|
Đăng lúc 12-5-2013 19:09:21
|
Xem tất
Chương 50.3 Ghen
Editor: Vulcxuyenha
Beta: Run_man
Màu trắng thuần khiết đong đầy trong mắt cô, vì cái gì hết lần này đến lần khác đều là màu trắng? Nếu là màu đen, màu xanh, màu đỏ...có lẽ cô sẽ không trông thấy sợi tóc ấy.
Nhưng lần nào cũng là màu trắng.
Cô ta ngang nhiên nằm lên gối của cô, rất rõ ràng, chỉ cần ánh mắt đảo qua một chút sẽ phát hiện ra ngay sự hiện hữu của ả.
Tay Mạch Sanh Tiêu cầm chặt lấy sợi tóc, tay kia sờ soạng bên mép giường hồi lâu, thân thể dựa vào động tác tay mà ngồi xuống, y chắc đã chán cô, tính thời gian, có lẽ, Mạch Sanh Tiêu, mày sắp được giải thoát rồi.
Cô tự nhủ với mình như vậy, khóe miệng cố cong lên nhưng là không thể.
Duật Tôn lên lầu, đi vào phòng ngủ chỉ thấy cô ngơ ngác ngồi trước giường, y cởi khuy tay áo bạch kim sáng chói, bả vai đứng thẳng “ Em sao giống cô bé ngốc ngồi ở đây vậy?”
Sanh Tiêu căng thẳng nắm sợi tóc trong tay, thì thào tự nói “ Đúng vậy, tôi là con ngốc”.
“ Cái gì ?” Duật Tôn không nghe rõ, y rảo bước tiến về phía cô.
Cô đột ngột đứng dậy, y nhướn mắt, thấy cô chuẩn bị rời đi, liền kéo cánh tay cô lại “Em đi đâu ?”
“Tôi sang ngủ phòng khách.”
“ Có phải em đến tháng không ?”
Mạch Sanh Tiêu ngậm miệng, Duật Tôn thấy biểu hiện của cô, dùng sức kéo cô ngồi xuống “ Nói.”
“ Ngày mai tôi phải đi tìm chỗ ở, muộn nhất đêm mai tôi sẽ đưa chị đi.”
Duật Tôn giật mình, đầu hơi đau, tay y nhẹ nhàng xoa trán “Anh nghĩ chắc hẳn em đã có thừa kinh nghiệm với anh rồi, như thế nào mới êm ấm vài ngày bệnh cũ của em lại tái phát?”
“ Tôi tự biết phải làm thế nào, tránh cho đến lúc bị đuổi mới rời đi”. Hai chân cô khép lại, dép lê màu phấn hồng rơi xuống thảm.
“ Em nói rõ ràng cho anh xem” Duật Tôn thực sự nổi giận, đối với Mạch Sanh Tiêu, y cũng được coi là rất kiên nhẫn rồi.
Sanh Tiêu thấy y không có ý định thừa nhận chuyện kia, trong lòng lâm vào bế tắc, lúc này cô mới biết, loại cảm giác này mang đến cho mình bao nhiêu thất vọng.
Cô xòe bàn tay trước mắt y, Duật Tôn liếc nhìn “ Đây là ý gì ?”
Y giả bộ không hiểu, cô liền chăm chú giải thích cho y nghe “ Đây là sợi tóc của phụ nữ, tôi phát hiện trên gối của tôi”.
“ Vô vị.” Duật Tôn đẩy tay Sanh Tiêu ra, đứng lên “ Không biết chừng đó là sợi tóc của em “.
Mạch Sanh Tiêu đứng theo y, y càng như vậy, cô liền không muốn từ bỏ “ Tóc tôi là tóc thẳng.”
“ Thì chắc là lúc em ngủ nên nó mới xoăn như thế”.
Mạch Sanh Tiêu thấy y không có vẻ gì là muốn thừa nhận “ Duật Tôn, anh đã có người đàn bà khác, tìm được vật thay thế tốt hơn rồi, vì sao vẫn không buông tha cho tôi ?”
“ Em vẫn còn muốn đi phải không ?”
“ Đúng.” Hai bàn tay cô nắm chặt thành quyền, cô không đi còn mặt dày ở lại đây làm cái gì “Anh sớm buông tay, tôi cũng sớm giải thoát.” Nói xong liền xoay người xuống lầu.
Dì Hà đang đóng cửa sổ ở tầng dưới, Tương Tư đang xem tivi, cả hai người đều bắt gặp sắc mặt khó coi của Sanh Tiêu “ Sanh Tiêu, em sao vậy ?”
Duật Tôn đứng ở bậc thang, khuôn mặt đầy vẻ âm trầm “ Em dám đi thử xem ?”
Mạch Sanh Tiêu ngồi vào ghế salon, dì Hà thấy vậy cũng trờ về phòng khách “Mạch tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy ?”
Tương Tư thấy cô nắm chặt tay, như là đang cầm vật gì đó, cô ta cầm tay Sanh Tiêu mở ra, bắt gặp bên trong là một sợi tóc xoăn màu nâu rất dài “ Đây là cái gì ?”
“ Là em phát hiện trên gối của em.” Giọng nói của Sanh Tiêu đắng nghẹn , Tương Tư như nghĩ ra điều gì, mắt nhìn vào sợi tóc, thần sắc mất tự nhiên.
Dì Hà ngạc nhiên nói “Không có khả năng, mấy ngày nay tôi cùng Tương Tư ở nhà, ngoại trừ cậu chủ, không một ai lên tầng trên, làm sao có thể có sợi tóc này?”
“Không biết chừng là ở đâu đó mang về thôi.”
“ Mạch Sanh Tiêu “. Khuôn mặt y lạnh lùng ngồi đối diện cô “Em đừng nghĩ vớ vẩn như vậy, cùng một lúc chơi mấy người đàn bà, cho dù em không thấy bẩn nhưng anh cũng thấy bẩn “.
Tương Tư ngồi cạnh Sanh Tiêu, cô ta tự thấy việc này mình không thể xen vào. Hai mắt cô ta nhìn vào sợi tóc trên tay Sanh Tiêu, phụ nữ là sinh vật mẫn cảm nhất, không phải của mình chắc chắn phân biệt được.
Dì Hà nghĩ ngợi một hồi liền hô lên “ Tôi biết, sợi tóc này là của Tương Tư.”
Mạch Tương Tư giật mình, sắc mặt trắng bệch hiện lên vẻ bối rối “ Không thể, tuyệt đối không thể.”
“ Cháu quên rồi hay sao ? Trước khi Mạch tiểu thư xuất viện, tôi có mang chăn đệm lấy ra giặt và phơi, lúc ấy tôi và cháu cùng phơi, chắc là lúc ấy tóc cháu rơi bám vào gối của Mạch tiểu thư “. Dì Hà đi qua, lấy sợi tóc trong tay Sanh Tiêu giơ lên “ Xem này.”
Mạch Tương Tư căng thẳng, tốt lắm, rất tốt...
Từ lúc nghe dì Hà nói vậy, Sanh Tiêu cũng thấy đây là khả năng khả thi nhất, so sánh với tóc của Tương Tư, chiều dài cũng giống, mà tóc của chị cô cũng là tóc xoăn.
Duật Tôn chống một tay bên má, đôi mắt ưng hẹp dài nheo lại, như cười mà không cười, có vẻ rất ngạo nghễ.
Mạch Sanh Tiêu cũng nghĩ, dựa vào tính tình của y, thì Duật Tôn không phải là người dám làm nhưng không dám nhận.
Không khí có vẻ ngượng ngùng xấu hổ, Mạch Sanh Tiêu nghĩ, hôm nay cô làm sao vậy, gây ầm ĩ như đứa trẻ con.
“Chẳng lẽ, Duật thiếu mang người phụ nữ khác về, chị với dì Hà không nhìn thấy sao?” Tương Tư thấy sóng gió đã qua, liền lên tiếng hòa giải.
Vài ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào mặt Sanh Tiêu, cô cắn môi, thoáng buông tay ra, nhưng thủy chung vẫn chưa mở miệng.
Dì Hà vui vẻ “ Thời gian cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa Tương Tư đi nghỉ đây.”
Duật Tôn đứng lên, đến trước mặt Sanh Tiêu, y cúi người, khuôn mặt đẹp như tượng tạc phóng to trước mắt cô “Thật ra, nếu muốn biết anh có đi tìm người đàn bà khác hay không, rất đơn giản, ngay bây giờ em thử xem sức lực của anh chẳng phải sẽ biết ngay sao ?’
Y nói xong, liền kéo tay Sanh Tiêu lên lầu.
Tương Tư quay đầu, trong phòng khách văng lặng không một bóng người, Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn đã về phòng. Ánh mắt cô ta rũ xuống, trong đó là một mảnh trời u ám.
Trên tầng hai, Sanh Tiêu vừa bước vào phòng ngủ, Duật Tôn cửa đóng lại, khóa chặt.
Cô đến trước giường, vén chăn lên muốn giấu chính mình đi. Duật Tôn lại nhanh hơn một bước kéo cô ra. Y ôm lấy chiếc gối, chăn cùng drap trải giường.
“ Anh định làm gì ?” Mặt cô đầy vẻ khó hiểu.
Thân thể cao lớn của Duật Tôn đi về hướng sân thượng, Sanh Tiêu thấy cánh tay dài của y giơ lên, trong tay đồ đạc toàn bộ bị ném xuống.
“ Anh...” Mạch Sanh Tiêu không kịp mở miệng, chợt nghe thấy âm thanh truyền đến, cái miệng nhỏ khẽ kêu lên “Anh làm cái gì vậy ?”
“ Vứt đi, tránh cho em khó chịu không ngủ được “.
Sanh Tiêu hiểu rõ ý của y, cô không nói gì xoay người đi lấy tấm drap khác trải lên, bỗng bị người đàn ông ôm chặt từ đằng sau, mặt y chôn vào lưng cô “ Hôm nay, anh phát hiện ra em rất thú vị.”
“ Là sao ?” Sanh Tiêu chợt căng thẳng.
“ Chẳng phải chỉ là sợi tóc của phụ nữ thôi, sao em phải tức giận như vậy ? Nói thật, có phải em ghen hay không ?” Giọng nói của y mang theo vui vẻ cùng âu yếm thổi vào tai cô. Mạch Sanh Tiêu có cảm giác tai mình nóng bừng. “ Không phải, tôi chỉ không muốn người khác ngủ trên giường của tôi.”
“ Vật nhỏ tham lam.”
Mạch Sanh Tiêu muốn cãi lại, nhưng Duật Tôn đã đem cô vây trong ngực mình “Đây là giường của anh, người khác không thể trèo lên, nếu có người đàn bà khác ngủ trên này, anh chắc chắn sẽ đạp cô ta xuống.”
Sanh Tiêu nghe mà bật cười, Duật Tôn thấy khóe miệng cô cong lên, y dán mặt vào cổ cô, từng nụ hôn nhẹ lướt qua xương quai xanh, trên hai gò má, từng chút từng chút dùng sức, bế Sanh Tiêu đặt lên chiếc giường mềm mại.
Hết chương 50.3
P/s : Định nhá hàng đến 9h tối, cơ mà thấy mọi người dành nhiều tình cảm quá nên ta post luôn, cuối tuần vui vẻ nhé :x |
|