Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: run_man
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Chìm Trong Cuộc Yêu | Thánh Yêu (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 7-8-2013 22:44:11 | Xem tất
Đập bàn đạp ghế, tức cái bà Tương tư không chụi nổi {:430:}{:426:}{:426:}{:426:}
Con người mà thua cả động vật nữa. Không may của mình cứ đổ cho người khác, Sanh Tiêu có muốn bà chị liệt như vậy đâu, chỉ vì bảo vệ cho bà mà Sanh Tiêu đã chịu bao nhiêu đau khổ.
Mình yêu nhất hành động ăn giấm chua của DT
Vì sao tôi phải đưa em lên,

Bình luận

icon quá chuẩn ^^  Đăng lúc 7-8-2013 10:59 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 7-8-2013 22:45:49 | Xem tất
Hí hí
Lâu không vào nhà, lội page được đọc hẳn 3 chap nhé, sung sướng khỏi nói lunn :xxx
Cơ mà đọc xong thì máu dồn lên đến tận đỉnh đầu
Thề là bà MTT mà ở trước mặt mình, mình cho bả ăn đủ gạch xây biệt thự, cho ở 1 mình đỡ phải ghen ghét với ai hết..Đến em gái mình bị mù  còn nhẫn tâm làm vậy, thật là không biết có phải là con người nữa không..chẹp chẹp
:((, Thương a DT thế, biết là a ra tay hơi quá nhưng a yêu c ST mà, a không biết thể hiện tình cảm, tính cách của a "lưu manh" ( =)) ) từ trước rồi nên việc trả thù âu cũng là dễ hiểu.Chỉ tại chị ST lương thiện quá, thương người khác hết rồi nên không nhìn ra tấm lòng của anh, còn anh thì không biết biểu lộ cảm xúc..haiz..bao giờ anh chị mới " sến" cho bọn em đây :(

P/s: gửi ngàn nụ hun tới bạn run_man và bạn BrownEye :xxxxxxx

Bình luận

Mình.. mình cũng muốn góp đá vào công cuộc ném đá của nàng, chắc cũng gần ngọt rồi nàng hiiii ^^  Đăng lúc 7-8-2013 11:01 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 7-8-2013 22:54:51 | Xem tất
bà chị già TT kia bị Hải Bối cắn là vừa
nói thật con chó còn có nhân tính hơn chị ta nửa, ít nhất nó còn biết ai tốt với nó ,ai thật sự cần nó, đến cuối cùng nó củng sẻ bảo vệ người cần bảo vệ
thôi ko nói nửa càng nói càng ghét thêm thôi, ta đợi ngày anh Tôn xử bả cho hả giận
chương này anh Tôn giận lẩy rồi, còn quay đầu bỏ đi nửa, rỏ là lo muốn chết còn làm mặt lạnh,còn chị ST thì thà  dày mắt củng ko buông tay anh ra, hóng hóng chương sau ghê

Bình luận

vâng hầu như chả ai ưa nổi những người xấu tính như thế cả ^^!  Đăng lúc 5-9-2013 11:10 PM
t ghét bà chị đó thế k biết  Đăng lúc 5-9-2013 09:05 PM
thì bởi c ta cho rằng c ta là vì ST nên mói chịu khổ nên h muốn ST củng khổ như mình lúc đó, đúng là ít kỷ hơn con KHỈ >.<  Đăng lúc 12-8-2013 11:17 PM
Bà này lấy việc hãm hại chị ST làm niềm vui rồi nàng ơi, ta ghét >''<  Đăng lúc 12-8-2013 06:31 PM
ôi cái này củng ko tồi,nói chung bà TT này nên kiếm việc gì làm đi, nếu ko bả rảnh quá lo chọc phá thôi.  Đăng lúc 7-8-2013 11:38 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 7-8-2013 23:44:45 | Xem tất
Chương 69.2

Edit: BrownEye

Beta: Run_man

"Vì sao tôi phải đưa em lên? Chẳng phải em nói không cần người khác giúp đỡ bất cứ việc gì sao?"  Đây không phải lần đầu tiên Sanh Tiêu được nghe Duật Tôn nói chuyện ác ý như vậy. Da mặt cô cũng chưa dày đến mức không biết xấu hổ, nghe những lời y nói, đành buông lỏng tay.

Duật Tôn nhìn từ trên cao xuống, hai tay Mạch Sanh Tiêu chuyển sang nắm lấy tay vịn cầu thang, có thể nhận ra ngay, vừa rồi cô đã sợ hãi đến mức nào. Nhìn  sắc mặt nhợt nhạt của cô, y xoay người đi xuống lầu.

"Anh đi đâu?" Sanh Tiêu bật thốt, y lại muốn ra ngoài sao?

Duật Tôn nhặt chiếc dép lê rơi ở chân cầu thang, rồi quay lại bên cạnh Sanh Tiêu, khom lưng nhấc một chân của cô lên.

Mạch Sanh Tiêu đứng không vững, một tay rơi xuống đầu vai Duật Tôn, "Anh còn giận phải không?"

Động tác của Duật Tôn ngừng lại, nhìn biểu hiện lo lắng trên mặt cô, không nói gì.

"Lúc đó em cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, không phải là em không biết suy nghĩ đâu. Cố Tiêu Tây phạm tội, bị pháp luật trừng trị là đúng,  nhưng em…em…”  Lý do khiến hai người tranh cãi, bây giờ Sanh Tiêu cũng chẳng nhớ rõ nữa.

Cô luống cuống giải thích, không biết Duật Tôn có nghe hay không, đang lúc tay chân lúng túng, vung lên hạ xuống mấy lần, thì nửa thân trên bị kéo vào một vòng ngực ấm áp,"Ăn cơm tối chưa?"

Mũi Sanh Tiêu càng thêm chua xót, cô lại muốn khóc.

Thì ra, chẳng biết từ khi nào, cô đã không thể chịu nổi sự lạnh nhạt của Duật Tôn, "Chưa."

"Sao lại thế?" Duật Tôn lùi lại,"Tại sao chưa ăn."

“Ban nãy, vì em không đói, bây giờ hơi đói rồi."

Duật Tôn nắm tay cô đi xuống lầu, Mạch Sanh Tiêu thật sự thấy khó hiểu, tại sao những lúc cô đi theo sau y, dù mắt vẫn không nhìn thấy nhưng chưa bao giờ bị vấp ngã? Duật Tôn đưa cô đến trước bàn ăn, rồi gọi "Dì Hà, dì Hà.."

“Vừa nãy em cũng gọi rồi, nhưng hình như không có ai ở nhà."

Tương tư nghe thấy tiếng người, thì nhắm nghiềm hai mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Duật Tôn lấy di động ra, bấm số điện thoại dì Hà "Alô.."

Dì Hà đang ở bệnh viện, cuống quít trả lời, "Duật thiếu, lúc tôi đi không nói với Mạch tiểu thư, nhưng tôi bảo Tương Tư rồi, thật sự xin lỗi.. Con dâu tôi sinh cháu, tôi sốt ruột quá.."

"Vậy, Mạch Tương Tư đâu?"

"Tôi đỡ cô ấy lên giường xong mới đi, chắc bây giờ cô ấy vẫn đang ở trong phòng."

Duật Tôn ngắt máy, "Chị em ở nhà."

"Lúc nãy em gọi mãi chẳng có ai trả lời.” Sanh Tiêu đứng bật dậy, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Duật Tôn đi cùng Sanh Tiêu đến cửa phòng Mạch Tương Tư, hai tay Sanh Tiêu đập vào cửa, gọi "Chị ơi, chị,chị ở đâu?”

Không nhận được tiếng trả lời, Mạch Sanh Tiêu lo lắng vô cùng, cô thì thào, "Làm sao bây giờ?"

"Vào xem."

“Nhưng mà… làm thế có bất tiện lắm không?"

"Còn tốt hơn để chị em chết ở trong đó."

Mạch Sanh Tiêu nghe xong cũng thấy sợ, cô vặn nắm cửa, cửa không khóa, Duật Tôn đi phòng bật đèn lên, Sanh Tiêu không nhìn thấy, nắm chặt lấy tay y, "Chị em có ở đây không?"

Duật Tôn đưa mắt, nhìn thấy Mạch Tương Tư đang nằm trên giường. Sắc mặt y chợt trở nên hung ác nham hiểm, "Có."

"Vậy sao lại không nghe thấy em gọi nhỉ?" Sanh Tiêu đi qua, hai tay mò mẫm men theo thành giường, chạm vào vai Tương Tư, "Chị, chị ơi.."

Thấy chị bất động, Mạch Sanh Tiêu có dự cảm không lành, cô dùng sức đẩy mấy cái, "Chị ơi, chị có sao không?"

Tương Tư giả vờ mơ mơ màng màng, hé mắt ra một cái rồi lại cụp mí mắt xuống, "Sanh Tiêu, em sao vậy?"

"Chị, chị làm em sợ muốn chết," Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống ngay bên cạnh, "Em gọi chị bao nhiêu lần, nhưng chị không trả lời, em nghĩ chị với dì Hà ra ngoài rồi"

"Uhm," Tương tư uể oải, "Dì Hà về nhà... Chị ngủ không được, nên uống nửa viên thuốc ngủ, Sanh Tiêu, làm sao vậy? Đã mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ?

"Chị, sao chị lại uống thuốc ngủ?"

"Không có gì đâu, trước đây chân không tốt, hay bị mất ngủ, là thói quen thôi. Sanh Tiêu, em có chuyện muốn nói với chị phải không?"

Mạch Sanh Tiêu thấy tinh thần chị mình không tốt cho lắm, liền đứng dậy.

"Không có gì đâu, chị cứ ngủ tiếp đi.”

Tương Tư vừa nằm xuống, Hải Bối đã lao từ ngoài cửa vào, cứ nhằm Tương Tư đang nằm trên giường mà sủa to, có vẻ rất kích động, như là thấy người lạ. Tương Tư hoảng hốt kéo chăn trùm kín người, Mạch Sanh Tiêu quay sang chỗ Hải Bối quát, "Hải Bối, không được sủa."

Duật Tôn liếc thấy mu bàn tay Tương Tư có vết cào, thì hỏi "Tay của cô bị sao vậy?"

Mạch Tương Tư chột dạ, cô ta giấu tay vào trong chăn, "Hồi chiều chơi với Hải Bối, không cẩn thận nên bị cào thôi."

"Gâu gâu" Hải Bối như nổi điên, nó quay đầu về phía Tương Tư đang nằm, sủa càng dữ tợn, Mạch Sanh Tiêu vội ngồi xuống, ôm lấy cổ Hải Bối, "Hải Bối không ngoan, cả người nhà cũng không nhận ra sao?"

Duật Tôn do dự nhìn biểu hiện trên mặt của Tương Tư, cô ta híp mắt, nửa mê nửa tỉnh, như là uống thuốc ngủ thật. Lọ thuốc vốn ở trong ngăn kéo cũng bị Mạch Tương Tư lấy ra, để ngay trên tủ đầu giường.

"Hải Bối, chúng ta ra ngoài, không được sủa nữa."

Sanh Tiêu đá nhẹ vào chân con chó Samoyed .

Duật Tôn kéo tay Sanh Tiêu đi ra ngoài, cửa phòng vừa đóng lại, Mạch Tương Tư trở mình, khóe miệng vẽ lên một nụ cười mỉa.

Ban nãy Sanh Tiêu bị ngã. Dù có Hải Bối đỡ được, nhưng mắt cá chân vẫn hơi đau.

"Em bị ngã à?" Nếu không thì một chiếc dép sẽ chẳng rơi ở chân cầu thang.

"Em sợ ở một mình trong phòng lắm, lúc xuống cầu thang nhanh quá, không cẩn thận mới ngã."

Duật Tôn đưa cô trở lại bàn ăn, "Em là đá tảng hả? Đã sợ, sao không gọi cho tôi."

"Em gọi rồi..." Mạch Sanh Tiêu buột miệng, nói được ba từ, thì cắn môi không dám nói nữa.

Duật Tôn lấy điện thoại ra, kiểm tra nhật ký cuộc gọi, đúng là thấy số của Sanh Tiêu gọi đến, y nghĩ ngay đến một khả năng, là cô gái ở Cám Dỗ. Duật Tôn đặt di động xuống, Mạch Sanh Tiêu không thấy y nói gì, cũng chẳng dám hỏi nhiều.

"Tôi không nhận được."

Y không nhận được, tất nhiên là vì có người khác nghe rồi, "Nhưng em có gọi."

Duật Tôn thấy sắc mặt Sanh Tiêu không được tự nhiên, liền bật cười, "Tôi ở Cám Dỗ, lúc đó đang vào toilet, điện thoại bị người ta nghe mất."

Mạch Sanh Tiêu vẫn nhớ tiếng ồn ào huyên náo vọng lại từ đầu dây bên kia, “Anh nói chuyện này với em để làm gì?"

Cặp môi mỏng của Duật Tôn hơi cong lên, đúng vậy, sao y phải giải thích với cô?

Y đứng dậy, cô lập tức chộp ngay lấy cánh tay của y,"Anh đi đâu?"

"Mạch Sanh Tiêu, có phải em không thể rời khỏi tôi được, đúng không?"

Sanh Tiêu nghe vậy, thật sự rất muốn buông tay ra, nhưng cô vẫn sợ, xiết chặt lực tay một chút, kéo tay áo của y, Duật Tôn thấy thế, nhẹ giọng "Tôi đi xem trong tủ lạnh còn gì ăn không."

Mạch Sanh Tiêu đứng lên, đi theo y, dì Hà để phần cho Sanh Tiêu một bát cơm nhỏ trong tủ lạnh và mấy món ăn mặn.

Cô thường ăn rất ít, Duật Tôn hâm lại thức ăn bằng lò vi sóng cho nóng rồi đặt trước mặt Sanh Tiêu, tay trái cô giữ chặt bát, tay kia cầm thìa cẩn thận múc từng miếng nhỏ đưa vào miệng. Cô không quen để người khác giúp, ăn một miếng xong ngừng một lát mới ăn tiếp, cứ thế bát cơm đã vơi đi gần nửa.

Duật Tôn không bón cho cô, có một số việc Sanh Tiêu nhất định phải tự lập, nếu để người khác giúp, thì cô có khác gì người tàn phế.

"Chị em có thói quen uống thuốc ngủ à?"

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, "Em không biết." Cô cảm thấy áy náy,"Có lẽ chị ấy chịu nhiều áp lực quá nên phải uống thuốc mới ngủ được."

Sanh Tiêu ăn xong cơm thì lên lầu cùng Duật Tôn.

Trong phòng hơi bừa bộn, gối ôm của sôpha và điều khiển điều hòa đều nằm trên mặt đất. Vào đến phòng, Mạch Sanh Tiêu tìm thành giường rồi mem theo đó ngồi xuống, tiếng sấm vẫn vang lên bên ngoài cửa sổ, tia chớp lóe sáng trên bầu trời Hoàng Duệ Ấn Tượng, khiến người ta hãi hùng.

"Sợ hả?"

Sanh Tiêu cảm thấy vị trí bên cạnh lún xuống, "Em chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay. Chắc do mắt không nhìn thấy nên cứ có âm thanh vang lên bên cạnh là em lại lúng túng. Lúc nào cũng có cảm giác xung quanh mình giăng đầy nguy hiểm, khi tất cả mọi thứ yên tĩnh, em lại thấy như có rất nhiều người đang vây quanh em, bọn họ trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào em.” Mạch Sanh Tiêu lấy hai tay che mặt, Duật Tôn hiểu, hôm nay mà để cô ở lại đây một mình, nhất định cô sẽ sợ chết khiếp.

"Duật Tôn, nếu sau này chúng ta có cãi nhau, anh giận đến mức nào cũng đừng để em lại một mình nhé, được không?"

Y vươn tay ôm lấy cô, "Nếu em bằng lòng ở bên tôi, tôi sẽ thương yêu em, sẽ tốt với em."

"Giả sử, ngày nào đó anh không thích em nữa thì sao?" Sanh Tiêu ngẩng đầu, mở to đôi mắt huyền đen láy.

Cô vẫn đang đợi câu trả lời của y nhưng Duật Tôn đã nghiêng người, hôn cô, câu trả lời, Duật Tôn sẽ không nói cho cô. Ít nhất, bây giờ y còn thích Sanh Tiêu, y chiều chuộng cô, thậm chí đôi lúc có thể dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng Duật Tôn biết rõ, sớm muộn gì cũng có ngày y sẽ chán cô.

Nếu thật sự có ngày ấy, thật ra cách giải quyết rất đơn giản, cho cô một khoản tiền, đi rồi, sẽ coi như chưa hề quen biết.

Sanh Tiêu nằm yên để y đè lên người, Duật Tôn vén tóc cô sang một bên, thả đôi môi hôn lên gò má Sanh Tiêu. Đôi tay thiếu nữ ôm lấy tấm lưng dày rộng, bàn tay y từ từ chui vào váy, vuốt ve bắp đùi trong của cô.

Như có một ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt bên trong cơ thể Sanh Tiêu, sức nóng của nó gào thét muốn thoát ra ngoài, xuyên qua từng tế bào, Sanh Tiêu biết rõ mánh khóe tán tỉnh của y, cô không nhìn thấy từng tấc da thịt trắng nõn nà của mình đang phơi bày ngay trước mắt Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu chẳng giấu nổi vẻ ngượng ngùng trên gương mặt, cô muốn khép hai chân lại, y đã nhanh hơn, xâm nhập vào cơ thể cô, giọng nói Sanh Tiêu khàn khàn, pha chút nũng nịu, "Đừng mà, em không nhìn thấy gì."

"Em ghét nhìn chỗ đó lắm cơ mà?” Duật Tôn chôn khuôn mặt vào giữa ngực cô, cất tiếng mơ hồ,"Làm tình không cần mắt đâu, em chỉ cần dựa vào tôi là đủ rồi."

Khi y tốt với người phụ nữ nào, cô ấy sẽ không bao giờ phải nếm mùi khổ sở.

***
Mạch Sanh Tiêu kiệt sức nằm trên giường. Duật Tôn bế cô vào phòng tắm, cùng nhau tắm rửa. Xong xuôi, y lại bế cô lên giường, hai người đều không mặc đồ ngủ, chỉ quấn một cái chăn rất mỏng quanh người.

Cô và y ôm lấy nhau tựa vào thành giường, tóc cô vẫn còn hơi ẩm, phủ lên khuỷu tay trần trụi của y, mắt Sanh Tiêu khép hờ, lắng nghe hơi thở đầy sảng khoái của Duật Tôn, y đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi hỏi, "Thoải mái không?”

Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đen láy sáng long lanh hơn bình thường,"Sao anh thích hỏi câu đó vậy, anh thấy thoái mái là được rồi còn gì?”

"Thế ý em là không thoải mái hả?" Duật Tôn nghiêng mặt, thấy mặt cô đỏ ửng lên.

Mạch Sanh Tiêu muốn né tránh, quay đầu đi, lại chạm vào trán y, "Không đau như lúc trước"

Bên tai nghe thấy tiếng đàn ông cười rất nhẹ, “Làm tình đòi hỏi sự phối hợp ăn ý, lần sau nếu mà em chủ động,” Bàn tay to lớn của y vỗ vỗ vào mông Mạch Sanh Tiêu , "Em sẽ muốn nữa cho mà xem."

Cô giơ tay, muốn che miệng Duật Tôn lại. "Không được nói nữa."

"Em sờ mặt tôi làm gì?"

Mạch Sanh Tiêu muốn rút tay về thì đã bị y nắm lấy, giữ tay cô trên mặt mình, lòng bàn tay cô rất ấm, mặt Duật Tôn lại rất mát.

Y vuốt ve bàn tay cô mãi không ngừng lại, không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn của hai người, một sâu một nông, rất hoà hợp.

Duật Tôn không nói, Sanh Tiêu cũng không mở miệng.

Xung quanh tĩnh lặng, xa xa vọng lại tiếng gió thổi mưa rơi, Mạch Sanh Tiêu  không còn hoảng sợ nữa, từng hạt mưa nối nhau nện vào cửa sổ sát đất, lốp bốp, như muốn phá vỡ cửa sổ để vào.

"Sanh Tiêu."

Cô nhắm mắt lại,"Dạ?"

"Đi biển bao giờ chưa?"

Cô lắc đầu.

"Đợi mấy ngày nữa dì Hà về, tôi sẽ đưa em ra biển chơi, thuê một chiếc du thuyền, mang em đi hóng gió." Duật Tôn nghĩ thầm, từ lúc Mạch Sanh Tiêu ở bên y tới nay vẫn chưa đưa cô đi du lịch lần nào, bây giờ mắt cô không khỏe lại càng phải đi.

Hết chương 69.



Đôi trẻ sắp đi tuần trăng mật ^^

Cố xong để post cho kịp giờ, cứ tưởng phần này ngắn hóa ra dài gấp 3 lần phần trc, đáng nhẽ chia làm đôi, nhưng mà thôi, post hết để mai nghỉ 1 ngày :)

Bình luận

hãy ns cho t biết chương mới bao giờ ra thế? và ra tầm bao nhiêu chương z??? đợi chờ đau lòng tóa  Đăng lúc 5-9-2013 09:07 PM
Mai mình onl = lap r chuyển xèng cho run_man nhé.g9:x  Đăng lúc 8-8-2013 12:24 AM
tem  Đăng lúc 7-8-2013 11:54 PM
hehehehe temmmmmmmmmmmmm canh me nãy h :))  Đăng lúc 7-8-2013 11:47 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 7-8-2013 23:52:05 Từ di động | Xem tất
Đọc tới chương này thật sự thấy tộj ST nhưng mình cũng đồng cảm vớj DT nữa hai ngừơi có tình cảm vój nhau nhưng cứ bất đồng hoaj
Đọc mà muốn tức chết đj đựơc
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 7-8-2013 23:58:34 | Xem tất
2 người thiệt là dễ thương wá đi ahhhhhhhhhhhh. DT cũng tc wá nhỉ
còn cái mụ TT kia. ta chờ cho tới khi mụ bị trừng phạt tới đoạn của mụ là tức ói máu
tks bạn nhá. truyện wa hayyyyyyyyyyyyyyyyy
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 7-8-2013 23:59:05 | Xem tất
Hành động        Nhật kí điểm        Thông tin        Đổi thời hạn
Chuyển phát        Kite$ -50         đến vthtichuot Chuyển nhượng điểm        2013-08-07 23:57

Chúc mừng bạn vthtichuot.

Xin lỗi vì để các bạn chờ đến tận giờ này, chap dài quá, mình lại buồn ngủ nên => ...
:)

Bình luận

:D đợi bạn tiếp nha ^_^ thanks bạn nhiều  Đăng lúc 5-9-2013 09:08 PM
tks bạn nhé :-)  Đăng lúc 8-8-2013 12:27 PM
hô, hô, ko sao  Đăng lúc 8-8-2013 08:14 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 8-8-2013 00:16:01 Từ di động | Xem tất
Chương này thật tuyệt. Mong anh chị mai như thê này
Hanh phúc quá đi thôi
Thank ban nhìêu
Mình sẽ ủng hộ hố tớj cùng
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 8-8-2013 08:13:06 | Xem tất
Ngọt như mía lụi, bỏ công bao nhày a.e ta chờ đơi
" Ít nhất bây giờ y còn thích ST, y chiều chuộng cô, thậm chí có lúc dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng DT biết rõ, sớm muộn gì cũng có ngày y sẽ chán cô"- kaka, anh nói hơi sớm rồi đó, bọn em sẽ bắc ghế chờ đến khi anh xách zép chạy theo chị ST
Mà DT lý luận cái kiểu gì ấy bà con, giờ ST đang mù thì đi biển du lịch còn gì thú vị nữa mà anh lại cho những lúc này càng phải đi, bó tay luôn
cảm ơn toàn bộ nhóm edit
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 8-8-2013 09:34:25 | Xem tất
trời ơi truyện hay qá
hihi thế là anh chị sắp đi du lịch rồi
cái bà tương tư kia thì chỉ có anh Duật mới trị được thôi
cái chỗ anh Duật giải thích với chị Sênh đáng yêu qá
yêu nhau nó phải vậy chớ {:290:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách