|
Tác giả |
Đăng lúc 25-6-2013 00:54:53
|
Xem tất
SBD 06
Tên tác phẩm: Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa
Tiêu đề: Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa – Cùng nắm nay nhau, ngắm hoa anh đào mười dặm
Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa – Cùng nắm nay nhau, ngắm hoa anh đào mười dặm.
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Hyakki-Yakoushou-S-E-N-S/ZWZB66UO.html
Ta nghe nói chốn bồng lai có một loại nước, nếu tiên nhân nào muốn dứt một đoạn ái tình, chỉ cần uống nó vào, tất thảy sẽ tan biến tựa hồ như gió thoảng mây trôi. Loại nước đó có tên gọi là nước vong tình.
Thế nhưng nếu đoạn tình đó quá sâu đậm, thì dẫu có vạn giọt nước vong tình cũng chẳng thể đứt đoạn cho được. Ta gặp chàng rồi lại chia xa, ta cố quên - chàng chấp niệm. Yêu yêu hận hận, ngàn đời khó dứt, vạn kiếp khó phân, đến bao giờ mới có thể tương phùng, cùng nắm tay nhau ngắm hoa anh đào mười dặm?
Nàng là Tố Tố - một phàm nhân trên Cửu Trùng Thiên
Ba năm trước nàng sống trên núi Tuấn Tật ở Đông Hoang, cùng biển hoa đào trinh nguyên dập dờn trong gió. Năm đó, nàng gặp chàng, tay cầm một thanh lãnh kiếm, toàn thân rướm đầy máu tanh ngã nhào ở trước cửa nhà nàng. Nàng luống cuống tay chân kéo chàng vào nhà, mang thuốc ra cầm máu song lại á khẩu trân trân nhìn vết thương của chàng tự khép miệng lại.
Vốn dĩ không phải nàng cứu chàng, nhưng chàng lại một mực muốn báo ơn. Thời điểm đó, nàng chưa hề yêu chàng, chẳng qua sống một mình quá tịch mịch nên đùa một câu: “Không bằng ngươi lấy thân ra đền bồi.” Nàng không ngờ rằng chàng lại chấp thuận yêu cầu vô lý đó. Rồi cả hai nên phận vợ chồng, trong bụng nàng còn có cốt nhục của chàng. Chàng gọi nàng là Tố Tố, nàng vốn quen sống nơi hoang dã, ngày đêm làm bạn với chim muông, chẳng có tên họ. Giờ đây nàng đã có tên, hai chữ Tố Tố của chàng khiến nàng vui mừng suốt mấy ngày liền.
Thế nhưng một ngày, không nói không rằng, chàng đưa nàng lên Cửu Trùng Thiên, lúc đó nàng mới vỡ lẽ, hóa ra phu quân nàng chẳng phải một phàm nhân như nàng, chàng chính là cháu của Thiên Quân chí tôn vô thượng.
Ở Cửu Trùng Thiên đó, không ai thừa nhận chàng là tướng công của nàng. Ở Cửu Trùng Thiên đó, chàng chưa từng gọi nàng hai tiếng: “nương tử.” Ở Cửu Trùng Thiên đó, chàng lạnh nhạt với nàng. Và cũng ở chính nơi Cửu Trùng Thiên đó, nàng mới vỡ lẽ, hóa ra chàng đã có ý trung nhân, hóa ra chàng đặt tên nàng là Tố Tố cũng vì nàng ta tên Tố Cẩm, cũng chỉ vì một chữ Tố trong tên nàng ta mà thôi, hóa ra từ trước đến giờ chàng không hề yêu nàng.
Chàng không hề yêu nàng, nhưng nàng vẫn cố chấp vọng tưởng, vì dạo đây chàng cũng dần dần ân cần với nàng hơn, hơn nữa nàng đã có cốt nhục của chàng. Song, dù nàng có vọng tưởng đến đâu, chàng cũng không hề yêu nàng. Vì không yêu nàng, nên dẫu nàng có một mực kêu oan thế nào, chàng cũng không tin nàng không hề đẩy Tố Cẩm xuống Tru Tiên Đài mà quát: “Đủ rồi, ta chỉ tin những gì ta nhìn thấy.” Chỉ vì không yêu nàng, nên chàng lạnh lùng khoét đôi mắt của nàng đi. Chỉ vì không yêu nàng, chàng mới chấp thuận cưới nàng, chẳng qua cũng vì thương hại giờ đây nàng đã thành một phế nhân mù lòa.
Chàng đã không yêu nàng, nàng còn cố chấp ở lại chốn này làm chi. Nàng đứng trên Tru Tiên Đài, rút ra chiếc gương đồng năm xưa, kỷ vật duy nhất chàng tặng cho nàng, thủ thỉ những lời cuối cùng:
“Dạ Hoa, ta buông tay, chàng cũng buông tay, chúng ta từ nay về sau, không ai còn thiếu nợ ai nữa”
Chiếc gương đồng rơi kịch một tiếng thê lương, cuốn trôi cả tiếng gào rống điên cuồng giận dữ của chàng “Nàng đứng im ở đó cho ta, không được nhảy…” Song bất chấp tất cả, nàng gieo mình xuống Tru Tiên Đài. Tố Cẩm từng nói, nếu từ Tru Tiên Đài nhảy xuống, nàng có thể trở lại núi Tuấn Tật năm xưa, nhưng thực chất lệ khí ở Tru Tiên Đài rất mạnh, thần tiên rơi xuống tu vi mất sạch, phàm nhân rơi xuống xương cốt tan thành tro bụi. Những tưởng nàng chết rồi, nào ngờ nàng thực sự không phải một phàm nhân.
Thời điểm hai trăm năm về trước, lúc quỷ quân Kình Thương tấn công Đông Hoang. Vì muốn giam hắn lại một lần nữa, trong lúc đại chiến cùng hắn, nàng đã bị hắn hạ một đạo phong ấn, đem trí nhớ và tiên khí của nàng giam hãm lại, làm nàng trở thành một phàm nhân. Nay nhờ lệ khí dưới Tru Tiên Đài, mà phong ấn mới bị xé toạc. Nàng rơi xuống rừng đào của Thượng Thần Chiết Nhan, thương tích đầy mình, uống một chén vong tình để quên đi tình kiếp với chàng.
Một chén vong tình thủy quên đi một kiếp tình
Một chén vong tình thủy chớp mắt mộng ngàn năm.
Giờ đây, thế gian này không bao giờ còn tồn tại một Tố Tố trên núi Tuấn Tật nữa. Chẳng qua, đó chỉ là một giấc mộng của thượng thần Bạch Thiển, con gái của Bạch Chỉ Đế Quân mà thôi. Oán hận, bi thương, hồi ức cùng chàng, tất cả dần chìm vào hư không, bay theo cánh hoa anh đào.
Nàng là Ti Âm Thần Quân – một đoạn tình của Quỷ Quân Ly Kính
Lúc năm vạn tuổi, nàng bái Mặc Uyên làm sư phụ. Mặc Uyên vốn không thu nhận nữ đệ tử nên mẫu thân nàng bèn sử dụng phép thuật biến nàng thành phận nam nhi, đồng thời dùng tạm một cái tên giả là Ti Âm.
Không lâu sau, cố Quỷ quân là Kình Thương trong một lần ra ngoài săn bắn, vừa mắt Cửu sư huynh Lệnh Vũ của nàng, liền bắt về Đại Tử Minh Cung, muốn lập làm nam hậu. Bởi lần đó nàng ở cùng với Lệnh Vũ, nên cũng bị bắt trói theo .
Tại nơi này, chỉ vì một bát thịt kho nàng đã gặp chàng, vạt áo buông lơi, búi tóc hơi rối, ánh mắt mê man, trên vai còn rớt vài cánh hoa. Mặc dù vẫn mang bộ dạng vừa tỉnh ngủ, nhưng không thể giấu nổi phong tư chói lóa rạng ngời. Bốn mắt giao nhau chỉ như vô tình không hữu ý, nàng tưởng lầm chàng là một vị phu nhân nào đó của Quỷ quân Kình Thương, nên coi như không thấy mà đi qua, nào ngờ, chàng nắm chặt lấy tay áo nàng kéo lại, bối rối hỏi: “Màu sắc xiêm y của ngươi nhìn thật quái, nhưng cũng khá đẹp, đặt mua ở đâu vậy ?”
Họ gặp nhau cạnh một hồ sen, hôm ấy gió thổi dìu dịu, phảng phất hương hoa thơm ngát, thanh tao. Nàng giãy giụa giật vạt áo ra khỏi tay chàng, không nhìn ngó xung quanh, chẳng may làm cả hai ngã xuống hồ. Sợ có người biết được, nàng và chàng đành cam chịu ngồi nửa ngày dưới nước, mãi đến khi mặt hồ đã ngập ngụa sắc đen, đoán trên đó đã hết người mới dám ngoi lên bờ.
Không hiểu lầm sẽ chẳng thành bạn. Sau lần đó, chàng cùng nàng xưng huynh gọi đệ, cùng nhau chọi gà đánh dế. Sau lần đó, nàng chắc mẩm lại có thểm một bằng hữu. Song, nàng không hề biết rằng, cũng sau lần đó, chàng đã có tình cảm với nàng.
Chàng tên là Ly Kính, con trai của Quỷ quân Kình Thương, từ nhỏ đã cực kỳ ghét bỏ hành vi đoạn tụ của cha mình. Trong tẩm điện của chàng, có rất nhiều mĩ nhân, ai cũng thắt đáy lưng ong, bội phần xinh đẹp. Thế nhưng nay vì nàng, chàng đã phá bỏ quy tắc đó. Trong một đêm canh ba, dưới ánh trăng mờ đục, chàng tìm gặp nàng, kể cho nàng nghe một bí mật rằng chàng rất thích nàng, muốn được ngủ cùng nàng.
Khi đó cõ lẽ trong chàng, tình cảm ấy cũng chưa quá mặn nồng. Song, chàng càng trốn tránh, càng vùi mình vào mĩ tửu giai nhân, thì tình cảm đó chẳng những không mai một đi mà còn ngày càng nhen nhóm thêm, cuối cùng khi nàng rời khỏi Đại Tử Minh Cung, mới bùng cháy lên dữ dội. Đoạn tụ thì sao, quan trọng là chàng yêu nàng. Lặn lội đường xa, chàng tìm đến Côn Luân gặp nàng, cũng chỉ để nói một câu:
”A Âm, ta đã suy nghĩ cẩn thận, lần này ta quyết làm chim liền cánh, cây liền cành cùng ngươi.”
Nàng dù thân xác nam như nhưng tâm khảm vẫn mang linh hồn của một nữ tử. Dần dần, nàng cũng cảm động vì tấm chân tình của chàng, dẫu bị Đại sư huynh của nàng đánh đuổi như vậy mà cũng không từ bỏ, ngày ngày phái hỏa kỳ lân đến trao thư cho nàng. Năm tháng trôi qua, anh đào bắt đầu bung nở những đóa hoa đầu tiên, từ những cuộc gặp gỡ qua từng mặt chữ, mỗi chiều về sau khi hoàn tất việc tu luyện xong, nàng đều tìm đến gặp chàng.
Nhưng rồi Huyền Nữ - một cô gái có ngoại hình giống hệt nàng xuất hiện, chẳng buồn suy nghĩ, chàng đã liền buông bỏ nàng chỉ bằng một lời xin lỗi vỏn vẹn: “A Âm, ta thực xin lỗi ngươi, chung quy ta vẫn không phải một kẻ đoạn tụ.” Hóa ra trước giờ là chàng mê muội, còn nàng si ngốc. Hóa ra trước giờ, tất cả chân tình của chàng đều là mê muội, chỉ có nàng cố chấp ngộ nhận.
Chàng cùng Huyền Nữ kết thành phu thê, nàng đốt đi tất cả kỷ vật của hai người cũng không thấy nhẹ lòng, cuối cùng nàng trốn trong hầm rượu suốt ba ngày liền rồi khóc nức nở trong lòng sự phụ. Đó là lần đầu tiên nàng biết thế nào là yêu, đó là lần đầu tiên nàng hiểu thế nào là trái tim tan vỡ, và đó cũng là lần đầu tiên nàng nếm được mùi vị của việc lấy rượu giải sầu. Để rồi bảy vạn năm sau nàng đứng trước chàng, thản nhiên như không, nhẹ nhàng bước đi, không còn trói buộc tư thù. Một đoạn ái tình của Ti Âm Thần Quân kết thúc như vậy đó.
Nàng là Tiểu Thập Thất – tiểu đồ đệ của Thượng Thần Mặc Uyên
Nàng là Tiểu Thập Thất, đồ đệ nhỏ tuổi nhất của Thượng Thần Mặc Uyên. Khi nàng và Cửu sư huynh bị Quỷ quân Kình thường bắt đi, trong đêm hắn cùng sư huynh nàng động phòng hoa trúc, sư phụ đã đến cứu hai người.
Thế nhưng đêm đó, cả ba lại không thể đào thoát được thuận lợi. Mặc Uyên nghĩ tới mỗi tương giao giữa hai tộc thần quỷ, không muốn gây chuyện ầm ĩ nên chỉ lẳng lặng lẻn vào Đại Tử Minh Cung đê cứu nàng và Lệnh Vũ ra, không ngờ lại để Kình Thương phát hiện, cho quân lính chặn đánh ở cửa cung hòng tóm gọn cả ba.
Đêm đó, đôi mắt nàng ngập ngụa màu máu. Đêm đó, Mặc Uyên lặng lẽ đưa nàng trở về núi Côn Luân rồi giam nàng ở trong lò luyện đan. Nàng ngỡ rằng sư phụ đang trừng phạt nàng vì nàng không chăm sóc tốt cho sư huynh. Thế nhưng, một tiếng sấm inh tai đã xé toạc suy nghĩ đó của nàng, lúc nàng hồi tâm lại mới vỡ lẽ đó chính là thiên kiếp của bản thân và sư phụ nàng – Mặc Uyên chính là người chịu thay thiên kiếp đó.
Nàng quỳ trước động của người ba ngày, nước mắt giàn giụa như mưa, chỉ biết tâm niệm một điều: “Sư phụ, có phải người bị thương rất nặng hay không. Thương thế của người còn chưa khỏi, tu dưỡng liệu có khỏi hay không. Đồ đệ đúng là một kẻ vô liêm sỉ, chỉ biết làm liên lụy tới người. Người ngàn vạn lần không thể gây ra bệnh căn, nếu xảy ra chuyện gì, đồ đệ chỉ còn cách bồi táng.”
Đó là lần đầu tiên nàng khóc nhiều vì một người như thế, và lần thứ hai nàng khóc vì một người – khi bị Ly Kính phản bội cũng là khóc trong lòng sư phụ. Chỉ sư phụ mới hiểu được tâm tư nàng, chỉ sư phụ mới hiểu được nỗi đau của nàng.
Ly Kính phản bội nàng (ân ái cùng Huyền Nữ) đâu phải lần duy nhất. Vào cái đêm Mặc Uyên tới cứu nàng và Lệnh Vũ, đã làm Kình Thương trọng thương không nhẹ. Ba tháng sau đại hôn của Ly Kính, Kình Thương cũng rốt cuộc dưỡng thương gần khỏi, liền lập tức lấy lý do Mặc Uyên đoạt thê để phát binh nổi loạn.
Đó là trận chiến đầu tiên nàng tham dự, kéo dài tận chín chín tám mốt ngày. Khi chỉ còn một bước nửa là chạm đến thắng lợi, chẳng ngờ vấp phải quỷ kế của Quỷ tộc. Huyền Nữ vốn không phải bị Ly Kính ruồng bỏ, ả thực chất là nội gián được cài vào để lấy trộm mật đồ. Mặc Uyên tốn nhiều tâm lực, dẫn binh thấn công một mạch, bao vây ba vạn tàn tướng của Quỷ tộc ở sông Nhược Thủy. Song, người đã đỡ cho nàng ba đạo sét đánh, nguyên thần bị tổn thương không nhẹ. Kình Thương đột nhiên đưa ra Chuông Đông Hoàng. Chuông Đông Hoàng xuất ra, vạn kiếp thành tro bụi, chư thiên cùng bị diệt phệ.
Mặc Uyên chính là người đã tạo ra Chuông Đông Hoàng, đương nhiên người hiểu nó hơn ai hết. Trước khi bị thân chuông thôn tính toàn bộ tu vi, Mặc Uyên cố gắng chống đỡ thi triển pháp thuật, bất chấp hồn phi phách tán đem Kình Thương phong ấn trong Chuông Đông Hoàng. Trận chiến kết thúc, Quỷ tộc đại bại, thế nhưng Mặc Uyên giờ đây chỉ đang nằm trong vòng tay nàng, nhịp thở không còn, thân thể đầm đìa máu, máu lại một lần nữa nhuộm đỏ tròng mắt của nàng. Vì muốn bảo toàn thân thể cho Mặc Uyên đợi người trở về, nàng không tiếc thân mình, ngày ngày trích một chén máu ở tim để nuôi người.
Ta vốn cũng không biết còn có thể lấy máu nuôi người được mấy đêm, chỉ thầm nghĩ nhược ta chết, người cũng không thể trở về được. Hai người bọn ta chôn chung một chỗ, xuống chốn u minh cũng có bạn, vì vậy mới dời đến Viêm Hoa Động này. Nó vốn là nơi ta đã lựa chọn trước khi chịu thiên kiếp, định làm chỗ an giấc ngàn thu.
Nàng hy sinh nhiều cho Mặc Uyên như vậy nhưng tình cảm nàng dành cho người không phải là yêu. Đó đơn thuần chỉ là sự ngưỡng mộ, sự cảm kích của một học trò dành cho người thầy đã thay mình lãnh trọn ba đạo sét đánh, vậy nên mới lâm vào tình cảnh bị rút cạn tu vi, hồn tan phách lạc. Và cũng chính trong quãng thời gian chăm sóc người, hai tiếng “sự phụ” của nàng dành để gọi người đã thay đổi cuộc đời nàng mãi mãi.
Nàng là Bạch Thiển – đế hậu tương lai của Dạ Hoa Quân
Nàng là Bạch Thiển, con gái của Bạch Chỉ Đế Quân ở nước Thanh Khâu, từ nhỏ vốn được hứa hôn với Tang Tịch – con trai của Thiên Quân. Không ngờ trong một lần Tang Tịch tìm đến Thanh Khâu, chẳng những không gặp được Bạch Thiển mà còn phải lòng Thiếu Tân – một con mãng xà tinh từng được Bạch Thiển cứu giúp. Tang Tịch chỉ để lại chỗ Bạch Thiển một lá hưu thư. Sau đó, chàng dẫn Thiếu Tân lên Cửu Trùng Thiên quỳ ngay giữa đại điện nhất quyết từ hôn với nàng, đồng thời xin Thiên Quân được cưới Thiếu Tân làm thê tử. Sợ nước Thanh Khâu nổi giận, Thiên Quân liền ban chỉ: truất ngôi thái tử của Tang Tịch và ấn định Bạch Thiển là Thiên Hậu tương lai, ai kế vị Thiên Quân sẽ phải lấy nàng làm nương tử.
Tang Tịch cầu người được người, dẫu chịu trăm ngàn khổ ải nhưng cuối cùng khổ tận cam lai, cũng được hạnh phúc cùng người mình yêu. Thời điểm ấy, ngôi vị thái tử bỏ trống và cũng đúng vào thời điểm ấy, chàng chào đời, trên nhà có bảy mươi hai con chim ngũ sắc múa lượn, rạng sáng một vùng phía đông suốt ban năm trời cũng không chịu tắt, nghe người đời bảo lại, hiện tượng kỳ lạ này giống hệt lúc Mặc Uyên mới sinh thời. Chàng vừa sinh ra đã được ấn định làm thái tử, phải kết hôn cùng nàng chính là Bạch Thiển ở Thanh Khâu, chàng tên là Dạ Hoa.
Chàng đương là thái tử do trời định, phải gánh trên vai kỳ vọng quá lớn của các thiên quân đời trước, cũng không thể phụ sự kỳ vọng của thiên quân đương nhiệm. Năm chín tuổi, chàng đứng trước cung Linh Việt lặng lẽ nhìn nhóm tiểu đồng tụm nhau lại chơi trốn tìm chọi dế. Chàng cũng muốn chơi cùng chúng, nhưng không một ai trong số chúng dám chơi với chàng. Vì chàng là thái tử, mỗi ngày, từ giờ thìn đã bị bắt ngồi trên ghế rồng học kinh thư, đến tận giờ Tuất lúc mọi vật đã lên đèn mới được ngơi nghỉ.
Chỉ có mẫu thân là thương xót chàng, thường nấu một ít chè mang tới thư phòng cho chàng ăn. Lúc đó, kinh thư bày ra thật khó lòng hiểu hết, trước mặt mẫu thân chàng khóc một chút, kết quả là mẫu thân chàng không đành lòng, chạy tới tiên điện cầu xin Thiên quân, Thiên quân giận tím mặt, từ lúc đó, cho tới khi chàng tu thành thượng tiên lúc hai vạn tuổi, không được phép gặp mặt mẫu thân nữa.
Trong suốt khoảng thời gian hai vạn năm đó, bên cạnh nàng luôn có một cung nga là Tố Cẩm. Phụ quân nói muốn tìm cho chàng một người bạn để chơi cùng, nhưng chàng hiểu, chẳng qua là thêm một đôi mắt canh chừng chàng mà thôi. Những ngày đầu, Tố Cẩm đứng cạnh án thư của chàng, chàng cũng không được tự nhiên cho lắm. Về sau cũng quen dần nhưng chàng chỉ coi nàng như giấy mực và bút nghiêng trên án thương, tuyệt đối không hơn.
Một lần, Thiên Quân lệnh cho chàng xuống hạ giới hàng phục Xích Viêm Kim Nghê Thú vốn sinh ra và lớn lên ở chốn đại hoang, đang chạy loạn ở phàm trần. Chàng và Xích Viêm Nghê Thú đại chiến suốt bảy ngày ở Trung Dung Quốc, khuynh đảo trời đất một phen, cuối cùng cũng hạ được mãnh thú dưới lưỡi kiếm của mình, nhưng nguyên thân của chàng cũng bị hao tổn không ít. Chàng bèn thu về thành một con rắn nhỏ, ấn mình trong một ngôi nhà tranh nhỏ ở núi Tuấn Tật.
Mệt vì kiệt sức, chàng ngủ li bì suốt mấy ngày mới tỉnh dậy. Giữa khung cảnh gió đồng nội đìu hiu nhè nhẹ thổi vào căn nhà nhỏ, trong tiếng lá cây xào xạc, cánh cửa mở ra, một người con gái vận áo trắng bước vào. Khoảng khắc đó, sự ôn nhu trong mắt chàng gìn giữ bao năm, chẳng mấy chốc đã vỡ toang thành ngàn mảnh. Một mảng ký ức xa xăm trở về lấp đầy khoảng vỡ đó, mơ hồ tựa như sương khói.
Chàng chỉ mơ hồ, nhưng không thể nhớ được mình từng là một linh khí yếu ớt bám víu trên người Mặc Uyên. Chàng chỉ mơ hồ, nhưng không thể nhớ được mình đã gặp nàng từ rất nhiều năm trước. Chàng chỉ mơ hồ, nhưng cũng không thể nhớ được, nhờ hai tiếng “sư phụ” của nàng, chàng mới có thể tỉnh giấc, chuyển thế đầu thai thành Dạ Hoa bây giờ. Song dù chàng không thể nhớ được, nhưng trái tim chàng, linh hồn chàng vẫn cảm nhận được, chàng và nàng có một sợi dây vô hình mong manh níu giữ. Nàng là người con gái chàng yêu, đời đời kiếp kiếp cũng không thay đổi.
Nhưng số trời ấn định chàng phải lấy Bạch Thiển ở Thanh Khâu, song chàng lại không cam tâm, vì vậy đã bày ra một màn kịch để che mắt Thiên Quân và cũng để che mắt nàng. Chàng giả bộ mình bị thương, nằm trước cửa nhà nàng. Nàng phát hiện ra chàng, cuống quýt đỡ vào băng bó, nhưng chân tay lóng ngóng, đắp thuốc cũng không xong, chàng vừa thương hại vừa buồn cười, đành di triển phép thuật để miệng vết thương tự lành lại dưới con mắt sững sờ của nàng.
Không phải nàng cứu chàng, nhưng chàng một mực đòi báo ơn, chàng ưng thuận cưới nàng làm thê tử không chỉ để báo ơn, mà còn xuất phát từ tấm chân tình chàng dành cho nàng. Nàng sống nơi thôn dã, vốn không có tên họ, chàng đặt tên nàng là Tố Tố, vì nàng mặc xiêm y màu trắng dù giản dị nhưng rất đẹp.
Cả hai sống những tháng ngày yên bình ở núi Tuấn Tật, bao quanh là rừng đào lất phất rộ nở trinh nguyên, họ còn có một mụn con. Thế nhưng, số trời cũng đã định, những ngày tháng yên bình chẳng thể kéo dài được lâu. Chàng bày ra một vở kịch để che mắt nàng, đồng thời cũng bày ra một vở kịch khác để che mắt thiên quân. Nào ngờ, khi cánh gà sắp anh bình rũ xuống mưu sự lại chẳng thành, vì nàng vốn không phải phàm nhân, nên tiên chướng chàng giăng ở núi Tuấn Tật có dày đặc thế nào nàng cũng đều qua được.
Thiên quân phát giác mọi chuyện, chàng hiểu mình và nàng không thể bên nhau nữa. Chàng đưa nàng lên Cửu Trùng Thiên, sống trong Tẩy Ngô Cung của chàng, lạnh nhạt với nàng sợ nếu thiên quân biết được chàng yêu nàng, sẽ gây khó dễ cho nàng. Chàng nhủ lòng, đợi nàng sinh hạ đứa con của hai người xong, sẽ cho nàng uống một chén nước vong tình. Ký ức về chàng nàng sẽ quên hết, nàng sẽ lại là tiểu cô nương ngây thơ ngày nào.
Thế nhưng, chàng trăm lần tính toán cũng chẳng ngờ Tố Cẩm bày mưu hãm hại nàng. Sau lần Tố Cẩm rớt xuống Tru Tiên Đài, Thiên Quân đòi trừng phạt nàng. Để cứu nàng, chàng bằng lòng chịu hình phạt sét đánh ba năm. Tuy rằng, hình phạt sét đánh không làm hại đến tính mạng nhưng mỗi đạo sét đánh giáng vào người, lại đau đớn đến thấu gan thấy tủy. Mỗi ngày bốn mươi chín đạo sét đánh, vết thương này chồng vết thương khác trông thật ghê rợn. Vì vậy, chàng không dám lại gần nàng, sợ nàng lo lắng.
Sau khi nàng sinh con, chàng hiểu sẽ không thể đưa nàng về núi Tuấn Tật được nữa, vì vậy chàng quyết định cưới nàng, cả đời này sẽ làm đôi mắt của nàng. Thế nhưng chẳng ngờ, một ngày chàng nghe thấy nàng gọi tên mình bằng chiếc gương đồng chàng từng tặng nàng năm xưa. Nàng gọi tên chàng chỉ để nói một lời dã biệt, sau rồi gieo mình xuống Tru Tiên đài. Nàng gieo mình, chàng cũng nhảy xuống theo. Chàng vốn bị sét đánh khắp người, cơ thể vô cùng yếu ớt, nhảy xuống như vậy, xem như tìm đến cái chết. Phải nhờ Thiên quân, tính mạng chàng mới được giữ lại nhưng tu vi mất sạch, chàng ngủ vùi suốt sáu mươi năm.
Chàng ngỡ rằng nàng đã chết, nhưng thực chất nàng không phải là một phàm nhân, nàng là Bạch Thiển, con gái của Bạch Chỉ Đế Quân. Ba trăm năm sau, ở Đông Hải chàng gặp lại nàng, nhưng nàng đã quên chàng rồi, chỉ mình chàng còn nhớ, còn mãi tơ vương. Chính vì vậy chàng không đành lòng buông bỏ. Nàng không nhớ nàng chính là Tố Tố, mẫu thân của Cục Bột Nhỏ, thực ra cũng tốt, quá khứ đau thương thà rằng vùi đi để tìm đến tương lai.
Song, trong một lần đi lấy thảo dược để giúp Mặc Uyên tỉnh lại, chàng một đao đánh chết bốn con quái thú, nhưng lại bị chúng cắn đứt một tay, đồng thời còn bị Thiên Quân đày xuống trần gian mấy chục năm ròng. Chuyển thế đầu thai, chàng tên Liễu Ánh, nhưng vẫn không lấy ai làm thê tử, dù cho gặp một cô nương giống hệt nàng cũng không hề động lòng. Chàng không động lòng nhưng nàng chạnh lòng vì trong mắt nàng cô nương đó không hề giống nàng mà giống Tố Tố, thê tử đã mất của chàng.
Năm xưa, chàng chong đèn kết phách hằng đêm để thu thập hồn phách của Tố Tố mong tái sinh lại nàng chờ ngày đoàn viên. Giờ đây, Bạch Thiển ngồi trước đèn kết phách. Càng ngắm, ngọn lửa ghen tuông càng ngùn ngụt hơn. Càng ngắm, nàng lại uống một ly rượu đắng để giải sầu. Càng ngắm, khung cảnh trước mắt nàng ngày một mờ mịt nhưng ánh đèn kia vẫn nhấp nháy không thôi, làm trái tim nàng đau ứa. Cuối cùng nàng di triển phép thuật phá nát nó. Đèn kết phách vỡ tung thành ngàn mảnh vụn, mỗi mảnh vụn là một miền ký ức đang ủa ập lấy nàng.
Một chén vong tình thủy - chẳng thể dứt đoạn một mối bi tình
Kẻ phàm nhân tên là Tố Tố, mẹ ruột của cục bột nhỏ, người đã nhảy xuống Tru Tiên đài kia, căn bản đều chính là bản thượng thần lão tử ta lúc còn vô năng không biết gì.
Nàng là Bạch Thiển, nàng cũng là Tố Tố. Hóa ra cả hai người là một. Nàng chẳng phải ngủ vùi một giấc mộng liền được phong làm thượng thần ngay mà phải trải qua thiên kiếp, thiên kiếp của nàng là một chữ Tình và Dạ Hoa chính là chữ Tình đó.
Yêu hận một khắc ùn ùn kéo về. Nàng lên Cửu Trùng Thiên, tính xong món nợ đôi mắt rồi trở về động Hồ Ly. Đúng lúc đó Dạ Hoa cũng kết thúc một kiếp người, tìm gặp nàng. Nàng muốn gặp chàng, trong nàng còn có quá nhiều khúc mắc cần chàng làm rõ.
Nàng muốn hỏi, có phải năm xưa vì Tố Cẩm phụ chàng gả cho thiên quân nên mới sinh hận rồi cố tình lấy nàng – là một phàm nhân? Nàng muốn hỏi chàng có thật là yêu nàng không? Bỏ mặc nàng cô quạnh trong Tẩy Ngô Cung có phai vì muốn tốt cho nàng không? Chàng có thực yêu Tố Cẩm không, hay người chàng yêu chính là nàng? Nếu yêu nàng, chàng có hối hận trước kia từng vì nàng mà nhảy xuống Tru Tiên Đài không? Nếu yêu nàng, thì bây giờ tình cảm đó có còn không? Nếu còn thì liệu sâu đậm đến đâu?
Hàng ngàn câu hỏi vẫn vũ trong nàng, cuối cùng ứng nghẹn lại, lã chã rơi theo nước mắt. Nàng quyết định không gặp, nếu không gặp sẽ không cần nghe câu trả lời. Sẽ không phải thất vọng, như vậy có lẽ thực tốt hơn chăng? Ngày mai nàng sẽ lên Cửu Trùng Thiên từ hôn với chàng. Thế nhưng ngày mai nàng cũng không lên, ngày tiếp nữa cũng không lên, cứ như vậy, chần chừ, chần chừ mãi.
Để rồi vào một sớm, tiếng mưa rơi trên mái hiên làm nàng thức tỉnh, trái tim nàng đau thắt lại. Thời điểm đó, Kình Thương đang phá chuông Đông Hoàng để thoát ra ngoài, nàng vội vã bay đến Nhược Thủy. Khoảnh khắc nàng rời khỏi Thanh Khâu, nàng đã gặp chàng, chàng vẫn ở đó đợi nàng, nàng nhắm chặt hai mắt, giả bộ thờ ơ mà lướt qua. Chàng kéo chặt tay áo nàng lại, khàn khàn nói hai tiếng: “Thiển Nhi.” Song nàng không phản ứng lại, xoay người đi thẳng, không phải nàng vô tình, chỉ là không biết nên nói gì.
Nhược Thủy phút chốc trở nên mịt mùng, sóng cao ngập trời, mây đen giăng khắp phía, tòa tháp khổng lồ chứa chuông Đông Hoàng mặc sức chao đảo. Lần này Kình Thương nổi giận không giống mọi khi, thực sự hết sức nguy khốn. Giữa khung cảnh đó, đột nhiên xuất hiện một ánh sáng trắng, chàng xuất hiện, ghìm chặt thân hình nàng, một mình ngăn trở Kình Thương phá chuông Đông Hoàng.
Giữa mưa gió nàng vùng vẫy cố thoát ra để trợ sức cùng chàng nhưng vô ích. Trong vô vọng, nàng đành trừng mắt chứng kiến trận huyết chiến đó. Trong vô vọng, nàng đành trừng mắt nhìn Dạ Hoa đang ngày một đuối dần. Trong vô vọng, nàng nghe thấy Kình Thương cười dài ba tiếng. Trong vô vọng, nàng nhìn Dạ Hoa ngã vào đống lửa đỏ rực như đóa sen hồng.
Chàng ngã từ trên cao xuống, nàng chạy đến đỡ chàng. Khuôn mặt chàng trắng bệnh, máu túa ra như suối nhưng lại không thể nhìn thấy. Chỉ vì chàng mặc áo bào đen. Chàng luôn mặc áo bào đen, như vậy người thân của chàng sẽ không thể nhìn thấy máu chàng đang ứa chảy, như vậy họ sẽ không phải lo lắng cho chàng, như vậy họ cũng có thể an tâm và chàng cũng được an lòng.
Trong vòng tay nàng, hơi ấm của chàng một cạn dần. Trong vòng tay nàng, nhịp thở của chàng ngày một mất đi. Giờ đây nàng hiểu rằng, dù nàng là ai Bạch Thiển hay Tố Tố, dù trước kia chàng đối với nàng ra sao, ân oán tình thù, lúc này tất thảy đều không quan trong nữa. Giờ đây, nàng sắp mất chàng thật rồi. Tại sao mãi đến tận lúc này nàng mới ngộ ra được điều quan trong đó?
Năm xưa nàng một mực uống nước vong tình để quên chàng, quên đi mọi đau khổ dày vò để bắt đầu lại từ đầu. Năm xưa, thiên quân cùng lại đưa cho chàng một chén nước vong tình, nhưng chàng một mực không uống. Dù vết thương đó rất đau nhưng chàng nhất quyết không quên, vì nàng là những ký ức đẹp nhất trong cuộc đời chàng, sao chàng lại có thể quên được.
Một mối bi tinh dai dẳng đến ba kiếp ba đời, đã bao giọt nước mắt tuôn rơi, đã thấm nhuần bao khổ đau buồn tủi, cuối cùng cũng có thể khép lại trong một kết thúc viên mãn tại rừng đào, dưới ánh mặt trời buổi bình minh.
Ánh nắng len qua từng mây chiếu thẳng xuống dưới, cây hoa đào trong thanh sơn bích thủy, giống như ráng lành rực rỡ trường minh bất diệt nơi Cửu Trùng Thiên.
Dưới ráng lành rực rỡ kia có một thanh niên vận hắc bào đang đứng, chỉ hơi giơ tay ra, những ngón tay thanh mảnh thon dài khẽ vuốt ve mộ bia trước mặt.
Giống như một cảnh tượng trong mơ.
Ta gần như ngừng thở bước lên trên hai bước, chỉ sợ động tác mạnh quá, cảnh tượng trước mắt sẽ biến mất.
Hắn từ từ quay đầu lại, gió nhẹ thổi qua, ráng lành trên cây rập rờn như một làn sóng màu đỏ rực. Hắn mỉm cười, cái vẻ ngoài ấy vẫn y hệt như lúc ta mới gặt, mày như họa, tóc đen thẫm. Trong lớp sóng đỏ rực kia có mấy đóa hoa khẽ rơi xuống, trong trời đất không còn bất kỳ màu sắc nào, cũng không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
Hắn khe khẽ gọi : “Thiển Nhi, lại đây.”
Một chén vong tình thủy chẳng thể dứt đoạn một mối bi tình
Dưới ánh nắng tinh khôi của sớm bình minh
Ta và nàng nắm chặt tay nhau
Cùng ngắm hoa anh đào mười dặm.
|
|