Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: TomoyoDouji
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Xuyên Không] Thú | Ngô Niệm - Vài lời muối nói của editor [Drop]

  [Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 8-11-2012 22:48:30 | Xem tất
Chương 5. Bị thương



Tô Từ mở mắt ra, ngước nhìn bức tường cây, bần thần một giây rồi vội vàng xoay người ngồi dậy.

Trời đã tờ mờ sáng, đống lửa bên cạnh cũng sắp tàn.

Nhưng chung quanh không hề có dấu hiệu nguy hiểm.

Sau khi cẩn thận quan sát bên trong và phía ngoài hốc cây, Tô Từ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bạt chống thấm...

Ngày hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, thêm nữa, Tô Từ mấy ngày nay luôn ở trong tình trạng căng thẳng cực độ, cho dù cô luôn tự nhủ không được ngủ quá say, nhưng lúc này, cô vừa giật mình tỉnh lại thì trời đã sáng.

Thật may.

Tô Từ nghĩ mà sợ, đưa tay vỗ vỗ ngực rồi cầm một nắm lá khô bỏ vào đống lửa đã sắp tàn, ghé miệng lại gần thổi phù phù mấy hơi. Tro bụi bay tứ tung, Tô Từ nhíu mày quay đầu ho khan vài tiếng rồi tiếp tục thổi, lúc này trên đống lá đã có chút khói bốc lên nhưng vẫn chưa cháy.

Cô chỉ có một cái bật lửa nên muốn dùng tiết kiệm.

Bữa sáng đương nhiên vẫn là thịt.

Nhưng lần này Tô Từ chỉ ăn được mấy miếng đã nuốt không nổi. Đêm qua cô sợ mùi máu tươi từ thịt sẽ hấp dẫn dã thú đến nên đã nướng chín một phần cho vào hộp đựng cơm, phần còn lại vì không đủ chỗ chứa nên cô bỏ vào cái túi nhựa vẫn còn dính máu rồi chôn xuống một cái hố cạn.

Thịt đã không còn tươi, thậm chí còn dính chút tro bụi, hơn nữa chúng đã được nấu qua lần thứ hai, lại không có muối, Tô Từ chẳng thể nào có cảm giác ngon miệng như ngày hôm qua.

Nhưng cô cần năng lượng. Tô Từ cắn răng nuốt những miếng thịt nhạt nhẽo, cho đến khi có cảm giác buồn nôn mới dừng lại.

Sau khi ăn sáng, Tô Từ cho những miếng thịt đã được nướng chín vào hộp đựng cơm, buộc dao găm vào đùi, sắp xếp gọn gàng những thứ trong ba lô rồi ra khỏi hốc cây.

Hốc cây này không được an toàn lắm, chỉ có thể ở tạm một đêm, không thể trú ngụ lâu dài. Cho dù Tô Từ vẫn còn luyến tiếc chỗ này nhưng cũng phải rời đi.

Những tia nắng dìu dịu nhảy nhót trên các tán lá, hương hoa thoang thoảng khắp nơi, chim chóc hót vang lừng, nếu bỏ qua những động vật thân hình quái dị và tình trạng nguy hiểm lúc nào cũng có thể xảy đến thì rừng rậm buổi sớm mai thật là thơ mộng.

Tô Từ vẫn đang cầm nhánh cây dò đường, nhưng dù cô đã khua cho sương đọng trên cành lá rơi hơn phân nửa, quần của cô vẫn nhanh chóng bị làm ướt.

Vì lo rằng mình xui xẻo, đi cả ngày cũng không tìm được nơi nào tốt hơn nên cứ đi vài bước Tô Từ lại làm một ký hiệu, nếu đến chiều vẫn chưa tìm được nơi nào, cô sẽ quay về đây.

Thậm chí để đề phòng có chuyện xảy ra, cô còn lấy rất nhiều cành lá chất đống ngoài hốc cây, vừa dùng để ngăn cản con thú khác tiến vào vừa phòng khi không tìm được nơi tốt, nếu quay về muộn thì cũng không cần lo lắng đến chuyện nhặt củi để đốt lửa đuổi dã thú vào buổi tối.

Sau khi cầm dao khắc ký hiệu chỉ có cô mới có thể hiểu trên một thân cây, Tô Từ mới đi được hai bước, đột nhiên phát hiện cách đó không xa, trong đám cây cối um tùm có một con thú cao có lẽ đến ba thước, cái đuôi không ngừng phe phẩy đuổi bầy “muỗi” bâu chung quanh nó, đang nhanh chóng đi về hướng này.

Trán của nó rất dài, còn có một cái sừng màu đen trông vô cùng sắc bén, toàn thân phủ một lớp lông dài và cứng, vừa thở phì phò vừa bước đến càng lúc càng gần nơi cô đang đứng.

Tô Từ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, theo bản năng muốn lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng lý trí mách bảo cô nên đứng yên tại chỗ. Không nói tới việc đi lung tung có thể sẽ rơi vào bụng một con thú khác, chỉ so về tốc độ, cô cho dù chạy gãy chân cũng chỉ bằng con thú khổng lồ kia đủng đỉnh đi vài bước. Chưa kể nếu cô chạy thì sẽ gây ra tiếng động thu hút sự chú ý của nó, không bằng tìm một chỗ nấp, dù sao trong khu rừng này, cô thuộc nhóm thức ăn không đủ cho những con thú lớn giắt răng, ẩn nấp so với chạy trốn đương nhiên khôn ngoan hơn nhiều.

Tô Từ nghĩ, con thú này da thịt thô dày, có lẽ sẽ xuyên qua các lùm cây mà đi, cô thầm tính toán nên nấp ở đâu, phải đi đến đó thế nào để không làm nó chú ý. Cô quay ngược ba lô ra trước ngực, nhanh chóng khom lưng, rón rén chạy sang bên trái, trốn trong một bụi tùng rậm rạp, cũng không để ý bên trong có nguy hiểm gì hay không.

Sau khi đã nấp kỹ, Tô Từ nhìn xuyên qua đám cỏ cây, quan sát con thú đang tiến đến gần. Cô không nhận ra nó là con gì, chẳng có loài vật nào trông giống nó. —— Con thú này hoàn toàn khác với những con vật mà cô từng thấy qua. Tô Từ cũng không biết trong chuỗi thức ăn ở đây thì nó ở vị trí nào, nhưng cô tuyệt đối không có khả năng chống lại dã thú.

Ở nơi này, có khi cô còn đứng đầu tiên trong chuỗi thức ăn... Tô Từ cười khổ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm con thú đang từ từ bước lại. Nếu cô lui về sau nửa thước thì cũng không cần hồi hộp như vậy, không may chỗ cô nấp lại là nơi con thú chắc chắn sẽ đi qua.

Nhưng cô không còn cách nào khác, cũng không có thời gian để lui về phía sau mà không làm cho nó chú ý.

Trong cái rủi cũng có cái may, khi đi qua chỗ Tô Từ, chân con thú đặt xuống cách mặt cô chỉ có hai gang tay. Bụi cây nơi cô ẩn nấp bị dẫm lên, Tô Từ trốn ở bên trong cũng không thể không nằm úp sấp xuống, thậm chí nếu không phải trước ngực có ba lô chống đỡ, toàn bộ nửa người trên của cô đã nằm mọp trên đất.

Khi đang khom người, Tô Từ bỗng có cảm giác khuỷu tay đang chống xuống đất nhói lên một cái, cô đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn nhanh chóng dùng tay kia bóp chặt nơi bị đau, lúc này con thú cũng đã vượt qua cô.

Có lẽ cánh tay cô đã bị con gì đó cắn. Tô Từ có cảm giác nhớp nháp, dường như là chảy máu, vết thương lại càng lúc càng đau. Tô Từ cố nhịn một lúc, sắc mặt trắng bệch từ bụi cây chui ra.

Nếu không phải trên tay quá đau, cô tuyệt đối sẽ không bước ra khi con thú còn chưa đi xa.

Vừa ra khỏi bụi cây, cô liền buông tay ra quan sát vết thương.

Mới nhìn thoáng qua, Tô Từ giật mình hít vào một hơi, lập tức lấy tay giữ chặt khuỷu tay trái, đôi mắt đã ngân ngấn nước, môi không ngừng run.

Đây hoàn toàn không phải là một vết thương.

Khi nãy cô cảm thấy nhớp nháp không phải là vì bị chảy máu, mà là do một phần thân của con sâu bị cô đè nát, phần còn lại đã chui thẳng vào trong cánh tay cô. Vừa rồi khi buông tay ra, Tô Từ phát hiện nó lại chui sâu thêm một chút, dường như phần thân thể bị đè nát không hề liên quan tới nó.

Dù Tô Từ cố gắng trấn tĩnh thế nào thì cũng không kiềm được nước mắt trào ra.

Chỉ cần tưởng tượng có một con sâu ghê tởm chui vào trong người mình, thậm chí còn có thể sinh sống và đẻ trứng trong đó, Tô Từ chỉ muốn nhắm mắt cầm lấy con dao kết thúc cuộc đời cho xong!

Nhưng cô vẫn nhanh chóng ngồi xổm xuống đất, buông tay ra rồi lập tức đặt cánh tay bị thương lên đầu gối, tay phải lấy trong ba lô cái dây lưng của tên họ Lý,  buộc chặt cánh tay lại.

Sau đó, cô dùng sức vỗ vào vùng quanh vết thương, khi phát hiện con sâu không chui ra mà lại tiến vào thêm, Tô Từ cắn răng cầm con dao, lau vào quần áo vài lần cho sạch sẽ.

Hít một hơi thật sâu, Tô Từ mới có can đảm giơ cánh tay lên, con dao đặt ngay phần thịt gần vết thương, cắn răng đâm mạnh vào.

Bình luận

nam chính có thể biến thành người được bạn ạ :)  Đăng lúc 12-11-2012 07:18 PM
hix! the a nam chinh la dong vat ak?.........co' bien dc thanh nguoi k???  Đăng lúc 12-11-2012 05:10 PM
pam
Hay quá, cảm ơn bạn  Đăng lúc 10-11-2012 11:27 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 8-11-2012 23:05:58 | Xem tất
Một số chú ý khi gặp phải thú rừng:

Đề phòng thú dữ:
- Không mặc quần áo sặc sỡ, gây chú ý cho thú dữ.
- Không gây tiếng động quá lớn.
- Không trêu gẹo, đùa giỡn hay chọc phá thú dữ.
- Quan sát, tránh xa khi có dấu vết của thú dữ.
Khi gặp thú dữ:
- Thật bình tĩnh, không nên hoang mang, hoảng hốt.
- Đứng bất động, không hù doạ, chọc thú dữ tức giận.
- Xác định một vị trí thật an toàn và có thể leo lên hay chạy đến gần nhất.
- Chuẩn bị một cây gậy hay một vật có đầu nhọn.
- Nếu ở vào buổi tối nên đốt lửa , thắp sáng bằng đèn càng sáng càng tốt.
Xử trí khi bị thú dữ tấn công có vết thương:
- Rửa vết thương bằng xà phòng đặc 20%, dung dịch nước muối 0,9% hay dưới vòi nước sạch.
- Cầm máu nếu máu chảy nhiều.
- Sát khuẩn vết thương bằng cồn.
- Nhanh chóng chuyển đến bệnh viện, tiêm vắc xin hay huyết thanh , phòng dại.

Chú ý, thời gian có thể đi được trong rừng là từ 6h sáng đến 4h chiều. Sau 4h chiều rừng đã bắt đầu tối, đây là thời gian để ổn định chỗ ngủ và nấu cơm ăn tối.


Hic, nói vậy thôi chứ gặp thú dữ thì một là chết đứng, hai là cuống cuồng bỏ chạy. Với tớ thì trường hợp 1, chưa ngất xỉu là may lắm rồi >"<

Bình luận

Sợ thật, cứ liên quan đến sâu bọ mà run hết cả người. Tô Từ bình tĩnh thật đấy.  Đăng lúc 9-11-2012 03:28 PM
làm xong lúc nào thì post lúc đó thôi ^^  Đăng lúc 9-11-2012 12:01 PM
nhá hàng đêm khuya á, sáng dậy ms thấy  Đăng lúc 9-11-2012 09:10 AM
Bệnh nghề nghiệp :">  Đăng lúc 8-11-2012 11:10 PM
Rùa đúng là tác phong nhà giáo, hướng dẫn tận tình :))  Đăng lúc 8-11-2012 11:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 14-11-2012 22:31:55 | Xem tất
Chương 6. Đau thấu xương



Tô Từ đau thấu tim gan nhưng vẫn cố gắng ấn mạnh mũi dao vào cánh tay, khoét vùng thịt quanh vết thương ra.

Cô nghiến chặt răng, mặt mày tái nhợt, không để tâm đến những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang chảy ròng ròng xuống mi mắt, run run cầm quần áo lau sạch máu quanh vết thương. Sau khi xác định con sâu kia đã không còn trong cánh tay, cô mới đặt vị trí có vết thương rộng đến năm sáu centimet lên đầu gối, đè chặt xuống để cầm máu rồi lấy từ trong ba lô ra cái chai chỉ còn lại một chút nước, mở nắp xối nước làm sạch miệng vết thương, sau đó lấy thuốc bột Vân Nam Bạch Dược(*) đã không còn nhiều trong lọ ra đắp vào vết thương, lấy dao cắt tay áo, nhanh chóng băng vết thương lại.

(*)Vân Nam Bạch Dược là một loại thuốc dùng trong Đông y, được chế tạo từ nhiều loại thảo mộc như cây tầm ma, cam thảo, húng tây, nho, có dạng viên nang và dạng bột. Thuốc có tác dụng cầm máu, tăng tuần hoàn máu để giảm các vết máu tụ, chống viêm và làm lành vết thương.

May mà vết thương nằm trên khuỷu tay một chút, tại vị trí không có động mạch chủ, hơn nữa cánh tay đã được buộc lại kịp thời, máu không lưu thông nhiều, vì vậy cô cũng không mất quá nhiều máu. Nhưng một khi tháo dây lưng ra, vết thương sâu như vậy, chắc chắn máu sẽ chảy ào ạt.

Sau khi băng vết thương xong, Tô Từ cũng không đủ cam đảm ngồi ở đây lâu. Cô vụng về đeo ba lô lên lưng, tay phải giữ chặt vết thương, loạng choạng quay về hốc cây. Nếu vẫn ở lại nơi này, không may gặp phải những con thú bị mùi máu hấp dẫn đến, cô sẽ mất mạng ngay lập tức.

Có điều cả người cô hiện giờ đầy mùi máu, dù đi hay ở, tình hình cũng không khả quan hơn bao nhiêu.

Trải qua một cuộc “tiểu phẫu” ngắn ngủi, Tô Từ đau đến mức cả người mềm rũ. Khi nheo mắt ngước nhìn những tia nắng chói chang, cô bỗng có ảo giác bà nội và bố mẹ đang đứng trước vầng thái dương rực rỡ tươi cười vẫy chào mình.

Vết thương quá sâu, thuốc cầm máu cũng không có tác dụng nhiều, hơn nữa, Tô Từ liên tục di chuyển nên máu lưu thông nhanh hơn, miệng vết thương càng lúc càng chảy ra nhiều máu. Tô Từ nhớ lại trước kia ở trường, cô đã học qua những biện pháp cầm máu trong tình huống khẩn cấp, lúc này cô chỉ có thể cắn răng không màng đến đau đớn, đè chặt vết thương, tạo ra áp lực trên tay để ngăn máu chảy.

Nhưng tứ phía đang dần dần xuất hiện những con muỗi với kích cỡ như chim bồ câu, lần theo mùi máu tươi mà bay đến bu quanh người cô.

Tô Từ biết đây mới chỉ là màn dạo đầu, nếu không nghĩ ra cách tránh né, loài vật đến tiếp theo sẽ là những con thú lớn ăn thịt.

Suy nghĩ một chút, Tô Từ quay người, men theo đường cũ đi tới con sông.

Lúc này, trên bờ sông vẫn còn lác đác vài con thú đến uống nước. Tô Từ cẩn thận tránh bọn chúng, tìm đến tảng đá lúc trước cô đã phát hiện ra, cởi ba lô xuống, để nguyên quần áo rồi nhanh chóng ngồi thụp xuống nước.

Vết thương vừa tiếp xúc với nước, Tô Từ lập tức có cảm giác nhói buốt như thể ngàn vạn mũi kim đang đâm vào người.

Cô vội đứng lên, mặt trắng bệch, há miệng thở gấp.

Sau đó, cô lại từ từ ngồi xuống, nghiến răng ngâm tay trái vào trong nước, tay phải cởi bỏ dây lưng đang buộc chặt trên cánh tay để giúp máu lưu thông, tránh trường hợp bị hoại tử(*).

(*)Hoại tử là một tình trạng nghiêm trọng và có khả năng đe dọa tính mạng, phát sinh khi một khối lượng đáng kể các mô cơ thể chết (hoại tử). Tình trạng này có thể xảy ra sau một cơn chấn thương hoặc nhiễm trùng, hoặc ở những người mang chứng bệnh mãn tính ảnh hưởng đến việc tuần hoàn máu. Nguyên nhân chính của hoại tử là do việc giảm lượng máu cung cấp cho các mô bị ảnh hưởng, và dẫn đến tế bào bị chết. Bệnh tiểu đường và hút thuốc lá lâu ngày làm tăng nguy cơ bị hoại tử.

Tuy vết thương vẫn đang được băng bó cẩn thận, nhưng vừa tháo bỏ dây lưng, máu liền tuôn ra, nhuộm đỏ cả vùng nước quanh cô.

Tô Từ coi như không thấy gì, tay phải gắng sức cởi quần áo rồi lại đem dây lưng buộc chặt phía trên vết thương, cố nhịn đau giặt sạch máu trên quần áo, đứng trong nước mặc vào rồi mới lên bờ.

Vừa lên bờ, cô liền tháo mảnh vải băng vết thương ra, vì ngâm nước nên vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng. Tô Từ lấy cái áo sạch trong ba lô ra, dùng dao cắt một mảnh rồi buộc vết thương lại

Kiến thức y học của Tô Từ không nhiều lắm, nhưng cũng không thể không biết, không nên để vết thương tiếp xúc với nước chưa được đun sôi. Nhưng cô đã không còn cách nào khác.

Trước khi rời con sông, Tô Từ lấy đầy chai nước rồi mới lảo đảo đi về hướng hốc cây cô trú tạm hôm qua.

......

Dỡ những cành lá chất đống ngoài hốc cây, Tô Từ khom người chui vào bên trong, toàn thân rệu rã ngồi phệch xuống, đến động đậy một ngón tay cũng không đủ sức.

Giờ phút này, cô thậm chí có chút hối hận.

Vì sao cô lại quá tự tin mà tách khỏi nhóm... Nếu không bỏ đi, có lẽ cô sẽ bị những người đàn ông kia chà đạp, nhưng sẽ không phải trải qua những đau đớn thế này, cũng không phải lẻ loi tội nghiệp như bây giờ.

Ngay sau đó cô lại tự cười giễu mình, vừa cười cô vừa lảo đảo đứng lên, ôm cánh tay bị thương mà nước mắt chảy ràn rụa trên mặt.

Nhưng dù ở hoàn cảnh nào, con người vẫn luôn có khát khao sinh tồn mạnh mẽ.

Khóc không bao lâu, Tô Từ chống tay phải đứng dậy, định đi đốt lửa.

Nhưng chưa kịp đứng lên, cô chợt giật mình, cứ ngây người ra, kinh ngạc ở quan sát bốn phía.

Hình như... Bầy muỗi luôn bám theo cô đã biệt tăm biệt tích thì phải?

Trước đó, cô chỉ nghĩ quay lại nơi này để nghỉ ngơi vào buổi tối, không có sức lực cũng không có biện pháp để xua đuổi bầy muỗi khổng lồ kia, dù khắp người lại bị đốt sưng to cũng đành chịu. Nhưng từ khi nào mà những con muỗi đáng ghét đó không bu quanh cô nữa?

Tô Từ nhìn kỹ, khẳng định trong hốc cây này không có bất cứ loài động vật nào khác.

Đợi chút... Đêm qua, khi cô quét đống lá mục trong hốc cây cũng không thấy có muỗi hay sâu. Theo lý thuyết, những loài này thích nhất là nơi ẩm ướt và ấm áp, vi khuẩn dễ sinh sôi nhất như nơi này. Nhưng vì sao quanh đây lại khác thường như vậy, cả sâu bọ hay côn trùng cũng đều không có?

Chuyện này chắc chắn không phải do cô... Vậy thì chỉ có thể giải thích là, hốc cây này, hoặc là  xung quanh hốc cây này có một loại cây nào đó có tác dụng xua đuổi các loài động vật, đúng thế không?

Phát hiện ra việc này khiến đôi mắt Tô Từ vẫn còn đang ngấn nước đã bừng sáng long lanh. Có lẽ đêm qua, hốc cây này không bị dã thú đột ngột tấn công... Hoàn toàn không phải vì cô may mắn, mà chính là vì nguyên nhân đó chăng?

Nếu đúng là vậy... Cô sẽ an toàn hơn một chút.

Nghĩ thế, khát vọng sống của Tô Từ lại chảy tràn trong từng tế bào của cơ thể. Cô muốn ngay lập tức đi tìm nguyên nhân làm cho muỗi và dã thú không bén mảng tới nơi này, nhưng vừa định rời đi, cô vẫn tỉnh táo đi nhóm lửa trước.

May mà buổi sáng trước khi rời đi cô đã nhặt củi... Nếu không, với bộ dạng tàn tạ như bây giờ mà còn phải đi kiếm củi, chỉ sợ cô sẽ nhanh chóng được diện kiến dung nhan của Diêm Vương.

Sau khi nhóm lửa, Tô Từ lập tức cởi quần áo trên người vắt lên nhánh cây rồi đem đổ toàn bộ thịt trong hộp đựng cơm ra một bên. Cô đổ nước vào hộp, đặt lên đống lửa đun nóng, sau đó rót nước sôi ra chén, lại đổ nước vào tiếp tục đun, tay cầm chén đưa nước nóng lên miệng uống sạch trơn.

Liên tục vài lần như vậy, cô đã cảm thấy cả người ấm áp, chóp mũi còn bị hơi nước bốc lên làm cho đổ mồ hôi. Còn lớp vỏ ngoài của hộp đựng cơm sau nhiều lần bị nung nóng cũng đã cháy đen

Nước trong hộp lại sôi, Tô Từ cẩn thận nhấc xuống nhưng không đổ vào chén mà để cho nước nguội, sau đó tháo mảnh vải băng trên cánh tay ra, dù hơi muộn nhưng cô cũng muốn dùng nước sôi để khử trùng vết thương.

Khi Tô Từ đi tới bờ sông đã nghĩ đến việc này. Không có muối, ngay cả việc nấu nước muối để khử trùng cô cũng không thể thực hiện được.

Tô Từ thậm chí còn định học nhân vật chính trong một tiểu thuyết từng xem trước kia, dùng hơi ấm trong miệng mình để tăng hiệu quả giảm nhiệt.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không đủ can đảm để làm việc đó.

Khi tháo miếng vải băng trên tay ra, nhìn thấy mép vải bị tưa chỉ do cô đã dùng dao để cắt, ánh mắt Tô Từ đột nhiên sáng ngời, xoay người lấy ba lô, luống cuống tay chân lục tìm trong túi nhỏ ngoài cùng của ba lô.

Ngón tay cô bỗng đụng phải hộp đựng kim chỉ, vì lúc trước ở nhà không có kim khâu nên cô mới mua về bỏ trong ba lô, Tô Từ cảm thấy cay cay nơi khoé mắt.

Đã có kim khâu, vết thương có thể khâu lại được. Tuy không phải dụng cụ y tế chuyên dụng, nhưng dù sao có kim cũng tốt rồi.

Nghĩ một chút, Tô Từ bỏ kim vào hộp cơm, bắc lên đống lửa, thấy nước trong hộp sôi lên ùng ục, hẳn là cây kim đã khử trùng sạch sẽ, cô mới nhấc hộp đựng cơm xuống rồi dùng chút nước sôi còn lại lau chùi sạch sẽ vết thương.

Sau đó cô cầm kim để trên miệng vết thương, quay mặt đi, cắn răng nhấn xuyên qua da... Tô Từ, ngay cả lóc thịt cũng đã làm rồi, chỉ là cầm kim khâu lại một chút thôi mà, mày làm được.

... Cứ tưởng tượng như đang khâu quần áo đi.

Bình luận

ôi, sr ss, em gọi nhầm thành bạn rồi...^^ ko sao ss cứ từ từ, ss edit mượt lắm, công phu nữa, có nhiều phần giải thích hay ghê! ^^  Đăng lúc 14-11-2012 11:06 PM
mấy bữa nay tớ bận quá nên post hơi chậm >"<  Đăng lúc 14-11-2012 10:52 PM
cuối cùng cũng có rồi, cám ơn bạn!  Đăng lúc 14-11-2012 10:49 PM
tem!  Đăng lúc 14-11-2012 10:48 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 20-11-2012 00:07:04 | Xem tất
Chương 7. Tiếp tục tìm nơi ở


Khâu vết thương xong, cả người Tô Từ đầm đìa mồ hôi, cũng không biết từ khi nào cô đã cắn môi dưới đến rướm máu.

Qua bàn tay “tài hoa” của cô, vết khâu trông cong cong vẹo vẹo cứ như một con rết đang nằm trên cánh tay, nhưng cuối cùng vết thương đã ngừng chảy máu.

Sau khi cắt một mảnh vải sạch băng vết thương lại, mắt Tô Từ hoa lên, cô phải ngồi yên dưới đất gần nửa giờ mới có thể đứng dậy tìm thuốc giảm nhiệt trong ba lô uống vào.

Thuốc trị thương không còn nhiều lắm, nếu dùng theo đúng liều lượng thì sẽ rất nhanh hết. Đến bây giờ, trong ba lô của cô chỉ còn lại một chút thuốc bột Vân Nam Bạch Dược và vài viên thuốc giảm nhiệt mà cô tiết kiệm, chưa dám dùng đến.

Nhưng số thuốc đó cũng chỉ đủ cho hai ngày thôi.

Tô Từ giơ tay nhìn đồng hồ, ba giờ mười lăm. Vào những lúc thế này, thời gian sao lại trôi nhanh như tên bắn thế không biết.

Tô Từ liếm liếm môi dưới bị thương, bỏ thịt vào hộp đựng cơm để nấu canh rồi lấy laptop ra định viết nhật ký. Nhưng hiện giờ, trong đầu cô chỉ lẩn quẩn ý nghĩ phải làm gì tiếp theo, chẳng còn lòng dạ nào để viết lách. Cuối cùng, cô chỉ viết vào ngày tháng để không quên thời gian rồi cẩn thận cất laptop và bút.

Không có muối, canh thịt vẫn khó uống như cũ. Có điều Tô Từ đang bị thương, miệng mồm nhạt thếch nên cũng ăn được một chút. Sau đó, cô đậy nắp lại, đặt hộp đựng cơm ở một bên rồi đứng dậy ra khỏi hốc cây,  đi tìm nguyên nhân nơi này không có muỗi.

“Chỗ tạm trú” của cô nhìn qua chỉ là một loài cây thường gặp ở đây. Tô Từ nghĩ một chút rồi dùng một cành cây làm gậy, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Khu rừng nguyên sinh này vốn không có đường đi, khắp nơi là những lùm cây lớn nhỏ cùng những rễ cây già cỗi bò lổm ngổm trên mặt đất. Nhưng vì gần đây có một con sông, động vật thường xuyên đến đó uống nước nên đã hình thành những lối mòn quanh co khúc khuỷu.

Tô Từ sống ở đây vài ngày, tuy không thể vỗ ngực tự nhận mình biết hết các loài thực vật sinh trưởng trong rừng nhưng dường như nơi này có rất nhiều lùm cây. Tô Từ nhanh chóng chú ý đến những loài cỏ có hình dáng lạ lùng mọc ở một bụi cây thấp.

Không có gì để so sánh, cũng không biết làm cách nào để nhận ra loại cây cần tìm, Tô Từ đành phải dùng dao cắt mỗi thứ một ít rồi buộc lại. Trong lúc làm, cô vô cùng cẩn thận, thế nhưng vẫn có chuyện xảy ra.

Tay Tô Từ vừa đụng phải một gốc cỏ mới bị cắt phần thân, vẫn còn dài hơn một thước, hai bên toàn là răng cưa, phần bị cắt vẫn còn chảy ra chất lỏng nhơn nhớt, ngón tay cô liền sưng to lên. Tô Từ sợ tới mức vội vàng ngồi xuống, lấy cây kim ra rồi tháo dây lưng buộc chặt phía trên vết sưng để ngăn máu lưu thông, cô cũng chuẩn bị sẵn tinh thần, nếu lại bị như hôm qua thì sẽ lóc thịt một lần nữa.

May mà vết sưng không có gì khác thường.

Trải qua một lần khiếp vía, Tô Từ sao còn dám bất cẩn để tay trần chạm vào cỏ nữa. Cô vội quấn cái áo đã bị cắt tả tơi quanh bàn tay rồi mới tiếp tục cắt cỏ.

Thậm chí ý định nấu hành lá dại uống thử của cô giờ cũng bị đá văng ra sau đầu.

Sau nhiều giờ phân vân chọn lựa, Tô Từ lấy ra những cọng cỏ có mùi hơi nồng, thoạt nhìn có vẻ giống lá sả(*), đi ra xa chừng mười thước để thử nghiệm.
(*)Muỗi và một số loài côn trùng rất kỵ mùi toả ra từ sả. Vì vậy ở nông thôn, người ta thường trồng sả để xua muỗi.

Sở dĩ cô đoán được khoảng cách cỏ phát huy tác dụng cũng là nhờ ước lượng khoảng cách từ khu vực không có muỗi đến hốc cây.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không xác định được trong những loài cỏ này, rốt cuộc cây nào mới là loài cây mà muỗi và dã thú kỵ mùi. Vận động lâu như vậy, Tô Từ vừa đau lại vừa mệt, cũng không có sức lực để tiếp tục nữa, cô đành đi tìm củi khô trong phạm vi mười thước rồi quay về hốc cây.

Giờ bụng cô đã trống rỗng, canh thịt sẽ không quá khó ăn. Tô Từ vừa uống canh vừa lo lắng làm thế nào để có thể  xác định trong rừng rậm này, thứ nào có thể ăn, thứ nào không thể. Hôm nay, cô phát hiện rất nhiều loại trái cây xanh đỏ, nếu có thể nhận biết loại nào ăn được, loại nào không, cô chẳng cần phải lo lắng đến cái ăn như bây giờ.

Bởi hiện tại, đồ ăn trong ba lô của cô chỉ còn lại một chút.

......

Hôm nay Tô Từ đã trải qua nhiều phen kinh hãi, lại bị thương, mất nhiều máu, còn cắn răng tự làm tổn thương mình nên sức lực của cô rõ ràng không bằng hôm qua. Tô Từ bỏ vài cành cây khô vào đống lửa, ôm bó cỏ vẫn chưa xác định rõ có xua được muỗi và dã thú hay không đặt ngay bên cạnh rồi nằm xuống bạt chống thấm, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh làm cô thiếp đi từ lúc nào không biết.

Ngủ được một lúc lâu, Tô Từ chợt cảm thấy cả người lạnh toát, mở bừng mắt ra.

Đống lửa trước hốc cây chỉ còn lại vài đốm lửa nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy bên ngoài. Cả người Tô Từ rét run, miệng khô khốc, cô liếm liếm môi, yếu ớt đưa tay sờ lên trán.

Không có gì bất thường, nhưng Tô Từ biết nguyên nhân là vì nhiệt độ bàn tay cô cũng rất cao.

Quả nhiên cô đã phát sốt.

Trước đó Tô Từ đã uống nước đun sôi, còn cẩn thận uống thuốc giảm nhiệt, nhưng với tình hình hiện tại, xem ra tất cả đều không hiệu quả. Tô Từ thở dài, nặng nề đứng lên nhóm lửa.

Cô lạnh run lên, cảm thấy đầu vừa nặng như chì vừa nóng như ngồi trong lò nung. Cô lại nấu nước sôi rồi uống thêm một viên thuốc giảm nhiệt rồi lại gần đống lửa để giữ ấm.

Từ nhỏ, thân thể của Tô Từ đã khoẻ mạnh, mong rằng lần này cô có thể chịu đựng cho đến khi cơn sốt qua đi.

Không biết qua bao lâu, Tô Từ bị tiếng sấm đì đùng làm tỉnh giấc.

Trời còn mờ tối, Tô Từ chớp chớp đôi mắt còn ngái ngủ, ngồi bật dậy, chợt vết thương trên cánh tay đau nhói khiến cô phải rên lên. Lúc này Tô Từ mới nhận ra mình đã ngủ rất lâu, cả người ướt đẫm mồ hôi. Cô lại sờ trán, cơn sốt đã lui.

Không có việc gì rồi.

Tô Từ bình tĩnh lại, vừa định cười thì phía chân trời tiếp tục vang lên tiếng sấm cùng những tia chớp loé lên trên nền trời u ám.

Tô Từ ngồi bó gối nhìn màn mưa giăng giăng ngoài hốc cây, ban đầu, những giọt mưa chỉ tí tách nhỏ xuống đất, sau đó rơi nặng hạt hơn rồi cuối cùng mưa như trút nước.

Thế này thì Tô Từ làm sao cười nổi, đây đúng thật là hoạ vô đơn chí (*)! Cô vừa mới hạ sốt, sức đề kháng còn yếu, thế mà trời lại đổ mưa.
(*)Hoạ vô đơn chí: tai hoạ đến thì không chỉ có một.

Nhưng cô vẫn nhanh tay cuộn bạt chống thấm cất vào ba lô, sau đó lấy cái ba lô của tên họ Lý đang bị gió thổi bay phần phật mở khoá kéo ra hết cỡ, khi mưa tạt vào hốc cây, cô sẽ trùm nó lên đầu.

Hiện giờ, cô chỉ cần giữ cho đầu và nửa người trên khô ráo là hài lòng rồi.

Trong cơn mưa, tiếng sét “đùng đoàng” vang lên trong rừng vắng khiến người ta phải giật mình. Tô Từ đội ba lô che đầu, trong lòng bỗng nghĩ đến những người trong nhóm, không biết họ hiện đang làm gì, có ai bị thương vong hay không.

Còn Lý Ngọc nữa. Trong nhóm, cô ta là người yếu thế nhất, cũng không biết giờ này cô ta có bình yên không.

Nhưng Tô Từ chỉ nghĩ được đến thế, vì hiện giờ cô còn phải đau đầu suy tính về hành trình hôm nay. Tuy đã trải qua một ngày đi tìm nơi ở nhớ đời, nhưng cô vẫn phải ra ngoài tìm một hang động có thể ở lâu dài.

Dù chưa xác định được rốt cuộc loại cỏ nào mới có thể xua muỗi nhưng Tô Từ cũng không có thời gian tìm kiếm nữa, thôi thì cứ cắt mỗi loại một ít, chỉ cần loài cỏ đó nằm trong số những loại cô mang theo, sau này cô sẽ tiếp tục thử nghiệm để tìm ra.

Những cơn mưa mùa hạ trong rừng đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng bao lâu mưa đã tạnh hẳn.

Lúc này, mặt trời cũng hối hả vén mây chui ra.

Nước đã tràn vào bên trong hốc cây, đống lửa cũng bị dập tắt. Tô Từ thở dài. Không chỗ ở, không có củi để nhóm lửa, cô chỉ có thể mở ba lô ra, ăn mấy cái bánh bích qui và một thanh sôcôla, uống nước đun sôi để nguội còn sót từ đêm qua rồi cầm một cành cây to làm gậy, chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục đi tìm nơi ở.

Có lẽ bao nhiêu điều xui rủi đều dồn hết vào ngày hôm qua, hoặc có lẽ những loài cỏ cô buộc trên ba lô phát huy tác dụng nên dọc theo đường đi, Tô Từ không gặp phải bao nhiêu dã thú, dù đụng phải, cô cũng luôn có thời gian để tránh né.

Còn về bầy muỗi thì một con cô cũng không thấy.

... Loại cây xua muỗi này chính là vật bất ly thân khi sống ở đây, lúc này, Tô Từ có ý nghĩ như vậy.

Sau cơn mưa, việc di chuyển trong rừng rậm càng thêm khó khăn, quần áo trên người cô cứ bị làm ướt rồi lại phơi khô, giờ lại tiếp tục ướt nhẹp.

Cuối cùng, đến khoảng hai ba giờ chiều, ngay khi Tô Từ chán nản định quay về hốc cây cũ, cô chợt tinh mắt phát hiện dường như có một cửa hang trên lưng chừng núi phía trước.

Tô Từ mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại do dự. Dốc núi cao thế kia, hiện giờ cô còn chưa tới được chân núi, muốn đi đến tận cái hang ở lưng chừng núi thì đúng là nói dễ làm khó.

Hơn nữa, cô cũng không chắc hang núi đó có ở lại được hay không, có hang ổ của con thú nào hay không. Lúc này cũng không còn sớm nữa, nếu cô quyết định đi, chính là đem sinh mạng của mình đặt cược vào hang núi kia.

Nhưng nếu bây giờ không đi...Không nói đến chuyện cô có thể an toàn ở lại hốc cây cũ bao lâu, chỉ nói đến quãng đường từ hốc cây đến đây, cứ đi đi về về trong khu rừng cực kỳ nguy hiểm này cũng có thể khiến cô mất mạng lúc nào không hay.

Chuyện liên quan đến sống chết, Tô Từ do dự, ánh mắt yên lặng nhìn lên hang núi, cuối cùng cắn răng một cái, đi đến sườn núi.

Vất vả hồi lâu, Tô Từ mới leo được tới cửa hang, bộ dáng của cô lúc này vô cùng nhếch nhác.

Cô cẩn thận quan sát những dấu vết trên đất và ở tảng đá quanh hang, thấy nơi này không giống như có động vật thường xuyên đi lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi trên tảng đá.

Sườn núi này hướng về phía mặt trời nên cửa hang ngập tràn ánh nắng, quanh hang còn có những bụi cây cao ngang thắt lưng Tô Từ, chen nhau mọc gần những tảng đá lớn nhỏ, đặc biệt ở đây có rất ít cây lớn sinh trưởng. Dù lúc này mặt trời đã chuyển sang màu đỏ ối của buổi chiều tà nhưng Tô Từ lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Cô nảy ra ý định tinh nghịch, bắt chước những cô gái có tính mơ mộng giang rộng hai tay, rướn người về phía trước đón những tia nắng nhàn nhạt cuối ngày rồi hít một hơi thật sâu.

Sau đó cô mới bắt đầu đi tìm củi khô. Tuy những cành cây đều bị mưa làm ướt nhưng trải qua một ngày nắng gắt, tất cả đã khô ráo trở lại. Tô Từ nhặt được một bó to, làm thành một cây đuốc lớn, cẩn thận bước vào hang núi.

Vừa rồi cô đã quan sát bên ngoài, xác định hang núi này không có dấu vết của động vật, chỉ cần bên trong thoáng khí, không có sâu bọ hay côn trùng thì trong thế giới lạ lẫm này, nhà của cô chính là ở đây.

Trải qua mấy ngày tìm kiếm, Tô Từ nghĩ không có nơi nào tốt hơn nơi này, cô không có ý định tìm nơi ở mới nữa.

Bình luận

pam
sắp gặp lại Tiger rồi hihi  Đăng lúc 21-11-2012 09:56 AM
Bạn khen làm tớ phổng mũi rồi nè :">  Đăng lúc 20-11-2012 12:25 AM
*chấm nc mắt* Sao mà hay quá đi. Mượt quá. Không cưỡng lại dc roài. *chính thức sụp hố làn 2*   Đăng lúc 20-11-2012 12:14 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 23-11-2012 22:28:06 | Xem tất
Chương 8. Cuộc chiến giữa mãng xà và hổ




Nhìn từ bên ngoài, hang núi này trông có vẻ rất lớn nhưng bên trong không rộng lắm, càng vào sâu lại càng nhỏ hẹp.

Tô Từ nghĩ, có lẽ đó chính là nguyên nhân không có con thú nào chọn nơi đây làm nơi ở, dù sao tất cả sinh vật ở khu rừng này đều có kích thước khổng lồ.

Trong hang tối om, vì tay trái đã bị thương nên Tô Từ chỉ có thể gắng sức cầm bó đuốc vừa to vừa nặng bằng tay phải, căng mắt quan sát xung quanh.

Trên các hốc đá có một loài động vật lớn bằng những con muỗi trong khu rừng này sinh sống, tốc độ di chuyển không nhanh, lại rất sợ lửa. Tô Từ vừa cầm đuốc bước đến gần, bọn chúng đã bay tán loạn, một vài con lao nhầm vào bó đuốc, số còn lại ùa ra khỏi hang như ong vỡ tổ.

Những con vật này không dám đến gần lửa thì sẽ không gây nguy hiểm cho cô.

Giơ cây đuốc đốt tổ của chúng trên các hốc đá, Tô Từ vô cùng phấn khích, tiếp tục đi vào sâu hơn.

Cô nhanh chóng phát hiện ở cuối hang có một khe đá, lối vào nhỏ hẹp, ngay cả cô cũng phải nghiêng người lại mới đi vào được, bên trong rộng chừng hai ba thước, hoàn toàn khô ráo, xung quanh được một bức tường đá bao bọc. Tuy tứ phía đều là đá nhưng lại không có những con vật khi nãy, xem ra bọn chúng chỉ thích sống ở những nơi tối tăm và ẩm ướt.

Nhưng đây chính là chỗ dành riêng cho cô.

Tô Từ vừa nhìn thấy khe đá này, trong đầu lập tức nghĩ đến vấn đề an toàn —— chỉ cần đẩy một tảng đá chắn trước cửa khe là cô đã có một phòng ngủ cực kỳ kín đáo.

Trời quả thật không phụ lòng người. Tô Từ cười rạng rỡ, nhân lúc mặt trời chưa xuống núi, cô vui vẻ ra ngoài nhặt rất nhiều củi ôm về hang để đốt lửa.

...

Đã có chỗ ở, vấn đề an toàn coi như giải quyết xong.

Tô Từ bắt đầu nghĩ đến việc tìm thức ăn.

Sáng hôm sau, Tô Từ ăn một chút lót dạ rồi ra cửa hang tìm kiếm, hồi lâu mới tìm được một tảng đá dẹp, loay hoay đẩy nó tới trước 'Phòng ngủ' làm cửa.

Sau đó cô đem đồ đạc trong hai ba lô tách ra, những thứ quan trọng như nước, đồ ăn và thuốc thì cho vào ba lô của mình rồi đeo lên lưng, những thứ khác để lại trong ba lô kia, treo ở nơi đá nhô ra trong 'Phòng ngủ'.

Sắp xếp xong xuôi, cô ra khỏi hang tìm thức ăn.

Khu rừng này lớn như vậy, nhất định sẽ có thứ gì đó ăn được.

Cô không cam tâm giương mắt ngồi chờ chết.

Nếu đã có đầy đủ nước và thức ăn, Tô Từ thà mỗi ngày ru rú ở trong hang, không muốn bén mảng vào rừng chút nào.

Ở khu rừng nguyên sinh này, khắp nơi đều có nguy hiểm rình rập. Nhưng nếu cô muốn không bao giờ thò một ngón chân ra khỏi hang thì thật sự quá viễn vông.

Tay trái Tô Từ vừa dùng sức một chút đã khiến vết thương đau nhói lên. Trên đường đi, thỉnh thoảng cô nhìn bốn phía để xem có loại cỏ nào giống những loại cỏ cô buộc trên ba lô không, nếu nhìn thấy thì sẽ dừng lại ngắt một ít. Rồi Tô Từ nhớ lại cái bình trong ba lô chỉ còn một ít nước, sáng nay cô đã uống gần hết, thế là cô bắt đầu chú ý tìm nguồn nước.

Tô Từ còn nhớ trong một cuốn sách giáo khoa đã viết, những nơi có thảm thực vật xanh tốt nghĩa là có nguồn nước gần đó, chỉ cần đi theo hướng đó chắc chắn sẽ tìm được sông hoặc suối. Tô Từ ngước nhìn lên, thực vật ở đây đều cao vượt quá đầu cô.

Hiện tại đã mười hai giờ, lúc đi, trong ba lô Tô Từ vốn không có nhiều đồ, nay cô lại nhét đủ thứ vào, tay phải còn cố kéo một bó củi lớn và các loại cỏ vừa tìm được, bước nhanh về “nhà”.

Đống lửa trong hang chỉ còn lại vài đốm lập loè, Tô Từ cho thêm củi vào rồi đổ nước vào hộp đựng cơm đặt trên đống lửa đun sôi, sau đó mới trút ngược ba lô, đổ hết đồ đạc ra.

Bây giờ cô không chỉ muốn nấu hành lá dại uống thử mà còn định ăn thử mấy loại trái cây xanh đỏ vừa hái về.

Đối với rau dại, Tô Từ thật ra không biết nhiều, cô chỉ phân biệt được những loại thường được sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, như rau sam (1) chẳng hạn. Nhưng đó là khi chúng đều ở hình dạng bình thường. Còn trong rừng rậm này, rau cỏ đều lớn đến mức nhìn hoa cả mắt, cô khó mà nhìn ra.

Tô Từ nhớ kỹ nhất và ấn tượng nhất vẫn là hành lá. Bởi vì trước đây khi cô sống ở nông thôn, mỗi khi không còn tiền mua thức ăn, bà nội lại lên núi hái một ít hành lá đem về nấu canh, cho chút muối vào đảo qua đảo lại, sẽ có một nồi canh thơm ngào ngạt ăn cùng với cơm. Quan trọng nhất là, cả hương vị và hình dạng của hành lá đều rất dễ nhận ra.

Nếu thật sự muốn học Thần Nông thử vạn loại cỏ (*), Tô Từ nhất định sẽ bắt đầu từ hành lá dại.

(*)Trong thần thoại Trung Quốc, Thần Nông được coi là ông tổ nghề y. Truyền thuyết kể rằng Thần Nông lên núi xuống biển tìm các loại thuốc cỏ, để biết được đặc tính thuốc của chúng, ông đã nếm thử và thường bị ngộ độc, thậm chí một ngày bị ngộ độc tới hơn 70 lần. Ông đã biên soạn cuốn sách “Thần Nông bách thảo” ghi lại các bài thuốc điều trị các loại bệnh tật.

Còn những thứ quả này, cô đã phải chọn tới chọn lui, cuối cùng mới cắn răng ôm mớ trái cây vỏ mỏng, trông có vẻ nhiều nước mang về.

Nước trong hộp đựng cơm đã sôi ùng ục, vì không có muối, Tô Từ vốn định cho mấy miếng thịt vào nấu chung hành lá dại để dễ ăn hơn một chút, nhưng vì không dám lãng phí thức ăn nên cô chỉ đi đến con suối nhỏ vừa tìm được khi nãy rửa sạch hành lá rồi ngắt nhỏ ra thả vào hộp đựng cơm.

“Canh” hành lá toả ra mùi thơm ngát, nhưng không có muối... Thật sự là khó ăn. Tô Từ mặc kệ sống chết, nhắm mắt uống hai hớp, nuốt ực xuống.

Nước canh nóng hổi trôi tuột vào bụng, dù chẳng có vị gì nhưng cũng đủ giúp cả người ấm lại. Tô Từ cắn môi nghĩ, nếu nó thật sự có độc thì cô cũng không còn cách nào khác, ăn ít cũng chết mà ăn nhiều cũng chết.

Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, Tô Từ bắc hộp đựng cơm còn nóng hổi lên đống lửa, dùng đũa gắp vài miếng thịt cho vào hộp nấu chín rồi nhắm tịt mắt ăn hết.

        ...

Không bị tiêu chảy, không thấy váng đầu hoa mắt ù tai hay bất cứ dấu hiệu trúng độc nào.

Mọi thứ  hoàn toàn bình thường.

Một lúc lâu sau, Tô Từ giơ tay nhìn đồng hồ, cảm giác thấp thỏm chờ xem Thần Chết liệu có đến đón mình không đúng là khổ sở, đứng ngồi không yên, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, chẳng may trên người có một chút ngứa ngáy cũng sẽ kinh hoảng đến mức tóc gáy dựng đứng cả lên.

Khởi đầu như vậy là tốt, Tô Từ cảm thấy lòng can đảm tăng lên rất nhiều, lại đưa mắt nhìn đống trái cây dại, quả nào quả nấy nặng có hơn cả ký.

...

Tìm thức ăn, đề phòng dã thú, ăn uống ngủ nghỉ.

Kết luận là, nếu so với cuộc sống muôn màu muôn vẻ trước kia, những ngày tháng hiện tại của Tô Từ thật sự quá tẻ nhạt, nhưng cô không hề cảm thấy bất mãn.

Những điều này thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng không dễ thực hiện chút nào.

Tô Từ đã sớm dùng hết số thịt mà cô lấy được khi gặp phải con hổ trắng. Sau hai ngày ăn trái cây dại, uống canh hành lá, cô ngán đến tận cổ, ví von theo kiểu dân gian là ăn chúng vào miệng cứ thấy nhạt như nước ốc.

Tô Từ bắt đầu nghĩ  cách để có thịt ăn.

Thịt trong khu rừng này không giống với thịt ở thế giới bình thường, chỉ cần bước chân ra chợ, nếu có tiền thì muốn mua bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Còn ở nơi này, muốn ăn thịt, cô phải chiến đấu với dã thú.

Vết thương trên cánh tay Tô Từ đã hồi phục nhưng vẫn không thể dùng sức quá mạnh. Mỗi lần cô sắp cầm dao đi tìm châu chấu để giết, nhìn thấy vết sẹo hình con rết trên tay thì cô lại dập tắt ý định này.

Cuối cùng Tô Từ chuyển hướng nghĩ đến dòng suối nhỏ vừa tìm được.

Tuy dòng suối khá cạn nhưng khi Tô Từ lấy nước vẫn thường trông thấy có  cá tôm bơi lội tung tăng. Chúng nặng khoảng hai ba ký, so với nơi này thì thuộc vào nhóm sinh vật “nhỏ”, nhưng chỉ một con thôi cũng đã đủ cho cô ăn cả ngày.

Nghĩ vậy, cô liền làm ngay. Vì con sâu lần trước làm cho Tô Từ bị ám ảnh không kém lần đụng độ mãng xà nên cô cẩn thận chặt từng sợi dây mây, dùng nhánh cây khua qua lại thật lâu, khi chắc chắn trong những sợi dây mây không có côn trùng hay sâu bọ mới mang về bện một cái lờ (2).

Muốn bện dây mây thành lờ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tô Từ thậm chí cũng không biết phải làm thế nào, cuối cùng cô nghĩ, hẳn là phải tận dụng sự mềm mại của dây mây, cô bắt đầu gắng sức đan chúng thành hình chữ thập


Tô Từ mất cả một buổi sáng để làm được một cái lờ bắt cá thô kệch, cong vẹo, không lớn không nhỏ, chỉ thế thôi mà lòng bàn tay cô đã sưng đỏ, nổi đầy bóng nước.

Nhưng cũng phải chịu thôi.

Tô Từ buộc vài nhánh cỏ màu tím nhạt vào ba lô rồi đeo lên lưng - sau hai ngày không ngừng thử nghiệm, cô đã xác định đó chính là loài cỏ có tác dụng xua muỗi, cầm lấy dụng cụ bắt cá mà cô vất vả cả buổi sáng mới đan xong đi đến dòng suối nhỏ.

Suối nước trong veo, nhìn thấy cả đáy, Tô Từ tìm nơi hẹo nhất đặt lờ xuống rồi xoay người lấy cái bình trong ba lô trút hết nước ra rồi hứng đầy những giọt nước trong vắt vào bình, sau đó quay trở về .

Đường về “nhà” vô cùng yên tĩnh.

Yên tĩnh khác thường.

Mới đầu Tô Từ còn tưởng rằng cỏ xua muỗi phát huy tác dụng, nhưng cô nhanh chóng nhận ra không phải vậy.

Cỏ này có mùi hơi gay mũi nhưng không ảnh hưởng nhiều đến các loài thú lớn. Tuy chúng không thích mùi này nhưng sẽ không tránh né.

Tạo ra được khung cảnh yên tĩnh thế này có rất nhiều nguyên nhân... Trong đó, khả năng dễ xảy ra nhất là gần đây có một con thú ăn thịt cực kỳ hung mãnh. Động vật đều có bản năng ỷ mạnh ăn hiếp yếu, nếu có một con thú mạnh hơn rất nhiều ở gần khu vực chúng sinh sống, phần lớn sẽ vội vã tránh đi.

Tô Từ tỉnh táo hẳn ra. Tuy cô không cảm nhận được nguy hiểm như lần trước gặp phải mãng xà nhưng cô vẫn cầm dao găm cẩn thận lùi dần.

Chỉ việc đi thẳng phía trước là cô sẽ đến được con đường quen thuộc quay về hang, nhưng cô không muốn mạo hiểm, đi nhiều vòng hay đi một vòng cũng đều có thể trở về.

Thận trọng lui vài chục bước, Tô Từ mới xoay người, vừa định nhấc chân dùng sức chạy... Liền trông thấy một cái đuôi mãng xà khổng lồ loang lổ vết máu quật mạnh đến, chỉ cách cô chừng năm sáu thước. Có vẻ chủ nhân của cái đuôi đang ở trong lùm cây phía trái cô.

Đất đá bắn tung tóe, rơi lả tả lên người Tô Từ. Cô nín thở nhìn đám lá cây bay loạn xạ, máu văng ra từ lùm cây, ở đó, hai con thú đang say máu tấn công nhau.

Lý trí mách bảo cô phải nhanh chóng chạy trốn, nhưng mãi đến khi nghe được tiếng con hổ gầm lên đau đớn xen lẫn tức giận, Tô Từ mới cố gắng lê đôi chân đang run rẩy trốn vào hốc cây gần đó.

Đây là chiến trường giữa mãng xà và hổ trắng.

Tô Từ thầm nghĩ, có lẽ cô bị sao quả tạ chiếu mạng nên mới yên ổn được hai ngày đã gặp phải chuyện này. Sớm biết như vậy, khi nãy cô cứ chạy bừa về phía trước là được rồi!

Nhưng bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì. “Trường đấu” cách nơi Tô Từ nấp không xa, cô biết lúc này không nên quanh quẩn ở đây, nhưng cũng không có can đảm cử động trong tình huống này.

Những âm thanh từ phía sau vẫn vang lên liên tục, cô hoàn toàn không muốn chứng kiến cuộc đấu này chút nào.

Tô Từ một tay bịt miệng, một tay ôm đầu, nghe tiếng rít và tiếng rống của mãng xà và hổ đang trong hồi kịch chiến, muốn nhúc nhích một chút cũng không dám.

Cũng không biết bao lâu sau, tiếng kêu của hai con vật mới nhỏ dần.

Tô Từ ôm đầu ngồi thật lâu mới rón rén đi ra, nấp sau cái cây nhìn đến đống hỗn độn trong lùm cây.

Tất cả mãng xà trên đời trong mắt Tô Từ đều giống nhau, cô cũng không biết đây có phải con mãng xà lúc trước tấn công đoàn du lịch, ăn thịt mất vài người trong đoàn hay không, nhưng cô nhận ra con hổ.

Dù sao trong rừng rậm này, những động vật có bộ lông màu trắng rất hiếm gặp.

Tuy cuộc đấu đã sắp đi vào hồi kết nhưng vì những động vật khác vẫn sợ hai con thú hung hãn này nên xung quanh vẫn im ắng.

... Thức ăn.

Trận tranh hùng phía trước còn chưa chấm dứt, Tô Từ đã nhận ra thân thể của mãng xà và hổ đều dính đầy máu, hẳn là lưỡng bại câu thương(*). Hai cái xác của hai con thú lớn... Thịt! Thức ăn!

(*)Lưỡng bại câu thương: trong cuộc chiến, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.

Tô Từ biết, dựa vào năng lực của mình, muốn ăn thịt còn khó hơn lên trời... Thế mà bây giờ, cô thậm chí không cần phải đề phòng gì cả, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ động vật nào đến tranh giành với cô.

Thức ăn cách đó không xa, chỉ cần cô dám bước đến thì sẽ dễ dàng cắt lấy một tảng thịt to, đủ để cô ăn mấy ngày.

Đi, hay là không đi...

Đưa mắt nhìn về phía lùm cây đã yên ắng trở lại, Tô Từ do dự vài giây rồi cắn môi cầm con dao bước đến gần.

Dù sao thì phải có thức ăn, cô mới có thể sống sót, mà bỏ qua cơ hội tốt thế này, về sau sẽ không gặp may như vậy nữa.

Tô Từ chém mạnh vào một nhánh cây to, mỗi bước đi đều gõ vào những cành cây phía trước thật lâu. Nếu hai con thú bên trong còn sống, bị cô quấy rầy như vậy, nhất định sẽ có động tĩnh.

Khi đó cô sẽ lập tức xoay người bỏ chạy.

Nhưng không có gì xảy ra. Thậm chí Tô Từ còn nghe được cả tiếng cành cây va quẹt vào da thịt,  bên trong lùm cây vẫn im lặng như tờ.

Mặt Tô Từ lộ vẻ vui mừng, bước nhanh tới trung tâm của cuộc chiến.

Đập vào mắt cô là cái xác đầy máu me của mãng xà. Theo bản năng, cô quay đầu nhìn bốn phía, tìm xác con hổ trắng.

Tô Từ chợt chạm phải một đôi mắt cô từng gặp trước đây không lâu, đôi mắt màu vàng...


(1)Rau sam

Rau sam là loại cây mọc hoang, như là một món quà mà thiên nhiên đã ưu ái ban tặng cho những người dân quê nghèo. Theo y học, rau sam không có độc tính, chứa nhiều vitamin, khoáng chất và nhiều acid béo omega-3, có thể cải thiện nồng độ cholesterol cao trong máu, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, nên rất được mọi người ưa chuộng.  
Rau sam ưa những nơi đất ẩm, mát nên thường mọc rất nhiều nơi bờ rào, hay xen lẫn giữa những luống rau khác. Từ một cái gốc nhỏ bé nhảy ra những nhánh rau mập mạp, nhẵn bóng với những chiếc lá nhỏ, dày, màu hồng nhạt, bò lan trên mặt đất. Khi hái rau sam, mọi người chỉ cần ngắt những nhánh rau và chừa phần gốc lại cho cây nảy ra những nhánh khác, vậy là có rau ăn quanh năm. (Theo tinmoi.vn)

Khuyến mãi món rau sam xào tỏi ngon lành và bổ dưỡng ^^


(2)LỜ, LỢP (NÒ):

Được làm từ những thanh tre mảnh, bện lại với nhau bằng các loại dây và được cố định bằng những khung tròn hoặc vuông. Ở miệng gắn hom để cá tôm vào được nhưng không ra được.
Lờ được đặt ở những dòng nước chảy. Nếu dòng nước hẹp, vừa miệng lờ, thì không cần dùng đăng, nhưng nếu là suối, lạch, mương,… lớn, thì phải dùng đăng để ép cá vào lờ.
Đầu mùa mưa, đặt lờ để đón cá lên, nên đóng đăng theo hình chữ V ngược với dòng nước. Cuối mùa thì đặt chữ V xuôi với dòng nước, để hứng cá xuống.

Bình luận

Khụ, tớ còn chưa biết nó cho đến ngày edit chap này :"> Nhìn cái món trên kia tớ còn nghĩ là rau muống xào tỏi :))  Đăng lúc 25-11-2012 05:52 PM
chưa ăn cái món rau xam xào tỏi bao vờ, tòan luộc. Rau này nhanh mềm, nấu k khéo nó nhão nhoét ra. Mà cô ăn rau này bao vờ chưa?  Đăng lúc 25-11-2012 05:49 PM
thế để tớ tìm cây nào nuột hơn nhé =)  Đăng lúc 25-11-2012 04:32 PM
hồi bé mình ăn rau sam suốt, nó hơi chua chua. Nhưng cây rau sam trên của cô nhìn èo uột quá, ứ ăn đâu :))  Đăng lúc 25-11-2012 09:41 AM
chưa đến lúc đau tim ^^  Đăng lúc 25-11-2012 09:38 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 25-11-2012 17:38:23 | Xem tất
Nhân vật nam chính của truyện sắp chính thức xuất hiện. Để chào đón "anh" sau bao nhiêu chap bặt vô âm tín, Rùa đã nhờ vả gu gồ đại ca tra về giống loài của "anh" ^^

Hổ, còn gọi là cọp, hùm, ông ba mươi,chúa sơn lâm, là một loài động vật có vú thuộc họ Mèo (Felidae), một trong bốn loại "mèo lớn" thuộc chi Panthera. Hổ là một loại thú dữ ăn thịt sống.

Phần lớn các loài hổ sống trong rừng và đồng cỏ (là những khu vực mà khả năng ngụy trang của chúng phù hợp nhất). Trong số các loại mèo khổng lồ, chỉ có hổ và báo đốm Mỹ (jaguar) là bơi tốt, và thông thường người ta hay thấy hổ tắm trong ao, hồ và sông. Hổ kém mèo về khả năng leo trèo. Hổ đi săn đơn lẻ, thức ăn của chúng chủ yếu là các động vật ăn cỏ cỡ trung bình như hươu, nai, lợn rừng, trâu, v.v. Tuy nhiên chúng cũng có thể bắt các loại mồi cỡ to hay nhỏ hơn nếu hoàn cảnh cho phép. Hổ là một trong số nhiều loài động vật ăn thịt nằm ở mắt xích cuối cùng của các chuỗi thức ăn trong hệ sinh thái tự nhiên. Tuổi thọ của hổ khoảng 20 năm.

Màu lông của loài hổ có thể là bất kỳ màu nào trong khoảng từ vàng đến đỏ-da cam, với những khu vực màu trắng trên ngực, cổ, cũng như phần bên trong của chân. Một biến thể gen lặn phổ biến là Hổ trắng, có thể xuất hiện với sự tổ hợp phù hợp của bố mẹ chúng, chúng không phải là những con thú bạch tạng.

Một con hổ trung bình có thể ăn tới 27 kg một ngày và có thể nhịn ăn khoảng 2 hoặc 3 ngày. Răng nanh của hổ, có thể dài tới 7,5 cm, dùng để gặm xương một cách dễ dàng. Một con hổ ba tuổi có thể giao phối và sinh sản, hổ cái mang thai khoảng 102-106 ngày gần giống như loài người. Mỗi lứa sinh khoảng từ 2-3 con, khả năng tử vong của hổ con khi chào đời tương đối cao, khi sinh hổ con không thể nhìn.

Phương pháp săn mồi:
Hổ chế ngự con mồi của chúng từ mọi góc, thông thường từ những cuộc tập kích và cắn cổ, thông thường là để làm gãy cột sống hay khí quản của con mồi, hay làm tổn thương tĩnh mạch hoặc động mạch cảnh.

Là một con thú bơi lội giỏi, hổ có khả năng giết chết con mồi ngay cả khi chúng đang bơi. Một số con hổ thậm chí phục kích cả các con thuyền để bắt người hay cá của họ.

Nước miếng của hổ có thể khử trùng nên hổ thường liếm những chỗ bị thương.


Rùa muốn nói thêm 1 chút về nam chính của truyện. Đây là hình ảnh về loài hổ bình thường và loài Hổ trắng


Theo miêu tả của nữ chính, "anh" toàn thân đều màu trắng. Cho nên, hãy phân biệt "anh" với loài Hổ trắng nhé ^^ Hổ trắng có những vằn đen, còn "anh" từ...tai đến chân đều là màu trắng tuyết. Hãy cứ tưởng tượng "anh" trông dễ thương như con hổ trắng phía trên, mắt có màu hổ phách, và bộ lông tuyền một màu trắng. (Có thể miêu tả "anh" da trắng như tuyết được ko ta =))))))

Trong khi "anh" chưa có tên (và vì ko nỡ lòng nào gọi "con hổ" mãi), từ những chap sau, Rùa sẽ dùng từ "Bạch hổ" để nói về "anh", coi "Bạch" như là cái tên tạm thời của nam chính vậy nhé :D

Pi sờ ét: Nên đặc biệt nhớ kỹ câu cuối cùng trong mớ giới thiệu về loài của nam chính =)

Bình luận

vì ngày xưa ss đọc thì rất thắc mắc vì sao anh khoái..liếm, nhờ cái dòng đó mới sáng ra :))  Đăng lúc 26-11-2012 10:39 PM
vì nước miếng của anh có thể khử trùng nên khi chị bị dì cả đến thăm, anh cũng liếm nốt =)) ss Rùa tâm huyết quá, bỏ time ra sưu tầm cho mọi người hiểu :X   Đăng lúc 25-11-2012 08:55 PM
nam 9 tuộc hàng khủng nên phải gấp mấy lần con này lên mới giống *tưởng tượng* aaa *chạy*  Đăng lúc 25-11-2012 07:57 PM
nhìn 2 bạn hổ dễ thương chết mất thui ^^  Đăng lúc 25-11-2012 06:19 PM
Tôi khoái xoa đầu anh, được anh cõng đi chơi =))))  Đăng lúc 25-11-2012 06:11 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2012 23:21:34 | Xem tất
Hic, cái máy tính của Rùa biểu tình, đòi được nâng cấp sửa chữa. Mấy chap cố gắng edit hồi chủ nhật giờ cũng đã trôi theo gió mây :((

Rùa chỉ có thể mượn máy tính của bạn vào lúc...nửa đêm >"< Thế cho nên tốc độ post truyện đã ốc sên nay càng ốc sên hơn. Mong các bạn thông cảm :(

Mai ôm máy đi sửa, hy vọng em ấy sẽ được ra viện sớm =.=

Bình luận

haizzz khổ thân  Đăng lúc 28-11-2012 12:35 AM
e đợi nhiều nhiều mần luôn một thể :)) ss cứ từ từ, bao lâu e cũng chờ :xxx  Đăng lúc 27-11-2012 08:36 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 30-11-2012 22:45:55 | Xem tất
Chương 9. Hổ trắng



Tô Từ giật mình, toàn thân như muốn hóa đá, nhất là khi nhìn thấy con hổ đang từng bước từng bước tới gần mình, tóc gáy cô dựng đứng hết cả lên, sống lưng toát mồ hôi lạnh.

Con hổ đi rất chậm, thậm chí còn hơi lảo đảo. Nó tới trước mặt Tô Từ rồi nằm sấp xuống, đôi mắt màu vàng nhìn cô chăm chú.

Kích thước của con hổ rất lớn, dù nó đang nằm nhưng vẫn cao hơn cô. Tận mắt thấy một con thú khổng lồ ở cự ly gần như vậy, Tô Từ vô cùng căng thẳng, hai hàm răng va vào nhau lách cách, tay siết chặt con dao. Do quá sợ hãi, mắt Tô Từ đỏ lên, dường như cô sắp mất lý trí mà nhắm mắt đâm bừa vào con hổ.

Để rồi cô sẽ bị nó cắn một phát đứt cổ sao?

Con hổ vẫn nằm im, Tô Từ cảm thấy mình như sắp phát điên lên. Cô vội nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tay trái nhéo mạnh vào đùi vài cái để giúp mình tỉnh táo. Nếu là tình huống bình thường, một con hổ vừa trải qua một trận chiến kịch liệt lại đang bị thương tuyệt đối không dễ dàng tha cho bất kỳ sinh vật nào đến gần nó.

Nhưng hiện tại cô vẫn còn đứng ở đây, không sứt mẻ chỗ nào, thậm chí con hổ còn chủ động tới gần... Nó sẽ không tấn công cô sao?

Nghĩ đến đây, Tô Từ cảm thấy bình tĩnh được một chút.

Cô mở mắt ra, thấy con hổ thở nặng nề, cúi đầu ngậm một cái gì đó đặt cạnh chân cô rồi dùng chân trước lay lay cô, trên bàn chân của nó vẫn còn lưu lại một vệt dài màu đỏ nổi bật trên lớp lông trắng, có lẽ là do bị mãng xà quấn.

Tô Từ nghiêng người nhìn, thì ra là một nắm lá cây còn non.

Lá cây?

Lá cây! ... Tô Từ thần người ra, ngẩng đầu nhìn con vật khổng lồ mang đầy thương tích trước mặt, dè dặt hỏi, "Mày muốn tao hái lá cây này cho mày hả?"

Nói xong, cô cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.

Chợt con hổ trắng chớp chớp mắt, giống như là không hiểu Tô Từ nói gì, chân trước lại lay lay cô. Lần này nó dùng sức mạnh hơn, cô bị nó giật vài cái, loạng choạng đi về phía trước hai bước.

Tô Từ quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn con hổ, sau đó cô thử chầm chậm bước từng bước.

Nó không phản ứng.

Nhưng khi cô bắt đầu chạy thì con hổ cúi đầu gầm lên, đẩy nắm lá về phía cô.

Tô Từ hơi hiểu ra. Cô cúi xuống nhặt nắm lá rồi tiếp tục chạy về phía trước, con hổ chỉ im lặng nhìn theo.

... Nó thật sự muốn cô tìm loại lá cây này.

Tô Từ không biết lúc này cô nên ngạc nhiên vì mình may mắn sống sót hay nên cảm thấy kỳ lạ về trí thông minh của con hổ này. Nắm lá cây đó rõ ràng là nó để dành lại, mà sở dĩ nó làm vậy là muốn cho cô có thứ mang đi so sánh, để cô có thể giúp nó tìm đúng loại lá cây này, phải không?

Tô Từ quay người nhìn con hổ, trên bộ lông trắng của nó còn điểm xuyết những vệt màu đỏ, đều là máu từ những vết thương cũ chảy ra. Có lẽ nó bị mãng xà quấn chặt, tuy cuối cùng đã thoát được nhưng lại đụng đến những vết thương chưa lành nên lại chảy máu.

Ngoại trừ những vết thương đó, toàn thân con hổ không có vết thương nào trí mạng. Nhưng hiện giờ, nó muốn cô đi tìm loại lá cây này, hẳn là để trị thương... Là trị độc của mãng xà sao?

Tô Từ mở to mắt nhìn một lúc rồi bước nhanh về phía trước, chợt ác tâm nổi lên, cô cắm đầu chạy thục mạng.

Con hổ bị bỏ lại phía sau.

Chạy một hồi, Tô Từ gập người chống một tay lên thắt lưng, tay kia ôm ngực thở hổn hển, tim cứ nhảy lên thình thịch.

Thật không thể tưởng tượng được!

Một con hổ trắng khổng lồ muốn cô tìm giúp lá cây để trị thương.

Tìm, hay là không tìm?

Nắm lá đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Tô Từ mở nắm tay ra, vì cô không cầm quá chặt nên những chiếc lá vẫn giữ nguyên hình dạng, cô cười khổ rồi quan sát xung quanh, cố gắng tìm đúng loại lá đó.

Con hổ trắng này quả thật vô cùng thông minh.

Nó biết thuốc trị thương không đủ, lại không thể tự đi tìm nên mới giữ lại tính mạng của kẻ xâm nhập đất cấm là cô để nhờ tìm thuốc giúp nó. Tô Từ thậm chí còn nghi ngờ, có lẽ nó đã sớm biết cô ở gần đó, khi cô lấy nhánh cây khua loạn xạ, nó im hơi lặng tiếng để tránh dọa cô bỏ chạy, nằm chờ cô tự đâm đầu vào.

Nắm lá trong tay Tô Từ có mùi thơm dìu dịu, hình dạng rất dễ nhận ra. Tô Từ tìm một lúc đã phát hiện được một cây, cô cẩn thận so sánh với nắm lá rồi lấy dao đào nguyên cả gốc. Đi chưa được mấy bước, cô lại phát hiện một cây nữa.

Tô Từ ngây người ra, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Thì ra con hổ trắng cố ý để cô đi hướng này, vì nó biết đây là nơi loài cây này sinh trưởng mạnh nhất.

Đào được bốn cây, Tô Từ dừng lại, cố gắng ôm tất cả về.

Chỉ ở nơi quái dị này mới có chuyện cô phải dùng hết sức lực vừa ôm vừa kéo bốn cây cỏ dại.

Khi cô trở lại lùm cây, con hổ trắng đang uể oải nằm dưới đất. Nhìn thấy Tô Từ, đôi mắt màu vàng của nó chợt sáng lên, ngay cả cái đuôi cũng không kìm được vẫy vẫy vài cái.

Có lẽ đây là cảm giác mà người ta vẫn ví von là như nắng hạn gặp mưa rào…

Tô Từ lau mồ hôi trên mặt, ôm bó cây đi đến gần.

Hiện giờ, cô không còn lo con hổ này sẽ tấn công mình. Cô chợt nhớ lại một chuyện.

Lần trước là do cô quá sợ hãi nên mới không phát hiện con hổ này cực kỳ thông minh.

Đặt bó cây trước mặt con hổ, Tô Từ lui ra sau vài bước, nhìn không chớp mắt. Cô muốn biết tác dụng và cách dùng loại cỏ này, đây là lý do duy nhất khiến cô đi tìm lá cây giúp nó.

Thấy con hổ ngoạm đống lá vào miệng nhai nhồm nhoàm, Tô Từ đảo mắt nhìn quanh rồi thử bước từng bước đến gần xác mãng xà.

Con hổ chỉ giương mắt nhìn một chút rồi tiếp tục ăn cỏ.

Thấy phản ứng của nó, Tô Từ nhẹ nhàng thở ra, cầm dao găm đâm mạnh xuống xác mãng xà, dùng hết sức cắt một khối thịt thật lớn.

Đến gần thế này, Tô Từ mới phát hiện trên thân thể dài ngoẵng của mãng xà có rất nhiều vết thương, phần đầu bị cắn nát là nguyên nhân chính dẫn đến chết. Nhưng trên người nó còn có những vết móng vuốt vừa dài vừa sâu, không giống như bị hổ vồ mà trông giống móng vuốt của chim ưng.

Có vẻ trước đó nó đã bị chim ưng tấn công, sau đó lại gặp phải con hổ trắng. Mà con hổ này không chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, còn biết tấn công chớp nhoáng.

Tô Từ vừa nghĩ vừa nhặt tảng thịt dính đầy đất cát. Cô không muốn biết con hổ này vì sao thông minh như vậy, cô chỉ cần biết nó đồng ý chia sẻ con mồi với cô, mà những con thú ăn thịt khác bị mùi máu hấp dẫn, sẽ nhanh chóng kéo đến đây.

Tô Từ hận không thể đem toàn bộ xác con mãng xà trở về, lần đầu tiên cô nhớ chiếc xe của mình đến thế.

Nhưng cuối cùng cô vẫn tỉnh táo bỏ lại vài miếng thịt đang tràn ra khỏi ba lô đến nỗi không kéo khóa được. Sau khi xác định mình có thể vác theo số thịt còn lại, cô mới chà xát nắm lá vừa tìm giúp con hổ và cỏ xua muỗi lên khắp người rồi đeo ba lô lên lưng.

Lúc này con hổ đã ăn hết đống lá, hàm dưới của nó còn dính đầy chất lỏng màu xanh.

Hổ ăn cỏ... Tô Từ cầm lấy con dao, hơi căng thẳng nhìn chằm chằm con hổ trắng, chậm rãi lùi về phía đường trở về “nhà”, thầm nghĩ nếu những nhà động vật học nhìn thấy cảnh này, không biết họ sẽ giải thích thế nào đây.

...

Khi chạy về đến hang núi, Tô Từ thiếu chút không thở nổi.

May mà nơi mãng xà và hổ đánh nhau không cách hang quá xa, nếu không, cô sẽ không dám mạo hiểm mang theo đống thịt đầy máu tươi chạy lăng quăng trong rừng rậm.

Bước vào hang, Tô Từ lập tức nhét ba lô vào phòng ngủ, đẩy tảng đá dẹp chắn ở cửa khe rồi cởi áo ra, chà xát cỏ xua muỗi lên người. Cô cởi luôn cái quần rộng thùng thình, chỉ mặc đồ lót rồi chạy ra cửa hang đốt lửa.

Ăn mặc mát mẻ thế này... Dù sao ở đây cũng không có người, làm vậy cũng không sao.

Sau khi cho thêm củi vào đống lửa, Tô Từ mới lôi ba lô trong phòng ngủ ra, lấy một cái túi nhựa bỏ vào một nửa số thịt, dùng dao và nhánh cây đào một cái hố cạn rồi chôn túi thịt xuống.

Cô sợ dã thú theo mùi thịt tươi mà lần mò đến đây, chôn trong đất vẫn an tâm hơn. Hơn nữa, thịt để lâu trong không khí sẽ nhanh chóng bị hôi thối.

Số thịt còn lại, Tô Từ xiên vào nhánh cây rồi đặt lên lửa nướng, còn một ít dùng để nấu canh.

Về phần quần áo và ba lô bị dính máu, Tô Từ cũng chôn xuống đất, chờ sáng mai đi ra suối giặt sạch.

Vì sợ dã thú nghe được mùi thịt, cô đốt một đống lửa thật to, miếng thịt mãng xà đang nướng trên lửa phát ra tiếng xèo xèo, thỉnh thoảng, vài giọt mỡ nhỏ xuống làm cho lửa cháy càng lớn.

Tô Từ không ngừng nuốt nước bọt, cô nghĩ một chút rồi đứng lên lấy hành lá dại đặt trên tảng đá râm mát ngắt ra, vắt nước rưới lên thịt mãng xà.

Nếu là ở thế giới bình thường, muốn vắt nước hành lá đương nhiên không thể, nhưng ở nơi này, chỉ cần vài lá hành là đã vắt được rất nhiều nước.

Mùi thịt mãng xà nướng quyện cùng mùi thơm từ hành lá bay thẳng vào mũi, Tô Từ thậm chí không đợi được đến khi thịt chín vàng. Cô cầm lấy xiên thịt, mặc kệ nó vẫn còn nóng, dùng dao cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai ngon lành.

Con mãng xà này không biết bao nhiêu tuổi mà thịt rất mềm lại béo ngậy, tuy chuyện không có muối vẫn là một vấn đề nghiêm trọng cần giải quyết, nhưng mấy ngày nay vị giác của Tô Từ đã buộc phải quen với việc ăn uống nhạt thếch, hơn nữa lại có mùi hành lá, cô cảm thấy đây chính là món ăn có hương vị thơm ngon nhất thế giới.

Mới ăn một chút mà bụng Tô Từ đã no căng, cô thỏa mãn đi ra bên ngoài kiếm củi coi như tập thể dục cho tiêu bụng, còn hái được hai loại trái cây mà cô đã xác định là có thể ăn.

Lúc này, mặt trời đã ngả về phía Tây.

Lại là một ngày sắp trôi qua. Tô Từ ôm mớ trái cây, ngước mắt nhìn trời rồi bước nhanh về hang.

Ngày 24 tháng 6 năm 2011, trời quang.

Mấy hôm không viết nhật ký, thiếu chút nữa đã quên mất ngày tháng.

Lạc vào thế giới này mới tám ngày, thế mà tôi có cảm giác mình đã sống ở đây cả đời, nghĩ kỹ lại, những ngày này tôi chẳng làm được gì cả. Dù hôm nay gặp phải nhiều điều quái lạ nhưng vẫn có một giọng nói không ngừng nhắc nhở tôi, nơi này là Trái Đất, sinh vật ở đây sở dĩ khổng lồ như vậy là vì một nguyên nhân nào bí ẩn nào đó.

Nơi này tuyệt đối chính là Trái Đất. Tôi cũng tuyệt đối sẽ trở về nhà!

Nhưng mà, trên Trái Đất dù có những loài động thực vật to lớn khác thường,  cũng sẽ không có...Con hổ có chỉ số thông minh giống hệt con người.

Không có.

Chẳng còn hy vọng trở về...Tôi không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu.


Tô Từ ngừng bút, nhìn đống lửa cháy bập bùng trước mặt, thật lâu sau lại viết xuống một câu.

...Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, không cần nghĩ quá nhiều, còn giữ được mạng sống đã là ân huệ lớn lao mà trời ban tặng.

...

Đóng kín hang động có một khuyết điểm là không có ánh sáng.

Mấy ngày hôm trước Tô Từ còn vì áp lực phải nhanh chóng tìm thức ăn mà không chú ý đến việc trời sáng hay chưa, cô luôn thức dậy từ rất sớm. Nhưng hiện giờ, số thịt cô lấy được đủ ăn trong ba bốn ngày, lo lắng đã giảm bớt, cô cũng thấy thoải mái hơn một chút.

Tô Từ ngủ no mắt, thỏa mãn ngáp dài một cái rồi ra khỏi phòng ngủ, ngắm cảnh sắc tươi đẹp bên ngoài hang, đến khi giật mình nhìn đồng hồ mới biết đã hơn mười giờ sáng.

Ở đây không có thú tiêu khiển nào, Tô Từ mỗi ngày đều đi ngủ sớm, có thể đánh một giấc đến giờ này, thật đúng là không thể tưởng tượng được. Khi còn ở Trái Đất, cô cũng chưa từng ngủ thẳng đến mười giờ.

Tô Từ uốn éo thắt lưng, giải quyết vấn đề sinh lý rồi trở lại phòng ngủ, soạn đồ ăn, thuốc men và nước uống bỏ vào ba lô sạch, giắt dao ở ngăn ngoài cùng, sau đó đào hố đất lấy ba lô và quần áo dính máu, dự định đi tới con suối.

Quần áo đàn ông thực sự quá rộng, Tô Từ vừa ra khỏi hang vừa sửa sang lại quần áo trên người, chợt thấy một cái bóng bên ngoài cửa hang, cô chưa kịp ngước nhìn đã vội ném ba lô bẩn xuống đất, tay phải chụp lấy con dao, nhanh chóng lăn người sang một bên.

Vừa ngước đầu lên, Tô Từ đã nhìn thấy con hổ trắng đang nhàn nhã nằm sưởi nắng trên tảng đá ngoài cửa hang. Thấy động tác kỳ lạ của cô, đôi mắt màu vàng của nó mở to,mang theo vẻ ngạc nhiên.

Bình luận

:D  Đăng lúc 30-11-2012 11:16 PM
tem!  Đăng lúc 30-11-2012 11:11 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 5-12-2012 23:07:09 | Xem tất
Chương 10. Bị hổ bám theo



Tô Từ quỳ sấp dưới đất, ngước nhìn lên con hổ khổng lồ, đầu óc cô trống rỗng, thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Vài phút sau, thấy nó chỉ nghiêng đầu nhìn, hoàn toàn không có dấu hiệu nhào tới xơi tái mình, Tô Từ mới lom khom đứng dậy, vừa cảnh giác nhìn con thú vừa rón rén bước lùi vào hang.

Hai lần gặp phải con hổ trắng này, Tô Từ đều toàn mạng thoát được, cho nên cô có cảm giác nó sẽ không tấn công mình. Nhưng dù sao nó cũng là dã thú, có thông minh tới đâu cũng không thể so sánh với con người.

Sau khi lui vào hang, Tô Từ lập tức đốt lửa, không gian trong hang nhuộm một màu đỏ rực. Con hổ cũng nhanh chóng bước tới, nhưng hình như nó sợ đống lửa lớn mà Tô Từ vừa đốt nên chỉ ngồi trước cửa hang, không tiến vào thêm.

Tô Từ đương nhiên không dám đem tính mạng đặt cược vào linh cảm chủ quan của mình. Sáng nay cô đã ăn sạch số canh thịt mãng xà và mớ trái cây còn thừa hôm qua. Lúc đó cô cứ nghĩ nên ăn thật no để đi ra suối, khi nào về mới nấu nướng tiếp, không ngờ bây giờ cô phải chôn chân trong hang, không thể làm gì được.

Tô Từ muốn nướng thịt nhưng không đủ can đảm, đành thở dài, vác ba lô thất thểu vào “phòng ngủ” rồi đẩy tảng đá dẹp chắn ở cửa khe.

Tảng đá tuy không cao, không thể che kín toàn bộ “phòng ngủ” nhưng trong này rất hẹp, con hổ chắc chắn không thể xông vào. Tô Từ cũng không biết nó sẽ làm gì tiếp theo, hiện giờ cô chỉ có thể trốn ở bên trong, cầu mong cho nó cảm thấy nhàm chán rồi tự bỏ đi.

Tốt nhất là vậy.

Nhưng nếu nó không đi... Thôi thì cứ thử chờ xem sao.

...

Dù là để trốn tránh nguy hiểm nhưng phải ở lâu trong một hốc đá vừa tối vừa hẹp thế này rất nhanh mệt mỏi.

Tô Từ cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Nằm trên bạt chống thấm lăn qua lăn lại, cô mơ mơ màng màng mở mắt rồi giật mình ngồi bật dậy, đẩy tảng đá ra, thò đầu nhìn khắp hang.

Đống lửa trong hang sắp tàn nhưng xung quanh hoàn toàn vắng lặng, bóng dáng con hổ đã biệt tăm.

Tô Từ lại đợi hơn cả tiếng đồng hồ, sau khi chắc chắn ngoại trừ mình không còn sinh vật nào khác ở trong hang, cô mới chui ra khỏi “phòng ngủ”, cẩn thận quan sát khắp nơi rồi thở phào nhẹ nhõm. Tô Từ nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, cô cười khổ một tiếng, xoay người đem cái ba lô bị vứt ở cửa hang chôn xuống hố, ra ngoài tìm củi khô.

Lúc nãy vì muốn dọa con hổ, Tô Từ đã đem toàn bộ số củi còn thừa hôm qua đốt sạch, nếu hiện tại không đi tìm thêm thì cô không thể nhóm lửa nấu cơm, nấu nước và đuổi thú rừng. Hơn nữa, con hổ đó có vẻ sợ lửa, cho nên cô muốn tìm nhiều củi khô một chút để dự trữ.

Còn vì sao nó đột nhiên xuất hiện rồi lại lặng lẽ bỏ đi, Tô Từ thật sự không nghĩ ra nguyên nhân. Hiện tại cô chỉ nghĩ ngày mai phải dậy thật sớm, đi tìm nơi ở khác.

Cô không phải không muốn thử tạo mối quan hệ tốt với con hổ trắng. Nó thông minh như vậy, có lẽ cô có thể làm thân với nó, dựa vào sức mạnh của nó để sống an toàn trong khu vực này... Nhưng cô có nỗi ám ảnh rất lớn đối với loại dã thú có thể nuốt chửng mình bất cứ lúc nào nên không dám tiếp cận một con vật khổng lồ như nó.

Ngày mai, ngày mai cô phải nhanh chóng tìm nơi khác. Cô thật sự lo lắng sau này con hổ sẽ quay lại đây.

Nó cứ thình lình đến như vậy vài lần, cô sẽ chết vì đau tim mất thôi.

Phần lớn động vật sinh sống trong khu rừng này là loài ăn thịt nên các loài thực vật, đặc biệt là những loài có quả sinh trưởng rất nhiều. Nhưng Tô Từ không muốn làm liều, chỉ ăn hai loại đã xác định là không có độc, vậy mà cô chẳng cần nhọc công tìm kiếm cũng hái được rất nhiều.

Tô Từ đi tới đi lui nhặt củi khô, nghĩ đến ngày mai phải tìm nơi ở mới, cô khẽ cắn môi, quệt mồ hôi lấm tấm trên trán, buộc mười mấy trái cây hái được vào bó củi mới nhặt, lôi về hang núi.

Lúc này trời cũng vừa sập tối.

Hôm nay cô không ăn nhiều, nhưng vì cả ngày đều nằm ngủ nên không thấy đói. Từ nãy đến giờ đi loanh quanh tìm củi, bụng cô mới bắt đầu réo lên.

Tô Từ nhanh chóng đốt một đống lửa lớn ngoài cửa động để doạ con hổ trắng rồi đi vào đốt thêm một đống lửa ở giữa hang. Cô vừa cắn trái cây vừa xiên thịt mãng xà vào nhánh cây đặt lên lửa nướng.

Thời tiết dạo này rất nóng, thịt mãng xà để qua hai ngày đã bắt đầu bốc mùi, tuy vậy vẫn còn ăn được, nhưng muốn để thêm thì không ổn, hơn nữa ngày mai cô còn phải đi tìm nơi ở khác. Tô Từ đào số thịt chôn trong đất lên, phân ra một phần đủ dùng trong hai ngày bỏ vào túi nhựa, số còn lại đem phơi ở “phòng ngủ”.

Tuy cô không chắc để ở đó có bị thối hay không, cũng biết muốn bảo quản thịt được lâu thì phải phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, nhưng nếu phơi ở chỗ khô thoáng, số thịt này sẽ trở thành thức ăn của những con vật khác.

Phơi thịt ở bên ngoài rồi bị thú rừng tha đi hết hay là chịu thối một chút nhưng còn có thể làm thực phẩm trong mấy ngày... Hai lựa chọn này, Tô Từ đương nhiên sẽ chọn ngay vế sau mà không cần phải đắn đo suy nghĩ.

Thịt mãng xà nướng trên lửa chín rất nhanh, từ từ chuyển sang màu vàng óng, trông cực kỳ ngon miệng.

Tô Từ cầm xiên thịt đưa tới gần mũi hít vào một hơi, dùng dao cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng nhai đỡ đói rồi đảo xiên thịt lại đặt lên lửa nướng cho chín đều. Sau đó, cô ra cửa hang cho thêm củi vào để giữ cho đống lửa cháy thật lớn.

Để đỡ tốn công ra ra vào vào, Tô Từ xoay người chọn trong đống củi khô những cành thật lớn quẳng vào đống lửa rồi đứng lên ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao.

Nghe nói buổi tối có sao thì hôm sau sẽ là một ngày nắng ráo.

Hy vọng là đúng.

Vỗ vỗ bàn tay dính đầy tro bụi, Tô Từ quay vào hang.

Đập vào mắt cô là một con hổ trắng đang ung dung nằm bên đống lửa, miệng nhai nhóp nhép, hai mép dính mỡ bóng loáng, xiên thịt nướng nằm lăn lóc dưới đất.

Nhìn thấy cô đi vào, con hổ thậm chí còn vẫy vẫy cái đuôi khổng lồ.

...Không phải là nó sợ lửa sao?

Tô Từ giật mình, thiếu chút nữa là hét toáng lên nhưng cô kịp kềm lại. Nhìn thấy lớp lông trắng dưới hàm của con hổ còn dính máu, Tô Từ đứng như trời trồng. Nó vừa mới chén sạch số thịt cô để dành trong túi nhựa, chỉ còn lại một miếng nhỏ xíu.

Chợt con hổ gầm lên, đẩy miếng thịt về phía Tô Từ rồi chậm rãi bước tới. Cô phải cố gắng hết sức mới giữ được bình tĩnh.

Hoặc có thể nói là cô quá sợ hãi nên chỉ đứng ngây ra đó nhìn nó.

Tô Từ run run cầm miếng thịt, dùng dao cắt bỏ mặt trên bị dính đất rồi đặt lên lửa nướng. Khi thịt chín, cô cắt thịt ăn ngay trước mặt con hổ, lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật sự bạo gan.

Có một con hổ khổng lồ ngồi ngay bên cạnh chăm chú nhìn, bất kỳ ai cũng không thể nuốt trôi thức ăn. Tô Từ ăn một chút rồi cầm dao cắt một miếng thịt, thử đưa tới miệng con hổ.

Đôi mắt nó sáng lên, ngoạm lấy nhai ngon lành.

Tô Từ run run cắt thêm một miếng đưa tới. Cứ như vậy, cô vừa ăn vừa chia phần cho con hổ. Được một lúc, Tô Từ mạnh dạn hẳn lên, tay trái run rẩy thử sờ sờ con hổ đang nằm gần mình.

Cái tai đầy lông của nó hơi giật giật, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, đôi mắt màu vàng thì nhìn chằm chằm miếng thịt nhỏ trong tay cô. Nếu bỏ qua chủng loại và kích thước, bộ dáng hiền lành ngoan ngoãn lúc này của nó thật giống một con mèo nhà.

... Được rồi.

Tô Từ đưa miếng thịt cuối cùng cho con hổ, trong lòng hỗn loạn, thở dài một tiếng.

Một con hổ trắng thông minh, đầy sức mạnh, không sợ lửa, không tấn công cô, để cho cô sờ, ngoan ngoãn như một con mèo nhà bỗng dưng bám theo cô ...Nếu không tận dụng cơ hội này tạo mối quan hệ tốt với nó thì thật lãng phí.

...

Ở gần một con hổ chưa trưởng thành mà đã cao đến hơn ba thước (tức là khi đứng, chiều cao của “anh” gần 1m), Tô Từ không thể không cảnh giác, ít nhất là trong một khoảng thời gian nữa.

Tô Từ nhìn chằm chằm con hổ, lùi dần vào “phòng ngủ”, nằm trằn trọc đến nửa đêm mới chợp mắt được một chút.

Khi tỉnh lại, cô cứ mong cho tất cả chuyện ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng vừa ra khỏi “phòng ngủ”, thấy cái túi nhựa trống rỗng, con hổ trắng thì đang thoải mái nằm ở một chỗ râm mát ngoài cửa hang, nghe tiếng động, nó còn quay đầu lại nhìn, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Không còn thịt, Tô Từ ăn miếng bánh bích qui cuối cùng trong ba lô và một ít trái cây còn thừa hôm qua rồi cầm ba lô bẩn bước ra ngoài.

Đi bên cạnh một con hổ khổng lồ, tim Tô Từ cứ nhảy lên bình bịch.

Hổ là động vật ăn thịt họ mèo, thích sống đơn độc, hầu như không có đối thủ, là một trong những loài nằm ở mắt xích cuối cùng trong chuỗi thức ăn.

Có con hổ trắng đủng đỉnh “hộ tống”, Tô Từ không còn lo lắng sẽ có dã thú thình lình xuất hiện, ung dung đi thẳng đến con suối. Cô nhìn cái lờ đánh cá của mình, thấy bên trong vậy mà lại có hai con cá dại dột chui vào. Không còn lo lắng chuyện tìm thức ăn cho hôm nay, cô nhẹ nhõm cúi người giặt sạch quần áo và ba lô. Nhìn sang con hổ đang thong dong nằm bên cạnh, Tô Từ yên tâm ngâm mình trong nước tắm rửa.

Từ khi đến đây, lần đầu tiên cô được tắm thoải mái như vậy.

Tay phải vuốt mái tóc sũng nước, Tô Từ thận trọng giơ tay trái sờ sờ đầu con hổ, nói, "Là mày tự bám theo nhé. Tao chỉ có thể chấp nhận thôi."

Con hổ giật giật cái tai đầy lông, mở to mắt nhìn Tô Từ, cái đầu khổng lồ cọ cọ vào người cô. Tô Từ bị cọ phải lui về phía sau hai bước, lại sờ sờ đầu con hổ.

Bình luận

@Yume: hehe, cảm ơn bạn ^^  Đăng lúc 9-12-2012 01:11 PM
Mình sẽ theo hố nhà bạn đến cùng :x Anh hổ đáng yêu quá ạ :x  Đăng lúc 8-12-2012 10:18 PM
Hi, cảm ơn bạn ủng hộ ^^  Đăng lúc 8-12-2012 07:35 PM
mình cũng đã đọc hết tác phẩm này của 1 nhà edit, giờ sang đây đọc thử 1 chương nhà bạn, phải nói bạn edit rất mượt, từ ngữ phong phú nữ chứ ^^5ting  Đăng lúc 8-12-2012 12:39 AM
hơ hơ hm nay thức khuya đúng hôm có chap mới :))  Đăng lúc 5-12-2012 11:41 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 10-12-2012 21:38:45 | Xem tất
Chương 11. Cuộc sống mới



Có cá, tạm thời Tô Từ không phải tìm thức ăn cho ngày hôm nay.

Cô nhấc cái lờ lên, nhìn hai con cá xấu số đang tuyệt vọng giãy đành đạch, mới nhớ ra mình không có thứ gì để đựng chúng mang về. Cô đành đặt cái lờ lên bờ rồi đi cắt vài sợi dây mây ở gần đó.

Cắt xong, Tô Từ cẩn thận cầm cành cây khua một vòng, sau khi chắc chắn không có sâu bọ hay côn trùng, cô quay người lại thì thấy con hổ đang đặt hờ một chân lên cái lờ, giống như đang trông chừng lũ cá giúp cô.

Thấy Tô Từ đi tới, nó lúc lắc đầu, lùi lại hai bước rồi nằm sấp ở bên cạnh. Con hổ này thật là... Tô Từ khẽ cười, dốc ngược cái lờ xuống, hai con cá rơi ra, nằm thoi thóp trên đất. Cô định sau khi đánh vẩy cá, mổ ruột gan bỏ ra ngoài sẽ dùng dây mây xâu chúng lại mang về.

Đây là cách bà nội Tô Từ thường làm, chứ cô thì chưa từng động tay vào những chuyện thế này. Từ khi chuyển về thành phố, cô càng không cần phải để ý đến, vì chỉ cần bước chân ra chợ là luôn có những con cá đã được làm sạch sẽ nằm ngoan ngoãn đợi cô mua về.

Tô Từ nặn óc cố nhớ xem bà nội làm cá như thế nào rồi ngập ngừng cầm dao lên, bắt đầu đánh vẩy cá. Vì không quen, nhiều lần Tô Từ thiếu chút nữa đã đánh luôn da tay của mình, con cá giãy mạnh càng làm cô luống ca luống cuống, nước bắn đầy trên tay, trên mặt, cả người toàn mùi cá tanh.

Trông thấy tình cảnh thảm hại đó, con hổ dường như mất kiên nhẫn. Nó không nằm chờ nữa mà thong thả bước xuống suối. Tô Từ chỉ nhìn thoáng qua con hổ rồi lại tiếp tục “chiến đấu” với con cá trong tay.

Hì hục mãi mới làm xong, Tô Từ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hệt như vừa vượt qua được một đại nạn trong đời. Cô rảy rảy tay, bước tới suối rửa sạch cá và những vết máu văng tán loạn trên người.

Lúc này con hổ đang hăng say đùa giỡn đột nhiên vục đầu xuống dòng nước chỉ sâu tới chân nó, khi ngóc lên, nó ngậm một con cá ném mạnh lên bờ làm cho Tô Từ giật mình.

Không đợi cô kịp phản ứng, con hổ lại ném thêm một con nữa lên bờ. Sau đó, nó ngậm một con cá khác, đuôi con cá tội nghiệp thò ra ngoài, run rẩy không ngớt. Con hổ trắng đắc ý nhìn Tô Từ, như muốn khoe nó lợi hại đến thế nào.

Mãi đến lần thứ ba này, Tô Từ mới nhìn rõ, những con cá kia đều bị nó cắn chết rồi đè dưới chân.

Con hổ ngậm “chiến lợi phẩm” lon ton đến gần Tô Từ, trông có vẻ rất phấn khích. Nó rũ mạnh bộ lông ướt nhẹp, Tô Từ đứng cạnh đó nên không tránh kịp, bị nước văng lên khắp người.

"... Mày cố ý hả!" Bàn tay toàn mùi cá tanh, Tô Từ chỉ có thể nghiêng đầu lấy cánh tay lau nước văng lên mắt và khuôn mặt. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn con hổ đang tới gần dụi vào người mình, đôi mắt vàng ánh lên vẻ hân hoan.

Cuối cùng, Tô Từ đành chịu thua nó. Cô ngồi xổm xuống tiếp tục xử lý mấy con cá, dùng dây mây xâu lại thành một xâu treo lên một cành tùng rồi đi tới suối tắm rửa sạch sẽ lần nữa, sau đó cầm xâu cá quay về hang.

...

Tuy không biết vì sao con hổ này lại đi theo mình nhưng có nó bên cạnh, cô không phải lo vấn đề an toàn.

Tô Từ bắt đầu nghĩ hiện tại mình phải làm gì để cải thiện cuộc sống, vì năng lực của cô có hạn nên rất nhiều chuyện không thể giải quyết được.

Ví dụ như làm sao để vượt qua mùa đông sắp tới; ví dụ như quần áo và giầy của cô sắp “quá hạn sử dụng”; ví dụ như những người bị lạc cùng với cô...

Ví dụ như làm thế nào để tìm được muối.

Tuy trong máu và thịt động vật có chứa muối, có thể tạm thời cung cấp cho cơ thể, nhưng đối với người từ nhỏ đã quen ăn mặn, hơn nữa còn rất thích dùng rau quả và ngũ cốc như Tô Từ, không có muối thì không thể chịu được.

Dù là vì lo cho sức khoẻ của mình hay là để ăn ngon miệng hơn, muối đều là thứ gia vị cần thiết trong mỗi bữa ăn.

Tô Từ vừa rưới nước hành lá lên mình cá vừa nghĩ có nên nhân lúc con hổ trắng chưa trưởng thành này còn ở đây, dựa vào oai danh và sức mạnh của nó, đi xa một chút để tìm muối hoặc là một thứ gì đó có thể thay thế muối.

Ăn nhạt mấy ngày, nay vừa nghĩ đến muối, Tô Từ thèm các món mặn đến mức nuốt ực nước bọt một cái.

Con hổ nằm trước đống lửa, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào xiên cá nướng, thỉnh thoảng lại liếm mép, rõ ràng là nó đang chờ cá chín.

Tô Từ cười thầm, đưa một con tới miệng nó. Con hổ há mồm ngoạm ngay, nhưng chỉ cắn được một miếng liền ăn chậm lại, giống như là không thích mùi vị này nhưng vẫn cố chịu, nhăn nhó nhai cho bằng hết.

Tô Từ nhíu mày, thấy nó ăn xong liền đưa tới một con cá khác. Lần này con hổ chỉ liếc mắt một cái rồi quay đầu, thong thả chạy ra khỏi hang.

Thấy con hổ trắng thoáng cái đã đi mất, Tô Từ lo lắng nghĩ không biết nó có trở lại hay không.  Cô chợt bật cười, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Cô cầm con cá đặt lên lửa nướng rồi vội vàng ăn nhân lúc nó còn nóng hổi.

Sau khi giải quyết xong món cá nướng và tráng miệng bằng một ít trái cây, Tô Từ liền nhìn thấy con hổ trắng ngoạm đầu một con vật gì đó đi tới đặt trước mặt Tô Từ, dùng chân trước còn dính máu lay lay cô, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ.

Tô Từ bị nó lay đến chóng mặt, đưa mắt nhìn con vật có khối lượng gần bằng mình rồi nhìn con hổ đã nằm sấp xuống bên cạnh, cắn răng hỏi, "Mày muốn tao nướng nó hả?"

Con hổ trả lời bằng cách đẩy con mồi tới gần cô.

...

Không phải khốn khổ tìm thức ăn, không cần nơm nớp sợ bị thú dữ tấn công, mỗi ngày, công việc khó khăn mệt nhọc nhất của Tô Từ chính là nướng thịt cho “ngài” hổ trắng.

Nửa tháng qua, cuộc sống của Tô Từ khá thoải mái. Mỗi lần con hổ đem “thức ăn” tới trước mặt cô, nghiêng cái đầu khổng lồ dụi vào người cô, “yêu cầu” cô nướng thịt, Tô Từ lại nhanh chóng cắt một tảng thịt đùi to đặt lên lửa nướng, phần nhiều hơn cho con hổ, còn mình thì ăn miếng nhỏ.

Đối với Tô Từ thì chỉ cần bấy nhiêu cô đã no căng, nhưng con hổ thì loáng một cái đã ăn sạch. Nó vẫn chưa no, liền đến gần Tô Từ nằm xuống, mở to đôi mắt vàng, vừa gầm gừ vừa dụi vào người cô, nhưng cô mặc kệ. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Tô Từ liền vòng qua con hổ đi vào “phòng ngủ” nghỉ ngơi.

Con hổ dùng chân trước lay lay tay chân cô, Tô Từ vẫn không buồn để ý.

Tuy mới sống chung nửa tháng nhưng để hiểu tinh cách của một con hổ thông minh như con người nhưng cực kỳ đơn thuần thì không khó chút nào. Nửa tháng trước, Tô Từ còn sợ nếu không làm theo yêu cầu của con hổ thì nó sẽ nổi giận nhào tới xơi tái mình, vì thế mỗi ngày cô đều cố gắng ngồi nướng thịt. Đến hôm nay, cô cảm thấy mình có thể thuần hoá được nó.

Con hổ ăn rất nhiều, để nướng cho nó ăn no, Tô Từ phải ngồi trước đống lửa cả ngày, hơn nữa sau khi nướng xong cô mệt đến mức một ngón tay cũng không giơ lên nổi. Nó cũng đâu phải không ăn được thịt sống, không thể chiều theo nó mãi như vậy được.

"Tao ngủ đây. Mày ăn rồi cũng ngủ sớm đi."

Tô Từ trải bạt chống thấm ra, quay người nhìn con hổ đang bày ra bộ dạng đáng thương, nằm buồn bã ở bên ngoài, vẫy vẫy tay. Nửa tháng ở chung, con hổ sớm hình thành thói quen mỗi buổi tối thấy Tô Từ đi vào “phòng ngủ”, nhìn nó vẫy tay là biết từ lúc này đến sáng mai cô sẽ không ra ngoài. Nó rống lên một tiếng, giận dỗi cắn xé con mồi đặt cạnh đống lửa.

Tô Từ đứng trong khe đá hẹp, thẫn thờ nhìn màn ăn uống đẫm máu trước mặt, thở dài ngồi xuống bạt chống thấm, lôi laptop trong ba lô ra.

Ngày 9 tháng 7 năm 2011, trời râm mát.

Ngày tháng cứ lặng lẽ qua mau, tôi thực sự sợ nếu cứ như vậy, tôi sẽ quên luôn tên họ của mình.

Sống chung với một con hổ có thể nuốt chửng mình bất cứ lúc nào, có đôi khi tôi gặp ác mộng, thường hay thức giấc lúc nửa đêm, cho dù nó chưa từng tấn công tôi. Nhưng không phải người ta thường nói “Dã thú không có tính người” sao.

Tôi biết, những ngày này tôi may mắn sống an toàn là nhờ con hổ trắng, hoàn toàn không liên quan đến năng lực của tôi. Chỉ vì tôi may mắn chưa gặp phải nguy hiểm chết người mà thôi.

Con người rốt cuộc cũng là loài động vật bậc cao sống theo bầy, có lẽ tôi nên đi tìm những người trong đoàn.

...

Trời sáng, vừa đi ra phòng ngủ, Tô Từ liền thấy con hổ nằm gần cửa hang, lạnh lùng không thèm nhìn cô.

Nhưng khi thấy cô bước ra, cái đuôi của nó vẫn bướng bỉnh cãi lời chủ, vẫy vẫy hai cái.

Tô Từ bật cười, ra ngoài tìm củi khô, hái thêm trái cây làm bữa sáng rồi ôm một ít dây mây và những nhánh cỏ vừa mềm vừa dai rải trước hang phơi nắng cho thật khô. Cô muốn thử làm giầy rơm.

Đôi giày của Tô Từ đã theo cô trèo đèo lội suối lâu nay, bây giờ, nó đã mòn vẹt, chắc cũng chẳng dùng được bao lâu nữa.

Giầy rơm cũng không phải dễ làm, mỗi lần phải mất sức chín trâu hai hổ mới bện được một thứ gì đó tương tự chiếc giày, nhưng vừa động vào một chút nó sẽ lại rời hết ra. Tô Từ nản chí, lại có chút tức giận thở dài, quay đầu lại thấy con hổ đang hớn hở phe phẩy đuôi, rõ ràng là cười nhạo cô.

Theo Tô Từ biết, hổ cũng là loài thích hoạt động về đêm. Tuy con hổ này không biểu hiện rõ tập tính đó nhưng mỗi khi đêm đến, nó trông có vẻ linh hoạt hơn ban ngày.

Con hổ trắng hôm nay hơi khác thường. Nó không buồn đến dụi dụi vào người cô, cả một ngày nằm thu lu một góc không thèm để ý đến Tô Từ, giống hệt một đứa trẻ đang hờn dỗi. Đến năm sáu giờ chiều, có lẽ con hổ đã đói lả, thấy Tô Từ cứ mải làm chuyện của mình mà không để ý tới nó thì chạy vụt ra bên ngoài, Tô Từ còn nghe được tiếng rống u uất của nó từ xa vọng lại.

Một lúc sau, con hổ trắng ngoạm một con hươu lớn trở về, đặt ở nơi bình thường nó vẫn nằm.

Cô không nhịn được phì cười.

Con hổ trắng dỗi Tô Từ nên không thèm mang con mồi đến dụi dụi vào người cô như mọi khi. Nó cũng đáng yêu đấy chứ.

Tô Từ đốt một đống lửa lớn, cầm dao đi tới gần giữ chặt một chân con hươu, nghiên cứu xem phải xẻ chỗ nào mới giữ được bộ da hươu nguyên vẹn.

Con hươu này chỉ bị con hổ cắn đứt cổ, da lông hầu như còn nguyên. Nếu cô cứ làm giống như trước, lột da cạo lông quăng khắp nơi thì thật quá có lỗi với con hươu.

Tô Từ mải nghĩ, không buồn để ý xung quanh. Con hổ thấy cô cầm dao huơ qua huơ lại thì hứng thú đi vòng vòng quanh cô, dường như còn nhếch mép lên nữa.

Bình luận

anh cute là thế nhưng vẫn phải bấm bụng gọi bằng "nó" =))  Đăng lúc 11-12-2012 07:35 PM
anh càng lúc càng đáng iu, uiiiiiiiiiiiii  Đăng lúc 11-12-2012 07:22 PM
tem  Đăng lúc 10-12-2012 09:42 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách