Anh cần phải tìm em
Anh phải đi tìm em
Em là một phần đánh mất mà anh cần
Còn về phần Taecyeon, sau khi rời khỏi nhà, anh liền lái xe đi trong vô thức… Anh cũng không biết rằng bản thân mình muốn đi đâu nữa, thoạt đầu anh dịnh sẽ lại đến trước mộ mẹ anh kể lể vài điếu nhưng khi nhìn thấy cái đầu đang băng bó của mình thì anh lại nhớ đến cái con người làm anh ra nông nỗi này – Yuri. Vì thế Taec lập tức quay đầu xe lại và chạy thẳng đến HANDS UP để tìm Yuri
Đến nơi, Taecyeon đội 1 chiếc mũ vào để che đi cái dãy băng trắng xóa trên đầu mình. Vừa bước vào trong quán thì Taec nhìn thấy ngay Yuri đang ngồi nói chuyện với Taeyeon kế quầy rượu… không chần chừ giây phút nào, Taecyeon liền tiến đến và kéo tay Yuri
- “Này anh… Là anh sao?” – Yuri định phản ứng lại khi Taec đến nắm lấy cổ tay cô nhưng khi nhận ra đó là Taecyeon thì cô lại hạ thấp giọng xuống và hỏi
- “Đi theo tôi” – Taec vừa nói vừa lôi Yuri đi
- “Đi… đi đâu chứ?” – Yuri lo sợ nhìn Taec và nhìn sang Taeyeon với ánh mắt cầu cứu
- “Xin lỗi… nhưng không phải quản lý của anh nói là không truy cứu sao?” – Taeyeon vội chạy ra nắm lấy tay Yuri lại
- “Chỉ có quản lý của tôi nói là không truy cứu chứ tôi đâu có nói…” – Taecyeon lạnh lùng nói với Yuri và Taeyeon
- “Anh… anh nói vậy là sao chứ? Chính anh cũng…” – Yuri ấp úng nói
- “Tôi không bắt cô đến đồn cảnh sát đâu mà sợ… chỉ là… tôi muốn “truy cứu” theo cách của tôi thôi” – Nói rồi Taecyeon kéo tay Yuri đi
- “Này anh… thật là… chuyện gì nữa đây” – Taeyeon đứng nhìn theo Taecyeon và Yuri mà không biết phải làm gì hơn… Suy nghĩ 1 hồi Tae mới chạy theo sau – “Anh à, thật sự giờ anh muốn gì đây”
- “Cô là chủ ở đây đúng không?” – Taecyeon quay sang hỏi Taeyoen trong khi tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay Yuri
- “Phải” – Taeyoen gật đầu
- “Vậy cô chuẩn bị cho tôi 1 phòng VIP đi, nhanh lên”
- “Haha, tưởng gì, hóa ra anh cũng chỉ muốn như thế thôi hả? Làm tôi sợ muốn chết, gì chứ… mấy chuyện này… là nghề của tôi mà… Đi thôi” – Yuri phá lên cười khi nghe Taecyeon yêu cầu rồi cô chủ động lôi Taecyeon vào 1 căn phòng gần đó trước sự ngỡ ngàng của Taeyeon
Khi vào đến phòng thì Yuri tự động khóa trái cửa lại và theo bản năng, cô nhìn sang Taecyeon với ánh mắt đầy quyến rũ và ma mị như cô đã từng làm với biết bao người đàn ông khác
- “Sao cô lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy chứ?” – Taecyeon mỉm cười hỏi Yuri
- “Vậy chứ đây không phải là điều anh muốn sao?” – Yuri mỉm cười đáp trả rồi tiến lại gần phía Taec…
- “Cô cũng không đến nỗi ngu nhỉ?” – Hơi chồm người lên người Yuri, Taecyeon nói
- “Vậy nếu như tôi phục vụ miễn phí cho anh tối nay thì coi như giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa đúng không?” – Đưa đôi tay mềm mại lướt dọc trên má Taecyeon, dường như Yuri đang muốn quyến rũ người đàn ông này vậy
- “Cô nghĩ là tôi không đủ tiền trả cho cô nên mới dùng cách này sao?” – Taecyeon mỉm cười 1 lần nữa hỏi Yuri
- “Vậy thì tại sao chứ?” – Yuri đáp trả 1 cách đầy khiêu khích
- “Tôi chỉ muốn cô biết ngày hôm qua cô từ chối tôi là sai lầm lớn nhất cuộc đời cô thôi…”
- “Cái gì? Tôi…” – Yuri chưa kịp mở lời thì đôi môi của Taecyeon đã chiếm lấy môi cô, 1 nụ hôn đầy táo bạo và mãnh liệt, nụ hôn ấy gấp gáp đến nỗi khiến Yuri không thể nào mở miệng nói bất cứ điều gì và cô cũng không thể nào chống cự lại nó vì nụ hôn của Taecyeon quá điêu luyện, cô dường như tan chảy hoàn toàn trong đó… Nhưng rồi đột nhiên Taecyeon nhận thấy có điều gì đó không đúng… thế là anh vội đẩy Yuri ra và nhìn sau vào mắt cô…
- “Cô… không phải là người ngày hôm qua”
- “Tôi tưởng anh không nhớ gì về chuyện ngày hôm qua chứ?” – Yuri cười lớn nói
- “Quả thật tôi không nhớ gì cả? Chỉ là… cô có cái gì đó hơi khác với cô gái ngày hôm qua…” – Taecyeon lắc đầu nhìn về phía Yuri
- “Ý anh là sao?” – Yuri thắc mắc hỏi
- “Nụ hôn của cô… quá điêu luyện so với cô gái ấy” – Taec nói
- “Tôi không nghĩ là 1 người say có thể nhận biết được điều đó?”
- “Trực giác thôi, với lại… đôi mắt của cô cũng không giống”
- “Vậy tại sao ban đầu anh lại nghĩ đó là tôi?”
- “Tại vì tôi chỉ nhớ mỗi hình ảnh cô lúc cầm chai rượu đánh tôi thôi… nên…”
- “Nên anh đã nghĩ người đó là tôi à?”
- “Uh… nhưng khi tiếp xúc rồi tôi mới nhận ra là không phải”
- “Anh chắc chắn chứ?”
- “Chắc chắn” – Taecyeon gật đầu xác nhận
- “Tôi không ngờ Fany lại có sức ảnh hưởng đến anh như vậy?” – Yuri mỉm cười nhìn về 1 hướng khác
- “Fany?” – Bây giờ đến lượt Taec thắc mắc
- “Tôi nghĩ anh không nhớ cô ấy đâu… Mà tôi nói rồi… nếu anh muốn thì hôm nay tôi sẽ chìu anh nhưng tuyệt đối anh không được động đến Fany của tôi” – Yuri cảnh báo Taec
- “Cô và cô ấy… là less à?”
- “Tùy anh nghĩ… Vậy bây giờ… chúng ta tiếp tục chứ?”
- “Tôi nghĩ là không cần nữa đâu, cô quá bình thường đối với tôi và người tôi cần không phải là cô” – Nói rồi Taecyeon đứng dậy và tiến về phía của…
- “Anh lấy gì mà nói tôi như thế chứ?”
- “Không phải lúc nãy cô đã bị nụ hôn của tôi mê hoặc rồi sao?”
- “Anh…” – Mặt Yuri đỏ lên vì tức giận – “Mà tôi nói anh rồi đó, tôi cấm anh đụng đến Fany đó…” – Yuri nói với theo ngay khi Taecyeon bước ra khỏi cửa nhưng Taec dường như không quan tâm đến điều đó…
Sau khi ra khỏi căn phòng VIP, Taecyeon tiến về phía Taeyeon
- “Cái cô tên Fany gì đó đâu rồi?” – Taec hỏi trong khi mắt vẫn nhìn và tìm kiếm khắp quán bar
- “Không phải anh mới… với Yuri sao? Giờ còn kiếm Fany làm gì?” – Taeyeon thắc mắc hỏi
- “Yuri không phải người tôi cần” – Taec nói trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm ra sàn nhảy
- “Nhưng Fany không phải…” – Taeyeon giải thích
- “Tôi biết nhưng người tôi cần là cô ấy” – Taecyeon quay vào nói với Taeyeon như 1 điều nhấn mạnh
- “Hôm nay Fany không có đi làm”
- “Vì chuyện…” – Ngay lúc đó tiếng chuông điện thoại của Taecyeon vang lên – “Gì vậy Junho?”
- “…”
- “Biết rồi biết rồi nói hoài, giờ tớ về đây” – Taecyeon thở dài qua điện thoại sau đó quay sang nói với Taeyeon – “Hôm nay tôi bận rồi nhưng lần sau khi trở lại… tôi nhất định phải gặp được cái cô Fany đó” – Taecyeon nhếch mép cười rồi bỏ đi
- “Có phải anh ta nổi tiếng quá rồi bị bệnh gì không nhỉ?” – Taeyeon khó hiểu nhìn theo Taecyeon
- “Tớ nghĩ là anh ta bị Fany mê hoặc mất rồi, từ hôm nay chắc phải bảo vệ Fany kỹ 1 chút” – Yuri từ trong bước ra
- “Tại sao chứ?” – Taeyeon nhìn Yuri hỏi
- “Anh ta không phải người tốt, anh ta chắc chắn chỉ làm Fany đau khổ thôi” – Rót 1 ít rượu ra ly vào uống 1 ngụm nhỏ, Yuri đưa ra ý kiến của mình
- “Cậu lo xa quá rồi đó, có chắc gì anh ta có gì với Fany đâu? Với lại Fany nhà mình đâu phải hạng con gái dễ dải?”
- “Tớ chỉ nói vậy thôi” – Rồi Yuri lạnh lùng quay vào trong
- “Gì vậy trời, sao tôi không hiểu gì hết vậy nè?” – Taeyeon 1 lần nữa nhìn theo Yuri mà lắc đầu 1 cách khó hiểu
--------------------------------------------------
Tại cửa hàng nhà IU
- “Cái con bé này làm gì mà không bắt máy vậy chứ?” – IU lo lắng nhìn chiếc điện thoại… trong khi vẫn đang canh chừng cửa hàng cho gia đình mình – “Không biết có bị sao hay không nữa…”
- “Làm ơn tính tiền dùm tôi…” – 1 vị khách từ trong bước ra quầy tính tiền và yêu cầu IU thanh toán cho mình
- “À vâng… Ơ… Wooyoung oppa?” – IU ngước lên nhìn vị khách kia và nhận ra đó là Wooyoung
- “Ơ, cô bé, em làm thêm ở đây à?”
- “Dạ cửa hàng này của nhà em ạ”
- “Vậy sao? Mà em sao vậy? Không được khỏe à? Nhìn mặt em không ổn lắm…”
- “Dạ không, em không sao… chỉ là em hơi lo cho Joo thôi”
- “Joo? Joo làm sao à?”
- “Từ lúc nó xin lỗi Chansung oppa giữa sân trường, em thấy nó buồn lắm, hình như là có chuyện gì mà em hỏi thì nó lại không trả lời… Cho đến chiều thì Joo bảo em về trước, bây giờ gọi điện thoại cho nó lại không được nên em hơi lo…” – IU vừa nói vừa nhìn vào điện thoại – “Thật là, bây giờ đang bán hàng muốn đi tìm nó cũng không được nữa…”
- “Em bình tĩnh đi, chờ anh 1 chút” – Wooyoung trấn an IU – “Yeoboseyo, Chan à, cậu có bắt cây nấm… à không Joo đi đâu nữa không vậy?”
- “Cậu điên à, cây nấm lùn đó đã đứng trước trường xin lỗi tớ rồi… tớ còn bắt cô ta làm gì nữa?” – Giọng Chansung có vẻ mệt mỏi khi nói qua điện thoại – “Mà con bé đó sao à?”
- “IU nói là không tìm được Joo”
- “IU? Cậu đang ở đâu vậy? Mà lạ thật, hai con bé đó có liên quan gì đến chúng ta nữa đâu mà… thôi nhà tớ đang có chuyện, tớ cúp máy đây” – Nói rồi Chansung cúp máy 1 cách nhanh chóng trong khi Wooyoung chưa kịp phản ứng gì
- “Ya… Chansung…” – Wooyoung hét lớn qua điện thoại
- “Sao rồi oppa?” – IU hỏi
- “Chan nó nói là nó không có đưa Joo đi đâu hết…”
- “Vậy bây giờ sao đây? Em có linh cảm không tốt…”
- “Em biết nhà Joo ở đâu đúng không?”
- “Dạ biết”
- “Vậy em cho anh địa chỉ đi, anh sẽ đến đó tìm giúp em”
- “Vâng” – Vừa nói IU vừa cúi xuống viết địa chỉ vào 1 tờ giấy – “Đây anh…”
- “Cám ơn em… à mà… em cho anh số điện thoại luôn được không, để có gì anh dẽ liên lạc”
- “Sao ạ? Số… số điện thoại của em á?”
- “Uhm, sao vậy? Em có vẻ ngạc nhiên nhỉ?”
- “À… em chỉ là không ngờ anh…”
- “Vậy em có đưa hay không?”
- “Dạ… dạ có chứ ạ” – Thế rồi IU đọc số điện thoại cho Wooyoung
- “Được rồi, vậy em tính tiền những món này dùm anh đi rồi anh sẽ đi đến đó giúp em”
- “Vâng, của anh 20 000 won ạ”
- “Của em đây, ở đây chờ tin của anh, đừng lo nữa nha” – Nói rồi Wooyoung bỏ đi… trong khi IU thì lại đứng như trời trồng nhìn theo anh… Mặt cô bắt đầu đỏ bừng lên như hai trái cà chua…
- “IU, con sao vậy? Sốt à?” – Ngay lúc đó mẹ IU bước vào hỏi
- “À, dạ không, tại… tại trời hơi nóng thôi ạ…” – IU lắc đầu nói với mẹ mình trong khi mắt vẫn lén nhìn theo hướng Wooyoung đã khuất xa…
--------------------------------------------------
Trong khi đó về phía Joo, lúc cô vào nhà vệ sinh để rửa mặt thì đột nhiên nghe được tiếng động mạnh từ bên ngoài… vội chạy ra thì phát hiện cánh cửa bên ngoài đã bị khóa… Cô vội đập của thì nghe được vài tiếng nói của mấy đứa con gái đang chửi rủa và sỉ vả cô, họ nói là phải cho cô 1 bài học vì dám đụng đến Chansung của họ… và rồi 1 xô nước lạnh buốt đổ ụp xuống đầu Joo… Và cứ thế cô bị nhốt trong nhà vệ sinh đến tối với tình trạng toàn thân bị ướt như chuột lột, bụng thì đói, tinh thần thì mệt mỏi… rồi cuối cùng cô gục xuống lúc nào không hay…
Rầm… rầm… rầm… trong con mê man, Joo chợt nghe được những tiếng động lớn từ bên ngoài…
- “Ya, nấm lùn, cô có trong đó không hả?” – Tiếng 1 người con trai từ bên ngoài vọng vào
- “Cứu tôi… cứu…” – Dùng chút sức lực cuối cùng Joo đập mạnh vào cánh cửa rồi lại ngất đi
--------------------------------------------------
Quay trở lại với Victoria, sau khi rời khỏi phòng Nichkhun thì cô lại lập tức bị cuốn theo những công việc bận rộn theo lịch trình của mình… nào là quay quãng cáo, chụp ảnh bìa cho tạp chí, tham gia các chương trình ca nhạc… Những công việc quá quen thuộc đã lấy đi hết sức lực của cô… lần nào cũng thế, về đến nhà và ngã mình trên chiếc giường thân quen thì cũng đã hơn 2 giờ sáng… Nhưng không hiểu sao dù cho mệt mỏi đến đâu đi chăng nữa… thì cô vẫn không tài nào chợp mắt được, cứ trằn trọc mãi khi nhớ đến những ánh mắt mà Nichkhun nhìn cô… 1 chút gì đó buồn và nuối tiếc… Hôm nay cũng không ngoại lệ, tuy ánh mắt buồn ấy đã không còn xuất hiện kể từ ngày hôm qua nhưng hôm nay nó lại được thay thế bằng 1 nỗi thất vọng và hụt hẫn tột độ… Victoria biết rõ rằng dù Nichkhun luôn tươi cười và chìu theo mọi yêu cầu của cô nhưng anh thật ra trong lòng anh lại không như thế, anh muốn giữ cô cho riêng mình và cô thì lại không bao giờ thích điều đó… Đưa ra quyết định tham gia WGM cũng là 1 điều bắt buộc đối với cô, cô không còn sự lựa chọn nào khác vì cô biết rõ rằng WGM là 1 chương trình tốt để khiến cho người khác nhanh chóng ủng hộ cho 1 cặp đôi nào đó, chính vì thế nó sẽ là 1 màn kịch hiệu quả để giúp cô che giấu mối quan hệ với Nichkhun…
Đang miên man với những suy nghĩ thì đột nhiên 1 tin nhắn được gửi đến máy cô…
- “Bây giờ là 2g30 sáng, em có thể cho anh 30 phút để hẹn hò với em không?”
- “Ngốc, biết là 2g30 sáng rồi mà còn đòi hẹn hò sao?”
- “Thì biết là 2g30 sáng rồi nên anh mới dám đề nghị đó… Đi mà, anh năn nỉ em đó”
- “Chịu thua anh luôn, chờ em chút, em xuống liền”
15’ sau dưới nhà Victoria
- “Xe anh đâu không dùng mà lại lấy xe của Kahi eonni thế này?” – Victoria hỏi khi nhìn thấy Nichkhun đang ngồi trong xe của Kahi
- “Kahi noona không nói cho em nghe sao? Anh mới hỏi mượn chị ấy lúc nãy mà…” – Nichkhun nói trong khi cho xe bắt đầu chạy
- “Mà sao không tự đi xe mình, mượn xe Kahi eonni làm gì chứ?” – Victoria thắc mắc hỏi Khun
- “Lỡ có ai chụp được hình em ra ngoài vào giờ này thì người ta cũng nghĩ là em đi với quản lý thôi, đâu ai nghi ngờ… đúng không?”
- “Anh cũng giỏi suy nghĩ thật đấy nhỉ…” – Victoria quay sang véo vào má Khun… - “Nhưng mà… anh tìm em vào giờ này chắc không phải chỉ đơn giản là muốn hẹn hò với em đâu nhỉ?”
- “Sao em lại hỏi vậy?”
- “Tại bình thường Nichkhun của em hiếm khi ra đường vào buổi tối vì anh ấy còn phải ở nhà làm người anh trai gương mẫu mà…”
- “Quả thật không ai hiểu anh bằng em…” – Nói rồi Khun quay sang nhìn Vic nở 1 nụ cười rất nhẹ rồi anh không nói thêm bất cứ điều… và cứ thế chiếc xe rơi vào trạng thái im lặng và tiến thẳng đến 1 bãi biển gần đó…
- “Muốn nói gì anh cứ nói đi, em cho anh 30 phút để tâm sự với em đó” – Victoria nói khi cả hai cùng ngồi trên 1 bãi biển tối mịt
- “Lúc nãy anh lại cãi nhau với Taecyeon…” – Nichkhun bắt đầu mở lời – “Anh thật không biết tại sao cứ gặp nhau là hai anh em lại gây nhau, đôi lúc muốn nói chuyện đàng hoàng với nó cũng không được…”
- “Taecyeon… hôm nay lại gây chuyện gì à?” – Vic quay sang hỏi Khun
- “Tối qua nó đi quậy ở quán bar thế nào không biết mà bị người ta đánh cho bể đầu, anh nói nó vài câu thì nó cãi lại anh…” – Khun gật đầu nói
- “Vì thế mà hai người lại gây nhau sao?”
- “Uhm…”
- “Anh thật là, anh biết Taecyeon nóng tính mà… sao không từ từ mà nói chuyện với cậu ấy? Mà em cũng không hiểu tại sao Taecyeon lại thay đổi đến vậy? Nhớ hồi đó lúc em mới vào công ty thì Taecyeon là 1 người rất đáng mến, cậu ấy hay làm trò khiến mọi người vui… nhưng sao bây giờ lại…” – Victoria nhìn xa xăm ra biển thẩn thờ hỏi
- “Nó trở nên như vậy là vì anh… vì anh đã quá cố chấp mà giữ lấy cái tôi của mình… anh luôn cho bản thân là đúng… vì vậy… chính anh đã đánh mất đi gia đình của anh…” – Giọng Khun buồn bả nói
- “Ý anh là sao?” – Vic thắc mắc
- “Từ trước đến giờ anh luôn cho rằng mẹ anh là người đàn bà không giữ phụ đạo với chồng vì bà ấy đã bỏ ba anh để đi theo 1 người đàn ông khác… vì thế anh rất ghét bà ta, anh luôn xua đuổi bà ta mỗi khi bà ta trở về chỉ để muốn gặp mặt anh em bọn anh… nhưng rồi cho đến hôm nay, anh mới biết được rằng thì ra người sai là anh… thì ra bà ấy không hề phản bội ba anh, ba anh mới là người phản bội bà ấy trước… Anh… anh…” – Lời nói của Nichkhun nghẹn lại trong nước mắt…
- “Khun à, bình tĩnh đi anh… mọi chuyện đâu phải do anh muốn vậy, từ đầu anh đã không biết rồi mà…” – Vic nắm lấy tay và trấn an Khun
- “Là tại anh, tất cả là tại anh, nếu như ngày hôm đó anh không đuổi bà ấy đi thì bà ấy sẽ không nghĩ quẩn mà đi tự tử, ba anh cũng sẽ không vì thế mà sinh bệnh rồi mất không lâu sau đó… chính anh, chính anh là người gây ra đổ vỡ này… Taecyeon nó ghét anh cũng phải thôi…” – Càng nói Nichkhun càng nắm tay Victoria chặt hơn, bây giờ bản thân anh cũng không biết phải làm gì nữa?
Taecyeon rời khỏi nhà sau khi đưa cho Khun những tấm hình xác minh ba anh có người đàn bà khác bên ngoài trước khi mẹ anh bỏ đi… Đến lúc này anh mới nhận ra rằng anh đã sai… rời khỏi nhà ngay sau đó và lang thang trên phố bằng chính đôi chân của mình, chậm rãi lê từng bước dài qua các con đường vắng để rồi cuối cùng dừng chân lại trước của nhà Victoria… 1 sự vô tình hay là do bản thân anh muốn thế?
Victoria chỉ biết ngồi kế bên và nhìn Khun, cô không biết phải an ủi anh như thế nào? 1 khoảng không gian im lặng lại bao trùm lấy hai người họ lần nữa… thinh lặng và tĩnh mịt… cuối cùng Vic cũng lấy tay lau những giọt nước mắt trên mặt Khun và nói với anh rằng…
- “Anh đừng như thế nữa… chuyện gì cũng sẽ được giải quyết thôi… Bây giờ anh có em ở đây, anh không cần suy nghĩ nhiều nữa đâu…”
- “Cám ơn em…” – Khun tựa đầu vào vai Vic và dần dần chìm vào giấc ngủ…
Thế là 1 buổi tối không mấy yên ắng lại trôi qua… liệu khi sáng mai thức dậy Nichkhun sẽ nhìn thấy điều gì đó tốt đẹp hơn không?
|