|
15#
Tác giả |
Đăng lúc 23-11-2012 22:28:06
|
Xem tất
Chương 8. Cuộc chiến giữa mãng xà và hổ
Nhìn từ bên ngoài, hang núi này trông có vẻ rất lớn nhưng bên trong không rộng lắm, càng vào sâu lại càng nhỏ hẹp.
Tô Từ nghĩ, có lẽ đó chính là nguyên nhân không có con thú nào chọn nơi đây làm nơi ở, dù sao tất cả sinh vật ở khu rừng này đều có kích thước khổng lồ.
Trong hang tối om, vì tay trái đã bị thương nên Tô Từ chỉ có thể gắng sức cầm bó đuốc vừa to vừa nặng bằng tay phải, căng mắt quan sát xung quanh.
Trên các hốc đá có một loài động vật lớn bằng những con muỗi trong khu rừng này sinh sống, tốc độ di chuyển không nhanh, lại rất sợ lửa. Tô Từ vừa cầm đuốc bước đến gần, bọn chúng đã bay tán loạn, một vài con lao nhầm vào bó đuốc, số còn lại ùa ra khỏi hang như ong vỡ tổ.
Những con vật này không dám đến gần lửa thì sẽ không gây nguy hiểm cho cô.
Giơ cây đuốc đốt tổ của chúng trên các hốc đá, Tô Từ vô cùng phấn khích, tiếp tục đi vào sâu hơn.
Cô nhanh chóng phát hiện ở cuối hang có một khe đá, lối vào nhỏ hẹp, ngay cả cô cũng phải nghiêng người lại mới đi vào được, bên trong rộng chừng hai ba thước, hoàn toàn khô ráo, xung quanh được một bức tường đá bao bọc. Tuy tứ phía đều là đá nhưng lại không có những con vật khi nãy, xem ra bọn chúng chỉ thích sống ở những nơi tối tăm và ẩm ướt.
Nhưng đây chính là chỗ dành riêng cho cô.
Tô Từ vừa nhìn thấy khe đá này, trong đầu lập tức nghĩ đến vấn đề an toàn —— chỉ cần đẩy một tảng đá chắn trước cửa khe là cô đã có một phòng ngủ cực kỳ kín đáo.
Trời quả thật không phụ lòng người. Tô Từ cười rạng rỡ, nhân lúc mặt trời chưa xuống núi, cô vui vẻ ra ngoài nhặt rất nhiều củi ôm về hang để đốt lửa.
...
Đã có chỗ ở, vấn đề an toàn coi như giải quyết xong.
Tô Từ bắt đầu nghĩ đến việc tìm thức ăn.
Sáng hôm sau, Tô Từ ăn một chút lót dạ rồi ra cửa hang tìm kiếm, hồi lâu mới tìm được một tảng đá dẹp, loay hoay đẩy nó tới trước 'Phòng ngủ' làm cửa.
Sau đó cô đem đồ đạc trong hai ba lô tách ra, những thứ quan trọng như nước, đồ ăn và thuốc thì cho vào ba lô của mình rồi đeo lên lưng, những thứ khác để lại trong ba lô kia, treo ở nơi đá nhô ra trong 'Phòng ngủ'.
Sắp xếp xong xuôi, cô ra khỏi hang tìm thức ăn.
Khu rừng này lớn như vậy, nhất định sẽ có thứ gì đó ăn được.
Cô không cam tâm giương mắt ngồi chờ chết.
Nếu đã có đầy đủ nước và thức ăn, Tô Từ thà mỗi ngày ru rú ở trong hang, không muốn bén mảng vào rừng chút nào.
Ở khu rừng nguyên sinh này, khắp nơi đều có nguy hiểm rình rập. Nhưng nếu cô muốn không bao giờ thò một ngón chân ra khỏi hang thì thật sự quá viễn vông.
Tay trái Tô Từ vừa dùng sức một chút đã khiến vết thương đau nhói lên. Trên đường đi, thỉnh thoảng cô nhìn bốn phía để xem có loại cỏ nào giống những loại cỏ cô buộc trên ba lô không, nếu nhìn thấy thì sẽ dừng lại ngắt một ít. Rồi Tô Từ nhớ lại cái bình trong ba lô chỉ còn một ít nước, sáng nay cô đã uống gần hết, thế là cô bắt đầu chú ý tìm nguồn nước.
Tô Từ còn nhớ trong một cuốn sách giáo khoa đã viết, những nơi có thảm thực vật xanh tốt nghĩa là có nguồn nước gần đó, chỉ cần đi theo hướng đó chắc chắn sẽ tìm được sông hoặc suối. Tô Từ ngước nhìn lên, thực vật ở đây đều cao vượt quá đầu cô.
Hiện tại đã mười hai giờ, lúc đi, trong ba lô Tô Từ vốn không có nhiều đồ, nay cô lại nhét đủ thứ vào, tay phải còn cố kéo một bó củi lớn và các loại cỏ vừa tìm được, bước nhanh về “nhà”.
Đống lửa trong hang chỉ còn lại vài đốm lập loè, Tô Từ cho thêm củi vào rồi đổ nước vào hộp đựng cơm đặt trên đống lửa đun sôi, sau đó mới trút ngược ba lô, đổ hết đồ đạc ra.
Bây giờ cô không chỉ muốn nấu hành lá dại uống thử mà còn định ăn thử mấy loại trái cây xanh đỏ vừa hái về.
Đối với rau dại, Tô Từ thật ra không biết nhiều, cô chỉ phân biệt được những loại thường được sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, như rau sam (1) chẳng hạn. Nhưng đó là khi chúng đều ở hình dạng bình thường. Còn trong rừng rậm này, rau cỏ đều lớn đến mức nhìn hoa cả mắt, cô khó mà nhìn ra.
Tô Từ nhớ kỹ nhất và ấn tượng nhất vẫn là hành lá. Bởi vì trước đây khi cô sống ở nông thôn, mỗi khi không còn tiền mua thức ăn, bà nội lại lên núi hái một ít hành lá đem về nấu canh, cho chút muối vào đảo qua đảo lại, sẽ có một nồi canh thơm ngào ngạt ăn cùng với cơm. Quan trọng nhất là, cả hương vị và hình dạng của hành lá đều rất dễ nhận ra.
Nếu thật sự muốn học Thần Nông thử vạn loại cỏ (*), Tô Từ nhất định sẽ bắt đầu từ hành lá dại.
(*)Trong thần thoại Trung Quốc, Thần Nông được coi là ông tổ nghề y. Truyền thuyết kể rằng Thần Nông lên núi xuống biển tìm các loại thuốc cỏ, để biết được đặc tính thuốc của chúng, ông đã nếm thử và thường bị ngộ độc, thậm chí một ngày bị ngộ độc tới hơn 70 lần. Ông đã biên soạn cuốn sách “Thần Nông bách thảo” ghi lại các bài thuốc điều trị các loại bệnh tật.
Còn những thứ quả này, cô đã phải chọn tới chọn lui, cuối cùng mới cắn răng ôm mớ trái cây vỏ mỏng, trông có vẻ nhiều nước mang về.
Nước trong hộp đựng cơm đã sôi ùng ục, vì không có muối, Tô Từ vốn định cho mấy miếng thịt vào nấu chung hành lá dại để dễ ăn hơn một chút, nhưng vì không dám lãng phí thức ăn nên cô chỉ đi đến con suối nhỏ vừa tìm được khi nãy rửa sạch hành lá rồi ngắt nhỏ ra thả vào hộp đựng cơm.
“Canh” hành lá toả ra mùi thơm ngát, nhưng không có muối... Thật sự là khó ăn. Tô Từ mặc kệ sống chết, nhắm mắt uống hai hớp, nuốt ực xuống.
Nước canh nóng hổi trôi tuột vào bụng, dù chẳng có vị gì nhưng cũng đủ giúp cả người ấm lại. Tô Từ cắn môi nghĩ, nếu nó thật sự có độc thì cô cũng không còn cách nào khác, ăn ít cũng chết mà ăn nhiều cũng chết.
Không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, Tô Từ bắc hộp đựng cơm còn nóng hổi lên đống lửa, dùng đũa gắp vài miếng thịt cho vào hộp nấu chín rồi nhắm tịt mắt ăn hết.
...
Không bị tiêu chảy, không thấy váng đầu hoa mắt ù tai hay bất cứ dấu hiệu trúng độc nào.
Mọi thứ hoàn toàn bình thường.
Một lúc lâu sau, Tô Từ giơ tay nhìn đồng hồ, cảm giác thấp thỏm chờ xem Thần Chết liệu có đến đón mình không đúng là khổ sở, đứng ngồi không yên, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, chẳng may trên người có một chút ngứa ngáy cũng sẽ kinh hoảng đến mức tóc gáy dựng đứng cả lên.
Khởi đầu như vậy là tốt, Tô Từ cảm thấy lòng can đảm tăng lên rất nhiều, lại đưa mắt nhìn đống trái cây dại, quả nào quả nấy nặng có hơn cả ký.
...
Tìm thức ăn, đề phòng dã thú, ăn uống ngủ nghỉ.
Kết luận là, nếu so với cuộc sống muôn màu muôn vẻ trước kia, những ngày tháng hiện tại của Tô Từ thật sự quá tẻ nhạt, nhưng cô không hề cảm thấy bất mãn.
Những điều này thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng không dễ thực hiện chút nào.
Tô Từ đã sớm dùng hết số thịt mà cô lấy được khi gặp phải con hổ trắng. Sau hai ngày ăn trái cây dại, uống canh hành lá, cô ngán đến tận cổ, ví von theo kiểu dân gian là ăn chúng vào miệng cứ thấy nhạt như nước ốc.
Tô Từ bắt đầu nghĩ cách để có thịt ăn.
Thịt trong khu rừng này không giống với thịt ở thế giới bình thường, chỉ cần bước chân ra chợ, nếu có tiền thì muốn mua bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu. Còn ở nơi này, muốn ăn thịt, cô phải chiến đấu với dã thú.
Vết thương trên cánh tay Tô Từ đã hồi phục nhưng vẫn không thể dùng sức quá mạnh. Mỗi lần cô sắp cầm dao đi tìm châu chấu để giết, nhìn thấy vết sẹo hình con rết trên tay thì cô lại dập tắt ý định này.
Cuối cùng Tô Từ chuyển hướng nghĩ đến dòng suối nhỏ vừa tìm được.
Tuy dòng suối khá cạn nhưng khi Tô Từ lấy nước vẫn thường trông thấy có cá tôm bơi lội tung tăng. Chúng nặng khoảng hai ba ký, so với nơi này thì thuộc vào nhóm sinh vật “nhỏ”, nhưng chỉ một con thôi cũng đã đủ cho cô ăn cả ngày.
Nghĩ vậy, cô liền làm ngay. Vì con sâu lần trước làm cho Tô Từ bị ám ảnh không kém lần đụng độ mãng xà nên cô cẩn thận chặt từng sợi dây mây, dùng nhánh cây khua qua lại thật lâu, khi chắc chắn trong những sợi dây mây không có côn trùng hay sâu bọ mới mang về bện một cái lờ (2).
Muốn bện dây mây thành lờ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tô Từ thậm chí cũng không biết phải làm thế nào, cuối cùng cô nghĩ, hẳn là phải tận dụng sự mềm mại của dây mây, cô bắt đầu gắng sức đan chúng thành hình chữ thập
Tô Từ mất cả một buổi sáng để làm được một cái lờ bắt cá thô kệch, cong vẹo, không lớn không nhỏ, chỉ thế thôi mà lòng bàn tay cô đã sưng đỏ, nổi đầy bóng nước.
Nhưng cũng phải chịu thôi.
Tô Từ buộc vài nhánh cỏ màu tím nhạt vào ba lô rồi đeo lên lưng - sau hai ngày không ngừng thử nghiệm, cô đã xác định đó chính là loài cỏ có tác dụng xua muỗi, cầm lấy dụng cụ bắt cá mà cô vất vả cả buổi sáng mới đan xong đi đến dòng suối nhỏ.
Suối nước trong veo, nhìn thấy cả đáy, Tô Từ tìm nơi hẹo nhất đặt lờ xuống rồi xoay người lấy cái bình trong ba lô trút hết nước ra rồi hứng đầy những giọt nước trong vắt vào bình, sau đó quay trở về .
Đường về “nhà” vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh khác thường.
Mới đầu Tô Từ còn tưởng rằng cỏ xua muỗi phát huy tác dụng, nhưng cô nhanh chóng nhận ra không phải vậy.
Cỏ này có mùi hơi gay mũi nhưng không ảnh hưởng nhiều đến các loài thú lớn. Tuy chúng không thích mùi này nhưng sẽ không tránh né.
Tạo ra được khung cảnh yên tĩnh thế này có rất nhiều nguyên nhân... Trong đó, khả năng dễ xảy ra nhất là gần đây có một con thú ăn thịt cực kỳ hung mãnh. Động vật đều có bản năng ỷ mạnh ăn hiếp yếu, nếu có một con thú mạnh hơn rất nhiều ở gần khu vực chúng sinh sống, phần lớn sẽ vội vã tránh đi.
Tô Từ tỉnh táo hẳn ra. Tuy cô không cảm nhận được nguy hiểm như lần trước gặp phải mãng xà nhưng cô vẫn cầm dao găm cẩn thận lùi dần.
Chỉ việc đi thẳng phía trước là cô sẽ đến được con đường quen thuộc quay về hang, nhưng cô không muốn mạo hiểm, đi nhiều vòng hay đi một vòng cũng đều có thể trở về.
Thận trọng lui vài chục bước, Tô Từ mới xoay người, vừa định nhấc chân dùng sức chạy... Liền trông thấy một cái đuôi mãng xà khổng lồ loang lổ vết máu quật mạnh đến, chỉ cách cô chừng năm sáu thước. Có vẻ chủ nhân của cái đuôi đang ở trong lùm cây phía trái cô.
Đất đá bắn tung tóe, rơi lả tả lên người Tô Từ. Cô nín thở nhìn đám lá cây bay loạn xạ, máu văng ra từ lùm cây, ở đó, hai con thú đang say máu tấn công nhau.
Lý trí mách bảo cô phải nhanh chóng chạy trốn, nhưng mãi đến khi nghe được tiếng con hổ gầm lên đau đớn xen lẫn tức giận, Tô Từ mới cố gắng lê đôi chân đang run rẩy trốn vào hốc cây gần đó.
Đây là chiến trường giữa mãng xà và hổ trắng.
Tô Từ thầm nghĩ, có lẽ cô bị sao quả tạ chiếu mạng nên mới yên ổn được hai ngày đã gặp phải chuyện này. Sớm biết như vậy, khi nãy cô cứ chạy bừa về phía trước là được rồi!
Nhưng bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì. “Trường đấu” cách nơi Tô Từ nấp không xa, cô biết lúc này không nên quanh quẩn ở đây, nhưng cũng không có can đảm cử động trong tình huống này.
Những âm thanh từ phía sau vẫn vang lên liên tục, cô hoàn toàn không muốn chứng kiến cuộc đấu này chút nào.
Tô Từ một tay bịt miệng, một tay ôm đầu, nghe tiếng rít và tiếng rống của mãng xà và hổ đang trong hồi kịch chiến, muốn nhúc nhích một chút cũng không dám.
Cũng không biết bao lâu sau, tiếng kêu của hai con vật mới nhỏ dần.
Tô Từ ôm đầu ngồi thật lâu mới rón rén đi ra, nấp sau cái cây nhìn đến đống hỗn độn trong lùm cây.
Tất cả mãng xà trên đời trong mắt Tô Từ đều giống nhau, cô cũng không biết đây có phải con mãng xà lúc trước tấn công đoàn du lịch, ăn thịt mất vài người trong đoàn hay không, nhưng cô nhận ra con hổ.
Dù sao trong rừng rậm này, những động vật có bộ lông màu trắng rất hiếm gặp.
Tuy cuộc đấu đã sắp đi vào hồi kết nhưng vì những động vật khác vẫn sợ hai con thú hung hãn này nên xung quanh vẫn im ắng.
... Thức ăn.
Trận tranh hùng phía trước còn chưa chấm dứt, Tô Từ đã nhận ra thân thể của mãng xà và hổ đều dính đầy máu, hẳn là lưỡng bại câu thương(*). Hai cái xác của hai con thú lớn... Thịt! Thức ăn!
(*)Lưỡng bại câu thương: trong cuộc chiến, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Tô Từ biết, dựa vào năng lực của mình, muốn ăn thịt còn khó hơn lên trời... Thế mà bây giờ, cô thậm chí không cần phải đề phòng gì cả, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ động vật nào đến tranh giành với cô.
Thức ăn cách đó không xa, chỉ cần cô dám bước đến thì sẽ dễ dàng cắt lấy một tảng thịt to, đủ để cô ăn mấy ngày.
Đi, hay là không đi...
Đưa mắt nhìn về phía lùm cây đã yên ắng trở lại, Tô Từ do dự vài giây rồi cắn môi cầm con dao bước đến gần.
Dù sao thì phải có thức ăn, cô mới có thể sống sót, mà bỏ qua cơ hội tốt thế này, về sau sẽ không gặp may như vậy nữa.
Tô Từ chém mạnh vào một nhánh cây to, mỗi bước đi đều gõ vào những cành cây phía trước thật lâu. Nếu hai con thú bên trong còn sống, bị cô quấy rầy như vậy, nhất định sẽ có động tĩnh.
Khi đó cô sẽ lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng không có gì xảy ra. Thậm chí Tô Từ còn nghe được cả tiếng cành cây va quẹt vào da thịt, bên trong lùm cây vẫn im lặng như tờ.
Mặt Tô Từ lộ vẻ vui mừng, bước nhanh tới trung tâm của cuộc chiến.
Đập vào mắt cô là cái xác đầy máu me của mãng xà. Theo bản năng, cô quay đầu nhìn bốn phía, tìm xác con hổ trắng.
Tô Từ chợt chạm phải một đôi mắt cô từng gặp trước đây không lâu, đôi mắt màu vàng...
(1)Rau sam
Rau sam là loại cây mọc hoang, như là một món quà mà thiên nhiên đã ưu ái ban tặng cho những người dân quê nghèo. Theo y học, rau sam không có độc tính, chứa nhiều vitamin, khoáng chất và nhiều acid béo omega-3, có thể cải thiện nồng độ cholesterol cao trong máu, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, nên rất được mọi người ưa chuộng.
Rau sam ưa những nơi đất ẩm, mát nên thường mọc rất nhiều nơi bờ rào, hay xen lẫn giữa những luống rau khác. Từ một cái gốc nhỏ bé nhảy ra những nhánh rau mập mạp, nhẵn bóng với những chiếc lá nhỏ, dày, màu hồng nhạt, bò lan trên mặt đất. Khi hái rau sam, mọi người chỉ cần ngắt những nhánh rau và chừa phần gốc lại cho cây nảy ra những nhánh khác, vậy là có rau ăn quanh năm. (Theo tinmoi.vn)
Khuyến mãi món rau sam xào tỏi ngon lành và bổ dưỡng ^^
(2)LỜ, LỢP (NÒ):
Được làm từ những thanh tre mảnh, bện lại với nhau bằng các loại dây và được cố định bằng những khung tròn hoặc vuông. Ở miệng gắn hom để cá tôm vào được nhưng không ra được.
Lờ được đặt ở những dòng nước chảy. Nếu dòng nước hẹp, vừa miệng lờ, thì không cần dùng đăng, nhưng nếu là suối, lạch, mương,… lớn, thì phải dùng đăng để ép cá vào lờ.
Đầu mùa mưa, đặt lờ để đón cá lên, nên đóng đăng theo hình chữ V ngược với dòng nước. Cuối mùa thì đặt chữ V xuôi với dòng nước, để hứng cá xuống. |
|