|
Quyển 1 – Chương 1: Danh tiếng Hoàng Hậu
Edit & Beta: Elvie Yuen
Trong Phượng Tê Cung yên tĩnh vô cùng, chẳng có chút gì giống chính điện của Hoàng Hậu – người đứng đầu lục cung.
Lộ Ánh Tịch tựa vào trường ỷ gần cửa sổ, ngón tay thanh mảnh hờ hững vén bức rèm che, tiếng đinh linh êm tai ngân vang khắp phòng. Bức rèm có xâu một chuỗi dạ minh châu của Đông Hải to bằng ngón tay cái, sáng loáng mượt mà, toả ánh sáng lung linh quý phái. Sự xa hoa này, như nói lên cô được ân sủng đến dường nào, nhưng trên thực tế, cô gả vào Hoàng Triều đã nửa năm, Hoàng Đế ngủ qua đêm ở tẩm cung cô chỉ vỏn vẹn có một đêm.
Lộ Ánh Tịch hơi nhếch môi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần sáng loá cả mắt. Hoàng Đế của Hoàng Triều, Mộ Dung Thần Duệ, thâm trầm khó lường ngoài dự đoán của cô. Đêm đại hôn, hắn – một người lỗi lạc, diện mạo khôi ngô tuấn tú, nụ cười hoà nhã, người chẳng có gì gọi là lạnh lẽo, chỉ như một công tử nho nhã không màng danh lợi. Nhưng lúc hắn ôm cô vào lòng, cô chẳng hề thấy ấm áp chút nào. Quả nhiên, hắn hoàn toàn không chiếm hữu cô. Hắn ở trước mặt cô, tự cắn đầu ngón tay, nhiễu máu lên tấm lụa trắng trên giường.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Lộ Ánh Tịch càng sâu hơn, cười đến trào phúng. Biểu tượng cho sự trinh tiết của cô lại là máu của hắn, mà không phải của cô. Người nam nhân này, đã quen nắm rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, nhìn xa trông rộng, không để bất cứ kẻ nào khiêu chiến quyền uy của hắn. Muốn tại đây giở trò với hắn, chỉ có con đường chết mà thôi. Thế nhưng, cô đã không còn đường lui.
“Công chúa.” Tiếng gọi trầm thấp vang lên, đó là tỳ nữ hồi môn của cô, Tình Thấm.
Lộ Ánh Tịch tao nhã xoay người, cười nói, “Tiểu Thấm, chúng ta đã không còn ở Ổ quốc, ngươi tốt hơn nên gọi ta Nương Nương, để tránh người khác mượn cớ bắt lỗi.”
Tình Thấm mỉm cười ngọt ngào, khẽ hạ thấp người, “Dạ, nương nương, nô tỳ lại quên, đáng bị trách phạt.”
Lộ Ánh Tịch khẽ cười, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt liếc nhìn Tình Thấm, sau đó xoay sang chỗ khác, thấp giọng nói, “Nói đi.”
Tình Thấm nhẹ nhàng quỳ xuống, giọng nói rất nhỏ, nhưng khuôn mặt đáng yêu lúc nãy giờ đây lại toát lên vẻ độc ác, “Công chúa, người đã lãng phí thời gian nửa năm.”
“Ta biết.” Đôi mắt sáng rũ xuống, che đi sự căm hận trong đáy mắt, ánh mắt lúc mở ra lại bình tĩnh không gợn chút sóng , “Ngươi lui ra đi.”
“Dạ, nương nương.” Tình Thấm cung kính đáp, đứng lên rồi lui ra ngoài.
Tẩm cư lại trở về sự yên tĩnh vốn có, Lộ Ánh Tịch khẽ thở dài. Mỗi khi Tình Thấm gọi cô một tiếng “công chúa”, chính là đang nhắc nhở cô, cô không phải là người tự do, cô đang mang trong người một nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Và bước đầu tiên của nhiệm vụ này chính là giành được sự sủng ái của Hoàng Thượng. Ôi, được Mộ Dung Thần Duệ sủng ái ư, thực tế thâm tâm cô chẳng muốn chút nào.
“Bẩm nương nương, Hoàng quý phi cầu kiến.” Bên ngoài Tẩm cư, giọng cung nữ thanh thoát truyền đến.
“Cho nàng vào.” Lộ Ánh Tịch cao giọng đáp, mày hơi chau lại. Ở trong hậu cung, người được Hoàng Đế sủng ái nhất chính là vị Hoàng quý phi Hạ Như Sương này. Bởi nàng đã mang long thai, Hoàng Đế cho phép nàng không cần phải hành lễ thỉnh an Hoàng Hậu và Hoàng Thái Hậu, nay lại tự dưng đến cầu kiến, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Lát sau, một cô gái xinh đẹp vận cung trang màu phấn tím thướt tha bước vào, khom gối hành lễ, “Hoàng Hậu nương nương phượng an.”
“Muội muội đang mang long thai, không cần đa lễ, ngồi đi.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, tiến lên nắm tay nàng, cùng nhau ngồi xuống trường ỷ.
“Như Sương đường đột đến, đã quấy rầy sự thanh tịnh của Hoàng Hậu tỷ tỷ.” Hạ Như Sương cười hiền hoà, cũng thay đổi xưng hô thân thiết hơn.
Lộ Ánh Tịch cười nhưng không nói gì. Cung nữ dâng trà nóng, rồi đứng hầu một bên, thì thấy vẻ mặt Hạ Như Sương có chút bối rối.
“Lui xuống hết đi.” Lộ Ánh Tịch phất tay, lòng sáng rõ như gương. Cái này gọi là không chuyện không lên điện Tam Bảo1.
Quả nhiên, đợi đến tẩm cư không còn ai, Hạ Như Sương mới lí nhí mở miệng nói, “Tỷ tỷ, nếu không có chuyện quan trọng, Như Sương cũng không muốn kinh động tới tỷ tỷ.”
“Chuyện gì lại làm muội muội phiền lòng vậy?” Lộ Ánh Tịch nhỏ nhẹ hỏi, ánh mắt cũng thầm đánh giá nàng. Tuổi vẫn còn khá trẻ, dung mạo xinh xắn, kiều diễm thướt tha, mặc dù không sắc sảo mặn mà, nhưng vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên .
Hạ Như Sương mặt mày buồn bã, như thể đang chịu bao nhiều đau khổ thảm thương, hạ giọng nói, “Mong tỷ tỷ đừng chê cười, Như Sương từ ngày mang long thai đến nay, lúc nào cũng cẩn thận cả, đối với thức ăn và thuốc thì lại càng cẩn thận hơn, phải được tỳ nữ cận thân thử qua rồi mới dám dùng .”
Lộ Ánh Tịch gật đầu, “Cần phải cẩn thận như thế.” Trong thâm cung, mỗi người đều phải tự bảo vệ lấy bản thân, vì nguy hiểm chập chùng khắp mọi nơi. Nhưng hiếm ai có thể thẳng thắn như Hạ Như Sương.
“Sáng nay…” Hạ Như Sương do dự một lát, kế đó nói rất khẽ, “Thức ăn sáng nay có độc, tỳ nữ thử thức ăn đã chết rồi.”
Lộ Ánh Tịch nhìn nàng, ánh nhìn như muốn nhìn thấu con người ta, “Chẳng lẽ ngươi nghi người hạ độc là Bổn cung?” Cô thân là Hoàng Hậu nhưng lại hữu danh vô thực, mà địa vị Hạ Như Sương vỏn vẹn chỉ kém cô đôi chút, hơn nữa lại đang mang long thai, theo lẽ thường mà nói, người đầu tiên mà Hạ Như Sương nghi ngờ chính là cô, bởi vì cô là người có động cơ rõ ràng nhất.
Chỉ nghe Hạ Như Sương thở dài đáp, “Hoàng Hậu tỷ tỷ không tranh giành cũng chẳng mưu cầu, đây là chuyện toàn bộ hậu cung đều biết. Huống chi, nữ nhân đều có trực giác nhạy bén, Như Sương có thể cảm giác được tỷ tỷ không đố kị hay ghen ghét với Như Sương.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi mỉm cười. Cô gái xinh đẹp dịu dàng này thật ra cũng là người hiểu chuyện, nói chuyện cũng ngay thẳng, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy thích.
“Việc quan trọng như vậy, sao muội không bẩm báo Hoàng Thượng?” Lộ Ánh Tịch đình lại nét tươi cuồi, nghiêm mặt hỏi.
“Hoàng Thượng gần đây bận rộn nhiều việc. Người phải cùng Tư Đồ tướng quân thương thảo chinh phạt Long Triêu, Như Sương không muốn làm Người thêm phiền não, mà việc này vẫn là chuyện của hậu cung, Như Sương nên báo tỷ tỷ biết trước tiên, như vậy mới hợp cung quy.” Hạ Như Sương chậm rãi rành mạch giải thích.
Lộ Ánh Tịch đứng lên, bước về phía trước nói, “Thế thì cùng đến tẩm cung của ngươi xem xét. Phần thức ăn kia vẫn còn giữ lại chứ? Thi thể của tỳ nữ đó có ai động vào chưa?”
“Như Sương đã truyền Thái y, ngoài ra, không ai khác dám đụng tới.” Hạ Như Sương bước theo phía sau cô, miệng khẽ cười nhưng rất nhanh lại biến mất.
Lộ Ánh Tịch không quay đầu lại, môi nở nụ cười nhạt khó lòng thấy được. Hạ Như Sương lần này bẩm báo chuyệ này với cô, hòng mượn tay cô diệt trừ vật cản, nhưng với cô mà nói, đây chẳng phải chẳng phải là một cơ hội cho cô hay sao?
Quyển 1 – Chương 2: Lòng vua khó lường
Edit: Kaze Hikaru
Beta: Elvie Yuen
Lộ Ánh Tịch dừng bước, hơi ngẩng đầu, nhìn cung điệnlấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời — Bạch Lộ cung.
Đây là tẩm điện Hoàng Thượng ngự ban cho Hạ Như Sương. Kinh Thi đã ghi rằng:Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương (2).Hiển nhiên có thể thấy được, vị Hoàng Quý Phi này được Hoàng Đế sủng ái biết bao.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, khoan thai bước vào.
“Hoàng Hậu nương nương cát tường!” Trong cung điện dát vàng, tất cả cung tỳ thái giám đồng loạt quỳ xuống.
“Đứng lên cả đi!” Giọng nói Lộ Ánh Tịch trong trẻo, ánh mắt nhìn thẳng đến chiếc giường phía sau tấm bình phong.
Phía sau, Hạ Như Sương thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, Từ thái y đang nghiệm thi thể của cung nữ kia.”
Lộ Ánh Tịch gật đầu, không chút e dè bước lại gần tấm bình phong. Trên chiếc giường dài là một gương mặt thanh tú nhưng tái nhợt, nhìn chỉ trạc mười ba, mười bốn tuổi, chẳng còn hơi thở, im lặng như tờ. Lộ Ánh Tịch không khỏi thở dài, chốn hậu cung,mạng người chỉ như cỏ rác.
“Lão thần Từ Tấn khấu kiến Hoàng Hậu nương nương.” Từ Thái y kính cẩn hành lễ rồi mới nói: “Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương, độc mà cung nữ này trúng phải là “Phong hầu huyết”, chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ mất mạng ngay lập tức.”
“Ưm.” Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt lên tiếng, cúi người chăm chú nhìn cổ họng tỳ nữ kia, quả nhiên vẫn còn chút vết máu. Hậu cung tranh đấu, đầy rẫy thủ đoạn, hạ độc vốn là chuyện rất bình thường. Nhưng đa số đều dùng độc mãn tính(3), ít người nào lại dùng đến kịch độc(4).
“Hoàng Hậu tỷ tỷ…” Hạ Như Sương lấy quạt lụa che mặt, quay người đi, không dám nhìn tiếp thi thể kia.
Lộ Ánh Tịch xoay người rời khỏi tấm bình phong, đứng giữa chính điện, ánh mắt chợt loé, đảo qua nhóm cung tỳ, thái giám đang quỳ bên dưới, cất giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Thực thiện của Hạ Quý phi, là ai phụ trách nấu nướng, nguyên liệu nấu ăn do ai mang vào?” Vì Hạ Quý phi đang mang long thai, nên trong Bạch Lộ cung hiển nhiên có một phòng bếp nhỏ, đãi ngộ tương tự như Phượng Tê cung.
“Hồi… hồi bẩm Hoàng Hậunương nương, là nô tì phụ trách nấu nướng…”Một cung nữ khá lớn tuổi run run trả lời, “Nguyên liệu nấu ăn do Tiểu Lương tử mang từ Ngự thiện phòng đem tới Bạch Lộ cung…”
“Bẩm Hoàng Hậunương nương, nô tài là Tiểu Lương tử, tất cả nguyên liệu sau khi được Ngự thiện phòng nghiệm tra kĩ càng, nô tài mới mang về cung.” Một tiểu thái giám mồm miệng lanh lợi tiếp lời.
Ánh mắt Lộ Ánh Tịch dừng lại trên người một cung nữ, đột nhiên hạ giọng, lại thêm vài phần lãnh khốc: “Ngươi, tên là gì, trước khi vào Bạch Lộ cung, theo hầu chủ tử nào?”
“Nô… nô tì tên Phương Phỉ, nô tì trước kia hầu hạ trong cung của Hàn Thục phi.” Cung nữ kia vội quỳ rạp xuống đất, thân mình run run.
Sắc mặt Lộ Ánh Tịch có phần dịu xuống, nhẹ thở dài, ánh mắt trong veo hiện lên sự bất đắc dĩ. Ai là người hạ độc vẫn còn là một bí ẩn, nhưng Hạ Như Sương rõ ràng lại vô tình điều tra ra chân tướng, mưu tínhhướng mọi hoài nghivề phía Hàn Thục phi.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Bỗng nhiên, một giọng nóilanh lảnh từ phía cửa cung vang lên.
Lộ Ánh Tịch theo thói quen khẽ chớp mắt, liếc nhìn nét mặt vui sướng của Hạ Như Sương.
“Hoàng Thượng cát tường!” Cung nữ và thái giám trong điện lại đồng loạt quỳ xuống.
Lộ Ánh Tịch cúi người hành lễ, nhưng không nói gì. Người bẩm báo với Hoàng Đếchính là cô. Chuyện này liên quan đến mạng người, lại liên quan đến Hoàng tự(5), chẳng may cô không xử lí tốt, vô tình sẽ khiến bản thân bị liên luỵ.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Đế lãnh đạm thờ ơ, đôi môi khẽ nhếch lên, vươn tay ra, trầm giọng nói: “Bình thân”.
“Hoàng Thượng…” Hạ Như Sương nghẹn ngào cất tiếng, yếu đuối bước đến, đôi mắt đẹp rơm rớm nước mắt, “Thần thiếp, thần thiếp….” chưa nói hết câu đã nghẹn ngào.
Lộ Ánh Tịch trong bụng cười thầm, xem kịch thế là đủ rồi.
Sắc mặt Hoàng Đếthoáng chốc dịu lại, ôn nhu nói: “Có Trẫm ở đây, ái phi cứ yên tâm.” Lúc này hắn mới nhìn thấy Lộ Ánh Tịch, thản nhiên nói: “Hoàng Hậu vất vả rồi.”
Lộ Ánh Tịch mỉm cười ôn hòa, “Thần thiếp vô dụng, đã kinh động tới Hoàng Thượng.”
Chẳng ngờ Hoàng Đếlại cười to, thâm thuý nói: “Trưởng công chúa củaỔ quốc sao lại có thể là người vô dụng chứ, Hoàng Hậu quá khiêm tốn rồi.”
Lộ Ánh Tịch không nói gì, chỉ mỉm cười yếu ớt. Hắn đề phòng cô cũng chả phải chuyện ngày một ngày hai, muốn lấy được sự tín nhiệm nơi hắn, quả thực rất khó khăn. Phụ hoàng ơi phụ hoàng, chuyện người muốn nữ nhi làm, còn khóhơn lên trời.
Không gian yên ắng, chỉ nghe Hoàng Thượng thong thả nói: “Vụ án này cứ giao cho Hình Bộ xử lí, mưu đồ hãm hạilong tự(6) của Trẫm, Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
“Hoàng Thượng anh minh” Lộ Ánh Tịch dịu dàng phụ họa theo, ánh mắt hiện lên chút trào phúng.
Đôi mắt âm trầm của Hoàng Thượng bỗng lóe sáng, cũng lộ ra một tia trào phúng, lạnh giọng nói: “Nhắc tới mới nhớ, cũng đã lâu Trẫm không đến Phượng Tê cung, chi bằng để TrẫmđưaHoàng Hậu hồi cung.”
“Hoàng Thượng…” Hạ Như Sương kinh ngạc, không ngờ rằng Hoàng Thượng chẳng những không an ủi người đang hoảng sợ là nàng, lại muốn đưa Hoàng Hậu bị cô quạnh bấy lâu về cung.
“Muộn một chút Trẫm sẽ lại đến thăm ái phi, ái phi cứ nghỉ ngơi đi.” Hoàng Đếnhỏ nhẹ trấn an, nói xong liền bãi giá rời đi.
Lộ Ánh Tịch chậm rãi lên kiệu, im lặng ngồi bên Hoàng Đế, không hề lên tiếng.
Hoàng Thượnguể oải tựa lưng vào thành đệm, đột nhiên nhàn nhã nói: “Hoàng Hậu muốn gặp Trẫm, cứ phái người thông báo một tiếng là được, cần chi hao tổn tâm sức như vậy?”
Lộ Ánh Tịch bật cười, không hề đáp lại.
Sống lưng Hoàng Đế đột nhiên cứng đờ, ánh mắt càng thêm thâm trầm, chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ từng chữ: “Trẫm ghét nhất là kẻ khôn vặt trước mặt Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch cười càng thêm vui vẻ, dung nhan rạng rỡ tựa như ánh mặt trời, kiêu kì đến chói mắt, ung dung nói: “Hoàng Thượng, kì thật người trong thiên hạ đều như vậy.”
Sắc mặt Hoàng Đế lạnh lùng, ánh mắt thêm thâm trầm: “Những người chỉ biết dùng thủ đoạn, cuối cùng sẽ bị gậy ông đập lưng ông. Còn những người thật sự có trí tuệ, mới khiến Trẫm không thể không đề phòng.”
Lộ Ánh Tịch tỏ ra vô tội nhìn hắn: “Theo như thần thiếp thấy, trên đời này, những người thật sự có trí tuệ, ngoại trừ Hoàng Thượng ra, căn bản không có người nào khác.”
Hoàng Đế khẽ nhếch môi, cười mà như không cười: “Thì ra, Hoàng Hậu của Trẫm lại dẻo miệng như vậy.”
Lộ Ánh Tịch rũ mắt, giống như là ngượng ngùng.
Bởi vì cúi đầu, cái cổ trắng nõn của cô lộ ra ngoài, sau cổ là một đóa thược dược đỏ rựcdiễm lệ,hoa nở bạt ngàn, càng làm tôn thêm da thịt trắng đến mê người.
Ánh mắt Hoàng Đế đột nhiên tối sầm lại, vươn tay xoa xoa cái cổ mảnh khảnh kia. Bàn tay mở ra rồi từng chút, từng chút bóp chặt lại.
Sát khí!
Hắn muốn giết cô?
Quyển 1 – Chương 3: Phong ba nổi lên
Edit: Kaze Hikaru
Beta: Elvie Yuen
“Hoàng Thượng…” Giọng Lộ Ánh Tịch yếu ớt, cảm giác lực tay đang xiết cổ mình ngày càng tăng, hơi thở trong lồng ngực bị rút sạch, tim gan dường như muốn vỡ tung.
Đôi mắt đen tuyền của Hoàng Đế lạnh thấu xương, sát khí ngày càng cao, lạnh lẽo đến kinh người.
Lộ Ánh Tịch buông thõng hai tay đang nắm chặt, buộc bản thân không được giãy giụa.Cô phải đánh cược! Đánh cượcHoàng Đếsẽ không giết cô!
“Vì sao không phản kháng?” Hoàng Đế vẫn xiết chặt cổ cô,giọng nói thế nhưng lại nhỏ nhẹ nghe như tán tỉnh.
Hai má Lộ Ánh Tịch trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng, như thể máu để dồn hết lên mặt. Chân răng của cô bởi vì kiềm chế đến cực điểm mà phát ra tiếng “ken két”, chân khí trong người cô như muốn bộc phát ra ngoài.
Không thể! Cô nhất định phải nhịn. Hắn muốn hãm hại cô có ý đồ hành thích vua.
“A!” Hoàng Đế đột nhiên cười nhẹ một tiếng, từ từ buông tay ra, nét mặt bình thản, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Khục khục…” Lộ Ánh Tịch ho sùa sụa, há to miệng để thở, đôi mắt sáng ngời đã hằn lên tơ máu.
“Hoàng Hậu của Trẫm quả thực có khả năng nhẫn nại hơn người.” Hoàng Đế thấp giọng không ngừng cười, như đang sung sướng vô cùng, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại không hề có ý cười.
Lộ Ánh Tịch ho một lúc mới định thần lại được, khàn giọng nói: “ Hoàng Thượng, thần thiếp không hiểu.”
“Trẫm lại cho rằng, nànghiểu đấy chứ.” Hoàng Đếnhìn cô trừng trừng, giọng điệu thờ ơ. “Hoàng Hậu xuất thân từ con nhà Đế Vương, chắc đã từng nghe qua câu, vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Trẫm hi vọng, từ nay về sau, Hoàng Hậu sẽ ghi nhớ kĩ những điều này.”
Lộ Ánh Tịch cúi thấp đầu, mắt khẽ rũ xuống, thoắt cái dấu đi một tia giận dữ. Hắn là đang nói với cô, nếu côdám giở trò, hắn sẽ giết cô. Nhưng hắn thật quá coi thường Lộ Ánh Tịch cô quá rồi.
Hoàng Đếnhư rất hài lòng, nhếch môi cười, nhàn nhã vươn tay thay cô chỉnh lại chiếc trâm vàng đã bị lệch. Động tác ấylại dịu dàng vô vàn.
Lộ Ánh Tịch ngước nhìn hắn, nở nụ cười nhạt nhưng vẫn thật đẹp.
Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt giao nhau, lại như có một luồng khí mơ hồ chạm vào nhau mà tóe lửa.
Thật lâu sau, Hoàng Thượng tiếc hận thở dài một tiếng, chỉ nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc, Hoàng Hậu không phải là nam.” Nếu cô là nam nhân, ắt sẽ trở thành đối thủ của hắn trong việc nhất thống thiên hạ.
“Nếu thần thiếp là nam, nào có vinh dự được trở thành Hoàng Hậu hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng?” Lộ Ánh Tịch thản nhiên cười, ứng đáp nhanh nhảu, cho dù là nữ, cô cũng có khả năng giết hắn trong vô hình.
Hoàng Đếmệt mỏi liếc cô một cái, ngón tay thon dài vén tầm rèm che kiệu, ôn tồn nói: “Đã đến Phượng Tê cung rồi, Trẫm nhớ ra còn có chính sự cần giải quyết, không thể đưa Hoàng Hậu vào trong được.”
“Đa tạ Hoàng Thượng đã tiễn thần thiếp một đoạn xa như vậy.” Ánh mắt Lộ Ánh Tịch trong veo, khom người hành lễ, rồi tao nhã bước xuống kiệu, nghênh ngang bước đi.
Trở lại tẩm cung, Lộ Ánh Tịch trầm tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt sáng trong trẻo mà lạnh lùng hơi nheo lại. Dấu tay trên cổ côvẫn còn nổi đỏ. Có thể thấy được, Mộ Dung Thần Duệ xuống tay không chút lưu tình, không chút thương hoa tiếc ngọc.
Đôi môi anh đào khẽ cong, cô đột nhiên cất giọng: “Thay Bổn cung tuyên triệu Hàn Thục phi.”
Bên ngoài tẩm cung ngay tức khắc có cung nữ đáp lại: “Vâng, nương nương.”
Thời gian không quá một chén trà, một nữ tử vận cung trang màu xanh da trời chậm rãi bước vào, dáng vẻ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cúi người hành lễ: “Hoàng Hậu nương nương cát tường.”
Lộ Ánh Tịch đứng lên, không nói gì, chăm chú nhìn nàng.
Hàn Thanh Vận vẻ mặt trầm tĩnh, không chút lảng tránh sự đánh giá của cô, gương mặt thanh tao thoát tục lại có chút kiêu kỳ.
Lộ Ánh Tịch nhìn kĩ nàng, trong lòng tán thưởng. Kỳ thật diện mạo của Hàn Thục phi so với Hạ Quý phi càng thêm xuất chúng, bộ váy màu xanh da trời trên người nàng, chỉ là tơ lụa bình thường, làn váy dài vừa vặn che khuất mắt cá chân, dưới chân là một đôi hài thêu đồng màu, trên mặt hài có thêu một một áng mây màu trắng. Không hề có trang sức hoa lệ, nhưng lại rất có cốt cách, phong thái phi phàm.
“Hàn Thục phi, Bổn cung tin rằng ngươi đã biết chuyện xảy ra ở Bạch Lộ cung.” Lộ Ánh Tịch đi thẳng vào vấn đề, cũng không định cùng nàng hàn huyên.
“Có nghe phong thanh.” Hàn Thanh Vận nhàn nhạt trả lời, thân mình gầy gò bỗng cứng đờ.
“Vậy hẳn ngươi cũng biết, người đang bị hiềm nghi nhiều nhất chính là ngươi.” Lộ Ánh Tịch lãnh đạm đi thẳng vào trọng điểm.
“Hoàng Hậu minh giám, Thanh Vận quyết không làm những chuyện như vậy.” Sắc mặt Hàn Thanh Vận đột nhiên trở nên lạnh lùng, mơ hồ còn có chút tức giận.
Lộ Ánh Tịch trong lòng thầm than, con người kiêu ngạo như vậy, trong chốn hậu cung ắt phải chịu thiệt thòi.
Thấy cô không lên tiếng, Hàn Thanh Vận khẽ nhếch môi, vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh.
“Bổn cung tin ngươi.” Lộ Ánh Tịch đáp.
Hàn Thanh Vận ngẩn ra, ngước nhìncô.
“Chuyện này Bổn cung sẽ thay ngươi làm chủ.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, “Có điều, tính tình của ngươi quá quật cường, phải cố gắng kiềm chế, bằng không chọc giận Hoàng Thượng, Bổn cung cũng không thể giúp ngươi được.”
Hàn Thanh Vận sững sờ, nét mặt giãn ra, một lúc sau cúi mình thi lễ: “Thanh Vận đa tạ Hoàng Hậu nương nương.”
“Không cần nói những lời khách sáo với Bổn cung, ngươi lui xuống trước đi, không cần quá lo lắng.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, ánh mắt ủ rũ.
“Không quấy rầy Hoàng Hậu nghỉ ngơi, Thanh Vận xin cáo lui.” Hàn Thanh Vận cúi chào, kế đó xoay người đi ra ngoài.
Lộ Ánh Tịch lại một lần nữa ngồi trước bàn trang điểm, khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng. Thuở nhỏ,cô đã cho rằng hậu cung là chốn hiểm ác, không muốn sống trong một nơi như vậy. Nhưng cô không thoát khỏi số mệnh.
Cô suy nghĩ hồi lâu, mãi cho đến khi sau lưng có tiếng người nói.
“Công chúa!” Là Tình Thấm.
“Nói đi!” Cô không hề quay đầu, mất hứng đáp.
“Công chúa, long thai của Hạ Quý phi, không thể giữ lại.” Tình Thấm cúi đầu nói.
“Ừ.” Côthờ ơ đáo, mày nhíu lại.
“Còn một chuyện nữa, nô tì nhận được tin tức, Không Huyền Từ thần y đã tiến cung, nhận lệnh giúp Hạ Quý phi an thai.”
Lộ Ánh Tịch sắc mặt cứng đờ, đột nhiên đứng lên. Ống tay áo lơ đãng quét qua trâm ngọc trên bàn trang điểm, leng keng rơi xuống mặt đất. Nhưng cô không hề phát giác, ngây người thất thần.
“Y” đã đến?!
Trong lúc hoảng hốt, khoé mi chợt ửng đỏ, đáy lòng vẫn vương vấn hoài niệm, kí ức xa xưa trong nháy mắt đột nhiên ùa về.
Bởi vì quá mãnh liệt, cô cảm giác bản thân như bị chôn vùi, không thể thở được, trái tim đau đớn khôn nguôi.
—————
Không chuyện không lên điện Tam Bảo (无事不登三宝殿): ví von không có chuyện sẽ không đến thăm hoặc cầu khẩn.
(2) Bài thơ “Kiêm gia” nằm trong tập thơ Kinh Thi nổi tiếng của Trung Quốc.
蒹葭 1
Kiêm gia 1
Dịch nghĩa
蒹葭蒼蒼,
白露為霜。
所謂伊人,
在水一方。
溯洄從之,
道阻且長;
溯游從之,
宛在水中央。
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương.
Lau lách rườm rà xanh tốt,
Móc trắng làm sương,
Người mà mình nói đến
Thì ở về một phương nào của vùng nước mênh mông.
Đi ngược dòng mà theo cùng,
Đường đi hiểm trở, lại xa dài.
Đi xuôi dòng mà theo cùng.
Thì thấy nghiễm nhiên ở giữa vùng nước mênh mông ấy (mà không thể đến gần được).
= = > Ý nghĩa bài thơ: mùa nước tiết thu vừa dẫy đầy, người mà đang nói đến kia lại đi về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng. Đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được. Nhưng không biết chỉ về ai mà nói thế.
Bản dịch thơ:
Bờ lau bụi lách xanh xanh,
La đà mọc trắng, đã thành giá sương.
Người đi sông nước mênh mang,
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.
Sông sâu nước xiết khó chèo,
Tìm chàng ta lại tính chiều bơi xuôi.
Ngược xuôi ta chẳng kịp người,
Giữa dòng thanh thả kìa ai một chèo.
(3) độc mãn tính: độc có thuộc tính chậm.
(4) kịch độc: loại độc có thuộc tính mạnh, chỉ một lượng nhỏ cũng chết tức thì.
(5) Hoàng tự = (6) Long tự: con của Vua, người nối dõi Hoàng thất.
♫ Hết chương 1 + 2 + 3 ♫
|
|