|
Tác giả |
Đăng lúc 21-6-2013 22:08:37
|
Xem tất
SBD 31
Bài dự thi "Kỷ niệm tuổi học trò"
Nick Kites:
Tiêu đề: Ai cũng có một tuổi thanh xuân không thể quên.
Gửi người bạn đã xa…
Ai cũng có một tuổi thanh xuân không thể quên. Tôi cũng có một tuổi thanh xuân như thế, mãi mãi cũng không thể quên.
Tường có lẽ mới được sơn lại màu vàng chói, nhưng vẫn nền gạch hoa xưa cũ, vẫn cánh cửa gỗ màu nâu đã sờn, vẫn 2 dãy bàn cũ nhưng đã được sơn lại màu ghi trơn láng, vẫn những chiếc ghế cái có tựa cái không, vẫn bảng xanh chưa được lau sạch còn thấp thoáng vết phấn, vẫn chiếc bàn giáo viên được kê ngay sát với bàn đầu tiên của dãy ghế. Và căn phòng này vẫn chẳng khác mấy so với ngày tôi còn ngồi ở đây và gọi đây là “lớp tôi”.
Mấy năm trôi qua rồi mà tôi thấy dường như mọi thứ ở đây vẫn chẳng lớn lên giống như chúng tôi.
Thời gian trôi qua mang chúng tôi, những đứa nhóc nghịch ngợm và vô lo vô nghĩ ngày nào đi mất, chỉ để lại nơi đây sự vắng vẻ với những tiếng cười còn vang lên đâu đấy từ quá khứ.
Đây là chỗ ngồi của tôi, bàn 5, gần cuối lớp. Tôi và Hồng Anh ngồi giữa còn bên cạnh là 2 thằng con trai. Thằng Đ.Anh thì ngủ kỉ lục 5 tiết liền không tỉnh; còn thằng Tiu lúc thì cười khà khà như thằng điên, lúc thì ngồi tự kỉ hỏi không nói gọi không thưa. Bàn trên có Đức khùng học giỏi mà ngày nào cũng nhảy tưng tưng, Bíu trắng như bạch tạng đánh có mấy cái da đã đỏ ửng, Hân bò trông hơi ngu ngu mà toàn nghĩ ra trò đùa dại. Trong lớp còn có Dung thiểu khi bị cô bắt quả tang đang gấp hạc thì nói rất thành thật “ Em đang nghịch”… Thùy Anh béo mặt tròn xoe, thằng Chim đen như chấy…
Ký ức ùa về làm tôi buồn cười. nhưng rồi nhận ra tất cả đều chỉ là đã từng…
Nhắm mắt suy nghĩ miên man, dòng ký ức đưa tôi về quá khứ, về với thời thanh xuân của tôi. Lúc đó tôi 18.
18 tuổi ai cũng sẽ nghĩ đến đủ thứ như đủ tuổi bầu cử, được đi xe máy, đủ tuổi đăng kí kết hôn hay là vài chuyện linh tinh bậy bạ nào đó J. Nhưng đối với bất kì một đứa học sinh nào thì 18 tuổi nghĩa là bạn đang học năm cuối cấp 3 và bạn sắp phải thi đại học.
Mọi người định nghĩa năm cuối cấp thế nào thì tôi không biết, còn đối với lớp tôi cuối cấp đồng nghĩa với việc xõa. Nói nhỏ lớp tôi là lớp đầu trường vì điểm đầu vào cao nhất khối và thực sự thì lớp tôi cũng học rất được nếu như không lười.
Có ai hình dung nổi một lớp 12 nào mà tất cả thành viên trong lớp đứa thì nhảy như con choi choi, đứa thì gân cổ lên chửi nhau, ba bốn đứa xâu xé tranh giành 1 chiếc điện thoại để chơi (khổ thân chủ nhân chiếc điện thoại ghê!!!). nói chung là mọi người cùng hoạt động sôi nổi chẳng ai thiếu phần. lớp tôi chỉ được mỗi phẩm chất này là được khen ngợi, cả lớp bày trò rồi cùng nghe giáo huấn của cô chủ nhiệm.
Kiểm tra tiếng anh-một tiết rất thú vị, hình thức trắc nghiệm, và cô dạy môn này là chủ nhiệm nhưng vô cùng dễ tính. 2 dãy ghế mỗi dãy có một đứa học giỏi anh, thế là ngồi bên nào thì yên phận chép bài môn đấy, lớp được coi là vô cùng ngoan trừ mấy đứa bàn gần cuối vì phải chờ rất lâu đáp án mới xuống đến nơi. Và khi bài kiểm tra được trả thì một bên được 8, một bên được 9. Có vài đứa đã dính chưởng khi bài kiểm tra bị nhận xét “ Chép giỏi thật!”, thực ra đây là những đứa cố quá thành quá cố.
Khi hết học kì, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu của học sinh chính là sắp được nghỉ học để chuẩn bị cho học kì mới, và ý nghĩ thứ 2 là học phụ huynh – một vẫn đề muôn thửa, được nhắc đi nhắc lại nhưng việc này vẫn nan giải và gây đâu đầu cho cá nhân từng người.
Lớp tôi cũng thuộc “Hội những người sợ họp phụ huynh”, đơn giản vì chúng tôi không ngoan và chắc chắc khả năng nghe phụ huynh ca là rất cao. Vào ngày phát giấy họp, cả lớp đứa nào đứa đấy rộng đến mang tai kêu gào thảm thiết “ Phát này xong, thôi tao đi dạt đây”; “Lại họp, đây là lần thức 23 trong 18 năm cuộc đời tao rồi đấy”… Và trong những tiếng kêu gào thảm thiết này len lỏi những câu hỏi thăm tình hình của nhau “ Hồng Anh cháu ngoan, dính nhiêu phát đó?”. Hồng Anh vuốt má mình vênh mặt trả lời “ Hơi bị ngoan, dính có 5 chưởng, khà khà”. Đức khùng ôm mặt buồn buồn “Đúng là con hơn cha là nhà có phúc, số m khá hơn bác rồi đó nha, hiu hiu”. Bị nghe xưng con cha, Hồng Anh sôi máu đập bốp vào quả đầu thông minh nhất lớp của Đức khùng “ Ai là con mày, đấm cho to đầu giờ”. Và rồi cuộc nói chuyện trong hòa bình bỗng trở thành cãi nhau về vẫn đề con cha, con bác.
Không khí gầm rú thảm thương đã kết thúc trong yện lặng sau tiếng gõ thướt của cô chủ nhiệm từ vừa nãy vẫn im thin thít. “ Các anh chị định làm loạn à, thích tôi hạ hạnh kiểm không? Lớp ngay gần văn phòng mà ồn ồn như cái chợ, cô Nhung sang đây bây giờ.”. Nhắc đến sát thủ Nhung hiệu phó là đứa nào đứa đấy đều tỏ ra ngoan hiền, ngây thơ vô số tội. Và tiết họp lớp này lại được tiếp tục trong những tiếng nói chuyện nho nhỏ.
“ Cô ơi, bọn em năm nay 18 rồi còn cần họp phụ huynh làm gì ạ. Cô để cho bọn em tự quyết định cuộc đời của mình đi”
50 đôi mắt đồng loạt hướng về K.Linh đang cười nhăn nhở, đây chính là nới phát ra đề xuất vừa rồi. Thế là cả lớp và cô chủ nhiệm lại tiếp tục trò chuyện trong ồn ào.
Vài tháng trôi qua, cười từ ngày này sang ngày khác, từ tiết đầu sang tiết cuối, chúng tôi đã đến cuối năm học. Thi thử tốt nghiệp xong đứa nào cũng xõa hòa theo không khí nghỉ hè của những lớp khóa dưới. Điển hình là ngày thứ 2 của một tuần nào đấy, theo thời khoa biểu là học 5 tiết, nhưng đến tiết thứ 3 lớp bỏ về gần hết vì thấy mấy lớp được về nên về theo. Đến khi chuẩn bị vào tiết học, cô chủ nhiệm ghé qua lớp thấy có 5 mống ngồi ngơ ngơ, trong đó thằng Đức khùng đang vẽ Agriburt lên bàn. Trước ánh mắt long lanh của học trò, cô đã phán một câu xanh rờn “ Đã trốn sao không trốn hết đi, ở lại làm gì nữa.” Như thể được cấp giấy phép cả năm đứa đều cười khanh khánh đứng lên đi về. ( Giờ quên mất vì sao Đức khùng lại ở lại mà không đi ăn với chúng tôi. Sáng hôm sau đến lớp nó rất vênh váo tuyên bố “ Chúng mày chết, thích trốn à, chuẩn bị chịu phạt đê hahaa”. Sau đó nó chỉ chỉ vào mặt bàn nó đầy vết phấn “ Chơi không?”)
“ Lớp bà Ngọc hôm chia tay khóc đấy.” Dung thiểu lôi ra một chủ đề mới trong lúc cả lũ đang tụm năm tụm ba ngồi xúm vào buôn chuyện.
“ Lớp mình không khóc đâu, chỉ có cười chảy nước mắt thôi hah…”. Thằng Chim vừa đẩy gọng kính kiểu rất trí thức vừa nói.
“ Đúng đấy, mới cả tốt nghiệp rồi nhưng vẫn gặp nhau mà, khóc cái quái gì”. Thùy Anh béo ngồi ôm chân trên ghế cũng hào hứng góp một câu.
Tất cả đều đồng tình nghĩ rằng lớp tôi sẽ không khóc trong ngày tốt nghiệp, vì dù sao vẫn còn gặp nhau mà.
20/5. Ngày chúng tôi tốt nghiệp.
Cuối cùng chúng tôi vẫn khóc.
Bắt đầu từ đây mỗi người sẽ có một hướng đi riêng, đi trên con đường của mình.
Bước vào xã hội với hàng ngàn người chúng tôi còn nhớ đến nhau cho đến khi nào. Chẳng ai biết câu trả lời, có thể là lên đại học quen nhiều bạn mới, hay không gặp nhau nhiều thì chẳng còn vui như trước.
Đoạn kí ức trôi nhanh qua những ngày thi cử và nhập trường mới. Chúng tôi chính thức trưởng thành, bước vào thời kì người lớn.
Tiu hẹn mọi người đi chơi và một buổi tối trời mát mẻ. Hồng Anh, Thùy Anh, Dung thiểu, Phanh, Quân trọc, Linh lét, tôi, Tiu, gần đủ thiếu mất Hân bò. Con này đã gọi điện bảo nhớ đến đúng giờ rồi mà vẫn cao su. Tôi gọi cho nó định chửi cho một trận vì tội thả bom mọi người, muộn gần một tiếng rồi mà chưa thấy tăm hơi đâu cả, nhưng điện thoại nó tắt máy. Chờ thêm lúc nữa, 8h hơn, cả bọn quyết định đi tìm quán nào ăn đã rồi từ từ gọi điện cho Hân bò ra đấy luôn. Nhưng tối hôm đó nó đã không đến…
“ Ê, đến sớm thế con chó. Ngày trước mày toàn đi học muộn mà. Hahaha…”. Tiếng thằng Tiu làm tôi giật mình, trước mắt không còn là khung cảnh buổi tối cả bọn đang cười cười với nhau nữa mà là lớp học cũ vắng tanh.
“Em yêu ơi em ngủ gập đấy à?”. Hồng Anh theo sau thằng Tiu đi vào, nhìn mặt tôi lơ mơ như vừa ngủ dậy mà phì cười.
“Sao có 2 đứa, bọn nó đâu hết rồi?”. Tôi cũng cười cười theo.
“ Chắc đến bây giờ ý mà.”
20 con người ngồi trong phòng này làm tan đi không khí vắng vẻ vừa nãy, dù rằng chưa bằng được 50 con người của ngày trước.
“ Chụp cái ảnh đê. Chỗ người nào người đấy ngồi vào nào…”. Lời hô hào được mọi người rất ủng hộ, ai nấy rục rịch ngồi vào chỗ cũ của mình. Bàn tôi vẫn đủ 4 cái mẹt, ba đứa đồng thanh bắt Đ.Anh nằm xuống bàn để cho giống ngày còn đi học.
Tôi đưa mắt nhìn khung cảnh nhộn nhịp xung quanh rồi bất chợt dừng lại ở chỗ trong cùng bàn trên của bàn tôi. Chỗ trống luôn dành cho một người, luôn chờ đợi người đó mãi mãi.
Hân đã ra đi trong buổi tối mà tôi và mọi người đều nghĩ là rất vui.
Nó dừng lại trong thời thanh xuân tươi đẹp, còn chúng tôi thì vẫn tiếp tục bước đi, tiếp tục trưởng thành, bước qua khoảng thời gian đẹp đẽ đó, để lại sự ngô nghê, thuần khiết, nụ cười rạng rỡ cùng những kỉ niệm đã từng vui vẻ.
“ Hân à, mày đang ngồi ở đó đúng không? Chỉ còn có mình mày ở lại trong thời thanh xuân này, mãi mãi giữ lại tuổi trẻ, mãi mãi giữ lại tiếng cười của một thời học trò. Kiếp này chúng ta đi cùng với nhau quá ngắn, kiếp sau chắc chắn sẽ làm bạn đến cuỗi đời.
Tao thực sự rất nhớ mày…” |
|