Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: thoathan
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Cổ Đại] Không Muốn Làm Quân Cờ Của Vương Gia: Khí Phi Tái Nan Cầu | Phôi Phi Vãn Vãn (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 11-11-2012 01:38:38 | Xem tất
Chương 18: Lục ca Lê Mạch (3)




                                                                                                                     

Cách hồi lâu, hắn bỗng nhiên lại nói:

“Chuyện tình vị công tử kia, cha còn chưa biết. Bởi vì Lục ca không biết, trong lòng nha đầu muội đã thật sự dứt khoát hay chưa.”

Hắn nhìn ta, đáy mắt tất cả đều là dò xét. Khuôn mặt ta đột nhiên nhiễm hồng, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn, rúc vào trong chăn, xoay người đi, ta nhỏ giọng mở miệng:

“Muội không biết lời nói của Lục ca là có ý gì?”

Hắn đương nhiên biết rõ là ta hiểu, chỉ là không có cùng ta đôi co mà thôi. Ta hiểu rõ, từ nhỏ, hắn luôn là người hiểu ta nhất. Hắn chỉ nói:

"Nha đầu, hắn cũng yêu muội sao?"

Lục ca ta, lại có thể trần trụi, thẳng thắn như vậy mà hỏi ta. Thâm tâm không ngừng nhảy loạn, ta cắn môi nói:

"Lục ca hỏi cái này làm cái gì?"

Hắn không có trả lời, rồi lại ngoan cường hỏi:

"Hắn cũng yêu muội sao?"

Trong lòng rung động, yêu sao? Giang Nam yêu ta sao?

Hắn nói, ai có thể tìm thấy được Bồ Công Anh màu tím, sẽ có thể có được tình yêu hoàn mỹ. Hắn nói, nơi được gọi là ‘anh vườn’ kia, trừ hắn ra, thì ta chính là người thứ hai đi vào, cũng là nữ tử đầu tiên. Hắn nói, mặt đất rất ướt, ôm ta, không có hơi sức để đứng vững…

Nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng không tự chủ gật đầu.

"Hắn là thật lòng sao?"

Không biết có phải hay không là ảo giác của ta, cảm giác như giọng nói của Phượng Lê Mạch có chút gây sự. Hơi hơi nhíu lông mày, ta bật thốt lên:

"Vâng"

Thân thể hắn bị bệnh như vậy, nhưng vẫn có thể vì ta mà đỡ lấy một ly rượu mạnh. Nam nhân che chở cho ta như vậy, còn chưa đủ thật lòng sao?

Ta cũng là hiểu rõ, Phượng Lê Mạch là suy nghĩ hộ lòng ta mà thôi, nhưng là, Giang Nam như vậy, làm sao có thể hoài nghi được đây?

"Nha đầu, muội biết thật chứ?"

"Lục ca!"

Ta rốt cuộc không nhịn được, xoay người nhìn ánh mắt của hắn, tay đặt lên ngực,

"Bởi vì muội cảm nhận được."

Trong mắt hắn, tựa hồ có chút gì đó chán nản tiêu tán.

“Vậy muội đối với hắn thì sao?”

Hắn nhìn ta, tiếp tục hỏi. Không tự chủ được, thân thể đột nhiên căng thẳng, ta không hiểu nhìn hắn:

"Lục ca, huynh làm sao vậy?"

Hắn nên là người hiểu ta nhất, vì sao còn phải hỏi? Tâm tư của ta, hắn chẳng lẽ còn phải hỏi ta mới biết hay sao? Ta không tin. Ánh mắt của hắn chợt rời khỏi gương mặt ta, thấp giọng ho một tiếng, nói:

"Không có gì. Chẳng qua là, Thất Hoàng Tử bên kia làm sao bây giờ?"

Cõi lòng căng thẳng cũng chậm rãi thanh tĩnh lại, thì ra là hắn lo lắng điều này! Thở phào một hơi, nói:

“Về việc này, cha đã sớm nói với muội rồi. Muội đối với biểu ca, căn bản không phải là tình yêu nam nữ. Cha cũng nói, chuyện này, toàn bộ đều cho muội tự làm chủ.”

Ta không muốn gả vào hoàng thất, không thích phải hảo tổn tâm cơ đi tranh đấu.

Phượng Lê Mạch vẻ mặt có chút ngốc trệ, chốc lát mới nói:

“Nếu như chờ đến khi Thánh Chỉ hạ xuống, tất cả cũng đã muộn. Nha đầu, nếu như trong lòng muội đã có đối tượng, Lục ca hi vọng muội sẽ không phải cả đời hối tiếc.”

Nặng nề gật đầu:

"Lục ca, muội hiểu."

Thật may là Quân Ngạn còn cho ta suy tính, mà thời gian này, hắn cũng có nhiều chuyện gấp, cho nên ta còn có chút thời gian tới để mà chuẩn bị.

Phượng Lê Mạch đột nhiên trầm mặc, hồi lâu cũng không có chuyện gì để nói. Ta cũng có chút cảm thấy bất ổn, động khóe môi, lại nghe hắn nói:

"Nha đầu, thật ra thì Lục ca…"


Bình luận

@maruko: k phải Thoa ác, mà là chị Vãn ác nha. Thoa vô tội *mặt ngây thơ*  Đăng lúc 11-11-2012 01:02 PM
huhu, bạn thoathan chơi ác cắt ngay khúc gây cấn, làm tò mò quá  Đăng lúc 11-11-2012 12:42 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2012 02:42:23 | Xem tất
Chương 19: Khinh Ca nhận lỗi (1)


                                                                                                                             

Lời hắn vừa mới nói được một nửa, đã nghe thấy tiếng Thanh Tư từ bên ngoài truyền vào:

“Thanh Tư bái kiến Lão gia, bái kiến Phu nhân, bái kiến Tứ phu nhân, Lục phu nhân, bái kiến Cửu tiểu thư.”

Phượng Lê Mạch cũng không nói tiếp nữa, vừa lúc đúng dậy cũng là lúc cửa bị mở ra.

"Loan Phi!"

Mẹ nhào tới trước giường ta, kéo tay của ta, nức nở nói,

"Con rốt cuộc cũng tỉnh! Thật sự hù chết mẹ!"

Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của mẹ, trong lòng ân ẩn đau. Phượng Lê Mạch nói rất đúng, ta không nên tự ý một mình đi ra ngoài. Viền mắt hồng lên, an ủi nàng:

"Mẹ, con không sao rồi. Khiến người lo lắng, là Loan Phi là không ngoan"

"Đứa nhỏ ngốc, con không có việc gì là tốt rồi."

Mẹ vuốt đầu ta nói. Phượng Hố tiến lên vài bước, hướng Phượng Lê Mạch căn dặn:

“Sau này phái thêm vài tên hộ vệ đi theo bên cạnh bảo vệ Loan Phi, chuyện như vậy, không thể xảy ra nữa.”

"Hài nhi biết."

Phượng Lê Mạch gật đầu đáp lời.

"Ôi chao!"

Lục phu nhân kêu khẽ một tiếng, dùng khăn che miệng, ngón tay nhỏ nhắn chỉ về phía này,

“Nhìn xem Loan Phi nhà chúng ta đã bị hành hạ thành cái dạng gì rồi? Trời ạ, kia là bang Thiên Đao đó!”

Nhìn bộ dạng nàng rất chi là tức giận, chẳng qua là, từ trong lời nói của nàng, một chút tâm ý quan tâm ta cũng không nghe ra được. Tứ phu nhân vẫn là người hiền hậu nhất trong phủ, chưa bao giờ nói hơn một câu, đi nhiều hơn một bước, giờ này cũng chỉ an tĩnh đứng ở một bên.

"Bát tỷ..."

Khinh Ca đứng ở phía sau bọn họ, đôi mắt đỏ hồng cả lên, nhẹ nhàng gọi ta. Ta nhìn nàng lắc đầu một cái, nói cho nàng biết ta không sao. Thế nhưng Vân Lan thực sự không có đến thăm ta. Nói không khổ sở, đó là gạt người. Khẽ nhắm mắt lại, nàng thật sự hận ta như vậy sao?

Bàn tay nắm tay mẹ có hơi run run, Vân Lan, nhị tỷ của ta, ta vốn tưởng rằng nàng chỉ là ghen tỵ với địa vị của ta ở Phượng phủ, thế nhưng lại không biết rằng, thật ra nàng cái gì cũng hận ta. Có hay không, lần này ta không trở về được, ngược lại sẽ khiến cho nàng thỏa ý mãn nguyện?

Chẳng qua là, vì sao lòng ta không hề cam? Ta có được sự yêu thương của cha mẹ, cũng có huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ nhất mực yêu mến lẫn nhau, duy chỉ có chị ruột của ta, lại đối với ta như thế!

"Loan Phi, làm sao thế?"

Mẹ ân cần hỏi ta. Phượng Hố thấp giọng nói:

"Thôi, chúng ta cũng đi ra ngoài, để Loan Phi nghỉ ngơi thật tốt."

"Đúng vậy! Đúng vậy! Lão gia nói đúng lắm, chúng ta cũng trở về đi thôi. Ở chỗ này sẽ quấy rầy Loan Phi nghỉ ngơi!"

Lục phu nhân vội vã nhất, muốn rời đi ngay. Quan hệ của ta với nàng xưa nay chưa từng tốt. Cho nên việc nàng đến đây, tất cả cũng chỉ là giả vờ giả vịt trước mặt Phượng Hố mà thôi. Có điều những thứ này, ta trước giờ cũng chưa bao giờ để ý.

Mẹ thương tiếc mơn trớn gương mặt của ta, nhẹ giọng nói:

“Nghỉ ngơi cho tốt, có muốn ăn gì không thì nói với mẹ, để mẹ cho người đi chuẩn bị?”

Lắc đầu một cái, ta chỉ cảm thấy thật mệt mỏi, cái gì cũng ăn không vào. Phượng Lê Mạch nói:

"Phu nhân, ra ngoài thôi."

Mẹ đẻ của hắn là Ngũ phu nhân, khi hắn còn rất nhỏ đã qua đời. Có thể nói là hồng nhan bạc mệnh. Phượng Hố vốn là muốn đem hắn làm con thừa tự cho mẹ ta, thế nhưng hắn lại nhất mực không chịu. Thậm chí là, một câu ‘Đại nương’ hắn cũng chưa từng gọi qua. Vì thế, Phượng Hố còn hung hắng đánh hắn, phạt hắn. Nhưng cũng không có kết quả. Chỉ có điều, ta tựa hồ như mơ hồ có chút hiểu, hắn như thế là giữ vững tình yêu kiên định dành cho mẹ ruột mà thôi.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2012 02:48:48 | Xem tất
Chương 20: Khinh Ca nhận lỗi (2)



                                                                                                            

Cuối cùng mẹ cũng chịu gật đầu ưng thuận. Mọi người xoay người đi ra ngoài, thế nhưng Khinh Ca vẫn đứng yên bất động. Nàng cắn môi nhìn Phượng Hố nói:

“Cha, con muốn… muốn ở lại chăm sóc cho Bát tỷ.”

Thanh âm của nàng hơi run run, tựa hồ xen lẫn một tia cảm giác hổ thẹn. Ta có chút giật mình. Phượng Hố không có xoay người, chỉ nói:

“Chờ Bát tỷ của con thân thể tốt hơn một chút rồi quay lại cũng được.”

"Cha…”

Ở trong mắt nàng tựa như không có cam lòng. Ta vội nói:

“Cha, con cũng muốn để cho Khinh Ca ở lại chăm sóc con.”

Nói xong, hướng nàng mỉm cười, lại thấy trên mặt nàng, chợt dâng lên vẻ lúng túng. Hơi nhíu lông mày, Khinh Ca nàng làm sao vậy?

Nghe ta nói như thế, Phượng Hố rốt cuộc cũng không có nói gì nữa. Cửa được mở ra rồi khép lại. Trong phòng chỉ còn lại hai người là ta và Khinh Ca.

“Khinh Ca, làm sao vậy? Ưm…”

Ta chống thân thể ngồi dậy, lại phát hiện đầu thật nhức, thật đau.

"Bát tỷ!"

Nàng sợ hãi kêu lên, bước tới đỡ ta, nước mắt đã như thác lũ chảy xuống, khóc ròng nói,

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi Bát tỷ. Muội thật sự không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy."

Ta bị nàng nói đến mức hồ đồ, ngước nhìn gương mặt khóc tới đẫm lệ của Khinh Ca ở trước mặt, mờ mịt hỏi:

"Vì sao nói xin lỗi?"

"Bát tỷ."

Nàng đột nhiên buông ta ra, ở trước mặt ta quỳ xuống, cắn môi,

"Khinh Ca biết sai rồi."

"Khinh Ca!"

Nàng khóc ròng nói:

“Hôm đó rõ ràng muội nhìn thấy tỷ cùng với một vị công tử rời đi, nhưng mà đến khi trời tối muộn, cha hỏi tỷ đi nơi nào, muội… Muội lại nói không biết.”

Hơi chấn động một chút, thì ra là Khinh Ca biết ta cùng ra ngoài với Giang Nam, nàng biết Giang Nam không phải là bởi vì Thanh Tư nói cho nàng biết sao?

“Muội biết rõ, nhất định là tỷ rất thích vị công tử kia, muội đã may mắn nghĩ, nếu cứ như vậy, đối với tỷ biểu ca sẽ chết tâm. Cho nên, muội không muốn nói tỷ đã cùng đi với ai, muội… Muội chỉ… Bát tỷ, muội thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Bát tỷ, thật xin lỗi…”

"Khinh Ca…"

Cúi người kéo nàng đứng lên. Chuyện này, làm sao có thể trách nàng được đây? Có lẽ, tình cảm của nàng đối với Quân Ngạn, ta có thể đồng cảm được một chút. Loại ánh mắt mà trong mắt chỉ nhìn thấy một người ấy, cảm giác thật kỳ diệu… Nàng ngước mắt, viền mắt hồng hồng mở ra nhìn ta, lẩm bẩm:

"Bát tỷ, tỷ. . . . . . Tỷ không phải trách muội sao?"

Khẽ cười lắc đầu, chuyện này cũng đâu thể tính là chuyện gì lớn được cơ chứ?

"Bát tỷ!"

Nàng nhào vào trong lòng của ta, đem ta hung hăng ôm lấy, nức nở nói,

“Thời điểm nghe tin tỷ bị bắt bóc, đột nhiên muội rất thống hận chính mình. Nếu như tỷ có xảy ra chuyện gì, nếu như muội dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy mà có được biểu ca, nhất định cả đời này muội cũng sẽ không an lòng được. Bởi vì tình yêu của Khinh Ca, cần nhất lời chúc phúc của Bát tỷ mà muội yêu quý nhất. Chỉ có như vậy, Khinh Ca mới có thể hạnh phúc.”

Vỗ nhẹ lưng nàng, ta chợt thấy đau lòng. Như vậy làm sao có thể coi là thủ đoạn hèn hạ được đây? Cửu muội thiện lương của ta! Ở bên tai nàng nỉ non:

“Sẽ, một ngày kia, Bát tỷ nhất định sẽ chúc phúc cho muội, chúc phúc cho Cửu muội mà ta thương yêu nhất.”

Ta vô cùng hi vọng nàng có thể đợi được người nàng yêu, mà ta cũng vậy. Cuối cùng nàng cũng chịu lau nước mắt, cười. Lòng ta cũng trùng xuống, thì ra nàng khác thường là bởi vì chuyện này.

Ta bỗng nhiên nhớ tới Vân Lan, nàng không có mục đích cố ý như Khinh Ca, trái tim ta càng thêm băng giá.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2012 02:55:05 | Xem tất
Chương 21: Khinh Ca nhận lỗi (3)



                                                                                                                                    

Thở dài một tiếng nói:

"Nhị tỷ đâu?"

Có lẽ thấy ta đột nhiên đề cập đến Vân Lan, làm nàng có chút không thích ứng, nhưng mà rất nhanh, nàng liền mở miệng:

"Nhị tỷ hôm qua nhiễm phong hàn, hiện ở Vân Hiên Các tĩnh dưỡng."

Nhiễm phong hàn! Cho nên mới không có tới thăm ta sao? Không biết tại sao, nghe tin tức như thế, không ngờ ta lại cảm thấy vui vẻ.

"Bát tỷ."

Khinh Ca đột nhiên thấp giọng kêu ta.

"Ừ?"

Ta hồi thần. Nàng hít mũi một cái, cười hỏi:

“Khinh Ca muốn biết, trong lòng Bát tỷ, vị công tư kia đến tột cùng thì có vị trí như thế nào đây?”

Mặt của ta đỏ lên. Nha đầu này! Ở phương diện này rõ ràng so với ta hoàn toàn quen thuộc, thấu đáo, nàng thậm chí còn cùng Thanh Tư nói tới qua tâm tư của ta, vậy mà bây giờ còn tới hỏi ta!

Khẽ đánh nhẹ lên người nàng một cái, xoay người hướng vào phía trong, ôm chăn nói:

"Ta không biết!"

Khinh Ca bật cười “khanh khách”, cũng cởi giày rồi nhảy lên giường cùng ta, nằm xuống bên cạnh ta, thấp giọng nói:

"Bát tỷ, tỷ thật sự rất may mắn, Khinh Ca thật ra rất hâm mộ tỷ."

Ta chấn động, có chút sợ hãi khi nàng nói ra lời ghen tỵ. Nàng lại nói:

“Muội thực sự rất muốn ghen tỵ, nhưng mà Bát tỷ lại cứ tốt như vậy, khiến Khinh Ca ngay cả dũng khí đi ghen tỵ cũng không có.”

"Khinh Ca. . . . . ."

Nàng nghiêng mặt nhìn ta cười:

"Bát tỷ, hắn đối với tỷ có tốt không?"

Tốt không? Tất nhiên rồi. . . . . . Ta gật đầu. Nàng lại hỏi:

"Bát tỷ, nói cho muội nghe một chút về hắn đi, được không?"

Ở con ngươi nàng sáng ngời chớp động, lộ ra ánh sáng nhu hòa lan tỏa tận trong đáy mắt. Ta hiểu rõ, đó chính là xúc cảm mong đợi cùng chúc phúc. Vậy nên ta gật đầu.

Thật kỳ lạ! Ta cùng với Giang Nam, quen biết cũng không quá nửa tháng, mà gặp mặt cùng lắm cũng chỉ hai lần. Thế nhưng ta lại giống như có chuyện nói mãi không hết, thao thao bất tuyệt. Khinh Ca mím môi cười, thỉnh thoảng đỏ mắt, đôi lúc lại gật đầu. Nàng kéo kéo tay ta, kích động mở miệng:

“Đó thực sự là do trời cao ban cho tỷ phải không, Bát tỷ?”

"Giang Nam, Giang Nam. . . . . ."

Nàng lẩm bẩm. Ta ngơ ngẩn, rất lâu, ta cũng là mong như thế. Nếu không, một nam tử hoàn mỹ đến như vậy, sao lại đối tốt với ta đến thế . . . . .

Giang Nam. Gió nổi lên, Bồ Công Anh trong vườn bị cuốn tung lên, tung tăng bay múa. Thỉnh thoảng có bông bay vào trong phòng ta, lâng lâng lưu luyến, thế nào cũng không chịu rơi xuống. Ta tựa như lại nhìn thấy ‘anh vườn’, nhìn thấy hắn …
Khinh Ca ở lại trong phòng ta đến rất khuya mới trở về. Lúc Thanh Tư tiến vào có chút không vui, khi mở miệng nhất quyết không chịu buông tha người:

"Tiểu thư, người hăng hái đến như vậy sao?"

Nha đầu này, rõ ràng là đau lòng ta, rõ ràng là đang trách Khinh Ca không nên quấn lấy ta nói chuyện lâu tới như vậy, nhưng lại cố ý muốn dùng giọng điệu như vậy mà nói ra. Trong lòng thoáng động, ta cố ý đưa một tay lên nâng trán, cau mày nói:

"Thanh Tư, ta thật là khó chịu."

"Tiểu thư!"

Nàng vội xông lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ta làm cho sợ hãi tới mức trắng bệch, phờ phạc. Trong lòng biết đùa giỡn như vậy có chút quá trớn rồi, ta chỉ ‘khanh khách’ cười.

"Tiểu thư!"

Quả nhiên! Nàng tức giận đến mức sắc mặt tím lại, lông mày chau lên, vặn ở một chỗ, đôi tay chống nạnh, có hơi tức giận nhìn ta,

"Tiểu thư, như thế nào có thể đùa giỡn như thế chứ?"

Ta cười:

"Muội cũng đã lừa ta mà lại còn trách cứ, ta chẳng qua chỉ đáp lại một chút thôi mà . . . . . ."

Nhìn sắc mặt giận dữ của nàng, bộ dạng vẫn như cũ, ta le lưỡi, thức thời mà không nói thêm gì nữa. Rốt cuộc Thanh Tư cũng đều là bởi vì quan tâm ta mà thôi. Nhìn dáng vẻ của ta, nàng rốt cuộc bất đắc dĩ thở dài, mở miệng nói:

“Nhưng mà nhìn dáng vẻ tiểu thư như vậy, muội cũng yên tâm.”

Nàng tiến lên, chợt cười thần bí,

"Người đoán xem, hôm nay ai tới đây?"


Bình luận

tem <3. tks b :X  Đăng lúc 12-11-2012 11:47 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 13-11-2012 04:12:32 | Xem tất
Chương 22: Một quyển tấu chương (1)


                                                                                                





Ta hơi ngẩn ra, trong đầu thoáng hiện ra chính là gương mặt của Giang Nam. Nhưng mà hắn bệnh nặng đến như vậy, nhất định không phải là hắn tới. Nếu như vậy -----

“Thư Nghiên!”

Kích động bật thốt lên. Nàng híp mắt cười, hung hăng gật đầu. Ta vội vã bắt lấy tay của nàng hỏi:

"Công tử nhà hắn ra sao rồi?"

Thanh Tư chợt che miệng cười lên. Ta không hiểu, nàng lại nói:

"Tiểu thư, ngươi cùng công tử, hai người thật tâm đầu ý hợp."

Nghi hoặc nhìn nàng, nàng vẫn như cũ cười nói:

"Thư Nghiên thấy muội câu nói đầu tiên chính là hỏi người như thế nào, nói đó là do công tử nhà hắn giao phó."

Trái tim ấm áp, khóe miệng không tự chủ cười lên.

“Bệnh tình của Giang Nam công tử cũng đã ổn định. Thư Nghiên nói vẫn cần nghỉ ngơi thêm chút nữa, chờ thân thể công tử nhà hắn khá lên, liền sẽ tới thăm người.”

Nghe lời nói của Thanh Tư, tâm tình của ta rốt cuộc hoàn toàn buông xuống. Cầu nguyện cho bản thân mau khỏe lại, cầu nguyện cho Giang Nam mau mau lành bệnh. Ta biết rõ, hắn nói đến thì nhất định sẽ đến. Cũng giống với lần trước. Giang Nam, ta thật có rất nhiều điều muốn nói với hắn.


***


Suốt một thời gian dài, ta cứ vậy ở lại Huyên Anh Các dưỡng bệnh. Thời điểm Phượng Lê Mạch đến thăm ta có nhắc tới những chuyện đã xảy ra khi còn nhỏ, hắn nói đến chuyện dạy ta tập võ, không vì điều gì khác, chính là giúp ta có một thân thể khỏe mạnh, tốt hơn rất nhiều so với cơ thể nhu nhược, yếu đuối hiện tại. Ta chỉ đơn giản cười nhạt. Chuyện cầm đao múa thương, ta thực sự không thích.

Trong lúc đó, Thư Nghiên có lén tới đây hai lần, nói rằng biết ta khỏe lại, công tử nhà hắn rất cao hứng. Còn nói thân thể Giang Nam vẫn chưa khỏe hẳn, còn phải chờ thêm chút thời gian nữa mới có thể đến thăm ta. Ta hiểu rõ, bệnh tình của hắn so với ta nặng hơn rất nhiều, biết vậy trong lòng không khỏi lại cảm thấy lo lắng.

Ta có vài lần đi tới Vân Hiên Các đều bị ngăn ở bên ngoài. Vân Lan cũng không muốn gặp ta.

Dường như Phượng Lê Mạch mới nhận được một mối làm ăn buôn bán lớn, mấy ngày gần đây, thời gian ghé qua Huyên Anh Các của ta cũng ít đi nhiều. Nhưng mà chuyện của hắn, ta chưa bao giờ hỏi tới. Ở Phượng phủ, cũng không còn có ai quản được chuyện của hắn.

Nghe nói chiến sự ở biên cảnh giữa Đại Tuyên và Biên Quốc lại bắt đầu. Ta cau mày, nơi đó, hàng năm đều xảy ra chiến tranh, mãi mà không dứt. Liêu Hộ phía Đông, Tường Lĩnh phương Nam, từ xưa vốn là những vùng đất có nhiều giao tranh. Người Biên Quốc nói đó là quốc thổ của bọn họ, mà Đại Tuyên cũng vậy.

Việc tranh giành lãnh thổ, ta thực không biết là do vùng đất cổ của tổ tiên, hay vẫn là do dã tâm của những kẻ đế vương? Nghe nói Biên Quốc vừa mới có Tân Hoàng Đế, tự mình thống lĩnh quân binh, dẫn binh hành quân đánh giặc, rất kiên quyết.

Ngày hôm đó, sau khi Phượng Lê Mạch mang ta trở về Phượng phủ, là lần đầu tiên ta bước ra khỏi Huyên Anh Các. Lúc ăn trưa, cũng không có thấy Phượng Hố xuất hiện. Hỏi mới biết, gần đây người thường ở lại thư phòng, đến ngủ cũng ngủ lại đó. Dùng bữa xong, sai người chuẩn bị một phần cơm canh, ta mang theo Thanh Tư đi tới thư phòng.

"Cha."

Gõ cửa gọi người.

"Vào đi."

Từ bên trong truyền ra thanh âm mệt mỏi của Phượng Hố. Ta hướng Thanh Tư liếc mắt nhìn, ý bảo nàng lui ra, đưa tay nhận lấy hộp đựng thức ăn, rồi liền đẩy cửa đi vào.

Thời điểm nhìn thấy Phượng Hố, ta thoáng giật mình. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể khiến cho người miệt mài không để ý đến mệt nhọc như vậy? Đặt đồ ở trên bàn, nhẹ giọng nói:

"Cha, trước ăn ít đồ đã."

Nghĩ đến, là việc chính sự liên quan đến tiền triều, đó cũng không phải việc mà ta nên quan tâm. Cho dù người có nói đi chăng nữa, ta đây nghe cũng không hiểu, cho nên liền thức thời không hỏi.

Phượng Hố gật đầu một cái, đứng dậy đi tới. Ta đã vì người mà chuẩn bị thức ăn ngon, thế nhưng người lại nói:

"Loan Phi, thân thể đã khỏe hẳn chưa? Cha thời gian này bề bộn nhiều việc, cũng không có tới thăm con được."

Sống mũi đau xót, có chút cay cay, ta cười nói:

"Cha, con đã khỏe rồi. Ngược lại, người cũng nên chú ý chăm sóc thân thể chính mình mới đúng."

Người gật đầu, không có nhìn ta, chỉ cúi đầu ăn. Ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt rơi trên án kỷ phía sau lưng, thấy trên đó có đặt một vật, nhìn giống như là tấu chương.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 13-11-2012 04:22:42 | Xem tất
Chương 23: Một quyển tấu chương (2)





                                                                                                                                 



Ta biết rõ, Phượng Hố rất được Hoàng Đế tín nhiệm, có rất nhiều tấu chương có nhiều tranh cãi, cũng sẽ gọi người đến cùng xem. Những chuyện thế này, vốn không phải, cũng không nên là chuyện mà ta cần quan tâm.

Trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, lại nhìn thấy bên trên đó ghi —— Quân Lâm khải tấu. Đáy lòng không biết vì sao, có chút chấn động, lại có chút ngạc nhiên. Thập Tam Hoàng Tử trong truyền thuyết kia, người có thể khiến cho cả Hoàng Hậu cùng Phượng Hố phải toàn lực cẩn thận phòng bị, Thập Tam Hoàng Tử, đến tột cùng là người như thế nào đây?

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Phượng Hố, thấy người vẫn như cũ cúi đầu dùng bữa. Bước chân khẽ nhúc nhích, ta dịch chuyển thân mình, lặng lẽ tiến đến. Chỉ thấy trên đó viết ——

Thần xin khởi tấu:

Quốc gia sẽ kiệt quệ nếu vận chuyển lương thực cho quân lính viễn chinh, vận chuyển lương thực đi xa sẽ khiến cho dân chúng bần cùng., gần nơi đó vật giá sẽ tăng cao, mà giá cả tăng cao sẽ khiến cho tiền của của bách tính cạn kiệt, tiền của cạn kiệt càng phải nóng vội để thu thêm siu thuế.

Sức lực thì tiêu hao, tiền của lại cạn, nhà nhà trong cả nước đều trống rỗng. Tiền tài của bách tính, mười phần thì mất đi bảy. Ngân khố của quốc gia, xe hư, ngựa hỏng, quân lính bị thương, áo giáp, cung, nỏ, kích, khiên chắn, kiếm, trâu thồ, xe lớn, mười phần mất sáu.

*Cho nên thần cho rằng, người giỏi dụng binh, thì không cần nhắc lại việc vận chuyển quân lương đến nơi biên thùy nữa, mà phải biết tận dụng lương thực của địch quân. Lợi dụng quân địch, lấy lương thực từ địch quân, đem làm quân lương, như vậy quân lương cũng coi như đủ dùng.

Cuộc chiến với Liêu Hộ, việc cung ứng lương thực, thật ra là không cần. Lui binh cũng chỉ là cách làm thất sách. Khẩn xin Thánh Thượng! Thập Tam Hoàng Tử - Quân Lâm, mùng bốn tháng ba năm Thánh Đức thứ 48.


Quyển tấu chương này rất rõ ràng, là thuật dùng binh tác chiến.

Trước đó đã sớm nghe nói quân lương trống không, nhưng không nghĩ đó lại là sự thật! Chẳng qua là, Thập Tam Hoàng Tử này vậy mà lại không tán thành việc áp tải quân lương ra tiền tuyến, cũng không tán thành việc hạ lệnh lui binh! Hắn như vậy, chẳng phải là muốn đem binh lính, quân sĩ ép đến đường chết hay sao?

Ta thật giật mình, thâm tâm lang sói, cứng rắn tựa sắt, trái tim của hắn, đến tột cũng được làm bằng gì đây?

Ta âm thầm trầm tư, lại phát hiện, thì ra lời nói của hẳn không phải không có lý.

Triều đình mở kho xuất lương, nếu như vận chuyển đường dài, sẽ là tiêu hao nhân lực, tài lực; nếu như ngay lúc này xuất lương, chỉ khiến cho giá cả tăng cao, từ đó sẽ dẫn đến nhiễu loạn lòng dân. Vật giá một khi tăng lên, dân chúng tất nhiên khánh kiệt. Dân chúng khánh kiệt, việc thu thuế sẽ vô cùng khó khăn. Như thế đến cuối cùng, hao tổn vẫn là sức mạnh quốc gia của Đại Tuyên mà thôi.
Xác thực, trang bị quân binh được vận chuyển từ quốc nội, quân lương được trưng dụng từ địch quốc, quả thực là một phương pháp xử lý hay.

Chẳng qua là, muốn lấy quân lương của địch quân mà dùng, lại có thể nói dễ dàng vậy sao? Huống chi nhìn tình huống lúc này, hẳn có không ít người sẽ thỉnh cầu lui binh. Vậy mà, hắn lại dám vào lúc này đem những ý tưởng như vậy nói ra, dũng khí như thế, đã không phải người bình thường có thể so sánh.

Mơ hồ trong lòng ta đối với Thập Tam Hoàng Tử chưa từng gặp mặt này nổi lên một cỗ tò mò.

"Loan Phi."

Phượng Hố đột nhiên gọi ta, khiến cho ta chợt giật mình kinh hãi, xoay người lại, thấy người chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngay phía sau ta, ánh mắt rơi vào quyển tấu chương trên án kỷ, yên lặng nhìn. Ta vội vàng lui lại mấy bước, cúi đầu nói:

"Cha…"

Ngưng đọng chốc lát, người vậy mà lại hỏi ta:

"Con cảm thấy lời của hắn như thế nào?"

Ta kinh ngạc, là hỏi ta cảm thấy như thế nào về những lời Quân Lâm nói trong tấu chương sao? Cắn môi, không dám tùy tiện nói ra khỏi miệng. Dù sao, Phượng gia trong mắt người đời, vẫn là ủng hộ cho Thất Hoàng Tử.

"Rất tốt, tốt vô cùng!"

Thật không nghĩ tới, thế nhưng Phượng Hố lại tự mình nói rằng rất tốt, trên gương mặt người, không có chút nào bởi vì cái chữ “rất tốt” đó mà có thần sắc hưng phấn, ngược lại, cái cảm giác căng thẳng đó, làm trong đầu ta thoáng hiện lên chút cảm giác không ổn, bất an. Người lại nói,

"Hắn thật sự là một nhân tài, chỉ tiếc là…"



*(Chú thích) Trích từ 《 Tôn Tử binh pháp 》trong "Kế thiên" .




P/S: Bây giờ lượt view cứ tăng từ 800-1000 thì Thoa sẽ up chap mới {:438:}

Bình luận

Có cảm giác thập Tam này là mộ Hàn bên thứ nữ ý nhở?  Đăng lúc 17-12-2012 10:12 PM
t cứ có cảm giác bạn Giang Nam là 13 Hoàng Tử là thế nào nhể. Thanks bạn Thoa nhé :)  Đăng lúc 13-11-2012 11:48 AM
bạn chủ thớt chăm chỉ quá :X. tks b :X  Đăng lúc 13-11-2012 08:33 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 14-11-2012 01:41:54 | Xem tất
Chương 24: Đạo dùng binh (1)





                                                                                                                           


“Nhưng mà làm sao ạ?”

Ta không tự chủ mà hỏi ra tiếng. May mắn, Phượng Hố cũng không có bởi vì ta tùy tiện lên tiếng mà ngưng nói chuyện, người trầm giọng nói:

“Lần này, tướng quân lãnh binh là thân tín của Hoàng Hậu Nương Nương, Tiết Thanh. Nếu như cuộc chiến này thắng, Hoàng Thượng cùng với hắn sẽ phải lau mắt mà nhìn. Nhưng nếu là thua, hắn cũng nhân cơ hội mà trừ đi một người quan trọng ở bên cạnh của Hoàng Hậu.”

Trong bụng cả kinh, đối với việc nhận thức chính sự, ta thực sự là còn quá nông cạn rồi. Hôm nay nghe những lời Phượng Hố nói với ta, ta càng phát giác ra Thập Tam Hoàng Tử kia thực là người lợi hại.

Một nam tử có tâm cơ kín đạo như vậy, đến tột cùng phải có một tâm địa lạnh lùng đến như thế nào đây? Ta thậm chí mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy, vô luận có chiến thắng hay không, thì hắn cũng sẽ là người dành phần thắng trong cuộc chiến này.

Phân tích của hắn thực chu đáo, cẩn thận, tỉ mỉ, từ những điều căn bản của đất nước, ta nghĩ, Đại Tuyên Hoàng Đế, thực khó mà không bị hắn thuyết phục đi.

Nhìn sắc mặt khó coi của Phượng Hố, ta lấy dũng khí nói:

"Cha, nếu Hoàng Thượng muốn người xem thêm bản tấu chương này, hẳn là vẫn còn muốn nghe lời nói của người…"

"Đúng vậy, Hoàng Thượng đang có ý đó. Chẳng qua là. . . . . ."

Người thở dài nói,

"Ta không có phương pháp phá giải!"

Khuôn mặt có chút động, xem ra lần này người thực sự gặp phải đối thủ rồi, thậm chí đến mức không tìm ra cách đối phó. Nắm chặt chiếc khăn trong tay, ta đang cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Phượng Hố ho nhẹ một tiếng, nói:

"Con trở về đi, cha còn có chút chuyện phải xử lý."

Ta gật đầu một cái, gọi Thanh Tư đem đồ trên bàn dọn dẹp sạch sẽ, liền cúi mình, xoay người đi ra ngoài.

Trên đường trở về, Thanh Tư thấy ta không nói lời nào, liền cau mày hỏi:

"Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Lắc đầu, ta cũng không có nói ra, cảm thấy có một cảm giác gì đó thực kỳ quái, từ bàn chân vọt lên tới ngực.

Buổi nói chuyện cùng với cha hôm nay làm ta cảm nhận được mùi vị thấm đẫm máu tanh. Cho dù đang trong lúc đối chiến với ngoại quốc, vẫn có thể trong chốc lát nảy mầm mà bạo phát nội chiến. Không phải là hiển hiện rõ ràng, mà là một trận sóng ngầm thực lớn mà mãnh liệt, so với cuộc chiến khốc liệt nơi sa trường cũng không hề thua kém nửa phần.

Ta nghĩ hẳn Quân Ngạn cũng là vì chuyện này cho nên mới lâu như vậy cũng chưa có đến tìm ta? Khẽ cười khổ, quyền lực đối với hắn mà nói quan trọng như vậy, có lẽ, ta nên hiểu hắn.

Đang cúi đầu nghĩ tới, đột nhiên nghe có người kêu ta:

"Loan Phi."

Ngước mắt lên, lại thấy Quân Ngạn đang đứng ở phía trước, cách ta không xa. Ta giật mình, cảm thấy thực lạ kỳ, vừa mới nghĩ đến hắn, liền thấy hắn thực sự xuất hiện!

Hắn sải bước đi tới, đưa tay đem ta ôm vào lòng, trầm giọng nói:

“Muội như thế nào mà chuyện lại trở thành như vậy? Những người đó thực to gan lớn mật, lại dám đối với muội…”

Hắn bỗng nhiên buông lỏng thân thể ta ra, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, chân mày đang nhíu chặt rốt cuộc chậm rãi giãn ra,

"Hoàn hảo muội không có sao."

Nói xong, lại đem ta ôm lấy.

Thì ra, hắn là vừa mới biết sự tình xảy ra với ta liền vội vàng chạy tới đây? Ta có chút lúng túng muốn đưa tay đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm vào rất chặt, cánh tay muốn duỗi ra cũng không được.

"Biểu ca."

Ta hốt hoảng gọi hắn. Đây đang là ở trong sân, bọn nha hoàn, gia đinh lui tới thực nhiều đi. Dù cho bọn họ cũng không dám ăn nói nọ kia, ta cũng cảm thấy như vậy thật không tốt. Hiện giờ đều đã trưởng thành, nam nữ thụ thụ bất thân. Mặc dù hắn đối với ta là hữu ý, nhưng có điều ta đối với hắn lại vô tình.

Rốt cuộc là Thanh Tư cơ trí, vội vã lớn tiếng nói:

"Nô tỳ bái kiến Thất Hoàng Tử!"

Thanh âm của nàng thực lớn, rõ ràng mà vang dội ghê gớm, nàng là đang cố ý nhắc nhở Quân Ngạn, ở bên cạnh còn có người.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 14-11-2012 01:48:08 | Xem tất
Chương 25: Đạo dùng binh (2)





                                                                                                         



Quả nhiên, Quân Ngạn nhíu chặt tuấn nhan lông mày, không vui mà buông ta ra. Hướng Thanh Tư nói:

"Ngươi lui ra trước đi."

"Cái này…”

Thanh Tư nhìn ta. Ta đang định mở miệng nói, lại bị Quân Ngạn kéo đi, hướng một bên hành lang mà đi tới.

Nghiêng đầu nhìn theo, Thanh Tư đứng nguyên tại chỗ nhìn ta, trong mắt tràn đầy lo lắng. Ta nhìn nàng khẽ lắc đầu, Quân Ngạn là Hoàng Tử, lời nói của hắn, Thanh Tư làm sao có thể dám làm trái?

"Biểu ca."

Tay không rút ra được, ta cau mày kêu hắn. Hắn lại không có để ý tới ta, kéo ta đi một hồi lâu, tới một nơi yên tĩnh mới dừng bước, xoay người lại, vịn lấy hai vai của ta, cau mày nói:

“Muội có biết hay không, khi nghe nói muội xảy ra chuyện, ta thực sự suýt chút nữa phát điên!”

"Muội… Muội không sao."

Lắc đầu nói.

"Loan Phi."

Hắn ấn ta vào trong ngực của hắn,

“Về sau hãy ở lại bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ cho muội.”

Ta cười:

“Biểu ca, cuộc đấu giữa huynh và Thập Tam Hoàng Tử cũng vừa mới bắt đầu, làm sao có thể an tâm mà đi bảo hộ cho muội chứ?”

Ta thừa nhận, một khắc kia, ta là cố ý kích hắn. Ta đã rất nhiều lần nói ra rằng ta không muốn cùng hắn ở chung một chỗ, cũng biết, hắn cũng không thèm nghe lọt vào tai.

Giang Nam, nam tử mà ta lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm trong lòng còn chưa có gặp lại. Ta chỉ là muốn vì mình mà tranh thủ nhiều thời gian hơn mà thôi, cho nên Quân Ngạn, thật xin lỗi.

Quả nhiên, thần sắc của hắn cứng đờ, âm sắc tiếp theo trở nên lạnh như băng:

"Là Quốc Cữu nói cho muội biết?"

Ta lắc đầu:

“Cha gần đây luôn ở trong thư phòng, đến việc ăn cơm cũng đều không nhớ. Là lúc muội vào đưa cơm cho người, lơ đãng mà nhìn thấy ở trong thư phòng.”

Ta sợ hắn sẽ bởi vì chuyện này giận chó đánh mèo ở trên đầu Phượng Hố, cho nên cũng chỉ có thể nói như thế.

Quân Ngạn cuối cùng cũng chậm rãi buông ta ra, cắn răng, quay lưng lại. Hồi lâu, hắn rốt cuộc mở miệng:

“Phụ Hoàng chỉ cho là hắn là bị bắt làm con tin giam lỏng ở Biên Quốc mười năm, trong tâm oán hận, cho nên nhất định phải đem trận chiến này dứt khoát kết thúc. Thế nhưng người lại không biết, hắn kì thực là bởi vì… bởi vì…”

Hắn đột nhiên không có nói tiếp nữa, hẳn là không muốn cho ta biết cuộc chiến tranh giành đế vị giữa bọn họ. Ta lại đột nhiên hỏi:

"Hắn thật cũng dòm ngó ngôi vị Hoàng Đế?"

Nhớ tới khi đó, ta còn hướng về phía cha mà nói, có lẽ Thập Tam Hoàng Tử kia căn bản cũng không coi trọng cái ngôi vị đó. Hóa ra, nam tử hoàng gia, đều là như vậy cả sao? Cho nên, đó từ đầu cũng không phải là lựa chọn của ta. Hắn không có ngay mặt trả lời, chỉ nói:

“Phương pháp dụng binh, kì thực bao vây, năm đạo tấn công, phải biết phân chia. Hôm nay ở trên triều, tin rằng ai cũng có thể hiểu được đạo lý này!”

“Địch nhân ngang sức thì có thể đấu, nếu kém hơn thì có thể trốn, bằng không thì nên tránh né.”

Thanh âm trầm ổn từ phía sau truyền đến, ta không tự chủ quay đầu lại nhìn, thấy Phượng Lê Mạch đang tiến về phía chúng ta, bước chân vững vàng. Ta thầm giật mình, hắn làm sao bỗng nhiên lại tới? Quân Ngạn cũng có chút kinh ngạc, lại lập tức thay bằng bộ dạng nhàn nhạt cười:

"Mạch, đã lâu không gặp."

Phượng Lê Mạch cũng nở nụ cười, cúi đầu nói:

“Là Điện Hạ đã lâu rồi không có đến phủ. Gia phụ nghe nói người tới, muốn mời người qua thư phòng nói chuyện.”

Quân Ngạn cau mày:

"Quốc Cữu muốn gặp ta?"

Phượng Lê Mạch gật đầu. Quân Ngạn chần chừ một lát, rốt cuộc cất bước rời đi, không quên quay đầu lại hướng ta nói:

"Một lát ta lại tới thăm muội."

Dứt lời mới xoay người rời đi. Đợi hắn đã đi xa, ta mới nhìn Phượng Lê Mạch nói:

"Lục ca, cám ơn huynh."

Ta nghĩ, nhất định là Thanh Tư nha đầu kia đi gọi hắn .



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 14-11-2012 01:55:28 | Xem tất
Chương 26: Cuộc hội thoại gián đoạn





                                                                                                                              


Hắn giơ tay xoa trán của ta, ôn hòa cười:

"Cám ơn cái gì, trở về đi thôi."

"Vâng."

Gật đầu ứng tiếng. Hắn rất tự nhiên nâng tay dắt tay ta, đi ở phía trước. Bỗng nhiên ta ngước mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi:

“Lục cả, huynh đọc qua binh thư từ khi nào vậy?”

Vì sao ta chưa bao giờ từng biết đến, Phượng Lê Mạch cũng thông hiểu binh pháp? Tay của hắn có hơi căng thằng, cũng ngoái đầu lại nhìn ta cười cười:

“Thương trường như chiến trường, đương nhiên là phải thông hiểu rồi. Nha đầu, những chuyện phức tạp như vậy, muội không cần phải để tâm.”

Sau đó, ánh mắt của hắn nhìn về hướng Quân Ngạn vừa mới rời đi, thấp giọng nói,

“Kẻ thù nhỏ không có gì phải sợ, mà kể cả đại địch cũng là như vậy.”

Hắn là đang nói…, việc buôn bán cũng giống với việc hành quân đánh giặc, binh yếu nếu như cố chấp giao chiến, tất sẽ bị cường địch bắt. Nếu như muốn dành thắng lợi, trước cần phải củng cố sức mạnh. Chẳng qua là, không biết tại sao, lời nói của hắn, mơ hồ giống như là đang nói Quân Ngạn?

Ta cũng vì vậy, không tự chủ mà theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy thân ảnh Quân Ngạn đã biến mất ở góc tường. Hai người đi được một đoạn đường, đột nhiên Phượng Lê Mạch chậm rãi lên tiếng:

“Nha đầu, nếu như muội nguyện ý gả cho Thất Hoàng Tử, có lẽ Lục ca…”

"Tiểu thư!"

Hắn đang nói, lại vì Thanh Tư bỗng nhiên gọi to một tiếng mà đứt đoạn.

Thanh Tư vội vàng hướng về phía ta chạy tới. Thật ra, ta có chút trách cứ nàng, lại chọn ngay đúng thời điểm này. Chỉ vì ta cảm thấy được, Phượng Lê Mạch vào lúc đó, có lời rất quan trọng phải nói cho ta biết.

"Lục ca, huynh định nói gì?"

Ngước mắt hỏi hắn. Hắn có chút xấu hổ hồi thần, ánh mắt nhìn về phía Thanh Tư đang chạy tới, vòng tay chặn ở trên môi ho nhẹ
một tiếng, nói:

"Không có gì, Lục ca chẳng qua là hi vọng muội có thể tìm được một người mà mình thích."

Ta có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn lại nhẹ nhàng buông tay ta ra. Thanh Tư chạy tới, thở hồng hộc nhìn ta ở phía trước, cười đùa:

"Tiểu thư! Tiểu thư!"

Nàng kéo tay của ta, vui vẻ rời chân đi tựa như muốn bay,

"Thư Nghiên đến rồi!"

Ta đang ngạc nhiên, lại thấy nàng hét lên:

"Không đúng! Không đúng! Là Giang công tử đến rồi!"

Vội vàng nắm chặt tay của nàng hỏi:

"Hắn đang ở nơi nào?"

Từ ngày hôm đó tới nay cũng có đến mười ngày rồi, không thể phủ nhận, ta đối với hắn, có chút nhớ nhung.

“Đang ở bên ngoài, Thư Nghiên vừa mới nằm ở trên tường rào nói với muội xong.”

Thanh Tư cười nói. Ta đi về phía trước một bước, chợt lại nghĩ tới lời nói của Phượng Lê Mạch. Hắn bảo ta không được đi loạn. Mà ta hiện tại, không ngờ đã muốn xuất phủ đi gặp Giang Nam rồi. Thế nhưng, nếu như muốn hắn vào phủ, thực sự là không ổn. Huống chi hôm nay, Quân Ngạn cũng ở đây.

Đương lúc trên mặt ta lộ ra vẻ khó xử, Phượng Lê Mạch chợt xoay người lại, nhàn nhạt cười nói:

"Đi ra ngoài đi."

"Lục ca."

Ta giật mình nhìn hắn.

"Không cần phải lo lắng."

Hắn xoa xoa tóc của ta,

"Lục ca sẽ đứng từ xa nhìn muội”

"Lục ca. . . . . ."

Biết hắn làm như vậy là vì muốn giúp ta, khiến cho mặt ta đỏ lên. Thanh Tư nắm lấy tay ta, quay đầu lại liền nhấc bước:

"Đi nhanh đi tiểu thư, người xem Lục thiếu gia cũng nói như vậy rồi!"

Nàng tựa hồ rất là hưng phấn, so với ta còn hưng phấn hơn. Cúi đầu, mặc cho nàng nắm tay dắt đi, chọn một bên thiên môn, chạy chậm đi ra ngoài.

"Thanh Tư tỷ tỷ!"

Từ xa đã nghe thấy thanh âm của Thư Nghiên. Ta không tự chủ quay đầu nhìn lại, quả thật không có nhìn thấy thân ảnh của Phượng Lê Mạch. Cái câu nói “đứng từ xa nhìn” kia, kì thực là muốn âm thầm bảo vệ cho ta. Đáy lòng cảm thấy thật ấm áp, có Lục ca ở đây, thật tốt.





Sao Giang Nam lại đúng lúc như vậy mà đến?

Vị công tử này chọn thời điểm này mà đến , rốt cuộc là vì chuyện gì đây

Câu trả lời ... chờ nhé các tềnh

Bình luận

hơn ngàn page cơ à :">  Đăng lúc 14-11-2012 03:51 AM
=)) ngày xưa chia chương bên Thứ Nữ, 1 chương của má Vãn dài 60 trang word mà tá hỏa :)) haha, 1 mình cô làm phải ráng nghe, nhiều nhiều ta đọc xD  Đăng lúc 14-11-2012 02:29 AM
haha má Vãn lừa tềnh dễ sợ, thứ nữ bị lừa điên đảo, cô cố lên :x  Đăng lúc 14-11-2012 02:16 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 16-11-2012 02:32:14 | Xem tất
Chương 27: Giang Nam thổ lộ (1)





                                                                                                               



Thanh âm của Thanh Tư đầy vẻ tức giận:

“Này, nói bao nhiêu lần rồi, ai cho phép ngươi gọi ta là tỷ tỷ chứ!”

"Phượng cô nương."

Thư Nghiên hướng ta hành lễ, vừa nhìn về phía Thanh Tư,

“Cũng chỉ là kêu ngươi một tiếng tỷ tỷ, như thế nào lại hẹp hòi như vậy chứ!”

Thanh Tư hừ một tiếng, không khách khí nói:

“Vậy được, cái tiếng “tỷ tỷ” này cũng không phải là nói suông. Sau này gặp ta, phải cẩn thận chuẩn bị phấn bột thượng hạng, còn phải nhớ tỷ tỷ của ngươi thích ăn vải thiều nha!”

"Ngươi!"

Thư Nghiên cắn răng nói,

“Còn chưa tới mùa hạ, lấy đâu ra vải thiều chứ?”

Thanh Tư tựa hồ rất là đắc ý:

“Cho nên ngươi đừng có mà gọi ta là tỷ tỷ nữa đi.”

Nàng chợt quay sang ta,

"Có phải hay không, tiểu thư?"

“Một thân cưỡi ngựa mỉm cười với hồng trần, chẳng ai biết rằng thì ra là vải thiều.”

Thanh âm nhàn nhạt truyền đến, xen lẫn một tia ấm áp,

“Vải thiều, dù cho là lúc chín mùa cũng không phải người bình thường có thể nếm thử.”
Thanh Tư cũng không có tức giận, nhưng lại cố ý cau mày, sưng mặt lên nói:

“Công tử là đang nói Thanh Tư chẳng qua cũng chỉ có thân phận một nha đầu mà thôi phải không?”

Nam tử trước mặt nhàn nhạt cười, lắc đầu nói:

"Tại hạ không có ý đó."

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào ta, trong mắt lóe quang. Ta cảm thấy có chút xấu hổ, không biết làm gì khác hơn, nên nói:

"Thanh Tư không hiểu chuyện, để cho chàng chê cười rồi."

Nói xong, khẽ nắm lấy ống tay áo Thanh Tư kéo nhẹ. Nàng tuy là nha hoàn của ta, thế nhưng trên dưới mọi người ở Phượng phủ đều biết, nàng là được cha ta dự định cưới làm thiếp thân cho Lục ca ta, Phượng Lê Mạch. Cho dù còn chưa có làm hôn lễ, nhưng tự dưng thân phận cũng không đồng dạng với những nha hoàn khác. Cho nên, đừng nói là vải thiều, dù cho có là cống phẩm trong cung, nàng cũng là đã nếm thử, dùng qua. Giang Nam không có để ý, hướng ta đi tới, thấp giọng hỏi:

“Thân thể đã khỏe hẳn chưa?”

Trong lòng rung động, người nên lo lắng rõ ràng phải là hắn mà.

Thanh Tư cùng Thư Nghiên chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ lui ra, lúc này, chỉ còn lại ta cùng với Giang Nam, hai người. Liếc xéo nhìn hắn, phát hiện hắn gầy đi thật nhiều, áy náy mở miệng:

"Thật xin lỗi."

Những người đó rõ ràng là muốn nhằm vào ta, nhưng không nghĩ lại làm liên lụy tới hắn phải cùng ta chịu khổ. Hắn tựa hồ ngẩn ra, lắc đầu nói:

“Vì sao lại nói như thế? Người nên nói xin lỗi phải là ta mới đúng. Nếu không phải do ta dẫn nàng đi ra ngoài, thì làm sao có thể xảy ra chuyện?”

Ta chợt ngước mắt, lại nghe hắn lại nói,

"Chẳng qua là, nếu không có chuyện như vậy, ta làm sao hiểu rõ được trái tim mình …"

Hắn nhìn ta, nghiêm túc, chậm rãi nói. Trái tim điên cuồng nhảy loạn. Lời nói của hắn, đến tột cùng là có ý gì đây? Không nhìn thấy hắn, thật sự nhung nhớ. Gặp được rồi, thế nhưng lại chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Cảm giác mơ hồ, thực sự kỳ quái.

"Loan Phi."

Hắn chợt nhẹ giọng gọi ta. Ta hồi thần, thấy hắn ồn hòa nở nụ cười, nghiêng người nói:

“Vào trong xe ngựa ngồi một chút, được chứ?”

Lần này, hắn không có nói sẽ mang ta đi nơi nào, hẳn là sợ ta lại xảy ra chuyện gì. Gật đầu, theo hắn trở vào bên trong xe. Lên xe ngựa, hắn ngoái đầu lại nhìn, đưa tay qua, chìa lòng bàn tay về phía ta.

"Ha ha"

Ta ngượng ngùng cười lên một tiếng, kìm lòng không đặng mà cầm lấy tay của hắn. Vào tới bên trong mới phát giác nhiệt độ bên trong xe so với bên ngoài chênh lệch khá xa. Ta cẩn thận nhìn, cũng không thấy có lò sưởi nào cả, nghĩ mãi cũng không ra là cái gì làm cho bên trong xe ấm áp như vậy. Giang Nam kéo ta ngồi xuống, cười nói:

"Không cần tìm, lò sưởi ở dưới xe."

Ta kinh ngạc. Là ở dưới xe? Hắn lại cười:

“Khí lạnh là ở phía dưới chân đi lên, đem lò sưởi đặt ở dưới xe, vừa thuận tiện, càng không cần lo lắng vô ý làm đổ.”

Đúng là một ý kiến hay. Ta khẽ cười nói:

"Là chàng nghĩ ra sao?"

Thế nhưng hắn lại lắc đầu:

“Là Thư Nghiên nghĩ ra được. Ta từ nhỏ, nhiệt độ cơ thể đã có chút lạnh, nhiều năm qua đều là nhờ vào hắn.”

Hơi ngẩn ra, không trách được, hắn bị gió rét lại bệnh nghiêm trọng đến vậy. Lại càng khó tránh khi mà hắn, vào thời điểm trời lạnh như thế còn dám nhảy xuống nước đi cứu người.

Giang Nam, người nam tử này, không giống với những thiếu gia nhà giàu mà ta từng biết... Càng đáng quý, trong lòng hắn, lại hiền hòa đến như thế.

"Giang Nam."

Không tự chủ khẽ gọi tên của hắn. Thấy thân thể hắn khẽ run, sắc mặt cũng là có chút khác thường, lại chỉ trong nháy mắt, ngước mắt nhìn ta:

"Cho tới bây giờ, không có ai gọi ta như thế."

Không biết có phải do ảo giác của ta hay không, có cảm giác ánh mắt hắn vào giờ phút này, có chút lập lòe bất định.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách