Kites

Tiêu đề: [Shortfic | K+] Forget Me Not | baechimi | MyungZy | Completed [In trang]

Tác giả: baechimi    Thời gian: 31-5-2013 08:18 AM
Tiêu đề: [Shortfic | K+] Forget Me Not | baechimi | MyungZy | Completed


Author: baechimi
Rating: K+
Characters: Bae Sueji & Kim Myungsoo.
Disclaimer: Họ tạm thời thuộc về mình trong fanfic này.
Category: Romance, Fluff.
Summary: Câu chuyện là tình yêu tuổi trẻ trong sáng, thuần khiết của một đôi bạn học.

Nội dung của truyện, poster và banner đều bởi baechimi.



Tôi.

một con người lớn lên trong sự ghẻ lạnh của mọi người xung quanh. Tôi tự thu hẹp mình lại trong vỏ ốc của chính bản thân. Những vết thương lòng, sự lạnh lẽo của cuộc đời tưởng chừng không bao giờ chữa lành, nhưng cuối cùng, điều tôi nhận được lại là những tia nắng ấm. Cô gái của nắng và đóa hoa lưu ly cô ấy cầm trên tay, chính là liều thuốc cho những tổn thương tôi đã trải nghiệm.



Em.

cô bé có mùi hương của nắng ấm, thích trồng hoa lưu ly ở phía cuối con đường, lớp trưởng ưu tú của lớp, xinh xắn, trong trẻo, thích cười, có đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm mỗi khi cười,. Tình đầu của tôi.





Tác giả: ReDee_Ken    Thời gian: 31-5-2013 08:40 AM
Úi!!!! Có Fic mới sao???
MungZy couple nè!!!
Zy lúc nào cũng dễ thương hết, còn Mungsoo lại lạnh lùng. Re thích cặp này lắm đó!!!
Với cả mình cũng rất thích cách viết truyện của bạn nên mình ủng hộ nhé!!!
Hóng truyện!!!
Tác giả: candyvt    Thời gian: 31-5-2013 10:10 AM
ta da cậu lại ra fic mới, tờ nhìn thấy bên asian cậu có rất là nhiều fic của myungzy keke

ráng đem về đây hết nha cho mõi người cùng thưởng thức ^^

hóng chap mới của cậu hỳ hỳ, chúc fic đông khách

p/s: mất sofa, ngồi ghế gỗ đỡ ^^
Tác giả: Beo-Trân    Thời gian: 31-5-2013 10:45 AM
đây là lần thứ hai đọc fic về Myungzy couple hí hí

fic của baechimi nhìn hoành tráng quá keke, chờ đợi dữ dội

ủng hộ fic của baechimi nhiều lắm nhé, hwaiting

hóng chap mới vô cùng

{:308:}

Tác giả: Vani~ice~cream    Thời gian: 31-5-2013 11:10 AM
Hai đứa trẻ này dễ thương quá! Myungsoo yêu mà Suzy cũng yêu :*

L càng ngày càng đẹp trai không thể nào tưởng tượng được *.*

Mau mau ra chap ss ơi!!! Fic này chắc cảm xúc nhiều hơn kể ;;)  

Tác giả: Hss2105    Thời gian: 31-5-2013 01:30 PM
Ta nói là ta yêu fic nàng mà, ôi fic nào fic nấy nó hay
nó khiến mình phát điên k chịu nổi
bạn Zy có cái gif đáng yêu quá nhá, fic bạn đông khách quá đi

àh poster đẹp, hỏi hơi vô duyên tí xíu * font gì thế nàng P *
Tác giả: love_changjo    Thời gian: 31-5-2013 03:23 PM
fic này chắc là đơn giản mà ý nghĩa phải k ss?
có 2 nhân vật à ms đọc nhân vật nên chưa bik com gì
mong là ss mau ra fic sớm, e hóng lắm
myungzy all the wayyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyyy
Tác giả: baechimi    Thời gian: 1-6-2013 08:08 AM
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMi8xMS8yMi84LzYvInagaMEODY3ZjM0M2RjN2Q1NzEyY2E2NGI0ZmEyMjVmNjBkMTMdUngWeBXAzfFJldHVyWeBiAcUIbaBIExlZSBTZXVdUngZyBHaXxMZWUgU2V1WeBmmUsICgR2l8MXw1



Chapter 1: Mùa cũ




Một chủ nhật đầu tháng Tám… Nắng nhẹ… Không hề mưa.

Tôi tận dụng ngày nghỉ hiếm hoi của mình để đi nghỉ mát. Son Naeun, vợ sắp cưới của tôi không đi cùng hôm nay. Đó là ý của Naeun. Cô ấy cho phép tôi có một ngày riêng.

Chỉ ngày hôm nay, tôi sẽ là Kim Myungsoo của ngày trước.

Sau hàng giờ đồng hồ ê ẩm cả người trên tàu điện ngầm, cuối cùng tôi cũng về lại nơi ấy.
Nơi ấy, chính là thành phố Gwangju nhỏ bé, thân thương, nơi tôi đã lớn lên.

Và nó cũng là nơi tôi đã biết cảm giác lần đầu yêu là như thế nào.

Mọi thứ không thay đổi nhiều. Chỉ có con đường từ trạm tàu điện ngầm về lại khu phố nơi tôi sống là được sửa sang lại đẹp hơn. Còn lại, mọi thứ, từng ngôi nhà, từng cột đèn, từng cái cây, vẫn vẹn nguyên như mười năm trước.

Phía cuối đoạn đường này là nơi tôi nhớ nhất.



Tôi, cậu học sinh 17 tuổi Kim Myungsoo, là một người hoàn toàn cô lập. Tôi đã trải qua cảm giác bị tách biệt với các bạn ở trường từ khi vừa vào mẫu giáo. Cũng đúng, một thằng con trai không có bố, hoặc chính xác hơn là chẳng biết bố nó là ai, mẹ thì kiếm sống qua ngày bằng nghề gái gọi, tôi chẳng ngạc nhiên lắm khi tôi lại trở nên thế này.

Cuộc sống của Myungsoo này vốn dĩ đã bình yên đến mức câm lặng, và tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì ở người khác cả.

Tôi thường dừng chân ở đầu cuối con đường trong một ngày gió nhẹ không mưa. Những khóm hoa nhỏ xíu, li ti giữa bụi cỏ dại thực sự khiến tôi không thể bước đi tiếp.
Tôi cúi người xuống để nhìn rõ hơn. Những cánh hoa mỏng, xanh màu nước biển sâu, thực sự nổi bật lên trên nền xanh úa của cỏ bụi nơi đây.

‘Cậu biết đó là hoa gì không?’

Tôi giật bắn mình vì một giọng nói từ sau lưng mình. Quay đầu lại, tôi nhận ra ngay người đó, không ai khác, là lớp trưởng lớp tôi, Bae Sueji.

‘Hoa gì vậy?’ Tôi hỏi lại một cách máy móc.

‘Forget me not.’

‘Forget me not? Đừng quên tôi?’

‘Hoa lưu ly đó.’ Sueji bật cười, có lẽ vì sự khù khờ của tôi trong lĩnh vực hoa cỏ này.

Rồi cô ấy lại gần, cúi người xuống ngang với tôi.

‘Tớ trồng đó. Đẹp chứ?’ Sueji khoe, nở một nụ cười rạng rỡ.

‘Đẹp.’ Tôi đáp.

Cô ấy lại cười, có vẻ thích thú với câu trả lời của tôi.

‘Trời bắt đầu lạnh rồi, hoa sẽ chết mất.’ Tôi nói, mắt vẫn nhìn những cánh hoa.

‘Tớ sẽ không để nó chết đâu. Và nó cũng sẽ không tự chết đơn giản như thế.’

‘Wae?’

‘Cậu biết hoa lưu ly tượng trưng cho gì không?’

Tôi lắc đầu.

‘Tình yêu bất diệt.’



Hoa lưu ly – tình yêu bất diệt. Hay thật!
Đó có lẽ là điều đẹp đẽ đầu tiên trên đời mà tôi được biết đến.








Mất khoảng mười phút để tôi đi bộ đến trường trung học Moonhwa, nơi đã chứng kiến tôi trưởng thành. Trường vẫn chưa được xây lại trong từng ấy năm, và mọi kí ức vẫn còn trong trẻo như ngày xưa.

Tôi một mình đi dọc dãy hành lang vắng. Sàn gỗ, tủ để giày, những cánh cửa cũ kĩ, những bảng lớp đã bám bụi,… không có gì là thay đổi, kể cả tôi.
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa bước vào phòng học của mình khi trước. Bàn cuối cùng, ở dãy trong cùng, sâu tận cùng của lớp học, đó là chỗ ngồi của tôi.



‘Yah Myungsoo!’ Sueji đánh mạnh lên lưng tôi, kéo tôi dậy ra khỏi giấc ngủ ngày của một thằng lười học.

‘Mwoya?’ Tôi cau có nhìn cô ấy.

‘Tháng vừa rồi cậu nghỉ học nhiều quá đấy. Điểm số cũng thấp nữa.’ Cô ấy cằn nhằn.

‘Mặc tớ.’ Tôi buông thõng câu đáp rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.

‘Cậu cứ thế này sao? Nếu cứ như vậy, thì đến cả cái bằng tốt nghiệp trung học cậu cũng không có được đâu!’

‘Mặc tớ.’

‘Myungsoo!’ Cô ấy kéo tôi dậy khỏi mặt bàn, lại tiếp tục la ó phiền hà.

‘Tớ không thích học! Được chưa?’ Tôi cũng cao giọng với Sueji.

‘Cậu chưa học, sao biết mình không thích?’

‘Tớ đã không học nhiều từ bé rồi. Bây giờ có bắt cũng không tiếp thu nổi đâu.’

‘Đừng lo. Lớp trưởng Bae đây sẽ phụ đạo cho cậu.’

‘Mwo? Phụ đạo?’ Tôi cười khẩy.

‘Tan học mà cậu về trước là chết với tớ!’ Sueji vỗ bộp quyển sách lên đầu tôi rồi bước ra khỏi lớp.




Tôi bước đến bàn của cô ấy, chỗ ngồi đầu tiên, của dãy chính giữa lớp, nơi mà tôi nghĩ thật sự là địa ngục trong những giờ học.

Tay tôi lăn nhẹ lên mặt bàn, rồi dừng lại ở một vết khắc.

LỚP TRƯỞNG NGỐC.

Tôi phì cười. Đây là tác phẩm của tôi đây mà.



Tôi không thể chịu nổi kiểu dạy học chán đến chết của Sueji. Cô ấy vẫn thao thao cầm quyển sách đọc những dòng vô nghĩa, còn tôi thì bận… phá phách.

‘Tớ nói cậu có nghe không vậy?’ Sueji vỗ quyển sách lên đầu tôi như cô ấy vẫn thường làm.

‘Không.’

‘Thật là đầu đất mà! Tớ đang thực sự muốn giúp cậu đấy.’ Sueji cáu lên với tôi.

‘Arasso arasso! Cậu giảng tiếp đi. Tớ nghe đây.’

‘Nhưng mà Myungsoo này.’ Thay vì tiếp tục giảng bài, cô ấy đột nhiên đổi giọng.

‘Wae?’

‘Tại sao cậu lại ghét học như thế?’

‘Tớ không thấy nó có ích lợi gì cả.’ Tôi nhún vai.

‘Tại sao?’

‘Mẹ tớ này, đến bây giờ bảng Hangul còn đọc chưa trôi nhưng vẫn kiếm ra nhiều tiền đấy thôi.’

‘Mẹ cậu làm nghề gì thế?’

‘Gái gọi.’

Sueji đứng hình và khuôn mặt cô ấy như bất động trong mấy giây trước khi tôi bật cười vì điệu bộ đó quá buồn cười.

‘Cậu sao vậy? Lần đầu gặp con trai của một người phụ nữ bán thân sao?’ Tôi vẫn thấy khuôn mặt của lớp trưởng thực sự rất đáng cười.

‘À… không có gì.’ Cô ấy chối, có lẽ Sueji nghĩ điều đó có thể khiến tôi tổn thương. ‘Dù gì thì mẹ cậu cũng nên làm nghề khác. Tớ nghĩ thế.’

‘Tại sao? Nghề cũ đang làm tốt mà.’

‘Vì điều đó sẽ có lỗi với bố cậu lắm.’

‘Haha.’ Tôi phá lên cười. ‘Vậy thì khỏi lo rồi. Tưởng gì chứ, nếu cậu không biết thì thực ra, tớ còn chẳng biết gì về bố tớ, ngoại trừ việc đó là một gã khách cũ của mẹ tớ.’

Cô ấy lại trắng toát mặt ra một lần nữa. Cứ nhìn vào ánh mắt ngây ngô kia cũng đủ hiểu cô bé này trong sáng đến thế nào.

‘Sao thế? Không dạy nữa à?’

‘Ừm… hôm nay dừng ở đây thôi. Mai học tiếp nhé.’ Sueji như vừa được kéo ra khỏi một giấc mơ vậy. Trông cô ấy như mất hồn.

‘Mai lại học sao?’ Tôi thở dài.

‘Từ đây đến hết năm học luôn! Đến khi nào cậu không bét lớp nữa!’

‘Đáng ghét!’

‘Về thôi. Cậu đưa tớ về tận nhà đấy. Trời tối rồi.’ Sueji khoác cặp lên lưng rồi kéo tay tôi đi. Cô ấy dễ thân đến thế sao?




Tôi bước ra khỏi lớp và lại tiếp tục bước chầm chậm lên từng tấm gỗ mòn. Những bước chân của tôi nhẹ đến mức không thể nghe thấy gì, hoặc tai tôi đang tràn ngập bởi âm thanh của gió.

Nắng. Tôi cảm nhận được mùi vị của nó. Hương nắng, chính là mùi của Sueji, mùi hương tôi chỉ tìm thấy được ở duy nhất cô ấy.



Sueji bước cạnh tôi trong một buổi chiều tan học. Tôi cũng không ngờ chúng tôi lại trở thành bạn thân nhanh như thế. Mặc kệ những lời ra tiếng vào của bọn cùng trường và cả đám con trai hâm mộ cô ấy, Sueji vẫn thân thiết và bên cạnh tôi.
Cô ấy nhún nhảy với que kem, trông như một con sóc nhỏ vậy. Còn tôi, vẫn lầm lì như thằng tự kỉ, thỉnh thoảng ánh mắt tôi đảo qua khuôn mặt và đôi mắt hình trăng lưỡi liềm của Sueji. Cô ấy thực sự như một thiên thần mỗi khi nở nụ cười.

‘Myunggie!’ Sueji chạy trước và gọi tôi ở đằng sau.

‘Đừng có gọi tớ như thế, đồ ngốc!’

‘Tớ thích thế đấy! Myunggie! Myunggie!’

‘Kệ cậu!’ Tôi bật cười vì cô ấy thật trẻ con.

‘Myunggie-ah.’ Sueji bước chậm lại để chờ tôi đi cùng.

‘Sao?’

‘Nó thực sự làm cậu tổn thương lắm đúng không?’ Cô ấy bỗng dưng nhẹ giọng hẳn.

‘Nó?’

‘Quá khứ.’

‘Cũng không hẳn.’ Tôi nhún vai, cố tỏ ra thản nhiên.

Cô ấy đột nhiên không nói gì, mặc dù tôi cứ tưởng rằng Sueji nhất định sẽ không để yên khi chưa cạy được miệng tôi ra.

Rồi… một cách thật tự nhiên, bàn tay của cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, se lại những kẽ tay lạnh buốt.

‘Tớ quên đem găng tay rồi. Cậu sưởi ấm cho tớ nhé.’ Sueji nhìn tôi với đôi mắt cười.

Thật buồn cười khi Sueji bảo tôi sưởi ấm bàn tay cho cô ấy, bởi sự thật là, chính hơi ấm từ những ngón tay mềm mại kia đang làm tảng băng trong tôi tan chảy.

Hơn lúc nào hết, tôi cảm nhận được nét đẹp của một người con gái, nét đẹp mà tôi từng nghĩ chỉ có trong những câu chuyện cổ tích không có thật.




Tôi dừng chân ở trước cửa phòng giáo viên. Tôi bất giác nở một nụ cười rồi bật ra thành tiếng.



‘Ai quên đem sách tự giác đứng dậy đi.’ Cô Hwang, người đàn bà mà tôi chỉ có một nguyện vọng và đấm vào mặt bà ta một phát khi có cơ hội, gõ thước lên bàn rồi bắt đầu cái giọng chua lét đó.

Tôi đứng dậy như một thói quen. Thói quen? Haha, đúng vậy, làm gì có ngày nào tôi đi học mà đem đủ sách chứ, ngoại trừ những thứ Sueji bắt tôi phải mang theo.

‘Myungsoo sao? Cũng không lạ lắm. Còn ai không?’ Bà ta nhìn tôi khinh khỉnh. Ghét thật!

Tôi lững thững bước ra khỏi lớp chuẩn bị nhận hình phạt cho mình, vì vốn dĩ chẳng có ai bị phạt cùng tôi đâu. Cái lớp này chỉ toàn những đứa đầu to mắt cận thôi.

‘Em ạ.’

Một giọng thú tội lí nhí cất lên ở phía đầu lớp, phía xa tôi nhất. Nó quen thuộc đến mức tôi giật bắn mình khi nghe thấy.

‘Lớp trưởng sao?!’ Cô Hwang trắng mặt.

‘Neh…’ Sueji cúi mặt xuống, rồi ngượng ngùng bước ra khỏi lớp cùng tôi.

Hình phạt của cô Hwang vẫn không thay đổi: quỳ gối trong 2 tiếng đồng hồ trước cửa phòng giáo viên, nơi có nhiều người qua lại nhất. Bà ta không có óc sáng tạo đến mức dùng đi dùng lại trò này hay sao?


Nét mặt tôi vẫn không có gì thay đổi, còn Sueji thì hình như phát khóc đến nơi rồi. Mắt cô ấy ướt đẫm, đỏ hoe như hai trái cherry vậy.

‘Khóc gì chứ? Cậu làm tớ có cảm giác như vừa bắt nạt cậu xong vậy.’

‘Xấu hổ chết đi được.’

‘Mà tại sao hôm nay cậu lại quên được sách nhỉ. Có phải Bae Sueji không đấy?’

‘Tớ có đem.’ Cô ấy quệt vội hàng nước mũi, rồi mếu máo nói.

‘Mwo? Vậy tại sao…’

‘Tớ muốn biết được cảm giác quỳ gối 2 giờ đồng hồ như thế nào.’

‘Cậu bị ngốc à? Tại sao…’

‘Tớ muốn bước thử vào cuộc sống của cậu. Tớ luôn tò mò về điều đó.’ Sueji đã ngưng khóc, nước mũi cũng không chảy dàn dụa ra nữa.

‘Bước vào rồi, cậu thấy nó kinh khủng quá đúng không?’ Tôi cười, nụ cười rất đắng.

‘Ừ, rất rất rất kinh khủng!’

Tôi yên lặng.

‘Nhưng tớ không hề hối hận!’

Tôi quay sang nhìn Sueji.

‘Thật đấy, Myungsoo-ah! Tớ không thấy hối hận đâu. Mặc dù rất khó khăn, nhưng tớ không thấy hối tiếc khi ở đây cùng cậu.’


Đã bao giờ tôi nói rằng tôi rất yêu cô ấy chưa nhỉ?




Mùa cũ đã trôi qua đầy bí ẩn không rõ lí do
Thiết nghĩ, những ngày ấy tình yêu anh lớn đến đâu?
Ở một nơi nào đó, nơi mà chúng ta từng trưởng thành bên nhau
Anh quay đầu nhìn lại những ngày xưa, nhưng không thể chạm được vào.



Tác giả: minee13    Thời gian: 1-6-2013 03:28 PM
Mùa cũ đã trôi qua đầy bí ẩn không rõ lí do
Thiết nghĩ, những ngày ấy tình yêu anh lớn đến đâu?
Ở một nơi nào đó, nơi mà chúng ta từng trưởng thành bên nhau
Anh quay đầu nhìn lại những ngày xưa, nhưng không thể chạm được vào.


Một chút gì đó của cảm xúc còn khẽ lắng đọng thật sâu sau từng câu chữ...
Đó là chút bình yên, chút bất ngờ, đó là nụ cười khờ khạo khe khẽ vang lên...
Đó là cả thế giới mà ss mở ra trong em, những kỉ niệm, những mảnh kí ức đẹp đến mức dường như không bao giờ phai nhạt, nhưng cũng không bao giờ có thể chạm đến nữa
Họ đã mở ra một chuyện tình, một câu chuyện khiến đối phương không bao giờ có thể đặt mình vào quên lãng, một câu chuyện chắc sẽ đẹp đến từng mảnh ghép của bức tranh rợp nắngEm thích cách ss đưa người đọc vào trong thế giới của riêng mình, cách ss dẫn dắt dòng cảm xúc men theo một thứ gì đó huyễn hoặc lắm
Có lẽ ss cũng đang dẫn cảm xúc của bọn em về với mối tình đầu, những xúc cảm rợp nắng ngày nào...

Tác giả: love_changjo    Thời gian: 1-6-2013 04:33 PM
e thấy luyến tiếc về ngày xưa quá bỗng dưng nhớ về những gì mình đã để tuột mất ngày xưa
fic nhè nhẹ, bình yên nhưng cũng ngọt ngào, cũng không thiếu sự dằn vặt
nhưng e tự hỏi?
myungsoo đã yêu người con gái khác s?
hay là suzy đã k còn?
Tác giả: bluestar9597    Thời gian: 1-6-2013 09:28 PM
Tôi tận dụng ngày nghỉ hiếm hoi của mình để đi nghỉ mát. Son Naeun, vợ sắp cưới của tôi không đi cùng hôm nay. Đó là ý của Naeun. Cô ấy cho phép tôi có một ngày riêng.


Sao lại như vậy chứ, sao Naeun lại là vợ sắp cưới của Myung Soo chứ

Trong khi mối tình  giữa Bae Sueji và Kim Myung Soo lại đẹp đẽ như vậy

E cứ tưởng tình yêu đó sẽ được bền mãi chứ.

Myung Soo trong một hoàn cảnh gia đình như thế.

Rồi cô nàng lớp trưởng đáng yêu trong sáng đã luôn bên cạnh giúp đỡ anh.

Vậy tại sao không tiếp tục nhỉ

Mà hiện giờ Suzy đâu, chắc khi này Myungsoo về Gwangju sẽ gặp được Suzy chứ nhỉ
Tác giả: baechimi    Thời gian: 2-6-2013 08:28 AM
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMy8wNS8xMi82LzYvInagaMENjY4MzY4NDFkOWZjYWM0YjMyMWYwMjRiOWQyNDUxNzMdUngWeBXAzfFhhfEjGsMahWeBmmUsICgVHLDoG18MXw3


Chapter 2: Xa



Tôi đi bộ đến công viên gần trường. Chỗ này đã được sửa sang lại đẹp hơn trước, nhưng về căn bản thì vẫn là một nơi trong sáng và trông vô cùng hạnh phúc.

Tôi ngồi một mình ở xích đu gỗ, gót chân đẩy nhẹ để đưa cơ thể đung đưa trong gió. Những làn gió khẽ vuốt nhẹ đôi mắt tôi. Thật sự rất yên bình.


‘Đẩy cho tớ nhé.’ Sueji hào hứng ngồi thụp xuống xích đu.

‘Còn lâu. Cậu nặng chết được!’ Tôi bĩu môi.

‘Mwoy!!!’ Cô ấy phụng phịu, cố tỏ ra vẻ dễ thương của một đứa trẻ. Cơ mà tôi thấy nó trông kì cục chết đi được!

‘Được rồi được rồi. Đẩy thì đẩy.’


Hai bàn tay tôi đặt lên vai Sueji, tôi kéo nhẹ cô ấy và băng ghế xích đu ra sau rồi đẩy về phía trước. Sueji cười khúc khích như một cô bé nhỏ đang vui sướng vì được chăm bẵm vậy. Tiếng cười của cô ấy hòa vào gió, khiến tôi cảm nhận được vị ngọt của nắng hơn bao giờ hết.

Đó là mùi hương của Sueji. Mùi của nắng.





Một đôi nam sinh nữ sinh đi ngang qua tôi. Cô bé đi trước có vẻ giận dỗi và bực tức chuyện gì đó, trong khi cậu trai đi sau thì cuống quýt không biết nói gì để làm hòa.
Đáng yêu thật!
Tình cảm tuổi trẻ là như thế. Ấu trĩ, nhưng vẫn ngọt như kẹo vậy.



‘Sueji-ah!’ Cuối cùng tôi cũng bắt được cô ấy.

‘Mwo? Cậu có gì muốn nói sao?’ Sueji nhìn tôi lạnh nhạt.

‘Cậu giận chuyện gì chứ? Tớ không làm gì sai cả.’

‘Phải rồi, chẳng có gì sai cả. Cậu ân cần với Jiyeon như thế cũng có gì không đúng đâu mà.’ Cô ấy mỉa mai.

‘Không phải như cậu nghĩ đâu, Sueji-ah! Cô ấy không biết gì về bóng rổ cả, tớ chỉ muốn giúp đỡ chút thôi.’

‘Giúp đỡ? Cậu tử tế thật. Vậy thì cậu cứ tiếp tục làm người tốt như vậy nữa đi.’ Sueji mím chặt môi sau câu nói đó, rồi quay vội đi.

Tôi chặn ngang đường cô ấy.

‘Nhưng, tại sao cậu lại giận chứ? Cậu giận chuyện gì?’

‘Đồ ngốc!’

‘Mwo?’

‘Cậu ngốc đến thế sao?’ Tôi có thể thấy được những giọt nước trên mi mắt Sueji, nhưng chúng không chảy ào ra, mà cứ ứ đọng ở đó.

‘Sueji-ah…’

‘Tớ thích cậu! Tớ thích cậu, Myungsoo-ah.’




‘Tớ thích cậu, Kangjun-ah!’

Cậu bé ngẩn người vì lời tỏ tình quá đường đột của cô bạn. Nhìn khuôn mặt ngây ra của cậu ta kìa. Tôi cá chắc trong lòng cậu bé ấy đang thổn thức vì hạnh phúc, nhưng đôi mắt vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên vì tình cảm đến quá bất ngờ.



Tôi về nhà với tâm trạng hạnh phúc đến sắp tắt thở mà chết luôn vậy.

‘Tớ thích cậu!’

Câu nói đó khiến tôi cứ tủm tỉm cười như một tên điên trên suốt quãng đường. Tôi dừng chân trước khóm hoa lưu ly của Sueji đã trồng ở phía đầu ngã tư. Chúng vẫn còn rất tươi và tỏa sáng giữa khói bụi của xe cộ. Có lẽ không ngày nào cô ấy quên đến chăm sóc cho mấy bông hoa này cả.


‘Con về rồi ạ.’ Tôi bước vào nhà với cảm giác vô cùng hào hứng.

Nhưng trái với những gì tôi nghĩ khi chuẩn bị mở cửa ra, mẹ tôi không ở đó chuẩn bị bữa ăn tối, mà lại là những người hàng xóm đang lo lắng nhìn nhau.

‘Myungsoo-ah, cuối cùng cháu cũng đã về.’ Bác Han, người ở cạnh nhà tôi, thở phào khi thấy tôi xuất hiện.

‘Sao mọi người lại ở đây ạ?’ Tôi ngơ ngác nhìn họ. Còn họ thì lại ái ngại nhìn tôi.

‘Aigooo… Myungsoo-ah… Phải làm sao bây giờ?’ Bác Han nắm lấy tay tôi, nói như sắp bật khóc.

‘Mẹ cháu…’ Một người hàng xóm khác lên tiếng thay. ‘Mẹ cháu hôm nay đã ho ra rất nhiều máu, rồi ngất xỉu trước phòng trà. Bà ấy vừa được đưa đến bệnh viện. Cháu mau đến đi.’

Tai tôi như ù lên, cảm giác kiểu có một cái cối xay lúa đang quay ù ù vào vậy. Tôi cứ nghĩ rằng ở đây đang có động đất, mọi thứ rung chuyển, mờ ảo, màu đen kì lạ như đang nuốt chửng lấy tôi luôn vậy.





Điểm đến tiếp theo của tôi là trạm tàu điện ngầm chuyến dài. Bây giờ không phải là giờ cao điểm nên ở đây rất vắng khách.

‘Chuyến tàu 205E1 chuẩn bị vào bến. Quý khách vui lòng đứng sau vạch vàng.’

Tôi bỗng thấy lòng nôn nao một cảm giác thật khó tả. Mọi thứ như một déjà-vu vậy, thật quen thuộc, nhưng vẫn rất đỗi  mới lạ đối với tôi lúc này.



Chúng tôi đi cạnh nhau, bàn tay nắm chặt nhưng không một ai nói với ai câu nào. Tôi cũng không rõ vì sao mình lại yên lặng như thế, mặc dù trong lòng thì có vô vàn những điều muốn nói với cô ấy.

Chỉ một lát nữa, tôi sẽ không thể nắm tay Sueji như thế này nữa. Tôi sẽ chuyển nhà đến Seoul để mẹ có điều kiện chữa trị căn bệnh lao lực đã đến giai đoạn nguy hiểm. Điều đó cũng có nghĩa tôi sẽ không thể ở bên Sueji như thế này nữa.

‘Cậu không có gì để nói sao?’ Sueji là người đầu tiên ngượng ngùng mở lời.

‘Ừm… cậu… giữ sức khỏe nhé.’ Tôi cảm thấy cổ họng mình khô ran.

‘Ừm. Nhưng… chỉ có vậy thôi sao?’

‘Cậu… à… nhớ chăm sóc mấy bông lưu ly đó. Dạo này trời bắt đầu lạnh rồi.’

‘Tất nhiên rồi… Còn gì nữa không?’

‘Sueji-ah.’ Tôi bất ngờ đổi giọng.

Cô ấy yên lặng chờ đợi.

‘Tớ…’

‘Chuyến tàu 13M10 chuẩn bị khởi hành trong 5 phút nữa. Xin mời quý khách của chuyến tàu này nhanh chóng đến cửa.’

‘Là tàu của cậu đó.’ Sueji nhắc.

‘Ừm. Đúng vậy.’ Tôi đeo balo lên vai.

‘Tạm biệt, Myunggie.’ Sueji cười, dù tự nguyện hay miễn cưỡng thì nụ cười của cô ấy vẫn rất xinh đẹp.

‘Chào cậu.’


Tôi nhìn cô ấy lần cuối cùng, rồi quay lưng bước về phía cửa.

Bước chân tôi nặng nề khó tả, trong lòng nóng bừng lên như có lửa đốt. Nước mắt đã thực sự rơi rồi. Những giọt đắng, mặn, nghẹn ngào rơi từ mi mắt tôi.

Và rồi… không chờ một điều gì khác nữa, tôi ngoảnh đầu lại phía sau lưng mình.

Sueji vẫn đứng đấy, lặng lẽ nhìn tôi.

Đôi chân như nhẹ tênh, không còn cảm giác nặng nhọc nữa, như một điều không thể không làm, chúng chạy nhanh hết sức về phía Sueji. Tôi ôm chặt lấy cô bé ấy vào lòng mình. Bàn tay siết chặt hơn lên bờ vai Sueji. Mũi tôi vùi sâu vào mái tóc rực rỡ mùi nắng ấy.

Cô ấy cũng dang tay ôm chặt lấy tôi. Chặt đến mức tôi thấy nghẹt thở, nhưng tôi không thấy điều đó phiền chút nào. Trái lại, nó ấm áp và ngọt ngào vô cùng.

Tôi cảm nhận được lồng ngực mình nóng lên vì nước mắt của Sueji. Tôi khẽ vuốt nhẹ lên mái tóc cô ấy.

‘Đừng khóc, Bae Sueji. Mạnh mẽ lên! Cậu phải thật sự mạnh mẽ! Chỉ như vậy tớ mới yên tâm được.’ Tôi áp lòng bàn tay lên má Sueji, lau khô những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt đó.

‘Myungsoo-ah…’ Sueji không ngừng khóc, mà còn bật ra thành tiếng.

‘Tớ yêu cậu.’ Cuối cùng những từ ấy cũng thốt lên, được thốt lên từ một thằng tồi như tôi.

‘Myungsoo…’ Cô ấy nức nở trong nước mắt.

‘Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu! Và đây là lần đầu tớ nói câu này.’

Sueji không trả lời, nhưng tôi nghĩ cô ấy đã nghe rất rõ những lời thổ lộ của tôi.

‘Cậu sẽ mạnh mẽ mà, đúng không?’ Tôi nâng khuôn mặt cô ấy ngước cao lên, để chúng tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.

‘Tớ sẽ mạnh mẽ, sẽ tự bảo vệ bản thân.’ Sueji gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Môi chúng tôi chạm vào nhau.

Khoảnh khắc đó chỉ khoảng hơn 5 giây, nhưng tim tôi đã thực sự ngừng đập trong khoảnh khắc ít ỏi đó.

Mối tình đầu. Nụ hôn đầu. Hạnh phúc đầu.





Tôi đứng như bất động, nhìn chuyến tàu bắt đầu chuyển động.

Nhanh dần.

Nhanh dần.

Nhanh dần.

Rồi lao vút đi.

Hình ảnh cô bé ấy vừa khóc vừa chạy theo chuyến tàu đang tàn nhẫn rời đi không bao giờ nhạt đi dù chỉ một ít trong lòng tôi. Đôi mắt ướt đẫm của cô ấy… thực sự làm tôi đau như cắt.



‘Myungsoo?’

Tôi quay lại.

Một lần nữa, hệt như lần đầu, tim tôi ngừng đập.

‘Sueji…?’

Cô ấy, dù không rõ đây là mơ hay thực, đang hiện lên trước mắt tôi. Xinh đẹp. Trong sáng. Và vẫn nguyên vẹn mùi hương của nắng.

***

‘Cậu trông vẫn ổn.’ Tôi đưa cô ấy lon café rồi ngồi xuống băng ghế đá. Chúng tôi giữ một khoảnh cách khá xa với nhau.

‘Tất nhiên. Cậu đang làm công việc gì thế?’ Cô ấy mỉm cười.

‘Kiến trúc sư.’

Cô ấy cười rạng rỡ khi nghe thấy điều đó. Tôi vẫn còn nhớ như in Sueji đã từng bảo rằng mẫu người lí tưởng của mình là một kiến trúc sư vì cô ấy luôn ao ước sống trong một ngôi nhà như trong những câu chuyện công chúa hoàng tử.

‘Còn cậu?’ Tôi hỏi lại.

‘Trợ lí cho một tên CEO trẻ tuổi đáng ghét!’ Cô ấy vừa kể vừa nghiến két hai hàm răng lại với nhau. Tôi cũng đủ hiểu anh chàng đó làm Sueji khó chịu đến mức nào.

‘Cậu vẫn độc thân sao?’

‘Ừ. Đại khái là thế.’ Sueji gãi đầu, cười trừ.

‘Mười năm rồi, cậu vẫn không thay đổi gì.’

‘Già hơn. Xấu hơn nữa.’ Cô ấy bĩu môi.

Tôi bật cười thành tiếng vì tính cách trẻ con của cô ấy vẫn chẳng thay đổi chút nào.

‘Còn cậu? Cậu thế nào rồi?’

‘Tớ vẫn ổn.’ Tôi trả lời.

‘Không. Ý tớ là… cậu đã kết hôn chưa?’

‘Vẫn chưa.’

Cô ấy quay sang nhìn tôi ngay lập tức. Hiện lên ở khóe mắt tôi là nụ cười bất ngờ của Sueji.


‘Chủ nhật tuần này, tớ sẽ tổ chức hôn lễ.’

Tôi nén chặt những ngón tay lên lon café. Không hiểu vì sao, lòng tôi bỗng dưng như bị thiêu đốt khi nói ra câu nói đó.

‘Vậy sao? Hai ngày nữa thôi à?’ Sueji gật gù, nhưng khuôn mặt cô ấy biến sắc hẳn. ‘Chúc mừng nhé.’

Cô ấy mỉm cười. Tôi cũng không rõ nụ cười đó liệu có thật lòng hay không.

‘Cảm ơn.’ Tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười. Và nụ cười của tôi hoàn toàn không thật lòng.

‘Tớ nên tặng quà gì cho cậu đây? Vợ cậu thích thứ gì? À mà đúng rồi, vợ cậu như thế nào? Làm nghề gì? Đẹp lắm phải không?’

‘Cô ấy tên Son Naeun, rất xinh đẹp và nữ tính. Cô ấy là giáo viên mầm non.’

‘Woah! Tuyệt thật! Naeun sao? Tên nghe dễ thương quá. Cậu không định mời tớ sao? Dù gì tớ cũng là lớp trưởng của cậu.’ Sueji huých tay vào mạn sườn tôi.

‘Chắc chắn rồi. Đó là lí do tớ về Gwangju mà.’

‘Vậy ra cậu về đây là để…’

‘Để tìm cậu, Bae Sueji.’

Nếu bạn viết điều quan trọng nhất của cuộc đời lên một tờ giấy, nó có thể sẽ bị rách mất và bạn sẽ đánh mất điều quan trọng đó. Nếu bạn viết nó lên cát, nó có thể sẽ bị sóng biển cuốn trôi đi mất, và bạn sẽ không giữ được điều quan trọng đó.

Nhưng nếu bạn cất giữ những kỉ niệm ở trong tim, sẽ chẳng có ai mang nó đi đâu được cả.

Tôi muốn có thật nhiều với Sueji những kỉ niệm đẹp. Đó là tất cả những gì có thể giải thích tại sao tôi về lại Gwangju này.

Tác giả: bluestar9597    Thời gian: 2-6-2013 10:18 AM
woa, một chuyện tình thật cảm động.

Suzy và Myung Soo thật sự rất đáng yêu, và có tình cảm chân thật và trong sáng nữa

hóa ra là để chữa trị cho mẹ nên Myung Soo và Suzy đành phải xa nhau.

Chắc chắn những kỉ niệm giữa hai người sẽ không bao giờ lãnh quên và tàn phai.

Bae Suzy, aigoo, nàng đã thổ lộ tình cảm của mình trước kaka.

Suzy đã rất mạnh mẽ để chờ đợi 10 năm, chờ Myung Soo quay về,

mà lại nghe được tin anh sắp cưới, đó có lẽ như một tin làm Suzy chết lặng đi.

thậ
Nếu bạn viết điều quan trọng nhất của cuộc đời lên một tờ giấy, nó có thể sẽ bị rách mất và bạn sẽ đánh mất điều quan trọng đó. Nếu bạn viết nó lên cát, nó có thể sẽ bị sóng biển cuốn trôi đi mất, và bạn sẽ không giữ được điều quan trọng đó.

Nhưng nếu bạn cất giữ những kỉ niệm ở trong tim, sẽ chẳng có ai mang nó đi đâu được cả.


Đúng thật, khi cất giữ tận trong trái tim thì nó sẽ luôn được giữ mãi, và không bao giờ không bao giờ có thể mất đi.

còn 2 chap nữa đúng không chị

chờ chị ra chap. hehe


Tác giả: ReDee_Ken    Thời gian: 2-6-2013 10:19 AM
Cách viết của bạn rất có cảm xúc và truyền cảm đến người đọc.
Quả thật là rất cuốn hút!!
Hóa ra Mungsso và tình đầu của Suzy à?
Nhưng cuối cùng lại không đến được với nhau sao? Vì L sẽ lấy Naeun???
Không chịu đâu!!!
Tội Suzy quá à!!!
Hóng chap mới...
Tác giả: Beo-Trân    Thời gian: 2-6-2013 10:43 AM
baechimi viết rất hay

muốn khen lắm nhưng mà khen không được vì mọi người đã khen hết rồi

dù sao thì chuyện tình của đôi này có chút buồn

mười năm lận cơ. thế mà vẫn đẹp trong quá khứ nhỉ

nói chung là hay. đã ủng hộ nay càng ủng hộ ^^

{:268:}

Tác giả: anh_thu12    Thời gian: 2-6-2013 01:41 PM
comt cho ss đây

fic này hay quá ss ơi, nhẹ nhàng, có sâu lắng, thoáng buồn

em cực thích thể loại này ss ạ <3

em có cảm giác fic sẽ có một SE, Lờ sẽ lấy NaEun còn Zy thì đến với CEO gì đó ?!!?

thật sự cám ơn vì ss ra fic này nhé, em cũng đang dự định viết một dạng như vầy nhưng ko biết viết làm sao

nhờ có ss mà em biết rồi, thanks ss nhiều lắm ấy

mau ra chap mới nhé ss, em hóng ^^
Tác giả: Vani~ice~cream    Thời gian: 2-6-2013 08:00 PM
Cái này chưa phải là endfic phải không ss?

Nhiều kì niệm thì càng nhiều xiềng xích, Ni nghĩ thế, chẳng bảo giờ có thể quên đi được, khó kiếm những cái mới.

Fic này chỉ tội cho Suzy, chờ L mấy năm mà L cưới người khác, chỉ có Suzy là chấp nhận L một cách nhẹ nhàng :)

lên ss <3

Tác giả: Hss2105    Thời gian: 2-6-2013 11:06 PM
mình là mình không thích nhạc Việt dù sống tại Việt Nam
nhưng phải công nhận là bài nhạc chèn vào chap này rất là ngọt và hợp
Mình không xót xa cho Suzy, mà cảm thấy Suzy hơi hiền quá
đợi lờ, lờ cưới người khác và vẫn chấp nhận lờ
như TH, tiểu yến tử đợi vĩnh kỳ, dù Vĩnh kỳ đã có vợ và con \

như vậy đấy
Nếu bạn viết điều quan trọng nhất của cuộc đời lên một tờ giấy, nó có thể sẽ bị rách mất và bạn sẽ đánh mất điều quan trọng đó. Nếu bạn viết nó lên cát, nó có thể sẽ bị sóng biển cuốn trôi đi mất, và bạn sẽ không giữ được điều quan trọng đó.

Nhưng nếu bạn cất giữ những kỉ niệm ở trong tim, sẽ chẳng có ai mang nó đi đâu được cả.

Tôi muốn có thật nhiều với Sueji những kỉ niệm đẹp. Đó là tất cả những gì có thể giải thích tại sao tôi về lại Gwangju này.


Tác giả: love_changjo    Thời gian: 3-6-2013 09:23 AM
thật sự thì fic này là fic em đồng cảm nhiều nhất, điều đơn giản là em cũng chờ và bây giờ vẫn chưa đc gặp lại người ấy, giống cơn gió thoảng qua rồi bay mất không tung tích
có lúc em đã nghĩ, nếu v có lẽ k gặp lại thì tốt hơn, nhưng r em lại mong chờ ngày gặp lại, em cũng thấy mâu thuẫn lắm nhưng chẳng bik s nữa
fic diễn tả rất chân thực nhưng e lại k thích nhìn su đau khổ nghe ns 2 chap s còn bùn hơn, hy vọng duy nhất của e là chàng ceo đó là minho, người sẽ ở bên su
Tác giả: baechimi    Thời gian: 3-6-2013 10:15 AM
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMy8wMy8yMS85L2QvInagaMEOWQ5MmE0NDU1YzNkOTmUsIC3YTJlNDhmM2YyNjY2ODM0NWUdUngWeBXAzfDYwIFNlY29dUngZHN8S2lcUIbaBIFN1WeBmmUsICgS3l1fDF8Nw




Chapter 3 - Kỉ niệm




Kỉ niệm 1 – Mặc áo đôi.

‘Hồng nhé!’ Sueji giơ lên trước mắt tôi một đôi áo màu hồng phớt, in những hình trẻ con trên đó.

‘Sến quá đi!’ Tôi phủ nhận ngay lập tức.

‘XInh mà!!!’

‘Tớ thấy màu đen là đẹp nhất.’ Tôi đưa cô ấy xem một đôi áo màu đen toàn tập, không có bất cứ hình thù gì.

‘Ôi trời… áo đôi chứ không phải đồ tang, ngốc ạ!’

Và rồi, nữ quyền đã chiến thắng.


‘Có kì lắm không vậy?’ Tôi thấy ngượng chín mặt khi mặc trên người chiếc áo thun màu hồng, cái thứ màu sắc mà tôi nghĩ chỉ có bọn con gái mới thèm rớ tới.

‘Rất rất rất đẹp!’ Sueji vỗ bốp lên vai tôi.

‘Thực sự không thể mua áo đen sao?’

‘Đồ ngốc!’


***


Kỉ niệm 2 – Chụp hình cùng nhau.

‘Đeo cái này lên đầu đi Myunggie!’ Sueji đưa cho tôi một cái băng đô kì quặc với hai quả dâu lắc lư trên đầu.

‘Cậu đã bắt tớ mặc áo hồng, giờ lại còn băng đô quả dâu nữa?’

‘Đừng có ý kiến gì nhiều nữa! Nãy giờ cậu đa sự lắm rồi.’ Sueji tự tay mình đeo cái thứ gớm ghiếc đó lên đầu tôi, rồi dúi mắt tôi sát vào với cô ấy.

1… 2… 3…

TÁCH!

‘Oa!! Cậu xinh thế Myunggie!’

Sueji reo lên hạnh phúc rồi đập vào vai tôi liên tục, xuýt xoa như kiểu tôi là thằng bé cháu hay con trai cô ấy vậy.

‘Đây là lần đầu và cũng là lần cuối tớ làm mấy trò này.’ Tôi thở dài.

‘Cậu đáng yêu thật đấy!!’ Sueji véo má tôi.

‘Đau!’


***


Kỉ niệm 3 – Cùng nhau ăn tobbokki.

‘Ajumah! 2 phần siêu cay ạ!!!!!’ Sueji hào hứng gọi món.

‘Siêu cay? Cậu có phải con gái không vậy?’ Tôi búng nhẹ lên cái trán ngắn ngủn kia.

‘Cứ chờ đi rồi biết.’

Đúng là không thể coi thường cô gái này được! Một mình cô ấy đã ăn những 4 phần bánh gạo, và tôi mới chỉ ăn được vài miếng đầu đã dừng ngay và luôn vì quá cay.

‘Cậu không kém con lợn là bao đâu Sueji.’ Tôi châm chọc khi đang ngồi nhìn cô ấy ăn một cách ngon lành.

‘Dù gì cũng ế rồi, không quan tâm ngoại hình nữa.’ Sueji lí sự rồi tiếp tục ăn.

‘Thật là. Cậu bao nhiêu tuổi rồi không biết.’ Tôi trách, lau miệng cho cô ấy, hệt như một ông bố chăm sóc cô con gái của mình.


***




Kỉ niệm 4 – Xem phim.

‘Iron Man 3 nhé.’ Tôi đưa ra quyết định sau khi xem qua suất chiếu của ngày.

‘Nghĩ gì vậy! Chẳng ai trong buổi hẹn đầu lại xem phim hành động cả! Tớ nghĩ nên xem một bộ phim kinh điển. Cuốn Theo Chiều Gió đang chiếu lại này.’

‘Thôi chán lắm. Tớ sẽ ngủ cả buổi mất.’ Tôi dài giọng phản đối.

Nhưng điều đó hoàn toàn vô ích đối với Sueji. Cô ấy mặc kệ tôi phàn nàn thế nào, kéo tay tôi một mạch đến quầy tiếp tân và mua hai vé xem bộ phim chán-đến-ngáp-toác-cả-miệng-ra đó.


Trong suốt buổi chiếu, tôi chỉ có mỗi một việc để làm, không phải xem phim, mà là ăn sạch sẽ hai phần bắp rang.
Trong khi đó, Sueji ngồi cạnh bên thì khóc sướt mướt, cảnh nào cũng thấy khóc. Chẳng hiểu nó đáng khóc ở chỗ nào không biết! Buồn ngủ chết được!

‘Myunggie-ah.’ Sueji bỗng nhiên vỗ bốp lên đùi tôi.

‘Wae?’

‘Nhai nhỏ thôi. Cậu làm tớ tuột cả cảm xúc đó!’

‘Arasso.’ Tôi phụng phịu.


‘Nhưng mà Sueji này.’

‘Wae?’

‘Cậu không thấy lạnh sao?’ Tôi hỏi nhỏ.

‘Lạnh sao? Không.’ Cô ấy lắc lắc mái tóc.

‘Nhưng mà tớ lạnh quá.’ Tôi trề môi nhõng nhẽo. ‘Tớ cho tay vào túi áo khoác cậu nhé.’

‘Aishhh…. Thật là. Được thôi.’

Tôi chỉ chờ có thế, cho ngay một bàn tay vào túi áo cô ấy.

Thế rồi cả buổi chiếu phim, chúng tôi cứ ngồi yên lặng cạnh nhau như vậy. Bộ phim kia dù có là phim kinh điển, dù có lấy đi bao nước mắt của người đời, dù có lãng mạn đến chết người đi chăng nữa, tôi vẫn tin rằng tôi và cô ấy mới thực sự là điều đẹp nhất, tự nhiên nhất, ấm áp nhất.


***


Kỉ niệm 5 – Uống bia ở sông Hàn.

‘Sao cậu mua ít bia thế?’ Sueji than vãn khi tôi vừa đi mua bia và đồ nhắm đến.

‘Cậu không được uống nhiều đâu. Vì cậu rất nặng, tớ sẽ không thể cõng cậu về nhà được!’

‘Đáng ghét!’ Cô ấy đạp vào chân tôi.

‘Nào, mời!’ Tôi giúp Sueji khui lon bia rồi đưa cho cô ấy.

Chúng tôi giữ một khoảng cách yên lặng với nhau, cho đến khi Sueji mở lời.

‘Kể cho tớ nghe về Naeun của cậu đi.’

‘Cậu biết điều gì?’

‘Hai người đã quen nhau như thế nào vậy?’ Cô ấy lăn lăn những ngón tay lên lon bia.

‘Cô ấy là người đã cứu sống mẹ tớ.’

‘Huh? Cứu sống sao?’

‘Nếu không có Naeun, bà ấy sẽ chẳng chấp nhận chữa bệnh và có lẽ đã ra đi rồi. Nhưng thật may, Naeun đã đến và truyền cho mẹ tớ sức mạnh, điều mà tớ chưa bao giờ làm được cho người thân của mình.’

‘Cậu chắc là yêu Naeun nhiều lắm.’

Tôi quay sang nhìn cô ấy. Sueji không nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt dán chặt xuống dưới đất, nơi mà mũi giày cô ấy đang lăn lăn vì nó cảm thấy được sự thừa thải của mình, hoặc nó cảm nhận nơi này trống vắng đến thế nào.

‘Tớ cũng muốn hỏi.’ Tôi nói.

‘Hmm?’

‘Cậu không hẹn hò với ai trong mười năm qua sao?’

‘Không.’ Sueji lắc đầu, cười nhạt.

‘Tại sao?’

‘Tớ muốn chờ…’

Tôi yên lặng, vì nghĩ rằng câu nói đó vẫn chưa kết thúc.

‘Tớ muốn chờ cậu về.’


***


Kiểm niệm 6 – Đưa cô ấy về nhà. Kỉ niệm cuối cùng.

Trên suốt quãng đường, chúng tôi không ai nói với ai câu nào, chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau.

Bỗng dưng, bàn tay cô ấy nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của tôi. Một cách vô thức, những cảm giác ngọt lịm ngày xưa như ùa về cùng một lúc. Tôi chỉ biết rằng mình không thể chờ được điều gì nữa.

‘Tớ đã không thể xác định được tình cảm của mình.’ Tôi cất lời.

Sueji không nói gì, không đáp gì, cũng không quay sang nhìn tôi. Cô ấy vẫn là cô ấy.

‘Tớ đã muốn quay trở về Gwangju tìm cậu. Nhưng rồi lại nghĩ rằng bản thân không được phép xen vào cuộc đời cậu lần nào nữa. Naeun… tớ không yêu cô ấy nhiều như cậu nghĩ.’

‘Vậy… tại sao…?’

‘Naeun là một điều gì đó quan trọng với tớ. Cô ấy yêu và hy sinh mọi điều vì tớ. Thiết nghĩ nếu Naeun không đến với cuộc đời mẹ con tớ, có lẽ giờ này sẽ không còn Kim Myungsoo tớ trên cuộc đời nữa.’

‘Cô ấy… thực sự rất tuyệt vời.’

‘Nhưng tớ không cảm thấy tim mình đập mạnh như mười năm trước. Chưa bao giờ tớ có cảm giác đó với Naeun.’

Sueji nhìn tôi. Tôi cảm thấy mắt mình cay đặc lên, sống mũi như không thể thở được nữa.

‘Tớ đã nghĩ rằng bản thân là một tên tồi, không thể bảo vệ được bất cứ ai. Điều đó…’

Nói đến đây, nước mắt đã thực sự tuôn ra rồi.

‘Điều đó khiến tớ không đủ dũng cảm quay về gặp cậu.’

Sueji bước đến gần tôi hơn. Cánh tay cô ấy nhẹ nhàng dang ra và ôm chặt lấy tôi. Cảm giác bình yên, nhẹ nhõm khi ở bên Sueji, đã mười năm, mười năm rồi tôi mới tìm lại được.

‘Cậu…’ Cô ấy thì thầm bên tai tôi.

‘Hmm?’ Tôi nức nở trong nước mắt.

‘Mạnh mẽ lên. Mạnh mẽ lên, Myungsoo-ah. Cậu bây giờ không chỉ là sống cho bản thân nữa, mà phải vì mẹ cậu và Naeun. Cậu sẽ bảo vệ họ mà, đúng không?’

‘Tớ… tớ không làm được.’ Tôi nói trong nước mắt như một thằng trẻ con.

‘Dũng cảm đi, Kim Myungsoo! Cậu phải bước tiếp con đường của cậu, con đường không có tớ ở đó. Tớ sẽ vẫn ở một bờ khác, dõi theo và cầu nguyện cho cậu. Nên không có gì phải sợ hãi cả. Đừng khóc, Kim Myungsoo…’


‘Đừng khóc, Bae Sueji. Mạnh mẽ lên! Cậu phải thật sự mạnh mẽ! Chỉ như vậy tớ mới yên tâm được.’ Tôi áp lòng bàn tay lên má Sueji, lau khô những giọt nước mắt vương trên khuôn mặt đó.

‘Myungsoo-ah…’ Sueji không ngừng khóc, mà còn bật ra thành tiếng.

‘Tớ yêu cậu.’ Cuối cùng những từ ấy cũng thốt lên, được thốt lên từ một thằng tồi như tôi.

‘Myungsoo…’ Cô ấy nức nở trong nước mắt.

‘Tớ yêu cậu. Tớ yêu cậu! Và đây là lần đầu tớ nói câu này.’


Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhận ra mình yếu đuối đến nhường nào, và tôi cũng nhận ra Bae Sueji, cô bé của mười năm về trước, giờ đã trưởng thành hơn bất kì ai.

Sueji nhẹ nhàng vuốt khẽ vai tôi. Bàn tay cô ấy vẫn ấm nóng như ngày nào.

Tôi thậm chí còn cảm thấy có nắng quanh đây mặc dù màn đêm đã phủ kín bầu trời rồi.

Cô ấy ở đây, tôi thực sự cảm thấy thật bình yên. Kim đồng hồ có lẽ đã ngừng chuyển động lâu rồi, và tất cả những vì sao, đang thực sự sáng hơn bao giờ hết.

Tạm biệt em, mối tình đầu tươi đẹp của tôi. Tôi thực sự là con người may mắn nhất cuộc đời này, giữ biển người của cuộc đời, Chúa đã giúp tôi gặp được em.

‘Anh yêu em. Và đây sẽ là lần cuối cùng anh nói với em câu này.’ Tôi ôm chặt lấy cô ấy hơn, vùi mũi mình sâu vào mái tóc mùi nắng đó lần nữa, và cũng là lần cuối cùng.




Tác giả: ReDee_Ken    Thời gian: 3-6-2013 03:23 PM
What???
Vậy là L vẫn sẽ lấy Naeun sao???
Haizzz, thật là tội cho hai bạn trẻ quá!!!
Re cứ tưởng L sẽ về với Suzy chớ!!!
Tại ta hơi bị kết Couple Mungzy với cả Couple TaeNa luôn!!! ( Sorry, niềm hâm mộ điên cuồng của Fan gơ.)

Tác giả: candyvt    Thời gian: 3-6-2013 04:02 PM
wow, đọc đến chap thứ 3 rồi mới com được cho cậu @@, dạo này bận quá hix hix

fic này của cậu thật dự rất hay và nhiều cảm xúc ^^, cách diễn đạt quá tôt lun ý, bạn viết rất hay <3

cà suzy và myungsoo trong fic này đều là những con người đáng yêu và tính cách rất mạnh mẽ ^^

một câu chuyện giàu cảm xúc hỳ hỳ
Tác giả: Vani~ice~cream    Thời gian: 3-6-2013 04:49 PM
Có quá nhiều nỗi niềm! Myunggie và Suzie thật tuyệt, hỌ biết nghĩ đến nhiều thứ chứ không phải chỉ cho riêng họ <3 Naeun cũng tuyệt vời, Suzy mạnh mẽ!

L vẫn sẽ mãi yêu Zy thôi! Chắc chắn là thế!

Hóng chap cuối ss! Ss là đạo Thiên Chúa hở?
Tác giả: ber_suzy    Thời gian: 3-6-2013 04:58 PM
Siêu hay Paechimi ơi :x
Dưng mà sao L lại cướp vợ Tae nhỏ thế kia :))
Fanfic nào của Pae cũg hay thế này thì biết làm sao , nhưng mà toàn myungzy thế , woozy được k :p
Tác giả: baechimi    Thời gian: 3-6-2013 08:53 PM
http://static.mp3.zdn.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMy8wMS8yNC85LzYvInagaMEOTYwNzI5YTQwYzNkOWVjNmZmZjJlZGI4NjljZGE5MWYdUngWeBXAzfEhlYXZlWeBidzIERvInagaMEWeB3J8RXJpYyBOYW18MXwy




Chapter 4 - Kết.



Lễ cưới của tôi và Son Naeun được tổ chức giản dị ở nhà thờ, không tiệc tùng, không phô trương. Naeun cũng muốn như thế, cô ấy vốn tiết kiệm.

Sueji không đến dự được và cô ấy cũng đã gọi điện xin lỗi tôi tối hôm qua. Lí do là vì cô nàng phải đi công tác ở Anh gấp với anh chàng CEO đó. Nghe giọng nói của con bé tôi cũng đoán được Sueji muốn ăn tươi nuốt sống ông sếp của mình đến thế nào.

‘Sau khi đi Gwangju về, em thấy anh vui vẻ hẳn.’ Naeun nói với tôi khi cả hai đang trong phòng thay đồ sau khi lễ thành hôn kết thúc.

‘Vậy sao?’ Tôi mỉm cười.

‘Anh có gặp cô ấy không? Người bạn thân cũ của anh đó.’

Tôi gật đầu.

‘Cô ấy vẫn khỏe chứ?’

‘Béo như lợn luôn.’ Tôi phì cười.

‘Thật là! Phụ nữ ghét bị chê béo lắm đấy.’ Naeun đánh vào tay tôi.

‘Cô ấy không biết tự ái là gì đâu.’

‘Cô bạn Sueji đó có vẻ rất thú vị nhỉ. Em thực sự muốn gặp cô ấy quá.’

‘Sau này anh sẽ nói Sueji đến tìm em.’

‘Không được! Em phải đích thân đến tìm cô ấy chứ. Nhưng không biết Sueji sẽ thích em không.’

‘Chắc chắn rồi. Cô ấy luôn mong được gặp vợ anh mà.’

‘Jinjayo? Ahhh… mừng thật đấy.’ Naeun reo lên.

‘Naeun-ssi. Mời cô đi lối này để thay đồ và tẩy trang.’ Nhân viên của cửa hàng đồ cưới đưa Naeun đi sang một phòng khác, để một mình tôi ngồi lại ở đây.

Quà cưới từ các khách mời thực sự khá nhiều. Nhưng trong số đó, tôi đặc biệt ấn tượng với một chiếc hộp màu hồng, không to lắm nhưng nó khá khác biệt.

Tôi cẩn thận mở hộp quà này ra và thực sự rất rất rất bất ngờ. Nó được gửi bởi Bae Sueji. Cô ấy tặng quà cưới cho chúng tôi mặc dù không đến dự, và cũng chẳng thèm thông báo cho tôi một lời.

Trong hộp là một bông lưu ly được cắm gọn trong chiếc bình thủy tinh. Những cánh hoa vẫn còn đọng hơi nước nên vẫn rất tươi. Chèn dưới chiếc bình là một mẩu giấy nho nhỏ.

Tôi nhận ra ngay nét chữ xấu ơi là xấu của Sueji.


‘Myunggie. Hôm nay cậu đã thực sự trở thành một người đàn ông rồi. Naeun là một người rất tốt. Hãy đối xử tử tế với vợ cậu đấy, nếu không thì tớ không để yên cho cậu đâu.
Tớ đã trồng bông hoa này. Forget me not . Nhớ tên nó chứ? Tớ muốn nói rằng, dù chúng ta không thể cùng nhau bước nốt con đường, nhưng những kỉ niệm về cậu thực sự rất đẹp. Tớ thề tớ sẽ không quên được đâu.
Còn nhớ tớ đã từng nói gì không? Hoa lưu ly mang ý nghĩa về một tình cảm bất diệt, vĩnh cửu. Tớ sẽ rất nhớ cậu, nên mong cậu đừng quên mất tớ nhé. Hãy cứ nhớ về Bae Sueji như một kỉ niệm của tuổi trẻ.
Tuổi trẻ của chúng ta như một cơn mưa vậy, dù có thể sẽ bị cảm lạnh, nhưng ai cũng mong được ướt lại lần nữa. Mười năm sau, hay hai mươi năm sau, hoặc cả đời cậu, liệu tớ vẫn sẽ còn một vị trí nào trong tim cậu không nhỉ? Đối với tớ, cậu vẫn mãi là Myungsoo của mười năm trước. Không thể thay đổi được.
Lúc này cậu đang đọc thư thì tớ đang phải khốn khổ với tên sếp của mình đây. Tại sao hắn lại bắt tớ đi công tác vào đúng ngày bạn thân tớ mặc vest cưới được chứ! Ghét thật!
Thế nhé. Chúc cậu và Naeun hạnh phúc. Hãy dắt tay cô ấy bước nốt quãng đường tớ và cậu đã bỏ dở, được chứ?

Bae Sue Ji.’



Tôi gấp mẩu giấy lại và mỉm cười.
Dù có ở kiếp sau đi chăng nữa, tớ vẫn sẽ yêu cậu như những ngày đầu, mối tình đầu của tớ.


Chúng tôi đã trải qua những ngày đẹp nhất của cuộc đời bên nhau, và rồi cuối cùng lại không thuộc về nhau mãi mãi. Nhưng quan trọng nhất không phải là việc có sở hữu được nhau hay không, mà là vô vàn kí ức tươi đẹp giữa hai người.
Tôi đã yêu hết mình và tôi tin tình cảm Sueji dành cho tôi ngày ấy cũng như thế.

Tôi nghĩ tôi đã sai rồi. Đã thật sai khi nghĩ rằng tình yêu đẹp bắt buộc phải có một cái kết viên mãn giữa hai người. Tôi sẽ đi đoạn đường còn lại của cuộc đời mình, cùng Son Naeun, và những kỉ niệm màu hồng của tuổi học sinh với lần đầu biết cảm giác thích một ai đó.

Cảm giác lần đầu yêu, lần đầu chạm vào môi nhau, nắm lấy bàn tay cô ấy, nhìn thấy nụ cười tươi như ánh bình minh, những lần đầu đẹp nhất của cuộc đời, sẽ vĩnh cửu mãi như màu xanh của hoa lưu ly vậy.

Forget me not – Đừng quên nhau!




***


Phần 2.







Tác giả: Hss2105    Thời gian: 3-6-2013 09:09 PM
Cái kết này mình không giận author bởi vì nó để lại ấn tượng cho mình
cùng với bài hát đầy cảm xúc của Eric Nam đã đưa cho một cái kết không hạnh phúc của Myungzy
nhưng thậật sự trong tình yêu đâu thể lúc nào cũng mãi trãi đầy hoa hồng và hạnh phúc cho những đôi yêu nhau đâu nhỉ ? Nhưng vui vì Myungsoo lẫn Suzy đều chấp nhận và thưởng thức con đường riêng của họ

" Đừng quên nhau "

MÌnh thích cái kết này dù mình cũng là myungzy shipper

nhưng thật sự cái kết này làm mình rất ưng

Thanks P nhiều lắm
Tác giả: Vani~ice~cream    Thời gian: 3-6-2013 09:10 PM
Thực sự L sẽ cưới Naeun, không có gì thay đổi sao? :rưngrưng: MyungZyyyyyyy TT.TT Dù biết là L yêu Suzy suốt đời nhưng mà chung sống cùng người con gái khác thì chẳng hay chút nào

CEO là ai Ni không cần biết, MyungZy của Ni thôi cầu mong CEO là người em song sinh của thằng Myungsoo, Lờ Kim :tènten: Ờ há! Cho CEO là Lờ Kim đi ss, cho Zy nó khỏi buồn, Ni nó cũng khỏi buồn

Mà hóng ngoại truyện hay fic khác liên quan của ss
Tác giả: candyvt    Thời gian: 3-6-2013 09:33 PM
cái kết này thật sự rất hợp với nội dung và cốt truyện mà cậu đưa ra ^^

mình cũng rất vui vì Myungsoo lun nhớ Suzy như một mối tình đầu đẹp đẻ, dù không hạnh phúc bên nhau nhưng họ lun nhớ về nhau

đây thực sự là một câu chuyện hay dù không có 1 cái happy ending ^^

ủng hộ cậu viết tiếp những mình chẳng biết ai hợp với vai đó mà đưa ý kiến hỳ hỳ

có lên nhé <3
Tác giả: Beo-Trân    Thời gian: 4-6-2013 09:26 AM
‘Myunggie. Hôm nay cậu đã thực sự trở thành một người đàn ông rồi. Naeun là một người rất tốt. Hãy đối xử tử tế với vợ cậu đấy, nếu không thì tớ không để yên cho cậu đâu.
Tớ đã trồng bông hoa này. Forget me not . Nhớ tên nó chứ? Tớ muốn nói rằng, dù chúng ta không thể cùng nhau bước nốt con đường, nhưng những kỉ niệm về cậu thực sự rất đẹp. Tớ thề tớ sẽ không quên được đâu.
Còn nhớ tớ đã từng nói gì không? Hoa lưu ly mang ý nghĩa về một tình cảm bất diệt, vĩnh cửu. Tớ sẽ rất nhớ cậu, nên mong cậu đừng quên mất tớ nhé. Hãy cứ nhớ về Bae Sueji như một kỉ niệm của tuổi trẻ.
Tuổi trẻ của chúng ta như một cơn mưa vậy, dù có thể sẽ bị cảm lạnh, nhưng ai cũng mong được ướt lại lần nữa. Mười năm sau, hay hai mươi năm sau, hoặc cả đời cậu, liệu tớ vẫn sẽ còn một vị trí nào trong tim cậu không nhỉ? Đối với tớ, cậu vẫn mãi là Myungsoo của mười năm trước. Không thể thay đổi được.
Lúc này cậu đang đọc thư thì tớ đang phải khốn khổ với tên sếp của mình đây. Tại sao hắn lại bắt tớ đi công tác vào đúng ngày bạn thân tớ mặc vest cưới được chứ! Ghét thật!
Thế nhé. Chúc cậu và Naeun hạnh phúc. Hãy dắt tay cô ấy bước nốt quãng đường tớ và cậu đã bỏ dở, được chứ?

Bae Sue Ji.’


Nhắn thế này thì ai mà chẳng thích. ^^

Fic kết không được như ý lắm. hơhơ

Cơ mà e ủng hộ chị một phiếu viết fic về cái ông CEO và Suzy nhé

Ps. Cái kết như vậy mà thật là... daebakk!! ㅋㅋㅋㅋㅋㅋ

{:274:}

Tác giả: gene_love_1999    Thời gian: 4-6-2013 07:24 PM
Lâu rồi mới mò vô Kites nên giờ mới biết fic của ss :'>

ss Bae viết fic hay thật í :x

em thíc kiểu kết này :x. fic mang hướng sad mà nên kết vậy thật sự đọc cảm xúc dâng trào lắm =)))

đọc cái chap 3 của ss mà em thấy buồn cho đôi bạn chẻ nhưng k sao :)) 2 bạn vẫn iêu và nhớ lấy nhau là smlie rồi :">
Ông CEO dở hơi kia có pải là Woo k ss *nháy mắt*
p.s: cho em làm qen  nhé :"> em là My 99er♥
Tác giả: baechimi    Thời gian: 5-6-2013 08:24 PM
Sequel!!!!!!!!!
Click vào ĐÂY để đến với những gì xảy ra với Suzy và anh chàng CEO khó ưa đó nhé ^^~
Nếu bạn cảm thấy ấm ức vì Suzy ko nhận đc một kết thúc đẹp thì hãy đón xem phần tiếp theo này để biết cuối cùng cô có được hạnh phúc hay không :)
Tác giả: skypulses    Thời gian: 6-6-2013 02:49 PM
Đọc xong thấy buồn quá :( Mặc dù ko phải angst nhưng nó là SE :-<

Bởi vậy không sai khi nói tình yêu đầu luôn đẹp,để lại nhiều kỉ niệm cho mỗi người

Thương cho 2 trẻ,tuy ko đến được với nhau nhưng ít nhất họ cũng có người yêu thương họ bên cạnh

Ngóng cái sequel của au :)
Tác giả: Shine88    Thời gian: 10-6-2013 10:02 AM
Một sáng thứ 2 đẹp trời, một shortfic cũng rất đẹp {:161:}
Mình luôn thích SE vì theo một cách nào đó cũng là hạnh phúc. Nên ko có gì phải buồn khi MyungZy ko đến được với nhau, miễn là vẫn giữ nhau trong tim là được
Đọc xong lại ước giá mà mình có được thằng bạn thân, yêu thầm nhau nhưng chả ai nói thì tốt biết mấy
Tác giả: Yi.holic576    Thời gian: 14-6-2013 12:36 PM
Vô tình dạo quanh box fanfic và xem bên đề cử fic hay thì nhấn vô xem.

Phải nói thật là may mắn khi mà được đọc fic này. Tình tiết kể đan xen hiện thực với quá khứ, có thể tưởng tượng như đang xem bộ phim ngắn ^^ Những kỷ niệm từ Suzy bắt đầu làm quen, làm bạn với nhau cho đến cả khi thổ lộ tình cảm.

Đọc đến chap 3 mắt mình rưng rưng, có cái gì đó nghẹn ngào lắm. Ừ thì kết thúc không mỉm cười với Suzy nhưng đã viên mãn với Myungsoo. Cuộc đời còn dài, họ đã yêu nhau bằng những tình cảm đầu đời chân thật, trong sáng. Điều đó sẽ theo họ dù cho sau này mỗi người có một con đường riêng.

Hi vọng Suzy sẽ sớm tìm được hạnh phúc cho bản thân với ai đó, hay không với anh chàng CEO kia ^^
Tác giả: honetkitty    Thời gian: 15-6-2013 11:29 PM
Fic hay wá, đặc biệt là chap 3, cảm động :x
Cô gái mang mùi hương của nắng, mang cả yêu thương của mối tình đầu...
Mình thì thấy cái kết này lại hay, mối tình đầu mấy ai thành, nhgchir ko tưởng tượng ra ddc cái cảnh Su 27 tuổi thôi :p
Xin lỗi vì dạo gần đây mình hông tìm đc cảm xúc đọc fic nên hông vào, nhg đọc xong fic này rồi thì muốn cám ơn b nhìu lắm, nước mắt mình đã rơi khi đọc chap 3, văn viết của b thạt tuyệt vời :x
Tác giả: cafechieuthubay    Thời gian: 6-7-2013 10:24 AM
Chào em. Chắc là chị lớn tuổi hơn vì đã 28 tuổi rồi. Chị cũng không nhớ vì sao mình lại vào được trang web này nữa, lại vào đúng câu chuyện của em viết. Chị đã đọc hết tất cả những truyện của em rồi, chỉ trong một buổi sáng thôi đó. Mỗi tập chị đọc đi đọc lại nhiều lần, càng đọc càng thấy có những chi tiết sâu sắc quá. Đây là lần đầu chị đọc fanfic, cũng là lần đầu chị viết bình luận trên web này.
Truyện của em khiến chị khóc sưng cả mắt. Nó luôn phảng phất nét buồn dịu nhẹ, nhưng không ủy mị như nhiều fanfic khác chị thấy ở trang web này. Cách viết của em cá tính, có cái tôi rõ nét thật đấy, nhưng vẫn nhẹ lắm, tạo cảm giác dễ chịu và bình yên. Chị rất thích!
Cách em xây dựng nhân vật gần gũi, ai cũng có góc sáng và góc tối, cũng có những lúc mạnh mẽ và yếu mềm, cũng có những lúc đánh mất cả bản thân. Chị học được rất nhiều điều từ truyện này. Chị ấn tượng với nhân vật Sueji nhất, cô gái này mạnh mẽ thật, biết hi sinh và nghĩ về người khác. Đôi khi rất ngốc nghếch nhưng ở cô ấy vẫn là một tâm hồn đẹp.
Chị không ngờ ở tuổi này mình vẫn phải học nhiều điều từ cuộc sống như thế. Câu chuyện của em đã làm nhiều điều sáng lên trong đầu chị. Văn phong của em rất đặc biệt, chị chưa từng thấy ở một nhà văn nào có khả năng viết vừa bay, mà vẫn gắn chặt với cuộc sống như em đâu.
Đừng cố gắng thay đổi phong cách cô bé nhé. Chìa khóa dẫn đến thất bại là cố gắng chiều lòng người khác.
Chị thấy có phần hai. Chị sẽ đọc ngay bây giờ.

Tác giả: s0cm0nkey    Thời gian: 23-7-2013 03:19 AM
Fic này của bạn hay lắm. Nhẹ nhàng, tình cảm nhưng mang hơi hướng nét gì đó hơi hoài niệm thì phải.
Mình thấy fic của bạn càng đọc càng thấm. Nhất là khi trời đang mưa nữa, cảm giác thư thái lắm.
Tình đầu luôn là tình đẹp dẫu họ không đến được với nhau đi chăng nữa thì nó vẫn là hồi ức không thể quên được. Mỗi người đều có ngã rẽ riêng nhưng họ vẫn là 1 phần quan trọng trong hồi ức của đối phương.
Lần này mình lại cảm thấy fic giống vị trà sữa bạc hà (mình tín đồ của trà sữa). Nó vừa the the cay cay nhưng vẫn đọng lại vị ngọt rất lâu trên đầu lưỡi.
Đọc fic mình còn thấy nó như những thước film đen trắng nữa lãng mạn mà u buồn làm sao ế.
Tóm lại bạn có văn phong rất riền biệt không thể lẫn với ai được. Vậy nên mình rất mong chờ những fic khác chất lượng không kém của bạn nhé. Fighting {:290:} {:445:} {:419:}

Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 23-7-2013 12:00 PM
mới đoc chap 1 thui, nội dung khá là ngược nhỉ ,ta thích ta thích

cậu be  này  hận đời mới như thế , nhưng vẫn có thể đau đớn hơn mà


chap 1 viết hày, lời tả cũng hoa mỹ lắm ,good


nhưng thấy có điều này ne , chỉ là cảm nhận riêng của ss

‘Cậu sao vậy? Lần đầu gặp con trai của một người phụ nữ bán thân sao?’ Tôi vẫn thấy khuôn mặt của lớp trưởng thực sự rất đáng cười.

‘À… không có gì.’ Cô ấy chối, có lẽ Sueji nghĩ điều đó có thể khiến tôi tổn thương. ‘Dù gì thì mẹ cậu cũng nên làm nghề khác. Tớ nghĩ thế.’



nếu em viết rằng

_ "vẻ mặt đó là sao? cậu đang cố tỏ ra thương hại cái thân phận thấp hèn này ư? nhìn vẻ mặt của cậu tôi chỉ muốn nôn  ?"

ss thấy đau hơn cho nv


nhưng tóm lại fic này hay ,đi đoc chap 2
Tác giả: kyoluvjj    Thời gian: 23-7-2013 12:14 PM
baechimi gửi lúc 3-6-2013 20:53
Chapter 4 - Kết.

trời cái kết này hay lắm

kết câu nói này
Chúng tôi đã trải qua những ngày đẹp nhất của cuộc đời bên nhau, và rồi cuối cùng lại không thuộc về nhau mãi mãi. Nhưng quan trọng nhất không phải là việc có sở hữu được nhau hay không, mà là vô vàn kí ức tươi đẹp giữa hai người.
Tôi đã yêu hết mình và tôi tin tình cảm Sueji dành cho tôi ngày ấy cũng như thế.



đúng là tiếc khi ko có cái kết viên mãn ,nhưng cũng đc xem như he


ss tin ở đâu đó trong góc tối của ho vẫn dành 1 tình cảm cho đối phương


họ đã chuyển từ tình yêu nam nữ thành 1 tình bạn đep, thứ tình cảm này còn đep hơn nhìu so với tình iu


1 câu chuyện hay, lời văn hấp dẫn
Tác giả: Kunnie{Zhenzhen    Thời gian: 23-7-2013 04:42 PM
Aigoo~ :(( sao thế :(( tại sao lại không thành với nhau
Nói chung là Fic em siêu hay
Tình yêu của Myung Soo và Sueji thật sự rất nhẹ nhàng và lãng mạn
Một mối tình đầu đẹp ! Rất đẹp luôn
Em viết rất hay đấy ! Xem mà s ngưỡng mộ văn của em ghê gớm luôn >w<
Giờ s sang đọc phần tiếp theo đây !
Tác giả: thanhduy213    Thời gian: 24-7-2013 08:16 PM
Hôm nay mình mới có thời gian đọc shortfic " forget me not"của bạn. Bạn viết sao hay quá, mình thích thể loại tự sự hoài niệm như thế này, nó man mác bâng khuâng lạ. Từng chữ từng câu nó cuốn hút mình như muốn lôi kéo mình về quá khứ xa xưa ấy nơi đó có..., mình sẽ đọc lại từ từ cho nó thấm, hay quá, nó làm trái tim mình thổn thức, yêu nhau không phải chỉ để bên nhau mà phải luôn nhớ về nhau phải không bạn, còn comt nữa mình chưa hết ý về shortfic " forget me not"của bạn. Bạn viết giống như nói hộ trái tim mình, cám ơn bạn.
Tác giả: Jess_love_EXO    Thời gian: 25-7-2013 09:15 PM
Bạn viết fic này hay quá, mình rất thích

Kết rất ngọt {:448:}

Cốt truyện khiến mình rất thích thú

Ủng hộ những fic tiếp theo của bạn, keke

Tác giả: anhhong1997    Thời gian: 19-7-2014 08:43 AM
Giờ đọc ,hihi tuyệt vời
vẫn lối văn không lẫn vào đâu đc
Yêu chị nhiều luôn ủng hộ chị




Chào mừng ghé thăm Kites (https://forum.kites.vn/) Powered by Discuz! X3