Chương 09
Chuyện thời trẻ.
"Bác sĩ Lâm, chào anh."
Trình Nặc bước vào văn phòng khoa tim mạch, tìm bác sĩ Lâm mà hôm qua Nghiêm Thiếu Thần đã đưa cô đi gặp, Lâm An. Cuộc phẫu thuật bắc cầu tim lần này của phu nhân Nghiêm hoàn toàn do anh ta chịu trách nhiệm.
Lâm An đang viết báo cáo ca bệnh, nghe thấy có người gọi tên mình liền ngẩng đầu, hóa ra là bạn gái cậu ba Nghiêm. Anh cười hiền lành với Trình Nặc, đứng lên ra dấu cho cô ngồi xuống ghế đối diện.
"Trình... Nặc?" Lâm An chỉ nhớ mặt người này, tên thì thật sự không nhớ rõ lắm.
"Vâng." Trình Nặc ngồi xuống, cười nhạt với anh ta một tiếng.
"Em tìm anh có chuyện gì?" Lâm An để báo cáo sang một bên, đứng dậy rót cho cô một cốc nước ấm.
"Cám ơn." Trình Nặc nói, "Mấy ngày nay anh ấy phải đi huấn luyện, nên bác sĩ Lâm có thể nói thẳng tình hình bệnh tật của cô Nghiêm với em." Hôm qua khi Nghiêm Thiếu Thần đưa cô tới gặp vị bác sĩ Lâm này cũng không nói với anh ta chuyện đó, hôm nay khi Trình Nặc nói có vẻ hơi xấu hổ.
Lâm An nao nao, khi anh nghĩ đến tình hình hôm qua, mới hiểu ý, "Cái cậu ba này." Lâm An vừa nói vừa lắc đầu bất đắc dĩ.
"Trong đại viện, cậu ba Nghiêm nổi tiếng là làm người khác phải bực mình, chẳng để ý gì và nghĩ gì nói nấy, chuyện này em ở chung với cậu ta lâu, sẽ hiểu."
Trình Nặc không thể không cười thành tiếng, "Cái này thì em tin." Cô hiền lành vuốt tóc sang tai, thầm nghĩ hóa ra còn có khối người cũng nghĩ như cô.
Khi nói chuyện phiếm với Lâm An, Trình Nặc biết được một chút tình hình về phu nhân Nghiêm, đương nhiên chủ yếu vẫn là những chuyện liên quan đến Nghiêm Thiếu Thần. Theo lời Lâm An, sau khi tốt nghiệp trường quân đội, Nghiêm Thiếu Thần ở đại đội chưa được hai năm, một lần có người đến tuyển chọn, anh im lặng đăng kí, không ngờ thật sự được chọn, sau khi được chọn, anh vẫn không nói gì với tham mưu trưởng Nghiêm, cứ như vậy cho tới khi Nghiêm Thiếu Thần đến căn cứ, tham mưu trưởng Nghiêm mới biết Nghiêm Thiếu Thần đã làm chuyện như vậy.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì thấy một cô bác sĩ mặc áo blue trắng, hai tay để vào túi, bước vào. Trình Nặc thấy Lâm An vui hẳn lên, liền biết cô bác sĩ này là ai.
"Chào chị dâu." Trình Nặc đứng lên, chào cô bác sĩ kia. Tối qua, khi Nghiêm Thiếu Thần giới thiệu Lâm An cũng có nhắc mấy câu về vợ anh ta, chỉ biết cũng làm việc ở bệnh viện quân khu thành phố B, có điều cụ thể là khoa nào, hỏi Nghiêm Thiếu Thần thì đúng là làm khó cho anh, vì trước giờ anh chưa từng có hứng tìm hiểu chuyện này.
"A, chào em." Tống Mạt Mạt thấy cô gái trước mặt chẳng nhỏ hơn mình là bao, lại thấy người ta gọi chị dâu, khiến mặt cô đỏ hết lên. Cô nhẹ nhàng đi về phía Lâm An, cười dịu dàng: "Lâm Lâm, đây là?"
"Bạn gái cậu ba Nghiêm." Lâm An kéo tay Tống Mạt Mạt, để cô lại gần anh hơn một chút.
"A? Cậu ba Nghiêm có bạn gái?" Tống Mạt Mạt kinh hãi, rõ ràng là giật mình.
"Mới quen, nghe nói đã ra mắt bố mẹ." Lâm An bình tĩnh nói, ánh mắt không hề dời khỏi khuôn mặt Tống Mạt Mạt.
Thấy thế, Tống Mạt Mạt giả vờ tức giận, cô khoanh tay lại, chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói: "Anh nhìn cậu ba chân thành biết bao, làm gì như anh, im hơi lặng tiếng đến khi em có thai Khuẩn Khuẩn ba, bốn tháng mới nói họ biết!"
"Em còn không biết tị húy." Lâm Anh cười khẽ, kéo tay Tống Mạt Mạt để cô dựa vào mình.
Trình Nặc nao nao, từ vài câu nói chuyện của họ, Trình Nặc đã nghe được mấy từ quan trọng khiến cô bất ngờ, cô không thể không nhìn Lâm An.
Lâm An hơn Nghiêm Thiếu Thần hơn bốn tuổi, nhưng nhìn người đàn ông có bề ngoài nho nhã này không thể liên tưởng đến chyện "bác sĩ bảo cưới" được, càng đừng nhắc đến chuyện kết hôn bí mật lưu hành một thời.
Trình Nặc thấy Lâm An vẫn nhìn vợ, giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, ho nhẹ một cái rồi nói: "Hai người thật đáng hâm mộ." Cô cười dịu dàng, mắt nhìn cổ tay, nói tiếp: "Chắc cô Nghiêm cũng ngủ dậy rồi, em đi thăm một chút."
Thấy Trình Nặc định đi, Tống Mạt Mạt mới biết ban nãy cô và Lâm An quá sến sụa, nét mặt hơi có lỗi, le lưỡi nói: "Làm trò cười cho em rồi." Cô đứng lên lại gần Trình Nặc, nắm tay cô, ấm áp nói: "Thật ra ban nãy chị cũng không phải chỉ đùa với Lâm Lâm, thật sự có phần hâm mộ em và Nghiêm Thiếu Thần."
Trình Nặc sững sờ, "Dạ?"
Tống Mạt Mạt cười, nói nhỏ vào tai cô: "Đặt chuyện cậu ấy chưa từng quen bạn gái sang một bên, chỉ cần thấy cậu ấy đưa em về gặp bác Nghiêm và cô Nghiêm, không khó thấy cậu ấy thật lòng với em."
Trình Nặc nhếch miệng, có điều vẫn không thể che hết nụ cười của cô, gần miệng có hai lúm đồng tiền thấp thoáng.
*
Sau khi tạm biệt vợ chồng Lâm An, cô vội chạy về phòng bệnh của Diệp Lan. Khi đẩy cửa ra, thấy bà còn chưa tỉnh ngủ, cô nhẹ nhàng đi đến cửa sổ, kéo rèm ra, mở cửa một chút. Gió mát đập vào mặt, thổi bay tóc mái của cô. Trình Nặc lấy di động ra, cúi nhìn màn hình, biết sắp tới Nghiêm Thiếu Thần tham gia huấn luyện sĩ quan, không thể hay liên lạc với cô, có điều cô vẫn có một số thói quen, thậm chí trong đầu cô còn có một suy nghĩ rất lạ.
Nếu người bị điều tra là anh thì tốt rồi, như vậy cô có thể quang minh chính đại tìm hiểu chuyện của anh.
Trình Nặc giật mình vì suy nghĩ ấy, đồng thời trong mắt cũng thoáng xuất hiện sự lo âu, nếu người bị điều tra thật sự là Nghiêm Thiếu Thần, cô làm sao đối mặt với ngày chân tướng rõ ràng đây, từ đầu giữa cô và Nghiêm Thiếu Thần đã có một chút mục đích không đơn thuần, đến lúc đó...
Trình Nặc sợ hãi lắc đầu, dựa vào tường, có ý để bản thân bình tĩnh lại.
"Tiểu Nặc?"
Trình Nặc mở mắt ra, hóa ra Diệp Lan dậy rồi. Cô chỉ cười hiền lành, đến gần giường bệnh, ngồi xuống ghế dựa, chỉ vào cốc giữ ấm trên tủ, "Cô, cô dậy rồi à, cô muốn uống nước không?"
Diệp Lan gật đầu, cười nói: "Đừng nói, mới dậy thật sự có hơi khát."
Trình Nặc đưa cốc cho Diệp Lan, tiện thể đỡ bà ngồi dậy, nét mặt vẫn tươi cười: "Ban nãy cháu mới hỏi thăm bác sĩ Lâm, anh ấy nói cô hồi phục cực kì tốt, một thời gian nữa là có thể ra viện."
"Ôi, nếu thật có thể như lời thằng nhóc Lâm An kia thì tốt rồi." Diệp Lan để cốc nước qua một bên, kéo tay Trình Nặc, lắc đầu, nói: "Cơ thể của cô thật ra cô rõ nhất, lúc trẻ không thương tiếc cơ thể nên để lại bệnh, giờ gia rồi, ốm đau trả nợ thay cơ thể."
Trình Nặc nhíu mày lại, không hiểu lời Diệp Lan lắm, có điều làm nằm vùng quanh năm, cô đã để ý nụ cười khổ vừa lướt qua trên khuôn mặt Diệp Lan. Trình Nặc nghĩ lời này thay vì nói là nói với cô, chi bằng nói là DIệp Lan đang lẩm bẩm.
"Cô à, cơ thể cô khỏe lắm, lần này chỉ là tai nạn thôi." Trình Nặc cầm lấy tay Diệp Lan, trong lòng đang thầm suy đoán xem thời còn trẻ, bà đã gặp chuyện gì.
Diệp Lan cười một tiếng, nhìn cô, vừa nhìn vừa cảm khái, bà mấp máy môi, "Tiểu Nặc, cháu có muốn nghe chuyện của Thần Thần không?"
Trình Nặc xúc động, đương nhiên cô muốn biết, nếu muốn cô trò chuyện với Nghiêm Thiếu Thần thì càng khó hơn. Nghiêm Thiếu Thần cứ như mê cung, thường làm một số chuyện khiến cô không đối phó kịp, có điều sau này khi cô hỏi lại, Nghiêm Thiếu Thần toàn bày ra bộ dạng mọi chuyện vốn nên như vậy, rất hợp lý.
Cô nhìn thẳng Diệp Lan, đương nhiên nói: "Có ạ."
*
Diệp Lan cười nhạt, bà cũng không nói vội mà quay sang nhìn rèm cửa đang bị gió thổi tung, dường như đang suy tư, mãi sau bà mới giãn lông mày ra, bình tĩnh nói: "Cô cũng không phải mẹ ruột của Nghiêm Thiếu Thần."
Trình Nặc bất ngờ, nếu không phải cô đang ngồi trên ghế dựa, chỉ sợ giờ đã đứng không vững, cô nhíu mày, lắc đầu tự nói: "Thật ạ?"
Diệp Lan đã đoán được phản ứng của cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Trình Nặc, nói tiếp: "Năm Thần Thần năm tuổi, mẹ ruột thằng bé qua đời, bị bệnh trầm cảm, chữa trị hơn nửa năm mà vẫn không có kết quả."
Trình Nặc không tiếp lời, chỉ chỉnh lại tư thế ngồi, lắng nghe câu chuyện đầy bất ngờ này.
"Mẹ ruột nó là Mạc Tiên Lâm, vốn là bạn thân với cô, năm ấy nghe nói cô ấy cưới Nghiêm Chính, cô còn thức trắng đêm vì kích động thay cô ấy." Diệp Lan nhìn xuống, nói rất chậm, dường như đang nhớ lại một thời rất xa, như thể đã mấy kiếp người.
"Mạc Tiên Lâm và Nghiêm Chính làm vợ chồng mười năm, đến năm thứ tư mới có Thần Thần, bọn họ yêu đương tự nhiên, tình cảm đương nhiên rất tốt, chẳng qua Nghiêm Chính bận việc quân vụ, ít khi có cơ hội về nhà, còn Mạc Tiên Lâm từ nhỏ đã được bố mẹ cưng chiều, khả năng sống gần như như bằng không, cho nên cuộc sống sau khi kết hôn cũng không tốt lắm. Cô ấy luôn lo được lo mất, mấy năm đầu là vì mãi vẫn chưa có con. Cũng may Nghiêm Chính quan tâm, có cơ hội là về an ủi cô ấy."
Diệp Lan dừng một chút, lại nói: "Cuối cùng đến năm thứ tư, có Thần Thần, cô ấy sung sướng như mới cưới, còn kéo cô đến nói rất nhiều chuyện, sung sướng vui vẻ đến mức không dừng lại được." Bà nhớ lại chuyện này, giống như đang ăn mật, nét mặt vẫn vui vẻ, "Có điều tính lo được lo mất của cô ấy không thay đổi, nên lúc mang thai hay nghĩ ngợi lung tung, vì chuyện đó mà Nghiêm Chính luôn bận việc còn cố tình bảo cô chăm sóc cô ấy. Cô cứ rảnh là thăm cô ấy, tâm trạng cô ấy cũng tốt hơn một chút, tuy có gầy đi. Cứ như vậy, cô ấy cũng sinh được Thần Thần, có điều vì bệnh trầm cảm trước khi sinh quá nặng, khi chào đời, Thần Thần có vẻ trầm hơn những người bạn cùng tuổi một chút.
Mạc Tiên Lâm thấy con mình không hoạt bát bằng con người ta, liền ôm Thần Thần đến bệnh viện, khám tất cả các khoa, được một tấm giấy xét nghiệm tất cả bình thường. Lúc ấy bác sĩ tâm lý không nhiều, chỉ có một bác sĩ phụ sản nổi tiếng khám, bác sĩ kia nghe cô ấy nói xong thì bảo, tính Thần Thần như vậy, hơn nửa là liên quan đến chuyện Mạc Tiên Lâm nghĩ ngợi lung tung khi mang thái, bệnh ngày ấy của cô ấy chính là "bệnh trầm cảm trước khi sinh" của chúng ta hiện tại. Vì chuyện này mà Mạc Tiên Lâm rất ân hận, cô ấy cảm thấy mình ảnh hưởng đến phát triển tâm lý của Thần Thần, có điều Thần Thần trầm hơn những đứa trẻ khác, nuôi dễ hơn một chút, Mạc Tiên Lâm thấy Thần Thần ngoan ngoãn hiểu chuyện, ân hận trong lòng cũng dần biến mất, đến khi Thần Thần bốn tuổi, lại có thêm một đứa con."
Diệp Lan bất đắc dĩ lắc đầu, nói quá nhiều nên miệng hơi khô, Trình Nặc ở bên cạnh đương nhiên hiểu ý, bê cốc nước lên cho bà. Diệp Lan cầm cốc nước, nhấp mấy ngụm, rồi ôm cốc nói tiếp: "Vì chuyện lúc trước của Thần Thần, lần này Mạc Tiên Lâm rất cẩn thận, cô ấy cố không nghĩ lung tung, ngày nào cũng giữ tâm trạng thoải mái, thời gian này Nghiêm Chính cũng có về nhà với cô ấy. Có điều làm thế đã là hết sức rồi, mang thai ba tháng, Nghiêm Chính nhận được lệnh từ cấp trên, đến Tây Tạng làm nhiệm vụ. Từ đó bọn họ xa nhau vạn dặm, Mạc Tiên Lâm lại không kìm được, nghĩ lung tung."
Diệp Lan nhíu mày, nhìn Trình Nặc, hỏi: "Cháu nói, nếu một người luôn thầm mong có hết thứ này đến thứ khác, mà ý thức bản năng lại nói là không được, tư duy mâu thuẫn như vậy đáng sợ với một người phụ nữ có thai ra sao?"
Trình Nặc gật đầu, tỏ vẻ có thể tưởng tượng, cô cũng không trả lời, chỉ chờ Diệp Lan nói tiếp.
"Áp lực tâm lý khi mang thai của Mạc Tiên Lâm quá lớn, lại không thể dùng thuốc bình thường để điều trị, chỉ có thể nhìn cảm xúc cô ấy càng lúc càng tệ, kết quả đứa trẻ đó chỉ nằm trong bụng cô ấy được bốn tháng." Khi nhắc đến chuyện ấy, trong ánh mắt Diệp Lan có sự ưu thương Trình Nặc chưa từng thấy, cô biết nói gì cũng không thể an ủi được, chỉ có thể lắng nghe mà thôi.
"Khi cô ấy biết đứa bé không còn thì khóc lóc suốt một ngày, khuyên sao cũng không được, còn mấy lần khóc đến hôn mê. Lúc ấy Nghiêm Chính ở Tây Tạng, nhiệm vụ dày đặc, không về thăm được, Mạc Tiên Lâm liền cho là Nghiêm Chính tức giận, không muốn nhìn cô ấy."
"Sao khi ấy cô Mạc lại nghĩ như vậy, tự mình đi vào ngõ cụt." Trình Nặc nhíu mày, cô cũng bị lây nét mặt lo âu.
Diệp Lan thở dài, nói tiêp: "Người và động vật khác nhau chính con người có suy nghĩ, chuyện suy nghĩ cũng là yếu thế mà người ta không tránh nổi. Một khi rơi vào bước tường suy tư, sẽ khó kiềm chế được, năm ấy cô Mạc của con là như vậy. Quá nhiều ân hận khiến cô ấy không chịu nổi, càng ngày càng trở thành dù có bất cứ chuyện gì, cô ấy cũng nghĩ đến bản thân, liên tục ân hận."
Trình Nặc nghe thế, nói nhỏ một câu: "Cô Mạc có biểu hiện của bệnh trầm cảm."
Diệp Lan cười khổ, "Năm đó bác sĩ cũng bó tay với bệnh ấy, ngoài mấy thứ thuốc đơn giản, điều trị về tâm lý rất ít, huống chi thuốc chỉ là rượu độc giải khát, khiến tình hình cô ấy lúc tốt lúc xấu, như thế, càng nguy hiểm hơn, mà lúc ấy mọi người đều cho rằng đó là dấu hiệu cô ấy đã khá dần."
Nét mặt Diệp Lan âu lo, bà ngừng nói, nắm chặt ga giường, dường như đang ân hận vì năm đó đã ngu dốt. Bà cắn chặt môi, mãi vẫn không nói gì.
"Cô?" Trình Nặc hơi hối hận vì đã tò mò, khiến cho Diệp Lan vẫn đang bệnh mà rơi vào ân hận. Cô cầm tay Diệp Lan, ý mong bà bình tĩnh lại.
Diệp Lan lắc đầu, hiểu ý Trình Nặc, bà kiềm chế cảm xúc, mới nói: "Cuối mùa hè năm ấy, Mạc Tiên Lâm bỗng khá lên dưới tác dụng của thuốc, tốt trong mắt bọn cô chính là cô ấy không khóc, yên tĩnh hơn xưa rất nhiều, cho nên lượng thuốc của cô ấy giảm dần, ai ngờ lại xảy ra chuyện đó?"
Diệp Lan nhíu mày, dường như rất không muốn nghĩ đến chuyện kia, "Hôm ấy, cô ấy đưa Thần Thần ra ngoài đi dạo như bình thường, mọi hôm cô sẽ đi cùng, hôm đó cô tình cờ có việc không đi được, lại nghĩ dạo này tâm trạng cô ấy ổn định, không ngăn cản, ai ngờ lại bị tai nạn giao thông?" Mắt Diệp Lan ngấn nước, lúc mở miệng, môi đã trắng bệch.
"Mạc Tiên Lâm chết khiến Nghiêm Thiếu Thần vốn đã ít nói lại càng im lặng hơn, sau này cô hỏi người cảnh sát xử lý vụ án, khi Mạc Tiên Lam tự sát, Thiếu Thần đứng ở bên, hôm đó bộ quần áo trắng của thằng bé dính đầy máu, một đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải nhìn mẹ mình..." Diệp Lan khóc không thành tiếng, bà không muốn nhớ đến kí ức đó, có điều với một người vừa đi qua cửa tử thần, những kí ức vốn kìm nén trong lòng sẽ luôn phải bùng nổ một lần. |