Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 10486|Trả lời: 93
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại] Lúc Này Chỉ Muốn Yêu Em | Quý Khả Tường (Hoàn)

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Đăng lúc 27-12-2013 09:57:18 | Chỉ xem của tác giả Trả lời thưởng |Xem thứ tự |Chế độ đọc
LÚC NÀY CHỈ MUỐN YÊU EM




Tác giả: Quý Khả Tường

Dịch giả: Dương Kiểm

Độ dài: 11 Chương

Thể loại: Tiểu Thuyết

Nhà xuất bản : Thời Đại

Ngày xuất bản:  13/4/2012



Giới thiệu sơ lược :


Trong lúc chìm đắm trong tình yêu rực lửa, nhiều bạn trẻ bị tình yêu làm cho mù quáng, khẳng khái lớn giọng chỉ cần hai con tim tràn ngập say mê là đủ, những thứ khác chỉ là phù du. Thế nhưng, “một túp lều tranh hai trái tim vàng” vĩnh viễn chỉ là câu chuyện cổ tích.


Vệ Tương là chàng thanh niên đẹp trai, có khí phách, rất có sức hút đối với phái yếu, chỉ tiếc là hoàn cảnh xuất thân của anh kém may mắn hơn người khác: từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện. Anh đã gặp cô gái của đời mình vào thời điểm không thích hợp, khi mà cả anh và cô đều quá trẻ, non nớt và bồng bột. Họ đã yêu nhau hết mình, Ân Hải Tường, một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc đã bỏ cả gia tộc để đi theo anh, họ làm đám cưới, sau đó anh quay về làm việc cho công ty của cha cô. Tưởng chừng họ sẽ sống bình yên suôn sẻ từ đó. Nhưng Ân Thế Hạo, cha của Ân Hải Tường, một chính trị gia khét tiếng của Đài Loan nhất định không chấp nhận anh, ông tìm mọi cách để anh biến khỏi cuộc đời cô. Hai con người trẻ tuổi đó đã bị số phận giày vò, còn sót lại chỉ là đớn đau và tiếc nuối…


Mười một năm sau, họ gặp lại nhau. Anh đã là giám đốc của một tập đoàn Hoa Kỳ danh tiếng, trở thành nhân vật đình đám trong giới thượng lưu, anh có quyền, có tiền, anh đứng ngang với cô. Anh muốn trả thù, anh muốn Ân Thế Hạo – cha cô –  thân bại danh liệt, muốn nhà họ Ân sụp đổ trong tay anh. Anh tự nhủ đó mới là mục đích cho những cố gắng phấn đấu không ngừng nghỉ hơn mười năm nay. Nhưng tại sao mắt anh vẫn không ngừng tìm kiếm hình bóng cô, con tim vẫn không ngừng thương nhớ cô? Thực ra anh đã luôn lừa gạt chính mình, chưa bao giờ anh hết yêu cô.


Ân Hải Tường càng lúc càng thấy đau khổ khi phải thực hiện bản giao dịch mai mối, cô không cam tâm nhìn anh thân thiết với người con gái khác, hơn nữa lại chính cô làm bà mối cho hai người. Cô sợ hãi nhận ra anh là người đàn ông duy nhất làm trái tim cô rung động, nhẽ ra từ giây phút đầu tiên gặp nhau cô đã phải biết điều này rồi.


Mười một năm đã trôi qua, cả hai đã trưởng thành, đã có quá nhiều trải nghiệm với cuộc đời, vượt qua bao thăng trầm, trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau. Liệu lần này họ có thể quay trở về với nhau không? Khi mà số phận vẫn không chịu buông tha họ, bí mật của quá khứ luôn dập dình đe dọa hạnh phúc mỏng manh của họ?



Đôi nét về tác giả:

Quý Khả Tường vừa là một nhà văn, vừa là một nhà biên kịch nổi tiếng tại Đài Loan. Nhiều kịch bản của Quý Khả Tường đã được dựng thành phim, trong đó có bộ phim "Định Mệnh anh yêu em” đã được trình chiếu tại Việt Nam.


Bút danh: Quý Tường, Dương My, Lương Uẩn Như…


Các tác phẩm tiêu biểu: Lúc này chỉ muốn yêu em; Trạm kế tiếp, hạnh phúc; Định mệnh anh yêu em; Mạnh mẽ khi yêu.

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
HappyOneday + 5 Ôi Ham Hố =]]

Xem tất cả

Nằm trong bộ sư tập

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

94#
Đăng lúc 1-2-2014 22:11:52 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Nội dung không mới,tình tiết nhẹ nhàng nhưng đây cũng là 1 trong số ít truyện để lại cho mình nhiều cảm xúc khó tả.1 câu chuyện tình với đầy cung bậc cảm xúc, 1 tình yêu mãnh liệt bất chấp cả thời gian, không gian và địa vị xã hội. Cả hai vì quá yêu nhau,sợ làm tổn thương nhau mà che dấu cảm xúc thật của mình. Thật ngưỡng mộ tình yêu này.Cảm ơn bạn đã mang truyện này tới kites nhé.

Bình luận

cảm ơn bạn đã thích. Truyện cũng ngắn và nhẹ nhàng mà. Năm mới vui vẻ nhé!  Đăng lúc 1-2-2014 10:36 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

93#
 Tác giả| Đăng lúc 26-1-2014 21:19:22 | Chỉ xem của tác giả
Chương cuối - phần 3




“Chẳng sao cả, đằng nào thì em đứng được trong giới chính trị cũng là do nhà họ Ân giúp đỡ, bây giờ coi như báo ơn đi”, con người Lộ Bá Thâm rất lạc quan, “Anh yên tâm, chỉ cần có Điềm Vũ ở bên ủng hộ, em nhất định sẽ vượt qua được lần bầu cử này, cùng lắm thì không trúng tuyển thôi, chẳng có gì to tát.”

“Em phải vất vả rồi.”

“Là người một nhà cả, nói mấy câu này thật là khách khí quá.”

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Bản nhạc kết thúc, Ân Điềm Vũ tươi cười quay lại chỗ ngồi.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, lập tức chuyển chủ đề.

“Không có gì, bọn chị đang nói hôm nay Hải Tường thật đẹp.”

“Đúng thế!”, Ân Điềm Vũ gật đầu đồng tình, đưa mắt về phía người chị họ đang đứng bên cạnh Vệ Tương.

Hải Tường đang âu yếm nhìn người chồng yêu quý của mình cười ngọt ngào, nụ cười đẹp đến mức làm tan chảy trái tim của toàn bộ nam giới trong phòng.

“Ném hoa cưới kìa!”

Thấy cô dâu nhẹ nhàng quay lưng lại, giơ cao bó hoa, cả gian phòng bỗng vang lên tiếng la hét nhộn nhịp, bao nhiêu cô gái lao lên phía trước, đứng chen chúc nhau, hi vọng bắt được bó hoa cưới.

“Tương Tư, chị cũng đi đón hoa đi”, Ân Điềm Vũ nhiệt tình lôi kéo cô đứng dậy.

“Không cần đâu”, Lý Tương Tư ngượng ngùng lắc đầu, “Chị không thích mấy trò náo nhiệt này.”

Nhưng ghét của nào trời trao của đó, bó hoa hồng phớt xinh đpẹ giữa sự tranh đoạt của các cô gái, chẳng hiểu bằng cách nào lại rơi đúng xuống cạnh chân Tương Tư.

Cô kinh ngạc.

“Mau nhặt lên đi!”

Dưới sự thúc giục của Ân Điềm Vũ, cô lúng túng nhặt bó hoa lên, tròn mắt ngắm nhìn những bông hồng tươi tắn xinh đẹp.

Ân Phàn Á thấy cô ngẩn người ra thì vừa thương vừa xót, kéo cô vào lòng, cười to: “Chẳng lẽ điều này ám thì rằng, anh phải nhanh nhanh mà cầu hôn em đi thôi sao?”

Lý Tương Tư đỏ mặt.

“Cái gì cơ? Thì ra đến tận bây giờ anh vẫn chưa cầu hôn người ta à?”, Ân Điềm Vũ đứng bên xen vào trêu chọc: “Thua anh luôn! Hành động thật quá chậm chạp!”

“Không sao, anh sẽ sửa ngay đây!” Nói đoạn, Ân Phàn Á thản nhiên trao cho Tương Tư một nụ hôn mãnh liệt trước bao nhiêu quan khách.

Gian phòng chìm trong tiếng hò reo khích lệ, có người vỗ tay, có người huýt sáo.

Vệ Tương và Ân Hải Tường cũng cười vui vẻ trước cảnh tượng ấy.

Cho dù phải làm nhân vật phụ trong chính tiệc cưới  của mình, họ cũng chẳng mảy may để tâm.

Bởi vì chiếc ly hạnh phúc của họ quá đầy, họ rất vui lòng sẻ bớt hạnh phúc cho người khác.

Cho những người thực sự hiểu được giá trị của hạnh phúc…

Hết



Bình luận

Thanks bạn nhiều nha, một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng rất ấm áp và đáng suy ngẫm ^^  Đăng lúc 1-6-2014 08:08 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

92#
 Tác giả| Đăng lúc 26-1-2014 21:16:00 | Chỉ xem của tác giả
Chương cuối - phần 2




“Đừng nói lời xin lỗi nữa, chuyện đã qua rồi”, Ân Điềm Vũ chủ động nắm lấy tay cô, “Hiện giờ em đã coi chị là chị dâu rồi, chỉ cần chị đem lại hạnh phúc cho anh trai em thi em cảm kích còn không hết.”

“Là anh ấy đem lại hạnh phúc cho chị”, Lý Tương Tư khé mím môi, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên người đàn ông cô yêu nhất.
Ân Phàn Á hôn lên trán cô.

“Thôi nào, bây giờ anh và Tương Tư là một đôi, em và Điềm Vũ cũng bình yên vượt qua sóng gió, Vệ Tương và Hải Tường gương vỡ lại lành, tất cả mọi người đều hạnh phúc, chúng ta cạn ly nào!”, Lộ Bá Thâm sảng khoái nâng cốc.

Những người khác cũng làm theo, tiếng chạm cốc vui vẻ lanh lảnh trong không gian.

“Phải rồi, em đã hứa với chị Hải Tường, sẽ chơi một bản nhạc chúc mừng hôn lễ của chị ấy”, Ân Điềm Vũ uống một nửa ly sâm banh, mặt hơi ửng hồng, đứng dậy: “Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, em ra kia một chút.”

Ba người dõi theo dóng dáng thướt tha tiến lại bên chiếc piano màu trắng đặt giữa phòng của cô, những ngón tay nõn nà lướt trên phím đàn tạo nên tiếng nhạc du dương êm ái.

Nhân lúc Điềm Vũ không có mặt, Lộ Bá Thâm vội vàng hỏi Ân Phàn Á.

“Em nghe Vệ Tương nói, những chứng cứ tham ô hối lộ đó thực ra là do anh tiết lộ? Bố anh có biết chuyện này không?”

“Anh cũng không chắc ông ấy có biết hay không, nhưng anh nghĩ cũng có cút nghi ngờ gì đó. Nhưng hiện nay ông ấy đang bận ra hầu tòa, cũng chẳng có thời gian hỏi han anh”, Ân Phàn Á nhàn nhạt đáp.

Sau một thời gian điều tra, Viện kiểm sát quyết định khởi tố hai anh em Ân Thế Hạo, Ân Thế Dụ với tội danh tham ô hối lộ, vụ án đang trong quá trình thẩm tra xử lý.

“Em đã trao đổi với mấy cậu bạn bên ngành luật, bọn họ nói lần khởi tố này rất bất lợi cho bố và chú anh, có lẽ Viện kiểm sát sẽ không để họ trắng án đâu.”

“Đó cũng là báo ứng của họ thôi”, Ân Phàn Á cố gắng không để lộ cảm xúc ra ngoài.

Nhưng Lộ Bá Thâm đã nhận ra sự kích động của Phàn Á từ cách anh túm chặt thành bàn.

Dù sao tội hại người thân cũng không phải là nhỏ! Lộ Bá Thâm kín đáo thở dài.

Lý Tương Tư cũng nhận ra sự bất an của người yêu, cô nắm lấy bàn tay anh vỗ về.

Ân Phàn Á nhận được sự an ủi không lời của Tương Tư, dịu dàng nhìn cô, cố gắng rũ bỏ tâm trạng u tối: “Đúng rồi, Bá Thâm, lần ứng cử này của cậu sao rồi?”

Vụ bê bối lần này làm uy tín của nhà họ Ân rớt thê thảm trong giới chính trị, vì thế Ân Thế Dụ ra lệnh cho anh con rể Lộ Bá Thâm ra ứng cử chức Chủ tịch thành phố hòng củng cố lại thế lực.

“Em ấy à, có khác gì chuột chạy ngoài đường ai cũng muốn giết đâu”, Lộ Bá Thâm châm biếm, “Anh cũng biết, nhà mình xảy ra chuyện như thế, cử tri không nhổ nước bọt vào mặt em đã phúc đức lắm rồi.”

“Thật xin lỗi”, Ân Phàn Á nhíu mày buồn bã, “Chuyện của nhà anh đã liên lụy đến tiền đồ của em rồi.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

91#
 Tác giả| Đăng lúc 26-1-2014 21:14:23 | Chỉ xem của tác giả
Chương cuối - phần 1




“Tình yêu là bông hoa hồng đầy gai nhộn, đôi tình nhân nắm chặt nó trong tay, khát khao lại gần cánh hoa diễm lệ ấy, nhưng càng đến gần cả hai lại càng đau đớn. Có những đôi học được cách chữa lành vết thương cho nhau, an ủi chăm sóc bảo vệ đối phương, cuối cùng, từng chiếc gai nhọn cũng rơi rụng dần…”

Buổi chiều, ánh nắng ấm áp rực rỡ bao trùm những ô cửa kính to rộng, trong quán, khách khứa ngồi chật kín, vừa say sưa nhấm nháp sâm banh vừa lắng nghe lời chúc phúc dành cho cô dâu chú rể.

Hai đôi nam nữ ngồi sát cửa sổ phía cuối đều là người nhà và bạn bè thân thiết của cặp nhân vật chính hôm nay.

“Không hổ danh là người trong giới nghệ thuật, chúc mừng hôn lễ cũng đầy chất thơ”, Lộ Bá Thâm làm ra vẻ châm chọc thở dài, thích thú nhìn về phía đôi uyên ương đang ôm nhau thắm thiết.

Anh rất vui sướng, cuối cùng người bạn hay ra vẻ lạnh lùng bí ẩn của anh đã tìm lại được tình yêu đích thực.

“Cái tên Vệ Tương đó, chưa bao giờ anh thấy hắn cười vui vẻ như thế này!”

“Thật sao?”, Ân Điềm Vũ ngồi bên cạnh anh hiếu kì hỏi.

“Không thấy hắn cười rất ngốc nghếch, rất hạnh phúc sao?”, Lộ Bá Thâm mỉm cười vợ yêu và hai người kia: “Mọi người không biết đấy thôi, hắn lúc nào cũng thích ra vẻ lạnh lùng, chường cái bản mặt như người chết ấy.”

“Tôi biết”, Lý Tương Tư nhẹ nhàng trả lời, ngón tay mảnh mai đùa nghịch ly rượu.

Lộ Bá Thâm sững người: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên Vệ Tương là ân nhân của chị, hai người đã quen nhau bao nhiêu năm rồi còn gì.”

Gần đây anh mới biết về quan hệ giữa Vệ Tương và Lý Tương Tư. Vệ Tương thừa nhận đã nhờ Lý Tương Tư dùng một số thủ đoạn để ép anh và Ân Điềm Vũ phải li hôn.

Lúc mới nghe, Bá Thâm nổi giận đùng đùng, thẳng tay đập cho Vệ Tương một trận, hai người tí nữa đã tuyệt giao luôn.

“Xin lỗi”, Lý Tương Tư nhạy bén nhận ra sự khác thường trong ánh mắt anh, “Anh vẫn còn giận sao?”

“Chuyện đã qua thì cho qua luôn đi”, anh hơi nhướng mày, “Chỉ là có chút không công bằng với Điềm Vũ.”

“Em không sao cả”, Ân Điềm Vũ hồ hởi tuyên bố, đôi mắt cô cũng sáng bừng như giọng nói của cô vậy. Cô nhìn Lý Tương Tư, thẳng thắn bộc lộ: “Nói thật thì, khi đó em rất khổ sở vì chị cố tình tiếp cận Bá Thâm, nhưng bây giờ em hiểu rằng, người chị yêu là anh trai em, còn người duy nhất Bá Thâm yêu chính là em”. Cô ngừng một chút, lại cười thản nhiên: “Thực ra em phải cám ơn chị mới đúng, nếu không  nhờ có chị, Bá Thâm cũng sẽ không nhận ra tình cảm thực sự mà anh ấy dành cho em.”

Sự khoan dung khẳng khái của cô làm Lý Tương Tư rất cảm kích, cô nhìn sang Ân Phàn Á, anh ôm lấy eo cô, mỉm cười khích lệ.

Nhờ đó cô có thêm dũng khí để nói lời xin lỗi chân thành với cô em chồng đã từng bị cô làm tổn thương: “Xin lỗi em, Điềm Vũ, chị cũng cảm ơn em nữa.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

90#
 Tác giả| Đăng lúc 26-1-2014 21:10:51 | Chỉ xem của tác giả
Chương mười - phần 6




Anh ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh muốn mở cánh cửa đó, cũng sẽ vì em mà thay đổi, anh không muốn em phải khổ sở trong thế giới tối tăm lạnh lẽo đó nữa.”

Cô mỉm cười sung sướng: “Em nhận ra rồi.”

Anh nhìn đôi mắt đẹp đẽ chất chứa tình yêu thương sâu nặng của cô, bất giác có chút ngượng ngùng, quay đi chỗ khác.

“Cái này, là món quà anh tặng cho em.”

“Quà gì vậy?”, coo nhìn theo hướng anh chỉ, hơi thở đột nhiên trở nên khó khăn.

Ở một góc của căn phòng kê một chiếc đệm đôi rộng rãi, phía trên rủ một chiếc rèm công chúa vừa lộng lẫy vừa lãng mạn.

“Đây là…”, cô che miệng trầm trồ, tiến lại bên chiếc rèm trong cõi mộng ấy, thò đầu vào, đỉnh rèm chi chít những ngôi sao bằng giấy màu vàng màu bạc. đây chính là bầu trời trong thần thoại.

Cô cảm động không nói nên lời, nhìn anh bằng đôi mắt lonh lanh nhòa lệ: “Đây là một chiếc lều phải không?”

“Ừ.”

Anh đã dựng cho cô một chiếc lều ngay giữa nhà.

Cô lao vào vòng tay anh, ôm anh thật chặt, thật chặt, khuôn mặt dụi vào bờ ngực vững chãi khiến cô yên lòng.

“Em có thích không?”, anh hỏi.

“Em thích, rất thích!”, cô liến thoắng trả lời, “Không ngờ anh cũng có khi lãng mạn thế này”. Ngừng một chút, cô hỏi: “Anh sẽ ngủ cùng em trong chiếc lều kia chứ?”

Cô thể anh cứng lại: “Ừ, thi thoảng thì cũng được, nhưng đừng thường xuyên qua..”

“Tại sao lại không thể thường xuyên?”, cô ngẩng đầu nhõng nhẽo: “Anh không cảm thấy ngủ trong đó rất thú vị sao?”

“Ừ, cái đó…”, anh không nói được lí do.

Nhưng cô đã hiểu tại sao anh lại lúng túng như thế, cứ nghĩ mà xem, một người đàn ông to lớn chững chạc chui vào cái lều công chúa đó, thật là buồn cười.

Đôi môi anh đào của cô khẽ cong lên.

Anh nhìn ra vài phần giễu cợt trong nụ cười đó, biết là cô cố tình chọc mình nhưng cũng đành bó tay.

Cô bật cười: “Nào, chúng ta vào đó nằm thử đi.” Cô kéo tay anh, không cần biết ý kiến của anh ra sao, lôi anh vào trong lều, nằm xuống chiếc đệm êm ái.

Hai người tay trong tay, cai kề vai, giống hai đứa nhóc nằm trên thảm cỏ thích thú ngắm nghía trời đêm.

“Hệt như trong mơ vậy!”, cô cười vui vẻ.

Anh rất cảm động, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt  yêu kiều của cô.

Cô chisng là giấc mơ của anh, anh rất sợ giấc mơ này sẽ tan biến, nhưng anh chắc chắn sẽ tìm ra cách để nuôi dưỡng nó, để nó mọc mầm, lớn lên cứng cáp khỏe khoắn.

“Vệ Tương”, tiếng họi êm dịu kéo anh về hiện thực.

“Chuyện gì hả em?”

“Chúng ta sinh một em bé nhé? Em rấ t muốn sinh cho anh một thiên thần, một thiên thần của riêng hai chúng ta.”

Cô nhìn anh, cười vui vẻ hồn nhiên, cô không biết rằng, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó của cô, anh liền cảm thấy…

Hạnh phúc, đang gõ cửa.



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

89#
 Tác giả| Đăng lúc 26-1-2014 21:09:43 | Chỉ xem của tác giả
Chương mười - phần 5




Anh hiểu ra rằng cô hoàn toàn không trách anh, đôi mắt mở to ngạc nhiên.

“Nhưng anh phải hứa với em, sau này bớt hút thuốc đi, thuốc lá thực sự không tốt cho sức khỏe đâu, cô giao kèo với anh.

“Anh biết rồi”, anh gật đầu, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Ánh mắt bất an và khổ sở đó làm trái tim cô tan chảy: “Sao anh lại nhìn em như thế?”, cô nũng nịu hỏi, gò má phơn phớt ánh hồng.

“Em… em bằng lòng tha thứ cho anh sao?”, khó khăn lắm âm thanh mới tìm được đường ra khỏi cổ họng anh.

“Đây không phải là chuyện tha thứ hay không tha thứ”, cô nhìn sâu vào mắt anh, “chẳng có ai đúng ai sai cả, chỉ trách hồi đó chúng ta còn quá trẻ, quá non nớt.”

Anh không hiểu.

Cô tiếp tục giải thích: “Em chọn cách lãng quên ngày hôm đó, không phải vì em hận anh, mà vì em sợ anh ghét em, em sợ anh trách em vì đã không bảo vệ được con của chúng ta.”

“Sao anh có thể trách em chứ?”, Vệ Tương buột miệng cắt ngang. Anh trách bản thân còn chưa xong, sao lại trách cô được? Nghĩ đến cảnh cô một mình phải gánh chịu nỗi đau đớn khi sẩy thai, anh cảm thấy bản thân thật đáng ghét.

“Giờ em biết anh sẽ không trách em rồi”, cô hiểu được anh đã nghĩ gì, dịu dàng an ủi: “em từng nói, hồi đó em không hiểu anh lắm, nếu như em nõ lực hơn chút nữa, tinh tế hơn một chút, em có thể đã nhận ra anh thực sự rất rất yêu em.”

Tim anh ngừng lại, sự thấu hiểu và bao dung của cô khiến anh vô cùng cảm động.

“Thực ra anh đã luôn… vô cùng lo lắng”, anh thì thầm với cô nỗi lòng anh giấu kín suốt bao lâu nay: “Anh không dám tin rằng lại có người sẽ yêu anh nhiều đến thế, hơn nữa còn là một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, anh không nghĩ rằng em có thể yêu anh cả cuộc đời, anh không cách nào loại bỏ được suy nghĩ rằng em có thể yêu anh cả cuộc đời, anh không cách nào loại bỏ được suy nghĩ, đến một ngày tỉnh ra, em sẽ bỏ anh mà đi.”

Anh ngừng lại một chút, miệng đắng ngắt: “Từ ngày đầu tiên ở bên em, anh đã luôn thấp thỏm chờ đợi ngày em bỏ anh ra đi.”

“Thì ra anh luôn nghĩ như vậy”, nghe đến đây trái tim cô quặn lại, đau đớn vô cùng.

“Sau này anh mới phát hiện ra, khoảng cách thực sự giữa chúng ta không phải là do hoàn cảnh xuất thân, mà là anh chưa từng để em lại gần trái tim anh”, Vệ Tương thở dài chua xót, nắm chặt cánh tay mềm mại của cô: “cho dù bây giờ anh có tiền rồi, thành công rồi, nếu như anh vẫn đóng chặt trái tim mình thì em vẫn sẽ không thể bước vào.”

“Vì thế anh quyết định mở nó ra cho em sao?”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

88#
 Tác giả| Đăng lúc 26-1-2014 21:08:37 | Chỉ xem của tác giả
Chương mười - phần 4




Cô bước lên cầu thang nghiêng nghiêng, tầng hai vẫn rộng rãi thoáng đãng như trước, nhưng rèm cửa đã đổi sang màu trầm tĩnh dễ chịu, những cây đèn đủ hình dạng tỏa ra ánh sáng ấm áp gần gũi.

Ân Hải Tường ngắm nhìn những luồng ánh sáng ấm áp đó, cảm động đến ngây người.

Nơi này, đã hoàn toàn thay đổi rồi, không còn lạnh lẽo như trước, không từ chối người ngoài tiến vào nữa, đồ đạc cũng không còn lẻ loi đơn chiếc mà đều có đôi  có cặp, điều đó nói lên rằng chủ nhân nơi này đã khác xưa. Anh đã mở rộng trái tim, đang chờ đợi, nghênh đón người anh yêu bước vào thế giới của mình.

Anh đang đợi cô, cô biết.

Ân Hải Tường mỉm cười dịu dàng, tim cô đập mỗi lúc một mạnh, cô vịn vào cầu thang gỗ bước lên, ló đầu nhìn lên căn gác, láp tức bắt gặp Vệ Tương đang ngồi trên chiếc ghế gần khung cửa sổ.

Anh cúi đầu, yên tĩnh ngủ.

Tim cô thắt lại, ánh mắt trìu mến vuốt ve gương mặt mệt mỏi của anh… Phàn Á nói không sai, anh đúng là đã mất ngủ mấy ngày rồi, quầng mắt thâm đen, đôi môi nứt nẻ, nhìn mà đau lòng.

Ống kính thiên văn bên cạnh vẫn đang mở, chắc anh ngắm sao cho đến khi mắt trĩu xuống, gạt tàn bên cạnh cửa kính đầy ắp đầu thuốc.

Lại hút thuốc rồi, sao anh chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên của cô?

Cô xót xa thở dài, sợ làm anh thức giấc, nhẹ nhàng trèo lên căn gác, ngồi bên thành cửa sổ, nhìn anh không chớp mắt.

Thời gian khẽ khàng trôi qua trong bầu không khí nồng nàn yêu thương trìu mến đó, chẳng biết mất bao lâu, anh đột nhiên tỉnh lại, cơ thể động đậy, mắt mở bừng.

“Anh tỉnh rồi à?”, cô dịu dàng hỏi.

Anh sững sờ, chớp chớp mắt, tưởng mình đang nằm mơ, một lúc sau, chắc chắn trước mặt đúng là cô, anh mới luống cuống bật dậy.
“Em… đến từ lúc nào thế?”

“Cũng được một lúc rồi.”

“Tại sao lại không gọi anh dậy?”

“Em thấy anh ngủ rất say, không muốn đánh thức anh”, cô cười hiền lành khiến anh hồn xiêu phách lạc.

Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó ánh mắt vô tình cạm vào gạt tàn bên cạnh cô, bất giác trở nên thấp thỏm không yên, vội vã cầm nó vứt vào thùng rác ở góc phòng.

Cô phì cười trước tốc độ nhanh như tên bắn của anh: “Anh làm gì mà khẩn trương thế?”

Anh hơi đỏ mặt: “Xin lỗi, anh đã hứa với em sẽ không hút thuốc.”

“Đúng thế”, cô tinh nghịch chu môi, cố ý nheo mắt bắt tội anh: “Sao anh lại hút thuốc nữa rồi?”

Anh á khẩu.

“Bởi vì tâm trạng không tốt, phải không?”, cô trả lời thay cho anh, cười khẽ.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

87#
 Tác giả| Đăng lúc 26-1-2014 21:07:33 | Chỉ xem của tác giả
Chương mười - phần 3




Hận? Cô khó hiểu nhìn Phàn Á.

“Chị có hận anh ấy đã làm chị sẩy thai không?”

Hận anh làm cô sẩy thai?

Ân Hải Tường ngơ ngác, hồi lâu sau, ngẩng đầu: “Chị không hận anh ấy, sao chị lại có thể hận anh ấy chứ?”, cô tự châm biếm, “Chị chỉ là đang sợ hãi.”
“Chị sợ hãi cái gì?”

“Chị sợ…”, cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, “Anh ấy không tha thứ cho chị, sợ anh ấy càng căm ghét chị. Chị không có dũng khí đối diện với anh ấy, nên mới chọn cách lãng quên.”

Ân Phàn Á nhướng mày: “Ý chị là…”

“Chị là một kẻ hèn nhát”, cô khổ sở thầm thì, “Bây giờ nghĩ lại, lúc đó chị đã quá yếu đuối, lẽ ra chị nên biết rằng, anh ấy nói hận chị không phải là sự thật, anh ấy cũng chỉ đang sợ hãi mà thôi.”

Bọn họ đều sợ hãi.

Bởi vì quá non nớt, bởi vì yêu quá cuồng si, nên càng dễ dàng trở thành nhút nhát.

Cô nên biết rằng, anh ấy cũng như cô, đều đã nếm đủ hương vị ngọt ngào cũng như cay đắng của tình yêu…

“Chị thật sự rất yêu anh ấy”, Ân Phàn Á trầm ngâm nhận xét.

Đúng vậy, cô quả thật rất yêu anh, chưa lúc nào ngừng yêu, anh là nhất kì nhất hội của đời cô, điều này cô luôn hiểu rõ.

Ân Hải Tường khẽ cong môi, cười nhẹ nhõm, cô mở tấm thiệp ra, bên trên là hai hàng chữ chan chứa tình cảm, bất giác lệ nhòa khóe mi.

“Anh yêu em.

Nếu em bằng lòng tha thứ cho anh, em biết có thể tìm thấy anh ở đâu.”


***

Trên núi Minh Nguyệt có một tòa nhà kì lạ được dựng nên bằng gỗ và thủy tinh.

Bên ngoài được bao quanh bởi một hàng rào gỗ vừa được sơn trắng tinh, lấp lánh dưới ánh ban mai; trong vườn sừng sững một cây đa to lớn cành lá sum sê, một chiếc võng đung đưa dưới bóng râm, bên cạnh còn có một chiếc ghế viền trắng xanh đậm chất Địa Trung Hải.

Thảm cỏ được tỉa tót gọn gàng, xanh mơn mởn đầy sức sống, hai bên con đường lát đá là những khóm hoa đang tận hưởng làn gió mát.

Cô đtự chân lên bậc thềm trước cửa, tiếng chuông gió theo phong cách cổ điển dưới mái hiên vang lên thánh thót, đẩy cửa tiến vào, đập vào mắt là một bồn hoa bách hợp hiền hòa nơi góc phòng.

Cạnh hồ bơi ngoằn nghèo giữa phòng khách là một chậu cây cảnh điển hình cho vùng nhiệt đới, bên dưới tán lá đung đưa là một cái bàn uống nước bằng gỗ với hai chiếc ghế.

Trên bàn ăn bằng gỗ trong phòng bếp bày hai bộ đồ ăn tinh xảo. Giữa phòng khách đặt một chiếc ghế sô pha hình chữ L, trên đó vắt một chiếc áo khoác màu cam ấm áp cùng với rất nhiều những chiếc gối ôm dễ thương đủ màu sắc, toát ra một sự cám dỗ khó mà cưỡng lại được.


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

86#
 Tác giả| Đăng lúc 26-1-2014 21:06:14 | Chỉ xem của tác giả
Chương mười - phần 2




Người bước vào là Ân Phàn Á, tay bê một khay đồ ăn, bên trên là đĩa sandwich kẹp, cốc sữa vfa một đóa hồng tươi thắm vừa hái trong vườn nhà.
Cô nhướng mày ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”

“Em đến thăm chị”, Ân Phàn Á đặt khay xuống bàn uốngnước bằng thủy tinh, “em nghe quản gia nói hai hôm nay khẩu vị của chị không tốt, chẳng ăn uống gì nên mới xung phông mang đồ ăn sáng lên cho chị đây.”

Ân Hải Tường chớp hàng mi dài, nhận ra sự quan tâm lo lắng trong ánh mắt sáng rực của cạu em họ, cô mỉm cười: “Chị không sao, em không cần lo lắng.”

Ân Phàn Á đưa cốc sữa cho cô, nhìn cô chăm chú: “Em nghe Vệ Tương nói, anh ấy đã kể cho chị nghe về kí ức chị lãng quên?”

“Ừ”, cô đón lấy chiếc cốc vẫn còn ấm, khẽ gật đầu.

“Chị đã nhớ hết rồi à?”

“Ừ”, cô lại gật đầu, “Mấy ngày nay mỗi ngày lại nhớ thêm được một ít.”

“Vậy à?”, Ân Phàn Á nhìn cô chăm chú, anh có trăm vạn lời muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ rút một tấm thiệp từ túi áo vest đưa cho cô: “Cái này, của chị.”

“Đây là cái gì?”, cô tò mò nhìn tấm thiệp.

“Có người cầu xin em đứa nó cho chị”, Ân Phàn Á nhếch mép cười thích thú, “Em chưa bao giờ thấy anh ấy ăn nói khép nép như vậy đâu, suýt nữa làm em hết hồn.”

Ân Hải Tường nghe đến đây thì đoán được ngay người đó là ai, tự dưng tim đập loạn xạ.

Cô cúi đầu nhìn tấm thiệp, bất giác hoảng loạn, ngón tay run rẩy, đắn đo không biết có nên mở ra xem ngay hay không.

“Chị không định xem à?”, Ân Phàn Á nhẹ nhàng hỏi.

Cô khẽ cắn môi.

“Mấy hôm nay anh ấy cũng nhưu chị, chẳng ăn uống gì cả.”

“Cái gì?”, cô giật mình, hoảng hốt hỏi lại: “Thật sao?”

“Chẳng những không ăn không uống, còn tự nhốt mình trong căn phòng kì quái ở nhà, điện thoại cũng chẳng nghe, cả người bên công ty anh ấy cũng không cách nào liên lạc được.”

Anh ấy tự nhốt bản thân lại ư?

Ân Hải Tường kinh ngạc, lồng ngực nhói đau: “Em đến nhà tìm anh ấy à?”

“Là anh ấy đến công ty tìm em”, Ân Phàn Á mỉm cười, “Anh ấy đến nhờ em đưa tấm thiệp này cho chị.”

“Nhìn anh ấy thế nào? Có gầy đi không? Em có mời anh ấy đi ăn cơm không?”, cô hỏi một tràng.

“Anh ấy có gầy đi không thì em không dám chắc, nhưng nhìn bộ dạng cũng tiều tụy đi nhiều, như thể mấy hôm không ngủ vậy.”

Mấy hôm không ngủ sao?

Tim cô lại nhói lên từng hồi, khuôn mặt trắng bệch.

Ân Phàn Á quan sát khuôn mặt biến sắc của cô, tình thần dao động, bật hỏi: “Chị hận anh ấy sao? Hải Tường.”


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách