|
CHAPTER 46 - OMMA AND APPA - PART II
SANDARA's POV
“Appa..”, tôi kéo tay áo len của Donghae đầy lo lắng nhưng anh ấy phớt lờ tôi.
“Chạy thôi. Họ trông giống như sẽ gây rối”, tôi nài nỉ. Anh ấy nhướng mày và nhìn tôi chằm chằm như dò hỏi. Sau đó một nụ cười đùa nghịch cong lên trên môi anh ấy.
“Bình tĩnh nào, Omma. Anh sẽ xử vụ này”, anh ấy trả lời trong khi nhếch mép cười.
Oh tại sao phải cảm ơn anh nhỉ, Lee Donghae. Thật tốt khi biết anh sẽ che chở cho cái mông bé nhỏ của tôi. Ngày hôm nay sẽ khủng khiếp, sai khủng khiếp!
“Một khi chúng đến gần chúng ta, hãy hét to lên, để chúng sẽ bị phân tâm và anh có thể loại bỏ tên cầm đầu”, anh ấy thì thầm. Okay, okay. Nghe giống như một kế hoạch. Hét. Chỉ cần hét.
Thời điểm mà đám côn đồ đến gần chúng tôi, tôi la hét như không có ngày mai. Gã cơ bắp và đồng bọn của hắn bị bối rối và nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Tôi vẫn đang la hét điên cuồng cho đến khi tôi nhận ra Donghae không hề lao vào tên cầm đầu. Thay vào đó, tên ngốc này đang ôm bụng mình trong khi vỗ tay lên đầu gối như thể anh ấy cười điên dại vào mặt tôi.
Eh?
Nhóm những gã mà tôi nghĩ sẽ gây chiến với Donghae cũng đột ngột bắt đầu cười nắc nẻ.
Eh?
Tôi liếc nhìn lại Donghae, chờ đợi một sự giải thích. Và tốt nhất nên là một lời giải thích hợp lý!
"Ha ha ha ha ha!!! Họ là bạn của anh anh từ thời trung học! Em không nhớ họ sao? Đó là Song Soo Ru”, anh ấy giải thích trong khi đang có một khoảnh khắc tuyệt vời được cười vào vẻ mặt xấu hổ của tôi.
“Chuyện này không hề buồn cười!”, tôi hét lên trong sự bực bội và đá vào chân anh ấy. Tên khốn điên khùng này!!!
"Arasso, arasso! Ha ha ha ha!!", ai đó làm ơn hãy nhắc tôi giết anh ấy sau đây.
“Đã lâu không gặp, Sandara Park”, Soo Ru nói và đưa tay mình ra.
“Yeah, đã lâu không gặp.”, tôi định bắt tay anh ta nhưng Donghae đã túm lấy tay tôi.
“Yah”, anh ấy trừng mắt nhìn Soo Ru, người đã giơ hai tay mình lên đầu hàng trong khi lắc đầu thích thú.
“Aigooo, đó là lý do vì sao không có thằng con trai nào thậm chí dám tán tỉnh Sandara Park trước đây”, Soo Ru kêu lên.
“Tch. Đồ nhiều lời!”, anh ấy đấm khẽ vào tay Soo Ru.
Donghae thoải mái quàng cánh tay qua vai tôi và tiếp tục trò chuyện với những người bạn của anh ấy, chắc rằng tôi không bị bỏ rơi trong câu chuyện. Điều này thật là…hmm…tốt? Tôi không biết giải thích thế nào nhưng tôi cảm thấy thực sự nhẹ nhõm. Nhìn thấy những khuôn mặt thân quen từ hồi xưa. Nói chuyện với họ như thể chúng tôi chỉ vừa gặp nhau ngày hôm qua. Với Lee Donghae bên cạnh tôi, mọi thứ cảm thấy…nhẹ nhàng.
_____________________________________________________________
Lông mày GD xoăn tít lại trong tức giận khi anh lướt qua từng tấm hình một. Chúng là những bức ảnh của anh và Dara ở cửa căn hộ khi Dara đưa anh một túi giấy với đồ ăn bên trong, khi anh búng vào trán cô, vv. Anh thở dài bực tức và dập những bức ảnh xuống bàn. Sau đó anh nhìn lên và đảo mắt nhìn giữa Minho và Yu Hee. Họ đang ở trong căn hộ của GD bởi vì cả hai người họ đã quyết định tiết lộ sự thật với GD.
“Ai là người đã làm điều này?”, anh không hỏi ai cụ thể.
“Minho và em đang tìm người đã gửi những bức ảnh này đến công ty của em, nhưng tụi em đã đi vào ngõ cụt. Bất cứ người nào làm chuyện này ắt hẳn đã nghiên cứu kĩ lưỡng hoặc biết rất nhiều về anh. Có lẽ, hắn đã nghĩ em sẽ dùng chuyện này để chống lại anh, bởi vì em có rất nhiều liên lạc với bên tạp chí và báo giới.”, Yu Hee trả lời.
“Làm thế nào hắn biết về em?”, GD tựa vào ghế sofa nghĩ ngợi.
“Em không biết. Anh có biết người nào có ác cảm với anh không?”, Yu Hee hỏi. Anh lắc đầu trả lời.
“Nhưng bất kể hắn ta là ai, hắn đã không tiến thêm bước nào ngoài việc gửi những bức ảnh cho công ty của Yu Hee”, Minho xen vào.
“Đó là những gì em thực sự sợ. Nó giống như là sự bình yên trước cơn bão. Bởi vì em không tiết lộ những bức ảnh này, hắn có thể đang nung nấu vài kế hoạch khác”, Yu Hee khoanh tay và chìm sâu vào suy nghĩ của mình.
GD thở dài nặng nhọc và nhìn hai người họ. Những vấn đề rắc rối của anh đang tăng lên và chúng đổ ập liên tiếp vào cuộc sống của anh hết đợt này sang đợt khác. Chỉ giá như Dara ở bên cạnh anh ngay bây giờ, tất cả mọi thứ sẽ không nặng nề như hiện giờ. Sự nghiệp của anh có thể đang khó khăn, nhưng có Dara bên cạnh giúp anh có cảm giác anh có thể vượt qua bất kì điều gì. Rằng bằng cách nào đó, mọi việc sẽ xoay chuyển tốt đẹp.
“Tôi thực sự biết ơn vì điều này, Minho, Yu Hee. Và Yu Hee, anh thực sự xin lỗi những gì đã xảy ra ở Nhật.”, GD nói một cách hối lỗi.
“Hmph. Em thực sự rất giận anh lúc đó, anh biết đấy. Hãy biết ơn Minho, anh ấy là người đi cùng em trong suốt thời gian đó”, cô đáp lại.
“À, tôi làm điều này cho thỏ con của tôi thôi”, Minho lười biếng ngã trên ghế.
“Hey, chúng ta phải làm rõ ràng chuyện này. Thỏ con của anh là bạn gái của tôi.”, GD vặn lại.
“Cô ấy là bạn thân của tôi trước khi cô ấy trở thành bạn gái của anh! Nhân đây, cô ấy đâu rồi? Anh đang giấu cô ấy khỏi tôi à!”, Minho rên rỉ.
Hai chàng trai tiếp tục cãi cọ trong khi Yu Hee chỉ tròn mắt trước mấy lời sỉ vả như trẻ con của hai anh chàng, những người được biết đến là hai người đàn ông độc thân được săn đón nhất Hàn Quốc.
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
Tôi đói….rất ĐÓI. Tôi nghĩ rằng ruột già đã tiêu thụ một nửa ruột non của tôi.
Thậm chí những chú chim bay lượn tự do trên bầu trời trông rất ngon bây giờ. Điều này là xấu, chúng tôi cần phải ĂN!
“Appa, em đói.~ ~”, tôi phàn nàn. Anh ấy xoa lưng để dỗ dành tôi trong khi mắt anh ấy đảo mắt xung quanh. Tôi chắc rằng Donghae đang cùng cảnh ngộ với tôi, dựa vào âm thanh báo động phát từ dạ dày của anh ấy.
“Chúng ta hãy thử nó”, anh ấy chỉ vào một nhà hàng nhỏ gần bờ biển.
“Trong trường hợp anh đã quên, chúng ta không có tiền”, tôi nhắc anh ấy. Ý tưởng đi lang thang khắp nơi một ngày mà không có một đồng trong túi giờ đây trông không có triển vọng.
“Anh đã nói với em, chúng ta sẽ vượt qua”, anh ấy mỉm cười trấn an. Tôi chắc chắn hi vọng như vậy bởi vì tôi đã hoa mắt nhìn một thành hai vì cơn đói.
Chúng tôi bước vào nhà hàng nhỏ và ngồi xuống một bàn ở góc. Thực sự có rất nhiều khách bên trong. Điều này khiến tôi lo lắng, thực sự. Rồi tôi nhận thấy bàn tay Donghae đặt trên tay tôi. Tôi nhìn anh ấy và anh ấy mỉm cười với tôi.
“Omma, em đã quên sao? Đây vẫn là nơi cũ”, anh ấy nói và gõ ngón tay lên bàn. Tôi nhìn xuống bàn và mắt tôi mở to. Sau đó tôi hướng mắt mình xung quanh nhà hàng. Whooahh!! Nhà hàng nhỏ này, chúng tôi đã tới đây trước đó!
Trong một những ngày cuối tuần của chúng tôi khi chúng tôi còn nhỏ, Donghae và tôi đã nhảy lên xe bus mà không có một điểm đến cụ thể và cuối cùng kết thúc bên bờ biển gần thị trấn. Chúng tôi đã có một thời gian vui vẻ ở bãi biển và quên thời gian. Trời đã tối và chúng tôi thực sự rất đói, nhưng chúng tôi không có tiền. Chúng tôi vào một nhà hàng gần biển và chỉ đứng ở cửa ra vào trong khi nhìn đồ ăn một cách thèm thuồng. Sau đó Donghae bắt đầu khóc, tôi cũng khóc với anh ấy. Tôi khóc vì tôi rất đói. Tôi đã nghĩ Donghae cũng khóc vì lý do tương tự nhưng tôi đã sai. Người chủ hỏi chúng tôi có chuyện gì và tôi định trả lời ông ấy nhưng Donghae đã nói trước.
“Cháu buồn bởi vì cháu không có đủ tiền để nuôi cô dâu của cháu.”
Người chủ cười lớn và để chúng tôi vào, sau đó ông ấy cho chúng tôi vài món ăn lạ. Tôi nhớ rằng nó là một món ếch, ọe! Đó hóa ra là một nhà hàng phục vụ những món kì lạ. Ông ấy phục vụ chúng tôi một món mới mà ông muốn thêm vào thực đơn. Chúng tôi rất biết ơn và giúp phục vụ các khách hàng, tất cả mọi người đều chúng tôi hỏi liệu một ngày nào đó chúng tôi có cưới nhau. Donghae đã tự hào trả lời có. Và trước khi rời đi, chúng tôi đã khắc tên mình lên một trong những chiếc bàn.
Tôi lướt tay trên mặt bàn và nhìn lên. Cảm giác thật không tưởng.
“Chúng ta lại ở đây rồi, Appa”, tôi mỉm cười.
Chiếc bàn bây giờ đầy những dấu khắc của những cái tên khác. Tôi nhìn những cái bàn khác và cũng tìm thấy những dấu khắc ở đó.
“Ahh, những dấu khắc đó. Trước kia, có hai đứa bé con đã đến đây và nói với chúng tôi rằng chúng sẽ lấy nhau một ngày nào đó. Chuyện đó thực sự đã truyền cảm hứng. Họ là những người đầu tiên khắc tên họ ở một trong những cái bàn và không hiểu sao, nó đã trở thành một truyền thống trong các cặp đến nhà hàng của tôi”, một giọng nói cắt ngang suy nghĩ chúng tôi.
Donghae và tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông già. Ông ấy giống với ahjussi trước đây. Người đàn ông tốt bụng đã cho chúng tôi thức ăn.
“Ông, đã lâu không gặp”, Donghae đứng dậy và cúi chào người chủ. Tôi cũng làm tương tự.
“Omo, tôi quen hai người sao, thanh niên?”, ông ấy hỏi. Rõ ràng ông ấy không nhận ra chúng tôi.
“Chúng cháu là hai đứa trẻ đã đến chỗ này trước đây. Lee Donghae và Sandara Park. Chúng cháu là những người đầu tiên khắc tên mình lên bàn.”, Donghae gãi đầu ngượng ngùng.
“OMO!!!”, người chủ ôm lấy cả hai chúng tôi và xem xét kĩ lưỡng khuôn mặt chúng tôi.
“Chào ông. Cám ơn vì đã cho chúng cháu ăn lúc đó”, tôi mỉm cười.
“OMO! Omo!! Hãy nhìn hai cháu bây giờ xem! Omo! Hai đứa đã trở thành một người đàn ông và phụ nữ trưởng thành”, ông ấy vui vẻ nói.
“Ngồi xuống, ngồi xuống. Các cháu muốn ăn gì? Ta mời”, ông ấy nói tiếp. Yey! Đã giải quyết được vấn đề của chúng tôi ngay lúc đó! Đồ ăn miễn phí! <*tung bông!!!>
“Tụi chạy sẽ ăn bất cứ thứ gì ông ạ. Giống như lúc trước. Nếu ông muốn tụi cháu thử một món mới mà ông đang thử nghiệm, chúng cháu sẵn sàng thử nó”, Donghae nói. Tôi gật đầu đồng ý. Và tôi đã hối hận ngay sau đó.
Tôi đang nhỏ dãi khi người phục vụ bước đến cùng một khay với hai tô đang bốc khói. Nhưng khi anh ta đặt nó xuống......
EEEeekkk!! C-CÁI QUỶ này là gì đây!
“Đó là một con dơi”, người phục vụ nói với chúng tôi, như thể đang đọc được suy nghĩ tôi.
<*HÁ HỐC!> Tôi gần như nhảy ra khỏi ghế mình! GAHHH!! Có CHUYỆN gì với những người này vậy?!
D-Dơi sao?
“Ha ha ha”, tôi bật ra một tiếng cười giả tạo và quay ngoắt đầu về phía Donghae.
“Appa..”, tôi gọi.
“Neh, Omma?”
“Đó là một CON DƠI”, tôi nghiến răng nhắc lại trong khi nhìn chằm chằm anh ấy với cơn thịnh nộ bùng cháy, hi vọng là sẽ thiêu sống anh ấy! Tên ngốc này!
“Thôi nào, anh thôi”, anh ấy vui vẻ nói. OMIGOSHHHHH!!!!!! Anh ấy KHÔNG nghe thấy những gì tôi vừa nói sao?
“Đó là một con dơi. Một con dơi! Anh biết chứ, động vật sống về đêm? Người dơi, anh hùng với áo choàng bay? Ma ca rồng chuyển thành dơi?”, tôi lặp lại hoài nghi. Tôi thậm chí cố vỗ vỗ cánh tay để thêm hiệu ứng. Có còn từ khác cho CON DƠI? Làm ơn hãy nói với tôi! Anh ấy không biết một CON DƠI là gì sao?
“Có, anh biết”, anh ấy mỉm cười.
Ồ, không phải dễ thương sao? Anh ấy biết, nhưng anh ấy sẽ ĂN mớ đen thui này! GAHDDD!! Tôi thậm chí không thể….<*xỉuuuuuu>
“Chúc quý khách ngon miệng”, người phục vụ thờ ơ nói như thể là thứ mà anh ta đã phục vụ chúng tôi là một phần ăn thường ngày của con người. Tôi đã lên cơn tang xông khi chỉ nhìn thấy nó.
Ồ, nhưng mà. Những kẻ ăn xin không có quyền lựa chọn.
<*hít vào>
<*thở ra>
Tôi sẽ gặp những cơn ác mộng sau chuyện này!
_____________________________________________________________
SANDARA's POV
Sau khi ăn và giúp đỡ tại nhà hàng, chúng tôi nói lời chia tay với người đàn ông già tốt bụng. Chúng tôi đi về phía bãi biển và giống như hồi nhỏ, chúng tôi đã vui chơi gần bờ.
Những làn gió mát, mặt trời đang lặn, biển xanh. Nó thực sự đã khích lệ tinh thần của tôi. Tôi nằm xuống trên cát ngắm nhìn bầu trời và Donghae cũng làm tương tự.
“Cám ơn anh”, tôi lẩm bẩm. Làn gió nhẹ chạm vào má tôi khi tôi tiếp tục nhìn vào bầu trời.
“Bất cứ khi nào em muốn quên đi điều gì đó đau đớn, việc hồi tưởng lại những kỉ niệm hạnh phúc mà em đã có thật sự giúp ích rất nhiều. Và làm những thứ điên rồ cũng không phải là xấu”, anh ấy nói. Tôi chỉ mỉm cười. Sau đó tôi nhận thấy bàn tay anh ấy đang nắm lấy bàn tay tôi. Tôi quay đầu sang và ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Như thể anh ấy đang cố gắng nói điều gì đó với tôi qua cái cách anh ấy nhìn tôi. Nhưng anh ấy đã không nói gì cả, chỉ tiếp tục nhìn tôi chăm chú. Nhưng không hiểu sao, tôi đã hiểu.
“Donghae-ah, nghe em này. Việc này là..”
“Dừng lại.”, anh ấy cắt ngang lời tôi trước khi tôi có thể giải thích toàn bộ tình trạng khó khăn của mình.
“Chỉ là...cử để anh tiếp tục được quan tâm tới em như là một Sandara Park mà anh biết. Làm ơn”, Donghae ngồi dậy, phủi quần áo và vươn tay.
“AAAHHH!! Cảm giác thật đã!”, anh ấy hét lên sau đó đột nhiên chạy đi.
“YAH!”, tôi lập tức đứng lên và chạy đuổi theo anh ấy.
“YAH! Anh đi đâu đó?”
Anh ấy vẫy tay mình với tôi trong khi đang chạy giật ngược.
“Hãy theo anh, Omma!”, anh ấy hét lên.
Chúng tôi tiếp tục chạy đến khi chúng tôi đến cuối bãi nơi mà ở đó có một vách đá thấp. Có vẻ như nó là một địa điểm nhảy lặn nổi tiếng của dân địa phương, qua những dấu chân rõ ràng ở các rìa và thậm chí có một phòng thay đồ ở chân vách. Tôi lén nhòm xuống biển nhưng nó khá cao từ tầm nhìn của tôi.
“Sẵn sàng chưa?”, Donghae tinh nghịch hỏi. Đầu tôi tự động quay ngoắt về phía anh ấy.
Ý của anh ấy là cái quái gì chứ?!
“Cái gì?” tôi ngờ vực hỏi.
“SẴN SÀNG CHƯA?!!”, anh ấy hét lên và chỉ tay về vách đá trong khi nhảy nhót không ngừng tại chỗ.
Sẵn sang để chết ư? Xin lỗi, không. Tôi chưa sẵn sàng. Tôi bắt đầu bước ra xa.
“Đi nào!”, anh ấy kéo eo tôi về phía vách đá. Tôi sợ như điên lên! OMG! Anh ấy có biết đến những thứ như là…tôi không biết… cái chết?!!
“LEE DONGHAE!!! Anh đừng có đùa!”
“Thôi nào, Sandara Park!”
"APPA!!"
“Anh tóm được em rồi, Omma!”
Điều tiếp theo mà tôi biết, chúng tôi đã ở trên không, đang rơi tự do về phía biển bên dưới chúng tôi.
"AAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHH!!! LEE DONGHAEEEEEEEE!!!!!!", chết tiệt, tôi hét lên hết cỡ. Giọng của tôi vang vọng khắp nơi, theo sau đó bởi tiếng nước bắn tung tóe khi chúng tôi chạm nước. Tôi sẽ xé toạc cánh tay anh ấy ra sau chuyện này!!
<*ho ho> LEE DONGHAE!!! Đồ ngốc này!”, tôi nghĩ tôi đã nuốt một lượng nước biển lớn. Aigoo!
Tôi nhận thấy cánh tay anh ấy vòng quanh eo tôi khi anh ấy xoay tôi lại đối mặt với anh ấy.
“YAH!”, tôi hét và đánh vào cánh tay anh ấy khi anh ấy tiếp tục cười nhạo tôi. Anh ấy ĐIÊN RỒI!! Arrghh!!
Một cuộc chiến dưới nước xảy ra sau đó. Chúng tôi tạt nước vào nhau đến khi chúng tôi lên đến bờ. Chúng tôi cười lớn và chọc ghẹo lẫn nhau. Khi chúng tôi đã mệt, chúng tôi đi đến phòng thay đồ ở chân vách để tìm xem liệu có thứ gì đó mà chúng tôi có thể dùng để hong khô mình.
Chúng tôi đang ở giữa đường thì chúng tôi nghe thấy một âm thanh rít lên. Chân mày Donghae nhíu lại.
“Đó là gì thế?”, tôi hỏi và tìm kiếm xung quanh. Khi tôi liếc nhìn lại Donghae thì anh ấy đã đông cứng tại chỗ của mình, mắt anh ấy dán vào một chỗ.
“Ôi….FCK”, anh ấy lầm bầm. Tôi nhìn về hướng mà anh ấy đang nhìn chằm chằm. Những con rắn?!!!
Ôi không.
Ôi không.
ÔI KHÔNG!!
“CHẠYYY!!!!”
Chúng tôi đã chạy về phía phòng thay đồ giống như là mông chúng tôi đang ngồi trên lửa vậy!
“Đóng cánh cửa lại!”
Chúng tôi đang la hét như một hai đứa bại não trong khi đang trèo lên cái bàn trong phòng. Và nhắc với bạn, giọng của anh ấy to hơn của tôi. OMO, anh ấy thật hài hước!
"Ha ha ha ha ha ha!!", tôi đập tay vào đầu gối trong khi chỉ vào anh ấy.
“YAH! Tại sao em lại cười? Em biết là cả hai chúng ta đều ghét rắn mà”, anh ấy nói với giọng bào chữa.
“Đúng..mmphh..ha ha ha ha..nhưng..anh hét lên như một đứa con gái vậy!”, tôi buộ miệng nói ra và đã bị lạc trong cơn cười điên loạn một lần nữa.
"AISHHT! SANDARA PARK!"
_____________________________________________________________
Để có được vé tàu từ Busan về Seoul, đầu tiên Donghae và Dara phải cọ rửa nhà vệ sinh. Dara gần như đã nôn ọe với cái cảnh tượng nơi cô ấy sắp phải cọ rửa. Những vết bẩn màu nâu ở khắp nơi, chỗ mà đã từng là bồn vệ sinh trắng. Cô nửa mong đợi có thứ lạ gì đó nhảy ra và chộp lấy cổ tay cô, nhưng đó chỉ là trí tưởng tượng của cô lại đang trở nên kì quặc. Nếu nhà vệ sinh nữ là kinh khủng, thì nhà vệ sinh nam còn hơn thế nào nữa? Cô rùng mình với suy nghĩ đó. Tội nghiệp Donghae.
May mắn thay, hai kẻ bại não đã xoay sở để trở về Seoul bình an vô sự. Thật ngạc nhiên với những việc mà họ đã làm để trải qua một ngày không có tiền.
Họ đang cười lớn và thúc cùi chỏ vào nhau khi họ bước về phía nhà trọ của Dara. Họ đi ngang qua một chàng trai mặc áo trùm đầu đang đứng ở một góc. Khi họ đã ở một khoảng cách xa với người chàng trai kia, anh ta gọi tên cô.
“Dara”, tiếng cười của họ bị gián đoạn bởi giọng nói của anh ta. Đầu Dara quay ngoắt về phía chàng trai đó. Cô có thể nhận ra giọng nói đó ở bất cứ đâu.
“Ji..uhm. Làm thế nào anh tìm được em?”, cô bước về phía GD trong khi Donghae vẫn ở đứng yên tại chỗ của mình.
“Tìm tất cả các khách sạn và nhà trọ ở Seoul”, anh mệt mỏi trả lời. Anh nhìn cô một cách khao khát và chạm lên vết xước trên má cô.
“Chúng ta về nhà nào”, GD nài nỉ. Dara nuốt khan và nhìn vào trong mắt anh.
“Không phải bây giờ.”, cô trả lời. Nỗi đau hiện rõ trong mắt anh. Lồng ngực anh đã bùng cháy vì ghen tuông khi thấy cô đi cùng một chàng trai khác. Và cô thậm chí từ chối về nhà cùng anh sao?
“Tại sao? Là vì gã kia, hử?”, giọng anh pha lẫn với nỗi đau.
“Anh ấy là người đã cứu mạng em, Ji. Đừng kéo anh ấy vào rắc rối của chúng ta”, Dara vặn lại. GD bị shock. Anh không biết phải làm gì để giải quyết tình huống này nữa.
“Dara, chuyện gì đang xảy ra với chúng ta vậy?”
“Hãy cho em thời gian. Làm ơn”, Dara bước một bước lùi nhưng GD đã nắm lấy tay cô. Anh không thể chịu thêm được nữa. Lồng ngực anh sắp sửa nổ tung, anh đang từ từ mất trí.
“Chết tiệt Dara, anh là bạn trai của em! Có phải em đã quên điều đó?”
“Không Ji, nhưng anh hoàn toàn không cho em cảm giác mình là bạn gái của anh khi anh tháo chạy khỏi nhà hàng và khi anh thậm chí không nghe em giải thích”, nét mặt của anh dãn ra ngay khi cô đáp lại.
“Chúng ta đi chứ?”, Donghae giơ cánh tay mình ra và mở lòng bàn tay, trong khi tay kia bỏ trong túi áo. Anh vẫn đứng ở đó, đợi cô nắm lấy tay anh. Dara cảm thấy tay GD đang siết chặt thêm trên cổ tay cô.
“Đừng làm vậy..”, anh gần như van nài.
Cô buộc bản thân không nhìn anh khi cô giãy thoát khỏi cái nắm chặt của anh và nắm lấy tay Donghae.
“Ahjumma, làm ơn…”, cô nghe anh thì thầm. Dara dừng lại trong giây lát…và tiếp tục bước đi.
|
|