|
Ở khắp nơi người ta chờ đợi bình minh đến, nhưng không ai lo lắng bằng người Đức. Bây giờ một dấu hiệu xấu mới đã xuất hiện trong mớ thông điệp được chuyển đến sở chỉ huy của Rommel và Rundstedt. Dọc theo bờ biển các đơn vị hải quân của Đô đốc Krancke đang phát hiện tiếng tàu biển – không chỉ 1 hay 2 chiếc như trước, mà với số lượng lớn. Trong hơn 1 tiếng các báo cáo đã tăng lên. Lúc gần 5:00 sáng, vị tướng kiên trì Pemsel của Tập đoàn quân 7 gọi cho tham mưu trưởng của Rommel, Thiếu tướng Speidel và nói thẳng thừng: “Tàu đang tập trung trong khoảng giữa cửa sông Vire và Orne. Chúng đưa đến kết luận là cuộc đổ bộ và tấn công quy mô lớn của địch vào Normandy sắp xảy ra”.
Tại sở chỉ huy OB West ngoại ô Paris, Thống chế Gerd Von Rundstedt cũng đã đi đến một kết luận tương tự. Đối với ông đòn tấn công sắp nhằm vào Normandy vẫn giống như một sự “nghi binh” và không phải cuộc đổ bộ thực sự. Mặc dù vậy Rundstedt đã hành động mau lẹ. Ông lệnh cho 2 sư đoàn xe tăng hùng hậu – Sư đoàn Panzer SS 12 và Sư đoàn Panzer Lehr, đều là lực lượng dự bị nằm gần Paris – tập hợp và tiến về phía bờ biển. Về lý thuyết các sư đoàn này do tổng hành dinh OKW của Hitler nắm và không thể điều động nếu không có sự cho phép đặc biệt của Quốc trưởng. Nhưng Rundstedt đã mạo hiểm; ông không thể tin là Hitler có thể phản đối hay huỷ lệnh đó. Lúc này, tin tưởng mọi dấu hiệu cho thấy Normandy là nơi Đồng minh sẽ “tấn công nghi binh”, Rundstedt chính thức yêu cầu OKW điều động các đơn vị dự bị. Điện của ông viết, “OB West chắc chắn rằng đây thực sự là một chiến dịch lớn của địch và chỉ có thể đối phó thành công nếu hành động ngay lập tức. Nó bao gồm việc chuyển giao ngay hôm nay các đơn vị dự bị chiến lược sẵn có… Sư đoàn SS 12 và Sư đoàn Panzer Lehr. Nếu được tập hợp nhanh chóng và khởi hành sớm họ có thể tham chiến ngay trong ngày. Do đó trong trường hợp này OB West đề nghị OKW chuyển giao lực lượng dự bị”. Đây là một bức điện chiếu lệ, đơn giản chỉ là để ghi vào hồ sơ.
Sư đoàn Panzer Lehr.
Tại tổng hành dinh Hitler ở Berchtesgaden trong khí hậu êm dịu ở miền nam Bavaria, thông điệp trên được chuyển tới văn phòng của Chuẩn thống chế Alfred Jodl, Cục trưởng Tác chiến. Jodl đang ngủ và các sĩ quan tin rằng tình hình chưa nghiêm trọng đến mức phải quấy rầy ông. Bức điện có thể đợi.
Cách đó chưa đến 5km, tại nhà nghỉ trên núi của Hitler, Quốc trưởng và người tình Eva Braun cũng đang ngủ. Hitler đã đi nghỉ như thường lệ lúc 4:00 sáng và bác sĩ riêng Morell đã cho ông ta một liều thuốc ngủ (giờ ông ta không thể ngủ nếu thiếu nó). Lúc khoảng 5:00, phụ tá hải quân của Hitler, Đô đốc Karl Jesko von Puttkamer bị đánh thức bởi cuộc gọi từ sở chỉ huy của Jodl. Người gọi điện – Puttkamer không thể nhớ ra là ai – nói rằng đã có “dấu hiệu cuộc đổ bộ lên Pháp”. Vẫn chưa biết chính xác điều gì - thực tế, Puttkamer được thông báo rằng “những thông điệp đầu tiên hoàn toàn mơ hồ”. Puttkamer có nghĩ là Quốc trưởng nên được biết không? Cả hai trao đổi và quyết định không đánh thức Hitler. Puttkamer nhớ lại rằng “dù sao cũng không có gì nhiều để báo cáo, và chúng tôi đều lo ngại rằng nếu bị đánh thức vào lúc này, ông ta có thể sẽ lại bị một cơn kích động vô tận luôn luôn dẫn tới những quyết định điên rồ nhất”. Puttkamer quyết định rằng buổi sáng là thời gian thích hợp để báo tin cho Hitler. Ông tắt đèn và quay vào ngủ tiếp.
Ở Pháp, các tướng lĩnh OB West và Cụm quân B ngồi xuống chờ đợi. Họ đã báo động quân đội và yêu cầu các đơn vị xe tăng dự bị; giờ, nước đi tiếp theo là của Đồng minh. Không ai đoán được tầm cỡ của cuộc tấn công sắp tới. Không ai biết hay thậm chí đoán được quy mô hạm đội Đồng minh. Và mặc dù mọi thứ đang hướng về Normandy, không ai thực sự chắc chắn hướng chính sẽ là ở đâu. Các tướng lĩnh Đức đã làm tất cả những gì có thể. Phần còn lại phụ thuộc vào những người lính thường của Wehrmacht bảo vệ bờ biển. Bỗng nhiên họ trở nên quan trọng. Từ những công sự phòng thủ, các binh sĩ của Đế chế nhìn ra biển, tự hỏi đây là cuộc báo động tập luyện hay cuối cùng điều đó đã thực sự đến.
*
* *
Thiếu tá Werner Pluskat trong căn hầm nhìn xuống bãi Omaha không được biết gì từ cấp trên từ lúc 1:00 sáng. Anh thấy lạnh, mệt và bực dọc. Anh cảm thấy bị cô lập. Anh không hiểu vì sao không có thông báo gì từ cả trung đoàn lẫn sư đoàn. Thực tế, việc chiếc điện thoại nằm yên cả đêm chắc chắn là dấu hiệu tốt; nó có nghĩa không có gì nghiêm trọng xảy ra. Nhưng còn lính dù, những đoàn máy bay khổng lồ? Pluskat không thể trút bỏ cảm giác lo lắng cồn cào. Một lần nữa anh quay ống kính về bên trái, bắt lấy hình dáng tối đen của bán đảo Cherbourg và bắt đầu quan sát phía chân trời. Trong ống kính vẫn là màn sương phủ thấp đó, vẫn ánh trăng mờ ảo đó, vẫn mặt biển bập bềnh với những vệt trắng đó. Không có gì thay đổi. Mọi thứ dường như vẫn bình yên.
Trong căn hầm, phía sau anh chú chó Harras đang nằm ngủ. Gần đó, Đại úy Ludz Wilkening và Trung úy Fritz Theen khe khẽ trao đổi. Pluskat nhập bọn với họ. “Vẫn không thấy gì”, anh nói, “tôi nghỉ đây”. Nhưng anh bước lại lỗ châu mai và đứng nhìn khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi bầu trời. Anh quyết định quan sát thêm một lần nữa.
Mệt mỏi, anh lại xoay ống kính về bên trái. Anh chậm chạp dò theo đường chân trời. Anh đến đúng trung tâm vịnh. Ống kính khựng lại. Pluskat căng thẳng, tập trung nhìn chằm chằm.
Phía sau màn sương mỏng và loãng, phía chân trời hiện ra đầy những tàu – đủ mọi kích cỡ và hình dáng, những chiếc tàu cơ động xuôi ngược liên tục như thể chúng đã ở đó hàng giờ. Phải có đến hàng nghìn chiếc. Bằng cách nào đó, một hạm đội ma quái đã hiện ra từ hư không. Pluskat chết lặng, nhìn với sự hoài nghi, không nói nên lời, di chuyển theo cách anh chưa bao giờ làm. Vào thời điểm đó, người lính trong Pluskat sụp đổ. Anh kể rằng trong những giây phút đầu tiên ấy, anh biết một cách bình tĩnh và chắc chắn, “đó là sự kết thúc cho nước Đức”.
Pluskat quay lại Wilkening và Theen và với một sự thờ ơ lạ lùng, nói đơn giản, “Đó là cuộc đổ bộ. Các anh hãy tự xem đi”. Rồi anh nhấc máy gọi cho Thiếu tá Block ở sư đoàn bộ 352.
“Block”, Pluskat nói, “đó là cuộc đổ bộ. Phải có đến mười nghìn tàu ở ngoài này”. Ngay khi nói những từ đó, anh cũng biết là chúng nghe không thể tin được.
“Bình tĩnh đi, Pluskat!”, Block ngắt lời, “Quân Mỹ và Anh hợp lại cũng không có ngần đấy tàu. Không ai có ngần đấy tàu!”.
Sự nghi ngờ của Block đã đưa Pluskat ra khỏi trạng thái bàng hoàng. Anh đột nhiên hét lên, “Nếu anh không tin thì đến đây và tự nhìn đi. Thật quái dị! Thật không thể tin được!”.
Một giây im lặng, rồi Block hỏi, “Những tàu đó hướng vào đâu?”
Pluskat, ống nghe trong tay, nhìn qua lỗ châu mai của căn hầm và trả lời, “Vào chỗ tôi”. |
|