|
CHAPTER 20 - THE JIYONG COUPON
Credit: this story is written by Huntress Link
Translator: 1821
Editor: minhchung
JIYONG's POV
Dara là nửa-người-Hàn, nửa-ngu-ngốc. Nếu bất cứ ai trong các bạn không đồng ý với tôi, tôi sẽ vui lòng liên hệ với nhà thương điên gần nhất và để họ bắt bạn đi. Như thế, nếu tàu mẹ của bạn vẫn chưa sẵn sàng đưa bạn trở về nhà trên Sao Thủy.
Trở lại với những gì tôi đang lảm nhảm, với bất kì cái quái quỷ gì mà cô ta đang làm, nó luôn luôn kết thúc trong một thảm họa to lớn. Yu Hee gần như đã thấy Dara-ahjumma cùng bạn cô ta và để thu hút sự chú ý của tôi, cô ta đã hét lên Kim Ramyun trong khi trốn phía sau lưng bạn mình. Tôi ngay lập tức kéo Yu Hee vào trong phòng thay đồ và yêu cầu nhân viên an ninh canh giữ cửa. Chết tiệt, tôi đã nói với cô ta đừng đi đến Inkigayo nhưng cô ta không nghe! Cô ta gần như đã bị nghiền nát bởi fans, gần như bị bạn mình nghi nhờ và suýt bị Seo Yu Hee bắt gặp!
Để làm câu chuyện dài này ngắn lại, cô ta đã làm tôi phát điên!!!!!!!!
Chúng tôi hiện đang ở khu VIP trong một nhà hàng để ăn tối, chúc mừng cho sự trở lại của Big Bang. Cô ta khăng khăng ra ngoài thay vì ăn tại nhà, đó là cái cách để bao che cho thảm họa-nhà bếp gần đây nhất của cô ta trong khi cố gắng chuẩn bị bữa tối cho tôi. Tôi phải ca ngợi tính kiên định của cô ta – sự kiên định khi cố gắng thiêu rụi nhà bếp của tôi!
Tôi thở dài nặng nề trong khi nhìn qua cô ta. Cô ta lại như thế, nhồi nhét thức ăn vào miệng mình với tốc độ ánh sáng. Tôi thấy cô phục vụ bước một bước ra sau trong sự sợ hãi khi nhìn Dara-ahjumma tấn công thức ăn. Tôi chọc vào trán cô ta trong khi lườm cô ta.
“Cái Rìiiiiii??”, cô ta hỏi.
“Ăn từ từ thôi, thức ăn sẽ không đi đâu đâu! Jeezzz, khi cô có bạn trai, hãy chắc rằng anh ta có đủ tiền để nuôi cô, okay?”, tôi nói. Cô ta chộp lấy ly nước, uống một ngụm lớn và đấm vào ngực mình để giúp thức ăn trôi xuống dạ dày. Tôi nhắm mắt lại trong sự thất vọng. UGH!!! Chết tiệt, tôi đã nói cô ta đừng làm như vậy nữa!!
“Đừng lo, tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân trước mặt Jongwan, kekekeke”, Dara-ahjumma trả lời với đôi mắt long lanh.
“Cô thực sự tin là cô có cơ hội với tên đó à?”, tôi hỏi trong khi lau miệng cô ta bằng khăn ăn của tôi. Aigoooo, cô ta như là một đưa trẻ bất cứ khi nào cô ta ăn. Một nửa thức ăn bị phủ dây đầy trên mặt cô ta.
“TẤT NHIÊN!! Tôi thậm chí còn có vài chiêu quyến rũ làm kế hoạch dự phòng nữa!”, cô ta tự tin nói.
“Oh thật sao??? Cho tôi xem đi…”, tôi vặn lại, thách thức cô ta trong khi cố nén nụ cười của mình. Tôi chỉ nhớ đến chiếc váy đỏ lấp lánh mà cô ta dự định mặc đến buổi Dạ hội trường học (thứ mà bạn học của cô ta đã phá hỏng) cùng với sự thay đổi toàn diện theo phong cách ahjumma của cô ta.
Cô ta rõ ràng bị giật mình với thách thức của tôi. Tôi thấy cô ta nuốt nước bọt khó khăn trong khi cố gắng nhớ đến chiêu quyến rũ của mình. Tôi chắc rằng cô ta chỉ buột miệng nói ra mà không suy nghĩ gì nhiều và thực sự không mong đợi tôi yêu cầu cô ta biểu diễn nó.
“Okay, nhưng hãy nhớ rằng tôi chỉ thực hiện nó bởi vì anh yêu cầu tôi làm đấy nhé!! Đừng để bị cám dỗ, okay!”, cô ta nhắc nhở tôi. AIGOOOO!!!!
“Được thôi, tôi hứa.”, tôi trả lời. Bây giờ, để tôi xem chiêu quyến rũ nào, PHONG CÁCH-AHJUMMA!!
Dara-ahjumma bắt đầu bĩu môi trong khi liếc nhìn tôi theo cái cách của một động vật ăn thịt tấn công con mồi của mình. Rồi cô ta từ từ với lấy trái ớt và trượt tay cô ta trên tay tôi đang để trên mặt bàn, vẫn không phá vỡ ánh nhìn của cô ta từ tôi. Sau đó, cô ta cho ớt lên thức ăn của mình trong khi cử động vai một cách rất vụng về. Tôi cho rằng đó là định nghĩa của cô ta về cách cử động vai quyến rũ. Cô ta có lẽ không nhận ra là mình đã cho quá nhiều ớt, đó là lý do vì sao cô ta gần như phun thức ăn ra khi cô nhai nó.
Khi cô ta bỏ hai chân đang bắt chéo ra, tôi biết điều gì sẽ đến. Tôi lén lút dịch ghế của mình ra xa một chút khỏi bàn trong khi chân cô ta đang hướng về phía tôi. Một cái nhìn bối rối xượt qua mặt cô ta khi chân cô ta không thể tìm thấy thứ mà nó đang tìm kiếm dưới bàn. Cô trượt người đến tận cạnh ghế trong khi vẫn tiếp tục tìm kiếm bằng chân mình, cô ta không nhận ra chân của cô ta đã có thể thấy rõ ở phía tôi bởi vì nó đã vượt ra ngoài tấm khăn trải bàn. Tôi phải ngăn mình cười thành tiếng, tôi gần như đã tắt thở đến chết vì việc này.
Tôi túm lấy chân cô ta và cô ta bắt đầu gào thét như điên!
“YAH! Ngừng lại, cô gái điên khùng!”, tôi nói lớn. Cô ta ngay lập tức im miệng và cố gắng kéo chân mình về, nhưng tôi không buông ra.
"JiyooooonnnnnngggggGGGG", cô ta cố gắng ngọ nguậy nhưng tôi vẫn giữ chắc chân của cô ta trong khi để nó trên đùi mình.
“Đưa tôi chân kia của cô”, tôi yêu cầu cô ta trong khi dò dẫm trong túi xách của mình, tìm một cây bút mực. Cô ta đưa tôi bàn chân kia và tôi để cả hai trên đùi mình và bắt đầu viết thứ gì đó lên lòng bàn chân của cô ta.
“Anh thực sự nghĩ tôi sẽ không có bạn trai à?”, cô ta hỏi một cách thờ ơ trong khi nhai.
“Oh tôi nghĩ cô sẽ có, tôi nghe nói sự xâm lược của người ngoài hành tinh sắp đến rồi, do đó cô có một cơ hội”, tôi trả lời trong khi cười toe toét.
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
Tôi thề, nếu không có ai có can đảm để giết Lee Minho, TÔI SẼ LÀM!!!!
Một lúc trước, anh ta hỏi tôi ở đâu và tôi đã nói với anh ta tôi đang đi mua sắm. Bây giờ tôi đang hối hận việc trả lời tin nhắn của anh ta. Anh ta đã theo tôi lòng vòng trong siêu thị, quấy nhiễu tôi đến cực điểm! Anh ta là sự phiền toái trong cuộc sống của tôi, tôi nói với bạn đấy.
Có lúc, anh ta trèo lên và ngồi vào xe mua hàng mà tôi đang đẩy. Thằng đần đấy nữa! Tôi sợ hãi để xe hàng (và anh ta) tại một góc trong sự hoảng hốt của anh ta. Anh ta có ý thức của một đứa trẻ 5 tuổi!
Vài phút sau đó, anh ta lại nhảy ra từ nơi nào đó, ném mọi thứ vào trong xe hàng của tôi. Một vài phút sau nữa, Lee Minho chạy điên cuồng xung quanh siêu thị trong khi anh ta đang bị tôi đuổi theo với cây gậy bóng chày tôi mượn từ một đứa bé. Tôi sẽ đập anh ta thành từng mảnh nếu tôi bắt được anh ta!!
Anh ta đã có thể làm dịu đi sự tức giận của tôi khi anh ta nói sẽ trả tiền cho tất cả mọi thứ mà tôi mua.
Tôi đang vui vẻ ăn kem trong khi chúng tôi đi bộ đến xe của anh ta thì anh ta hỏi về buổi Dạ hội trường học một lần nữa.
“Kế hoạch của cô là gì cho buổi Dạ hội trường học? Vì cô biết đấy, cô rõ ràng hỏng bét rồi!”, anh ta trêu chọc nói.
“Tôi nghĩ tôi đã nói với anh trước rồi, nếu tôi không thể mời được GD, thì tôi sẽ yêu cầu Lee Jongwan trở thành người mà tôi phải hôn. BOOYAH!!”, tôi nói trong khi ném nắm đấm của mình vào không khí. Ha! Tôi đích thực là một thiên tài! BOOYAH!!!
“Hmmm, cô không nghĩ là nó có hơi liều lĩnh sao? Tôi chắc chắn là nếu cô yêu cầu Jongwan, cậu ta có lẽ sẽ nói không và mọi điều giữa cả hai sẽ trở nên ngggưưượợnnggg nnggghịịịuu!!”, anh ta nói từ “ngượng nghịu” với tông giọng khó chịu.
“Và tại sao cậu ta sẽ nói không chứ? Chúng tôi là bạn bè và tôi chắc chắn cậu ta sẽ hiểu cho tình hình của tôi và đó không phải bản tính của cậu ta để nói không với người nào đó đang cần giúp đỡ!”, tôi bào chữa nói nhưng Minho không nghe. Trán của anh ta nhăn lại trong khi cố suy nghĩ.
“Bây giờ tôi đã nhớ ra nơi tôi thấy Lee Jongwan trước đây! Cậu ta là một thực tập sinh!!”, anh ta hào hứng nói.
“Đừng có hòng đổi chủ đề!”, tôi cảnh cáo và bước về phía chiếc xe của anh ta. Anh ta tiếp tục gọi tên tôi nhưng tôi không trả lời. Có lẽ bởi vì tôi tức giận, vì những gì Minho nói là đúng sự thật. Tôi thực sự không muốn ấp ủ ý tưởng đó, nhưng tôi biết rằng Jongwan có lẽ sẽ nói không. Tôi chỉ tự lừa dối bản thân mình khỏi sự tuyệt vọng.
“Hey cô nghe tôi chứ? Tại sao cô không trả lời?”, anh ta hỏi.
“Bởi vì tôi ĐANG PHỚT LỜ anh.”, tôi trả lời.
“Omo, tôi đã không nhận ra lỗ mũi của cô như thế mỗi khi cô giận dữ…”, anh ta nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Sao, có chuyện gì với lỗ mũi của tôi?”, tôi hỏi lo lắng.
“Nó to như cái lỗ đít của con mèo vậy!”, anh ta hét lên. GRRRRRRRRRRRRRRRR!!!!!!!!! PHẢI-GIẾT-CHẾT-MINHO!
_____________________________________________________________
JIYONG's POV
Dara vẫn đang cầm cái mũ len trùm màu xám với một cục lông to phía trên đầu trong khi mỉm cười một cách điên dại. Cô ta đang hỏi ý kiến của tôi liệu Lee Jongwan sẽ thích thứ đó chứ.
“Ý cô là, cô dự định tặng nó cho Lee Jongwan trước khi hỏi xin đặc ân của cậu ta về buổi Dạ hội sao?”, tôi biết tôi không nên hỏi bởi vì câu trả lời hiển nhiên là đúng. Tôi chỉ đang hi vọng rằng cô ta sẽ nhận ra ý tưởng của mình lố bịch như thế nào. Rõ ràng, cô ta nghĩ rằng đó là ý tưởng TUYỆT VỜI.
Tôi lần nữa nhìn chằm chằm vào cái mũ len với cục lông mà cô ta đang cầm. Dù nhìn nó thế nào đi nữa, thì với tôi nó vẫn trông giống một cục bông cổ vũ lớn.
“Nó trông thật KÌ QUẶC! Cậu ta có lẽ sẽ bóp cổ cô nếu cô tặng nó cho cậu ta”, tôi nói trong khi đi về phía phòng ngủ. Tất nhiên, khi tôi nhìn về phía sau mình, tôi thấy cô ta đang đi theo đuôi – vẫn tươi cười rạng rỡ với sự phấn khích. <*thở dài>
“Vậy, tôi nên tặng cậu ta cái gì?”, cô ta hỏi trong khi loanh quanh theo tôi.
“Shheeezz, tôi không biết. Hiến con cừu đến điện thờ của cậu ta hay thứ gì đó?”, tôi trả lời trong khi tìm kiếm chìa khóa xe của mình.
“Anh có nghiêm túc không vậy?”, cô ta hỏi với sự hoang mang. Ôi lạy chúa tôi.
“Tất nhiên tôi không nghiêm túc rồi! Cái quái gì vậy! Chìa khóa xe của tôi đâu rồi??!”, tôi nói.
“Tại sao anh lại tìm nó?”, cô ta hỏi bối rối.
“Bởi vì tôi sẽ dùng nó đâm cô đến chết!”, tôi rít lên. Cô ta bĩu môi và lặng lẽ ngồi lên giường. Tôi thở dài nặng nề lần thứ n ngày hôm nay. Tôi cần phải đi đến Tòa nhà YG cho buổi diễn tập chương trình âm nhạc. Gần đây tôi đã rất căng thẳng và Dara-ahjumma là nạn nhân thường xuyên của sự nóng giận của tôi.
Tôi ngồi lên giường bên cạnh cô ta và vỗ nhẹ đùi mình. Cô ta lặng lẽ đặt đầu mình trên đùi tôi trong khi chơi với cục lông trên cái mũ len. Chúa ơi, tôi ghét cái mũ len đó!
“Được rồi, tôi xin lỗi.”, tôi đã xin lỗi nhưng cô ta không trả lời. Khi tôi nói cái từ ma thuật “Jjajangmyun” (có nghĩa là tôi sẽ đãi cô ta Jjajangmyun sau đó), cô ta lại lần nữa trở về tinh thần phấn khởi. Tôi mỉm cười khi nhìn cô ta, thật là người có đầu óc đơn giản.
“Oh, tôi nhìn thấy chìa khóa xe của anh một lúc trước và tôi nghĩ tôi đã ném nó lên bàn của tôi”, cô ta nói trong khi chỉ tay. Tôi định đứng dậy đi và lấy nó nhưng tôi đột ngột dừng lại khi tôi thấy thứ mà cô ta đang chỉ vào – cả một núi rác bên cạnh bàn làm việc của tôi.
“Đó là bàn của cô sao? Lần cuối cô thấy bàn của mình là khi nào vậy? Đó là một núi rấc ở trên đó!”, tôi nói trong khi lắc đầu. Aigoooo, ahjumma này. Tôi đang tìm kiếm chìa khóa xe thì tôi đọc những chữ viết nguệch ngoạc trên những mảnh giấy ở khắp bàn của cô ta. Cô ta viết “Lee Jongwan trái tim Sandara Park” hằng hà sa số lần ở mọi góc của hàng trăm tờ giấy, với những hình vẽ đáng sợ của cái mà tôi cho rằng đó là cô ta và Lee Jongwan. Nếu tên Lee Jongwan đó thấy thứ này, cậu ta có lẽ sẽ đập vào mặt Dara một Lệnh Cấm Tạm Thời ngay lập tức.
“Những chữ viết nguệch ngoạc này là gì?!”, tôi tò mò hỏi.
“Ồ nó hả? Tôi chỉ viết tên chúng tôi khi tôi đang chán trong lớp học”, cô ta thích thú trả lời.
“Gawd, cô là cái thứ gì vậy? Năm tuổi sao? Hãy lớn đi và xem tv hay thứ gì đó!”, tôi nói.
“Có chuyện gì sai với nó sao? Tôi thậm chí còn làm một bài hát cho cậu ta. <*ho, ho> Lee Jongwan yêu Daraahhhh, Lee Jongwan yêu DaraaaHHH!!!”, và cô ta cứ tiếp tục lặp đi lặp lại.
“Tuyệt. Cô giống một trong những kẻ gàn dở chuyên làm ô uế kênh youtube với sự điên khùng của họ.”, tôi nói khi vẫn tìm kiếm chìa khóa xe của mình.
“Okay, chúng ta hãy nghiêm túc nào. Anh nghĩ tôi nên làm gì thì Lee Jongwan sẽ nói đồng ý về buổi Dạ hội?”, cô ta hỏi sau đó.
“Viết điều đó lên một mảnh giấy. Sau đó, cô phải thắp sáng nến lên và cầu nguyện mỗi đêm.”, tôi trả lời mà không nhìn lại. Chúa ơi, cái chìa khóa xe ở đâu chứ khi tôi cần phải ra khỏi quỹ đạo kì quặc của Dara??!!
“Tôi đang cố gắng để hỏi một cách nghiêm túc đây!”, cô ta bắt đầu ăn vạ.
“Aigooooo!! Seungri đang nằm trong danh sách ám sát của tôi và cô đã gần với vị trí thứ hai”, tôi nói với cái trán nhăn tít trong khi dọn dẹp bàn cô ta.
“Ồ, tôi có ý này! Tại sao tôi không chuẩn bị một sự kiện cho cậu ta! Giống như những thứ tôi đã thấy trên tv ngày nay, nơi mà chàng trai chuẩn bị thứ gì đó cho cô gái, một buổi biểu diễn hoặc thứ gì đó!”, cô ta nói rõ ràng hài lòng với chính mình. Chúa ơi, lại nữa rồi!
“Jiyong, hãy nhìn tôi và nói với tôi anh nghĩ gì!”, cô ta hào hứng nói.
“Tôi có lựa chọn sao?”, tôi hỏi. Cô ta chỉ phớt lờ tôi đi và tiến hành “sự kiện” của mình. Cô ta bắt đầu HÁT. Dara hát và chạm đến nốt cao mà có khả năng phá vỡ tất cả cửa kính trong bán kính 3km. Nó thực sự là một màn trình diễn đáng-rùng-mình.
“Cô vừa giết chết tất cả số mèo ở Hàn Quốc đấy.”, tôi nói với khuôn mặt thành thật.
“Thôiii nnnàoo, nó đâu có tệ ĐẾN VẬY! Okay, để tôi thử một lần nữa”, cô ta nài nỉ.
“<*thở dài> Được rồi. Không ngạc nhiên khi cô không có một người bạn trai. Cô có lẽ sẽ làm anh ta phiền không thể chịu được.”, tôi nói.
Sau đó cô ta bắt đầu lắc mông trong khi đang hát với cái giọng khủng KHỦNG KHIẾP của mình. MY GAAWWWDDDD!!!!! Mắt tôi đang chảy máu và màng nhĩ đã thủng rồi!!! Tôi nhanh chóng chộp lấy chìa khóa xe đang nằm bên dưới đống rác rưởi của cô ta và bắt đầu rời đi.
“Nếu cô hát trước mặt tôi một lần nữa, tôi sẽ lao ra khỏi cửa sổ như spiderman,” tôi cảnh cáo cô ta.
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
YippeeeDoodleDoooo!!!! Jiyong sẽ đãi tôi ăn Jjajangmyun!!
Tôi nhảy trên giường trong khi vẫn giữ cái mũ len và búng chân mình vậy nên dép của tôi văng ra nơi khác. Tôi chợt nhớ ra rằng Jiyong đã viết thứ gì đó lên lòng bàn chân của tôi tối qua khi chúng tôi đang ăn ở ngoài. Tôi nắm lấy bàn chân và nhìn vào chúng. Trên bàn chân phải, anh ta viết Dara Ahjumma và trên bàn chân trái, anh ta viết Cái nhọt bé nhỏ trên mông của Ji. Tôi đã chụp một bức hình bàn chân của mình và tải nó lên me2day của tôi (vâng, cuối cùng tôi đã có thể học cách sử dụng nó. Tôi không còn là kẻ bại não về internet nữa rồi! BOOYAH!!).
Tôi lướt qua những bài viết me2day cũ của mình và cười khúc khích trước những tấm hình. Khi tôi chụp những bức ảnh của Jiyong hay Minho, tôi đã chắc rằng gần như toàn bộ khuôn mặt của họ được che lại và họ thậm chí sẽ không bị nhận ra bởi những người hâm mộ điên cuồng của mình.
Tôi đóng laptop lại và bắt đầu chuẩn bị. JJAJANGMYUN tôi tới đây!!! Yipeeee!!!
====
Jiyong đón tôi vào khoảng 7 giờ tối và chúng tôi đã đi đến một nhà hàng phía trước sông Hàn. Tôi đang nhún nhảy một cách hạnh phúc khi chúng tôi đến nơi và thậm chí nhún nhảy hạnh phúc hơn nữa khi đồ ăn được đưa ra.
“Người bạn đi cùng cô đến Inkigayo, tên cô ta là Bom, đúng không? Cô ta không phải là bạn của cô, người đã đi Mĩ và là người cô đang chờ quay về sao?”, Jiyong chợt hỏi trong khi đang ăn. Tôi đột ngột dừng lại. Tôi nghĩ rằng hơi thở của mình cũng đã dừng theo.
“Tôi không thể dọn vào với Bom bởi vì cô ấy vẫn đang sống với bố mẹ cô ấy. Nhưng tôi nghĩ tôi có đủ tiền để thuê một căn hộ cho mình và…”, tôi vẫn đang cố gắng giải thích nhưng Jiyong đã ngắt lời tôi.
“Hey, tôi không bảo cô dọn đi! Ý tôi là <*ho>, vẫn ổn với tôi nếu cô ở lại bởi hiện giờ cô không có bất kì nơi nào. Dù gì thì tôi cũng ít khi ở trong căn hộ…Nên…”, Jiyong đang ráp từng từ lại nhưng tất cả những gì tôi hiểu là sẽ vẫn ổn nếu tôi ở lại căn hộ của anh ta!!!
“Tôi không có bất cứ nơi nào để ở! Tôi sẽ chỉ ở lại trong căn hộ của anh!”, tôi nói trong khi cười rạng rỡ. Jiyong chỉ gật đầu, một nụ cười hiện lên trên khóe môi của anh ta. Tôi bắt đầu nhảy múa trên chỗ ngồi của mình trong khi anh ta túm lấy cái khăn ăn của anh ta và lau khuôn mặt đầy tương đen Jjajangmyun của tôi.
Sau khi ăn, chúng tôi quyết định đi bộ bên bờ sông. Chúng tôi đang ở gần chân cầu, chỗ một dãy các băng ghế, thì Jiyong dừng lại.
“Dara, hãy ngồi ở ghế một lúc. Tôi đã quên thứ gì đó, tôi sẽ trở lại trong nháy mắt”, anh ta nói và bắt đầu chạy lại phía nhà hàng.
Tôi tiếp tục đi bộ vài bước cho đến khi đã ở bên dưới cầu. Tôi tựa người lên một trong những cây cột nhìn ra sông Hàn và trong khi đợi Jiyong.
“Cậu là người mà mình thích! Làm ơn, hãy cho mình một cơ hội”, tôi nghe giọng nài nỉ của một chàng trai. Tôi biết giọng nói này. Trong khi trốn đằng sau cây cột, tôi cố gắng lén nhìn đến nơi giọng nói phát ra.
“KHÔNG!”, cô gái nói.Tôi nghĩ tim mình đã ngừng đập. Tâm trí tôi bị giằng xé giữa việc bỏ chạy hay chứng minh mình sai – nhưng tôi không thể sai được. Tôi biết là giọng của Bom…
Và giọng nói của chàng trai đó, đã biết bao nhiêu lần tôi tưởng tượng mình và cậu ta trước khi tôi ngủ vào mỗi tối? Đã biết bao nhiêu lần tôi hành động hoàn toàn như một kẻ ngốc để thu hút sự chú ý của cậu ta? Tôi trốn đằng sau cây cột như thể cả mạng sống của tôi phụ thuộc vào nó. Tôi ngăn bản thân mình không lén nhìn, sợ rằng họ có thể thấy tôi. Tôi giữ chặt vạt áo trong khi cắn môi.
“Tại sao là mình? Mình đã nghĩ cậu thích Dara? Mình nghe rằng cậu đã bảo vệ cậu ấy khi mình không có ở đây. Cậu chỉ vừa biết mình một thời gian.”, Bom nói. Tôi cắn môi mình mạnh hơn. Sự tò mò đã đánh bại tôi vì thế tôi quyết định lén nhìn.
Đó thực sự là Lee Jongwan. Cậu ta đang sải bước về phía Bom. Cậu ta nắm lấy vai Bom và nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Tôi nghe thấy bản thân đang hít vào một lượng lớn không khí nên tôi nhanh chóng bịt miệng mình lại bằng cả hai bàn tay mình. Tại thời điểm này, giờ tôi đã nhận thức được cảm giác như thế nào khi có hàng ngàn mũi kim đâm xuyên qua trái tim của ai đó. Nó đau không thể chịu được.
“Mình thích Dara như một người bạn. Mình bảo vệ cậu ấy bởi vì mình biết cậu ấy có ý nghĩa nhiều thế nào với cậu. Mình biết cậu ấy là bạn thân nhất của cậu. Và mình đã âm thầm ngưỡng mộ cậu trong một thời gian dài.”, Jongwan nói khi cậu ta rút ngắn khoảng cách giữa cậu ta với Bom để hôn cô ấy. Mọi thứ trở nên tối sầm lại trước khi tôi thấy họ hôn nhau. Và mùi nước hoa dễ chịu của Jiyong ngập tràn không gian.
Jiyong bịt mắt tôi lại vì thế tôi sẽ không thấy họ hôn nhau. Anh ta dẫn tôi về phía sau cây cột và xoay người lại đối mặt với anh ta. Tôi thấy mắt mình đang nóng lên nhưng Jiyong ghét điều đó khi những cô gái khóc trước mặt anh ta. Anh ta nói điều đó là một sự tống tiền cảm xúc.
Tôi buộc bản thân không khóc và cắn môi mình mạnh hơn. Tôi nhanh chóng dò dẫm túi của mình đến khi tôi tìm thấy thứ mà tôi đang tìm kiếm. Với đôi tay run rẩy, tôi đưa anh ta xem phiếu Jiyong. Sự bối rối hiện trên khuôn mặt anh ta nhưng ngay lập tức anh ta nhận ra tấm phiếu chỉ sau một vài giây.
“Cô muốn tôi làm gì nào?”, anh ta thì thầm trong khi nhìn tôi chăm chú.
“Tôi sắp khóc và tôi muốn anh an ủi tôi,” tôi thì thầm ngay khi nước mắt bắt đầu rơi. Jiyong chuyển hướng nhìn khi anh ta ôm lấy tôi thật chặt và dập tắt tiếng nức nở của tôi trên ngực anh ta.
|
|