Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: BW_mylove_SG
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Huyền Huyễn] Lệ Tam Sinh, Hoa Đào Kiếp | Lâm Tuyết Linh (DROP)

  [Lấy địa chỉ]
111#
 Tác giả| Đăng lúc 5-8-2013 20:48:10 | Chỉ xem của tác giả
Chương 9: Tiên nhân áo trắng

Edit: yk_nhubinh

Beta: Kurt


Mộc Mộng chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên lóe lên một luồng sáng bạc, bé lờ mờ nhớ lại giấc mơ mấy hôm trước. Khắp bốn phía là một vùng trắng xóa, vô tận không thấy được bến bờ, đến cả đôi chân đang bước cũng hệt như dẫm trên mây, thật êm ái và thoải mái.

Chỉ có điều lúc này có gì đó rất khác thường, bởi vì người mặc áo trắng kia không quay lưng lại với bé nữa. Cách đó không xa, người đó đang từ từ bước về phía cô bé, nét mặt thanh cao lạnh lùng như băng tuyết, không thể nhìn ra một chút biểu cảm nào. Mái tóc đen dài chấm thắt lưng rũ xuống từ hai bên khuôn mặt, buông lưng chừng trên vai, hệt như thác nước chảy xuôi. Trên chiếc áo choàng thuần một màu trắng tinh khôi thêu những hoa văn màu bạc thật đơn giản, khiến cô bé có một cảm giác siêu phàm, thoát tục, không vương bụi trần. Cô bé ngẩng mặt nhìn người đó, nhưng chính vì một ánh nhìn kia, khiến cho bé bất giác thu lại tầm mắt. Trong đôi mắt người đó không hề có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến cô bé có một loại cảm giác muốn tự nguyện phục tùng bên chân người vĩnh viễn.

Lúc đó Mộc Mộng không hề biết, chỉ vì ánh mắt kia, số phận đã định trước rằng kiếp này của cô bé vĩnh viễn không thể quay đầu lại.

Người đó bước đến trước mặt cô bé, dừng lại cách bé chừng năm bước, lặng nhìn cô bé thật chăm chú.

Rất lâu sau, rốt cuộc người đó cũng mở lời, giọng nói vừa trong trẻo, mà lại vừa du dương xa vời: “Cha mẹ con đã bị yêu ma bắt đi, với thân thể người phàm, con không thể nào cứu họ được.”

“Vậy con phải làm sao?” Mộc Mộng nghe vậy ngẩng phắt đầu lên, khoảnh khắc tầm mắt bé chạm vào đôi mắt người đó, bé vội chuyển ánh nhìn sang mảnh ngọc bội màu lam đeo bên hông người đó.

“Bên bờ Đông Hải có ngọn núi tiên tên Thiên Thanh. Chỉ cần con có thể vượt qua thử thách nhập môn, ta sẽ nhận con làm đệ tử, dạy con tiên pháp.”

“Chỉ cần như vậy là có thể cứu được mẫu thân và phụ thân sao?”

“Chỉ có cách tu thành tiên thân, con mới có đủ sức chống lại yêu ma. Nhưng tu tiên không dễ, có thể thoát khỏi thân thể người phàm, tu thành tiên cốt hay không còn phải xem tố chất và sự cố gắng của bản thân con.”

“Được! Con đi! Con nhất định phải tu thành thân tiên, nhất định phải cứu cha mẹ về!”

“Ngày mười lăm tháng sau, là đại lễ bái sư mỗi năm của Thiên Thanh, nhớ kỹ đừng quên.”

Mười lăm tháng sau? Vậy là chỉ còn lại hai mươi ngày nữa. Nhưng núi Thiên Thanh ở bên bờ Đông Hải, cách nơi này ít nhất cũng mấy tháng đi đường, cô bé vừa phải chạy đến đó trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi lại vừa phải vượt qua được thử thách nhập môn, đây là chuyện tuyệt đối không thể thực hiện! Tuy rằng cô bé không biết thử thách nhập môn kia là cái gì, nhưng dựa vào khả năng hiện tại của bé, đừng nói tới cuộc kiểm tra nhập môn kia, chỉ một việc cô bé có thể đến đó đúng thời gian quy định cũng là vấn đề rất lớn rất lớn rồi.

Mộc Mộng còn muốn hỏi thêm, lại phát hiện ra người mặc áo trắng không biết đã biến mất tự lúc nào, mà cảnh vật xung quanh đang bắt đầu thay đổi, giống hệt như cảnh tượng lúc cô bé đến đây, một luồng sáng bạc rực rỡ lóe lên, đến lúc cô bé mở mắt ra đã thấy mình đang ở một nơi rất xa lạ.

Sau khi cô bé xác nhận không phải mình đang nằm mơ, bé kinh ngạc phát hiện ra cơn đau đớn trên người đã biến mất một cách kỳ lạ, ngay cả một vết roi cũng không thấy nữa. Thậm chí cô bé còn nghi ngờ tất cả những gì xảy ra ở Phẩm Hương Lâu mới thật sự là một giấc mơ, nhưng đến khi bé nhìn thấy Hinh Nhị hôn mê bất tỉnh nằm bên cạnh mình, bé mới tin rằng thì ra tất cả mọi chuyện không phải là một giấc mộng.

Người mặc áo trắng kia đã cứu hai đứa, đưa đến đây, còn chữa trị vết thương trên người hai đứa nữa.

Vậy người đó …

Lời nói của người mặc áo trắng đó vang vọng bên tai Mộc Mộng, du dương xa vắng, từng chữ từng chữ rất rõ ràng.

*********


… Bên bờ Đông Hải có ngọn núi tiên tên Thiên Thanh.

… Chỉ cần con có thể vượt qua thử thách nhập môn, ta sẽ nhận con làm đồ đệ, dạy con tiên pháp.

… Chỉ có cách tu thành tiên thân, con mới đủ sức chống lại yêu ma.

… Nhưng tu tiên không dễ, có thể thoát khỏi thân thể người phàm, tu thành tiên cốt hay không phải xem tố chất và sự cố gắng của bản thân con.

Cô bé vẫn nhớ rõ mẹ từng nói rằng, vào đêm bé sinh ra, cha đã cứu về một nam tử mặc áo trắng trong rừng Đào Sơn, sau khi người đó tỉnh lại, cha mẹ mới biết hai người đã cứu được một vị thần tiên.

Cho nên người áo trắng này nhất định chính là một vị thần tiên.

Thần tiên nói, người muốn thu cô bé làm đồ đệ, chỉ cần bé có thể vượt qua được cuộc kiểm tra nhập môn ngày mười lăm tháng sau.

Mười lăm tháng sau?!

Trong phút chốc Mộc Mộng bật dậy, dùng sức lắc lắc Hinh Nhị vẫn đang mê man. Không, không được, cô bé không thể tiếp tục ngồi ì ở đây, chỉ còn hai mươi ngày nữa, tiên sơn Thiên Thanh ở xa như vậy, cô bé phải tranh thủ thời gian chạy tới đó mới kịp!

“Hinh Nhị, Hinh Nhị! Tỉnh lại mau! Tỉnh lại nhanh! Hinh Nhị! …”

“Mộng Nhi, chúng ta đang ở đâu đây …”

Vừa nãy luồng ánh sáng đột ngột lóe lên, cô bé liền hôn mê bất tỉnh, vốn tưởng rằng mình sắp chết rồi, bây giờ mở mắt ra phát hiện mình đang đứng ở một nơi non xanh nước biếc. Gió dịu dàng vờn khẽ trên mặt, lá cây lay động xào xạc, chim chóc kêu líu ríu liên miên trên bầu trời cao. Ánh mặt trời rạng rỡ chói mắt nói với cô bé, hai bé vẫn còn sống!

“Là thần tiên đã cứu chúng ta, đưa chúng ta đến nơi này.”

“Thần tiên hả? Trên này không có thần tiên đâu.” Hinh Nhị không tin, nếu trên đời này thật sự có thần tiên, cha mẹ cô bé đã không chết, cô bé sẽ không đến mức cùng đường bán mình vào thanh lâu. Nếu trên đời thật có thần tiên đến cứu hai bé, vậy tại sao hai lần trước cô bé chạy trốn lại không hiện ra, mà chờ đến lúc này mới xuất hiện chứ.

“Không tin cậu nhìn đi, vết thương trên người hai chúng ta khỏi hết rồi!” Mộng Mộc kéo ống tay áo của mình lên đưa cho cô bạn xem, rồi lại kéo ống tay áo của Hinh Nhị ra. Quả nhiên da thịt trơn nhẵn như tuyết, một chút vết tích bị roi quật cũng không thấy.

Hinh Nhị vừa thấy, ngạc nhiên không tin được, tự kiểm tra hết cơ thể mình vài lượt, tất cả những vết roi, dù là những vết vừa bị quất vào hay là những vết thương bị đánh hai lần trước, đều đã biến mất, không cảm thấy đau nữa. Giống như tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ đều chưa từng xảy ra.

“Thật à, thật là thần tiên đã cứu chúng ta hả?”

“Đúng vậy, là một vị thần tiên mặc áo trắng đó!” Mộc Mộng liên tục gật đầu nói: “Người còn nói với mình, cha mẹ của mình bị yêu ma bắt đi, chỉ cần mình có thể lên núi Thiên Thanh, vượt qua thử thách nhập môn, người sẽ nhận mình làm đồ đệ, dạy mình tiên pháp, sau đó mình có thể đi cứu cha mẹ rồi!

“Núi Thiên Thanh…” Hinh Nhị lẩm bẩm nhắc lại lần nữa: “Vậy cậu muốn đi ư?”

“Ừ! Mình muốn bái vị tiên nhân áo trắng làm sư phụ, mình muốn cứu cha mẹ thoát khỏi tay yêu ma!” Vẻ mặt Mộc Mộng rất kiên quyết. Thấy Hinh Nhị không nói gì, Mộc Mộng nói: “Bây giờ chúng ta đã trốn thoát, chắc là không có gì nguy hiểm nữa. Hinh Nhị, cậu có tính toán gì không?”

Hinh Nhị cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu. Sống ở Phẩm Hương Lâu, cô bé chỉ có một suy nghĩ là phải nhanh chóng bỏ trốn. Nhưng đến lúc thật sự đã trốn khỏi đó, cô bé lại phát hiện mình vẫn giống hệt nửa năm trước đây, chẳng có nơi nào để đi. Chẳng lẽ, sau khi đã trải qua cuộc sống như ác mộng kia, đến cuối cùng cô bé cũng chỉ có thể đến một nơi giống hệt như Phẩm Hương Lâu sao?

“Chi bằng, cậu theo mình đến núi Thiên Thanh bái sư đi! Chỉ cần chúng ta có thể vượt qua thử thách nhập môn, mình sẽ cầu xin tiên nhân áo trắng, xin người thu cậu làm đồ đệ luôn.”

“Có thể hả? Người chỉ nói sẽ thu cậu, cũng không có nói chịu nhận mình, mình đến đó thật sẽ không sao chứ?”

“Không sao cả, dù sao cậu cũng không còn chỗ nào để đi, chi bằng thử tới đó đi. Nếu có thể ở lại, vậy chúng ta sẽ tiếp tục ở cùng nhau.” Trong lòng Mộc Mộng cũng không thể chắc chắn, chuyện này cô bé cũng không dám tùy tiện cam đoan với Hinh Nhị. Có điều, tuy vị tiên nhân áo trắng nhìn qua rất lãnh đạm, nhưng người đó đã cứu hai đứa thì người đó nhất định là một vị thần tiên tốt! Hinh Nhị chỉ cần vượt qua thử thách nhập môn, từ từ nói với người, chắc là người sẽ không đuổi Hinh Nhị đi đâu.

“Được …” Hinh Nhị còn chưa dứt lời, chợt thấy đằng sau Mộc Mộng có một con rắn nhỏ màu trắng bạc đang bò tới gần hai người, vội vàng hét: “Mộng nhi cẩn thận đằng sau!”

Mộc Mộng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một thân hình màu đen chợt ập tới trước mặt, ôm chặt cô bé vào lòng.

“Mộng nhi, thật là muội à, rốt cuộc ta cũng tìm được muội! Muội không sao cả.”

“Hạo… Hạo Khiên ca ca… Khụ khụ, Hạo Khiên ca ca, huynh ôm muội chặt quá … Muội sắp… sắp không thở nỗi rồi …” Cái đầu nhỏ của Mộc Mộng cố sức ngoi ra ngoài, muốn thoát khỏi vòng ôm của cậu.

Nhưng Hạo Khiên cứ ôm chặt cô bé không chịu buông, cho đến khi nghe thấy cô bé ho sặc sụa, đành quyến luyến buông bé ra.

Ngày hôm ấy, sau khi chia tay Mộc Mộng, cậu sợ rằng mình đến núi Thiên Thanh bái sư sẽ đi rất nhiều năm cũng không thể xuống núi được, nên cậu lập tức chạy về trấn Trúc Khê, muốn đến võ quán Trúc Khê tìm Mộc Mộng, dạy cô bé một ít pháp thuật đưa tin, như thế mới có thể giữ liên lạc thường xuyên với cô bé. Nhưng lúc cậu tìm được võ quán Trúc Khê, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến cậu có một dự cảm không lành. Mộc Mộng lòng tràn ngập nhiệt huyết muốn đến võ quán Khê Trúc luyện võ cứu cha mẹ cô bé, nếu nhìn thấy võ quán Khê Trúc không còn cảnh tượng huy hoàng ngày xưa, lúc đó cô bé biết phải làm gì đây? Cậu vốn tưởng rằng Mộc Mộng vẫn chưa đến võ quán, nên cậu luôn chờ ở trước cửa, cậu chờ hơn một ngày cũng không hề gặp được cô bé, cậu lùng sục, lật tung cả trấn Trúc Khê lên vài lần mà vẫn không tìm được cô bé, trong lòng cậu đoán rằng cô bé chắc chắn đã xảy ra chuyện. Tìm kiếm ở xung quanh đó vài ngày, đến cả sơn động lúc trước hai người gặp nhau cũng đã tìm, vẫn không phát hiện ra tung tích của Mộng nhi đâu. Đại lễ bái sư ngày mười lăm tháng sau sắp đến, cậu đành phải rời khỏi trấn Trúc Khê, cậu nghĩ rằng sau khi bái sư xong sẽ kể với sư phụ chuyện này, chưa biết chừng sư phụ sẽ giúp cậu tìm được Mộng nhi.

Lại không ngờ, thật là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến lúc có được chẳng phí công, trên ngọn núi cách Đông Hải một trăm dặm cậu lại gặp được cô bé. Tức thì, cậu bé vừa mừng vừa lo, cũng không nghĩ quá nhiều, chạy thẳng tới ôm lấy cô bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Mộng ngạt đến đỏ bừng má, hít sâu mấy lần mới dần dần hồi phục, cô bé nhìn thấy Hạo Khiên ca ca tất nhiên vô cùng vui sướng. Sau khi nghe Hạo Khiên nói xong, cô bé cũng cũng đem chuyện xảy ra mười ngày trong Phẩm Hương Lâu kể lại cho cậu, còn giới thiệu Hinh Nhị cho cậu biết.

Hạo Khiên thản nhiên liếc mắt nhìn Hinh Nhị một cái, rồi quay đầu ôm lấy Mộc Mộng nói: “Hèn gì ta làm thế nào cũng không tìm thấy muội, thật khiến ta lo chết đi được.” Cậu bé từng đi ngang qua Phẩm Hương Lâu, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi ngay. Cậu bé chẳng thể ngờ rằng, Mộng nhi lại ở cái nơi mà cậu cho rằng không thể có khả năng nhất. May là cô bé không xảy ra chuyện gì, bằng không cậu nhất định sẽ hận chết bản thân mình tại sao lúc trước không bước vào đó chứ!

*****************

“Giờ muội không sao cả, huynh đừng lo lắng nữa nha. Đúng rồi, Hạo Khiên ca ca, huynh có biết làm cách nào đi đến Đông Hải không?”

Hạo Khiên khẽ nhíu mày, hỏi: “Muội muốn đến Đông Hải làm gì?”

Mộc Mộng đem chuyện cô bé cùng Hinh Nhị chạy trốn rồi bị phát hiện ra sao, rồi không hiểu thế nào gặp được một vị tiên nhân áo trắng, rồi tiên nhân bảo muốn thu cô bé làm đồ đệ, kể lại một lượt cho Hạo Khiên.

Hạo Khiên nghe xong, đôi mày cau lại thật chặt. Qua một lúc lâu mới chậm chạp nói: “Bây giờ chúng ta đã gần đến bờ Đông Hải, vượt qua khỏi ngọn núi này, chỉ cần đi thêm hai ngày đường nữa, là có thể đến Đông Hải rồi. Núi Thiên Thanh ở bên bờ bên kia Đông Hải, nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, ngồi thuyền khoảng chừng mười ngày là đến nơi thôi.”

“Oa, hóa ra gần vậy à! Muội còn tưởng phải đi lâu lắm đó! Chắc chắn là tiên nhân áo trắng đã đưa chúng ta đến đây rồi.” Trong lòng Mộc Mộng chợt vui như nở hoa, thảo nào tiên nhân áo trắng chỉ cho cô bé thời gian hai mươi ngày, hóa ra trong lúc cô bé ngơ ngơ ngác ngác người đã đưa hai đứa đến Đông Hải. Tiên nhân áo trắng quả nhiên là một vị thần tiên tốt!

“Muội nhớ ra rồi, Hạo Khiên ca ca, không phải huynh cũng phải đến núi Thiên Thanh bái sư sao? Vậy chúng ta cùng đi đi nha!”

“Ừm, đúng vậy. Nhưng mà Mộng nhi, muội thật sự muốn đến núi Thiên Thanh sao? Tu tiên không phải là chuyện dễ dàng đâu, còn có thể rất cực khổ nữa, bây giờ muội từ bỏ vẫn còn kịp đó.”

Nét mặt Hạo Khiên đột nhiên thật nghiêm nghị, khiến Mộc Mộng hoảng sợ một chút, nhưng cô bé đáp ngay: “Muội sẽ không từ bỏ! Muội không sợ vất vả, cho dù phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ cũng không sao cả.” Chỉ cần có thể cứu cha mẹ về! Cô bé nhất định phải cứu được cha mẹ!

Hạo Khiên khẽ thở dài một hơi, nói: “Được rồi, chúng ta cùng đi vậy. Cho dù sau này xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bảo vệ muội.”

Tuy biết rằng để cô bé lên núi, có thể sẽ mang đến cho cô bé rất nhiều nguy hiểm, nhưng ít ra cô bé vẫn ở bên cạnh cậu, bất luận xảy ra chuyện gì, cậu đều có thể bảo vệ cô, tốt hơn nhiều để cô bé lang thang một mình bên ngoài, thế này càng làm cậu thêm yên tâm.

Cứ như vậy, ba người Hạo Khiên, Mộc Mộng, và Hinh Nhị bắt đầu bước trên con đường đi đến núi Thiên Thanh.



Hết chương 9


Đấy, không gặp thì thôi, gặp thì ngay một lúc 2 anh, biết chọn anh nào cho khỏi đành lòng đây.

May quá, chú Lạc chịu chui ra rồi, ra trễ tý nữa mình đi tìm tình cũ thật luôn ^^

Từ đây, truyện sẽ chuyển qua bước ngoặt mới rồi, tuy nhỏ nhưng cũng quan trọng và cũng dễ thương hơn nhiều ^^. Mọi người đừng nóng, chuyện hay còn ở phía trước

Bình luận

cái tít sến quá =)))) đáng lẽ nên giật tít, bị bắt quả tang, ăn đòn tét mông???? mới lừa tình =)))  Đăng lúc 7-8-2013 11:08 PM
tem  Đăng lúc 5-8-2013 08:55 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Nhutphonglin + 5 Rết cuối trong ngày... Mai tiếp =)).

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

112#
Đăng lúc 5-8-2013 21:02:04 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Nhìn cái tựa đề thấy nghi nghi. Chắc có gì mờ ám hử ;))
hôm nay thấy các cô im hơi lặng tiếng quá t định đi ngủ rầu, ai ngờ lại vớ đc chương mới, cái ni giống bed time story quá :)
Tuần mới vui nha các cô

Bình luận

Chúc cô đọc truyện và ngủ ngon :D, hổng có gì mờ ám đâu, MDH chong xáng mà :D  Đăng lúc 5-8-2013 09:04 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

113#
Đăng lúc 5-8-2013 22:55:18 | Chỉ xem của tác giả
Cuối cùng tiên tôn cũng xuất hiện rùi. Không thèm ra tay thì thôi, nhưng đã ra tay là phải một lúc cứu 2 mỹ nhơn. Chà đọc đoạn tả tóc của cụ làm mình ghen tị quá. Tóc gì mà lại còn đẹp hơn tóc đàn bà là thế nào hử

Theo như kinh nghiệm ngôn tình mình tích góp được thì chắc chắn cô Hinh Nhị sẽ đem lòng tương tư bé Khiên của mình. Còn bé Khiên thì sẽ chỉ một mực ngoan ngoãn chạy theo bé Mộng, rồi thì bé Mộng lại đau tim vì tiên tôn. Ờ còn tiên tôn thì...  khựa khựa

Hinh Nhị còn bé nhưng tính cách đã tỏ rõ một sự kiên cường, có phần cố chấp. Bị đánh thậm tệ mấy lần mà vẫn không từ bỏ ý định bỏ chốn. Sau này lớn lên chắc chắn sẽ không phải là một người đơn giản. Tình bạn giữa bé Mộng và Hinh Nhị chưa chắc sẽ bền được một khi HN yêu HK.

Bình luận

cái vòng lẩn quẩn ấy ko truyện nào là ko có, có thì mới có chuyện đc =))  Đăng lúc 7-8-2013 11:31 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

114#
Đăng lúc 5-8-2013 23:25:10 | Chỉ xem của tác giả
ai nha, thấy ngay cái tiêu đề là nhảy vô luôn nhưng cũng lưỡng lự không biết có bị mấy nàng cho ăn dưa bở như lần trước nữa không đây, ai za may quá không có ăn dưa bở nha.
Ta cũng muốn được mỹ nam ôm vào lòng a, tưởng tượng thôi mà thích chết đi được
Không biết cô bé Hinh Nhị có gây nên sóng gió gì cho Mộng nhi không ta, nghi ngờ lắm í
thanks các nàng nhiều nhá

Bình luận

MDH nào có lừa ai, toàn nói thật thôi mà :)  Đăng lúc 7-8-2013 11:30 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

115#
Đăng lúc 6-8-2013 08:52:15 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Anh Lạc quy ẩn lâu quá, mãi mới thấy ngoi lên, để MM đi tìm khắp nơi khắp trốn vất vả như vậy mà anh lạnh lùng không lỡ thò mặt ra cho bé nhìn.
Còn HK ý hả, chưa gì ta đã chấm cu cậu rồi , haha đáng yêu chết được, muốn ẵm về nhà nuôi quá đi mất.
MM mém chít vì bị zai ôm, nếu chít thiệt thì bé là người đầu tiên luôn, đáng nhận kỷ lục Giness nhỉ. Hihi

Bình luận

Anh phải bí ẩn vậy mới hấp dẫn chứ :)  Đăng lúc 7-8-2013 11:30 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

116#
Đăng lúc 6-8-2013 10:50:10 | Chỉ xem của tác giả
Trời ơi, vừa phát hiện ra cái hố huyền huyễn này, ta phải nhảy vào ngay thôi ^^.
Chưa kịp đọc đã com cho thỏa cơn phấn khích rồi {:398:}.
Từ ngày đọc TAm Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa, cứ thấy huyền huyễn là mắt sáng lên mà.
Tin 1 chân thường xuyên trong hố này nhé team edit {:418:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

117#
Đăng lúc 6-8-2013 20:23:49 | Chỉ xem của tác giả
a, em thích mắc dịch hội lắm.
MDH lại đào hố mới rồi
Truyện nào MDH làm cũng hay hết á
Em xin phép, nhảy hố đây

Bình luận

Nhảy đi em, đạp xuống hố :)  Đăng lúc 7-8-2013 11:29 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

118#
Đăng lúc 7-8-2013 09:26:33 | Chỉ xem của tác giả
Mình đã biết mà, anh hùng sẽ không để mỹ nhân chịu thiệt thời đâu, cơ mà cứ như bấm giò mà tính, xuất hiện đúng lúc thế cơ chứ{:438:}.
2 anh giai đã xuất hiện, h chọn anh nào nhỉ? Hạo Khiên ca ca lớn lên sẽ có "nhan sắc" thế nào vậy ta? {:398:}. Được giai đẹp ôm suýt chết ngạt ta đây cũng cam lòng {:301:}

Bình luận

Các cụ thần tiên được cái là rất linh, nấp ở đâu ko bít, cứ tới giờ là hiện :D  Đăng lúc 7-8-2013 11:29 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

119#
Đăng lúc 7-8-2013 10:13:22 | Chỉ xem của tác giả
Chỉ có một câu để phát biểu.
MDH lừa tình thấy ớn!
Lần nào đọc tít cũng nhủ lòng không được tin mà lần nào cũng bị mắc lừa.

Cụ Lạc này trốn kỹ quá mà lại mờ ảo khôn lường.
Mình xếp bên hàng của bạn Hạo Khiên. {:118:}
Cứ người thực việc thực cho nó thực.
Mấy cái người mà nghĩ một đằng làm một nẻo là mình không có mến. {:184:}


Bình luận

e và cụ vào trễ, ko thì lúc đó còn giật cái tít lừa tình hơn kìa =))  Đăng lúc 7-8-2013 11:10 PM
@Ong: Đúng là ôm, đúng là suýt chết ngạt nhưng tình vẫn cứ lừa. :) ss cứ chờ 2 bé gái vùng dậy làm cách mạng, ai dè cụ Lạc ở đâu xồ ra. :)  Đăng lúc 7-8-2013 01:27 PM
Lần nào cũng nói thật mà già ơi, lừa tình hồi nào đâu nè.  Đăng lúc 7-8-2013 11:28 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

120#
Đăng lúc 7-8-2013 20:16:36 | Chỉ xem của tác giả
Nhìn cái tít cứ ngỡ cụ Lạc làm cái gì chứ. {:168:}


Cuối cùng thì cụ cũng xuất hiện và phát biểu đôi lời rồi.{:106:}.Đúng là thần tien cứ lúc annr lúc hiện vậy không biết đường nào mà lần.  {:182:}


Ta đóng dấu cậu bé Hạo Khiên nhá.Đừng có mà nàng nào dành của ta hết á. {:120:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách