Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: cuncon87
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Trinh Thám - Xuất Bản] 5 Giờ 25 Phút | Agatha Christie (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:01:26 | Chỉ xem của tác giả
Chương 9

BIỆT THỰ "HOA HỒNG"

Tàu hỏa chạy từ thị trấn Exhampton đến thị xã Exter mất khoảng nửa giờ. Lúc mười hai giờ kém năm, thanh tra Narracott gõ cửa biệt thự "Hoa hồng”.
Ngôi biệt thự vẻ hoang tàn, cỏ mọc lấn mọi nơi, trông tiêu điều. Thanh tra Narracott thầm nghĩ: "Xem chừng cuộc sống ở đây không lấy gì làm sung túc”.
Cho đến lúc này, chưa thấy dấu hiệu nào chứng tỏ đại úy Trevelyan bị giết bởi một kẻ nào thù hằn. Trong khi đó, phần gia tài thừa kế, dù chia ra bốn phần đi nữa thì cũng khá lớn. Tên người khách ở khách sạn Ba Vương Miện họ Pearson có vẻ khả nghi, nhưng đó là một họ rất phổ biến trên khắpnước Anh. Thanh tra Narracott có tính luôn hoài nghi những kết luận vội vã, và ông muốn tạo chomình một cách suy nghĩ thoải mái trong việc điều tra.
Một chị đầy tớ vẻ lạnh nhạt ra mở cửa.
- Chào chị - thanh tra Narracott nói - Tôi muốn gặp phu nhân Gardner về vụ ông em bà là đại úy Trevelyan bị chết.
Viên thanh tra thận trọng chưa để lộ ra ý đồ nào của mình cho chị đầy tớ. Thấy khách là người của cảnh sát, chị ta hơi giật mình.
- Phu nhân Gardner đã biết tin ông em bà chết chưa? - viên thanh tra bình thản hỏi.
- Có, bà chủ nhận được điện của ông công chứng Kirkwood.
Chị đầy tớ dẫn Narracott vào phòng khách.
Trong nhà cũng thảm hại không kém gì bên ngoài,rõ ràng là phải bỏ ra một số tiến lớn để sửa sang lại ngôi nhà. Tuy nhiên không hiểu do đâu, thanh tra Narracott cảm thấy những đồ đạc cũ kỹ kia toát ra một vẻ gì dễ mến.
- Hẳn bà chủ chị choáng váng lắm?
Chị đầy tớ lạnh nhạt nói:
- Hai chị em bà chủ tôi có mấy khi gặp nhau đâu?
- Bức điện của ông công chứng có nói ông em phu nhân bị giết không?
- Bi giết? - chị đầy tớ tròn xoe mắt kinh hoàng.
- Nghĩa là ở đây chưa ai biết gì hết. Xin lỗi, tên chị là gì?
- Beatrice, thưa ông.
- Chị Beatrice, tôi rất cần gặp bà chủ, bởi chỉ chiều nay thôi, báo chí sẽ đưa tin về vụ án mạng ấy. Bà chủ chị chiều hôm qua có đến Exhampton không đấy? - Viên thanh tra hỏi bằng giọng hết sức thản nhiên.
- Tôi không nghe nói. Bà chủ tôi có lệ, chiều nào cũng đi dạo phố, mua sắm, rồi vào rạp xem phim.
- Bà về nhà lúc mấy giờ?
- Khoảng sáu giờ.
Vậy là bà Gardner có bằng chứng ngoại phạm.
- Tôi không được biết mấy về hoàn cảnh gia đình nhà ta. Phu nhân Gardner góa chồng phải không nhỉ?
- Không phải đâu, thưa ông.
- Vậy ông Gardner làm gì?
- Không làm gì cả. Vì ông chủ tôi là thương binh nặng.
- Thật thế sao?
- Suốt ngày, ông chủ tôi không đi đâu, chỉ nằm trên giường. Chúng tôi thuê một y tá chăm sóc ông chủ.
- Ra thế. Bây giờ chị báo bà chủ biết ông công chứng Kirkwood ở Exhampton cử tôi đến đây gặp bà.
Chị đầy tớ ra. Lát sau một người phụ nữ cao lớn, cử chỉ đường bệ, tóc hoa râm bước vào. Bà ta nhìn khách vẻ dò hỏi.
- Ông công chứng Kirkwood ở Exhampton cử ông đến đây?
- Không hẳn là như thế, thưa bà. Tôi nói thế với chị đầy tớ thôi. Em trai bà, đại úy Trevelyan bị ám sát chiều hôm qua. Còn tôi là thanh tra Narracott, chịu trách nhiệm điều tra vụ án mạng này.
Bà Gardner này hẳn phải có dây thần kinh bằng sắt. Bà ta chỉ nheo mắt, hơi thở mạnh hơn bình thường, rồi trỏ ghế mời khách ngồi.
- Bị ám sát? Khó mà tin được! Kẻ nào có thể giết cậu ấy được?
- Đó chính là điều tôi đang cần làm sáng tỏ, thưa bà.
- Tất nhiên rồi. Tôi hy vọng có thể giúp được ông, nhưng chắc gì. Trong mười năm qua, hai chị em chúng tôi quá ít gặp nhau. Tôi lại không biết các bạn bè của cậu ấy, và những người cậu ấy tiếp xúc.
- Xin bà tha lỗi, nhưng giữa bà với ông đại úy có xích mích gì không?
- Nói xích mích thì không. Đúng hơn, đó là sự lãnh đạm. Cậu em tôi không tán thành cuộc hôn nhân của tôi. Chắc ông đã biết, cậu em tôi được một bà cô cho thừa kế một gia tài rất lớn. Trong khi đó chị tôi và tôi lại lấy chồng nghèo. Hồi chồng tôi bị tai nạn, liệt, tôi rất cần một khoản tiền để chữa chạy. Tôi bèn hỏi vay cậu ấy, nhưng cậu ấy từ chối. Tất nhiên đấy là quyền của cậu ấy. Nhưng từ ngày đó hai chị em rất ít khi gặp nhau, thậm chí không viết thư cho nhau nữa.
Lời khai của bà Gardner rất rõ ràng và cô đọng.
Thanh tra Narracott thầm nghĩ: "Một phụ nữ khác thường”. Khác thường ở chỗ nào thì ông không cắt nghĩa được. Bà Gardner bình thản kể về các sự kiện, nhưng không hề hỏi chi tiết về cái chết của ông em.
- Bà muốn biết vài chi tiết về cái chết của đại úy Trevelyan không?
Bà Gardner chau mày.
- Có cần thiết không? Tôi hy vọng cậu ấy chết không đến nỗi đau đớn lắm, có phải thế không?
- Đúng thế. Ông ấy chết ngay lập tức.
- Thế là đủ. Ông không cần kể gì thêm nữa.
"Lạ lùng! Quả là lạ lùng!" Thanh tra Narracott thầm nghĩ.
Dường như bà Gardner đọc được ý nghĩ trong óc viên thanh tra, bà nói:
- Chắc nghe tôi nói ông thấy lạ lùng, thưa ông thanh tra? Nhưng nếu ông biết tất cả những nỗi ghê tởm mà chồng tôi phải chứng kiến... và kể lại cho tôi nghe, hẳn ông sẽ hiểu tôi hơn.
- Tất nhiên rồi, thưa bà Gardner. Tôi đến đây chỉ cốt thu thập thêm một số thông tin về bà và gia đình bà. Bà có thể cho tôi biết về những họ hàng khác còn sống của ông em bà không?
- Họ hàng gần thì chỉ có gia đình Pearson, mấy đứa con của bà chị tôi, bà Mary Pearson.
- Bà Pearson có mấy người con?
- Ba: hai con trai James và Brian, một con gái là Sylvia.
- James?
- Nó lớn nhất, hiện đang làm cho một công ty bảo hiểm.
- Anh ấy bao nhiêu tuổi?
- Hai mươi tám.
- Có vợ chưa?
- Chưa, nhưng có người yêu... nghe nói là một cô gái rất đáng yêu nhưng tôi chưa gặp.
- Địa chỉ James Pearson?
- 21, phố Cromwell, quận Tây-Nam, London.
Thanh tra Narracott ghi vào sổ tay.
- Người con thứ hai?
- Sylvia, chồng là Martin Dering, một cây bút viết tiểu thuyết khá nổi tiếng.
- Địa chỉ?
- Biệt thự "Tổ ấm", đường Surray, thành phố Wimbledon.
- Người con thứ ba?
- Brian, hiện sống ở Australia, tôi không biết địa chỉ nó, nhưng ông hỏi anh và chị nó chắc chắn biết.
- Vô cùng cảm ơn bà, thưa bà Gardner. Để cho đúng thủ tục, xin bà cho biết chiều và tối hôm qua bà làm những gì ở đâu?
Bà Gardner tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Để tôi nhớ lại. Chiều qua, tôi đi mua sắm vài thứ lặt vặt, rồi đi xem phim. Khoảng sáu giờ chiều tôi về nhà. Thấy váng đầu, tôi đi nằm cho đến bữa ăn tối.
- Cảm ơn bà.
- Ông cần hỏi thêm gì nữa không?
- Hiện thế là đủ. Bây giờ tôi đi tìm gặp mấy người cháu của bà. Tôi không biết ông công chứng Kirkwood đã thông báo với bà chưa, là bà và ba người cháu của đại úy Trevelyan được hưởng thừa kế của ông ấy.
- Vậy là tôi sắp đổi đời! Cho đến nay, tôi phải tính toán từng xu, và phải bó mồm bó miệng đến khổ.
Bà nhổm dậy khi nghe thấy giọng đàn ông gọi trên gác.
- Mình đâu rồi?
- Ông tha lỗi - Bà Gardner nói với viên thanh tra.
Lúc bà mở cửa, tiếng gọi vang to và khẩn thiết:
- Mình đâu rồi? Lên đây mau!
Thanh tra Narracott đi theo bà Gardner ra đến cửa phòng khách, dừng lại nhìn theo người phụ nữ hấp tấp chạy lên thang gác.
- Em đây, em đây!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:05:24 | Chỉ xem của tác giả
Chương 10

GIA ĐÌNH PEARSON


Rời khỏi biệt thự "Hoa hồng", thanh tra Narracott đến gặp cấp trên, chánh thanh tra cảnh sát Maxwell. Ông này nghe thanh tra báo cáo chi tiết về việc điều tra.
- Vụ án mạng này chắc chắn sắp gây dư luận ầm ĩ. Báo chí sẽ đưa tin với những lời lẽ to tát đấy - Viên Chánh thanh tra trầm ngâm nói.
- Tôi cũng nghĩ thế, thưa sếp.
- Chúng ta phải hết sức thận trọng. Tránh cho được mọi sơ suất. Tôi cho rằng ông đang đi theo hướng đúng đấy. Hãy đến gặp ngay James Pearson... tìm hiểu xem anh ta làm những gì chiều hôm qua. Việc anh ta khai tên thật ở khách sạn khiến ta thấy anh ta không có chủ định từ trước. Rất có thể trong cuộc cãi cọ với ông cậu, anh ta nổi nóng. Nếu đúng là Pearson ấy thì hẳn ngay tối hôm đó anh ta đã nghe được những bình luận xung quanh cái chết của ông cậu. Vậy tại sao anh ta vội vã bỏ đi từ sáng sớm như vậy? Có chuyện gì đó không đàng hoàng. Ông làm rõ chuyện này ngay, càng sớm càng tốt.
- Vâng. Trưa nay tôi sẽ đáp chuyến tàu một giờ bốn mười nhăm đi London. Sau đấy tôi còn phải gặp bà Willett, người thuê lâu đài của đại úy Trevelyan ở Sittaford. Lúc này tuyết dày quá chưa thể lên đó được. Xem chừng bà ta không liên quan gì đến vụ án. Hai mẹ con tổ chức chơi trò "bàn ma" đúng vào lúc xảy ra vụ án. Có một chuyện rất lạ...
Thanh tra Narracott thuật lại câu chuyện của thiếu tá Burnaby cho sếp nghe.
- Chuyện vớ vẩn. Loại chuyện như thế đều do những kẻ mê tín bịa ra. Nhưng ông thấy thiếu tá Burnaby có vẻ chân thật chứ?
- Vâng. Tôi phải gặng hỏi mãi, ông ta mới chịu kể ra câu chuyện kia. Ông ta không tin vào ma quỷ. Dân hải quân mà. Nhưng thôi, tôi phải ra ga ngay kẻo lỡ chuyến tàu.
- Đúng thế. Đi ngay đi.
Đến London, thanh tra Narracott tìm số nhà 21 phố Cromwell. Người ta cho biết ông James Pearson đang làm ở công ty bảo hiểm, khoảng bảy giờ tối mới về.
Thanh tra Narracott thản nhiên chào, làm như không có gì quan trọng.
- Nếu tiện tôi sẽ quay lại.
Ông nghĩ không nên đến văn phòng, và thấy lúc này nên tranh thủ đến gặp cô cháu của đại úy Trevelyan, Sylvia Pearson, bây giờ chị ta lấy tên chồng là phu nhân Martin Dering.
Biệt thự "Tổ ấm" khá sang trọng. Bà Dering có nhà.
Một gia nhân mặc lễ phục màu vàng đất dẫn thanh tra Narracott vào phòng khách choáng lộn. Anh ta đi ra và liền sau đấy, phu nhân Dering bước vào.
- Chào ông, hẳn ông đến đây về chuyện cái chết của cậu tôi. Thật quá khủng khiếp. Bản thân tôi cũng rất sợ bọn gian phi. Tuần trước, tôi phải lắp thêm hai ổ khóa vào cánh cửa sau nhà đấy.
Phu nhân Dering mới hai mươi nhăm tuổi, nhưng trông như ngoài ba mươi. Vóc thấp bé, tóc vàng, da mặt xanh lướt, dáng vẻ mệt mỏi, lo lắng, và giọng nói của chị ta có một kiểu kéo dài nghe rất khó chịu. Không để viên thanh tra nói chen vào, chị ta liến thoắng:
- Tôi rất muốn giúp được ông, nhưng chúng tôi biết quá ít về cậu tôi. Tính cậu keo kiệt, các cháu có cần gì, không bao giờ cậu giúp. Đã thế lại chuyên chê trách. Cậu tôi không hiểu biết tý gì về công việc của một nhà văn. Bởi thành công, đây tôi nói thành công đích thực, không phải bao giờ cũng thể hiện qua tiền bạc.
Rồi chị ta ngưng nói. Lợi dụng cơ hội này, thanh tra Narracott hỏi ngay:
- Hẳn bà biết tin ngay sau khi vụ án mạng xảy ra?
- Vâng, dì Gardner đánh điện cho tôi ngay. Chắc chiều nay báo chí sẽ đưa tin thôi.
- Đã bao lâu rồi bà chưa gặp đại úy Trevelyan?
- Từ ngày lấy chồng, tôi mới chỉ gặp cậu tôi có hai lần. Lần thứ hai, cậu tôi có thái độ thô lỗ với chồng tôi, ông Martin Dering. Cậu tôi không hiểu gì về văn chương, chỉ quan tâm đến một một thứ là thể thao thôi.
Viên thanh tra thầm nghĩ "Chồng chị ta hỏi vay tiền và bị ông đại úy từ chối, chắc thế chứ gì".
- Theo thủ tục xin bà cho biết chiều hôm qua bà ở đâu và làm gì, thưa bà Dering?
- Chiều hôm qua à? Tôi đánh bài, và vì chồng tôi đi vắng, tôi rủ một chị bạn về nhà chơi suốt cả buổi tối.
- Ông nhà đi đâu? Đi công cán?
- Không, nhà tôi dự một buổi chiêu đãi trong giới nhà văn - chị ta nói giọng hãnh diện - Trưa hôm qua nhà tôi ăn hiệu với một chủ xuất bản Hoa Kỳ.
- Hình như bà có một người em trai hiện ở Australia?
- Đúng thế.
- Bà biết địa chỉ ông ấy chứ?
- Nếu ông cần, tôi sẽ tìm... tên thành phố ấy rất khó nhớ.
- Còn anh của bà?
- James?
- Vâng. Tôi muốn gặp ông ấy.
Chị ta vội vã nói địa chỉ, đúng địa chỉ Narracott đã biết.
Liếc nhìn đồng hồ, thanh tra Narracott thầm nghĩ, phải về London ngay, giờ này hẳn James đã có nhà.
* * *
Vẫn người phụ nữ đứng tuổi ra mở của sổ nhà 21, cho biết ông James đã về, đang ở trên tầng hai, và bà ta mời viên thanh tra lên đó.
Bà ta chạy lên trước, gõ một cánh cửa, nói to:
- Một ông khách muốn gặp cậu.
Rồi bà mở cửa, đưa tay mời viên thanh tra vào.
Một chàng trai mặc âu phục đang đứng giữa phòng. Vóc người cân đối, lực lưỡng, khuôn mặt khá đẹp trai, tuy nhiên cái miệng trễ xuống của một con người nhu nhược. Cặp mắt thâm quầng chứng tỏ anh ta luôn bị mất ngủ.
Thanh tra Narracott tiến lên, tự giới thiệu:
- Tôi là thanh tra Narracott...
Ông chỉ nói có thế.
Chàng trai kêu lên một tiếng rồi ngã phịch xuống ghế, hai tay duỗi về phía trước, đầu gục xuống.
- Lạy Chúa tôi! Tôi biết mà! - Anh ta rên rỉ.
Lát sau anh ta ngẩng đầu lên:
- Nào, ông cần gì tôi nào, ông thanh tra?
Thanh tra Narracott làm ra vẻ thản nhiên đáp:
- Tôi đang điều tra về vụ án mạng ông đại úy Trevelyan. Ông có thể cho tôi biết những gì ông biết xung quanh cái chết đó không?
James chậm chạp đứng lên, buồn bã nói:
- Ông đến đây để bắt tôi?
- Nếu thế, tôi đã nói câu đúng như thể thức. Nhưng tôi chỉ đơn giản muốn nếu có thể, ông cho tôi biết chiều hôm qua ông ở đâu và đã làm những gì?
- Nếu tôi không trả lời thì sao? Sự im lặng sẽ chống lại tôi chứ? Thấy ông đến đây là tôi đã hiểu rằng ông biết việc hôm qua tôi đến thị trấn Exhampton.
- Thưa ông James Pearson, ông đã ghi họ tên ông trong cuốn sổ của khách sạn.
- Tôi biết có chối cũng vô ích. Thì tôi đã đến đấy... Mà sao tôi lại không được đến đấy nhỉ?
- Đúng thế, ông có quyền đến đấy.
- Tôi đến Exhampton để gặp cậu tôi.
- Hai người có hẹn nhau trước?
- Ông nói "hẹn" nghĩa là sao?
- Là đại úy Trevelyan có biết trước việc ông đến gặp?
- Cậu tôi không biết. Tôi đến gặp ông ấy chỉ là trong một lúc đột nhiên nảy ra ý định đó.
- Không nhằm một mục đích gì đặc biệt?
- Không. Tôi đến để thăm ông cậu tôi, chỉ có vậy thôi.
- Và ông đã gặp?
James im lặng. Im lặng rất lâu. Vẻ do dự hiện trên nét mặt anh ta. Bỗng viên thanh tra thấy thương hại con người trẻ tuổi kia, anh ta không biết trong trường hợp này, im lặng có nghĩa là thú nhận.
Cuối cùng, James thở một hơi rất dài.
- Đơn giản nhất là tôi kể hết ra với ông. Đúng, tôi đã gặp cậu tôi. Lúc xuống sân ga, tôi đang lo tuyết rơi dày thế này làm sao mò được làng Sittaford, nhưng may thay tôi hỏi thăm một người qua đường thì được biết cậu tôi hiện đang ở ngay trong thị trấn Exhampton.
- Lúc đó khoảng mấy giờ?
- Khoảng một giờ trưa. Tôi bèn đến khách sạn Ba Vương Miện, thuê phòng, xuống ăn bữa trưa, rồi đi gặp cậu tôi.
- Ngay sau bữa ăn?
- Không, sau đó một chút.
- Mấy giờ ông ra khỏi khách sạn?
- Quả thật tôi không biết lúc đó là mấy giờ.
- Ba rưỡi? Bốn giờ? Hay bốn rưỡi?
- Tôi có cảm giác hình như sớm hơn thế.
- Bà Belling chủ khách sạn Ba Vương Miện nói bốn rưỡi ông mới ra khỏi khách sạn.
- Có lẽ bà ấy lầm. Tôi đến nhà cậu tôi sớm hơn.
- Sau đó thì thế nào?
- Tôi tìm đến nhà cậu tôi, trò chuyện với ông rồi quay về khách sạn.
- Ông vào nhà đại úy Trevelyan theo lối nào?
- Tôi bấm chuông, và cậu tôi đích thân ra mở cửa.
- Nhìn thấy ông, đại úy Trevelyan có ngạc nhiên không?
- Có. Cậu không ngờ tôi đến.
- Ông ngồi đấy trong bao lâu?
- Khoảng mười lăm phút... Hai mươi phút là cùng - James ngập ngừng đáp - Tôi không nhớ nữa.
- Không, ông nhớ đấy, ông James!
Câu nói nghiêm khắc của viên thanh tra cảnh sát làm James hoảng hốt. Anh ta lí nhí đáp.
- Tôi ra khỏi nhà cậu tôi lúc năm giờ kém mười lăm.
- Ông về đến khách sạn Ba Vương Miện lúc sáu giờ kém mười lăm. Mà đi từ nhà đại úy Trevelyan đến khách sạn, nhiều lắm cũng chỉ mất bảy tám phút là cùng.
- Trên đường về, tôi có dạo phố một chút.
- Giữa lúc thời tiết giá lạnh này sao?
- Lúc đó chưa bắt đầu trận mưa tuyết lớn.
- Ông nói chuyện gì với ông đại úy?
- Không có gì đặc biệt... Tôi chỉ hỏi tin tức về sức khỏe của cậu tôi thôi…
"Anh ta nói dối quá vụng” - viên thanh tra thầm nghĩ.
- Thôi được. Nhưng tại sao khi thấy người ta bàn tán về cái chết của đại úy Trevelyan, ông lại rời khỏi thị trấn Exhampton và giấu mối quan hệ thân tình giữa ông và nạn nhân?
- Tại tôi sợ - chàng trai thật thà đáp - Tôi thấy người ta nói thời gian cậu tội bị giết lại gần khớp với thời gian tôi rời khỏi nhà cậu tôi, tôi hoảng quá. Thế là sáng sớm hôm sau, tôi đáp ngay chuyến tàu đầu tiên rời khỏi thị trấn Exhampton. Trong lúc hoảng sợ người ta làm mà không suy nghĩ.
- Đó là tất cả những gì ông muốn nói với tôi?
- Vâng.
- Nếu vậy, mời ông đi theo tôi. Chúng tôi sẽ ghi lại toàn bộ lời khai của ông, rồi đọc lại cho ông nghe, và ông ký vào đó.
- Chỉ có vậy thôi?
- Có thể chỉ có vậy, nếu như người ta không thấy cần phải tạm giữ ông lại cho đến khi kết thúc cuộc điều tra.
- Lạy Chúa tôi! - James thở dài - Không có ai đến cứu tôi sao?
Vừa lúc đó cửa mở, một cô gái bước vào.
Thanh tra Narracott lập tức công nhận cô gái trước mặt ông không thuộc loại tầm thường. Không đẹp lắm nhưng duyên dáng và đáng mến vô cùng. Khuôn mặt cũng như toàn bộ con người cô toát ra một vẻ tháo vát, nghị lực và thông minh.
- James! - Cô kêu lên - Có chuyện gì thế?
- Vậy là hết, Emily! Người ta cho là anh giết cậu Trevelyan.
- Ai nói thế?
James trỏ người khách.
- Ông ấy là thanh tra Narracott.
Rồi anh nói thêm, như thể giới thiệu:
- Cô Emily Trefusis.
Cặp mắt đen láy của cô gái chĩa về phía viên thanh tra. Narracott không đáp lại.
Thấy vậy Emily bèn quay sang James.
- Hẳn anh lại nói năng vụng dại rồi. Nếu anh chịu chăm đọc báo một chút, anh sẽ hiểu rằng không nên nói gì với cảnh sát nếu không có một luật sư hẳn hoi bên cạnh. Ông bắt anh James à, ông thanh tra?
Thanh tra Narracott trình bày chức trách của mình.
James kêu lên:
- Emily! Em vẫn tin là anh vô tội chứ?
- Em hoàn toàn tin, anh yêu! Tất nhiên là em tin! - Rồi cô nói thêm vẻ suy nghĩ - Anh làm gì có đủ gan giết người!
- Tôi cảm thấy trên cõi đời này, tôi không còn ai là bạn nữa!
- Có em đây thôi, James. Anh nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên bàn tay em đây này. Vị hôn thê của anh sẽ chung thủy với anh mãi mãi. Bây giờ anh hãy cứ đi theo ông thanh tra, mọi việc khác để em lo. Hãy tin ở em.
James đứng lên, vẻ mặt vẫn còn hoang mang.
Anh ta lấy tấm áo măng tô vắt trên lưng ghế, mặc vào người. Viên thanh tra lấy chiếc mũ trên bàn gần đấy đưa anh. Họ ra cửa. Lúc ra đến ngoài, thanh tra Narracott lịch sự nói:
- Tạm biệt tiểu thư Emily Trefusis.
- Tạm biệt, thưa ông thanh tra.
Nếu thanh tra biết rõ Emily hơn, hẳn ông ta đã thấy trong chữ "tạm biệt” của cô chứa đựng một lời thách thức.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:06:32 | Chỉ xem của tác giả
Chương 11

EMILY VÀO CUỘC


Cuộc mổ xác đại úy Trevelyan được tiến hành vào sáng thứ hai. Vụ án mạng "Biệt thự Hazelmoor" lập tức trở thành sự việc gây dư luận sôi nổi. Thị trấn Exhampton đâm thành nổi tiếng. Tin kẻ bị nghi là hung thủ chính là cháu ruột nạn nhân, gọi đại úy bằng cậu, thu hút mối quan tâm của công chúng khắp nước. Nếu như các vụ án khác chỉ chiếm một cột nhỏ trong trang cuối cùng các tờ báo, thì vụ "Biệt thự Hazelmoor” ngày nay chiếm nhiều cột dày đặc với hàng chữ "tít" cỡ lớn ngay trên trang đầu.
Các nhà báo đổ xô về thị trấn Exhampton. Lại một lần nữa chàng phóng viên Enderby thấy việc được tòa soạn giao cho chuyển tấm séc năm ngàn bảng cho người đoạt giải nhất cuộc thi của báo Tin Điện là một may mắn hiếm có. Chàng nhà báo bèn bám chặt viên thiếu tá như đỉa, quyết định phải lên làng Sittaford lấy cớ chụp mấy tấm hình ngôi biệt thự của người đoạt giải, nhưng thật ra để thăm dò dân trong xóm ông ta, lấy tư liệu viết bài.
Lúc ngồi ăn trưa, Enderby không thể không chú ý đến một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc cầu kỳ, ngồi chiếc bàn bên cạnh cửa phòng ăn. Chàng phóng viên thầm tự hỏi: "Cô gái xinh đẹp kia đến Exhampton làm gì nhỉ?” Cô ta không phải người trong gia đình nạn nhân, và càng không phải trong số người đông đúc do vô công rồi nghề, đến đây chỉ vì tò mò.
Enderby thầm nghĩ. "Không biết cô ta còn ở đây lâu nữa không? Nếu cô ta đi ngay thì tiếc quá. Mình sắp phải lên làng Sittaford bây giờ. Đành phải bỏ cơ hội hiếm có này."
Nhưng Enderby vừa ăn xong thì xảy ra một chuyện bất ngờ. Trong lúc anh ta đứng ngoài cửa ngắm cảnh tuyết đang tan dần và ánh nắng mặt trời mùa đông yếu ớt tràn xuống phố xá, thì một giọng phụ nữ du dương vẳng đến tai anh ta:
- Xin ông tha lỗi? Ông có thể cho tôi biết vùng này có thắng cảnh nào để đi xem không?
Chàng nhà báo Enderby liền lấy cơ hội hiếm hoi này để làm quen với cô gái vô cùng xinh đẹp và đáng mến này.
- Có đấy, thưa tiểu thư. Có một tòa lâu đài cổ hoang tàn. Nếu cô cho phép, tôi xin chở cô đến đó.
- Ôi, ông tốt bụng quá. Nhưng ông có thời gian chứ?
Enderby giải thích rằng anh rảnh cả buổi chiều nay và hai người có thể cùng đi xem tòa lâu đài cổ kia.
- Ông là nhà báo Enderby phải không? - Cô gái hỏi.
- Vâng, đúng thế. Nhưng sao cô biết?
- Tôi hỏi thăm bà Belling, chủ khách sạn.
- Tôi hiểu.
- Tôi là Emily Trefusis. Thưa ông Enderby, ông có muốn giúp tôi không?
- Giúp cô? Tất nhiên rồi... nhưng...
- Vậy tôi xin tự giới thiệu, tôi là vị hôn thê của James Pearson.
- Thật ạ? - Enderby reo lên mừng rỡ.
Anh đã như nhìn trước thấy những bài tường thuật ký tên anh chiếm nhiều cột trên báo Tin Điện, những bài chắc chắn thu hút công chúng đông đảo.
- Cảnh sát đã bắt anh ấy - Emily Trefusis nói - Nhưng, thưa ông Enderby, tôi cam đoan với ông là vị hôn phu của tôi vô tội. Tôi đến đây để chứng minh anh ấy vô tội. Nhưng một người phụ nữ đơn độc rất khó lọt vào được mọi nơi...
- Cô nói có lẽ đúng - chàng nhà báo gật đầu thông cảm.
- Vì vậy, thưa ông Enderby, tôi đề nghị ông với tôi ta lập thành một liên minh hỗ trợ lẫn nhau, tôi tin làm như thế sẽ có lợi cho cả ông lẫn tôi. Với tư cách nhà báo, ông có thể giúp tôi tiến hành một cuộc điều tra nhỏ. Tôi muốn...
Emily ngừng lại. Điều cô muốn thật ra là biến anh chàng nhà báo này thành một điệp viên phục vụ cô hoặc một tên nô lệ để cô tha hồ sai khiến. Nhưng Emily hiểu rằng điều cô muốn ấy cần phải được nói ra bằng những lời lẽ tâng bốc để dễ dàng lọt vào tai anh ta. Dù sao, điều quan trọng là cô phải nắm quyền chỉ huy, tuy nhiên cần chỉ huy một cách hết sức tế nhị.
- Tôi muốn trước hết được tin cậy hoàn toàn vào ông, thưa ông Enderby.
Emily nói câu đó bằng giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào khiến Enderby cảm thấy sẵn sàng nhảy vào lửa vì cô ta. Anh ta nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô gái, bóp nhẹ.
- Đồng ý - anh nói.
Nhưng anh ta vội nói thêm:
- Chỉ có điều cô nên biết rằng tôi không được hoàn toàn sử dụng thời gian. Tôi còn phải đi những nơi tòa soạn cử tôi đến.
- Đúng thế, tôi đã nghĩ đến điều đó. Nhưng bất cứ ông đi đâu, tôi đi cùng cũng sẽ có ích cho ông. Mỗi ngày tôi sẽ cung cấp cho ông chất liệu để ông viết những bài tường thuật, với tiêu đề đại loại như Vị hôn thê của James tin rằng anh ta vô tội Kỷ niệm thuở nhỏ theo ký ức của vị hôn thê... Thú thật là tôi hoàn toàn không biết gì về tuổi thơ của James, nhưng điều đó có gì hệ trọng đâu?
- Cô là một phụ nữ hết sức quý giá, thưa tiểu thư Emily Trefusis!
Emily nói thêm để nêu lên các lợi thế của mình với chàng nhà báo.
- Ngoài ra, tư thế vợ chưa cưới của James cho phép tôi dễ dàng tiếp cận với những người trong gia đình anh ấy, và tôi sẽ giới thiệu ông với họ rằng ông là bạn tôi. Bởi nếu không, họ sẽ không chịu tiếp ông đâu.
- Tôi hiểu điều ấy chứ - Enderby thầm nghĩ đến những lần anh bị người ta tống cổ ra ngoài rồi đóng sập cửa lại.
Một triển vọng huy hoàng mở ra trước mắt chàng nhà báo. "Ra số mình đi đến đâu cũng gặp may!"
- Vậy là ta ký kết xong bản giao ước! - Enderby kết luận.
- Đúng thế. Vậy công việc đầu tiên của "Liên Minh" là gì đây?
- Tôi phải lên làng Sittaford bây giờ.
Anh kể cho Emily nghe điều thuận lợi khiến anh đã quen được với thiếu tá Burnaby.
- Ông ta là loại người đa nghi, khó ai bắt chuyện được với ông ta, nhưng chẳng lẽ ông ta từ chối tôi, người đã trao tấm séc năm ngàn bảng tiền giải thưởng cho ông ta?
- Rất đúng. Nếu ông đi Sittaford, tôi sẽ tháp tùng ông.
- Tuyệt vời! - Enderby reo lên. - Nhưng tôi chưa biết trên ấy có quán trọ nào không. Theo tôi biết, ở đấy chỉ có một tòa lâu đài và một xóm nhỏ có vài ngôi biệt thự, của những người kiểu như thiếu tá Burnaby.
- Đến đó ta sẽ liệu. Tôi được cái khá tháo vát.
Enderby rất tin vào lời tự nhận xét của cô gái. Emily thuộc loại phụ nữ chiến thắng mọi trở ngại.
Họ vừa đến chỗ tòa lâu đài cổ hoang tàn, dừng lại nghỉ, ngồi trên một khúc tường thành đổ nát, dưới ánh nắng nhạt của mặt trời mùa đông.
Emily tâm sự:
- Thưa ông Enderby, tôi làm việc này hoàn toàn không phải do cảm tính, mà vì tôi tin chắc chắn chồng chưa cưới của tôi bị nghi oan. Ít ai biết anh ấy không có gan giết người. Ngay từ năm mười sáu tuổi, tôi đã phải tự lo cho cuộc sống của mình, không dựa được vào ai. Tôi ít giao du với phụ nữ cho nên ít hiểu về họ, nhưng tôi lại hiểu rất rõ tâm lý nam giới, mà điều này tôi cho là hết sức quan trọng nếu tôi muốn tự chọn con đường mình đi. Hiện nay tôi làm người mẫu thời trang cho hãng Lucie, và xin cam đoan với ông rằng tôi đã phải phấn đấu rất nhiều mới đạt được vị trí đó. Như tôi đã kể ông nghe, tôi rất hiểu tâm lý nam giới. James thuộc loại đàn ông nhu nhược. Có lẽ chính vì thế mà tôi yêu anh ấy. (Lúc này cô quên mối cảm phục của cô với những nam giới có bản lĩnh vững vàng.) Với James, tôi có thể chỉ huy và dắt dẫn anh ấy đi trên đường đời. James không có khả năng giết người. Tính anh ấy ngại đụng đến ai. Nếu thấy một con ong bò vẽ bay vào phòng, anh ấy không giết mà chỉ lùa khéo để nó bay ra ngoài cửa sổ. Và tất nhiên chính con ong ấy lại đốt James. Tôi nói thế đủ để ông hiểu rằng James không có tội.
- Cô cho rằng hung thủ tìm cách đổ tội lên đầu vị hôn phu của cô? - Enderby hỏi.
- Tôi không cho là như thế. Vì không ai biết chuyện James đến gặp cậu anh ấy. Theo tôi, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Bây giờ ta thử xét xem những người nào có khả năng là hung thủ giết ông đại úy? Cảnh sát đã loại ra ngoài những tên trộm, và xác định vết phá trên cửa sổ chỉ là hiện trường giả do hung thủ cố tình tạo nên để đánh lạc hướng điều tra.
- Do đâu cô có được những thông tin ấy? Do một người trong cơ quan cảnh sát chăng?
- Nói thế cũng gần đúng?
- Nghĩa là sao?
- Chị hầu phòng ở khách sạn kể cho tôi. Chị ta là em vợ ông Graves, cảnh sát trưởng thị trấn Exhampton, cho nên mọi điều bí mật trong cơ quan cảnh sát chị ta đều biết ngay.
- Hay lắm! Nếu hung thủ không phải người bên ngoài thì tất trong số những người quen biết của đại úy Trevelyan, đúng vậy không?
- Hoàn toàn đúng. Cảnh sát, cụ thể thanh tra Narracott, rất giỏi. Ông đang điều tra xem những ai có lợi trong cái chết của ông đại úy. James rơi đúng vào trong diện ấy, và cảnh sát tin rằng đã bắt đúng thủ phạm. Họ thôi không tiến hành điều tra nữa. Cho nên bây giờ tôi và anh phải tiến hành thay họ.
- Ôi, nếu hai chúng ta tìm ra được thủ phạm thì tuyệt vời biết chừng nào. Tôi sẽ trở thành "phóng viên hình sự” xuất sắc của báo Tin Điện... Nhưng tôi e điều đó quá viển vông, vượt ra ngoài khả năng của hai chúng ta.
- Không đâu, tôi lại thấy tôi có thể thực hiện được!
- Chà, cô quả là một phụ nữ phi thường, cô Emily Trefusis! - chàng nhà báo kêu lên thán phục.
Emily lấy ra cuốn sổ tay:
- Chúng ta phải tiến hành theo đúng phương pháp, thưa ông Enderby. Trong số những người được chia tài sản sau khi đại úy Trevelyan qua đời có James, chị và em trai anh ấy, và một bà dì, tên là bà Gardner. Sylvia, chị anh ấy, thì không có khả năng giết người rồi. Chị ấy không giết cả đến một con ruồi. Tuy nhiên chồng chị ấy lại là một kẻ thô lỗ, cũng là nhà văn đấy, nhưng ty tiện... và hám gái. Anh ta lúc nào cũng thiếu tiền. Tuy thừa kế là của vợ, nhưng anh ta sẵn sàng đoạt lấy.
- Con người kinh tởm! - Enderby thốt lên, tỏ ra tán thành nhận định của cô gái. Anh ta cũng ghi vào sổ tay - Vậy đó là đối tượng số 1. Tôi sẽ kiểm tra ông nhà văn đó sử dụng chiều thứ sáu như thế nào... Chuyện này rất dễ: tôi đến phỏng vấn anh ta, với tư cách là cháu rể của nạn nhân.
- Hay lắm! Tiếp đến Brian, em trai của James. Ai cũng nghĩ anh ta đang ở Australia, nhưng rất có thể hiện anh ta đang ở Anh.
- Chúng ta sẽ đánh một bức điện sang Australia cho anh ta là biết ngay.
- Tôi cũng nghĩ đúng như thế. Dì Gardner, theo tôi không thuộc diện nghi vấn.
- Nếu cô tin chắc như vậy thì tôi tin, vì cô biết rõ bà ta hơn tôi.
- Tất nhiên ta vẫn không nên bỏ qua hoàn toàn. Còn người đầy tớ của đại úy Trevelyan, anh ta cũng được lợi trong cái chết này. Vợ anh ta là cháu bà Belling chủ khách sạn Ba Vương Miện. Lúc mới đến đây tôi đã gục xuống vai bà khóc. Bà già có vẻ giàu tình cảm, tỏ ra rất xúc động. Bà ta kể tôi nghe khá nhiều chuyện về tòa lâu đài của đại úy Trevelyan trên làng Sittaford. O6ng có biết một chi tiết đã làm tôi rất chú ý không?
- Không.
- Là hai mẹ con phu nhân Willett tại sao lại chọn nơi hẻo lánh và lạnh giá này để nghỉ vụ đông?
- Cô nói đúng. Chắc phải có chuyện gì bí mật đằng sau việc đó, và rất có thể điều đó có liên quan đến đại úy Trevelyan. Thêm nữa, câu chuyện về "bàn ma" cũng làm tôi rất băn khoăn. Tôi đang tính viết một bài về chuyện đó và xin ý kiến các chuyên gia về khoa học tâm linh.
- Chuyện đó tôi chưa biết đấy...
Chàng phóng viên thích thú được kể cho cô gái xinh đẹp và đáng yêu kia nghe.
Enderby nói tiếp:
- Lần đầu tiên tôi được nghe một chuyện "ma" cụ thể đến như thế. Dù sao cũng đáng cho chúng ta suy nghĩ.
Emily rùng mình.
- Tôi rất ghét nghe chuyện ma quỷ. Nhưng theo ông kể thì có thể có hồn ma thật. Nhưng… nghe ghê rợn quá...
- Có điều nếu hồn đại úy Trevelyan hiện về báo tin mình bị giết thì sao không vạch ra luôn tên kẻ hung thủ?
- Chúng ta nhất định sẽ tìm ra điều bí mật trong câu chuyện "hồn ma" ấy - Emily đăm chiêu nói.
- Tôi cũng tin như thế. Bây giờ tôi đi thuê ôtô, và sau đây nửa giờ chúng ta sẽ đi. Tôi đã hỏi và biết rằng con đường từ đây lên làng Sittaford đi được rồi.
- Còn tôi ghé về khách sạn thu xếp hành lý.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:07:48 | Chỉ xem của tác giả
Chương 12

VỤ BẮT GIAM


Vào đến gian tiền sảnh của khách sạn Ba Vương Miện, Emily may mắn gặp ngay bà chủ Belling.
- Bà Belling - Emily kêu lên - Trưa nay tôi phải đi.
- Tiểu thư đáp chuyến tàu bốn giờ đi Exter à?
- Không, tôi lên làng Sittaford.
- Lên Sittaford? - Bà chủ khách sạn trợn mắt ngạc nhiên.
- Nhân đây tôi muốn hỏi bà, trên ấy có quán trọ nào không?
- Tiểu thư định lưu lại trên đấy lâu à?
- Vâng... nghĩa là... nhưng tôi muốn nói câu chuyện riêng này với bà, được không?
Bà Belling niềm nở dẫn cô gái vào một phòng khách nhỏ, lửa trong lò sưởi đang cháy tỏa hơi ấm.
- Câu chuyện tối sắp nói, xin bà đừng lộ cho ai biết, được không ạ?
- Cô yên tâm - Bà Belling nói, mắt sáng lên vì tò mò.
- Bà biết anh James Pearson chứ?
- Người đến đây thuê phòng hôm thứ sáu, và vừa bị cảnh sát bắt giam chứ gì?
- Bà bảo anh ấy bị bắt giam?
- Đúng thế. Mới cách đây chưa đầy nửa giờ.
Emily tái mặt:
- Bà biết chính xác chứ, thưa bà Belling?
- Chị Amy làm cho tôi, nghe ông anh rể nói mà lại.
- Khủng khiếp!
Emily biết trước người ta sẽ bắt giam James, nhưng việc này khi xảy ra vẫn làm cô choáng váng.
- Thưa bà Belling, tôi đã đính hôn với anh ấy. Tôi biết chắc chắn anh ấy không phải hung thủ. Tôi thề với bà, James vô tội! Anh ấy không phải kẻ giết người!
Không ghìm được, cô gục xuống vai bà Belling khóc nức nở.
- Nín đi, cô bé yêu quí của tôi! - Bà Belling quàng tay ôm cô gái vào lòng, an ủi - Tôi cũng vẫn bảo không phải ông James Pearson là thủ phạm. Con người lành hiền, đáng yêu như thế! Đám cảnh sát ngu xuẩn lắm. Tôi bảo kẻ giết ông đại úy chỉ là một trong số lưu manh chuyên trộm cắp nhà người ta. Đừng khóc nữa, cô em! Rồi đâu khác vào đấy thôi.
- Bà Belling! Cháu rất yêu anh ấy! Sao sự ngẫu nhiên lại xui khiến James đến đây đúng vào cái ngày định mệnh ấy? Anh ấy làm sao cãi được với con người ngoan cố như thanh tra Narracott? Bà với cháu phải làm thế nào cứu anh ấy!
- Tất nhiên rồi, nhưng cháu nín đi, bình tĩnh lại đi cô bé yêu quí của tôi.
Emily lau khô nước mắt. Cô sụt sịt thêm một lần cuối cùng, rồi ngẩng đầu lên, trấn tĩnh hỏi:
- Trên làng Sittaford, có chỗ nào cho cháu nghỉ được không?
- Cô vẫn nhất định lên đó à?
- Vâng. Cháu phải lên.
- Nếu vậy, tôi chỉ biết một chỗ có thể nghỉ nhờ. Làng Sittaford không lớn, có lâu đài của ông đại úy hiện đang cho một phu nhân mới ở châu Phi về thuê, và sáu biệt thự cũng do ông đại úy xây. Biệt thự số 5 hiện bà Curtis ở. Chồng bà ấy làm vườn cho đại úy Trevelyan. Bà ấy có vài phòng có thể cho thuê. Ngoài ra tôi không biết có chỗ nào khác không, nhưng theo tôi thì không có. Nhưng cô lên đó bằng gì?
- Cháu đi ôtô của ông nhà báo Enderby thuê.
- Thế ông ta định nghỉ chỗ nào trên đó?
- Nếu như bà nói, bà Curtis có vài phòng nhỏ có thể cho thuê...
- Không tiện đâu, cô em. Cô là gái chưa chồng...
- Cháu quên chưa nói với bà, Enderby là anh họ của cháu.
- Thế thì được. Mà rất có thể bà Curtis sẽ bố trí để hai anh em cô nghỉ trong tòa lâu đài đấy. Tôi sẽ viết thư giới thiệu cô với bà Curtis, và nhờ bà ta chăm sóc cô giùm tôi.
- Bà tốt với cháu quá, thưa bà Belling.
- Cô lên phòng sửa soạn đồ đạc đi. Tôi sẽ cho người đem trà nóng lên cô uống cho tỉnh táo trước khi lên đó.
Lên đến phòng, đóng gói số hành lý gọn nhẹ xong, Emily trang điểm lại khuôn mặt bị nước mắt làm nhòe nhoẹt.
"Khóc được một chút, người cũng nhẹ đi ít nhiều" cô thầm nghĩ.
Lúc ngồi vào ôtô, cô nói với Enderby:
- Để thuận tiện cho công việc, ông Enderby ạ, ông phải đóng vai là anh họ của tôi đấy.
- Tại sao phải như thế?
- Để khỏi ai dị nghị. Vì người nông thôn còn có cách suy nghĩ cổ lỗ lắm.
- Sẵn lòng thôi. Vậy từ giờ tôi có thể gọi cô là "Emily".
- Đúng thế, và tôi gọi anh đơn giản là "anh Enderby”.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:09:05 | Chỉ xem của tác giả
Chương 13

XÓM NHỎ SITTAFORD


Emily thán phục ngắm phong cảnh vùng núi, bốn bề tuyết phủ trắng xóa. Ra khỏi thị trấn Exhampton khoảng ba cây số, xe ngoặt vào một con đường chạy giữa đồng cỏ hoang vắng. Đã đến làng Sittaford.
Cô thấy một con phố nhỏ có xưởng rèn và một cửa hiệu tạp hóa kiêm bưu điện. Xe ôtô rẽ sang một con đường nhỏ hơn, đến một xóm có sáu ngôi nhà giống hệt nhau, được gọi là sáu "biệt thự”. Lái xe đỗ lại trước ngôi biệt thự thứ hai, báo tin đây là nhà bà Curtis.
Bà Curtis, bé nhỏ, gầy gò, có vẻ đang rất xúc động. Tin đại úy Trevelyan bị giết vừa mới lan đến đây sáng nay.
- Tất nhiên tôi có thể để hai anh em tiểu thư nghỉ tại đây, và hy vọng hai người ăn được những món ăn tôi nấu. Ôi! Ai mà ngờ được đại úy Trevelyan bị giết? Nghe tin mà tôi suýt ngất đi đấy. Ấy chết, mời ông và tiểu thư vào nhà. Đang có nước sôi trên bếp, tôi pha ấm trà hai vị uống cho ấm. Đi đường chắc lạnh lắm.
Emily và "ông anh họ" mỗi người ở một phòng bên cạnh nhau.
- Vậy là chúng ta đã có mặt tại chỗ - Enderby phấn khởi nói - Tôi cam đoan chỉ chưa đầy nửa giờ nữa là chúng ta sẽ biết tất cả những người trong xóm nhỏ này.
Lát sau, bà Curtis mời khách xuống gian bếp.
Tại đây, bà giới thiệu hai "anh em" với chồng, ông Curtis, một ông già tóc hoa râm, vẻ mặt như thể giận dữ với ai không biết. Họ uống trà nóng, ăn bánh phết bơ và trứng luộc. Vừa ăn, hai "anh em" vừa nghe bà Curtis thao thao kể đủ mọi chuyện. Và đúng như Enderby nói, chỉ sau nửa giờ, họ đã biết họ tên và nét lớn về mọi người trong cái xóm nhỏ này.
Đầu tiên là bà Percehouse, ở biệt thự số 4, không chồng, tuổi trung niên và tính nết hâm hâm. Bà ta đã đến đây được sáu năm và bảo sẽ chết tại nơi này.
Bà Curtis kể.
- Khí hậu ở đây rất tốt, từ ngày lên đây ở, bà Percehouse khỏe khoắn hẳn lên. Bà ta có một người cháu, anh ta thỉnh thoảng đến đây thăm cô. Lúc này anh ta đang ở đây. Theo tôi, anh ta lên đây không phải để thăm bà ta, mà chỉ để canh giữ cho gia tài của bà cô khỏi lọt ra ngoài. Tên anh là Garfield.
Hai anh em đưa mắt nhìn nhau, họ đã nghe nói đến cái tên này trong số những người chơi trò "bàn ma".
Bà Curtis nói tiếp:
- Ngôi biệt thự số 6, đối diện với nhà tôi ở bên kia đường là của ông Duke. Thoạt đầu tôi tưởng ông ta là cựu quân nhân, nhưng không thấy ông ta có dáng dấp nhà binh tý nào. Không như thiếu tá Burnaby, nhìn từ xa đã biết ông ta là người nhà binh rồi.
- Biệt thự số 3 là của cụ Rycroft độc thân. Nghe đâu cụ thỉnh thoảng đi đến những vùng đất xa lắc kiếm những giống chim lạ cho Bảo tàng British. Nhà ông cụ toàn sách là sách chẳng có đồ đạc gì khác.
- Biệt thự số 2 là của đại úy Wyat, thương binh, có một tên đầy tớ Châu Phi. Anh này rất kém chịu lạnh, cho nên trong nhà lúc nào cũng nóng như lò lửa.
- Thiếu tá Burnaby ở biệt thự số 1, chỉ có mỗi một mình. Sáng sáng tôi sang đó dọn dẹp giúp ông ấy. Thiếu tá thân với đại úy Trevelyan như anh em ruột. Họ kết bạn với nhau từ thuở xa xưa, hồi cùng phục vụ trong hải quân.
- Còn thuê tòa lâu đài là hai mẹ con phu nhân Willett. Không ai biết lai lịch họ. Có vẻ họ giàu lắm. Đến đây, họ đem theo cả một lũ đầy tớ gái. Để đám đầy tớ khỏi buồn chán ở nơi heo hút này, phu nhân Willett mỗi tuần hai lần chở họ bằng ôtô dạo chơi đến tận thị xã Exter.
- Tôi phải dọn cái bàn này thôi! - Bà Curtis thở dài tiếc rẻ phải ngừng câu chuyện.
Hai “anh em” phải vất vả lắm mới ngốn được số thông tin phong phú bà chủ nhà vừa cung cấp. Chàng nhà báo Enderby hỏi:
- Thiếu tá Burnaby đã về đây chưa, thưa bà Curtis?
Đang bưng chiếc khay, bà ta đứng lại nói:
- Ông ấy cuốc bộ, giống như mọi khi, và về đến đây trước hai người nửa giờ rồi. Tôi bảo ông ta: "Thiếu tá Burnaby, làm sao ông cuốc bộ từ thị trấn Exhampton về đến đây được?". Ông ta trả lời: "Sao không được? Khi ta có hai chân thì việc gì cần bốn bánh xe kia chứ? Bà không thấy à, tuần nào tôi chẳng cuốc bộ một chuyến như vậy cho khỏe người?". Hôm nay còn đỡ, chứ như chiều thứ sáu vừa rồi mà ông ấy cuốc bộ từ đây ra thị trấn được thì quá giỏi. Hẳn là do lo lắng cho bạn mà ông ta cố gắng, bởi hôm ấy tuyết dày phủ kín trên đường, sau lại thêm một trận mưa tuyết dữ dội nữa. Thế mới biết tình bạn ghê gớm thật.
Nói xong, bà Curtis quay đi, bưng khay thức ăn ra ngoài.
Chồng bà nhìn theo vợ, nói:
- Bà ấy thích nói? Nói mà chẳng biết mình nói những gì.
Enderby nói khẽ:
- Ông nhận xét đúng đấy, ông Curtis.
Rồi anh đứng lên:
- Tôi phải sang gặp thiếu tá Burnaby, báo ông ấy biết sáng mai sẽ có nhiếp ảnh đến chụp ông ấy.
- Anh đợi tôi cùng đi với - Emily nói.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:10:08 | Chỉ xem của tác giả
Chương 14

PHU NHÂN WILLETT


Trong lúc Enderby và Emily sang gặp thiếu tá Burnaby, thanh tra Narracott đang ngồi trong phòng khách tòa lâu đài Sittaford, thử tìm hiểu xem phu nhân Willett là loại phụ nữ thế nào.
Khi tiếp xúc, ông thấy bà ta khác hẳn ông phỏng đoán từ trước đó. Đó là một phụ nữ cao lớn, đẹp, có cặp mắt sắc sảo, mặc bộ váy áo đắt tiền, giầy cao gót. Viên thanh tra nhìn thấy trên các ngón tay bà ta những chiếc nhẫn rất quý, chưa kể cổ bà ta đeo một chuỗi ngọc trai, chắc chắn rất đắt tiền.
Không để viên thanh tra kịp nói, phu nhân Willett nói ngay:
- Ông là thanh tra Narracott? Hẳn ông cần lục soát tòa nhà này? Vụ án quả là khủng khiếp! Không ai có thể ngờ. Sáng nay chúng tôi mới nhận được tin. Mời ông ngồi, thưa ông thanh tra. Xin giới thiệu với ông, con gái tôi, Violette.
Thanh tra Narracott không nhìn rõ cô gái lắm, bởi cô nép sau lưng bà mẹ, chỉ thấy đó là một cô gái tóc vàng, cặp mắt xanh biếc.
Phu nhân Willett ngồi xuống.
- Tôi có giúp ích gì được cho ông thanh tra không? Tôi không biết nhiều về ông đại úy bất hạnh, nhưng nếu ông thanh tra thấy rằng…
- Cảm ơn phu nhân. Tôi chưa biết nên hỏi phu nhân điều gì trước...
- Tôi hiểu. Có thể ông thanh tra sẽ tìm thấy được trong tòa nhà này một thứ gì có ích cho việc điều tra, nhưng thú thật, tôi chưa tin. Đại úy Trevelyan không để lại ở đây thứ gì thuộc về cá nhân ông ta.
Bà Willett cười nói thêm.
- Ông ấy sợ tôi đụng vào mấy cái cần câu của ông ấy.
- Trước khi đến đây, phu nhân không hề quen ông đại úy?
- Không. Mà từ khi đến đây, bao nhiêu lần tôi mời ông ấy lại chơi, nhưng ông ấy không hề đến, chắc do bản tính nhút nhát với phụ nữ. Tôi biết hàng chục đàn ông có cái tính ấy. Người khác bảo họ kỳ thị phụ nữ, thật ra họ nhát, có vậy thôi. Giá như ông ấy chịu đến đây, hẳn chúng tôi sẽ là những người bạn tốt của nhau.
Đến bây giờ thị thái độ của viên đại úy đối với người thuê nhà không còn làm thanh tra Narracott ngạc nhiên nữa.
- Tôi muốn biết một vài chi tiết về…
- Về gì, thưa ông thanh tra?
- Về một chuyện xảy ra trong nhà phu nhân. Như phu nhân đã biết, thiếu tá Burnaby là người đầu tiên phát hiện cái chết của đại úy Trevelyan. Mà ông đại úy ra thị trấn Exhampton chiều hôm đó là do sau khi chơi trò "bàn ma" ở đây...
Thanh tra Narracott đột nhiên quay đầu lại: cô gái Violette vừa thét lên một tiếng.
Phu nhân Willett lắc đầu nói:
- Tội nghiệp con gái tôi! Từ lúc đó nó cứ như người mất hồn... Kể ra tất cả chúng tôi đều kinh sợ không kém gì nó! Tôi không có thói tin vào những chuyện ma quái, nhưng sự việc kia quả là không sao cắt nghĩa nổi!
- Vậy là chuyện ấy có thật?
- Bây giờ mà ông thanh tra vẫn cho là chuyện bịa hay sao? Thú thật, lúc đầu tôi tưởng đó là do có người đùa... và tôi đã nghi cho cậu Garfield...
- Ôi, mẹ! Con cam đoan là anh ấy không làm như thế đâu.
- Violette! Là mẹ kể ý nghĩ của mẹ lúc đó ấy chứ. Bây giờ mẹ nghĩ khác rồi.
- Chuyện ấy làm phu nhân kinh hoàng?
- Không phải mình tôi, mà tất cả mọi người có mặt. Trước đó, mọi người đang vui vẻ, đinh ninh sẽ được hưởng một buổi tối lý thú... vậy mà đột nhiên... thông tin của hồn ma... Tôi rất tiếc bị mất một tối đáng lẽ rất vui...
- Bà không nghi là một người nào đó đùa?
- Thú thật, bây giờ tôi chẳng còn biết thế là sao nữa.
- Còn cô, tiểu thư Violette?
Cô gái trẻ giật mình:
- Ông hỏi tôi?... Tôi không biết... Nhưng từ nay không bao giờ tôi chơi cái trò rùng rợn ấy nữa!
- Cụ Rycroft thì khẳng định đấy là một hiện tượng siêu nhiên, đâm tôi cũng ngờ ngợ. Nếu những câu chữ ấy không do một linh hồn nào đó từ cõi âm thì ông còn cắt nghĩa bằng cách nào khác được?
Tuy chưa tin, nhưng thanh tra Narracott cũng gật đầu. Rồi ông lảng sang câu chuyện khác:
- Mùa đông ở đây thật buồn, phu nhân có thấy như vậy không?
- Hai mẹ con tôi thích sự thay đổi. Chắc ông chưa biết chúng tôi mới ở Nam Phi về?
Bà ta nói giọng hoàn toàn tự nhiên.
- Thật ạ? Phu nhân ở vùng nào của Nam Phi?
- Vùng Mũi Cao. Con gái tôi từ nhỏ chưa về Anh lần nào, cho nên lần đầu tiên thấy tuyết, nó lạ và thích lắm. Hơn nữa tòa lâu đài này rất đầy đủ tiện nghi.
- Nhưng do đâu phu nhân biết ở đây có một lâu đài cho thuê? - thanh tra Narracott hỏi bằng giọng tò mò một cách thân tình.
- Hai mẹ con chúng tôi đã đọc vô số cuốn sách nói đến xứ Devonshire này, và từ lâu tôi đã mơ ước đến thăm vùng Dartmoor.
- Tại sao phu nhân chọn thị trấn Exhampton, một thị trấn quá vắng vẻ, heo hút thế này?
- Chẳng là lúc ngồi trên tàu về nước, có một cậu trai trẻ say sưa kể chúng tôi nghe về thị trấn Exhampton.
- Anh ta tên là gì? Có phải người quê ở đây không?
- Thú thật tôi quên mất tên cậu ta rồi. Quả là vô tâm, phải không thưa ông? Nhưng chắc ông đã biết kiểu quên nhau trên tàu biển rồi. Dễ quen nhưng cũng lại dễ quên.
Bà ta nói rồi cười vui vẻ.
- Tuy nhiên cậu ta rất đáng mến... không đẹp trai lắm và có một cái đuôi tóc mầu hung đỏ, nhưng cậu ta có nụ cười rất dễ mến.
- Thế là do anh ta giới thiệu mà phu nhân chọn nơi nghỉ đông trong vùng này?
- Ông thấy quá đơn giản phải không, thưa ông thanh tra?
- Và thế là phu nhân gửi thư cho hãng môi giới nhà đất ở Exhampton?
- Vâng. Hãng đã giới thiệu tòa lâu đài này.
- Làm sao phu nhân có được địa chỉ của hãng môi giới đó tại thị trấn Exhampton?
Lần đầu tiên bà Willett không trả lời ngay câu hỏi, thậm chí thanh tra Narracott nhận thấy trong cặp mắt bà ánh lên một vẻ khó chịu, có phần giận dữ nữa. Hẳn câu hỏi vừa rồi của ông hơi quá thóc mách.
Bà Willett quay sang con gái:
- Violette, con có nhớ do đâu mẹ con ta biết địa chỉ của hãng môi giới nhà đất ấy ở thị trấn Exhampton không?
Cô gái tròn xoe đôi mắt hoảng hốt.
- Tôi nhớ ra rồi - bà Willett nói tiếp - Tôi hỏi văn phòng giao dịch Selfridges xem tại thị trấn Exhampton có hãng môi giới nhà đất nào không...
Thanh tra Narracott thầm nghĩ: "Bà thường ứng đối nhanh, nhưng vừa rồi bà đã phải nghĩ câu đáp. Vậy là có chuyện chưa minh bạch ở đây”.
Viên thanh tra đi nhanh một vòng khắp tòa lâu đài. Bà Willett cùng đi, huyên thuyên kể đủ thứ. Thanh tra Narracott chỉ trả lời cho qua quít, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về dáng vẻ sững sờ của cô Violette khi nghe mẹ nói. Bà Willett tỏ ra rất cao tay, nhưng không lọt qua mắt thanh tra Narracott. Lúc quay ra, ông miên man suy nghĩ.
“Nếu hai mẹ con bà Willett không liên quan gì đến cái chết của đại úy Trevelyan thì cô Violette sợ cái gì?”. Ông quyết định đánh một quân bài thăm dò. Lúc ra đến cửa, thanh tra Narracott đột nhiên hỏi:
- Phu nhân có quen một thanh niên họ Pearson phải không?
Lần này bà Willett lúng túng lộ ra nét mặt. Lát sau bà ta hỏi:
- Pearson ạ? Hình như không.
Một tiếng kêu trong phòng khách vọng ra, và một tiếng vỡ thứ gì đó.
Thanh tra Narracott bước nhanh vào gian tiền sảnh: Violette bị ngất.
- Tội nghiệp con bé. Từ hôm chơi trò "bàn ma", nhất là chuyện án mạng ông đại úy, con bé luôn hốt hoảng thế nào ấy. Xin ông giúp cho một tay đỡ nó lên đi văng. Cảm ơn.
James Pearson thì là vị hôn phu của cô gái ông đã gặp ở London hôm trước, vậy tại sao khi nói đến tên cậu ta ở đây, hai mẹ con bà Willett lại lúng túng làm vậy? Có mối liên quan nào giữa James Pearson và hai mẹ con bà Willett không?
Ra đến đường, thanh tra Narracott lấy sổ tay ra xem danh sách những người trong xóm "biệt thự" bên ngoài lâu đài. Ông nhắm một người. Đến biệt thự số 6 của ông Duke, ông gõ mạnh cánh cửa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

17#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:11:55 | Chỉ xem của tác giả
Chương 15

VIẾNG THĂM THIẾU TÁ BURNABY


Chàng phóng viên Enderby gõ cửa biệt thự của thiếu tá Burnaby. Ngay lập tức cửa mở, chủ nhà hiện ra, vẻ mặt khó chịu.
- Ông lại đến đấy à? - giọng Burnaby khó chịu, nhưng thái độ thay đổi ngay, khi nhìn thấy cô gái Emily đứng sau lưng Enderby.
- Đây là cô Emily Trefusis - anh ta trịnh trọng giới thiệu - Cô ấy rất muốn được gặp ông thiếu tá.
- Tôi vào được không? - Emily hỏi bằng giọng lịch sự duyên dáng.
- Tất nhiên là được. Mời tiểu thư.
Vào đến phòng khách, theo thói quen, Emily đi thẳng ngay vào vấn đề:
- Thưa ông thiếu tá, tôi là vị hôn thê của James Pearson, hẳn ông thiếu tá đoán được nỗi lo lắng của tôi?
Đang cúi xuống đẩy chiếc bàn ra, thiếu tá Burnaby ngước mắt lên sửng sốt.
- Tôi thật lòng thông cảm với nỗi lo lắng của tiểu thư.
- Tôi muốn ông thiếu tá nói thẳng cho tôi biết ý kiến của ông. Ông có tin là vị hôn phu của tôi vô tội không?
- Không. Tôi không tin - Burnaby nói giọng quả quyết. Vừa nói ông vừa đập mạnh tay xuống chiếc gối rồi ngồi xuống đối diện với cô gái, ông ta nói:
- Tôi nhận thấy cậu James là loại người nhu nhược. Nói thế này có thể cô không bằng lòng, nhưng tôi cho rằng James thuộc loại người dại dột, có thể bị kẻ xấu lôi kéo, nhưng giết người thì cậu ấy không thể...
- Vô cùng cảm ơn về câu ông nhận xét. Vậy theo ông, ai có thể là thủ phạm vụ án mạng này?
- Thú thật là tôi không hề nghi cho ai. Thoạt đầu tôi cho rằng đó là một tên trộm, nhưng cảnh sát đã bác bỏ khả năng ấy. Dù sao họ cũng nhìn rõ vấn đề hơn chúng ta, thưa tiểu thư Emily. Theo tôi biết thì đại úy Trevelyan không có ai là kẻ thù.
- Ông thì biết rõ ông đại úy hơn mọi người khác.
- Đúng thế, hơn cả họ hàng thân thích của ông ấy.
- Vậy ông không thấy điều gì có thể giúp cho cuộc điều tra?
- Rất tiếc là không. Sinh thời, đại úy Trevelyan sống thầm lặng, rất ít khi nhận được thư, và viết thư còn ít hơn. Không có những rắc rối vào trong đời sống tâm tình...
Ba người ngồi im lặng một lúc lâu.
- Ông nhận xét thế nào về người đầy tớ của ông đại úy? - Enderby hỏi.
- Cậu ta đã phục vụ đại úy Trevelyan nhiều năm và là người đầy tớ trung thành.
- Nhưng gần đây anh ta lấy vợ… - Enderby nói thêm.
- Đúng thế, một cô gái ngay thẳng, đáng trọng.
- Thưa ông thiếu tá - Emily hỏi tiếp - xin ông tha lỗi nếu tôi không được tế nhị lắm, hình như ông có linh cảm trước về cái chết của đại úy Trevelyan?
Viên thiếu tá xoa đầu mũi, cử chỉ ông thường có mỗi khi nghe ai nhắc đến chuyện cái "bàn ma".
- Biết nói thế nào được nhỉ? Quả là tôi có một chút linh cảm, nhưng rất yếu ớt, và bản thân tôi tự gạt đi cái linh cảm ấy vì cho là chuyện vớ vẩn, thế rồi sự thật lại xảy ra đúng như thế... khiến tôi chẳng còn biết như vậy là thế nào nữa.
Emily nhìn thẳng vào mắt thiếu tá Burnaby, nói:
- Ông không thử cắt nghĩa chuyện đó?
- Tôi cho rằng có một sự thần giao cách cảm nào đó mà tôi chưa hiểu chăng? Bởi tôi đã thấy một số phụ nữ bảo rằng họ "linh cảm" thấy nhiều thứ rất chính xác. Trước kia tôi không tin, nhưng từ hôm đó tôi đâm hồ nghi. Tóm lại, tôi không còn hiểu ra sao nữa...
- Nhân ông nói đến phụ nữ ... ông thấy hai mẹ con phu nhân Willett thế nào?
- Tôi chỉ thấy họ phúc hậu và hiếu khách...
- Ông không thấy việc họ thuê tòa lâu đài của ông đại úy, ở tận nơi hẻo lánh này giữa mùa đông tuyết phủ, là chuyện không bình thường hay sao?
- Tôi có lấy làm lạ. Nhưng như thanh tra Narracott đã nói, mỗi người một ý thích, ta khó có thể đánh giá này nọ được.
- Họ có quen biết đại úy Trevelyan từ trước đó không?
- Không. Điều này tôi biết chắc chắn. Thanh tra Narracott nghi bà Willett về đây là để tiếp cận với đại úy Trevelyan; nhưng tôi không cho là như thế.
Emily cảm thấy khó chịu với viên thanh tra, đã nghĩ đến khả năng kia trước cô.
- Cảm ơn ông thiếu tá đã cho tôi biết một số nhận định của ông.
- Không có gì. Mà sau đây, bất cứ lúc nào cần đến tôi, tiểu thư cứ gõ cửa, tôi xin hết lòng giúp tiểu thư.
- Cảm ơn ông - Enderby nói.
Lúc quay về nhà bà Curtis, Emily cởi dây buộc mũ, quăng mũ xuống giường, nói:
- Rất có thể trong số người ngồi chơi "bàn ma" lúc đó có một người đã biết việc đại úy Trevelyan bị giết. Và trong lúc chơi cái trò đó, người ấy đã không giấu được việc mình biết.
- Tôi không tin là như thế - Enderby nói.
- Dù sao đó cũng là một khả năng. Vậy ta thử điểm từng người có mặt lúc đó. Thiếu tá Burnaby và ông Rycroft thì không thể rồi. Còn ông Duke... Chà, hiện nay chúng ta chưa biết tí gì về ông này. Rồi hai mẹ con bà Willett cũng có điều gì đó chưa sáng tỏ.
- Hai người phụ nữ đó thì được lợi gì do cái chết của đại úy Trevelyan kia chứ?
- Biết đâu có mối liên quan nào đó mà chúng ta chưa biết.
Enderby chưa kịp trả lời thì đột nhiên đứng phắt dậy, chạy ra mở cửa sổ. Tiếng chuông reo từ rất xa vọng lại. Tiếng bà Curtis ở dưới nhà hỏi vọng lên.
- Cô có nghe thấy gì không, tiểu thư Emily?
Emily mở cửa hỏi vọng xuống:
- Bà định nói tiếng chuông ấy ạ, thưa bà Curtis?
- Đúng thế. Chuông ở nhà tù Princetown, cách đây hai chục cây số kia, nhưng hôm nay thuận gió nên nghe khá rõ.
- Nhưng là chuông gì đấy, thưa bà?
Bà Curtis đáp:
- Họ báo tin vừa có một người tù vượt ngục.
Enderby đóng cửa lại, nói:
- Giá tên tù này vượt ngục ra cách đây ba ngày thì vụ án rất dễ nhận định. Chắc chắn hắn là thủ phạm rồi. Đói không có gì ăn, đột nhập vào biệt thự "Hazelmoor" và khi bị lộ, thủ tiêu luôn chủ nhà...
- Ôi, nếu như thế thì vụ án đơn giản biết bao nhiêu!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

18#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:14:02 | Chỉ xem của tác giả
Chương 16

ÔNG RYCROFT


Sáng hôm sau, Emily thức dậy từ rất sớm. Cô không đánh thức "ông anh họ” mà mặc quần áo bước ra ngoài đi dạo.
Làng Sittaford nằm trên cao, đứng đây có thể nhìn bao quát cả một vùng rộng lớn. Emily cảm thấy mình còn biết quá ít về những con người ở đây. Cô ôn lại những lời bình phẩm về họ của bà Curtis, của thiếu tá Burnaby, cô hình dung ra những con người đó. Mãi suy nghĩ, cô giật nảy người khi nhìn thấy một ông già bé nhỏ đứng chỉ cách cô vài bước chân, tay ôm chiếc mũ trên ngực, đang nhìn cô.
- Xin lỗi, cô là tiểu thư Emily Trefusis phải không?
- Vâng, thưa cụ.
- Tôi là Rycroft. Xóm này nhỏ cho nên hễ có chuyện gì mới là mọi người đều biết ngay. Tôi biết cô đến đây hôm qua cùng với ông anh họ. Biết cô là vị hôn thê của James Pearson, người vừa bị bắt vì tình nghi là thủ phạm đã giết đại úy Trevelyan. Còn anh họ cô là nhà báo...
- Vâng, đúng thế, thưa cụ Rycroft.
- Cô biết hôm qua ở nhà tù Princeton có một tên tù vượt ngục chưa?
- Cháu biết rồi, thưa cụ.
- Princetown cách đây hai mươi cây số đường chim bay, còn đi đường thì mất hai mươi nhăm cây số. Nhà tù này giam toàn nhà nghiên cứu về loài chim, nhưng đồng thời tôi cũng là nhà nghiên cứu nghiệp dư về tội phạm học. Cho nên, nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô.
- Vâng, nếu được thế thì tốt quá. Cháu đang rất đau khổ...
- Vậy thì tôi với cô hãy thử phân tích. Hiện nay vị hôn phu của cô đã bị cảnh sát bắt tạm giam. Họ tin rằng anh ấy là thủ phạm vụ án mạng. Nhưng tôi không cho là như thế.
- Cụ cũng tin là chồng chưa cưới của cháu vô tội?
- Tôi thấy có hai khả năng. Một là vụ hôn phu của cô cần tiền quá, đến gặp ông cậu cầu cứu, nhưng bị ông ta từ chối. nên trong một lúc uất giận, không ghìm được, đã vớ bao cát quật lên đầu ông ta. Khả năng thứ hai là vị hôn phu của cô không vay được tiền của ông cậu, thất vọng ra khỏi nhà ông đại úy, một kẻ khác đã đến và giết ông ấy. Tôi thiên về khả năng thứ hai. Và như vậy hung thủ phải là kẻ bắt gặp, thấy được cuộc to tiếng giữa hai cậu cháu. Hắn đã khai thác cơ hội này để thực hiện ý định gây án từ trước, và đổ tội lên đầu anh chàng James của cô.
Emily suy nghĩ một chút, hỏi:
- Rồi sao nữa, thưa cụ?
- Nếu như thế, hung thủ phải là người gần gũi với ông đại úy, một người sinh sống trong thị trấn Exhampton. Rất có thể y có mặt trong nhà ông đại úy lúc hai cậu cháu to tiếng. Tôi nghĩ đến Evans, gã đầy tớ của đại úy Trevelyan. Bây giờ ta thử xem y có lợi gì trong cái chết của ông chủ y không?
- Anh ta được hưởng một phần trong số tài sản thừa kế của ông đại úy - Emily nói.
- Đó có thể là động cơ. Bây giờ cần điều tra xem Evans hiện nay có đang cần tiền một cách cấp bách không? Trong chuyện này không được bỏ qua việc anh ta vừa lấy vợ cách đây không lâu.
- Cụ nghĩ sao về chuyện chiếc "bàn ma", thưa cụ Rycroft?
- Thú thật là chuyện đó làm tôi đặc biệt chú ý. Tôi rất thích nghiên cứu các môn Khoa học Huyền bí London. Trong số năm người xung quanh bàn, không một ai ngờ được về cái chết của ông đại úy...
- Cụ có tin rằng...
Emily định nói về khả năng một trong số người ngồi đó có một người biết được về cái chết của ông đại úy nhưng cô chợt nhớ trong số năm người đó có cụ Rycroft này.
- Đúng như cụ nói, chuyện hồn ma báo tin kia quả là bí ẩn. Cụ có tin rằng ngoài cụ ra, trong bốn người kia, một người có khả năng thần giao cách cảm không?
- Tiểu thư thân mến, tôi không có khả năng đó, và tôi nghiên cứu các vấn đề thần bí chỉ thông qua quan sát.
- Hay ông Garfield chăng?
- Đó là một thanh niên đáng yêu, nhưng hoàn toàn không có khả năng đó. Cậu ta đến đây chỉ cốt để lấy lòng bà cô, hy vọng bà cô cho hưởng thừa kế. Nhưng cậu ta không biết rằng bà cô cậu ta không ngu đần chút nào, bà ta khai thác và hành hạ thằng cháu.
- Cháu đang định đến gặp bà ấy.
- Thế thì bà ta mừng lắm đấy. Bà ta thích nói nên nếu được gặp ai chịu nghe thì còn gì bằng. Và bà ta còn tò mò nữa, thứ gì cũng muốn thọc mũi vào.
- Cụ nhận xét về hai mẹ con phu nhân Willett thế nào ạ?
- Tôi cho đó là những người rất đáng mến, và giống như những người quen sống ở thuộc địa nói chung, họ làm cái gì cũng quá mức. Còn cô gái Violette thì là một cô gái hết sức dễ thương.
- Cháu lấy làm lạ sao họ lại chọn nơi heo hút và lạnh giá này để nghỉ mùa đông?
- Có gì lạ đâu? Chúng ta ở xứ lạnh thì thèm nắng, nhưng người Australia và Nam Phi lại thèm được ăn Noel tại nơi nào tuyết phủ.
Emily thầm nghĩ ông già này quá yêu phong cảnh Sittaford nên không thấy có gì lạ trong việc ai đó chọn đây làm nơi nghỉ ngơi. Hai người chậm chạp đi về phía xóm Sittaford .
- Ngôi biệt thự kia là của ai ạ? - Đột nhiên Emily hỏi.
- Đại úy Wyat... một thương binh bị liệt hai chân và không thích gặp ai.
- Ông ấy có thân với đại úy Trevelyan không ạ?
- Không thân lắm, nhưng Trevelyan thỉnh thoảng có đến chơi với Wyat.
Emily đang nghĩ cách tiếp cận với ông này. Cô cảm thấy chưa thể rời khỏi xóm Sittaford nếu chưa tìm hiểu sâu về những con người ở đây. Đột nhiên cố nhớ đến người thứ năm trong số ngồi xung quanh "bàn ma" hôm đó:
- Còn ông Duke là người thế nào ạ?
- Đấy là một người mà không ai biết gì về ông ta. Không ai biết ông ta chui ở đâu ra, nhưng nói chung là con người tốt... Nhà tôi đây, mời cô vào chơi.
Họ vào nhà. Trong nhà hầu như không có đồ đạc, chỉ toàn sách xếp ngăn nắp trên các giá, trông như ở thư viện. Emily đến gần xem. Sách được xếp thứ tự theo từng chuyên đề: sinh vật học loài chim, tội phạm học, khoa học huyền bí...
Khoảng mười lăm phút sau, Emily đứng dậy.
- Cháu phải về thôi. Xin cảm ơn cụ.
- Nhưng cô nhớ cho rằng tôi sẵn sàng làm mọi thứ để giúp cô. Bất cứ cần gì, cô cứ đến gặp tôi.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

19#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:32:50 | Chỉ xem của tác giả
Chương 17

BÀ PERCEHOUSE


Về đến nhà bà Curtis, Emily thấy Enderby đang ngồi đợi cô về ăn điểm tâm.
Chuyện người tù vượt ngục có vẻ gây ấn tượng rất mạnh cho bà chủ nhà.
- Lần tù vượt ngục gần đây nhất xảy ra cách đây hai năm, nhưng chỉ sau ba ngày là bị tóm lại, ỏ gần làng Moretonhamsptead.
- Liệu tên tù vượt ngục lần này có đi về phía chúng ta không, thưa bà Curtis? - Enderby hỏi.
- Không đời nào tù vượt ngục dám liều lĩnh đi về phía này, vì phía này xa các thành thị. Bọn họ thường tìm cách đến Plymouth, nhưng chưa đến được đó thì đã bị bắt lại.
- Tôi tưởng ở khu vực này có nhiều hang hốc có thể ẩn náu được?
- Cô nói rất đúng. Thậm chí gần đây có một cái hàng tên là "Động Pixie", cửa vào rất hẹp, nhưng bên trong rộng lắm. Nghe đồn là xưa kia có một vị quan của Vua Charles đã ẩn náu trong đó suốt nửa tháng trời. Một cô gái dưới làng hàng ngày lên tiếp tế thức ăn cho ông ta.
Chàng nhà báo Enderby nói:
- Tôi rất muốn xem cái động ấy.
- Tìm nó không dễ đâu. Mùa hè thường có những đám người nghỉ mát tổ chức đi tìm cái động ấy, nhưng nhiều khi mất cả một buổi sáng mà không tìm ra. Còn nếu cậu tìm thấy được, thì bỏ lại trong ấy một cái trâm, nghe đồn là sẽ được phù hộ và gặp may mắn đấy.
Xong bữa điểm tâm, chàng nhà báo và cô gái ra vườn trao đổi.
Enderby nói:
- Có lẽ sáng nay tôi phải đi Princetown. Tôi là người hay gặp may. Hôm đến đây, chỉ để trao tấm séc giải thưởng của báo Tin Điện, vậy mà gặp được đúng vụ án mạng ly kỳ này.
- Thế sáng nay anh không chụp ảnh thiếu tá Burnaby à?
- Tôi đang tính lấy cớ thời tiết chưa tốt, để có lý do nán lại làng Sittaford thêm. Cô Emily ạ, tôi vừa gửi về tòa soạn một bài nói về cô đấy.
- Thật à? Anh nói những gì trong đó?
- Nói những điều độc giả đang quan tâm. Đầu đề bài báo là: Phóng viên đặc biệt của báo Tin Điện kể về cuộc gặp gỡ của ông ta với vị hôn thê của James Pearson, người bị tình nghi là hung thủ giết đại úy Trevelyan... Trong bài báo, tôi viết rằng Emily Trefusis rất xinh đẹp và dũng cảm.
- Cảm ơn anh, Enderby.
- Rằng cô có làn tóc mềm mại, quăn tự nhiên.
- Cái gì?
- Thì đúng như thế còn gì?
- Nhưng anh kể thứ đó ra làm gì kia chứ?
- Độc giả rất thích những chi tiết kiểu đó. Khi ấy họ sẽ chăm chú đọc bài báo hơn. Tôi đặt vào miệng cô những lời tha thiết, đầy quyết tâm, phải cứu bằng được người yêu thoát khỏi nỗi oan ức. Mục đích để lôi kéo dư luận công chúng về phía cô.
- Nhưng tôi có nói những câu ấy thật không?
- Sao? Cô không thích à?
- Không? Nhưng thôi, anh nói tiếp đi. Anh còn viết những gì nữa?
- Tôi bịa ra những chi tiết về quá khứ phục vụ trong hải quân của đại úy Trevelyan. Phải có những thứ ấy mới đáp ứng được lòng hiếu kỳ của công chúng.
- Vậy ra sáng nay anh đã làm được khối việc.
- Còn cô, Emily? Cô dậy sớm, đã đi những đâu và thu lượm thêm được gì?
Emily thuật lại tóm tắt cuộc trò chuyện với ông già Rycroft. Bỗng nhiên cô gái ngừng lại. Chàng nhà báo nhìn theo hướng mắt của Emily, thấy một thanh niên đứng ngoài hàng rào đang vẫy tay gọi họ.
- Xin lỗi làm đứt quãng câu chuyện của hai vị. Nhưng bà cô tôi sai tôi sang gặp hai vị.
- Có chuyện gì vậy?
- Cô tôi có tính đã muốn gì là bắt người khác phải thực hiện cho bằng được. Xung quanh đây ai cũng phải sợ bà ấy...
- Có phải bà Percehouse không?
- Đúng. Vậy là tiểu thư đã biết cô tôi. Hẳn do nghe bà Curtis kể về tiểu thư, nên cô tôi rất tha thiết muốn gặp cô. Cô tôi sai tôi ra đây, nói với cô rằng, cô tôi bị liệt, không đi được, rất muốn mời cô sang nhà... Nhưng nếu cô không muốn sang, thì cô cứ viện một cớ nào đó, thí dụ váng đầu hay mệt mỏi gì đấy, tôi sẽ nói lại với cô tôi.
- Không. Tôi lại đang muốn gặp bà Percehouse - Emily nói - Tôi sẽ theo ông về nhà ngay bây giờ. Anh Enderby anh họ tôi phải sang gặp thiếu tá Burnaby.
Enderby phản đối rất khẽ.
- Sao không cho tôi cùng sang đó?
- Tôi sang một mình, bà ta dễ nói chuyện hơn - Emily kiên quyết đáp.
Nói xong cô ra cổng, đi theo anh chàng trẻ tuổi.
- Hẳn ông là Garfield?
- Vâng. đúng thế. Lẽ ra tôi phải tự giới thiệu trước.
- Ông không sống ở đây phải không, ông Garfield?
- Tôi làm sao chịu nổi cái làng heo hút này, không có thứ gì giải trí, đến một rạp chiếu bóng hạng bét cũng không có.
Vào đến nhà, Emily thấy một bà già gầy dộc, xanh xao, mặt nhăn nhúm, nằm trên đi văng. Thấy khách vào, bà cố nhấc người lên đôi chút để chào.
- Chào tiểu thư? Cảm ơn cô đã đến đây. Tôi được nghe nói đến cô, rất muốn gặp. Cô hiểu cho, người bị liệt như tôi, bao giờ cũng rất thèm nghe chuyện bên ngoài. Garfield, cháu ra sơn nốt chiếc bàn và hai cái ghế băng ngoài vườn đi.
- Vâng, thưa cô.
- Cô ngồi xuống đi, tiểu thư Emily.
Lạ một điều, không hiểu tại sao Emily lại thấy mến bà già mà mọi người đều ghét này. Tình trạng đau ốm và cô đơn của bà già làm cô mủi lòng.
- Tôi nghe nói cô là vị hôn thê của người cháu ông Trevelyan. Hẳn cô đến đây để tìm chứng cứ giải oan cho cậu ấy? Tôi xin chúc cô thành công.
- Cảm ơn bà.
- Tôi đoán cô đến đây để tìm hiểu những người trong cái xóm nhỏ này. Tôi có thể giúp cô khá nhiều đấy.
- Ôi, nếu vậy cháu biết ơn bà bao nhiêu!
- Có gì đâu. Tôi nghe chuyện về cô, rất mến cô và muốn giúp được cô phần nào.
- Vậy à? Thế ta bắt đầu từ thiếu tá Burnaby, được không ạ?
- Đó là điển hình của một sĩ quan quân đội về nghỉ, thiển cận, keo kiệt, và đố kỵ. Ông ta nhìn không xa hơn cái chỏm mũi ông ta và tuy đã rất giàu nhưng vẫn chi li từng xu một.
- Còn cụ Rycroft ạ?
- Một ông già gàn dở, kiêu căng là cái gì cũng biết, nhưng thật ra ngoài các giống chim ông cụ không biết thứ gì hết. Ông cụ khoe là rất giỏi môn tội phạm học, nhưng toàn nhận định sai.
Emily thấy bà già nhận xét đúng như cô dự đoán nên rất thích thú.
- Còn ông Duke ạ?
- Ôi, ông ấy thì quả là tôi không biết chút nào. Chỉ thấy ông ta rất khác đời. Tôi cảm thấy ông ta có một quá khứ bí mật và tôi rất muốn biết, nhưng chưa dò được ra.
- Bà nhận xét thế nào về hai mẹ con phu nhân Willett?
Nghe đến tên vị phu nhân thuê tòa lâu đài, bà Percehouse cố nhổm dậy, nhưng không được, lại nằm xuống:
- Chà, hai mẹ con bà ấy? Biết nói thế nào với cô đây? À, có thông tin này tôi có thể cung cấp cho cô. Cô ra chiếc bàn kia, mở ngăn kéo bên trái. Đúng đấy. Lấy chiếc phong bì trắng đem lại đây.
Emily đưa chiếc phong bì cho bà già nhăn nheo.
- Không biết thứ này có quan trọng gì không? Ai cũng có điều bí mật riêng, giấu người khác. Bà Willett cũng có quyền giữ điều bí mật riêng của bà ấy chứ.
Bà già cho tay vào phong bì nhưng chưa lấy ra thứ gì đó.
- Hôm phu nhân Willett chở đồ đạc đến lâu đài, rất nhiều hòm xiểng cồng kềnh. Đám đầy tớ gái thì hì hục khuân từ xe tải vào nhà... Tôi nằm trong này qua cửa sổ nhìn ra. Bỗng tôi thấy một mảnh giấy mầu vàng rơi trong đống đồ đạc ra mà không ai để ý. Tính tôi không thích thấy giấy tờ vương vãi tôi bèn bảo thằng cháu tôi ra nhặt đem vào đây để lúc nào trả lại cho phu nhân. Thấy chỉ là cái nhãn, nên tôi định vứt vào sọt rác, nhưng vì tờ nhãn đẹp, nên tôi giữ lại, bỏ vào chiếc phong bì này. Một lần giở ra xem, tôi nhận thấy có một điều lạ. Phu nhân Willett kể rằng cô con gái bà phu nhân cũng chỉ biết Nam Phi, nước Anh và vùng bờ biển Địa Trung Hải bên Pháp...
- Nhưng không đúng như thế ạ? - Emily hỏi.
- Cô nhìn mảnh nhãn này xem - Bà già Percehouse lấy trong phong bì ra một mảnh giấy màu vàng đưa Emily.
Đó là nhãn dán trên hành lý, mang tên một khách sạn: Khách sạn Mendel, Melbourne, Australia.
Bà Percehouse nói tiếp:
- Australia không phải đất Nam Phi! Vậy là hai mẹ con phu nhân Willett đã qua thành phố Melbourne thuộc Australia! Chi tiết này không biết có giúp ích gì cô chút nào không? Tại sao bà ta phải giấu chuyện hai mẹ con đã từng sang Australia? Giấu để làm gì?
- Chà, chuyện này cũng lạ như chuyện họ tìm nơi nghỉ mùa đông tại nơi heo hút, lạnh giá này...
- Cô nói đúng. Mà tiểu thư đã gặp hai mẹ con phu nhân Willett chưa?
- Cháu rất muốn gặp, nhưng chưa tìm được cớ nào để vào gặp.
- Tôi có thể tạo cho cô một cái cớ. Cô ra bàn lấy cho tôi cái bút, mảnh giấy và phong bì. Mà khoan đã…
Bà già thét lên, giọng the thé, đanh ác:
- Garfield! Garfield! Thằng này điếc chắc? Garfield!
- Thưa cô gọi cháu ạ?
- Hôm qua ở nhà phu nhân Willett, họ tiếp khách những thứ gì? Bánh ga tô có không?
- Ga tô ạ?
- Ga tô hoặc thứ bánh gì khác họ tự làm ấy? Thế trà uống kèm với thứ gì?
Garfield ngơ ngác đáp:
- Bánh mô-ka ạ.
Bà Percehouse bèn cặm cụi viết.
“Phu nhân Willett thân mến.
Tôi được biết hôm qua bà thết khách thứ bánh mô-ka rất ngon. Tôi muốn xin bà công thức làm thứ bánh ấy, được không, thưa phu nhân thân mến?
Xin lỗi phải làm phiền phu nhân, nhưng tôi rất muốn thử làm thứ bánh ấy để dùng tráng miệng. Garfield đang bận. nên tiểu thư Emily Trefusis nhận chuyển là thư này thay nó.
Câu chuyện về tên tù vượt ngục thật khủng khiếp. phải không thưa phu nhân?
Xin thành thật cảm ơn trước.
CAROLINE PERCEHOUSE”
Bà già gấp tờ giấy, cho vào phong bì, ghi địa chỉ người nhận, rồi đưa Emily.
- Lúc này hẳn tòa lâu đài chật ních các phóng viên nhà báo. Vừa rồi thấy cả một chiếc xe tải chở đầy người đến. Nhưng cô chỉ cần bảo do tôi nhờ chuyển một lá thư, chắc chắn họ sẽ tiếp cô ngay.
- Cảm ơn bà thưa bà Percehouse - Emily nói.
- "Hãy giúp người khác thì trời sẽ giúp ta". Cô còn chưa hỏi tôi về thằng Garfield, cháu tôi đấy. Nó hiền lành, to61t bụng, nhưng không có chút bản lĩnh nào hết. Vì tiền, nó có thể làm bất cứ thứ gì. Cô thấy nó cam chịu để tôi hành hạ như thế, chỉ cốt để tôi cho nó hưởng thừa kế. Nó đâu biết rằng nếu có cưỡng lại tôi, tôi lại yêu nó hơn gấp hàng trăm lần! Đồ ngu xuẩn!
Ngưng lại một chút, bà già Percehouse nói tiếp:
- Còn một người nữa trong xóm nhỏ Sittaford này ta chưa nói đến, là đại úy Wyat. Ông ta lén lút dùng thuốc phiện, hình như là thế, và người xấu tính có lẽ nhất nước Anh. Cô còn muốn biết thêm gì về ai nữa không?
- Hôm nay hãy tạm như thế. Nếu cần hỏi thêm, cháu sẽ sang gặp bà sau, thưa bà Percehouse.
Những điều bà kể hết sức bổ ích cho cháu. Xin cảm ơn bà.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

20#
 Tác giả| Đăng lúc 29-7-2013 19:34:31 | Chỉ xem của tác giả
Chương 18

THĂM LÂU ĐÀI SITTAFORD


Emily đang bước vội lên sườn núi thoai thoải về phía lâu đài Sittaford, trong làn sương mù dầy đặc đang tan dần, thì có tiếng gọi.
- Xin lỗi, cô có nhìn thấy con chó nào quanh đây không?
Emily giật nảy người, ngoái đầu lại. Một người đàn ông cao lênh khênh, gầy nhẳng, đứng bên trong hàng rào một ngôi biệt thự, da rám nắng, mắt đỏ ngầu, tóc hoa râm nhìn cô. Emily đoán được ngay ông ta la đại úy Wyat, chủ ngôi biệt thự số 3.
- Không, tôi không nhìn thấy - Emily đáp.
- Con chó ấy dễ bị xe ôtô cán đấy. Tôi vừa nhìn thấy một xe tải chở đầy người, chắc là nhà báo. Họ tìm tài liệu về Trevelyan.
- Ông có quen với đại úy Trevelyan không? - Emily hỏi.
Cô biết chuyện con chó chỉ là ông ta viện cớ để bắt chuyện với mình, lúc này đang là nhân vật được cả xóm này quan tâm.
- Tất nhiên. Tôi mua ngôi biệt thự này của ông ta.
- Ông thấy đại úy thế nào?
- Keo kiệt. Theo hợp đồng nhà, ông ta phải sơn màu, nhưng ông ta vẫn giữ nguyên một màu như trước.
- Ông không ưa đại úy Trevelyan?
- Tôi thường xuyên cãi nhau với ông ta đấy... Tôi tự nhận là khó tính và hay gây gổ với xung quanh, nhưng Trevelyan quá quắt lắm kia. Đã thế, ông ta lại tự coi là kẻ có quyền hành, bất cứ lúc nào cũng gõ cửa nhà người ta, không kể giờ giấc nào hết. Bây giờ thì xóm này nhẹ đi được rồi - Đại úy Wyat nói giọng mãn nguyện.
- Vậy à?
- Tôi có tên đầy tớ da đen - ông ta hét - Abdul!
Một thanh niên da đen, cao lớn, quấn trên đầu tấm khăn rằn, chạy đến.
- Mời cô vào chơi - Đại úy Wyat nói.
- Xin ông đại úy tha lỗi, để lúc khác. Lúc này tôi đang có việc bận.
- Cô bận à? Chà, con người thời nay lúc nào cũng tất bật. Như thế thì sống để làm gì kia chứ? Sống là một nghệ thuật, cô biết không? Tôi sẵn sàng dạy cho ai muốn học cái nghệ thuật ấy.
Emily thầm cười, chạy đi.
Cửa tòa lâu đài to và bằng gỗ sồi rất dày. Dây kéo chuông bằng đồng sáng loáng. Một cô hầu mặc sạch sẽ, dáng người xinh xắn ra mở của.
- Thưa tiểu thư, bà chủ hôm nay không tiếp khách.
Emily hiểu rằng đã có nhiều nhà báo đến đây trước cô.
- Tôi chỉ chuyển một lá thư của bà Percehouse gửi phu nhân Willett.
Mặt cô hầu dịu xuống, cô nói:
- Nếu vậy, xin mời tiểu thư vào nhà.
Emily bước vào gian tiền sảnh rộng thênh thang, trải thảm sang trọng. Lát sau cửa bên trong mở. Một cô gái trạc tuổi Emily bước ra, vẻ mặt lo lắng.
- Chào tiểu thư - Cô gái chìa tay bắt - Mẹ tôi xin lỗi, vì trong người không được khỏe.
- Có lẽ tôi đến vào giờ này không thích hợp?
- Không đâu. Chị nấu bếp đang ghi ra giấy công thức làm thứ bánh bà Percehouse yêu cầu. Tiểu thư là người nhà bà Percehouse và mới đến đây thăm bà ấy phải không?
Emily thầm cười. Chỉ những người trong lâu đài này mới không biết cô là ai, và đến đây có việc gì.
- Không đâu. Tôi nghỉ ở nhà bà Curtis, chỉ nhân sang chơi bà Percehouse...
- Tôi hiểu.
Emily ngắm nghía tòa lâu đài:
- Có phải đây là lâu đài của đại úy Trevelyan vừa qua đời không, thưa tiểu thư?
- Vâng, đúng thế. Ông đại úy chết một cách khủng khiếp quá!
- Tôi nghe nói về chuyện hồn ma của ông ấy báo tin. Tiểu thư có thể kể lại cho tôi nghe về câu chuyện chơi trò "bàn ma" chiều hôm trước được không?
- Ôi, có lẽ suốt đời không bao giờ tôi quên được cái buổi chiều hôm ấy. Tôi còn nhớ lúc bật đèn lên, vẻ mặt mọi người đều hoảng hốt một cách đến sợ, chỉ trừ ông Duke và thiếu tá Burnaby. Nhất là anh Garfield thì mặt xanh không còn một giọt máu.
- Rất tiếc là tôi không được dự trò chơi hôm ấy ở đây.
- Tôi thì lại tiếc là đã tham dự nó. Sau đấy, thiếu tá Burnaby kiên quyết xuống thị trấn thăm ông bạn. Ai can cũng không được. Từ lúc đó mọi người chúng tôi hồi hộp chờ, cho đến sáng hôm qua, khi nghe tin về vụ án mạng, tất cả chúng tôi đều kinh hoàng... Không ai có thể nghĩ "hồn ma" đâm ra là chuyện có thật.
Cô hầu ra, bưng chiếc khay trên đặt một tờ giấy đến trước mặt cô chủ. Violette cầm tờ giấy, đọc lướt qua rồi gấp lại, đưa Emily.
- Tiểu thư đến thật đúng lúc. Vụ án mạng vừa qua đám người làm cho chúng tôi hốt hoảng, họ đòi thôi việc để về nhà. Tối hôm qua mẹ tôi nổi cáu, bảo tất cả bọn họ hãy chuẩn bị hành lý để về. Chỉ trưa nay là nhà không còn đầy tớ nào nữa. Chúng tôi sẽ chỉ thuê một người hầu phòng và một người nấu bếp thôi.
- Tôi xin mạo muội hỏi tiểu thư một câu được không? Tại sao phu nhân và tiểu thư lại chọn nơi nghỉ mùa đông là cái xóm heo hút và lạnh giá này?
- Hai mẹ con tôi thích phong cảnh nơi đây - Nhưng khi nói câu đó, Violette cúi đầu, cố tránh không gặp luồng mắt của Emily.
- Thôi, cảm ơn tiểu thư, tôi xin phép.
Trước khi ra khỏi nhà, Emily kín đáo ném đôi găng tay lên chiếc bàn nhỏ ở góc tường gần đó.
Tiễn khách ra ngoài cửa, Violette quay vào, khép cửa lại, nhưng Emily để ý thấy cô ta không vặn chìa khóa. Ra đến cổng sắt, cô bèn rón rén quay trở lại. Cô xoay nhẹ đấm cửa, rón rén đi vào nhà. Ngoài gian tiền sảnh không có ai.
Emily nhẹ chân bước đến chân cầu thang gác, lắng nghe động tĩnh trên gác. Không thấy gì, cô rón rén bước lên từng bậc, vừa đi vừa hồi hộp lắng nghe. Tim cô đập thình thịch. Emily không thể viện cớ để quên đôi găng tay trên tầng hai được. Vẫn chưa nghe thấy gì, cô lên thêm bậc nữa. Có tiếng phụ nữ trò chuyện. Tiếng trò chuyện ngừng lại.
Emily vội vã chạy thật nhẹ xuống thang gác.
Liền sau đó, Violette xuống. Thấy Emily đang tìm kiếm thứ gì, cô hỏi:
- Tiểu thư để quên thứ gì à?
- Vâng, đôi găng tay! May quá, đây rồi? Thôi, xin phép tiểu thư - Emily nói rồi bước nhanh ra cửa.
Nhưng lúc nãy cô đã nghe thấy câu nói cuối cùng của Violette nói với mẹ: "Lạy Chúa! Bao giờ mới đến tối đây!"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách