|
11#
Tác giả |
Đăng lúc 28-5-2012 23:21:07
|
Xem tất
The fourth story
Star
Anh chính là sự lựa chọn đầu tiên của con tim em
Mối tình đầu như thế là đã đủ trọn vẹn rồi
Nên em chỉ mong ước được gìn giữ nó trong tim suốt cuộc đời này mà thôi
- “Em lạc đường mất rồi, làm sao đây?” – Em mệt nhoài ngồi xuống ven đường rồi quay sang nói chuyện với “anh” – chú vẹt đầy màu sắc mà anh đã tặng cho em khi đó…
Cũng đã một khoảng thời gian rồi anh nhỉ? Từ ngày anh rời xa em thì em cũng đã không còn sống trong bốn bức tường ngột ngạt đó nữa… Em đã đi qua không biết bao nhiêu nơi rồi, nhưng sao… những nơi đó cũng không thể nào bằng được cái sân thượng mà em và anh vẫn hay ngồi ngắm sao cùng nhau anh nhỉ?
Nhẹ mở cuốn nhật kí ra, hình ảnh anh vẫn còn trong đó, nó khiến em nhớ lại cái ngày đầu tiên mà em đã gặp anh… Đó là ngày nảo nhỉ? Hình như là một ngày cuối thu se lạnh thì phải…
--------------------------------------------------
Seoul vào một ngày cuối thu…
- “Tiểu thư, vệ sĩ mới của cô đến rồi” – Vị quản gia già vào phòng thông báo khi em đang ôm chiếc ghita ngồi hát nghêu ngao bên cửa sổ…
- “Cháu biết rồi, cháu ra ngay” – Em khẽ gật đầu rồi nhanh chóng bước ra phòng khách…
Đó chính là ngày đầu tiên em gặp anh, cái ngày định mệnh đã khiến cho trái tim cũng như cuộc đời em thay đổi…
- “Xin chào, tôi tên là Im Seulong” – Anh cúi chào em một cách lúng túng và ngại ngùng
- “Anh ta là một chàng ngốc” – Đó chính xác là những gì em nghĩ ngay khi em nhìn thấy anh, không biết là có phải do cái cách nói chuyện của anh hay do gương mặt ngô ngố ấy nữa… nhưng nói chung là em chẳng có chút ấn tượng gì về anh cả…
--------------------------------------------------
- “Này cô nhóc, cô bị lạc đường à?” – Đang miên man trong những hồi ức xưa cũ thì đột nhiên có một tên con trai lái một chiếc xe nhà di động đến trước mặt em
- “À, uhm… tôi đi du lịch nhưng lại không rành đường... nên...” – Em ậm ừ trả lời
- “Vậy cô có muốn tôi cho quá giang một đoạn không?” – Tên con trai ấy tiếp tục hỏi em, dường như anh ta muốn giúp đỡ em thì phải…
- “Uhm… hình như tôi không quen anh… nhưng mà…” – Một chút e dè em nói
- “Ohm, vậy thôi, tôi đi nha…” – Thế nhưng em chưa nói hết câu thì cái tên đó đã phóng xe đi mất rồi, tức chết đi được mà
- “Ê, tôi chưa nói xong mà…”
- “Vậy là đi đúng không?” – Rồi đột nhiên cái hắn ta lùi xe lại trước mặt em một lần nữa và nở 1 nụ cười
- “Uhm, thì đi, chứ tôi bị lạc mà.. biết sao giờ” – Em dùng dằn bước lên xe rồi đóng sầm cánh của lại… Hắn là một tên đáng ghét anh à… theo em là thế đấy…
Trong suốt quãng đường đi, anh ta cứ mãi huyên thuyên nói hết chuyện này đến chuyện khác… chả thèm để ý xem em có muốn nghe hay không, điều đó khiến em phát bực cả lên…
- “Anh có nước không? Tôi hơi khát…” – Em lên tiếng để ngăn những câu chuyện dài hơi của hắn thế nhưng… trái ngược lại với lúc nãy, hắn chỉ lạnh lùng và trả lời một cách cộc lốc mà thôi
- “Phía sau xe ấy, cô quay xuống mà lấy” – Thật là, sao trên đời này lại có một tên con trai khác xa anh hoàn toàn vậy hả anh? Lúc đó… anh đâu như vậy nhỉ?
--------------------------------------------------
Lúc ấy, anh – với tư cách vệ sĩ riêng – luôn bị em sai vặt suốt cả ngày. Lúc thì bị em sai đi lấy cái này cái kia, có lúc lại bị em bắt ngồi yên một chỗ cho em vẽ… Chắc trong lòng anh khó chịu và bực bội lắm đấy nhưng sao em thấy trên môi anh luôn nở một nụ cười thế nhỉ? Dù cho em có “hành hạ” anh như thế nào thì anh vẫn thế, vẫn nhìn em với ánh mắt ấm áp và nở nụ cười… một nụ cười hiền đến lạ…
- “Hôm nay em muốn ra ngoài, anh dẫn em đi được không?” – Và rồi một ngày kia, em đã đưa ra cái yêu cầu táo bạo đó
- “Tiểu thư à, cô biết là không thể mà…” – Anh nhăn mặt nhìn em…
Em biết rõ bản thân em không được phép ra ngoài bởi vì em là con gái của một thương gia giàu có nhất nhì Hàn Quốc, và em sẽ có thể bị bắt cóc thậm chí bị giết bất cứ lúc nào nếu như em làm điều đó… nhưng anh à, em cũng không hiểu tại sao lúc ấy em lại như thế nữa… có lẽ em đã quá khao khát cái thế giới bên ngoài ấy và người duy nhất em tin tưởng để đi cùng mình chỉ có mỗi anh…
- “Nhưng mà em đã ở trong bốn bức tường này 20 năm rồi… em muốn ra ngoài xem thế nào… làm ơn đi… 1 lần thôi…” – Em bắt đầu mè nheo và năn nỉ anh, rồi còn khóc lóc và giãy nãy lên như đứa trẻ lên ba nữa… - “Trước giờ anh luôn làm theo lời em mà…”
- “Lần này thì không thể… à mà… nếu tiểu thư muốn, tôi có cách này” – Vẫn nụ cười đó… anh dỗ dành em, lấy trong túi ra một tờ khăn giấy rồi lau đi những giọt nước mắt kia…
Lúc đó em đã có thể cảm nhận được sự thay đổi của nhịp tim mình, gương mặt anh càng gần em thì tim em càng lúc đập càng nhanh… Em chẳng biết giải thích điều ấy sao nữa… Cuối cùng anh đưa em lên sân thượng của chính căn nhà em đang ở… Em quay sang nhìn anh với anh mắt tức giận…
- “Xin lỗi nhưng tôi chỉ có thể đưa tiểu thư lên đây thôi, trên này cũng tốt mà, có thể hóng mát lại có thể ngắm đường phố Seoul và cả trăng sao nữa…” – Dường như nhận thấy em đang hướng ánh mắt hình viên đạn về anh nên anh đã vội giải thích…
- “Em sẽ phạt anh đấy” – Em véo nhẹ vào đôi má của anh một cách tinh nghịch
- “Uhm thì phạt, hôm nay tiểu thư muốn gì?” – Nhưng anh vẫn cứ cười và gật đầu đồng ý
- “Phạt anh ngồi yên nghe em hát…”
Cứ thế mà em đã bắt anh ngồi lặng yên hằng giờ nghe những câu hát vu vơ của em… Em cứ mãi mê hát mà không để ý rằng chưa một phút giây nào mắt anh rời khỏi em cả…
--------------------------------------------------
- “La la la la…” – Chợt tên con trai ngồi kế bên cất tiếng hát nghêu ngao phá tan đi cái suy nghĩ về anh trong em một lần nữa…
Em quay sang nhìn hắn, đến lúc này em mới để ý rằng hắn là một người khá điển trai, hắn ta lại còn đang nghêu ngao cái bài hát mà lần đầu em hát cho anh nghe nữa… trùng hợp thật đấy…
…
Cạch cạch… két…
Một tiếng động lạ khiến em giật mình tỉnh giấc… Oái, trời tối rồi sao? Hix, em còn chẳng biết mình đã ngủ từ khi nào nữa… Nhìn sang kế bên, em lại chẳng thấy cái tên con trai ấy đâu… Thò đầu ra khỏi xe thì em thấy hắn đang loay hoay làm cái gì đó ở đầu xe…
- “Anh đang làm gì vậy?” – Em nhẹ nhàng rời khỏi xe và hỏi
- “Cô dậy rồi à? Xe tự nhiên không biết mắc chứng gì lại chết máy giữa đường thế này, cô chờ tôi chút nhé, tôi sửa nó cái đã, nhanh thôi…” – Tên con trai ấy vừa loay hoay sửa xe vừa nói
- “Uhm, không sao đâu, anh cứ sửa tự nhiên… à mà… có cần tôi giúp gì không?”
- “Không cần đâu… cũng sắp xong rồi…”
- “Uhm” – Thế là không khí im lặng lại bao trùm lấy em và hắn một lần nữa, em lặng lẽ đứng dựa lưng vào cửa xe và lại ngước nhìn lên bầu trời, đột nhiên hôm nay em lại nhớ anh nhiều lắm… Rồi em chợt nhớ con vẹt ra con vẹt anh đã tặng cho em còn ở trong xe, em vội vào mang nó ra cho nó hít chút khí trời… nhưng khi vừa mang nó ra nó lại giở chứng lắm lời làm em ngượng chết đi dược…
- “Tên gì vậy? Tên gì vậy?”
- “Cô hỏi tôi à?” – Tên đó dừng việc sửa xe lại quay sang hỏi em
- “À không… Nó…” – Em nhìn sang con vẹt lắm lời ấy một cách bối rối, trời ơi… sao nó lại có thể nói ra những lời nó chứ?
- “Jang Wooyoung…”
- “Hả?”
- “Tên tôi là Jang Wooyoung, sẽ rất ngại khi chúng ta đi cùng nhau thế này mà không biết tên nhau nhỉ?” – Tên con trai ấy nở một nụ cười tươi nói với em trong khi mặt mày hắn thì lắm lem dầu nhớt
- “À, phải rồi, tôi cũng chưa giới thiệu, chào anh, tôi tên Jieun…” – Nhưng dù sao thì anh ta cũng đã cho em đi nhờ xe như thế này nên em cũng lịch sự cúi chào đáp trả
- “IU, IU” – Một lần nữa con vẹt lại lên tiếng
- “IU? Không phải cô sợ tôi lừa đảo cô mà dùng tên giả ấy chứ?” – Tên con trai ấy ngạc nhiên hỏi
- “Không phải đâu, anh đừng có hiểu lầm, Jieun là tên thật của tôi còn IU… là tên anh ấy hay gọi tôi thôi…” – Hix, hắn thật là, lại làm em buồn khi nhắc đến điều đó rồi
- “Bạn trai cô à?”
- “Uhm, nhưng anh ấy…”
- “Đi rồi, đi rồi” – Con vẹt nhiều chuyện của anh lại lên tiếng nữa rồi kìa, đôi khi em thật sự rất ghét nó, vì lúc nào nó cũng khiến em nhớ về anh thôi…
Dù rằng đã tự nhủ với lòng là em sẽ không buồn vì anh nữa, em sẽ cố gắng sống thật tốt cho anh thấy nhưng mà… sao mỗi lần nhắc đến em lại thấy đau thế này?
--------------------------------------------------
Thời gian cứ trôi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em như thế và cái thứ tình cảm trong em cũng ngày một lớn dần lên nhưng em vẫn chưa hề biết đó là gì… em chỉ nghĩ đơn thuần đó là tình bạn giản đơn mà thôi… cho đến một ngày kia, khi anh nói với em rằng anh có chút việc và phải vắng mặt vài ngày… Anh có biết không? Trong những ngày ấy, em chỉ đi quanh quẩn trong phòng mình, em không hề muốn bước chân ra khỏi căn phòng nhỏ bé ấy vì em cảm thấy bản thân mình thiếu vắng đi một thứ và đó chính là anh, không có anh bên cạnh, em cũng chẳng muốn làm gì cả… suốt ngày dài vùi mình trong chiếc chăn và suy nghĩ xem giờ anh đang ở đâu, làm gì, có nhớ em không… những suy nghĩ vẩn vơ ấy cứ mãi bám theo em cho đến khi anh trở về… Ngay khi anh mở cửa bước vào phòng, em đã vui mừng đến mức chạy nhanh đến và ôm chầm lấy anh mà không hề hay biết rằng cánh tay anh đang bị thương đến rỉ máu…
- “A” – Anh hét lên một tiếng rất nhỏ, nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ cho em nghe thấy rồi…
Em vội buông anh ra, và đến lúc ấy em mới nhận ra rằng cánh tay anh đang được băng bó bởi một dãy băng rất dài…
- “Anh… tay anh sao vậy?” – Em hốt hoảng khi nhìn thấy những vệt máu đỏ tươi đang dần loan ra và thấm ướt dãy băng ấy
- “Không… không sao” – Thế nhưng anh vẫn gượng cười và nói với em câu nói ngốc nghếch đó
- “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Nói em nghe” – Mặc cho anh nói gì, em vẫn cứ chăm chăm nhìn vào cánh tay anh và khóc thét lên thôi
- “Thì chẳng phải tôi đã tôi có chút…”
- “Anh đi làm việc cho ba em phải không?”
Anh quay mặt đi nơi khác trong im lặng, điều đó khiến tôi biết rằng những lời tôi nói là không sai…
- “Sao lại như thế? Anh đi làm việc cho ba em sao lại không nói thẳng ra hả?”
- “Tôi nghĩ những chuyện đó không liên quan đến tiểu thư nên không cần thiết phải nói”
- “Không liên quan đến em, anh nói là không liên quan đến em sao? Vậy được rồi, nếu đã không liên quan thì em cũng không muốn biết nữa và em cũng không muốn thấy mặt anh nữa… anh đi đi” – Thế là em đuổi anh ra khỏi phòng mình sau đó lại lặng lẽ khóc sau cánh cửa… Anh là một tên ngốc, một tên nhạt nhẽo và vô tâm… anh chỉ biết làm theo những gì người ta bảo mà không quan tâm đến chuyện đó có nguy hiểm hay không đã thế còn không biết rằng em đã lo lắng cho anh đến thế nào… đồ ngốc, đồ nhạt nhẽo, đồ vô tâm…
Sáng hôm sau em bước ra khỏi phòng với đôi mắt sưng húp vì đã khóc cả đêm qua… và anh lại là người đầu tiên nhìn thấy em trong bộ dạng như thế… Em vội đi ngang qua anh như không nhìn thấy nhưng rồi anh đã vội kéo tay em lại, dùm một chiếc khăn ẩm đắp vào mắt em và đưa em trở lại phòng của mình…
- “Nằm yên đó đi, tôi sẽ mang đồ ăn sáng vào cho tiểu thư…” – Anh chỉ nói thế rồi lại bước ra khỏi cánh cửa…
Em vẫn nằm yên trên chiếc giường ấy và nước mắt lại trực trào rơi… Anh thật sự là đồ ngốc, đồ vô tâm… Em luôn tự hỏi bản thân rằng liệu em sẽ còn phải nói những lời ấy đến bao giờ nữa đây?
- “IU, IU” – Em khẽ mở mắt vì nghe một tiếng động lạ trong phòng mình rồi chợt giật mình nhận ra có một chú vẹt sặc sở đang ở trên bàn của em… - “Con vẹt này… ở đâu ra vậy?” – Em nhìn con vẹt một lúc lâu rồi tự hỏi…
- “Xin lỗi… xin lỗi…” – Con vẹt lại tiếp tục lên tiếng khiến em thích thú… liệu có phải anh đã mang nó đến cho em không? Nghĩ như vậy nên em đã vội chạy ra khỏi phòng để tìm anh… và rồi em nhìn thấy cái bóng dáng cao gầy ấy ở phía góc vườn…
- “Nè…”
- “Hử?” – Anh quay sang nhìn em với ánh mắt ngại ngùng
- “Cái đó…” – Em đứng sát vào anh và hỏi
- “Coi như là quà xin lỗi đi” – Mắt anh nhìn bâng quơ theo một hướng nào đó
- “Chỉ vậy thôi sao?”
- “Uhm…”
- “Hì, cũng được, coi như em tha lỗi cho anh đó” – Lúc đó anh có nhớ không? Em đã mỉm cười trong hạnh phúc và còn lén nhón chân lên để dùng đôi môi mình chạm một cái thật nhẹ vào má anh và chạy đi mất… Bắt đầu từ lúc đó, em biết được mình thật sự đã yêu anh…
Thế rồi một hôm, anh chợt đến gõ cửa phòng em vào lúc giữa khuya
- “Hử… gì vậy?” – Em nói với giọng ngáy ngủ
- “Gia đình tôi có chút chuyện vừa gọi tôi về gấp, nên vài hôm nữa tiểu thư tự lo cho mình nhé…” – Anh nói với giọng gấp gáp
- “Không phải anh lại đi làm việc cho ba em đó chứ?” – Em vò vò đầu hỏi anh
- “Không, lần này là thật, tôi không gạt tiểu thư đâu, đừng lo… tôi sẽ về mà…”
- “Uhm, coi như em tin anh lần này đó…” – Em mỉm cười gật đầu rồi quay vào trong
- “Mà này…” – Nhưng anh lại dùng chân của mình ngăn không cho em đóng cửa
- “Hử?”
- “Để tránh trong lúc tôi không có ở đây tiểu thư lại suy nghĩ lung tung nên có một số bài tập ở đây… tiểu thư phải làm cho hết đó…” – Vừa nói anh vừa dùng xấp bài tập đánh nhẹ vào đầu em
- “Em biết rồi…” – Em cần lấy xấp bài tập mà anh giao trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại… rồi trèo lên giường tiếp tục những giấc mơ đẹp của em trong khi tay vẫn ôm chặt những tờ giấy ấy…
1 ngày, 2 ngày rồi 3 ngày tôi qua… anh vẫn chưa về… nhưng em không hề lo lắng tí nào cả, em chăm chú làm từng câu từng câu trong xấp bài tập anh đưa vì em muốn hoàn thành nó thật sớm, để mau chóng có thể gặp lại anh… Em còn bạo gan viết luôn cả một bức thư tình và lén giấu nó vào trong xấp bài tập ấy nữa… em muốn tạo cho anh bất ngờ thôi… thế nhưng, ngược lại, anh đã cho em một bất ngờ quá lớn… lớn đến nỗi… cả đời này em cũng không thể quên…
- “Tiểu thư” – Vị quản gia già bước vào phòng em một cách chậm rãi
- “Vâng ạ…” – Vẫn theo cái cách mọi ngày, em mỉm cười đáp trả lời nói của ông, nhưng hôm nay có chút gì đó khác lạ vì đâu đó trên gương mặt ông ấy em nhận ra được một nỗi buồn thoáng qua…
- “Ngày mai… sẽ có vệ sĩ mới đến, nên cô…”
- “Sao ạ? Sao lại là vệ sĩ mới, Im Seulong đâu? Anh ấy chưa về mà…” – Em ngạc nhiên hỏi
- “Xin lỗi tiểu thư… nhưng tôi nghĩ… cậu ấy không trở về nữa đâu…” – Lời nói của ông ấy tuy chậm rãi nhưng không hiểu sao cứ như một luồng sét đánh mạnh qua tai em… em có nghe lầm không? Bác ấy nói anh sẽ không về… không về là sao chứ?
- “Bác nói gì vậy? Sao lại không về… anh ấy…”
- “Cậu ấy đã đở viên đạn cho ông chủ và đã…”
- “Gì chứ? Anh ấy nói là anh có về nhà có chút chuyện mà… sao lại liên quan đến ba cháu chứ… Không phải đâu… anh ấy hứa với cháu là anh ấy sẽ trở về mà… Tên ngốc đó không biết nói dối đâu… anh ấy… anh ấy còn giao cho cháu rất nhiều bài tập nữa mà… không thể nào như vậy được đâu…”
- “Tiểu thư à, cô bình tĩnh đi… có cái này… là trước lúc mất cậu ấy dặn dò chúng tôi phải đưa cho cô…” – Nói rồi ông ấy lấy ra một chiếc hộp bằng sắt có gài khóa mật mã và đưa nó cho em…
- “Mật mã… là gì vậy ạ?” – Phải mất một thời gian rất dài em mới có thể bình tĩnh và nhìn vào chiếc hộp ấy…
- “9305… người được cậu ấy chuyển lời đã nói rằng cậu ấy chỉ kịp nói những con số đó trước khi mất thôi… còn hai số cuối thì…” – Vị quản gia bối rối nói với em
- “Là 16… phải không nhỉ?” – Em lầm bầm nói khi nghe bác quản gia đọc ra 4 số đầu… nếu như em đoán không lầm thì có lẽ anh đã lấy ngày sinh của em làm mật khẩu đúng không?
Cạch… âm thanh của chiếc nắp hộp bật ra làm tim em như chết lặng… quả thật anh đã dùng ngày sinh của em để làm mật mã cho món đồ này… thật ra nó là gì chứ?
- “Cháu muốn ở một mình” – Em nhẹ nhàng nói
- “Bác hiểu rồi… có gì cứ gọi bác…”
Sau khi bác quản gia ra khỏi phòng, bàn tay em run run cầm một vật nhỏ bé trong chiếc hộp ấy lên… Một phong thư và một chiếc nhẫn nằm cạnh bên nó…
‘IU à… Aizzz làm sao đây nhỉ? Đây là lần đầu tiên anh gọi tên em như thế này đấy… và cũng là lần đầu tiên anh viết thư cho người khác nữa… Làm sao đây? Uhm… thôi, anh không nói vòng vo nữa… vào đề chính luôn nhé… Thật ra thì… anh xin lỗi… anh xin lỗi vì đã nói dối em rằng nhà anh có việc bận… Em đã nói đúng, anh đi theo ba em làm chút việc… “Vì sao anh phải đi chứ?”… anh nghĩ rằng em sẽ hỏi anh câu đó nếu như em biết được chuyện này… Sở dĩ anh phải đi lần này… tất cả là vì em… anh muốn mình trở thành một người hoàn hảo hơn trong mắt ba em và anh muốn chứng minh cho ông ấy thấy rằng anh hoàn toàn xứng đáng với em… Còn… vì sao anh lại muốn như thế ư? Tuy em luôn nói em bị nhốt trong 4 bước tường cao vời vợi nhưng em lại có rất nhiều thứ đáng để anh ngưỡng mộ… em có thể đàn, có thể hát, có thể nấu ăn, có thể làm người khác vui, cũng có thể khiến họ bực tức… và điều quan trọng là… em đã khiến trái tim anh lỗi nhịp… Anh thật sự thích em mất rồi. Nhưng anh lại không có can đảm nói ra điều đó với… nên anh quyết định sau chuyến đi này, khi anh đã được ba em chấp nhận, anh sẽ trở về và nói với em rằng… “Anh yêu em”… Anh thật sự ước rằng em sẽ không đọc được lá thư này vì nếu em đọc được thì có nghĩa là anh… à mà không, em chắc chắn sẽ không đọc được nó đâu… anh nhất định sẽ trở về… nhất định, anh hứa với em đó…’
- “Dối trá… anh là vua nói dối… Im Seulong, anh nói là anh sẽ quay về mà, anh hứa với em là anh sẽ quay về mà… tại sao chứ… đồ ngốc…quay về đi, em làm xong bài tập rồi, làm ơn, anh quay về đi mà… em cũng có thứ muốn trao cho anh mà… làm ơn đi Im Seulong à… em xin anh đấy…” – Anh có biết ngày hôm đó em đã khóc bao nhiêu không? Em khóc còn nhiều hơn cả cái lần chúng ta cãi nhau nữa… em cứ ngồi đó mà ôm lấy bức thư cùng chiếc nhẫn của anh mà khóc… Nhưng dù cho em có khóc đến thế nào đi nữa thì anh cũng không quay về, bắt đầu từ ngày hôm ấy… anh đã mãi mãi không trở về bên em nữa rồi…
|
|