|
Chương 6
Một bất trắc mới
Để tiếp đãi các bạn, tôi chuẩn bị đơn giản :
kiếm một cặp cá bơn, một đùi cừu nhỏ và ít patê bồ câu. Sau đó tôi chuẩn bị các vật liệu pha rượu punch, giao cho ông Micawber pha chế. Rồi tự bày bàn ăn xong, tôi bình tĩnh chờ đợi mọi người.
Đến giờ đã định, ba khách mời cùng đến. Cổ cồn sơ mi của ông Micawber to hơn mọi khi, và ông đeo một ru băng mới ở kính kẹp mũi. Bà Mi-cawber bọc mũ vải trong giấy màu xám. Traddles đưa tay cho bà Micawber khoác.
Tôi nhờ ông Micawber pha giúp tô rượu punch và đưa chanh cho ông. Trước đó, ông đang buồn rũ vì bị ngừng cấp nước máy do thiếu tiền trả cho công ty. Trong nháy mắt ông hết buồn ngay. Tôi chưa thấy người đàn ông nào khoái mùi thơm của vỏ chanh, đường, rượu rhum và hơi nước sôi như ông Micawber hôm đó..Tôi đoán là sau khi chiên cá bơn bà Crupp bị mệt, bởi vì bữa ăn bị ngừng giữa chừng. Chiếc đùi cừu bề ngoài tai tái, bên trong còn đỏ nguyên, chưa kể như có chất gì lạ phủ lên nom như bột, từ đó có thể kết luận là nó bị rơi xuống bếp gio. Lẽ ra nước thịt tiết ra có thể cho chúng tôi biết được vài điều về chuyện này, nhưng chẳng có nước thịt.
Người hầu bàn để nó chảy hết tiệt xuống cầu thang còn nguyên một vệt dài.
Còn về patê bồ câu nom không đến nỗi xấu nhưng lại là pa tê rởm. Dưới lớp vỏ chẳng có gì mấy.
Tóm lại, bữa tiệc kể như thất bại, nếu ông Mi-cawber không nảy ra sáng kiến kiếm chiếc cặp lưới nướng chả.
Trong bếp có một chiếc cặp lưới sáng nào cũng dùng để nướng một lát mỡ cho tôi. Họ mang ra và chúng tôi thực hiện sáng kiến của ông Micawber. Traddles thái đùi cừu thành lát, ông Mi-cawber tẩm tiêu, muối và mù tạc. Tôi xếp chúng lên lưới, lấy chiếc nĩa lật giở, rồi tôi gắp thịt ra trong khi bà Micawber hâm món sốt nấm trong chiếc tô nhỏ.
Thế là thành một yến tiệc thực sự. Rượu punch ngon tuyệt và được hết thảy mọi người hưởng ứng.
Câu chuyện xoay quanh những điều mong ước của ông Micawber. Quả là đến lúc này ông chưa gặp may, nhưng có lẽ cũng sắp thay đổi.
- Tôi sẽ đăng quảng cáo trên báo, kể rõ về bản thân tôi và những hiểu biết của tôi, - ông Micawber giải thích, - chắc chắn rằng lần này tôi sẽ gặp vận may.
- Đăng lời quảng cáo đắt tiền đấy, - Tôi đánh bạo nói với đôi chút ngập ngừng.
- ông Micawber, - vợ ông nói, - sẽ kiếm ra tiền bằng cách xuất trình một hối phiếu.
Lúc ra về, ông Micawber giúi vào tay tôi một bức thư, rỉ tai bảo khi nào rỗi thì đọc. Trong khi vợ chồng ông Micawber xuống cầu thang, Trad-dles đã định bước theo, tôi giữ anh lại một lát và nói:
- Anh Traddles ạ, ông Micawber không có ý định xấu, con người tội nghiệp, nhưng nếu ở địa vị anh, tôi sẽ không cho ông ta vay gì hết.
- Copperfield thân mến, - Traddles mỉm cười nói, - tôi có đâu mà cho vay. Quả là tôi mới ký một hối phiếu cho ông ấy. Nhưng ông ấy nói với tôi rằng ông đã trả tiền cho hối phiếu ấy!
Tôi trở vào phòng thay quần áo thì bức thư của ông Micawber rơi xuống đất. Bức thư viết trước.bữa ăn một tiếng rưỡi. Bức thư ấy viết với câu cú thông thường của ông những khi ông lâm vào tình thế tuyệt vọng.
"Thưa ông... vì tôi không dám gọi là Copper-field thân mến của tôi. Điều cần thiết là ông biết cho rằng kẻ ký tên dưới đây đã phá sản. Thông báo hiện thời được thảo có sự chứng kiến của một con người trong tình trạng gần say và là kẻ làm thuê cho một hãng cầm đồ. Người ấy có quyền sở hữu hợp pháp nhà cửa này bởi tiền thuê nhà không được trả. Bản kiểm kê do con người ấy xác lập không những bao gồm mọi thứ tài sản cá nhân của người ký tên dưới đây, người thuê theo năm căn nhà này, mà gồm cả đồ dùng và tài sản của ông Thomas Traddles, người thuê lại.
Nếu một giọt đắng ngắt chưa được rót vào chiếc cốc đầy tràn hiện đang đưa lên môi kẻ ký tên dưới đây, thì giọt đắng ấy ở trong sự việc đau đớn là một hối phiếu do ông Thomas Traddles ghi chuyển nhượng cho kẻ ký dưới đây số tiền là hai mươi ba bảng, bốn si linh và chín xu đã hết hạn và chưa được chi trả. Cầu cho tro bụi vĩnh viễn lấp kín đầu Wilkins Micawber".
Traddles tội nghiệp ! Tôi biết khá rõ về ông Micawber nên chắc chắn rằng ông ta sẽ hồi phục sau đòn này, nhưng sự yên tĩnh của tôi bị xáo trộn đêm hôm đó bởi nhớ đến Traddles và người con gái vị mục sư Devonshire.
Chị giúp việc Peggotty của tôi cho biết ông Barkis ốm nặng, tôi đi ngay Yarmouth. Sau khi ông Barkis mất, chị Peggotty đến Luân Đôn, tại đây nhiều công việc đang chờ chị. Nỗi ngạc nhiên của tôi không sao tả nổi vào một hôm tôi cùng chị giúp việc cũ về nhà, đã thấy bà cô tôi cùng ông Dick và bà Crupp ở đó. Bà cô tôi ngồi trên một đống hòm siểng, lồng chim để trước mặt và con mèo trên đầu gối của bà.
- Bà thân mến của cháu, niềm vui đến thật bất ngờ !
Bà cháu tôi âu yếm ôm hôn nhau và tôi bắt tay thân mật ông Dick.
- Nào ! - Bà cô tôi nói với chị Peggotty đang run sợ trước sự hiện diện của bà, - chị có khỏe không?
- Chị Peggotty, - tôi nói với chị, - chị còn nhớ bà cô em không ?
- Chết chửa, cháu ơi ! - Bà cô tôi kêu lên, -đừng gọi chị ấy bằng cái tên man dã đó nữa ! Sau khi lấy chồng, chị ấy đã rũ bỏ cái tên đó rồi. Bây giờ tên chị là gì, chị P. ? - Cô tôi hỏi.
- Barkis, thưa bà! - chị Peggotty cung kính đáp. - Nào Bakis, - cô tôi nói tiếp, - chị có khỏe không ? Tôi hy vọng là chị vẫn được khỏe chứ ?
Chị Peggotty vồn vã nắm lấy bàn tay cô tôi chìa ra cho chị, và rạp mình cúi chào.
Cô tôi cho bà Crupp lui, bà ta đang rất tò mò và bảo mang cho cô chén trà.
Tôi hiểu khá rõ bà cô tôi nên đoán rằng bà có điều quan trọng muốn nói với tôi.
- Trot, - bà nói với tôi khi uống xong chén trà... Barkis, chị không cần ra ngoài !... Trot, cháu đã tin vào bản thân cháu hơn chưa ?
- Cháu hy vọng được như thế, thưa bà.
- Vậy, cháu thân yêu, - bà nói trong khi chăm chú nhìn tôi, - cháu có biết vì sao bà lại ngồi trên đám hành lý của mình ở đây không ?
Tôi lắc đầu, chịu không đoán được.
- Bởi vì đó là tất cả tài sản còn lại của bà, -cô tôi nói, - bởi vì bà đã bị sạt nghiệp cháu ạ.
Nếu như cả ngôi nhà trong đó có chúng tôi rơi tòm xuống sông, tôi tin bà cũng không dữ dội bằng cái đòn này.
- Phải, Trot thân yêu ạ, - bà cô tôi đặt tay lên vai tôi, bình thản nói, - bà đã bị sạt nghiệp. Tất cả những gì bà còn lại trên đời ở cả đây trừ ngôi nhà nhỏ bà giao cho Jeannette cho thuê. Barkis, để tiết kiệm chị có thể đi tìm chút gì ăn tối. Cái gì cũng được, chỉ cho tối nay thôi.
Sau khi định thần lại, tôi đề nghị dẫn ông Dick đến nhà một người buôn nến, vừa vặn ông ta có một buồng nhỏ cho thuê. Căn buồng ấy rất hợp với ông Dick. ông có vẻ hớn hở và dường như không hiểu tình trạng trầm trọng của hoàn cảnh cô tôi đang lâm vào.
Tôi thử giải thích cho ông. Cuối cùng ông cũng hiểu ra vì tôi thấy ông tái mặt đi và nước mắt ròng ròng trên má.
- Trotwood, - ông nói với tôi, - vậy ta có thể làm gì đây ?
- Điều duy nhất ta cần làm, ông Dick ạ, là tỏ ra bình tâm, đừng để bà cô tôi thấy chúng ta băn khoăn biết mấy về công việc của bà.
Trong khi chúng tôi ăn tối, cô tôi giữ vẻ bình tĩnh có thể nêu gương cho tất cả chúng tôi. Bà tỏ ra rất dễ thương với chị Peggotty.
Khi chỉ có hai bà cháu, bà nói với tôi :
- Trot này, bình thường bà không ưa những người mới gặp, nhưng Barkis của cháu không làm cho bà mất cảm tình, cháu có thấy không ?
- Thưa bà, không có gì làm cháu vui thích hơn là bà đã đánh giá cao chị ấy..- Chị ta yêu cháu hết lòng, Trot ạ. |
|