đế bắt đầu cười thật to, giọng điệu trêu chọc, "Hoàng Hậu chắc khi còn nhỏ rất thích xem kịch thì phải."
Lộ Ánh Tịch cũng cười không nói, vẻ mặt sáng sủa bình thản. Nếu bàn về diễn kịch, cô sánh bằng hắn ư?
Hoàng Đế nhoẻn miệng cười một lát, sau đó mới mở miệng nói, "Trẫm đúng thật là có truyền gặp Nam Cung Uyên, Hoàng Hậu đoán không sai."
Lộ Ánh Tịch giương mắt nhìn hắn, không nói tiếp, chỉ là lòng thoáng run sợ.
"Trẫm đánh giá cao y thuật của Nam Cung Uyên, muốn phong hắn là nhất phẩm quân y, theo quân xuất chinh." Hoàng Đế nhìn thẳng cô, ánh mắt ẩn chứa sự tự tin, dường như chờ cô kháng nghị.
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch biến hoá, trong lòng trăm mối tơ vò. Hiện nay, Hoàng Triều cùng Long Triều giao chiến, sa trường nguy hiểm đáng sợ, nếu sư phụ còn nội công, thì sẽ chẳng có việc gì đáng lo. Nhưng trong tình hình này, hiển nhiên Hoàng Đế cố ý muốn đưa sư phụ đi, khiến cô ngoài tầm tay với. Hơn nữa, tương lai nếu sư phụ "bất hạnh" chết trong chiến tranh, Hoàng Đế cũng có thể thoái thác tất cả. Một chiêu này, không thể bảo là không độc ác, nhưng đích thật tuyệt vời.
"Hoàng Hậu đã không dị nghị gì, thế thì quyết định vậy đi." Hoàng Đế giương môi cười, phong thần tuấn lãng (10), không hề lộ ra chút tàn bạo nào.
"Hoàng Thượng, sư phụ đâu?" Lộ Ánh Tịch không để ý đến lời hắn nói, chỉ tỏ ra hoài nghi hỏi hắn.
"Trẫm thỉnh Tư Đồ tướng quân dẫn hắn đi quân doanh xem rồi." Hoàng Đế thong thả đáp."
Ánh mắt Lộ Ánh Tịch hiện lên tia lạnh lẽo khó lòng phát hiện. Xem ra Hoàng Đế đã bày mưu tính kế từ lâu, rắp tâm đợi đến lúc Tư Đồ Thác khải hoàn trở về, mới ra tay với sư phụ. Tư Đồ Thác giữ binh quyền Bắc quan, trị quân nghiêm ngặt cẩn thẩn, dưới trướng ông ta đều là tinh binh, muốn cứu sư phụ về từ trong quân doanh ông ta, đúng là việc khó.
"Hoàng Thượng." Cô bỗng nhiên giương mắt nhìn Hoàng Đế, từ tốn nói, "Sư phụ lấy việc trị bệnh cứu người làm nhiệm vụ hàng đầu, chắc sẽ mừng rỡ quyết định lần này của Hoàng Thượng. Vậy Thần thiếp cũng không quấy rầy Hoàng Thượng nữa, Thần thiếp cáo lui."
Cô cung kính khom gối, sau đó xoay người rời đi.
Không cần quay đầu lại, cô cũng có thể cảm giác được, ánh mắt thâm trầm dò xét phía sau lưng đang nhìn cô đăm đăm, như mang như đâm. Cô không quan tâm mà nhếch môi cười nhạt. Cho dù Mộ Dung Thần Duệ giỏi mưu lược, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ là người, một người bình thường thôi. Lòng của hắn, không thể đúc từ sắt đá. Đã hắn nắm lấy điểm yếu của cô không buông, thế thì cô chỉ ăn miếng trả miếng (10) mà thôi.
*****
Ráng chiều ngả về Tây, màn đêm dần buông xuống.
Lộ Ánh Tịch tự tay pha trà, chậm rãi bưng ấm trà tử sa lên, nhấp nhẹ một ngụm. Cũng gần đến rồi, lần này đổi lại Hoàng Đế lo lắng tức giận.
Chốc lát sau, ngoài tẩm cư tiếng Tiểu Nam hoảng sợ vang lên, "Hoàng Thượng --"
"Rầm!" Tiếng vang thật lớn, cánh sửa sơn son đụng thành trong, lung lay sắp đổ, vài chỗ nứt ra.
Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn, không chút ngạc nhiên, phất tay với Tiểu Nam vẻ mặt lo sợ, ý bảo nàng ta lui ra.
"Lộ Ánh Tịch!" Hoàng Đế bước đến, sắc mặt tái nhợt, cặp mặt đen lạnh lùng nổi lên u lam.
"Hoàng Thượng thánh an." Lộ Ánh Tịch đứng lên, đưa qua một ly trà nhỏ, bình thản ung dung mà nói, “Thần thiếp đang pha trà. Hoàng Thượng có muốn thử trà phổ nhị này không?"
Ống tay áo Hoàng Đế vung lên, đột nhiên hất tay cô, nghiêm giọng nói, "Nàng hôm nay quả thật rất hào hứng!"
Lộ Ánh Tịch vững vàng cầm chặt chén trà trong tay, bỏ xuống bàn trà, sau đó mới hỏi, "Hoàng Thượng sao lại nổi giận đùng đùng như thế? Chẳng lẽ trong triều xảy ra chuyện gì sao?"
Sự lạnh lẽo trong mắt Hoàng Đế bùng lên mạnh mẽ, đột nhiên bước tới gần cô một bước, lấy tay siết cổ cô!
Lộ Ánh Tịch cũng không giãy dụa, chỉ mở to đôi mắt thanh tịnh sáng quắc nhìn hắn, miệng thậm chí còn cười khẩy.
Hai đầu lông mày Hoàng Đế càng lộ vẻ lo lắng, lực tay bỗng tăng thêm, siết cái cổ mảnh khảnh của cô, môi mỏng thốt lên, "Lộ Ánh Tịch, nàng phải chăng muốn thử mùi vị sống không bằng chết là thế nào?"
Đôi má của Lộ Ánh Tịch từ từ đỏ lên, nhưng vẫn cố đáp lời hắn, "Thần thiếp tin tưởng Hoàng Thượng có rất nhiều phương pháp tra tấn người." Mà cô, cũng có như vậy.
Hoàng Đế là người nhạy bén, nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của cô, đồng tử càng âm trầm làm người ta sợ hãi.
Trong lực kìm hãm của hắn, Lộ Ánh Tịch vẫn không sợ mà nhìn thẳng hắn. Đôi mắt kỳ lạ của hắn như vòng xoáy trong đầm sâu, đen như mực hoà cùng đồng tử màu lam, đáy mắt hừng hực ngọn lửa phẫn nộ. Cô không cược sai, tiểu Đế cơ mà Lâm Đức phi đã qua đời sinh hạ, chính là điểm uy hiếp của hắn. Đứa bé năm tuổi kia, đần độn loạn trí, là bởi vì Mẫu phi của nó khi còn mang thai, bị Hoàng Đế đánh một chưởng làm tổn thương bào thai. Lâm Đức phi sinh khó mà chết, đứa bé càng là người vô tội, Hoàng Đế nhất định cảm thấy hổ thẹn, sẽ càng sủng ái hơn.
"Cứu nó!' Hoàng Đế bỗng nhiên buông tay ra, lạnh lùng quát.
Cổ Lộ Ánh Tịch đau nhức, ho khan vài tiếng, khàn giọng trả lời, "Cứu ai?"
"Còn muốn diễn trò trước mặt Trẫm?" Hoàng Đế lúc này đã trấn định cảm xúc, giọng nói đã không còn lạnh lùng, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như đao.
"Thần thiếp không biết Hoàng Thượng đang nói gì." Lộ Ánh Tịch khàn giọng nói, vẻ mặt bình thản. Cô làm sao lại tự giấu đầu lòi đuôi chứ, để bảo toàn tánh mạng sư phụ, đã chuẩn bị kỹ càng hành động lần này.
Hoàng Đế cười lạnh, nhìn thẳng mắt cô, "Trẫm biết rõ nàng muốn gì, Trẫm toại nguyện cho nàng. Đã hài lòng chưa?"
"Thần thiếp cả gan, thỉnh Hoàng Thượng nói rõ một chút?" Lộ Ánh Tịch cũng không tránh ánh mắt ác liệt của hắn, ôn hoà nhẹ nhàng chậm rãi nói.
Trong mắt Hoàng Đế ẩn nhẫn lửa giận, tiếng nói bởi vì đè nén mà khàn đi, "Trẫm quyết định để Nam Cung Uyên ở lại trong cung, tất cả không thay đổi, Hoàng Hậu đã thoả mãn với quyết định này của Trẫm chưa?"
Lộ Ánh Tịch không hưởng ứng, chỉ cười nhạt một tiếng, nói, "Hoàng Thượng còn chưa nói rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Hoàng Đế nhìn chằm chằm cô, tay lén nắm chặt, trên mu bàn tay nổi gân xanh chằng chịt, cố gắng kềm chế ý định muốn đánh cô lúc nãy, trầm giọng nói, "Nhuỵ nhi trúng độc, Trẫm biết rõ Hoàng Hậu y thuật cao minh, muốn mời Hoàng Hậu đến xem bệnh cho Nhuỵ nhi." Cô hạ độc, tự nhiên có thuốc giải, nữ nhân độc ác đáng chết này!
Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng lắc đầu, "Thần thiếp không tinh y thuật, chỉ sợ không có năng lực này."
Hoàng Đế lại siết chặt nắm đấm thêm một phần, đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Lộ Ánh Tịch nhìn lướt qua cánh tay đang buông của hắn, trấn định rồi nói, "Hoàng Thượng không phải quyết định để sư phụ ở lại trong cung sao? Thỉnh sư phụ đến xem bệnh cho tiểu Đế cơ. Với y thuật xuất thần nhập hoá của sư phủ, nhất đinh có thể cải tử hồi sinh (11)."
Hoàng Đế hung ác nheo mắt, nghiến răng thốt ra, "Thì ra, nàng tính kế chính là vì chuyện này!"
Lộ Ánh Tịch không nói, vẻ mặt hờ hững, không lộ chút hống hách đắc ý. Trong lòng tinh tường biết rõ một đạo lý, chớ khinh người quá đáng, nhất là đối với nam nhân kiêu ngạo như hắn. Cô hạ độc tiểu Đế cơ, không phải ngày một ngày hai có thể giải được, cần tốn thời gian nửa năm, cẩn thận tỉ mỉ loại bỏ độc tố trong cơ thể, mới có thể khỏi hẳn. Cô muốn không phải chỉ là lời hứa suông của Hoàng Đế, mà là đảm bảo thật sự.
"Tâm tư của Hoàng Hậu, tất cả phi tần hậu cung này, sợ không ai sánh bằng. Trẫm, quá khinh thường nàng rồi." Hoàng Đế nói từng chữ bén ngót, lời nói thấu hàn, lẫm liệt như băng.
Dứt lời, hắn nhìn cũng không nhìn cô, quay người bước nhanh rời đi. Một góc cẩm bào màu vàng tung bay theo gió, lại lộ ra sự lạnh lùng quyết tuyệt.
Lộ Ánh Tịch nhìn bóng lưng mạnh mẽ kiên cường kia, thầm thở dài. Hắn ám chỉ, tâm tư của cô ác độc, tàn nhẫn nham hiểm hơn bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung. Có thể đúng, nhưng chính hắn là người tuyên chiến trước, cô chỉ là phản đòn lại. Nếu như cô sai, vậy cũng không đến phiên hắn thẩm xét. Tương lai một ngày không xa, cô sẽ sám sối tội nghiệt này với ông trời.
(1) Tẩm cư: phòng ngủ
(2) Phượng sàng: giường ngủ của Hoàng Hậu
(3) Quân Vương thống trị thiên hạ đang ra lệnh: từ gốc君临天下 (quân lâm thiên hạ)
(4) Tử sĩ: những chiến binh liều chết, không sợ hi sinh
(5) Tiểu Đế cơ: nghĩa là Công Chúa.
(6) Tẩm môn: cửa phòng ngủ
(7) Chân tướng: = sự thật
(8) Ngự toạ: chỗ ngồi. Thường những gì liên quan đến Vua thì sẽ có chữ “ngự” phía trước
(9) Phong thần tuấn lãng
Phong: phong phú
Thần: chỉ tinh thần, dáng vẻ
= > "Phong thần" tinh thần dồi dào, sảng khoái
Tuấn: chỉ tướng mạo khôi ngô
Lãng: cởi mở, cũng chỉ đường nét khuôn mặt rõ ràng, và khi nói về tính cách có nghĩa là ngay thẳng
= >>> "Phong thần tuấn lãng": chỉ diện mạo khôi ngô, vẻ mặt sáng láng cùng tính tình thẳng thắn
(10) Ăn miếng trả miếng: từ gốc其人之道还诸彼身, tương đương với câu “gậy ông đập lưng ông”
(11) Cải tử hồi sinh: từ gốc妙手回春 (diệu thủ hồi xuân)
|
|