Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: alice2000phuong
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Thực - Xuất Bản] David Copperfield | Charles Dickens (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 24-9-2013 20:15:40 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7
Hôn lễ

Tôi quen dần với cuộc sống mới. ông Dick chép các chứng thư cho Traddles với niềm hào hứng. Bà cô tôi tiến hành tu bổ nội thất khiến chúng tôi có vẻ mới được hưởng một gia tài hơn là sạt nghiệp.

Đã đến lúc chị Peggotty phải từ giã chúng tôi.

Nước mắt vòng quanh, chị bắt tay tôi hứa rằng nếu tôi cần tiền tôi sẽ phải hỏi chị.

Tôi hứa với chị lúc nào tôi cần vay tiền của ai, thì người ấy sẽ là chị.

- Và rồi, bé yêu của chị, - chị nói tiếp thật khẽ, - em nói với Dora rằng chị rất muốn gặp cô ấy, dù chỉ một phút thôi; nói thêm với cô ấy rằng trước khi cô làm lễ cưới với bé trai thân yêu của chị, chị sẽ tới để sửa soạn nhà cửa các em cho đàng hoàng, nếu các em đồng ý.

Vừa đúng tối hôm ấy tôi phải đến một chỗ chắc chắn gặp được Dora. Tôi đã ngốc nghếch.không chuẩn bị cho nàng nghe những gì tôi sắp nói, mà đột nhiên hỏi độp nàng rằng liệu nàng có thể quyết định lấy một gã ăn mày hay không. Hãy tưởng tượng nỗi khiếp sợ của nàng ! Tiếng ăn mày, đối với nàng, hiện lên một khuôn mặt nhăn nheo, đội chiếc mũ vải bông, kèm đôi nạng, một chiếc chân gỗ hay một con chó mõm ngậm chiếc bát gỗ. Vậy là nàng ngớ người nhìn tôi nom rất nực cười.

- Dora, - tôi nghiêm nghị nói, - anh bị phá sản rồi.

Cô òa lên khóc.

- Một chiếc bánh mỳ kiếm bằng mồ hôi của chính mình, - tôi nói với nàng, - còn ngọt ngào hơn một bữa tiệc trả giá bằng một gia tài thừa kế.

- Em không muốn nghe nói đến bánh mì, -nà ng hăng hái tiếp lời, -hàng ngày Jip phải có món sườn cừu vào bữa trưa, nếu không nó chết mất.

Tôi giải thích với nàng rằng Jip có thể vẫn có sườn cừu đều đều như thường lệ. Tôi vẽ cho nàng một cuộc sống khiêm nhường và độc lập chúng tôi sẽ sống, nhờ lao động của tôi.

Nàng duyên dáng, nhưng tôi không ngăn nổi ý nghĩ cảm thấy nàng chẳng giúp ích được mấy nỗi trong hoàn cảnh hiện thời.

- Dora, anh có thể nói với em một lời hay không ?

- ồ ! Em xin anh, chúng mình đừng nói về cuộc sống hiện tại. Anh có biết là những chuyện ấy làm em hoảng sợ biết bao !

- Anh muốn em xem xét sự vật theo cách khác, - Tôi nói tiếp - anh muốn những chuyện ấy khơi dậy cho em lòng can đảm và nghị lực.

- Không, không, em xin anh, quá là khủng khiếp.

- Nhưng có gì đâu nào, cô bé thân yêu của anh.

- Tôi vui vẻ nói, - chỉ cần đôi khi em quan tâm một chút đến thực tế và thỉnh thoảng làm những việc nội trợ cho ba em để gắng có vài thói quen...

Như... việc theo dõi thu chi chẳng hạn.

Cô bé tội nghiệp nghe thấy thế khẽ kêu một tiếng giống như nức nở. Song tôi nài nỉ, tôi nói về cuốn cẩm nang làm bếp mà tôi sẽ gửi cho nàng...

Nhưng nàng tỏ ra tuyệt vọng đến nỗi tôi tự hỏi phải chăng hủy bỏ ý định cải cách của tôi thì tốt hơn ít nhất là trong lúc này.

Tôi về hơi sớm, chia tay với Dora, trong lòng khá thất vọng. Tôi chỉ càng quyết tâm hơn dốc sức làm việc để thành công.

Sau ba bốn tháng tôi tự cho là đã khá thành thạo tốc ký nên toan ghi bài nói của một trong.những tay hùng biện của hạ nghị viện. Nhưng việc bị thất bại. Vậy là tôi đành thử ghi những bài nói dễ hơn do Traddles đọc cho tôi viết.

Một buổi sáng thứ bảy, trên đường đến văn phòng, tôi ngạc nhiên thấy các anh chàng khuân vác đứng ở lối cửa ra vào đang nói chuyện sôi nổi.

- Tai họa thật khủng khiếp, thưa ông Copper-field !

- Gì thế ? - Tôi kêu lên, - Có chuyện gì thế ?

- ông chưa biết à ? - Tiffey một người làm công có tuổi kêu lên, và tất cả những người làm công xúm quanh tôi.

- Không, - tôi đáp, - trong khi nhìn khắp mọi người.

- ông Spenlow... - Tiffey nói.

- Sao ?

- ông ấy chết rồi !

Tôi tưởng như đất sụt dưới chân.

Xe đón ông quay về không, người ta tìm thấy ông đã chết trên đường, có lẽ ông là nạn nhân của một vụ tấn công.

Những ngày sau đó, chúng tôi sắp xếp lại sổ sách giấy tờ của ông Spenlow. ông không có chúc thư để lại. Dần dần người ta phát hiện ra rằng vì bị câu thúc bởi lòng ham muốn nổi bật lên trong số các biện lý của Pháp viện, ông đã tiêu quá số thu nhập của văn phòng, và ông đã gây tổn hại nghiêm trọng đến số lợi tức cá nhân, vốn đã không nhiều lắm. Người ta bán tất cả đồ đạc trong nhà ông ở Norwood, rồi cho thuê căn nhà. Dồn tất cả, chỉ còn lại chưa đến một ngàn bảng.

Dora rất buồn khổ. Nàng chỉ còn hai bà cô, chị gái của ông Spenlow, không lấy chồng và hiện ở Putney.

Các bà đề nghị Dora về sống với họ.

- ồ phải rồi ! Các cô tốt bụng của cháu, - nàng nói với họ. - Các cô hãy cho cháu về Putney cùng với Jip !

Vậy là sau tang lễ vài ngày họ cùng quay về đó.

Để kéo tôi ra khỏi tình trạng rầu rĩ, bà cô tôi nghĩ đến việc gửi tôi đi Douvres, lấy cớ là để xem xét mọi việc tại ngôi nhà nông thôn của bà có tốt không. ông tiến sĩ Strong tốt bụng đồng ý cho tôi đi xa ít lâu và còn khuyến khích tôi kéo dài cuộc hành trình. Còn về nơi làm việc tại Pháp viện, tôi không phải lo gì về những việc phải làm tại đó.

Văn phòng tan rã từ khi ông Spenlow mất, và tôi bắt đầu thấy xót xa tiếc hơn bao giờ hết số tiền một nghìn bảng của bà cô tôi..ở Douvres mọi việc đều tốt. Tôi ở lại đó một đêm để hoàn tất vài việc lặt vặt, rồi sáng sớm hôm sau đi Canterbury. Đang độ mùa đông. Thời tiết lạnh và buốt khiến đầu óc tôi hơi phấn chấn trở lại.

Đến cửa nhà ông Wickfield, trong gian phòng tầng trệt chỗ làm việc cũ của Uriah Heep tôi thấy ông Micawber đang cắm cúi viết rất khẩn trương. ông mặc bộ đồ đen và thân hình nặng nề của ông hoàn toàn lấp đầy căn phòng nhỏ.

Thấy tôi, ông Micawber vừa mừng vừa hơi lúng túng.

Tôi hỏi ông có bằng lòng với cách xử sự của anh bạn Heep của ông hay không. ông ngó cửa xem đã đóng kín chưa, rồi hạ giọng đáp :

- Anh Copperfield thân mến, trong tình cảnh túng tiền thì người ta sẽ thấy mình ở vào một địa vị rất đáng buồn trước mặt phần lớn những người khác. Và rồi cái điều không cải thiện được địa vị đó, chính là lúc mà nỗi túng quẫn buộc anh phải xin ứng tiền lương trước kỳ hạn. Tôi chỉ có thể nói với cậu rằng anh bạn Heep của tôi đã sẵn sàng đáp lại lời kêu xin mà tôi không muốn ám chỉ rõ hơn làm gì.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 24-9-2013 20:17:19 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7
(tiếp theo)

- Tôi không nghĩ anh ta lại hào phóng tiền bạc đến thế.

- Tôi xin lỗi cậu, - ông Micawber nói với vẻ khiên cưỡng, - đấy là tôi nói điều đó theo kinh nghiệm của tôi.

- ông có hay gặp ông Wickfield không? - Tôi hỏi.

- Không mấy khi, - ông Micawber đáp, - nhưng ông ấy chẳng còn được tích sự gì.

- Tôi e rằng người cộng tác của ông Wickfield đã làm mọi cách để đạt được điều đó.

- Copperfield thân mến, tôi hy vọng không làm mất lòng người bạn thời trai trẻ của tôi, nhưng tôi có nhiệm vụ giữ riêng cho mình những ý kiến của tôi về công việc kinh doanh của Wick-field và Heep.

Tôi thấy rõ rằng ông Micawber đã thay đổi thái độ. Có thể nói những nhiệm vụ mới của ông áp đặt cho ông sự gò bó nặng nề, nhưng tôi không có quyền cho rằng mình bị xúc phạm.

Tôi chia tay ông ngay và nhờ ông chuyển những lời chúc tốt đẹp đến gia đình ông.

Agnès ngồi trong phòng cô, gần lò sưởi, mải viết trên chiếc bàn gỗ trạm trổ cũ.

- ồ ! -Tôi nói với nàng, - Agnès, lâu không gặp em, anh rất nhớ.

- Thật thế ư ? - Nàng đáp, - Chúng ta xa nhau đã lâu đâu mà..Nàng ngẩng đầu và chìa tay cho tôi. Khuôn mặt nàng mới tuyệt vời làm sao !

Tôi kể cho nàng nghe tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi chúng tôi xa nhau, việc làm chỗ tiến sĩ Strong, cái chết của ông Spenlow, sự ra đi của Dora.

- Và giờ đây, - tôi nói, - anh hoàn toàn trông cậy ở em.

- Nhưng anh Trotwood ạ, không phải là trông cậy vào em mà là vào Dora chứ.

- Dora rất ngay thẳng, - tôi đáp, - nhưng cuối cùng thì khó mà..., anh không biết diễn tả thế nào Agnès ạ... Nàng nhút nhát, nàng dễ dàng hoảng sợ, để anh kể em nghe.

Tôi kể cho Agnès tất cả và nàng nhẹ nhàng trách tôi về sự thô bạo với một cô bé nhút nhát và không có kinh nghiệm.

- Bây giờ anh phải làm gì ?

- Em cho rằng, - Agnès khuyên tôi, - cách thức thích đáng duy nhất là viết thư cho các bà cô của cô bé.

Tôi đồng ý và quyết định viết luôn trong ngày hôm ấy.

Tôi xuống nhà thăm ông Wickfield và Uriah Heep. Tôi thấy Uriah đã dọn đến một văn phòng mới còn tỏa mùi vôi vữa và được xây trong khuôn viên. Chưa hề có bộ dạng nào thấp hèn hơn lại có mặt giữa đám sách vở và giấy tờ như vậy. Hắn tiếp tôi với sự khúm núm quen thuộc. Hắn dẫn tôi vào phòng làm việc của ông Wickfield, hay nói đúng hơn là cái bóng bàn giấy cũ của ông vì nó đã bị tước đi một loạt tiện nghi để phục vụ cho người cộng sự mới của ông.

Ông Wickfield và tôi chào hỏi nhau trong khi Uriah đứng trước lò sưởi, đưa bàn tay xương xẩu xoa cằm.

Buổi tối, trong bữa ăn, Uriah cao hứng nói rất nhiều. Hắn hỏi mẹ hắn xem liệu đã đến lúc hắn nghĩ đến chuyện lấy vợ chưa, và một lần nữa hắn ném sang Agnès một cái nhìn đến mức tôi có thể đánh đổi tất cả để được phép đập chết hắn.

Cuối bữa ăn, Uriah muốn nâng cốc chúc sức khỏe ông Wickfield.

- Tôi chỉ là một nhân vật thật hèn mọn để đề nghị các vị chúc sức khỏe cho ông, - Uriah nói, -nhưng tôi cảm phục ông hay đúng hơn là tôi tôn sùng ông.

Ông Wickfield bắt đầu nức nở. ông nói :

- Tôi không biết tôi đã làm những gì trong cơn mê, nhưng hắn thì biết, hắn luôn đứng bên cạnh tôi để gợi ý những gì tôi phải làm. Cậu thấy đấy, hắn đã xích hòn sắt vào chân tôi; hắn ở trong.nhà tôi, hắn nhòm ngó vào mọi công việc của tôi.

Thử hỏi tôi có thể nói với cậu cái gì thêm nữa ?

Agnès đến tìm cha cô và vừa dịu dàng dìu ông đi cô vừa an ủi ông. Uriah lúng túng muốn xin lỗi.

Tôi không nói với hắn lời nào, và leo lên căn phòng nhỏ yên tĩnh nơi trước kia Agnès vẫn hay đến ngồi gần tôi khi tôi làm việc. Tôi ở đó một mình tới khuya, chẳng có ai tới. Tôi cầm lấy cuốn sách cố đọc; tiếng chuông điểm đúng nửa đêm và tôi đọc mà không biết mình đọc cái gì, thì Agnès đụng khẽ vào vai tôi.

- Sáng mai anh đi sớm, anh Trotwood, em đến chào anh.

Nàng khóc, nhưng khuôn mặt đã trở lại xinh đẹp và trong sáng.

- Cầu chúa ban phúc lành cho anh ! - Nàng nói và chìa tay cho tôi bắt.

Hôm sau tôi trở về Luân Đôn, sau khi xin ý kiến bà cô tôi và ông Dick tôi, đã gửi thư cho các bà cô của Dora.

ít lâu sau tôi nhận được hồi âm. Các bà cô nàng gửi lời thăm hỏi tôi, mời tôi đến đàm phán với họ về nội dung bức thư. Và tôi có thể đi cùng một người tin cẩn.

Tôi phúc đáp các bà cô Spenlow với những lời thăm hỏi kính trọng. Tôi rất vinh dự được đến thăm họ vào ngày giờ đã định và bạn tôi là Thomas Traddles sẽ cùng đi.

Các bà cô của Dora là hai bà già nhỏ thó quắt queo giống hệt như ông Spenlow. Sau khi hỏi han như thẩm vấn, họ cho phép tôi được gặp Dora, và cho phép tôi đến ăn chiều tại nhà họ vào các ngày chủ nhật lúc ba giờ và đến uống trà, trong tuần, lúc sáu giờ rưỡi chiều.

Tôi nỗ lực gấp đôi trong việc học tốc ký để đáp lại sự chờ đợi của Dora và lòng tin cậy của các bà cô nàng.

Agnès cùng cha nàng đến Luân Đôn thăm bà Strong trong nửa tháng. Dĩ nhiên, nhân lúc Agnès có mặt ở đây, tôi giới thiệu nàng với Dora. Dora chưa gặp đã sợ Agnès. Nhưng khi thấy Agnès nhìn mình với cặp mắt thật nghiêm trang và thật vui vẻ thật tư lự và nhân hậu, nàng khẽ thốt lên một tiếng kêu ngạc nhiên và vui sướng lao vào vòng tay Agnès áp má vào má Agnès.

Ngày lại ngày trôi qua. Tôi nghĩ rằng mọi chuyện đối với ông Micawber hết sức tốt đẹp. Vì vậy một hôm tôi rất kinh ngạc nhận được bức thư sau đây từ người vợ đáng yêu của ông:

"Anh Copperfield thân mến. Hẳn anh sẽ rất ngạc nhiên khi nhận được thư này. Và có lẽ càng.ngạc nhiên hơn khi tôi yêu cầu anh tuyệt đối giữ bí mật. Nhưng với tư cách vừa là một người vợ, vừa là một người mẹ, tôi cần giãi bày tâm sự, và vì tôi không muốn hỏi ý kiến họ hàng của tôi, tôi không còn biết có ai để có thể tin cậy tâm sự hơn là với người bạn cũ và người ở trọ cũ.

Anh Copperfield thân mến, anh biết rằng giữa tôi và ông Micawber xưa nay vẫn hoàn toàn tin cậy nhau. Vậy mà ông ấy đã thay đổi hoàn toàn. ông ấy làm ra vẻ dè dặt, bí mật. Cuộc sống của ông ấy trở nên bí ẩn đối với tôi, người đã chung niềm vui và nỗi buồn phiền cùng ông.

Nhưng chưa hết. ông Micawber thật rầu rĩ !

Ông ấy luôn tỏ ra nghiêm khắc, sống xa cách các con chúng tôi, ông không còn tự hào nói về hai bé sinh đôi nữa. Thậm chí ông còn lạnh lùng nhìn cháu bé vô tội mới ra đời trong gia đình chúng tôi.

Tôi cam đoan với anh rằng khó khăn lắm tôi mới nhận được ở ông những khoản tài chính cần thiết để chu cấp cho những khoản chi vốn đã bị thu hẹp rất nhiều.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 24-9-2013 20:18:57 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7
(tiếp theo)

Thật khó mà chịu đựng nổi. Lòng tôi tan nát.

Người bạn đau khổ của anh.

Emma Micawber." Giờ đây tôi đã trưởng thành ! Tôi đã hai mươi mốt tuổi. Tôi đã nắm được cái nghệ thuật của môn tốc ký : nó giúp tôi thu nhập rất đáng kể. Tôi là một trong số mười hai thư ký tốc ký thu thập những cuộc tranh luận tại Nghị viện cho một tờ báo buổi sáng.

Anh bạn Traddles thân mến của tôi, đã làm thử công việc ấy nhưng không phù hợp. Anh đành vui vẻ chịu thất bại.

Tôi cũng thử làm một việc nữa với nỗi e ngại và run sợ, tôi thử viết văn. Tôi gửi bản thảo đầu tiên của tôi cho một tờ tạp chí và được đăng. Từ đó tôi có thêm can đảm và tôi đã được đăng vài tiểu phẩm khác. Chúng bắt đầu mang lại cho tôi ít nhiều. Thu nhập của tôi lên tới ba trăm năm mươi bảng.

Cô Savinia và cô Clarissa, các bà cô của Dora, đã ưng thuận cho chúng tôi làm đám cưới. Các bà nói về chuyện quần áo mang theo và đồ đạc của cô dâu.

Cuối cùng ngày trọng đại tới. Tất cả những người tôi yêu quý đều đến dự lễ thành hôn của tôi.

Tôi cho rằng một đôi chim non nhỏ xíu có lẽ cũng hiểu biết về nghệ thuật nội trợ bằng hai chúng tôi, Dora và tôi. Chúng tôi có một người đầy tớ gái, và đương nhiên là chị ta trông nom công việc nội trợ cho chúng tôi. Chị ta làm cho cuộc sống của chúng tôi khó khăn biết bao, chị Marie-Jeanne!.Chị đã xuất trình với chúng tôi một chứng chỉ to như tờ áp phích, cứ theo chứng chỉ ấy thì chị biết làm mọi việc trên đời. Người ta cam đoan với chúng tôi rằng con người đáng quý đó giản dị và trung thực. Vậy là tôi sẵn sàng tin rằng hôm tôi thấy chị nằm lăn dưới chiếc chảo là chị bị lên cơn thần kinh và rằng người hót rác đã sơ ý không trả lại chúng tôi những chiếc thìa uống trà.

Nhưng chị ta khiến chúng tôi rất sợ. Chính chị là nguyên cớ gây nên cuộc cãi cọ đầu tiên của tôi với Dora.

- Em yêu quý, - tôi nói với Dora, - em có tin rằng Marie-Jeanne biết xem giờ không ?

- Sao thế anh ? - Dora ngẩng đầu ngây thơ hỏi lại.

- Em yêu, vì đã năm giờ mà đáng ra chúng ta phải được ăn từ lúc bốn giờ.

Dora nhìn đồng hồ treo tường vẻ lo lắng không yên.

- Em thân yêu, tốt nhất là em nên nói thẳng chuyện đó với Marie-Jeanne được không ?

- ồ không ! David, em xin anh, - Dora nói, -không bao giờ em dám đâu.

- Tại sao thế ? - Tôi nhẹ nhàng hỏi nàng.

- ồ ! - Dora kêu lên, - vì em là một con bé ngốc nghếch và chị ta biết rõ điều đó.

- Em của anh, sao em run lên thế !

- Vì em biết anh sắp mắng em, nàng nói giọng thảm thiết.

Tôi cố dỗ dành Dora nhưng nàng che mặt, lúc lắc những búp tóc quăn mà bảo.

- ôi ! Độc ác, anh thật là độc ác !

Tôi không biết làm gì nữa.

- Dora, em bé của anh !

- Không, em không phải là em bé của anh. Rõ ràng là anh bực bội vì đã lấy em, nếu không anh đã chẳng nói với em như thế !

Tôi lấy can đảm nói với nàng :

- Này, Dora ơi, hẳn em nhớ hôm qua chưa xong bữa tối, anh đã phải đi có việc, và hôm trước thịt bò làm anh đau bụng vì nấu chưa chín và anh vừa nuốt xuống đã phải chạy. Hôm nay bữa tối trong bụng chẳng có gì, và anh không dám kêu là chúng mình đã phải đợi ăn sáng rất là lâu, lại còn nước pha trà mà không sôi. Anh không có ý trách em, bé thân yêu của anh, nhưng tất cả những điều đó thật không dễ chịu cho lắm. - ôi ! Độc ác, anh thật là độc ác, làm sao anh có thể nói với em những điều khó chịu đến thế !

- Anh có trách em đâu, Dora. Cả hai chúng mình cần có nhiều điều phải học. Anh chỉ muốn em nên để mắt đến Marie-Jeanne cũng như bản thân em cũng nên tham gia tí chút vì lợi ích của em cũng như của anh.

- Em thực sự ngạc nhiên về sự tệ bạc của anh, - Dora vừa nói vừa nức nở, - Hôm nọ anh thèm ăn cá, chính em đã đi khá xa để mua về gây bất ngờ cho anh.

- Em thân yêu ! Anh rất biết ơn em về chuyện đó, thành thử anh không nỡ kêu ca rằng em đã sai lầm khi mua con cá hồi, vì nó quá to cho hai người ăn, và giá những sáu xu, đối với chúng mình là quá đắt.

- Anh bảo nó ngon kia mà, - Dora vừa nói vừa khóc.

Tôi tìm mọi cách dỗ dành nàng; nhưng tôi đã làm tổn thương sâu sắc trái tim non nớt tội nghiệp ấy. Tôi buộc lòng phải đi ra ngoài và trở về thật khuya, lòng đầy hối hận.

Về đến nhà đã thấy bà cô tôi đang chờ. Tôi lo lắng hỏi :

- Thưa bà, có chuyện gì thế?

- Không, Trot ạ - bà đáp - chỉ có Bông Hoa Nhỏ (tên bà gọi Dora) hơi buồn và bà ngồi lại với nó.

- Thưa bà, cháu cam đoan với bà, cứ nghĩ rằng Dora buồn là cháu thấy day dứt trong lòng. Nhưng cháu chỉ muốn nói một cách ngọt ngào và âu yếm với vợ cháu về những việc vặt trong nhà.

- Trot ạ, - bà nói, - cháu cần kiên nhẫn. Bông Hoa Nhỏ rất mảnh mai, chỉ chịu được gió nhè nhẹ mà thôi.

Sự hòa giải giữa Dora và tôi thật dễ dàng.

Chúng tôi chỉ phiền muộn về người đầy tớ.

Người anh họ của Marie-Jeanne đào ngũ, trốn trong hầm than nhà chúng tôi. Anh ta bị một tốp lính đồng ngũ khóa tay lôi ra làm chúng tôi rất ngạc nhiên. Điều này khiến tôi đủ can đảm đuổi việc chị Marie-Jeanne. Tôi còn được biết chị ta có thói mượn tên tôi đi vay những món tiền nhỏ của những người bán hàng cho gia đình. Tạm thời chúng tôi thuê bà Kidgerbury, một bà đầy tớ già khoe làm được công việc nội trợ, nhưng bà quá yếu nên không làm nổi. Một người quý hóa khác lại không ngừng ngã lăn lông lốc từ trên gác xuống chân cầu thang. Một cô gái khác đội mũ của Dora đi dự hội chợ ở Greenwich..Cô vợ bé nhỏ của tôi đã cố gắng nhiều để học cách săn sóc gia đình nhưng kết quả rất đáng thất vọng.

Một hôm Dora bảo tôi:

- Anh có muốn gọi em bằng cái tên mà em sắp nói với anh không ?

- Gọi là gì ? - tôi mỉm cười nói.

- Đó là cái tên ngớ ngẩn, nhưng mặc kệ, anh cứ gọi em là "vợ trẻ con" của anh.

- Nhưng làm sao anh lại có thể gọi em như thế ?

- Anh ngốc thế, em không bảo anh gọi em bằng cái tên đó thay cho tên gọi Dora. Em chỉ xin anh khi nào nghĩ đến em thì tự nhủ rằng em là cô vợ trẻ con của anh. Khi anh định nổi cáu với em, anh hãy tự nhủ : "ạ hay! đó là cô vợ trẻ con của tôi mà".

ít lâu nay tôi đã có thành công trong những tiểu phẩm văn học đến nỗi tôi tin có thể, không phải là thiếu thận trọng, sau một thắng lợi mới về văn học, rốt cuộc tôi sẽ thoát khỏi công việc buồn chán là ghi tốc ký các cuộc tranh luận nghị trường.

Thời gian ấy chúng tôi đã kết hôn được gần một năm. Sau nhiều lần thử nghiệm chúng tôi thấy chẳng cần điều khiển việc nhà làm gì. Nó sẽ tự vận hành lấy, với sự trợ giúp của một cậu thị đồng mà chức năng chủ yếu là cãi nhau với cô làm bếp.

Năm ấy trôi qua đã làm giảm sức lực của Dora.

Đến cuối năm nàng càng trở nên héo hon đến mức nhìn nàng tôi không thể không thấy những linh cảm buồn.

Tôi có thói quen sáng nào cũng bế nàng xuống và tối nào cũng bế nàng lên nhà. Nàng vòng tay ôm lấy cổ tôi và rúc rích cười cả đoạn đường. Tôi cảm thấy mỗi ngày nàng một nhẹ bỗng đi và một cảm giác buồn bã mơ hồ xâm chiếm lòng tôi. Tôi có cảm tưởng mình đang đi tới một miền lạnh giá chưa từng biết và ý nghĩ về nơi đó làm cho cuộc đời tôi trở nên ảm đạm.

Bông Hoa Nhỏ mà đi đến chỗ héo ở cành như mọi bông hoa thì làm sao đây !.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2013 07:50:46 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8
Sự phản trắc của Uriah Heep

Một buổi sáng tôi nhận được qua đường bưu điện một lá thư kỳ dị của ông Micawber. Thư không nói chuyện tiền nong. ông Micawber nói về sự bình an của tâm hồn ông đã vĩnh viễn bị phá hủy, về quyền lực ông có để giáng đòn sấm sét trả thù. Cuối cùng ông hẹn với Traddles và tôi ngày kia lúc bảy giờ gặp nhau gần bức tường rào của nhà hỏa lò Tối cao Pháp viện.

Traddles cũng nhận được thư của bà Micawber tương tự như bức thư mà tôi đã nhận trước đó ít lâu. Bà phàn nàn ông chồng trở nên kỳ quặc và hình như có điều gì giấu bà.

Chúng tôi viết một bức thư cho bà Micawber để an ủi và chúng tôi quyết định cùng đến cuộc hẹn lạ kỳ này.

Chúng tôi đến sớm mười lăm phút. ông Mi-cawber đã ở đó rồi.

Khi chúng tôi lại gần, thấy ông có vẻ lúng túng và kém phong nhã hơn mọi khi. ông mặc chiếc áo choàng cũ và chiếc quần bó sát nhưng không còn cái vẻ duyên dáng như xưa.

Tôi hỏi thăm ông tin tức về vợ ông.

- Cảm ơn, - ông Micawber đáp, - mặt sa sầm xuống, bà ấy cũng nhì nhằng.

Ông Micawber một bên nắm lấy cánh tay Trad-dles, một bên tựa vào cánh tay tôi, tiếp tục nói.

- Trên con đường dẫn đến nấm mồ có những cột mốc mà người ta chẳng bao giờ muốn vượt qua.

- ông Micawber, - Traddles nói, - ông bi quan quá.

- Đúng thưa ngài, - ông Micawber nói tiếp.

- ông bạn Heep của ông khỏe chứ, - Tôi hỏi ông.

- Anh Copperfield thân mến, - ông đáp, mặt tái nhợt hẳn đi, - nếu anh gọi người thuê tôi là bạn anh thì tôi lấy làm tiếc cho anh, còn nếu anh gọi hắn là bạn tôi, thì tôi trả lời anh bằng nụ cười cay độc. Anh cho phép tôi với tư cách cá nhân không phải nói thêm về một con người, đã dẫn tôi gần đến bờ vực thẳm.

- Tôi có thể hỏi ông về sức khỏe các bạn cũ của tôi, ông và cô Wickfield mà không có nguy cơ mắc lỗi được không ?.- Cô Wickfield, - ông Micawber nói, - mặt ông đỏ bừng lên, vẫn như xưa, một người mẫu mực một tấm gương sáng chói. Anh Copperfield thân mến, cô ấy là ngôi sao duy nhất lấp lánh giữa trời đêm.

Ông Micawber bị xúc động mạnh. Chúng tôi dìu ông vào chỗ khuất để ông bình tĩnh lại dần dần. Quyết không để lọt mất điều bí mật chúng tôi muốn biết, tôi nói với ông ta rằng tôi sẽ rất vui được giới thiệu ông với bà cô tôi.

Chúng tôi cùng đi xe khách và đến Highgate một cách trót lọt. Bà cô tôi tiếp ông Micawber thân tình niềm nở. ông hôn tay bà. ông Dick thấy ông Micawber có vẻ buồn, đã liên hồi bắt tay ông ta.

Tôi nhờ ông Micawber pha rượu mạnh. ông bắt đầu gọt chanh tôi để trên bàn cùng với các gia vị cần thiết khác. ông có vẻ mải miết với công việc nhưng rõ ràng đầu óc ông để đi đâu. Tôi biết rõ là sắp có cơn khủng hoảng.

Cuối cùng nó bùng lên. ông gạt phăng các vật liệu và mọi dụng cụ đứng dậy, rút khăn tay và òa lên khóc.

- ông Micawber ơi, ông làm sao thế ? Có chuyện gì xin ông cứ nói, ở đây toàn là bạn bè cả.

- Bạn bè ! - ông Micawber nhắc lại, - và điều bí mật ông đã khó nhọc giấu đi cho đến tận lúc ấy bỗng bật ra. Có chuyện gì ư ? Có sự độc ác, có sự thấp hèn, có mối thất vọng, sự gian lận và những âm mưu, và tên gọi của cái đống những sự tàn bạo đó, chính là... Heep !

Bà cô tôi vỗ hai bàn tay vào nhau và chúng tôi rùng mình như những người bị quỷ ám.

- Không, không, tôi chẳng chiến đấu chẳng đấu tranh với bản thân nữa, - ông Micawber vừa nói vừa vung mạnh chiếc khăn tay, - Tôi không thể kéo dài cuộc sống như thế này lâu hơn nữa, tôi quá khốn nạn, người ta đã lấy đi của tôi những gì làm cho cuộc đời đáng sống. Hãy trả vợ tôi cho tôi, trả con tôi cho tôi. Hãy đặt Micawber vào chỗ của cái kẻ bất hạnh hiện đang bước đi với đôi giày của tôi, rồi bảo tôi ngày mai hãy nuốt lưỡi gươm, tôi sẽ nuốt và các bạn sẽ thấy tôi nuốt rất ngon lành !

Tôi lại gần, chìa tay về phía ông, nhưng ông ra hiệu cho tôi tránh ra và nói tiếp :

- Không, Copperfield ! Đừng có liên lạc giữa chúng ta... cho tới khi nào cô Wickfield... được bồi hoàn... thiệt hại do cái tên bợm khôn khéo Heep kia gây ra ! Một bí mật phải giữ không được tiết lộ !... Cho đến ngày này tuần sau, vào giờ ăn sáng...

xin tất cả mọi người ở đây có mặt... kể cả bà cô...

và ông này... thực là quý hóa... sẽ có mặt ở khách sạn Canterbury... và tôi sẽ lột mặt nạ Heep tên khốn khiếp ghê tởm..Sau khi tuyên bố xong những lời đó, ông Mi-cawber lao ra khỏi nhà để lại mọi người trong tình trạng kích động và ngơ ngác đến nỗi chúng tôi cũng thở không ra hơi.

Đến trước hôm ông Micawber hẹn một cuộc gặp gỡ bí mật, bà cô tôi và tôi bàn nhau nên làm thế nào, bởi vì bà chẳng muốn rời Dora. Than ôi !

Lúc này tôi bế Dora lên rất dễ dàng ! Nhưng Dora khăng khăng không muốn giữ cô tôi bên cạnh, nàng cho rằng đã có Jip săn sóc là đủ rồi.

Bà cô tôi, ông Dick, Traddles và tôi, tối hôm ấy đi xe thư đến Canterbury. Sáng hôm sau, sau bữa điểm tâm ngon lành đầu tiên trừ ông Dick, tôi ra đứng ở cửa sổ ngóng ông Micawber để báo tin cho mọi người. Chuông đồng hồ điểm chín giờ rưỡi thì ông xuất hiện phía ngoài.

- Chào các ông, chào bà! - ông Micawber nói.

- ông đã ăn sáng chưa ? - ông Dick hỏi, -ạng dùng một món sườn nhé ?

- Tôi không ăn gì hết, đã lâu nay thưa ngài Dixon thân mến, tôi không biết ngon miệng là gì.

Ông Dick rất vui về cái tên mới đến nỗi ông lại bắt tay ông Micawber lần nữa và cười phá lên như một đứa trẻ.

- Thưa ông Traddles, - ông Micawber quay sang phía Traddles nói. - ông cho phép tôi cho mọi người biết ông và tôi đã có liên lạc trao đổi với nhau chứ ạ ?

- Đó là một chuyện có thật, Copperfield ạ, -Traddles nói, tôi nhìn anh một cách ngạc nhiên, ông Micawber đã hỏi ý kiến tôi về việc ông ta định làm, tôi đã khuyên ông với tất cả khả năng của tôi.

- ông Traddles ạ, nếu tôi không lầm, - ông Micawber nói tiếp, - chuyện tôi định phát giác ở đây là rất quan trọng.

- Cực kỳ quan trọng. - Traddles nói.

- Xin các bạn, - ông Micawber nói, - chờ cho năm phút nữa, sau đó xin vui lòng đến thăm cô Wickfield tại văn phòng Wickfield và Heep, nơi tôi làm công ăn lương.

Năm phút sau chúng tôi đến và thấy ông Mi-cawber ở bàn giấy của ông ở tầng trệt trong tháp nhỏ. ông dẫn chúng tôi qua phòng ăn, rồi mở cửa căn phòng ngày xưa là văn phòng của ông Wick-field, ông lên tiếng oang oang báo có khách.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2013 07:53:30 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8
(tiếp theo)

- Cô Trotwood, ông David Copperfield, ông Thomas Traddles và ông Dixon.

Đã lâu tôi chưa gặp Uriah Heep. Đương nhiên cuộc đến thăm của chúng tôi làm hắn ngạc nhiên cũng như việc đến thăm này khiến chúng tôi ngạc nhiên vậy. Hắn nhăn trán khiến cặp mắt ti hí hầu.như nhắm tít lại trong khi hắn đưa bàn tay gớm ghiếc xoa cằm với vẻ sửng sốt và lo lắng.

- ồ quả thực, - hắn nói, - đây là niềm vui bất ngờ, một cuộc vui tôi ít trông đợi, cùng một lúc bao nhiêu là bạn ! ông Copperfield, tôi hy vọng ông vẫn khỏe chứ ?

Quay về phía bà cô tôi, hắn nói tiếp với nụ cười thảm hại nhất :

- Tình hình ở đây đã thay đổi nhiều, thưa cô Trotwood, từ hồi tôi mới chỉ là một gã làm công quèn và giữ ngựa cho cô. Nhưng bản thân tôi không có gì thay đổi, thưa cô Trotwood.

- Nói không úp mở với anh, - cô tôi đáp, -xưa anh có triển vọng thế nào thì nay anh đã ra thế ấy.

- Cảm ơn thiện ý của cô, thưa cô Trotwood, - Uriah vừa nói vừa vặn vẹo người theo thói quen.

- Micawber, ông đi báo tin cho cô Agnès và cho mẹ tôi ! - Uriah vừa kéo ghế mời chúng tôi vừa nói.

- ông không bận việc gì chứ, ông Heep ? -Traddles nói, mà cái nhìn của anh vừa bắt gặp con mắt dã thú của con cáo nhìn trộm anh vẻ dò hỏi.

- Không ạ, thưa ông Traddles, - Uriah đáp trong khi trở lại ngồi vào chỗ chính của hắn, hai bàn tay xương xẩu đan nhau giữa hai đầu gối xương xẩu không kém. - Tôi tin là ông không có quan hệ gì với ông Wickfield, thưa ông Traddles ?

- Không, nếu có thì tôi đã phải đến thăm ông sớm hơn.

Trong giọng nói của Traddles có cái gì khiến Uriah lại lo lắng, hắn nhìn anh vẻ độc địa và ngờ vực.

Agnès bước vào, có bà Heep theo sau. ông Mi-cawber ra hiệu cho Traddles ra ngoài.

- ông không cần ở lại đây, Micawber. - Uriah nói.

Nhưng ông Micawber đứng lại trước cửa, một tay đặt lên chiếc thước gài trong áo gi-lê. ông chằm chằm nhìn tên chủ đáng ghét của ông.

- ông còn đợi gì nữa ? - Uriah nói. - ông không nghe thấy tôi nói là ông không cần ở lại đây nữa à, Micawber ?

- Có chứ, - Micawber nói và vẫn đứng im.

- Vậy tại sao ông còn đứng đấy ?

- Vì... vì tôi thấy tôi ở lại hay hơn.

Hai má Uriah nhợt hẳn đi và bệch ra như xác chết.

- ông chỉ là một con người đáng thương, mọi người đều biết rõ, và tôi e rằng buộc lòng tôi phải đuổi ông đi. Cút ra !.ạng Micawber vụt nổ với một sức mạnh không ngờ.

- Heep, mày là một tên gian ác, một kẻ vô lại...

Uriah giật lùi như bị rắn độc mổ. Rồi hắn hạ giọng :

- A ! thì ra là một âm mưu ! Các người hẹn gặp nhau ở đây, các người có mưu mô với tên thư ký của tôi, phải không Copperfield ? Hãy coi chừng, anh không làm gì được tôi đâu. Chúng ta không ưa gì nhau. Từ chuyến đến đây lần cuối, lúc nào anh cũng hầm hè, ghen ghét với sự thăng tiến của tôi.

- Thưa ông Micawber, - tôi nói, - tên này đột nhiên trở mặt. Nó vừa nói lên sự thật : đó là nó cảm thấy bị bám riết. Hãy xử sự với nó đúng như nó đáng được đối xử !

- Các người là những kẻ dễ mến, - Uriah nói tiếp vẫn bằng cái giọng ấy, vừa nói vừa lấy bàn tay dài lòng thòng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. - Các người đến mua tên thư ký của ta, thứ cặn bã của xã hội, một người cũng như anh ngày xưa, Copper-field ạ lúc chưa có ai bố thí cho anh, và trả tiền cho nó để nó dùng những lời dối trá thóa mạ ta chứ gì. Cô Wickfield, vì tình thương yêu của cô đối với cha cô, cô chớ có nhập với bọn này, nếu cô không muốn tôi làm cho cha cô phá sản. Nhưng mẹ tôi đâu rồi ? - Hắn ngơ ngác nói.

- Bà Heep đây ông ơi, - Traddles lại xuất hiện nói, theo sau anh là bà mẹ của ông con trai quý hóa. Tôi xin mạn phép tự giới thiệu để bà biết tôi là ai.

- Vậy anh là ai mà chúng tôi phải biết về anh, - Uriah nói, - Anh đến đây làm gì ?

- Tôi là bạn và là luật sư của ông Wickfield, - Traddles nói giọng nghiêm trang và bình tĩnh. -Và trong túi tôi có giấy tờ ủy nhiệm để hành động với tư cách người được ủy quyền của ông ta trong bất cứ tình huống nào.

- Con lừa già hẳn đã nốc rượu đến mất trí, -Uriah nói, - nom hắn càng ngày càng ghê tởm, và giấy ủy quyền ấy là do thủ đoạn gian lận mà moi được ở lão.

- Tôi biết là người ta đã moi được ở ông ta cái gì đó bằng cách gian lận, - Traddles nhẹ nhàng nói tiếp, - và ông cũng biết điều đó rõ như tôi ông Heep ạ. Chúng tôi sẽ để cho ông Micawber làm nhiệm vụ trình bày vấn đề này, nếu ông vui lòng.

- Uriah, - bà Heep nói với vẻ lo lắng.

- Bà im ngay! - Hắn quát mẹ hắn, - Càng nói ít càng đỡ sai lầm..Tôi không nói gì về cái nhìn hắn ném cho tôi vì tôi biết rõ ràng bao giờ hắn cũng căm ghét tôi.

Trong khi đó hắn đứng đờ ra nhìn chòng chọc hết người này đến người khác. Nhưng khi hắn nhìn chằm chằm vào Agnès, cặp mắt hắn có một vẻ điên dại làm rôi rùng mình : hắn cảm thấy nàng đã thoát khỏi hắn. Có thể nào Agnès lại có nguy cơ phải sống với một con người như thế, dù chỉ trong một giờ !

Ông Micawber rút trong ngực ra cây thước lớn, lôi trong túi ra một tập tài liệu dày cộm viết trên khổ giấy lớn và bắt đầu đọc dõng dạc. Trước hết ông nói về những rối ren tài chánh đã đặt ông dưới quyền hành của Heep như thế nào.

- Một hôm, - ông nói, - vì bị nỗi nhục nhã của sự thiếu thốn, cơn tuyệt vọng và quẫn bách cùng phối hợp giáng xuống đầu,tôi vào làm tại văn phòng được biết dưới cái tên Wickfield và Heep, nhưng thực tế chỉ do một mình Heep điều hành.

Heep, chỉ có Heep là một tên giả mạo và lừa đảo.

Uriah đang tái người bỗng xạm hẳn đi, hắn nhảy xổ tới định giật và xé vụn bức thư. ông Mi-cawber, nhanh tay vung chiếc thước kẻ vụt vào ngón tay hắn một đòn đích đáng.

- Quỷ tha ma bắt mày ! - Uriah quằn quại đau đớn kêu ré lên, - tao sẽ trả thù mày chuyện này.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2013 07:55:54 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8
(tiếp theo)

- Cứ lại gần đây, Heep, cái đống xấu xa ô uế, - ông Micawber kêu lên, - nếu cái đầu mày là đầu người chứ không phải đầu quỷ, tao sẽ đập tan ra từng mảnh. Lại đây, lại đây coi !

Sau đoạn mở đầu đầy hùng hồn, ông Micawber chuyển sang tiếp như sau:

- Đây là điều tôi lên án Heep. Trước hết khi tình trạng ông Wickfield vì những lý do xin được miễn trình bày, đã trở nên lẫn cẫn và ốm yếu, Heep làm rối tung mọi công việc giao dịch chính thức.

Ông Wickfield càng không đủ sức đảm đương công việc, Heep càng bắt ép ông phải làm. Chính những lúc ấy ông Wickfield đã ký tên mình vào những giấy tờ hết sức quan trọng. Hắn xui ông Wickfield ủy quyền cho hắn sử dụng một số tiền lớn, mà ông đã giao cho hắn, bảo là để trả những khoản rất tốn kém, chẳng bao giờ có thật. Đồng thời hắn đổ lỗi cho ông Wickfield một chuyện thật bỉ ổi để từ đó hắn dùng để hành hạ ông và ép ông nhân nhượng hắn về mọi mặt.

- Mày phải chứng minh tất cả những điều đó !

- Uriah lầm bầm..- Thưa ông Traddles, - ông Micawber nói, -xin ông hỏi Heep xem hắn có sổ cập nhật nào trong nhà này hay không. ông cứ hỏi ?

Uriah bỗng ngừng gãi cằm.

- Hoặc là xin ông cứ hỏi hắn, - ông Micawber nói tiếp, - xem hắn có đốt quyển nào trong nhà này không ? Nếu hắn nói là có, và nếu hắn hỏi ông là tro đốt sổ ở đâu, thì ông bảo hắn hãy hỏi Wilkins Micawber, và ông ta sẽ cho biết những chuyện không thú vị gì cho hắn.

Bà Heep cuống quýt kêu lên :

- Uriah ! Uriah ! Con hãy nhún nhường, cố dàn xếp mọi việc con ơi !

- Mẹ, - hắn đáp, - bà có im đi không. Bà sợ hãi và bà chẳng biết bà đang nói gì đâu.

Ông Micawber khẽ rụt cằm vào ca vát, rồi nói tiếp:

- Thứ hai, theo chỗ tôi biết, Heep đã nhiều lần mạo chữ ký ông Wickfield ở nhiều sổ sách, giấy tờ, tài liệu, tôi xin dẫn chứng một trường hợp như sau: ông Wickfield ốm, nếu hắn không làm cho con gái ông vì tình cha con mà từ bỏ mọi ý định điều tra công việc đã xảy ra, thì cái chết của ông có khả năng dẫn tới những phát giác làm sụp đổ ảnh hưởng của Heep đối với gia đình Wickfield.

Nghĩ vậy, tên Heep cho rằng thượng sách là chuẩn bị sẵn một chứng thư,coi như ông Wickfield gửi cho hắn, nói là những khoản tiền đã kể trên là do Heep ứng ra cho ông Wickfield vay để cứu vãn danh dự cho ông. Sự thực, hắn không hề ứng khoản tiền nào và đã mạo chữ ký của ông Wickfield và của tôi. Mà không đời nào tôi ký xác nhận vào một giấy vay nợ như thế. Tôi đã xuất trình tài liệu giả mạo đó cho ông Traddles.

Bà Heep lại yêu cầu con bà hãy nhún nhường, nhưng hắn lại bắt bà im như mọi lần trước.

Sau cùng, ông Micawber tố cáo Heep đã biển thủ một số tiền của ông Wickfield.

Trong văn phòng có một két sắt, tôi đã để ý đến nó từ buổi đến thăm đầu tiên. Chiếc chìa khóa cắm trong ổ. Bỗng Uriah chợt nghi ngờ, hắn liếc nhìn ông Micawber rồi lao tới két bạc và xấn xổ mở ra.

- Sổ sách đâu cả rồi ? - Hắn kêu lên như phát điên. - Kẻ trộm đã đánh cắp sổ sách của tôi !

Ông Micawber khẽ gõ thước kẻ lên ngón tay mình :

- Chính tao, mày đã giao chìa khóa cho tao như mọi khi, còn sớm hơn mọi khi một chút, và tao đã mở két.

- Chớ lo! - Traddles nói. - Sổ sách ấy hiện trong tay tôi. Tôi sẽ giữ gìn chúng theo uỷ quyền.

- Vậy ông là kẻ oa trữ! - Uriah kêu lên..- Trong những trường hợp như thế này, đúng là như vậy. - Traddles đáp.

Tôi ngạc nhiên làm sao khi thấy bà cô tôi nãy giờ vẫn hoàn toàn bình tĩnh lắng nghe, bỗng nhảy bổ đến Uriah Heep và tóm lấy cổ áo hắn !

- Mày biết tao cần cái gì không ? - Bà cô tôi nói.

- Chiếc áo bó để trói người điên! - Hắn đáp.

- Không, tao cần đòi lại tài sản của tao ! Agnès yêu quý, chừng nào bà tưởng rằng bố cháu làm mất tài sản của bà, thì bà chẳng nói một lời. Bản thân Trot cũng không biết tài sản ấy được giao cho ông Wickfield. Nhưng bây giờ, vì tên này là thủ phạm, bà phải đòi lại.

- Các người muốn tôi làm gì ? - Heep nói với cái nhìn dữ dằn.

- Tôi sắp nói để ông biết đây. - Traddles đáp.

- Trước hết ông phải nộp cho tôi ngay tại đây tờ chứng thư mà trong đó ông Wickfield đã trao toàn bộ của cải của ông ta cho ông.

- Và nếu tôi không có tờ chứng thư ấy thì sao ?

- ông có nó đấy. Sau đó ông chuẩn bị nhả những gì đã chiếm đoạt, bồi hoàn đến đồng xu cuối cùng tất cả những gì ông đã tham lam vơ vét. Tất cả sổ sách giấy tờ của công ty chúng tôi sẽ giữ. Và trong khi chờ đợi, chúng tôi yêu cầu ông, hay nói cách khác chúng tôi cưỡng chế ông ở lại phòng ông, không được liên lạc với bất kỳ người nào.

Uriah định chống cự, nhưng mọi người nói là đi gọi cảnh sát, hắn gầm gừ chịu khuất phục.

Ông Micawber yêu cầu chúng tôi chứng kiến việc ông hòa giải với vợ ông. Thấy gia đình ông Micawber đông con, bà cô tôi, người đàn bà có đầu óc thực tế, hỏi tại sao ông không di cư cả gia đình sang úc, mà cứ phải loay hoay sống ở nước Anh.

- Thưa bà, - ông Micawber đáp, - đó là giấc mơ thời trẻ của tôi, đó còn là mối hy vọng hão huyền lúc tuổi về già. Nhưng vốn liếng, thưa bà, kiếm đâu ra ?

- Mọi người sẽ cấp cho ông.

- Khí hậu ở úc có tốt không ? - Bà Micawber hỏi.

- Tốt nhất thế giới. - Bà cô tôi đáp.

Mọi người quyết định rằng sau khi giải quyết xong mọi chuyện với Uriah, sẽ thu xếp cho gia đình Micawber đi úc..
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2013 19:51:28 | Chỉ xem của tác giả
Chương 9: Nỗi buồn khủng khiếp

Tôi đã khóc khi viết những dòng này. Người vợ trẻ con bé nhỏ của tôi. Sau khi lả đi một thời gian, đã tắt thở trong vòng tay Agnès. Bây giờ không phải lúc miêu tả trạng thái tâm hồn tôi. Dưới ảnh hưởng của biến cố ghê gớm đó, tôi đã cho rằng tương lai của tôi thế là đã khép lại và mọi hoạt động cùng sức sống của tôi vĩnh viễn chấm dứt.

Tôi không nhớ rõ lúc người ta khuyên tôi nên đi một chuyến du lịch, cũng không nhớ rõ vì sao chúng tôi lại nghĩ ra rằng tôi chỉ có thể được nghỉ ngơi và được an ủi bằng cách thay đổi chỗ ở và cách tiêu khiển. Agnès đã tác động đến ý nghĩ và quyết định của chúng tôi trong những ngày tang tóc ấy đến mức tôi tin rằng dự định kia là do nàng.

Theo yêu cầu của Traddles, người bạn thân thiết và tận tụy nhất của tôi trong cảnh đau buồn này, bà cô tôi, Agnès và tôi quay về Canterbury.

Chúng tôi đến thẳng nhà ông Micawber,họ đang đợi chúng tôi. ông đã quyết định di cư. Rút trong túi ra một cuốn sổ tay tra cứu, ông trịnh trọng nói:

- Về sự trợ giúp tài chính cho phép chúng tôi thả con xuồng mong manh trên đại dương của những công cuộc kinh doanh, tôi đã cân nhắc điểm chủ yếu này và đề nghị với bà thu xếp theo như tôi đã thảo trên giấy vay nợ có dán tem. Tôi xin hoàn lại đúng theo các kỳ hạn đã ghi, mười tám tháng, hai năm và hai năm rưỡi.

- Xin tùy ý ông, thưa ông. - Bà cô tôi nói.

Gia đình Micawber rút lui để chúng tôi tự do trao đổi.

- Tôi phải nói cho công bằng về ông Micawber, - Traddles nói, - nếu như ông ta không biết làm việc hiệu quả cho bản thân mình, thì với công việc của người khác ông làm không biết mệt. Tôi chưa thấy ai như thế. ông Dick cũng đã làm những việc thật tuyệt vời ! Ngay sau khi khỏi phải lo canh giữ Uriah Heep, công việc mà ông đã làm một cách mẫn cán chưa từng thấy, ông đã hết lòng vì quyền lợi của ông Wickfield và ông đã thực sự giúp chúng ta những việc quan trọng bằng cách tra cứu sổ sách, làm biết bao nhiêu những việc ủy thác vặt vãnh, sao chép mọi tư liệu cần thiết.

- Dick là một người rất đặc biệt, - bà cô tôi reo lên, - bao giờ bà chẳng nói như vậy, Trot ạ, cháu biết đấy..- Tôi sung sướng nói rằng, cô Wickfield ạ, Traddles nói tiếp một cách tế nhị và nghiêm trang thật cảm động, trong khi cô đi vắng, sức khỏe bác Wickfield khá lên rõ rệt. Được giải thoát khỏi gánh nặng đè lên mình lâu đến thế và khỏi những cảm giác hãi hùng khủng khiếp, bác đã khác hẳn trước.

Sau khi làm yên lòng Agnès, Traddles trình bày lại những kết quả công việc của mình. Bác Wickfield không bị thiếu hụt và có thể đàng hoàng rút khỏi công việc kinh doanh. Có điều hầu như bác chỉ còn lại vài trăm bảng để sinh sống.

- Không lo, - Agnès nói. - Em đã có dự tính.

Mọi người ở đây đều biết em và chỉ mong em gặp chuyện tốt lành. Nhu cầu của nhà em không lớn.

Nếu em có thể cho thuê căn nhà cũ thân thương và mở một ngôi trường, em sẽ sung sướng thấy mình có ích.

Traddles giải thích cho cô tôi, nhờ sự hăng hái tích cực và nỗ lực của ông Micawber, họ đã có thể rút tiền từ móng vuốt của Uriah. Vậy là bà có thể thu hồi được tài sản của mình.

- Uriah ra sao rồi ? - Bà cô tôi hỏi.

- Cháu không biết gì hết. - Traddles đáp. - Mẹ hắn cứ ra sức kêu la và van nài. Và hắn đã ra đi với mẹ hắn. Họ đã đi Luân Đôn chuyến xe buổi tối và cháu không biết gì hơn nữa về họ.

- Còn ông Micawber ?

- Cô Trotwood, cháu đã thưa với cô, quả là ông ấy thật nhiệt tình. Không nên quên rằng ông ta hành động có hiệu quả như vậy hoàn toàn là bởi lòng tận tụy, trong khi ông ấy có thể nhận được ở Uriah Heep nhiều thứ mà chỉ cần bán cái ngậm miệng là xong !

- Và bây giờ nên biếu ông ta cái gì ? - Cô tôi hỏi.

- ông Micawber đã ký tạm vay Heep các khoản tiền tạm ứng.

- Vậy thì ! - Cô tôi nói, - cần hoàn trả cho ông ấy.

- Vâng, nhưng cháu không biết lúc nào hắn sẽ dùng những giấy tờ ấy để trả đũa ông ta, - Traddles mở to mắt đáp. - Cháu rất sợ từ nay đến lúc lên đường ông Micawber có thể bị bắt hoặc bị tịch biên bất cứ lúc nào vì mắc nợ.

- Thế thì phải luôn luôn lo cho ông ta. - Bà cô tôi nói. - Tất cả hết bao nhiêu ?

- Số tiền lên tới một trăm lẻ ba bảng năm si linh.

- Ta thử xem tặng ông ta cái gì ngoài số tiền ấy nữa ? - Bà cô tôi nói. - Bao nhiêu nhỉ ? Năm trăm bảng nhé ?

Traddles và tôi, khẩn khoản đề nghị chỉ giao dần từng khoản nhỏ cho ông Micawber. Không hứa.gì với ông ta cả và cứ trả dần số tiền ông ta nợ Uriah. Sẽ thanh toán tiền tàu bè và phí tổn đến nơi ở mới của gia đình ông, ngoài ra sẽ cho thêm một trăm bảng nữa. Cần tỏ vẻ coi việc ông Micaw-ber dàn xếp để trả các khoản nợ tạm ứng ấy là nghiêm túc, bởi vì có làm cho ông bị ràng buộc vào trách nhiệm này mới có lợi cho bản thân ông.

Người ta cho mời ông bà Micawber vào và giải thích những điều chúng tôi đã thỏa thuận về chuyện của ông. Cả gia đình ông rất vui mừng. ông Micawber có việc ra ngoài mua mấy thứ cần thiết, năm phút sau quay về, đã có một nhân viên cảnh sát đi kèm.

Ông nức nở khóc báo tin với chúng tôi rằng thế là hỏng hết cả rồi. Vì đã lường trước việc Uriah Heep sẽ trả thù, chúng tôi thanh toán ngay khoản nợ.

Hôm sau cô tôi và tôi, phải về Luân Đôn trước.

Chúng tôi thỏa thuận rằng bán đồ đạc xong gia đình ông Micawber kéo về sau; rằng công việc của ông Wickfield sẽ được giải quyết thật sớm và sau đó Agnès đến Luân Đôn.

Ông Peggotty và bạn bè chúng tôi ở Yarmouth gặp nhiều chuyện buồn và bất hạnh to lớn. Họ quyết định di cư sang úc. Vì họ phải xuống cùng chuyến tầu với gia đình Micawber, tôi đã giới thiệu họ làm quen nhau để mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau trong chuyến vượt biển và khi họ đến nơi ở mới.

Ông Micawber còn bị bắt lần nữa trước khi lên đường. ông đã rơi vào tuyệt vọng ủ rũ, cuối cùng lại hăng hái nhảy lên ôm cổ tôi khi tôi đuổi được viên cảnh sát bằng cách trả tiền vay nợ cho ông.

Chúng tôi chia tay với những người ra đi.

Đến lượt tôi rời Anh quốc. Tôi không tìm thấy một lối thoát nào khỏi vực thẳm buồn phiền mà tôi đã rơi xuống. Tôi du lịch sang nước ý, Thụy Sĩ.

Tôi nhận được nhiều thư của Agnès. Nàng sung sướng, như đã nói với chúng tôi, vì cảm thấy mình có ích. Nàng thành công trong việc nàng tiến hành, như nàng vẫn mong ước.

Sau ba tháng, tôi quyết định xa quê hương thêm ít lâu nữa và tạm thời lập nghiệp ở Thụy Sĩ.

Tôi làm việc kiên nhẫn và căng thẳng, từ tờ mờ sáng cho đến khuya. Tôi viết một truyện ngắn mà đề tài có phần liên quan đến nỗi buồn mới đây của tôi. Tôi gửi cho Traddles, anh thu xếp xuất bản với điều kiện có lợi cho tôi. Lời đồn đại về tiếng tăm ngày càng lớn của tôi lọt đến tận tai tôi, do làn sóng những khách bộ hành tôi gặp trên đường.

Sau khi nghỉ ngơi và thư giãn chút ít, tôi lại bắt đầu sáng tác về một đề tài mới mà tôi vô cùng thích thú. Càng tiến tới hoàn thành tác phẩm tôi càng bị thu hút vào đó và tôi dành toàn bộ nghị lực để đạt kết quả. Đó là thử nghiệm thứ ba của.tôi về thể loại này. Viết gần được một nửa tác phẩm vào lúc nghỉ giữa chừng, tôi nghĩ đến việc quay về Anh quốc.

Tôi cập bến ở Luân Đôn vào một tối mùa thu giá lạnh và mưa. Hơn một năm nay tôi chưa nhìn thấy sương mù và bùn ở lục địa nhiều bằng phút chốc ở đây.

Tôi biết hoàn cảnh nhiều người trong số bạn bè tôi đã có thay đổi. Bà cô tôi đã quay về Douvres từ lâu và Traddles đã có được một số khách hàng quen ít lâu sau khi tôi ra đi. Bây giờ anh ở một căn hộ nhỏ tại Gray’s Inn. Trong một bức thư gần đây anh cho tôi biết anh sắp kết hôn với "cô gái tuyệt vời nhất đời".

Mọi người đợi tôi về vào dịp Noel, nhưng tôi về sớm hơn. Tôi đến Gray’s Inn.

- Cậu có biết ông Traddles ở đâu không ? -Tôi hỏi một cậu hầu bàn tiệm cà phê.

- Tòa án Holborn, số 2, thưa ngài.

- ông Traddles bắt đầu nổi tiếng trong giới luật sư có phải không ?

- Có thể là như vậy, thưa ngài, nhưng tôi không rõ.

Trong lúc ăn tối tôi cũng dò hỏi nhiều người.

Và tôi rất thất vọng thấy rằng hình như Traddles được ít người biết đến ngay tại khu chung cư của mình.

Tôi đến ngay ngôi nhà số 2, và tôi đọc một bảng chỉ dẫn trong sân nhà ông Traddles ở căn hộ tầng cuối cùng. Tôi lên cầu thang, một chiếc cầu thang cũ nát, được rọi sáng lờ mờ bằng một chiếc đèn dầu ám khói, ngọn bấc đang lụi dần trong chiếc lồng kính bẩn. Bước thấp bước cao, tôi tưởng như nghe thấy tiếng cười giòn giã : không phải tiếng cười của biện lý hay luật sư, mà là của mấy cô gái vui vẻ. Nhưng khi tôi ngừng lại nghe ngóng, chẳng may chân tôi tụt xuống một lỗ sàn thủng. Tôi ngã đánh sầm và lúc bò dậy tiếng cười đã tắt.

Tôi leo cẩn thận chậm hơn quãng cầu thang còn lại. Tim tôi đập thình thịch khi tôi đến trước cửa mở hé ngoài có ghi tên Traddles. Tôi gõ và nghe bên trong có tiếng ồn ào, nhưng chỉ thế thôi.

Tôi lại gõ lần thứ hai. Một cậu người nhỏ nhắn bộ dạng hoạt bát, có vẻ nửa là nhân viên nửa là đầy tớ xuất hiện, thở hổn hển, nhưng nhìn tôi trâng tráo.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2013 19:52:41 | Chỉ xem của tác giả
Chương 9
(tiếp theo)

- ông Traddles có nhà không ?

- Thưa ông có, nhưng ông ấy đang bận.

- Tôi muốn gặp ông ta.

Sau khi quan sát tôi một hồi nữa, cậu bé tinh nghịch quyết định cho tôi vào. Thế là mở thật rộng cửa, cậu dẫn tôi vào một tiền sảnh, rồi vào một phòng khách nhỏ. ở đó tôi gặp người bạn cũ, cũng.đang thở hổn hển. Mặc dù vậy, anh ta vẫn trịnh trọng ngồi trước bàn, chúi mũi vào giấy tờ.

- Trời ơi ! - Traddles kêu lên và ngước mắt nhìn tôi - Copperfield đấy à! - Và anh lao vào vòng tay tôi, tôi siết chặt anh khá lâu.

- Mọi việc tốt đẹp cả chứ, Traddles thân mến ?

- Tốt cả, bạn thân mến, Copperfield tốt bụng của tôi, và chỉ có tin vui báo với cậu mà thôi.

Cả hai chúng tôi phát khóc vì vui mừng.

- Bạn thân mến, - Traddles nói tiếp. - Bây giờ cậu nổi tiếng rồi ! Bạn Copperfield lừng danh của tôi ! Trời ơi, thế cậu ở đâu về đấy ? Cậu về khi nào ? Cậu ra sao rồi ?

Traddles đưa tôi ngồi vào chiếc ghế bành lớn gần lò sưởi. Một tay anh cời mạnh than, tay kia nắm cà vạt, chắc anh tưởng là cổ áo khoác của tôi để kéo tôi lại gần. Rồi chẳng kịp bỏ que cời,chúng tôi ôm chầm lấy nhau, và cả hai vừa cười vừa lau nước mắt.

- Không ngờ sát ngày về mà cậu không dự được buổi lễ !

- Lễ nào, Traddles thân mến ?

- Sao! - Anh mở to đôi mắt kêu lên. - Cậu không nhận được bức thư mới đây của mình ư ?

- Chắc chắn là không, nếu thư đó nói đến buổi lễ.

- Nhưng, Copperfield thân mến, - Traddles nói trong khi lấy tay vuốt tóc, - mình lấy vợ rồi !

- Lấy vợ rồi ! - Tôi kêu lên vui sướng.

- ›n chúa, đúng là như vậy ! - Traddles nói.

- Mục sư Horace làm hôn lễ cho mình với Sophie ở Devonshire. Nhưng, bạn ơi,cô ấy kia kìa, sau tấm rèm cửa sổ. Nhìn xem.

Người con gái tuyệt diệu nhất đời ở chỗ nấp bước ra, vừa cười vừa e thẹn khiến tôi rất ngạc nhiên. Bạn chưa bao giờ nhìn thấy một cô dâu xinh xắn hơn, đáng yêu hơn, thế này đâu, và tôi không thể không nói ngay điều ấy với Traddles. Tôi hôn nàng với tư cách người bạn cũ (vì nàng đã dự đám cưới tôi) và tôi chân thành chúc họ mọi sự thịnh vượng.

- Chúng mình cực kỳ hạnh phúc. Cho đến cả các cô ấy cũng hạnh phúc ! Nhưng mà này, mình quên khuấy các cô ấy.

- Sao cơ ?

- Đúng rồi, các cô ấy, - Traddles nói tiếp, -các chị em của Sophie, họ đang ở đây với chúng mình. Họ đến thăm Luân Đôn. Chuyện là thế này...

cậu có bị ngã ở cầu thang không, Copperfield ?

- Có, đúng đấy! - Tôi cười đáp. - Thế này nhé! Khi cậu ngã ở cầu thang thì bọn chúng tôi đang chơi trò ú tim. Nhưng vì trò chơi này không thích hợp ở Westninster Hall, và phải tôn trọng nghi thức nghề nghiệp trước mặt khách hàng, các cô đã nhanh chóng trốn đi. Và bây giờ, - anh nói thêm, - hẳn bọn họ đang nghe lỏm chuyện chúng mình.

- Mình rất phiền lòng vì đã gây ra sự tán loạn như vậy.

Sophia chạy ra gọi chị em cô và chúng tôi nghe thấy những chuỗi cười ở phòng bên.

- OEm nhạc nghe mới dễ chịu làm sao, phải không, Copperfield thân mến? - Traddles nói. -Nghe nó thật vui tai. Phải làm như thế để cho căn hộ cũ kỹ này tưng bừng lên. Đối với một anh con trai đã sống độc thân, quả là tuyệt vời, thật là thú vị. Tội nghiệp cho các cô em chịu thiệt thòi rất nhiều khi sống thiếu Sophie !... Vì mình cam đoan với Copperfield, Sophie đúng là cô gái tuyệt diệu nhất đời. Cho nên mình rất vui thích thấy các cô vui chơi. ở bên các cô gái này có cái gì rất thú vị, Copperfield ạ. Không thật phù hợp với nghi thức nghề nghiệp của mình, nhưng tôi chẳng cần, thật là tuyệt diệu.

Tôi nhận thấy anh nói những điều ấy có đôi chút bối rối. Tôi hiểu rằng, vì lòng nhân từ, anh sợ rằng miêu tả những niềm vui gia đình quá mạnh mẽ, sẽ làm tôi buồn, nên tôi vội vàng làm anh yên tâm bằng cách tán thành quan điểm của anh với sự biểu lộ nhiệt tình khiến anh khoan khoái.

- Căn hộ, chỉ có ba phòng; nhưng Sophie đã thu xếp một cách tuyệt vời và tất cả các cô được bố trí chỗ ở hoàn toàn thoải mái. Ba cô trong căn phòng này, - anh chỉ cho tôi một cánh cửa và nói thêm, - hai cô trong căn phòng kia.

Tôi không thể không ngó quanh để tìm chỗ ở của hai vợ chồng Traddles. Traddles hiểu ý tôi :

- Có một căn bé bé xinh xinh áp mái. Sophie đã dán giấy phủ tường để làm tôi ngạc nhiên. Đó là một cái tổ dễ thương.

Chị em Sophie cuối cùng đã tề tựu và Traddles giới thiệu họ với tôi :

- Xin giới thiệu với ông Copperfield cô Caroline, cô Sarah, cô Louisa, cô Margaret và cô Lucy.

Thực sự đó là một bó hoa hồng; các cô thật tươi mát và thật khỏe mạnh, và tất cả đều xinh đẹp.

Cô Caroline rất kiều diễm nhưng cái nhìn sáng rực của Sophie có sự biểu lộ thật âu yếm, thật vui tươi, thật trong sáng đến nỗi tôi tin chắc rằng bạn tôi lựa chọn không lầm.

Bà Traddles luôn thanh thản và vui tươi, bắt đầu pha trà và rán món thịt trong góc gần lò sưởi.

Trong khi chăm chú vào công việc ấy, nàng nói với tôi rằng nàng đã gặp Agnès. Tom đã dẫn nàng.đến Kent trong dịp họ đi hưởng tuần trăng mật.

Nàng cũng đã gặp bà cô tôi, bà rất khỏe, Agnès cũng vậy và hai người chỉ nói chuyện với nàng về tôi.

Khi tôi cáo từ, Traddles muốn tiễn tôi về tận khách sạn, tôi tưởng chưa bao giờ nhìn thấy một mái đầu quay qua quay lại giữa bao nhiêu bàn tay để nhận một trận mưa những nụ hôn. Có điều chắc chắn, đó là lúc chia tay, tôi không có chút gì tiếc cho người bạn cũ của tôi. Tôi bắt đầu tin vào những thành công của anh trong tương lai.

Đang ngồi trong góc lò sưởi tại một quán cà phê tôi chợt thấy một gương mặt làm sống lại những kỷ niệm thời xa xưa nhất của tôi. Đó là ông bác sĩ Chillip nhỏ bé, chính cái ông bị bà cô tôi đã quăng cái mũ vào đầu vào cái đêm tôi ra đời.

Ông đang ngồi đó bình thản đọc báo, đầu nghiêng về một bên và ly rượu hâm nóng để cạnh ông. Tôi lại gần và nói với ông :

- Dạo này ông có khỏe không, thưa ngài Chil-lip ?

Ông tỏ ra rất lúng túng về câu thăm hỏi bất ngờ của một người không quen và chậm rãi trả lời theo thói quen của ông.

- Xin cảm ơn ông, thưa ông, ông thật tốt bụng.

Còn về phần ông, ông vẫn khỏe chứ ?

- ông có nhớ tôi không thưa ngài Chillip? ông đã chăm sóc lúc tôi chào đời.

- Thảo nào ông thay đổi nhiều kể tù ngày ấy.

Khi tôi xưng tên, ông rất xúc động. ông bắt tay tôi thật chặt.

- ông Copperfield, giá như tôi quan sát ông kỹ hơn thì tôi đã nhận ra ông. ông giống như đúc người cha xấu số của ông.

- Tôi không bao giờ có được cái hạnh phúc nhìn thấy cha tôi. - Tôi đáp.

Vì ly rượu của ông đã cạn, tôi đề nghị ông cho phép tôi gọi một ly khác và tôi cũng gọi một ly để ngồi chung với ông. ông trở nên mau miệng và chúng tôi nói chuyện với nhau hồi lâu.

- ông có biết, - ông Chillip bỗng lên tiếng, -bố dượng của ông lại trở thành người hàng xóm của tôi không ?

- Tôi không biết gì cả.

- ông ta đã lấy một cô vợ trẻ người ở đây, cô ta có một gia tài khá, tội nghiệp cho bà ta !

- Tôi cho rằng ông Murdstone và bà chị ông ta định bắt bà ta khuất phục và bắt bà ta phải quen với tính tình đáng ghét của họ. Cầu chúa giúp đỡ bà. Bà có chịu lép một bề không ?

- Phải nói rằng thời gian đầu họ cãi nhau dữ dội. - ông Chillip nói, - nhưng bây giờ bà ra chỉ còn.là cái bóng. ông Murdstone và chị ông ta bị mọi người trong vùng ai cũng ghét.

Đến nửa đêm tôi mới đi ngủ, cực kỳ mệt mỏi.

Hôm sau tôi đáp xe khách về Douvres.

Chuyến đi bình an đưa tôi về phòng khách cũ của bà cô tôi, tôi xuất hiện đột ngột giữa lúc bà đang dùng trà. Tôi được bà cô tôi, ông Dick và chị Peggotty thân yêu nay là quản gia hồ hởi đón với nước mắt mừng vui.

Lúc đã có thể bình tĩnh nói chuyện, tôi kể cho cô tôi nghe về cuộc gặp gỡ với ông Chillip. Chị Peggotty và bà cô tôi có nhiều chuyện để nói về cái kẻ giết người gọi là chị ông ta, về người chồng thứ hai của mẹ tôi. Tôi tin rằng không có cái gì trên đời này kể cả sắc lệnh của Nghị viện, cả hình phạt của tòa án có thể buộc được cô tôi gọi cái người đàn bà đó bằng cái tên rửa tội, tên dòng họ hoặc bất cứ cái tên nào khác.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2013 19:56:48 | Chỉ xem của tác giả
Chương 10
Agnès

Bà cô tôi và tôi nói chuyện mãi tới khuya.

Bà kể với tôi rằng những người di cư không có bức thư nào gửi về Anh quốc mà không nói lên niềm hy vọng và sự thỏa mãn. ông Micawber đã nhiều lần gửi các món tiền nhỏ để trả nợ đúng kỳ hạn.

- Và bây giờ, - bà cô tôi hỏi, - lúc nào cháu đi Canterbury ?

- Sáng mai cháu sẽ kiếm con ngựa và đi sớm.

Bà đặt bàn tay lên tay tôi trong lúc tôi mơ màng nhìn ngọn lửa.

Phải, trong lúc tôi mơ màng ! Vì lúc ấy một ý nghĩ lâu nay vẫn ám ảnh tôi trở về với tôi, mạnh mẽ sống động một cách xót xa. Qua nhiều dấu hiệu, cứ suy nghĩ thật kỹ về chúng, tôi biết rằng nếu như Agnès bao giờ cũng yêu tôi như một người em gái thì việc coi nàng khác hơn một người em gái chỉ tùy thuộc ở tôi mà thôi. Chỉ có điều là nhiệt tình nông nổi của tuổi trẻ đã thúc đẩy tôi lựa chọn khác đi..Chúng tôi lặng im vài phút. Khi ngẩng nhìn lên tôi thấy bà cô tôi đang chăm chú quan sát tôi.

Có lẽ bà bắt được dòng suy tưởng của tôi.

- Cháu sẽ thấy ông Wickfield tóc đã bạc trắng, nhưng phong độ hơn trước nhiều về mọi mặt. Còn Agnès, cháu sẽ thấy nó vẫn cũng xinh đẹp, tốt bụng, vô tư như ngày xưa.

Vừa nói điều đó cô tôi vừa giàn giụa nước mắt.

- Agnès có gặp một...

Tôi suy nghĩ bằng lời hơn là nói thành lời.

- Một... ai kia ? Một... cái gì? - Lập tức bà cô tôi hỏi.

- Một người định lấy nàng không ?

- Đến cả tá người! - Bà cô tôi reo lên kiểu tự hào đượm bất bình... - Từ khi cháu đi dễ chừng nó có thể kết hôn đến hai chục lần, cậu cả ạ.

Rồi, chầm chậm nhìn lên, cô tôi nói :

- Bà nghĩ là nó gắn bó với một người nào đó.

- Và nàng được đáp ứng lại ?

- Trot, - bà cô tôi nghiêm giọng nói tiếp, - bà không thể nói gì với cháu. Thậm chí bà cũng không có quyền khẳng định những gì cháu vừa nghe xong.

Nó chưa bao giờ tâm sự chuyện ấy với bà, bà chỉ nghĩ bụng thôi.

- Nếu đúng vậy, Agnès sẽ có ngày nói chuyện ấy với cháu. Một người em gái mà cháu đã đặt biết bao niềm tin, bà ạ, sẽ không giấu cháu điều gì.

Bà cô tôi nhìn đi chỗ khác cũng chậm rãi như lúc bà ngước nhìn tôi, hai tay ôm lấy mặt vẻ tư lự.

Bà đặt một bàn tay lên vai tôi, và chúng tôi cứ ngồi im lặng kề bên nhau như thế, nghĩ về quá khứ, cho đến khi mỗi người trở về phòng riêng.

Sáng sớm hôm sau tôi lên đường. Khi đi qua căn nhà cũ, tôi nhìn thấy khuôn cửa sổ thấp của chiếc tháp nhỏ, chỗ trước đây Uriah Heep rồi ông Micawber ngồi làm việc. Tôi nhờ người đầy tớ gái nhỏ ra mở cửa cho tôi thưa với cô Wickfield rằng có một ông thay mặt người bạn đang đi du lịch ở lục địa xin gặp.

Tôi đứng ở cửa sổ và ngắm nhìn những ngôi nhà trước mặt. Tiếng cửa mở ở phía vách gỗ làm tôi giật mình quay lại. ánh mắt đẹp và bình thản của nàng bắt gặp cái nhìn của tôi. Nàng rất xúc động dừng bước.

- Agnès, bạn thân yêu của anh, anh có lỗi là đến bất ngờ.

- Không, không, em thật sung sướng được gặp anh, anh Trotwood.

Trong một lát chúng tôi cùng lặng đi. Rồi chúng tôi ngồi bên nhau và tôi lại được thấy gương mặt thiên thần ấy, biểu hiện của niềm vui và lòng trìu mến, đã nhiều năm, ngày đêm tôi mơ ước.

Nàng dẫn tôi về kỷ niệm từ thời gian chúng tôi xa nhau, nàng xúc động nói với tôi về ngôi mộ.của Dora. Nàng cham thật dịu dàng và tế nhị vào những sợi dây đau đớn của ký ức tôi thành thử không có sợi nào là không đáp ứng tiếng gọi của nàng.

- Còn em, Agnès? - Cuối cùng tôi bảo nàng, -Em hãy nói với anh về em đi. Hầu như em chưa nói với anh về những gì em làm.

- Còn có gì mà nói với anh? - Nàng nói tiếp với nụ cười rạng rỡ. - Cha em khỏe mạnh. Anh gặp lại cha con em sống thanh thản tại đây trong ngôi nhà cũ được trả lại. Tất cả anh đều biết.

- Tất cả ư, Agnès ?

Nàng nhìn tôi vẻ ngạc nhiên và xúc động.

- Không còn gì nữa ư em gái của anh? - Tôi hỏi nàng.

Nàng tái mặt rồi bừng đỏ lên và lại tái đi. Tôi tìm cách đưa nàng về chủ đề mà cô tôi đã nói.

Nhưng thấy nàng bối rối tôi không gặng thêm.

Agnès phải đi lo cho học trò của nàng và tôi đi dạo phố. Buổi tối ông Wickfield trở về từ mảnh vườn nhỏ ông thuê cách Canterbury hai dặm, hàng ngày ông đến làm vườn ở đấy.

Ba người chúng tôi ăn tối. ông Wickfield kể với tôi về bà mẹ Agnès sinh con gái được mười lăm ngày thì mất.

Sau bữa ăn, Agnès dứng dậy và nhẹ nhàng lại gần chiếc dương cầm của nàng, chơi vài điệu nhạc quen thuộc mà trước kia chúng tôi vẫn thường nghe cũng tại nơi đây.

- Anh có dự định đi du lịch nữa không ? -Nà ng hỏi khi tôi đứng bên nàng.

- Em nghĩ sao, em gái ?

- Em hy vọng là không.

- Vậy thì anh không đi nữa Agnès ạ.

- Bởi vì nếu anh hỏi ý kiến em, anh Trotwood, em sẽ nói với anh rằng, theo em, anh nên dành thời tian cho các tác phẩm của anh. Ngay cả em có thể sống thiếu người anh của em, nhưng anh phải hết lòng vì độc giả.

- Tác phẩm của anh cũng là tác phẩm của em, Agnès ạ, chính em là người quyết định.

- Tác phẩm của em ư, anh Trotwood ?

- Đúng vậy, em gái của anh. Anh muốn nói với em, ngày hôm nay gặp lại em, một điều gì cứ luôn canh cánh trong lòng anh kể từ ngày Dora mất.

- ồ, anh Trotwood! - Nàng nói tiếp mắt rưng rưng lệ.

Nàng thật dễ thương, ngây thơ và trẻ trung đến thế !

Tôi không có dịp nói nhiều hơn và giãi bày tâm sự.

Buổi tối, trong lúc tôi quay về Douvres, làn gió đuổi theo giống như một ký ức bám riết, tôi nghĩ.đến Agnès và tôi sợ rằng nàng không hạnh phúc.

Tôi thì tôi đã không được hạnh phúc.

Cho đến khi hoàn thành cuốn sách, tôi ở hẳn Douvres, nhà bà cô tôi.

Đôi khi tôi đi Luân Đôn để được nhấn chìm trong cơn lốc sống động của cuộc đời, hoặc hỏi ý kiến Traddles về công việc. Trong khi tôi đi vắng, Traddles đã quản lý cơ nghiệp của tôi bằng những xét đoán vững vàng nhất, và nhờ có anh, cơ nghiệp ấy đang trong tình trạng phát đạt nhất. Bản thân anh hoàn toàn hạnh phúc với Sophie và cảnh sống hạnh phúc của anh làm mềm lòng mọi người.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2013 19:57:58 | Chỉ xem của tác giả
Chương 10
(tiếp theo)

Sắp sửa đến Noel. Tôi đã về gần được hai tháng. Tôi năng đến thăm Agnès và chỉ cần một lời của nàng cũng có giá trị hơn nghìn lời khen của thiên hạ.

Vào một ngày mùa đông rét mướt, trời u ám.

Mấy giờ trước đấy, tuyết rơi không dày lắm nhưng đóng băng phủ kín mặt đất. Gió bấc thổi mạnh.

- Hôm nay cháu đi ngựa à, Trot? - Bà cô tôi vừa nói vừa hé mở cửa văn phòng tôi.

- Vâng ạ, cháu đi Canterbury. Trời đẹp đi ngựa thật hợp.

- Bà chúc cho ngựa của cháu cũng có ý ấy, -bà cô tôi nói. - Nhưng lúc này nó đứng ngay trước cửa kia kìa, tai cụp, đầu cúi như muốn ở lại chuồng.

- Nó sắp tươi tỉnh lại, bà đừng lo.

- Đằng nào thì cuộc đi chơi cũng sẽ làm cho chủ nó phấn khởi, - bà cô tôi nói trong khi mắt nhìn đống giấy chất chồng trên bàn làm việc của tôi. - Ngày xưa khi đọc một cuốn sách, không bao giờ bà nghĩ rằng công sức của tác giả lại lớn đến thế.

Tôi dẫn bà cô tôi đến đề tài duy nhất thực sự ám ảnh tôi.

- Bà ơi, bà có biết gì thêm về sự gắn bó ấy của Agnès, như bà đã nói với cháu không ?

- Bà nghĩ là có. Trot ạ.

- Và cảm tưởng đầu tiên của bà có tin được không?

- Bà nghĩ là tin được, Trot ạ.

Bà nhìn thẳng vào tôi có phần ngờ vực, thông cảm và thiếu tự tin, khi thấy tôi phải gắng sức làm ra bộ mặt hoàn toàn vui vẻ với bà.

- Và cái đáng tin hơn cả, Trot ạ... - Bà cô tôi nói.

- Cái gì ạ ?

- Đó là bà tin Agnès sắp lấy chồng.

- Cầu chúa ban phúc cho cô ấy! - Tôi vui vẻ nói với bà.

- Phải, - bà cô tôi nói, - cầu chúa ban phúc cho nó và cho chồng nó nữa.

Tôi bước nhanh xuống cầu thang, lên yên ngựa và xuất phát. Tôi cần phân trần rõ ngọn ngành ngay..Tôi nhớ mãi cuộc hành trình buồn bã và rét mướt ấy ! Những mảnh băng bị gió thổi trên cánh đồng tạt vào mặt tôi, vó ngựa gõ nhịp trên đất cứng, tuyết bị gió bấc mang đi, xoáy tròn trên những con đường trắng mờ, những con ngựa với những xe đầy cỏ khô, mình bốc hơi nước dừng trên dốc cao để thở, lúc lắc nhạc đeo cổ. Từ trên núi nhìn thấy những sườn đồi và cánh đồng, vẽ lên chân trời đen nhờ nhờ như những đường nét bất tận vạch bằng phấn trên tấm bảng đá đen hùng vĩ.

Tôi thấy Agnès ngồi một mình. Các trò nhỏ đã về nhà. Đầu óc chất đầy những lời nói của cô tôi, tôi thẳng thắn kể lại với Agnès.

Sau cuộc phân trần ấy, kết quả là bà cô tôi đã nói đúng, và Agnès sắp lấy chồng. Ngay ngày hôm đó. Agnès đã trở thành vợ chưa cưới của tôi. Chúng tôi thỏa thuận, rằng tôi sẽ ở lại Canterbury đến hôm sau, và tôi sẽ giới thiệu nàng với bà cô tôi.

Sắp đến giờ ăn tối thì chúng tôi có mặt ở nhà bà cô tôi. Chị Peggotty nói bà đang ở trong văn phòng tôi. Bà tự hào sắp xếp nó gọn gàng để đón tôi về.

- Trời ơi, - bà cô tôi kêu lên khi thấy chúng tôi bước vào, - cháu dẫn ai về nhà đấy?

- Agnès đấy bà ạ. - Tôi nói.

Hai đứa chúng tôi thỏa thuận là thoạt tiên chưa nói ngay. Bà cô tôi nhìn tôi ánh mắt tràn đầy hy vọng, nhưng thấy tôi vẫn bình thản như mọi khi, bà thất vọng bỏ kính ra và day đầu mũi thật mạnh.

Tuy nhiên bà tiếp Agnès thân tình và lát sau chúng tôi cùng xuống nhà ăn tối. Hai ba lần bà cô tôi đeo kính lên để nhìn tôi, song lại bỏ xuống ngay ra vẻ thất vọng và lại day mũi. Điều ấy làm cho ông Dick lấy làm thất vọng vì biết đó là dấu hiệu hỏng việc.

Sau bữa tối tôi nói với bà cô tôi :

- à này thưa bà, cháu đã nói với Agnès những gì bà bảo cháu.

- Làm sao, Trot, - bà cô tôi kêu lên mặt đỏ bừng, - cháu phạm sai lầm lớn rồi.

- Bà ơi, hy vọng là bà không giận cháu khi bà biết Agnès không có sự gắn bó nào làm cho cô ấy bất hạnh.

- Vô lý thật! - Bà cô tôi nói.

Thấy bà hoàn toàn phật ý, tôi thấy tốt hơn hết là chấm dứt tình trạng này. Tôi nắm tay Agnès và tiến về phía chiếc ghế bà cô tôi đang ngồi, cả hai chúng tôi quỳ xuống. Bà nhìn chúng tôi, chắp hai bàn tay lại và lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời, bà ngất xỉu. Chị Peggotty chạy tới. Lúc bà cô tôi hồi tỉnh lại, bà nhảy lên ôm cổ chị Peg-gotty, gọi chị là bà điên già và dang cả hai tay ôm hôn chị. Sau đó bà ôm hôn ông Dick, ông ta rất lấy làm vinh hạnh nhưng còn lấy làm ngạc nhiên.hơn, rồi bà giải thích tất cả với mọi người, và chúng tôi thỏa sức vui mừng.

Mười lăm ngày sau đó chúng tôi làm lễ cưới.

Traddles và Sophie, ông tiến sĩ và bà Strong là những khách mời duy nhất dự cuộc hôn lễ êm đềm của chúng tôi. Chúng tôi chia tay họ trong lòng đầy vui sướng. Lúc còn hai vợ chồng, Agnès nói với tôi :

- Giờ đây anh đã là chồng em rồi, em có chuyện tiết lộ với anh.

- Nói đi, em yêu của anh.

- Đó là hồi ức về cái đêm Dora mất. Anh có nhớ rằng nàng đã yêu cầu anh tìm em đến không ?

- Có.

- Nàng nói với em là nàng có cái để lại cho em. Anh có biết đó là cái gì không ?

Tôi cho rằng mình đoán ra được, nhưng tôi không nói.

- Nàng dành cho em lời cầu xin cuối cùng và nàng để lại một nhiệm vụ cuối cùng cho em.

- Là cái gì ?

- Nàng xin em một ngày nào đó đến ở thay vào chỗ trống nàng bỏ lại.

Thế rồi Agnès khóc và tôi khóc theo, tuy thế chúng tôi rất hạnh phúc.

Thời gian trôi đi, danh tiếng và gia sản của tôi tăng lên, hạnh phúc gia đình của chúng tôi mỹ mãn.

Chúng tôi lấy nhau đã được mười năm. Một buổi tối mùa xuân, Agnès và tôi, đang ngồi bên lò sưởi ở nhà tại Luân Đôn. Ba đứa con chúng tôi đang chơi trong phòng, thì thấy báo có khách lạ muốn gặp và nói chuyện với tôi.

- Mời ông ta vào. - Tôi nói.

Lát sau một ông già tráng kiện, vạm vỡ với mái tóc hoa râm xuất hiện và dừng trong bóng tối trên ngưỡng cửa. Con bé con Agnès bị dáng điệu tươi cười của ông thu hút đã chạy ra mời ông vào. Tôi còn chưa nhận ra ông thì vợ tôi bỗng đứng dậy, kêu lên giọng xúc động rằng đó là ông Peggotty.

Đúng là ông Peggotty. Giờ đây ông đã già nhưng vẫn hồng hào, nhanh nhẹn và tráng kiện.

- Cậu David, thật là một ngày tươi đẹp tôi được gặp lại cậu cùng người vợ tuyệt vời của cậu.

- Vâng, ông bạn già, - tôi kêu lên, - đúng là một ngày tươi đẹp.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách