Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Kurt
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Thú Phi | Chu Ngọc (DROP)

  [Lấy địa chỉ]
141#
 Tác giả| Đăng lúc 4-1-2013 13:46:01 | Xem tất
Hớ hớ.

Trưa nay đi mò mò thì thấy có nhà đang làm "Liệt hỏa yêu phu" của Chu Ngọc.

Truyện của Chu Ngọc thì các bạn đừng hỏi độ dài chi cho mệt. (Nhưng có lẽ Thú phi là bộ dài nhất ^^)

Bộ này trước đây mình có đọc convert được đến chương ba mươi mấy gì đó.

Truyện nói về 1 cô "học trò" 17 tuổi, (hình như mồ côi) đang đi và ngửa mặt lên trời thì có cái gì đó rớt thẳng vào miệng. Theo phản xạ cô ấy nuốt luôn. Thế là cô ấy chửi tục đại khái cái gì mà đời thế này thế kia đang đi mà cũng nuốt phải phân chim.

(Theo các bạn đó là cái gì?)

Và từ đó cô ấy bị bắt đến 1 thế giới khác. Và thành "cô dâu" 1 "anh" yêu nghiệt =)). Tại sao lại là "anh", vì bạn ý không hoàn toàn là nam, mà dở nam dở nữ. (bạn ấy giống kiểu Ranma ấy =)) )

Lần đầu tiên 2 bạn ấy gặp nhau là bạn nữ thấy 1 cô gái đang bị chuột rút dưới suối thì phải, thế là cứu lên mang về cho ngủ chung giường ... Kết quả sáng mai thức dậy thì lại là 1 anh zai đang lõa lồ =)).

Bạn nam này tính tình cực kỳ xấu tính. Không coi bạn nữ ra gì. Nhưng được cái bạn gái lại rất được "bố chồng" yêu thương che chở =))

2 bạn đi học ở trường pháp thuật giành cho yêu quái (giống Harry potter quá)

Bạn nào thích có thể đọc thử.

Truyện đang được edit ở Đâyđây

(1 nhà nhưng chia ra post ở 2 nơi)


Gia hữu điêu phu đâyđây

Đọc bộ này thì bạn sẽ ngất vì cười với 2 anh chị chính, và cũng ngất vì độ dễ thương của anh chính. Nhất là mấy màn làm nũng. (Bộ này mình cũng mới đọc được đến chap 61-62 gì đó, ngưng đọc gần cả năm nay)

Gia hữu điêu thê đây

Bộ này thì ngược hoàn hoàn với các truyện khác. Nữ chính là vua, nam chính là "phi". Nam chính là chú ruột của nam chính trong điêu phu. Có xuất hiện trong điêu phu. (bộ này mới đọc đến chap hai mấy từ hồi edit với ss Lộng Nguyệt)

Mình ngại đọc convert truyện của Chu Ngọc nên cả 3 bộ trên đều chưa đọc hết.

Bình luận

sáng hôm sau phát hiện thì nữ chính vác dao rượt nam chính =)))  Đăng lúc 6-1-2013 09:26 PM
hỏa bạo yêu phu em đọc được 1/2 theo em nhớ hai người lần đầu tiên gặp nhau là nữ chính rủ nam chính tắm chung (vì cô ấy k biết nam chính là con trai) =))  Đăng lúc 6-1-2013 09:21 PM
ôi củm ơn Cút giới thiệu mấy truyện trên, đọc giới thiệu của bạn thấy hay hay, chắc tìm điêu phu đọc trc wa, điêu thê thì lâu wa :(  Đăng lúc 4-1-2013 11:33 PM
hết nhiệt huyết rồi cô ạ ^^  Đăng lúc 4-1-2013 07:30 PM
gào MDH đừng nghỉ hẳn, nghỉ ngơi 1 t/gian rồi quay lại edit tiếp nhá *mắt chớp chớp*  Đăng lúc 4-1-2013 07:29 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

142#
 Tác giả| Đăng lúc 4-1-2013 23:16:37 | Xem tất
Hôm nay về đến nhà cũng trễ, lười mần truyện thế nên đi mò Độc quyền chiếm hữu đọc, đọc 1 lèo hết ba mươi mấy chương hết hàng. Buồn thế là lôi thú phi ra đọc lại 1 số chap.

Đọc đến chap này mà cười nứt ruột. Nhớ ngày xưa Ong giao hàng kiểu gì mà nguyên 1/2 sau chưa edit, lại là đoạn mắc cười nhất. Thế là mình vung bàn phím chém nhiệt tình (vì đã đến giờ post hàng mà mình cũng đã đến giờ làm). Cứ vừa edit vừa mím môi lại cười không bị phát hiện =))

Phải nói là chị Ngọc dìm hàng Tuyệt ka nhà ta không còn gì để nói. Tuyệt ka và đại ca Tề Mặc có cá tính na ná nhau, nhưng đại ca chững chạc bao nhiêu thì Tuyệt ka mất mặt bấy nhiêu.

Và xin lỗi Tuyệt ka, dìm anh cũng là tiêu chí của MDH, nên nếu dìm được cứ dìm thôi =))

“Gái ế, mau qua đây.” Độc Cô Tuyệt vừa mới uống cạn một chén rượu, một giọng nói khe khẽ chợt vang lên, tất cả mọi người giữa sân đều nhìn về hướng đó.

Chỉ thấy hướng đó có một người phụ nữ mặc váy dài đang bước nhanh lại, một thân váy dài màu xanh, đỏ, tím, vàng … đủ cả, gần như trên người cô nàng màu nào cũng có, rất sinh động.

Nhìn qua thì ước chừng khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, trên mặt trát phấn trắng hếu, dày cộp, theo mỗi bước chân cô nàng chạy có cảm giác như phấn rơi rớt lả tả xuống theo. Dung mạo rất ‘bất phàm’, mặt dài (như ngựa), cằm gãy, mày như hai con tằm vắt ngang, mắt một con lớn một con nhỏ, mũi (siêu) tẹt, miệng rộng há to đỏ lòm. Nói xấu còn nhẹ chứ, phải là là vô cùng xấu a, nói chung đủ để phân cao thấp với khuôn mặt Độc Cô Tuyệt lúc này.

Cô nàng hùng hồn tiến lại, mọi người trong tộc Mặc Khắc đang đứng hai bên giữ lửa đồng loạt né đường.

Chỉ thấy gái lỡ thì kia nắm tay vào làn váy đủ màu, bắt đầu quay chung quanh lửa trại một vòng, lập tức liền chuyển tới trước mặt Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt kích động nói:“Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp một người có vẻ ngoài bình thường. Thiếp là Quế Chi, 30 xuân xanh có lẻ. Vẫn vẹn là một thân trinh tiết, chàng lấy thiếp đi, thiếp không chê chàng đâu.”

Đinh Phi Tình vừa hớp một ngụm rượu, nghe vậy phù một phát, bay hết lên người Độc Cô Tuyệt, ôm ngực ho khan không ngừng. Vẻ mặt muốn cười nhưng lại ho sặc sụa không ngừng được, cả khuôn mặt vặn vẹo méo mó đến cùng cực.


Tuyệt ka bị 1 bà gái ế siêu xấu cầu hôn =))


Ps: Hàng edit như này rồi theo các bạn có cần phải beta lại nữa không nhỉ? (đây là bản edit cũ của MDH). Nhưng sau này có lẽ càng beta sẽ càng nhanh hơn. Vì bản edit càng về sau càng tốt hơn. Chỉ sợ MDH k có thời gian.

Bình luận

hô hô, tuyệt ca cực kỳ mất mặt, hồi sáng chị lib tiết lộ với em chị ấy thích cái chap sau cái chap cụ trích đoạn ở đây =))  Đăng lúc 6-1-2013 06:34 PM
ôi giờ mới thấy cái này,quả thật là té ghế luôn  Đăng lúc 5-1-2013 03:31 PM
cái này lúc trước mình cũng có đọc, Tuyệt ca bị mất mặt quá chừng,ai biểu a hóa trang bôi bôi trét trét làm chi.wordpress Vô Phương là của Cút p ko?  Đăng lúc 5-1-2013 08:58 AM
cụ ơi đêm mai trả hàng cụ sau, nay em hơi bị đuối nên đi ngủ sớm đây, chúc cụ ngủ ngon "thả dê cụ 1 cái"  Đăng lúc 5-1-2013 02:23 AM
vâng,  Đăng lúc 5-1-2013 12:46 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

143#
 Tác giả| Đăng lúc 5-1-2013 07:53:27 Từ di động | Xem tất
Mayxanh gửi lúc 5-1-2013 07:20
Nói đi phải nói lại! Nhiều khi đọc truyện muốn comt nhưng với đk phải co ...

Thế nào là vô tình cmt không đung luật bị nhắc nhở nên họ mới làm thế hả bạn? Vâỵ tại sao được nhắc nhở rồi mà vẫn không sửa, thậm chí còn lặp đi lap lại nhiều lần.

Có ai bắt các bạn cmt đâu. Tụi mình đã nói đi nói lại là không muốn cmt thì cứ im lăng đung làm gì hết.

Chỉ cần cố găng cmt 1 cái đung luật để đọc tất cả các chap. Sau đó thì cứ lăng thầm như trước giờ vân vậy đi. Tại sao cứ phải cố tình làm sai.

Đến mức đó thì nó đã thuộc về vấn đề ý thức rồi.

Mà cmt 3 dong khó đến vậy sao hả bạn.

Nếu khó quá thì tốt nhất cứ làm tàu ngầm đi.

Bình luận

hô hô, cụ iu ơi, đè ra ôm ôm cái =)) lâu quá ko gặp nhớ MDH quá =))  Đăng lúc 6-1-2013 06:02 PM
bbx
mặc dù khi đăng ký thành viên bất kỳ diễn đàn nào cũng đều cam kết tuân theo nội quy, nhưng có lẽ các bạn chỉ đồng ý mà k thèm đọc,hay đọc mà k hiểu!  Đăng lúc 5-1-2013 10:25 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

144#
 Tác giả| Đăng lúc 5-1-2013 16:39:03 | Xem tất
THÔNG CÁO
VỀ CÁC COUPLE CỦA THÚ PHI


Điều 1. Thú Phi có các couple và sở hữu sau :

1. Tuyệt - Khinh
2. Lâm - Ải
3. Hữu - Song Sinh Anh (cung Tứ)
4. Tả - Song sinh Em (cung Tứ)
5. Tình - .... (bí mật)
6. Thiên - Ong MD
7. Khiêm - Kim ngàn chấm (lolz)
8. Điêu + Giáp + Hổ - Cút.
9. Xà - Nu
10. Hành - .... (số phận chưa biết ra sao nên để sau hãy tính)
11. Đám anh em nhà họ Mặc và Sở Vân với mớ thủ vệ các cung =))

Điều 2. Sau thông cáo này mọi tuyên bố chủ quyền couple này khác đều vô hiệu lực.

Điều 3. Xem lại điều 1 và 2


                                                                                                            
  CHỦ TỊCH HỘI ĐỒNG MDH

                                                                                                                       Đóng dấu cộp cộp

                                                                                                                              Cút nhất hội ngây thơ.

Bình luận

e ko thích xà, thôi cho em mấy anh đi theo hộ vệ cho người tình của tình tỷ đi =)) 8 anh cũng ok =))  Đăng lúc 6-1-2013 06:01 PM
cụ ơi ko chịu đâu, em ghét TCK mà huhu  Đăng lúc 6-1-2013 04:16 AM
em bt với Thiên, ghét cay đắng Khiêm hừ hừ  Đăng lúc 6-1-2013 01:23 AM
Thôi được rồi, Thiên thì Thiên, đằng nào mình cũng thương anh ấy =)) nhận nhé, cấm giành với mình, sẽ có 1 bài dành cho anh nhà mình :X  Đăng lúc 5-1-2013 10:49 PM
cụ ơi em mún Bạch Hổ cơ T.T  Đăng lúc 5-1-2013 09:06 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

145#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 19:07:44 | Xem tất
Lịch hoãn truyện đã qua được 4 ngày.

Nếu tối nay không có bài spam nào, qua 0h (tức là ngày thứ 5) mình sẽ post chap mới. Các bạn mà muốn đọc truyện sớm thì cố gắng làm đúng luật.

Tụi mình không làm khó ai, chỉ có mọi người tự làm khó mình. Nên các bạn hoặc đừng cmt gì cả, hoặc nếu cmt thì làm đúng luật giùm là tụi mình vui rồi.

Thôi đi beta 76, còn 77 của cô Kim nữa haizzzzzzz

2 ngày nay rớt lại hố Trọng Tử, chả mần ăn được chi :">. Đau nhất là rớt lại hố của chính mình đào =))


Edit : Hự, quên mất chưa đọc chap 37 của Độc quyền chiếm hữu. Đi đọc phát đã tính sau =))

(Thớt bị xóa bài làm cái lịch post truyện của mình bị đẩy xuống rồi. Nu sang trang 115 coi lịch beta nhé)

Bình luận

cụ ơi 77 chắc dễ thở =))  Đăng lúc 6-1-2013 09:23 PM
hờ hờ ôm cái chăn đợi nào.rét quá  Đăng lúc 6-1-2013 08:19 PM
ngồi rình thôi anh em, chúng ta phải làm sạch nội bộ trước đã, thằng nào cố tình chống phá anh em vào ném đá tập thể nhá  Đăng lúc 6-1-2013 07:54 PM
Hự, ko chơi thế này đâu, nhỡ có người cố tình phá đám, ko phải như vậy là một con sâu làm rầu nồi canh sao, bất công :(((((  Đăng lúc 6-1-2013 07:45 PM
đạp cô Nu, thế thì tôi cũng ứ biết 78,79 hay là 83 gì nhá, khỏe quá, chạy đây =))  Đăng lúc 6-1-2013 07:42 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

146#
 Tác giả| Đăng lúc 6-1-2013 20:59:11 | Xem tất
yk_nhubinh gửi lúc 6-1-2013 20:29
Vừa lướt vài page thì phát hiện một chuyện rất thú vị. Nu cũng vào góp vui đây =))
...


Cô Kim có thấy chưa.

Ngày xưa tôi đã bảo Lâm là của Ải, Ong với Nu cứ nhảy đông đổng lên không chịu, Lâm là của ta của ta của ta. Đến nỗi tôi bảo hôm nào rảnh tôi phải viết fic cho Lâm - Ải, để các cô đừng có hòng mà giành giựt Lâm khỏi tay Ải nữa.

Cơ mà fic tôi còn chưa kịp viết, mà Ong và Nu đã mặc nhiên chấp nhận sự thật rành rành ấy rồi.

Nên Kim ạ, cô đừng mộng đừng mơ gì nữa, vô ích thôi =))

Bình luận

=))))) hóa ra ngày xưa chị Ong với Nu cũng thế ạ =)) em ko biết đâu Phi Lâm là của em, em cũng ko ngại thêm Mộ Ải vào làm sủng nam =))  Đăng lúc 6-1-2013 09:15 PM
ặc ặc  Đăng lúc 6-1-2013 09:05 PM
Nói chung lời tôi nói đã trở thành chân lý =))  Đăng lúc 6-1-2013 09:01 PM
em chấp nhận là vì cô Kim chơi xấu giành zai khi e ko có nhà nhá =))  Đăng lúc 6-1-2013 09:01 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

147#
 Tác giả| Đăng lúc 7-1-2013 00:13:58 | Xem tất
Chương 74 : Ban hôn

Edit : Kurt

Beta : BW_mylove_SG


-----------------------------------------------------


Các bạn khi comment ủng hộ hãy làm đúng luật kites. Comment bằng tiếng Việt có dấu, từ 3 dòng trở lên, không cố tình xuống hàng, không dùng ngôn ngữ teen - chat, lặp lại ký tự, tránh để mod nhắc nhở tụi mình nhé. Cũng đừng để tụi mình nhắc nhở các bạn kẻo lại nặng lời mất hòa khí.

Cảm ơn các bạn !!!

-------------------------------------------------------------


Ngày ngày gắn liền với những cơn giận dữ cùng những tiếng gào rống trôi qua thật nhanh, mới đó đã sắp đến ngày sinh của Độc Cô Hành. Vân Khinh sau nhiều ngày điều dưỡng, thân thể suy yếu cũng nhanh chóng khỏe lại, so với ngày trước có khi còn tốt hơn, trông như một nàng tiên giáng trần vậy.

Chưa từng có một nước nào hùng mạnh đến như vậy, còn chưa đến ngày sinh của Tần vương Độc Cô Hành mà đã khiến bốn quốc gia Yến, Triệu, Ngụy, Hàn lục tục kéo đến Đô thành Tần quốc để chúc mừng.

Trên dưới kinh thành vô cùng đông đúc, thật là náo nhiệt.

Hôm nay, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, cũng là ngày đại thọ của Độc Cô Hành. Từ hoàng cung cho tới phủ đệ chư hầu, không ai không thần thái sáng láng, trang phục chỉnh tề.

Tại Dực vương phủ, Độc Cô Tuyệt khoác áo bào đen thêu viền vàng, đai lưng màu xanh thẩm nạm ngọc đỏ, nhìn rất đơn giản nhưng lại khiến cả người hắn toát lên khí phách vô cùng ngạo nghễ. Chiếc mặt nạ sắt lạnh lẽo mang trên mặt, che bớt một phần gương mặt yêu diễm, nhìn qua lại càng tăng thêm vẻ lãnh khốc lạnh lùng.

“Vương gia, có cần thuộc hạ đi thúc giục một chút không? Đã không còn sớm nữa.” Sở Vân đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt, nhìn Độc Cô Tuyệt bình thản uống trà, rồi lại nhìn trời ngắm đất, nếu không rời phủ sẽ đến muộn mất.

“Gấp cái gì.” Độc Cô Tuyệt ngồi ở gian ngoài phòng Vân Khinh, thản nhiên nói.

Phía sau Mặc Ngân, Mặc Ly nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu không nói gì, chỉ có Vương gia nhà bọn họ dám nói những lời này trong ngày sinh của Tần vương mà thôi, đã không tới sớm thì chớ, giờ sắp muộn tới nơi rồi mà còn chưa đi, đưa mắt tìm khắp thiên hạ này cũng chỉ có mỗi Vương gia nhà bọn họ.

Lúc cả đám đang nói chuyện, tấm rèm trân châu trong phòng vang lên tiếng va chạm khẽ, bàn tay trắng ngần của Vân Khinh đang vén tấm rèm lên, ngước mặt nhìn Độc Cô Tuyệt, có vẻ áy náy nói : “Để chàng chờ lâu”.

Cô đã nói ăn mặc đơn giản là được rồi, không ngờ Độc Cô Tuyệt lại cố ý muốn cô đặc biệt chuẩn bị phục trang. Lại còn nói hôm nay không giống với mọi lần, còn sai hai nha hoàn đến giúp cô. Làm cho cô chậm trễ.

Độc Cô Tuyệt không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Vân Khinh.

Mái tóc cô được búi lên bằng một cây trâm phượng chín vòng lung linh, những sợi tơ vàng nhiều màu sắc từ cây trâm phượng buông rũ xuống, nhẹ nhàng lắc lư theo mỗi bước chân uyển chuyển của Vân Khinh, ánh lên thứ ánh sáng đầy màu sắc tuyệt đẹp.

Bộ cung trang trang nhã màu trắng như ánh trăng có điểm những cụm mây xanh, được khoác lên thân hình mảnh khảnh. Mỗi bước chân của cô khiến cho trong phòng như có một tầng hơi nước mỏng manh, mơ hồ phủ nhẹ lên. Bên hông đeo một miếng ngọc lưu ly trong suốt cực kỳ thanh nhã. Tất cả làm nền cho khuôn mặt thanh thoát như đóa phù dung. Cái bớt hình hoa anh đào chính giữa trán càng làm cho Vân Khinh vốn đã xinh đẹp lại càng trở nên tuyệt trần hơn nữa, giống như một nàng tiên đến từ một tầng trời nào đó, phiêu miểu và huyền ảo.

Độc Cô Tuyệt biết Vân Khinh xinh đẹp, nhưng không ngờ rằng sau khi phục trang lên lại đẹp đến nhường này, quả thực làm cho người ta nhìn không rời mắt được.

“Bị muộn rồi.” Vân Khinh bước lên nhìn Độc Cô Tuyệt vẫn đứng yên bất động.

Độc Cô Tuyệt chợt phục hồi lại tinh thần, duỗi tay ra ôm lấy Vân Khinh, mặt đầy kiêu ngạo lẫn cuồng vọng nói : “Để cho bọn họ chờ”.

Thu xếp xong mọi thứ đương nhiên là muộn rồi. Sở Vân cũng chẳng vội vã gì, cứ để xe ngựa đi chậm rì rì đến hoàng cung. Trễ một bước cũng là trễ, mà trễ hai bước cũng là trễ, không phải sao.

Tần hoàng cung, được xây dựng qua các đời Tần vương, cực kỳ nguy nga, tráng lệ. Phong cách của hoàng cung giống hệt phong cách của Tần quốc, làm cho người ta cảm thấy sự dũng mãnh, lạnh lùng, mạnh mẽ. Toàn bộ cung điện lấy màu đen làm màu chủ đạo trong kiến trúc và xây dựng, làm cho người ta có cảm giác bị áp lực vô cùng lạnh lẽo và cao cao tại thượng.

Lúc này trong điện Hiên Viên - chính điện hoàng cung, Độc Cô Hành mặc trường bào màu đen ngồi trên vị trí cao nhất, đầu đội vương miện châu ngọc, nét mặt tươi cười uy nghiêm, nhìn xuống bên dưới.

“Sứ thần Triệu quốc đến.” Tiếng thông báo vang lên, một ông lão tóc hoa râm, khuôn mặt tươi cười bước nhanh vào Hiên Viên điện, người đến mặc dù đã già, nhưng vẫn rất nhanh nhẹn.

“Sứ thần Triệu quốc Ngụy Chí bái kiến Tần vương  bệ hạ, vương chúng tôi lâm bệnh không thể đích thân đến, đặc biệt căn dặn Ngụy Chí chuyển lời chúc đến Tần vương, chúc bệ hạ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Dứt lời, Sứ thần Triệu quốc khẽ đưa tay lên, năm người thanh niên đi theo phía sau lập tức trình lên một hòm gỗ lớn, kéo tấm vải đỏ che phía trên xuống, bên trong hòm hiện ra mười hai viên ngọc trai lớn, mười miếng lam ngọc cực kỳ đẹp, ba thanh ngọc phỉ thúy sáng lấp lánh, số lượng tuy ít nhưng tất cả đều là loại thượng hạng.

Tâm trạng Độc Cô Hành rất tốt, cười ha hả: “Triệu vương khách khí rồi, Ngụy Thừa tướng đến quả nhân đã rất vui mừng. Người đâu, mời Thừa tướng ngồi.”

“Tạ Tần vương bệ hạ.” Lão Thừa tướng Triệu quốc thấy vậy lập tức cung kính nhưng không hề để mất thân phận đi theo lễ quan dẫn vào vị trí ngồi xuống.

“Sứ thần Ngụy quốc đến.”

“Sứ thần Hàn quốc đến.”

Những tiếng thông báo nối tiếp nhau vang lên, chỉ một lát sau trong điện Hiên Viên gần như đã kín người ngồi. Các đại thần trong triều, Sứ thần các nước khác hầu như đã đến đông đủ. Trong điện Hiên Viên đã sắp không còn chỗ ngồi nữa, vô cùng đông đúc.

Độc Cô Hành ngồi trên cao nhìn xuống triều thần phía dưới, khuôn mặt khẽ mỉm cười, nhưng lại ngầm nhíu nhíu mày. Độc Cô Tuyệt chết tiệt này sao giờ này còn chưa đến, Sứ thần các nước khác đều đến hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn. Chẳng lẽ có chuyện gì không ổn?

“Sứ thần Yến quốc đến.” Tiếng thông báo vừa dứt, Lâm Thượng đại phu của Yến quốc tươi cười bước vào, cao giọng chúc mừng: “Tần vương bệ hạ, Yến quốc là vùng nông thôn đất hoang, không có gì đặc biệt để mang đến chúc mừng ngày sinh của Tần vương, chỉ chúc Tần quốc mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.”

Những lời này nghe có vẻ rất vô lễ, nhưng nếu nghe thật kỹ mới thấy nếu không phải có mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp thì làm sao có thể nói như thế, cho dù mức độ thân thiết thực sự đến đâu cũng rất khôn khéo.

Độc Cô Hành nghe thấy đương nhiên hiểu rõ ý của Lâm Thượng đại phu, rất vừa lòng gật đầu cười nói: “Hay, hay lắm, lời chúc này quả nhân rất thích, quả nhân Phúc Thọ song toàn, Đại Tần ta quốc thái dân an, đúng là hay, mời ngồi.”

Lâm Thượng đại phu thấy vậy cũng tươi cười rạng ngời. Tần quốc không thiếu bất cứ thứ gì, cho dù Yến quốc ông có dâng lên thứ tốt nhất cũng không thể lọt vào mắt của Tần vương được, không bằng chúc một câu này có khi lại khiến người khác thỏa mãn hơn. Quả nhiên là Tần vương rất vui sướng.

Khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Lúc Giá Hiên Nghị trở về với bộ dáng như vậy, bọn họ từ Yến vương cho tới quần thần gần như đều chết lặng nửa hồn, cũng may là mặc dù một vạn tướng sĩ đều chết sạch nhưng Dực vương Độc Cô Tuyệt cũng không sao cả, bằng không hôm nay đừng nói là nịnh hót, mà có khi binh lính Tần quốc đã xuất phát đến gần lãnh thổ của Yến quốc rồi.

Bởi vậy hôm nay đến đây, thứ nhất là vì chúc mừng sinh nhật của Tần vương, thứ hai chính là đến để yết kiến Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh. Không biết ý của Giá Hiên Nghị là gì, cứ sống chết nhất định bắt ông phải tạo một mối quan hệ thật tốt với Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, không được chậm trễ một khắc nào, đặc biệt là Vân Khinh, nhất định phải giữ chặt mối quan hệ tốt đẹp này.

Nhìn thoáng qua những người trên điện, Lâm Thượng đại phu đang định tìm Độc Cô Tuyệt hành lễ, chợt thấy người mình muốn tìm không có ở đây, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Dường như Dực vương chưa tới?”

Độc Cô Hành nghe vậy khẽ nhíu mày nhưng sắc mặt không hề thay đổi, mỉm cười nói: “Dực vương......”

“Dực vương đến.” Chưa kịp nói dứt câu, tiếng của lễ quan thông báo đã vang lên. Độc Cô Tuyệt nắm tay Vân Khinh, chậm rãi sóng đôi bước vào.

Mọi người trong điện vốn đang nói chuyện, thì thầm với nhau, lập tức im bặt nhìn về phía Độc Cô Tuyệt. Những tướng sĩ là thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt đồng loạt khom người cúi đầu, cực kỳ tôn kính.

Nhẹ nhàng như một cơn gió. Một lạnh lùng, nghiêm trang, một thanh lệ thoát tục, một đầu đội trời chân đạp đất, một tuyệt đẹp đến xuất trần, trong khoảnh khắc thu hút hết ánh mắt của mọi người. Trong điện Hiên Viên đen bóng một màu chợt trở nên tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt cũng có thể nghe rõ.

Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn lướt qua đám quần thần trong điện, trên mặt chợt tràn đầy sát khí. Những người đang nhìn Vân Khinh chằm chằm đến xuất thần hoàn hồn lại ngay lập tức, cả đám vội quay đầu không dám nhìn Vân Khinh nữa, ai dám chọc giận Dực vương Độc Cô Tuyệt chứ.

Vân Khinh đứng ở bên cạnh Độc Cô Tuyệt thấy vậy cũng không có cảm xúc gì, cứ thanh đạm, bình thản lại tự nhiên.

“Thần đệ và Vân thị nữ Khinh (*) chúc mừng sinh nhật vương huynh”. Độc Cô Tuyệt ôm ngang thắt lưng Vân Khinh cung chúc khá ngắn gọn, xúc tích.

* Vân là họ, Vân thị là nhà họ Vân, nữ chỉ con gái, Khinh là tên. Vân thị nữ Khinh ý chỉ cô Khinh – con gái nhà họ Vân. Một cách nói trang trọng.

Không cần nói cũng chẳng cần trả lời, thứ mà hai anh em bọn họ đều muốn nghe nhất chính là bốn chữ ‘nhất thống sáu nước’, nhưng đương nhiên lúc này không thích hợp để nói, còn những lời chúc phúc chân thành, tha thiết, tình sâu nghĩa nặng thì cần phải nhắc lại làm gì.

Độc Cô Hành gật đầu cười nói: “Được”. Vừa nói vừa cười cười nhìn Vân Khinh đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt.

Vân Khinh thấy vậy hơi khom người, khẽ nói: “Chúc bệ hạ thân thể khỏe mạnh, đạt thành ước nguyện.”

“Nói rất đúng, lời nói này rất thật lòng, ban thưởng.” Độc Cô Hành gật thật mạnh đầu, khen ngợi hết lời.

Chữ ban thưởng vừa thốt ra, quần thần trên dưới đều ngạc nhiên, một câu như thế mà ban thưởng cái gì chứ? Dực vương mang cô gái này lên điện đã không phù hợp quy củ rồi, bây giờ Tần vương lại nói ban thưởng là có ý gì đây?

Chỉ có chúng tướng sĩ bộ binh và Tả tướng biết nguyên nhân vì sao, chuyện xảy ra với Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt ở hoàng lăng lớn như vậy, muốn người khác không biết chuyện rất khó.

Cô gái tên Vân Khinh này dùng khả năng ngự thú cứu Tần vương Độc Cô Hành một mạng, đây chính là công lớn nhất, người có công cứu mạng như thế nếu là nam tất nhiên sẽ được ban quan tiến chức, nhưng Vân Khinh là nữ vậy chỉ có thể ban thưởng, huống chi cô lại có bản lãnh cao cường như vậy, lại thêm là người con gái của Dực vương Độc Cô Tuyệt, làm sao có thể chậm trễ được.

“Bệ hạ, vì sao lại ban thưởng?” Hình Bộ Thượng đại phu nhíu mày nhỏ giọng hỏi, ông chấp chưởng luật pháp Đại Tần, sao có thể chỉ vì một câu nói đầu tiên nhưng lại chẳng có công trạng gì đã ban thưởng như vậy, cho dù là người của Dực vương cũng không thể.

Độc Cô Hành mỉm cười không đáp, chỉ cười như có như không nhìn Độc Cô Tuyệt.

Độc Cô Tuyệt quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua Hình Bộ Thượng đại phu rồi lại quay đầu nhìn Tả tướng đang ngồi bên tay phải phía trên.

Tả tướng bắt gặp ánh mắt của Độc Cô Tuyệt, lập tức đứng dậy bước lên trước một bước hướng về phía Độc Cô Hành khom người nói: “Bệ hạ ban thưởng rất hợp lễ nghĩa.”

Dứt lời, y xoay người nhìn Hình bộ thượng đại phu, mặt mày rất nghiêm nghị nói: “Một tháng trước bệ hạ gặp nạn ở thành Tú Thủy, Vân Khinh cô nương đã liều mình cứu giúp, cứu bệ hạ chúng ta thoát khỏi sinh tử tồn vong, công lớn như thế có nên ban thưởng hay không?”

Hình Bộ Thượng đại phu vừa nghe xong lập tức nghiêm mặt đứng lên, việc bệ hạ bị tập kích trong triều hầu như đều biết rõ, cũng biết có người là thuộc hạ của Dực vương cứu giúp, không ngờ lại là người con gái nhìn có vẻ thanh nhã, cao quý trước mắt này.

Hình Bộ Thượng đại phu lập tức quay đầu nhìn Độc Cô Hành lớn tiếng nói: “Nên ban thưởng, nên ban thưởng thật lớn, công lao lớn như thế, bệ hạ nên ban thưởng thật hậu hĩnh mới phải.”.

“Nên ban thưởng.” Quần thần trong triều nghe thấy ai nấy cũng đồng loạt phụ họa.

Vân Khinh nghe thấy mọi người nói chuyện, sắc mặt cũng không chút thay đổi, không vui mừng cũng chẳng hứng thú, lạnh nhạt giống như chuyện này vốn chẳng quan hệ gì đến cô, dù sao cô cũng không thèm để ý đến mấy cái thứ phong thưởng gì đó, nếu sớm biết Độc Cô Tuyệt đưa cô tới đây là vì ban thưởng, cô sẽ không đến.

Độc Cô Hành thấy chúng triều thần trăm miệng một lời, không khỏi chậm rãi gật đầu, nhìn Vân Khinh đang vô cùng bình thản, lãnh đạm đứng giữa đại điện, nét bình thản kia giống như cả cung điện hoa lệ này chẳng có gì đáng để ý.

“Vân Khinh, niệm ngươi có công cứu quả nhân, đáng được phong thưởng, ngươi có yêu cầu gì cứ nói.”

Chúng triều thần trong điện và Sứ thần bốn nước chợt đồng loạt nhìn về phía Vân Khinh, để cho người có công tự lựa chọn phần thưởng cho mình, như thế thật sự là một ân huệ rất lớn.

Vân Khinh nhìn lướt những người đang nhìn cô chăm chú, quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt cũng đang đứng bên cạnh nhìn cô, thản nhiên nói: “Dân nữ không muốn gì cả.” Có Độc Cô Tuyệt bên cạnh cô là đủ rồi, chẳng cần thêm bất cứ thứ gì khác nữa.

Một lời thốt ra, khắp đại điện chợt râm ran những tiếng thì thầm, cơ hội tốt như vậy mà lại nói không cần thứ gì cả, cô gái này...

Độc Cô Hành vừa nghe nhíu mày nói: “Một khi đã như vậy......”

“Có công phải thưởng.” Độc Cô Hành chưa nói hết câu, Độc Cô Tuyệt vẫn im lặng từ sau khi bước vào đại điện nói câu chúc mừng, đột nhiên cất giọng vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc cắt ngang lời.

Vân Khinh nghe vậy khẽ giật mình, sau đó quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Tuyệt cho rằng cô muốn ban thưởng sao? Cô cần ban thưởng cái gì chứ? Độc Cô Tuyệt hẳn là biết ý cô mà, vì sao?

Độc Cô Tuyệt chỉ hung hăng nắm chặt tay Vân Khinh, ánh mắt bình thản nhìn Độc Cô Hành, mặt mày lạnh lùng lại vô cùng nghiêm túc.

Độc Cô Hành cũng trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, nhưng không đấu lại ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn của hắn, một lúc sau đành thu hồi lại ánh mắt đối đầu với Độc Cô Tuyệt, nhìn Vân Khinh ho nhẹ một tiếng nghiêm mặt nói: “Nay niệm Vân thị nữ Khinh có công cứu giá, tính tình cao thượng, tài năng xuất chúng, những vật trần tục không xứng đáng ban thưởng trong trường hợp đặc biệt này, đặc ban hôn cùng vương đệ Dực vương Độc Cô Tuyệt, chọn ngày thành hôn.”

Độc Cô Hành vừa nói xong, đại điện vốn đang râm ran, ồn ào chợt trầm xuống, phần thưởng này rất cao, đem chính Dực vương Độc Cô Tuyệt làm phẩm vật ban thưởng.

“Chúc mừng Dực vương, chúc mừng Vân cô nương.” Trong lòng Tả tướng đã sớm có sắp xếp, lúc này xoay người về phía Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, tươi cười sáng lạn chúc mừng trước tiên.

“Chúc mừng hai vị, tình cảm bền lâu sớm kết thành đôi.” Lâm Thượng đại phu cũng là một người khôn khéo, thấy vậy lập tức đứng dậy, hướng về phía Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt lên tiếng chúc mừng.

“Tạ vương huynh.” Độc Cô Tuyệt nghe vậy cũng không khách khí, hướng về phía Độc Cô Hành thi lễ, lớn giọng cảm tạ.

Lời của hắn vừa thốt ra, chúng triều thần trong đại điện đồng loạt xoay người lại nhìn, Dực vương Độc Cô Tuyệt nhanh chóng nhận lời như vậy chắc chắn đã có sự chuẩn bị, việc này hẳn là rất hợp tâm ý của hắn đây mà, cả đám chỉ biết ngước mặt nhìn nhau, cười khổ không thôi.

Đã sớm biết cô gái tên Vân Khinh này là người con gái của Dực vương Độc Cô Tuyệt, nhưng cứ nghĩ rằng dù cô ta được Dực vương sủng ái, cũng chỉ là một cô gái xuất thân nghèo khổ, tầm thường, được sủng ái lắm cũng chỉ có thể làm thứ phi đã là cao quý lắm rồi, tuyệt đối không thể ngồi lên ngôi vị chính phi, như vậy bọn họ mới có thể tự đến cửa cầu thân, người con gái bên cạnh Dực vương tất nhiên phải có thân phận xứng với hắn.

Bởi vậy chẳng ai ngờ tới hôm nay đích thân Tần vương lại ban hôn, như thế tuyệt đối là chính phi, thân phận này rất khác biệt, tuyệt đối không thể coi thường, cho dù sau này con gái bọn họ có thể vào Dực vương phủ, cũng không thể ngồi trên đầu cô ta được, sau lưng có Tần vương đích thân chỉ hôn, ai dám động đến cô ta. Không chỉ không qua mặt được Dực vương, mà còn có Tần vương nữa.

Chỉ là một thường dân không ai biết gốc gác ở đâu, vậy mà trong khoảnh khắc đã từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, tuy vậy không ai dám lên tiếng phản đối, công lao cứu Tần vương thì phủ nhận kiểu gì, ai dám có lý do gì để thoái thác.

Bọn họ nhìn thấy chàng trai tốt nhất Tần quốc đã vuột khỏi tay con gái nhà mình, rơi vào tay một cô gái chẳng có thế lực lẫn thân phận gì thì cay đắng vô cùng, nhưng có cay có đắng đi chăng nữa cũng điều chỉnh tâm trạng rất mau lẹ, sau khi trầm mặc trong nháy mắt chúng triều thần đồng loạt đứng lên, mặt mày tươi cười lớn giọng chúc mừng. Cả Dực vương lẫn Tần vương đều đồng ý, bọn họ còn làm gì được nữa, thôi thì dành chút chân thành chúc mừng đi.

“Dực vương, chúc mừng ......”

“Chúc mừng, chúc mừng......”

Trong phút chốc, buổi lễ mừng thọ liền biến thành vui mừng vì chuyện ban hôn.

Vân Khinh nhẹ nhàng nắm tay Độc Cô Tuyệt, đôi mắt trong veo, dịu dàng như nước bình thản nhìn Độc Cô Tuyệt, trong đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo kia là một sự kiên quyết, cứng rắn, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt dưới vẻ cứng rắn kia Vân Khinh lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Người này, sao có thể suy nghĩ cẩn thận, kỹ lưỡng đến như vậy, cô vốn không hề nghĩ tới những chuyện này, cho dù cô không hiểu lắm những quy tắc luật lệ cung cấm này, nhưng cũng không phải là không biết gì. Con người này lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng tâm tư lại tinh tế, cái gì cũng nhìn thấu, cô thực sự rất may mắn mới được hắn yêu thương đến như vậy.

“Thế nào, Vân Khinh, ngươi không hài lòng với phần thưởng này?” Độc Cô Hành thấy Vân Khinh lặng im không nói gì, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

“Dám không hài lòng, mau tạ ơn.” Độc Cô Tuyệt nghe vậy, nhướn mày, trừng mắt nhìn Vân Khinh chằm chằm, nhỏ giọng khẽ gầm lên với cô.

Vân Khinh thấy vậy khẽ nở nụ cười, dần dần nụ cười ấy càng ngày càng rạng rỡ, kiều diễm, giống như trăm hoa nở rộ, tỏa ra ánh sáng như ngọc khiến ai nhìn thấy cũng phải lóa mắt, không thể hít thở nổi. Những người có mặt trong đại điện đồng loạt ngừng thở, thì ra cô gái này khi bình thường thì rất lạnh lùng, lãnh đạm, nhưng một khi nở nụ cười lại xinh đẹp tuyệt trần đến như thế.

Vân Khinh nhẹ nhàng cúi người xuống, khóe miệng tươi cười nói: “Đa tạ bệ ...”

“Sứ thần Sở quốc đến.” Vân Khinh còn chưa tạ ơn xong, bên ngoài cung điện tĩnh lặng đột nhiên vang lên tiếng lễ quan thông báo, sứ thần Sở quốc quả nhiên đã đến.

Độc Cô Tuyệt và Độc Cô Hành nhìn nhau trong khoảnh khắc. Độc Cô Tuyệt kéo Vân Khinh, bước nhanh về vị trí cao nhất đầu tiên bên trái phía dưới Độc Cô Hành. Sở vương hiện tại của Sở quốc là Sở Hình Thiên, y phái người đến chúc mừng nhất định là có vấn đề. Chuyện của hắn và Vân Khinh để nói sau, trước mắt phải xem sứ thần Sở quốc này muốn làm gì đã.

Sở quốc xảy ra biến cố to lớn trong thời gian ngắn, vài vị trọng thần trong triều đều biết rõ chuyện này, lập tức phất phất tay dẫn dắt triều thần hai phái văn võ trong triều ngồi xuống, chậm rãi chờ thái độ của Sở quốc.

Sứ thần Yến quốc, Ngụy quốc, Hàn quốc, Triệu quốc thấy vậy cũng liếc nhau, ngồi yên không nói gì. Sở, Tần xưa nay không hợp, cũng không phải hôm nay mới biết. Lúc Sở vương mới đăng cơ, Tần quốc không phái sứ thần tới chúc mừng, hôm nay đại thọ của Tần vương, Sở Vương lại phái người tới đây, chuyện này...

“Sứ thần, xin để kiếm ở bên ngoài.” Trong tĩnh lặng, chợt nghe tiếng bước chân ở bên ngoài điện và ngay sau đó một thị vệ đột nhiên trầm giọng quát.

“Sở quốc ta cũng không có quy củ này, sao nào, Tần vương lại nhát gan như thế à?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, một người xuất hiện ở chính giữa gian ngoài đại điện, đứng ngay cửa đại điện, đôi mắt lạnh lùng như băng quét qua những người đang có mặt trong đại điện, nhìn Độc Cô Hành đang ngồi trên cao, rồi lại chuyển sang người Độc Cô Tuyệt.

Vân Khinh giương mắt nhìn lại, chỉ thấy người tới mặc trường bào màu xanh lam, ngầm lộ vẻ của kẻ lãnh đạo, bên hông đeo một thanh kiếm. Nhưng so với bộ dáng gian tà kia thì thanh kiếm đó chỉ giống như một vật trang trí, tùy tiện mang theo mà thôi, chẳng hề hài hòa với con người y chút nào.

Người này nhìn có vẻ nho nhã, nhưng sâu trong đáy mắt lại toát lên vẻ âm hiểm khó lường, trực giác của Vân Khinh mách bảo cô không thích con người này

Kẻ đó vừa nói xong, sắc mặt mọi người trong đại điện đều thay đổi, dám cả gan nhục mạ bệ hạ bọn họ như thế, một vài võ tướng trong triều nhảy ra.

“Thiết Báo, chỉ bằng những lời này của ngươi bổn vương đã có thể giết ngươi.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn thẳng người tên là Thiết Báo nọ, trầm giọng gằn từng chữ.

Vân Khinh nghe Độc Cô Tuyệt gọi tên của người mới đến, khẽ nhíu nhíu mày, cô đã từng nghe Độc Cô Tuyệt nói qua về các thuộc hạ của Sở Hình Thiên, ba đại tướng quân của Hoàng Tuyền Thiết Vệ, Thiết Long, Thiết Hổ, Thiết Báo. Thiết Long giỏi cưỡi ngựa bắn cung, Thiết Hổ giỏi tác chiến, Thiết Báo giỏi mưu lược, đáng sợ nhất trong ba người này không phải là hai người phía trước, mà là người nêu tên sau cùng - Thiết Báo.

Thiết Long đã bị Độc Cô Tuyệt giết chết rồi gửi đầu về Sở quốc, hôm nay Thiết Báo đến, hơn phân nửa là chẳng có chuyện tốt lành gì.

Thiết Báo vừa nghe xong chỉ nhìn Độc Cô Tuyệt, thản nhiên nói: “Đương nhiên là Dực vương có bản lĩnh đó, nhưng Dực vương không sợ vì chuyện này mà hai nước sẽ khai chiến sao.”

Y vừa dứt lời, không khí trong đại điện có phần đông cứng lại, chưa từng có kẻ nào dám đem chuyện hai nước khai chiến hỏi thẳng mặt như thế.

Độc Cô Tuyệt hừ lạnh một tiếng, không tránh né cũng không khước từ nói: “Ngươi cho là bổn vương sợ?”

Một câu nói vừa giống như hỏi lại giống không hỏi, nhưng những người có mặt trong triều, thậm chí chính bản thân Thiết Báo cũng biết Độc Cô Tuyệt không sợ khai chiến, có lẽ cái hắn đang chờ chính là một cơ hội để khai chiến.

Thiết Báo lập tức mỉm cười, quay đầu nhìn Độc Cô Hành vẫn lặng im không nói gì hỏi: “Đây chính là lễ đãi tân khách đến chúc thọ Tần vương sao?”

Quần thần trong triều vừa nghe Độc Cô Tuyệt nói như vậy, mà Thiết Báo lại nói sang chuyện khác như thế, ai nấy đều đồng loạt khẽ thở phào nhẹ nhõm, gần đây sứ thần Sở quốc đều có thái độ như thế, nếu là kẻ khác sẽ không dám tiếp nhận sự khiêu khích của y, may mắn là Độc Cô Tuyệt có mặt ở đây ngăn chặn khí thế của y, nếu để cho Tần vương tự lên tiếng sẽ rơi vào thế yếu.

“Dùng lễ đến quả nhân tự nhiên sẽ dùng lễ tiếp đãi, không nhìn nhận lễ pháp Đại Tần, làm sao quả nhân tiếp đãi bằng lễ được.” Độc Cô Hành ngồi ngay ngắn trên cao, nói nghe có vẻ rất thuận, nhưng gằn từng tiếng một vô cùng uy nghiêm.

Thiết Báo nghe xong chỉ cười lạnh lùng, tháo cái bọc quấn quanh thanh trường kiếm xuống, vẩy tay ném cho thị vệ đứng ngoài đại điện, vỗ vỗ tay, hai mắt lạnh lùng, cười cười nhìn Tần vương Độc Cô Hành, khí thế kiêu ngạo nhưng lại biết co biết giãn theo tình thế.

Thiết Báo chậm rãi bước vào đại điện, nhìn lướt qua mọi người bên trong, chống mắt nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Hôm nay, ngoại thần phụng mệnh Sở Vương, đưa lễ vật của Đại Sở đã được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ cho ngày đại thọ của Tần vương, biểu thị cho mối thâm giao cũng như tình nghĩa thắm thiết của hai nước Sở Tần.” Bốn chữ ‘tình nghĩa thắm thiết’ được y đặc biệt nhấn mạnh.

Độc Cô Tuyệt thấy Thiết Báo đáng ra phải nói với Độc Cô Hành nhưng ngược lại lại nói với hắn, cũng sớm hiểu được ý nghĩa trong đó, nhớ lúc trước hắn đã tặng cho Sở Hình Thiên một phần lễ vật rất hậu hĩnh, lập tức quét ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, sắc bén, khóe miệng cong lên nở nụ cười đầy mùi máu.

“Vậy quả nhân cần phải đa tạ Sở Vương rồi.” Độc Cô Hành tiếp nhận một câu, rất bình tĩnh mà lại tôn quý.

Thiết Báo khẽ xoay người, chu toàn lễ nghĩa rồi nói: “Hy vọng Tần vương thích.” Vừa dứt lời, y vỗ tay một cái, bên ngoài đại điện lập tức vang lên tiếng bước chân, tám chàng trai lực lưỡng khiêng một cái thùng lớn làm bằng gỗ kỳ lân bước vào, đặt thật mạnh xuống. Thùng gỗ này dài khoảng một trượng, ngang ba thước.

Bên trong thùng lại có thùng, Vân Khinh nhìn cái thùng lớn trước mắt, khẽ nhíu mày nhìn, nghiêng mặt nhìn Độc Cô Tuyệt vẫn rất bình thản không chút thay đổi.

“Mời.” Thiết Báo lui lại hai bước, khuôn mặt đầy vẻ hiểm độc, tươi cười nhìn Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt nói.

Độc Cô Tuyệt quét mắt nhìn thùng gỗ mộc kỳ lân kia, quanh thân không có một khe hở, nhìn thế nào cũng giống như một khối gỗ liền mạch, làm sao mở ra đây?

Muốn mở nó ra cũng không khó, chỉ cần đập nát nó ra là được, nhưng đây là lễ vật Sở Vương dâng cho Tần vương, trong điện này ngoại trừ Tần vương tự tay phá hủy nó thì còn ai có thể ra tay được chứ, nhưng muốn Tần vương tự tay mở ra thì còn gì là thể diện của Tần quốc nữa.

“Sao thế, không ai có thể mở cái thùng này ra sao, người Đại Tần vốn tài giỏi, kiệt xuất, lại không có người dùng được sao?” Thiết Báo tươi cười nham hiểm, đứng bên cạnh nhìn lướt qua đại điện đang chìm trong sự yên lặng ngắn ngủi.

“Sứ thần Tề quốc, hoàng thái tử đến.” Trong lúc mọi người đang trầm mặc, viên lễ quan bên ngoài điện đột nhiên thông báo, quần thần trong đại điện chợt ngẩn người, Tề thái tử đích thân đến đây.

“Là cái thùng gì, ta cũng muốn xem thử.” Một giọng nói nho nhã, điềm đạm vang lên, cùng với giọng nói này là một chàng trai áo trắng lay động, cả người toát ra sự ôn hòa bước vào.



Hết chương 74



Xì poi chap sau :
Độc Cô Tuyệt ngồi ở bên cạnh Vân Khinh, thấy vậy mặt mày nặng hơn đeo chì, sát khí lạnh băng tỏa ra, vừa bá đạo quàng tay ôm eo Vân Khinh, vừa trừng hai tròng mắt hết sức ngoan độc nhìn Tề thái tử, giọng nói chứa đầy sự cảnh cáo : “Tề thái tử, có ý kiến gì với Vương phi của bổn vương ư? "

......

Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy lời này của Tề thái tử, biết rằng Tề Chi Khiêm đã nhận ra Vân Khinh, nhiều năm không gặp như vậy mà lại có thể nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên, bảo hắn an tâm làm sao được, giận quá đi mất.



Xog nhiệm vụ, mềnh đi ôm đt tí rồi ngủ. beta 76 mãi mà chưa xong =))

Đùa chứ mấy chap sau đau não lắm.

Bình luận

Bắt đầu hay rồi hì hí hóng vụ động phòng =)))  Đăng lúc 8-1-2013 12:16 PM
cô Nu mơ ngủ à =)) đặt ẩn thì phải có cái khung đỏ "bài viết đặt ẩn" hiểu chưa "đạp đạp Nu"  Đăng lúc 8-1-2013 02:58 AM
cà phê tặng Cụ, chap này anh Tuyệt đáng yêu quá ^^ Cái tên thái tử Tề quốc xuất hiện rồi kìa *bóp cổ* ngày xưa mi dám phế tay của Khinh tỷ *đạp cho phát nữa* gruuuu   Đăng lúc 7-1-2013 06:52 PM
Hình như chap này cụ ko đặt ẩn bài mà:) có đúng hông ta? :))  Đăng lúc 7-1-2013 12:31 PM
bbx
Quần áo - tóc tai tỉ mỉ thế mà có thể chuyển ngũ ngọt như vậy thì đau não là phải rồi. Các bạn làm rất tuyệt. Thanks  Đăng lúc 7-1-2013 09:00 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Chich_bong + 5 Toẹt ca là soái ca cute nhất của l.

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

148#
 Tác giả| Đăng lúc 7-1-2013 11:31:52 | Xem tất
Tại sao sau chương 74 số bài phạm luật lại càng nhiều là thế nào?

Nhớ chương 70, 71 mình đều để 1 dòng màu hồng ngay trên đầu hướng dẫn cách đọc chương ẩn rồi cơ mà?

Lại thêm mấy bài cmt cho chương 74 cũng phạm luật nốt.

Mình có cảm giác các bạn không biết chữ thì phải. Hoãn 5 ngày chắc chưa là gì đâu nhỉ.

Ps: Mới tưởng rảnh rang được tí đang định ăn trộm thời gian beta 76, ai dè sếp lại bắt làm 1 đống báo cáo đầu giờ chiều xong. Hận đời vô đối. Sợ là không đủ hàng thú phi để post theo lịch mất.

Bình luận

5 bài spam nha cụ  Đăng lúc 7-1-2013 06:54 PM
sếp ngồi ngay sau lưng mà vẫn đọc tỉnh bơ :))  Đăng lúc 7-1-2013 03:08 PM
check FB nha cụ ;))  Đăng lúc 7-1-2013 02:32 PM
chiều nay chắc hơi rảnh, quăng đi chiều và tối nay tôi chỉnh cho xong luôn, mai mần việc khác :))  Đăng lúc 7-1-2013 01:00 PM
ok, xong sẽ send cụ ngay ;))  Đăng lúc 7-1-2013 12:50 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

149#
 Tác giả| Đăng lúc 7-1-2013 19:55:54 | Xem tất
Tối nay định beta cho nó xong 76. Cơ mà tối nay phải chỉnh kịch bản radio kỳ 4. Nhiều việc quá đê.

Cô Kim, cô có đảm bảo cho tôi là 77 nhẹ đầu hơn không đới =)). Chớ dạo này tôi xì chét lắm, đọc cái gì cũng u u mê mê, nhìn cái gì cũng thấy nó trôi trôi chảy chảy, nên e là chất lượng beta rất có vấn đề =)).

Hôm nay việc đè suýt chết, sếp dí sát mông, cơ mà được 1 chap H của độc quyền chiếm hữu nâng cao tinh thần =))

Bình luận

cụ đc ăn thịt nên nâng cao tinh thần =)) khụ khụ em nghĩ 77 rất ổn =)) ổn hơn các chap trước -=))))))))))  Đăng lúc 8-1-2013 04:38 AM
tất nhiên là k, mình mới post hàng hôm nay lúc hơn 0h mà =))  Đăng lúc 7-1-2013 10:46 PM
hôm nay có cháp mơi không Cụ :D:D:D  Đăng lúc 7-1-2013 10:42 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

150#
 Tác giả| Đăng lúc 7-1-2013 23:32:24 | Xem tất
Repost lại bài review của Ong - BW_mylove_SG viết cách đây hơn 1 năm cho truyện. Vì các bạn sắp phải ...


HUYNH ĐỆ THỦ TÚC TÌNH THÂM
QUÂN VƯƠNG MỘT ĐẤNG ANH MINH


Nếu hỏi ta rằng điều gì khiến ta ấn tượng nhất với Tần vương - Độc Cô Hành ta sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng đó chính là tình huynh đệ vô cùng đẹp của Hành ca và Tuyệt ca. Chính vì thế, ta đặt đấng quân vương anh minh kia dưới tình huynh đệ một bậc. Bởi với ta khi lần đầu nhìn thấy Hành ca không phải là hình ảnh của một Tần vương uy quyền mà là hình ảnh của một người anh trai vô cùng thân thiết, thấu hiểu tâm tư em trai của mình còn hơn chính bản thân của Tuyệt ca nữa. Hơn nữa, cũng chẳng phải hiền như bụt mà lại ranh mãnh, ma lanh chẳng kém ai, Tuyệt ca chỉ có ranh ma với nàng Khinh còn Hành ca thì còn cao tay hơn một bậc, nắm thóp ông em cái một khiến Tuyệt ca cứng họng chẳng làm được gì ông anh ma lanh của mình. Nhưng mà túm lại đơn giản vì Tuyệt ca ngố quá trong chuyện tình cảm nên chẳng mấy chốc mà bị Hành ca nắm được điểm yếu nhanh chóng.

Nhớ lần đầu tiên xuất hiện của Hành ca tại Vương phủ
tiếng cười sang sảng hùng hậu mà không kém phần uy nghiêm vang lên thật gần, rồi một bóng người vô cùng nhanh nhẹn bước tới, hoàn toàn không hề khách sáo như thể nhà mình. “Vương đệ, đại ca tới xem… Oa… Chỗ của Vương đệ sao lại có nữ nhân thế này?”

Chỉ một tiếng cười thôi đã thể hiện ra là con người uy quyền như thế nào, thân phận là quân vương - vua của một nước lớn mạnh như Tần quốc khi đó. Ây vậy mà bước tới vương phủ đã rũ bỏ ngay bộ mặt của một quân vương hoàn toàn coi đây đơn giản chỉ là nhà của đệ đệ của mình, còn bản thân mình chỉ là một ca ca mà thôi.
Độc Cô Hành vội bước tới nâng đệ đệ của mình dậy mà cười. “Khách sáo với đại ca làm gì, đây có phải trên đại điện đâu.” Dứt lời, y kéo tay Độc Cô Tuyệt vô cùng thân mật

Ngay lập tức, ghi dấu mạnh mẽ trong tâm trí của ta, một ca ca thật là tuyệt vời. Vì ta thực sự rất ghét chuyện huynh đệ tương tàn nhất là trong vương thất chắc chắn việc anh em chém giết lẫn nhau để tranh quyền đoạt vị lúc nào cũng tồn tại như là một chuyện hiển nhiên, không bao giờ có thể tránh khỏi. Thế mà anh em nhà Độc Cô này vừa thoát được cái bóng đen u ám đó lại còn ghi dấu một tình huynh đệ vô cùng đẹp đẽ, khiến một người đọc như ta không thể nào không ấn tượng được. Chỉ cần thể hiện qua cách xưng hô, cách gọi người em trai của mình là đủ để thấy Hành ca thực sự rất thân thiết và yêu thương em trai của mình
Xem ra Độc Cô Hành rất tốt với đệ đệ, thân là vua một nước mà vẫn chỉ tự xưng là ta mà thôi, không hề xưng cô gọi quả[2] với Độc Cô Tuyệt, nên nghe ra vô cùng thân thiết.

Thật sự rất thích Hành ca, nhưng mà cũng phải nói là mém tý nữa té ghế khi nghe huynh ấy nói chuyện với Tuyệt ca. Đường đường là vua của một nước, thế mà lại chạy ngay đến phủ của em mình chỉ vì nghe nói ở phủ có nữ nhân, bó tay Hành ca luôn, thiệt là nhiều chiện mờ ^^
..phủ đệ của hắn chỉ là xuất hiện một nữ tử mà thôi, thế mà đường đường một Tần vương như huynh ấy cũng phải tự mình chạy tới hóng chuyện, đúng thật là!

Đúng thật là gì nữa chớ, ngoài nhiều chuyện ra thì còn từ nào dành cho huynh chính xác hơn nữa hở Hành ca? Mà đọc đoạn này vừa ngưỡng mộ tình cảm của hai anh em vừa cười muốn sặc luôn, thật tình anh em nhà này làm mình vừa ngạc nhiên vừa thú vị, đáng để ta yêu mà^^. Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, nói Hành ca nhiều chuyện là thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng vì huynh ấy quan tâm em trai mình thôi. Chỉ vì thằng em trai ngốc của huynh ấy suốt ngày chỉ lo chinh chiến, không màng gì đến chuyện vợ con, bao năm rồi bên cạnh và trong phủ có bao giờ thấy xuất hiện nữ nhân đâu. Đến cả Bách hoa hội tổ chức ra chủ yếu là để cho đệ ấy chọn vợ thế mà có bao giờ thấy mò mặt tới đâu. Bây giờ đùng một cái lại dẫn theo nàng Khinh về thử hỏi sao huynh ấy không để ý, lưu tâm được chứ. Quả nhiên là huynh đệ tốt, yêu chết đi được ấy.

Thêm nữa là ta thích cái tính ma lanh và ranh mãnh của Hành ca khi đối phó với Tuyệt ca, mà phải nói một câu nữa là huynh ấy cũng rất tinh tế ấy chứ. Chỉ cần nhìn cách nói chuyện và hành i cử chỉ của Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt là đã nhanh chóng nắm được tâm tình của ông em và thái độ của nàng Khinh.
Y dừng một chút rồi nhìn thẳng Vân Khinh mà hỏi. “Vào cung với quả nhân không? Bãi bỏ thân phận nô lệ, ban thưởng cho cô chức nhạc sĩ cung đình.”
Độc Cô Tuyệt vừa nghe dứt câu, lập tức giận tới tái cả mặt. Hắn cáu kỉnh trừng mắt với Vân Khinh một cái rồi quay sang định trả lời Độc Cô Hành. Không ngờ bàn tay của y vốn đang đặt trên vai hắn giờ khẽ khàng bóp nhẹ một cái, ý bảo hắn không được lên tiếng
“Đa tạ ý tốt của bệ hạ. Vân Khinh vô ý với cao.”

hà hà đọc đoạn này tưởng tượng ra mình mà ở đó chắc không nhịn được cười mất, nhất là khi Hành ca cười cười với Tuyệt ca (mà ss Lãnh Vân quy cho là cái nụ cười gian xảo ấy). Ôi ông anh này, lúc này ai bảo huynh là vua của một nước chứ, cứ như hai đứa trẻ lớn xác đối đáp qua lại ấy ^^.Cho nên lại càng thích hơn nữa tình huynh đệ quý giá này.

Rồi đến khi vào Bách hoa hội, Hành ca lại lần nữa cho ta muốn lăn khỏi ghế khi hết lần này đến lần nọ bày mưu tính kế chọc tức ông em trai cứng đầu mà ngang ngạnh của mình. Lúc đầu, Hành ca ở thế bí so với Tuyệt ca, có hơi thất thế hơn một chút nên vô cùng bực mình và tức giận ông em của mình
Độc Cô Hành nhìn vương đệ Độc Cô Tuyệt đeo mặt nạ sắt, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm trang đang an vị bên cạnh y, vẻ mặt thản nhiên không thèm quan tâm đến đám công chúa quận chúa tiểu thư đang dạo chơi bên ngoài. Rốt cục y cũng hết chịu nổi mà tức giận nói. “Ở đây không phải chỗ của đệ, mau xuống đi dạo ngoài kia đi!”

Độc Cô Tuyệt vươn tay cầm lấy chén rượu, lạnh nhạt trả lời. “Ngồi đây hoặc đi về, đại ca chọn đi.”

Độc Cô Hành vừa nghe, giận tới mức nín lặng. Y đưa mắt nhìn ra phía vị trí chủ tiệc đặt ngoài tòa lương đình, không ít công chúa tiểu thư này kia đều đang ngồi ở đó, mà vị trí chính giữa vốn là dành cho Độc Cô Tuyệt. Ai ngờ kẻ nào đó đến thì có đến, nhưng lại mò vào chỗ của y mà ngồi, thế thì có gì khác không đến chứ?


Trời ạ, phải nói là đọc đi đọc lại đoạn này mà lần nào coi lại ta cũng không nhịn được cười, ai đời một đấng quân vương như thế mà lại tức giận đến thinh lặng chỉ vì chuyện cỏn con thế này, cũng tại Tuyệt ca cứng đầu quá, cố tình chọc tức anh mình mà. Nhưng mà cũng phải nói lại là ai bảo huynh ép Tuyệt ca nhà em lấy vợ chứ, Tuyệt ca có nơi có chỗ rồi mà huynh cứ ép bảo sao ca ca nhà em không phản kháng lại thế chứ ^^. Cứ như là hai anh em đang đấu xem ai lỳ hơn - như hai đứa trẻ con ấy, thật đáng yêu quá đi, lúc này thì Tuyệt ca đang hơn 1-0 rồi .

Thế nhưng Hành ca nào dễ chịu thua như thế, đã nói là ca ấy cao tay hơn Tuyệt ca ngố nhà mình mộ bậc mà, cuối cùng cũng đã kiếm ra được cách trị ông em ngang như cua của mình, lại còn rất hiệu quả nữa, thật đáng khâm phục cho Hành ca về mức độ ranh mãnh và gian xảo (cái này ss Lãnh Vân nói chứ hông phải ta nhé).

Hành ca xài cách gì thế nhỉ???

hực ra, không chỉ Hành ca mà bất cứ ai cũng có thể nhận ra được sự thay đổi của Tuyệt ca từ khi có nàng Khinh xuất hiện bên cạnh. Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân những thuộc hạ thân tín bên cạnh ai cũng biết như đều nhắm mắt làm ngơ coi như chưa thấy chỉ có đương sự là không nhận ra và chẳng biết gì hết^^. Nhưng có mình Hành ca là dám mượn tay Vân Khinh để trả thù ông em của mình, Hành ca thật là gian xảo mà, cách này từ xưa tới giờ khi nào cũng có tác dụng nhất là đối với chàng ngốc như Tuyệt ca.

Đọc đến đoạn này
Trong mắt y bỗng lóe lên, rồi y chợt phất tay gọi Tiểu Hàn Tử đang đứng sau lưng lại gần, ghé tai nói thầm vài câu

Ta không thể không liên tưởng mặt Hành ca với cái emo này, cứ nghĩ tới là ta lại mắc cười, cái ánh mắt của ca lúc này chắc chẳng thua gì con emo ấy đâu nhỉ Nhất là cái đoạn ca ấy cong môi lên cười sung sướng vì khi nàng Khinh xuất hiện, Tuyệt ca không thể giữ được cái vẻ chống đối tới cùng với mình nữa
Độc Cô Hành thấy Độc Cô Tuyệt vừa liếc thấy Vân Khinh lập tức sầm mặt xuống, thế là khóe miệng của y không nhịn được sung sướng mà cong lên.

Cứ như là vui mừng khi bắt được bí kíp vậy. Rồi còn chưa thỏa mãn, đã trả thù phải trả đến cùng, ai bảo dám chọc giận đại ca chứ. Mượn danh Dực vương ban mỹ tửu cho Vân Khinh, một mũi tên trúng ba đích

Thứ nhất, thông báo cho tất thảy mọi người biết Dực vương đang ở đây khiến Độc Cô Tuyệt lúc này muốn trốn trong này cũng không thể trốn được nữa, bắt buộc phải ra mặt.

Thứ hai, thăm dò thêm hành vi thái độ của em trai mình, chắc là để xác định cho chính xác tình cảm của ông em mình

Thứ ba là ép Tuyệt ca hết đường lui, nếu không thừa nhận ban tửu cho nàng Khinh để cho Hành ca ban thì khác nào thừa nhận nành Khinh là ý trung nhân của Hành ca, mà chuyện này thì ngàn lần không thể được mà.

Lúc này, ss Lãnh Vân tặng thêm cho Hành ca hai chữ nữa là gian ác, quả không sai mà.
Vương huynh, huynh làm thế là có ý gì?” Độc Cô Tuyệt nghe vậy, lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Độc Cô Hành.

Tần vương cười cười (gian ác). “Thần đệ không muốn ban thưởng rượu thì thôi, để quả nhân ban thưởng thay vậy nhé.”

Đây là Bách hoa hội, nói trắng ra chính là để cầu thân. Nếu ai có ý trung nhân, có thể ban thưởng rượu, hoặc tặng hoa, hoặc tặng đính vật, để biểu thị tâm ý của mình. Tuy hắn ta không tham gia mấy thứ vớ vẩn này, nhưng không phải là hắn ta không rõ ‘quy tắc’ của chúng. Mà hắn nhìn cô nàng Vân Khinh ở bên ngoài lương đình cũng không có vẻ mặt gì khác lạ, chắc chắn là không hiểu ý nghĩa của việc này. Độc Cô Hành ban thưởng rượu dĩ nhiên cô ta cũng sẽ nhận, thế thì chi bằng để hắn ban thưởng rượu cho xong. Quả đúng là tức chết hắn mà, Vương huynh lại dám giở trò xấu với hắn thế này đây.

Hành ca xài cách này, một lúc vượt lên dẫn đầu 3-1, quả nhiên là cao tay mà ^^
Đọc truyện đã chết cười, lâu lâu ss Lãnh Vân lại bồi thêm vào một vài dòng nho nhỏ khiến ta không thể chịu nổi, té ghế rồi bò lên lại té tiếp. Lần này nói nữa là không biết lần thứ bao nhiêu rồi nhưng vẫn phải nói một lần nữa là ta vô cùng thích Hành ca với tư cách là đại ca của Độc Cô Tuyệt và rất ngưỡng mộ tình cảm của hai anh em nhà này. Có lẽ sẽ còn rất nhiều chuyện đáng yêu và đáng ngưỡng mộ với anh em họ sau này, thôi thì chúng ta cùng chờ nhé.

Khi là một người anh thì là như thế nhưng trở lại là một đấng quân vương, Độc Cô Hành không khỏi khiến người ta cảm giác được ngay một vị vua uy nghiêm và tài giỏi, một đấng anh quân - cụm từ này dành cho Độc Cô Hành có lẽ không có gì là sai nhỉ?
Từ diện mạo đến thần thái đều toát lên khí chất của bậc đế vương khiến người ta không khỏi suy nghĩ về một anh tài kiệt xuất, trấn an lòng dân muôn phương
Người kia có vài phần giống với Độc Cô Tuyệt, có điều dáng vóc thiên về uy vũ và cường tráng, gương mặt vuông vức hình chữ quốc[1], lông mày kéo dài tới tóc mai, vô cùng tuấn lãng, nhưng không hề mang vẻ diễm lệ mị hoặc như Độc Cô Tuyệt. Trên người khoác một tấm trường bào màu đen đầy thoải mái, và toát ra tầng tầng khí chất đế vương trầm ổn

Chính cái khí chất trầm ổn đó không khỏi khiến người đọc mang một tâm trạng thoải mái và bình tâm khi đối diện. Nhưng cũng là trầm ổn như thế nhưng khi xảy ra chuyện lại trấp áp tinh thần kẻ thù, khiến không ít kẻ phải run sợ. Nếu với Độc Cô Tuyệt thứ khiến người ta phải hoảng sợ khi đối diện là sát khí tàn nhẫn đến tàn khốc thì với Độc Cô Hành chính là sự trấn áp tinh thần, tuy tĩnh mà khiến kẻ đối diện không khỏi run rẩy. Một cương, một nhu quả không gì bằng trong nhà có hai anh em như thế.
Khi xảy ra chuyện, tính cách này lại càng bộc lộ rõ ràng hơn
Gương mặt Độc Cô Hành vốn đang tươi cười, trong nháy mắt hạ nhiệt độ xuống cực độ, lạnh băng hung ác như Diêm La dưới Địa ngục.Y đứng phắt dậy, chén rượu trong tay bị bóp chặt vỡ tan thành từng mảnh lả tả rơi xuống đất.
Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt trở nên xanh mét, lập tức truyền lệnh xuống dưới, đồng thời hung hăng đập nát chén rượu trong tay

Có thấy không mọi người, cả hai đều trở nên lạnh lùng như băng trước biến cố nhưng cái cách đối xử với ly rượu thật khác biệt, một bóp chặt đến vỡ tan rơi thành từng mảnh, một đập nát trong tay. Một dùng ý chí uy nghiêm trấn áp, một dùng sức mạnh uy vũ đập tan ý chí kháng cự của kẻ thù.

Không hề có một chút biểu hiện sơ suất, đấng quân vương này thật làm cho cục diện của sự việc dù đang diễn ra theo chiều hướng nào cũng dần đi về quỹ đạo bình ổn của nó

Độc Cô Hành nghe vậy, lạnh lùng quét mắt liếc đám sứ giả sáu nước một cái, uy nghiêm lạnh lẽo, khiến không khí chung quanh như bị đè ép rất nhiều.

“Chuyện hôm nay, quả nhân ắt sẽ nói rõ ràng cho các nước.” Giọng nói đầy khí phách trầm trầm lãnh khốc, chắc chắn và oai vệ.


Quả nhiên, chỉ một câu là đã trấn áp lòng người. Bậc đế vương như thế nào phải ai cũng làm được.
Khi đọc đến chương này, ta nhận ra thêm một thứ đáng trân trọng hơn nữa giữa Hành ca và Tuyệt ca, đó chính là niềm tin của Hành ca dành cho Tuyệt ca. Một sự tin tưởng tuyệt đối. Nếu không phải có một niềm tin lớn lao đến như thế làm sao Hành ca để cho Tuyệt ca nắm toàn bộ hơn trăm vạn binh mã của Tần quốc, nắm quân quyền tuyệt đối được. Nếu Tuyệt ca có ý đồ mưu phản thử hỏi Hành ca trở tay kịp không? CHuyện xảy ra lần này lại một lần nữa khẳng định niềm tin đó. Vốn là chuyện đại sự, mưu đồ việc lớn liên qua đến Thất quốc thế mà chỉ cần thấy Tuyệt ca tin tưởng hoàn toàn và giao phó mọi việc cho Vân Khinh, Hành ca cũng không hề nói đến dù chỉ một lời, quả thực lòng tin của ca ca dành cho đệ đệ này là tuyệt đối không hề nghi kỵ.

Đối với thời buổi loạn lạc như thời Chiến quốc này, chỉ có thể tin tưởng và dựa vào chính bản thân mình thì dường như niềm tin là một thứ hiếm hoi và xa xỉ. Nhất là trong vương thất lại càng hiếm hoi hơn nữa. Thế mà, Hành ca đã hoàn toàn xóa bỏ mọi nghi kỵ, trao cho Tuyệt ca một niềm tin tuyệt đối. Lại một lần nữa thật đáng ngưỡng mộ và khâm phục vì tình huynh đệ vô cùng đẹp của hai anh em này.

Với ta, những thứ đẹp nhất trong Thú Phi đã được định hình, ta mong mỏi sẽ được chứng kiến những thứ đẹp hơn nữa và chờ đợi những gì đã định hình thăng hoa trong suốt quá trình theo cùng truyện.


Ong, Nu à, những ngày chúng ta ăn Thú phi, ngủ thú phi, nói cũng thú phi đâu rồi ấy nhở. Ngày ấy chúng ta vẫn cứ ta - nàng.  Giờ đọc lại thấy mắc cười quá . Hố này đầy bài chất của Ong.

Bình luận

tôi hận cô :((  Đăng lúc 8-1-2013 03:32 PM
hồi xưa bên cạnh thành phố em ở có trận đá có Messi mà hôm ấy em biết tin muộn ko mua vé kịp để qua đó xem đc ý T.T tiếc đứt ruột hic  Đăng lúc 8-1-2013 03:16 PM
Tôi đang mừng bé êu tôi giành QBV lần thứ 4 nhá :))  Đăng lúc 8-1-2013 03:04 PM
á cụ cởi quần rồi? vậy để em mặc zị :((  Đăng lúc 8-1-2013 02:57 PM
thú thật em chưa đọc, để mai rảnh đọc sau, giờ buồn ngủ gần chết =))))))))))))  Đăng lúc 8-1-2013 05:40 AM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
Chich_bong + 5 Bài viết hữu ích

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách