Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Lót
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết - Hiện Đại] Nằm Vùng Cưới Quân Nhân | Giang Hồ Lang Trung (DROP tạm thời)

  [Lấy địa chỉ]
81#
Đăng lúc 24-8-2013 19:46:47 | Chỉ xem của tác giả
Cô Trình Nặc ơi cô động lòng rồi, rõ ràng là yêu anh Thần lắm rồi, he..he...cô cố nhịn đi anh Thần sẽ sớm về mà, có người mong anh thì làm sao anh không khẩn trương, mình thích tình cảm của 2 anh chị này từ từ nhưng sẽ mảnh liệt lắm đây.
Chúc Lót cuối tuần vui vẻ !
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

80#
Đăng lúc 22-8-2013 23:02:05 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Nghe TN nói ngọt chết đi được : anh về sớm thế.

Đã thấy trống vắng, chờ mong điện thoại để chia sẻ cảm xúc nhớ thương cùng anh. Đấy có được gọi là yêu ko nhi ?

À chính mình cũng nghĩ nhầm hôm đó bố mẹ TT nghe mẹ cô đã chết thì ái ngại chê chứ, thì ra do đồng cảnh ngộ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

79#
 Tác giả| Đăng lúc 22-8-2013 22:23:10 | Chỉ xem của tác giả
Chương 10

Cái gọi là tình yêu.


Trình Nặc hoàn toàn chìm vào im lặng, cô ngẩn người nhìn Diệp Lan đã rơi lệ từ lâu, trong đầu cũng tưởng tượng đến tình cảnh thảm thiết khi ấy, một đứa trẻ hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ có thể ngẩn ngơ đứng một bên, trơ mắt nhìn mẹ ruột của mình qua đời.

Trình Nặc cắn môi, bỗng thấy gần môi mặn mặn, cô còn không biết mình chảy nước mắt từ bao giờ, chỉ có thể cứng nhắc lau đi, sụt sịt nói: "Cô, cô có thể nói với cháu những chuyện này, cháu rất biết ơn."

Diệp Lan lắc đầu, mắt ngập nước, không nói gì.

"Cô nghỉ ngơi đi, bình này cũng sắp truyền xong rồi, cháu đi gọi y tá." Trình Nặc mở miệng, cố tỏ ra vui vẻ, cô không muốn Diệp Lan nghĩ nhiều, liền đỡ Diệp Lan nằm xuống, đắp chăn lại, nói khẽ: "Thời gian như dòng nước, như mây khói thoáng qua, chúng ta có đau khổ nữa cũng là phí công, năm ấy Thiếu Thần đã vượt qua được, giờ anh ấy nhất định sẽ tốt hơn."

"Tiểu Nặc." Diệp Lan thấy cô định đi ra ngoài, bèn gọi, "Thiếu Thần không quyết định chuyện gì dễ dàng, từ chuyện nó đưa cháu về ra mắt, bọn cô đã nhận ra. Cháu chọn Thiếu Thần, nó sẽ không làm cháu thất vọng. Đương nhiên, cô cũng tin, nó không chọn nhầm người."

"Đừng nói cô bao chê con mình, Thiếu Thần là đứa trẻ tốt, cô tin, trải qua sự kiện ấy, nó sẽ càng coi trọng những người bên cạnh, cháu hiểu ý cô không?"

Trình Nặc gật đầu, mỉm cười yếu ớt: "Cháu hiểu."

*

Trình Nặc nhìn y tá đổi một bình dịch khác, lại dốc lòng hầu hạ Diệp Lan ngủ, mới một mình đi đến cuối hành lang của bệnh viện. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, mây xanh thẳm, tinh khiết hết mức.

Cô móc điện thoại trong túi áo ra, chọn phần soạn tin nhắn. Ngón tay cô lướt đi trên bàn phím, rồi ấn nút gửi. Đến khi tiếng chuông thông báo gửi tin nhắn thành công vang lên, Trình Nặc mới nhận ra cô không biết mình vừa gửi gì.

Cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn ban nãy, bất giác đỏ mặt, "Nghiêm Thiếu Thần, em thấy một tháng dài dằng dặc."

Tối qua Nghiêm Thiếu Thần nói với cô, năm nào cũng sẽ có huấn luyện sĩ quan như vậy, cô vô thức hỏi: "Kéo dài bao lâu?"

Nghiêm Thiếu Thần sững sờ, "Chừng một tháng."

"À." Cô gật đầu, cũng không nhìn anh.

Nghiêm Thiếu Thần hơi nghi ngờ, "Sao thế?"

"Không có gì, đi sớm về sớm." Cô mỉm cười, chào tạm biệt anh, nhưng hôm nay, Trình Nặc không nén được thổn thức, sao tối qua còn không thấy gì với một tháng, hôm nay đã thấy dài dằng dặc rồi.

Có lẽ lúc trước Diệp Lan nói chuyện với Trình Nặc quá lâu, khi lại thức dậy thì trời đã sắp tối. Bà mở to mắt, nhìn thấy người đang nằm úp xuống ngủ bên cạnh, khóe miệng không kìm được sự vui vẻ.

Trình Nặc ngủ rất ngắn, Diệp Lan dậy đã khiến cô tỉnh lại, "Cô ạ, cháu vừa về lấy nồi canh gà buổi sáng rồi, cô có muốn uống một ít không?"

Nghe Nghiêm Thiếu Thần nói, lúc ở nhà Diệp Lan thích nhất là ăn canh bồi bổ, canh gà là món cô giỏi nhất, cũng là món cô thích nhất.

"Cháu không nói thì thôi, vừa nói, cô đã thèm rồi." Diệp Lan nhìn theo tầm mắt Trình Nặc, thấy một bình giữ ấm trên bàn, nhất thời lại chưa muốn di chuyển.

Trình Nặc cười dịu dàng với bà, đứng dậy rót một bát canh, "Tay nghề cháu không tốt lắm, cô tạm thời phải bồi bổ, đừng chê cháu nhé."

Diệp Lan lại không đồng ý, lắc đầu nhận lấy bát sứ từ tay cô, mùi thơm thanh đạm xộc vào mũi, lông mày bà cũng giãn ra.

Chờ khi Trình Nặc về nhà trọ thì đã là chín giờ tối. Hai ngày nay cô cũng không muốn ăn, sau khi đi từ bệnh viện ra là về thẳng nhà. Trình Nặc nằm trên giường, chán muốn chết, lật qua lật lại chiếc điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn màn hình.

Nghiêm Thiếu Thần đang tham gia huấn luyện, tin nhắn Trình Nặc gửi chiều nay như đá chìm xuống đáy biển, cảm thấy rất nhàm chán, lại nhớ đến lần trước nói chuyện phiếm với Dương Tiếu.

Trình Nặc chưa từng yêu đương, cô từng hỏi Dương Tiếu, hỏi cô ấy thế nào là yêu. Lúc ấy Dương Tiếu cười cười, nghiêng đầu nói: "Hiện giờ cậu đang trải qua tình yêu đó."

Trình Nặc khó hiểu, tiếp tục hỏi, Dương Tiếu lại từ chối giải nút thắt, chỉ ném sang một câu: "Mất hồn mất vía, ưu tư nặng nề."

Khi Trình Nặc nghĩ đến đây, không nén được tiếng cười, hiện giờ cô không khác lời Dương Tiếu đã nói là bao. Nghiêm Thiếu Thần chỉ mới đi được một ngày, cô đã thấy thiếu thiếu gì đó. Thỉnh thoảng cô sẽ lật xem tin nhắn, sẽ chia sẻ với bạn tốt tâm trạng của mình, lúc nói chuyện sẽ không kìm được mà nhắc đến Nghiêm Thiếu Thần. Trình Nặc nghĩ, tình yêu hẳn là như vậy đi?

Đương nhiên là không có ai trả lời câu hỏi của cô. Sáng sớm hôm sau, đến tận khi tỉnh dậy, trong tay cô vẫn nắm chặt điện thoại. Cô cứ ngủ như thế, quần áo cũng không thay, ngủ mơ màng suốt đêm, quần áo trên người cũng nhăm nhúm. Trình Nặc đột nhiên thấy tay tê lên, cố gắng vươn vai mấy cái, không ngờ điện thoại đổ chuông.

Cô nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, vừa bóp tay vừa ấn nút nghe, khi cánh tay tê lên, cô khẽ rên một tiếng.

Ở bên kia, Nghiêm Thiếu Thần nghe thấy tiếng động, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"

"Tối qua ngủ vẫn cầm điện thoại trên tay, sáng nay tay tê hết cả." Trình Nặc bĩu môi, lại lầu bầu anh gọi không đúng lúc.

"Cầm trong tay làm gì?" Nghiêm Thiếu Thần bình thản hỏi.

"Khụ, đợi điện thoại..."

"Hôm qua em đợi điện thoiaj từ anh à?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày một cái, thấy hơi áy náy, "Trình Nặc?" Thấy cô chưa trả lời, Nghiêm Thiếu Thần lại nói.

Giọng nói trầm ấm của Nghiêm Thiếu Thần khiến Trình Nặc nhất thời bần thần, "À." Khi hoàn hồn lại, Trình Nặc cũng nhận ra câu trả lời vừa nãy của cô đã bộc lộ tâm trạng mình, cô thấy má mình nóng lên, lại mềm mại nói: "Em... Ừm, đợi điện thoại từ Dương Tiếu!"

Trên khóe miệng bình thản của Nghiêm Thiếu Thần xuất hiện một nụ cười, cũng không lật tẩy cô, "Anh đọc được tin nhắn của em."

Trình Nặc nghe thấy thế liền có cảm giác "đùng" một cái, mặt nóng như bị bỏng.

"Hôm qua quên sạc điện, sáng nay bật lên mới thấy." Nghiêm Thiếu Thần nói, lời này càng chứng minh người hôm qua cô đợi chính là anh.

Trình Nặc xoay người, nhỏ giọng thầm thì: "Anh đã biết sao còn giả vờ, không nói thẳng ra?"

Anh nhíu mày, trái lại không trả lời cô, "Mẹ anh nói canh gà em nấu rất ngon."

"Ồ, chuyện đó à, ném cả đầu gà vào nồi là được."

"Chờ khi anh về, em lại nấu nhé."

"Thượng tá Nghiêm, anh thật không kiêng kị." Trình Nặc nhướn mày, từ chối cho ý kiến.

Có lẽ là vì nhắc đến Diệp Lan, Trình Nặc giật mình nhớ đến cuộc nói chuyện chiều qua với Diệp Lan, nhất thời lại có cảm giác bị chặn lại, cô mở miệng, không nói được gì hết.

"Trình Nặc?" Nghiêm Thiếu Thần có phần dở khóc dở cười. Hôm nay cô nàng Trình này bị sao vậy, một cú điện thoại mà xuất thần đến hai lần.

"Nghiêm Thiếu Thần, em... nghe được một chuyện." Trình Nặc nhíu mày, cảm xúc trở nên phức tạp, cô không muốn quấy rầy chủ đề bình thản hiện tại.

"Ừm?" Nghiêm Thiếu Thần nói, thản nhiên.

"Xin lỗi... Em không kìm được tò mò, nghe cô nói một số chuyện lúc bé của anh." Trình Nặc nghe giọng nói chậm rãi của anh, bắt đầu thầm hối hận đã nhắc đến chủ đề này. Cô cắn môi, cảm xúc hạ thấp.

"Không sao, dù mẹ anh không nói với em chuyện này, anh cũng sẽ tìm thời gian để nói với em." Giọng Nghiêm Thiếu Thần vẫn bình thản, trái lại còn bình thản hơn trước rất nhiều.

Trình Nặc chẹp miệng, cô bỗng nghĩ đến lần đầu tiên Nghiêm Thiếu Thần đưa cô về ra mắt, "Hóa ra lần ấy bọn họ hỏi bố mẹ em là em đã nghĩ nhiều, bọn họ chỉ nghĩ đến anh." Lần ấy, khi Trình Nặc nói mẹ mình mất sớm, hai cụ nhà họ Nghiêm đều im lặng, cô còn tưởng họ không hài lòng về xuất thân của cô.

"Em nghĩ vậy cũng bình thường, nhưng anh thấy rất may vì em cũng không vì chuyện đó mà có ý kiến với bố mẹ anh." Nghiêm Thiếu Thần nhớ đến lần ấy, đưa Trình Nặc về, nét mặt cô không có cảm xúc gì, rõ ràng tức mà không chịu nói gì, anh mỉm cười, không khí cũng dịu hơn rất nhiều.

"Nói thế nào cũng có vẻ em không phóng khoáng." Trình Nặc nhỏ giọng nói, "Nghiêm Thiếu Thần, anh về sớm một chút nhé."

Bình luận

mừng bạn đã trở lại. thankssss!!!!!!!!!!!!!!!!!!  Đăng lúc 22-8-2013 10:46 PM
teeeeeeeeeeeeeeem  Đăng lúc 22-8-2013 10:36 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

78#
Đăng lúc 15-8-2013 20:08:44 | Chỉ xem của tác giả
tuổi thơ dữ dội của anh Thần đây sao??? anh ít nói là có lý do hết.
ẹ anh yếu đuối quá, tiểu thư được nuông chiều nên kg tự lo cho bản thân được. Vì bệnh mà tự sát trước mặt con thì nhẫn tâm quá. nhưng cũng kg trách đc bác này, người có bệnh thì không sáng suốt
mai mốt anh Thần biết chị Nặc cũng có ý đồ với minhg nên mới đồng ý yêu nhau thì sao kg biết nữa. Khổ thân anh quá
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

77#
Đăng lúc 15-8-2013 17:45:05 | Chỉ xem của tác giả
Lúc đầu định chờ hoàn rồi mới nhảy hố nhưng mà ko mỗi lần vào box thấy thớt đều có cảm giác em nó kêu "nhảy đê, nhảy đê" . Thôi thì đành nhảy vậy . Đọc chương này thấy thương anh dã man. Biết là hầu như zai nào thâm thầm cũng đều có quá khứ bi kịch nhưng vẫn thấy xót quá trời.

Cám ơn bạn Lót nha~ mình chờ chương sau của bạn <3

P/s: poster mới "đẹp dịu dàng", long la long lanh
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

76#
Đăng lúc 15-8-2013 11:24:55 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Ôi! Tội nghiệp anh TT quá đi mất. Mấy người đó sao mà yếu đuối như vậy, nói chết liền chết, mà chết ở đâu không chết lại tự tử ngay trước mặt con mình, đứa bé nào mà chịu đựng cho được. Những kẻ tự kết liễu sinh mạng của mình bằng những lý do vớ vần thật sự ngu xuẩn.
DL coi TN như là con dâu trong nhà rồi hìhì.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

75#
Đăng lúc 15-8-2013 07:46:05 | Chỉ xem của tác giả
Không ngờ Diệp lan là bạn thân của mẹ và trở thành mẹ sau của anh, vì hoàn cảnh của mẹ mình như vậy cho nên anh Nghiêm trầm tính, sống thu mình, mắc bệnh tự kỷ nhẹ thì đúng hơn.
Vì thế khi gặp chị Trình một cô gái đa tính cách, nhiều mặt, đã thu hút anh ngay ngày đầu xem mặt và có cũng chỉ có cô mới hợp với tính cách của mà thôi.
Vợ chồng bác sĩ Lâm An thật có khiếu hài hướu.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

74#
Đăng lúc 14-8-2013 22:52:22 | Chỉ xem của tác giả
Không ngờ tuổi thơ của anh Thần buồn đến như vậy, chả trách anh kiệm lời.
Lần này Trình Nặc yên tâm rồi, anh đã nghiêm túc đưa chị về thì ba mẹ anh sẽ chấp nhận thôi, được mẹ chồng tương lai kể về tuổi thơ của anh thì chị có suy nghĩ gì không? Ráng bù đắp cho anh ấy nhé, làm cho anh Thần vui vẻ không còn trầm mặc nữa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

73#
Đăng lúc 14-8-2013 22:07:20 | Chỉ xem của tác giả
hóa ra anh Thần còn có tuổi thơ dữ dội như vậy. cũng tội anh quá đi
chị biết được tuổi thơ anh như vậy r lại yêu thêm cho xem
cảm ơn bạn đã làm truyện nhé
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

72#
Đăng lúc 14-8-2013 21:46:14 | Chỉ xem của tác giả
Chắc NCT cũng có chút tự kỉ nhẹ

Còn nhỏ mà chứng kiến người mẹ mất trước mặt mình tội nghiệp cho anh

Hy vọng tác giả đào sâu vào nội tâm giai chính nhiều chút nữa
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách