|
Tác giả |
Đăng lúc 23-9-2012 16:17:07
|
Xem tất
The fifth story
MISTAKE
Busan – Ngày 20 tháng 04 năm 2011
Những hạt mưa rơi xuống… lạnh và chán chường đến nỗi khiến cô gái không hề muốn rời khỏi chiếc giường của mình nhưng giờ đây, cô ấy lại đứng đó – bên khung cửa sổ - và nhìn xuống bên dưới, nơi mà hình bóng một người con trai luôn hiện hữu mỗi khi hoàng hôn buông xuống…
- “Hơn 1 tháng nay rồi, sao anh vẫn cứ mãi như thế… Anh không thể cho tôi một cuộc sống bình thường hay sao?”
Cơn mưa rơi xuống 1 màu trắng xóa, người con trai lặng lẽ đứng dưới cơn mưa mà mắt vẫn ngước nhìn lên khung cửa sổ trên cao… Dường như anh không hề thấy lạnh hay đau khi bị những giọt nước mưa ấy rơi trúng người… có lẽ là vì giờ đây trong lòng anh còn đau hơn gấp trăm ngàn lần bởi vì sự lạnh nhạt của người con gái anh yêu…
- “Làm ơn cho anh một cơ hội… cơ hội để nói với em ràng anh yêu em…”
-----------------------------------------------------
Seoul – Ngày 15 tháng 6 năm 2010
- “Cái gì? Anh sẽ kết hôn với Jessica?” – Nichkhun bất ngờ khi nghe Donghae – anh trai của mình tuyên bố rằng anh sẽ kết hơn với Jessica – cái con người mà anh ghét cay ghét đắng nhất thế giới này…
- “Phải, có vấn đề gì sao?” – Và điều đó càng tệ hại hơn khi Donghae xác nhận chuyện đấy là thật… Nichkhun dường như không thể nói nên lời lúc đó bởi vì từ trước đến nay người Jessica yêu là Khun chứ không phải Donghae, cô ta theo đuổi anh suốt 3 năm trời nhưng kết quả nhận lại được chỉ luôn là sự lạnh nhạt và chán ghét của Nichkhun… có lẽ vì thế mà cái tứ tình yêu trong lòng của Jessica đã dần chuyển thành lòng thù hận và đây chính là cách cô ta làm để trả thù anh…
-----------------------------------------------------
Ngày 30 tháng 6 năm 2010 – 1 tuần trước hôn lễ
- “Xin mời các vị vào nhà” – Vị quản gia già ân cần mở cửa và hai chị em của Jessica vào nhà – “Ông chủ có chút việc ở công ty, lát sẽ về… nên giờ mời mọi người theo tôi, tôi đã chuẩn bị phòng cho các vị rồi” – Ông nói tiếp
- “Vâng, cám ơn ông…” – Mọi người cúi đầu cám ơn và theo vị quản gia kia vào nhà…
Ngay khi đồ đạc vừa chuyển vào xong thì Nichkhun về đến
- “Có chuyện gì vậy?” – Ngạc nhiên vì thấy có rất nhiều người đang luân chuyển đồ đạc vào nhà mình nên Nichkhun hỏi
- “Cậu chủ cậu về rồi à?”
- “Quản gia Lee, chuyện gì vậy?”
- “Hôm nay người nhà và cô chủ mới dọn đến ạ” – Quản gia Lee mỉm cười nói
- “Cái gì? Cô chủ mới? Ông đang nói ai vậy?” – Nichkhun nhếch mép hỏi
- “Ờ... thì là…”
- “Tôi không bao giờ coi cô ta là chị dâu của tôi đâu, nên từ đây về sau ông đừng bao giờ dùng cái danh từ đó trước mặt tôi” – Nichkhun chỉ tay vào người vị quản gia kia quát lớn – “Mà cô ta nghĩ mình là ai mà dám đem theo cả dòng họ vào nhà tôi vậy hả?” – Rồi sau đó anh liếc nhìn lên tầng phía trên - nơi mà mọi người đang sắp xếp đồ đạc – và đi nhanh về phía 1 căn phòng – “Jessica… cô nghĩ cô đang làm gì trong phòng của tôi vậy hả?” – Nichkhun hét lớn khi nhìn thấy 1 cô gái đang có di chuyển vài thứ ra khỏi căn phòng của mình…
- “Tôi không phải là…” – Cô gái hơi bất ngờ quay lại nói
Ngay khi vừa nhìn thấy cô gái này, Nichkhun có thể dễ dàng nhận biết được cô ta là chị hoặc em gái của Jessica bởi vì hai gương mặt có nhiều nét tương đồng với nhau… Chính cái giây phút đó trong đầu Nichkhun đã nảy sinh ra một ý nghĩ rằng… Nếu như Jessica lợi dụng anh trai anh để trả thù thì sao anh lại không “mượn” người con gái này để khiến Jessica đố kị đến chết chứ? Nhưng nếu làm theo cách thông thường thì có vẻ như quá nhàm chán rồi… thế nên Nichkhun quyết định thực hiện theo một cách riêng của riêng anh…
- “Cô đang làm gì ở đây vậy?” – Nichkhun nhấn mạnh câu hỏi của mình
- “Anh Donghae nói là phòng này của tôi mà? Tôi chỉ sắp xếp đồ lại thôi” – Victoria – em gái của Jessica nhỏ nhẹ nói
- “Gì? Phòng của cô… từ khi nào mà phòng tôi biến thành phòng của cô vậy chứ hả?” – Nhưng Nichkhun có chút bực bội bởi vì rõ ràng phòng này là phòng của anh mà
- “Làm sao tôi biết được chuyện đó chứ? Anh Donghae nói thế nào thì tôi nghe như thế ấy thôi” – Tưởng chừng Victoria sẽ chùn bước khi nghe điều đó nhưng không ngờ cô nàng này cũng không phải tay vừa gì… Cô ta bỏ mặt lời nói của Nichkhun và vẫn tiếp tục chuyển đồ đạc ra ngoài – “Anh tránh sang một bên cho tôi nhờ…”
- “Cô bỏ tay ra khỏi đồ của tôi ngay…”
- “Tại sao tôi phải làm vậy chứ? Tôi cần dọn dẹp thì mới có chỗ để ở mà…”
- “Tôi cảnh cáo cô rồi đó…” – Và rồi Nichkhun tiến vào trong phòng và lấy một trong số các vali của Victoria ném ra ngoài
- “Yah… sao anh lại thế chứ? Quá đáng lắm rồi đó…” – Victoria bắt đầu phát điên lên với anh chàng kì lạ này
- “Vẫn chưa đủ đâu, nếu cô còn kiên quyết ở đây thì tôi sẽ làm cho cuộc sống của cô ngày càng tồi tệ hơn đó…”
Thế là cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ đã diễn ra trong sự cãi vả in ỏi như thế… Và từ hôm đó, Victoria càng lúc càng có ác cảm với Nichkhun bởi vì không hiểu sao anh cứ hay kiếm chuyện với cô… Lúc ở nhà thì anh nhắc nhở cô đủ thứ chuyện, còn khi cô đi làm thì anh cũng đến đó để gây rối bằng cách đặt hàng nhưng lại đưa ra vô số yêu cầu khó nhằn khiến Victoria đau cả đầu… Thỉnh thoảng anh còn bắt cô lên xe và chở cô đi đến một nơi nào đó cách nhà khá xa và bỏ cô lại để Victoria tự mình đi bộ về…
Còn về phía Jessica, cô cũng không thể nào hiểu nỗi tại sao Nichkhun lại cứ hay trêu chọc và bám lấy Victoria như thế… Nỗi oán hận lại dâng lên trong cô, cô thật sự không hiểu giữa cô và Victoria có gì khác biệt nhau mà sao Nichkhun lại để ý đến Victoria trong khi cô đã bỏ ra thời gian 3 năm trời để theo đuổi anh nhưng thất bại…
-----------------------------------------------------
Ngày 7 tháng 7 năm 2010 – 1 ngày trước khi hôn lễ diễn ra
Nichkhun trở về nhà trong tình trạng hơi ngà ngà say… Khi vừa vào nhà thì anh đã tình cờ gặp Jessica đang cố gọi điện thoại cho ai đó… Nichkhun nhìn sang Jessica rồi nở một nụ cười khinh bỉ sau đó lại tiếp tục bước đi…
- “Victoria đâu?” – Jessica hỏi Khun vì cô nghĩ rằng Victoria lại đi với anh như những lần trước mà cô nhìn thấy
- “Cô ngồi đợi ở đây cả đêm chỉ vì ghen tị với em gái mình hả?” – Nichkhun cười lớn quay sang hỏi Jessica
- “Nếu cậu đã nhắc đến vấn đề này thì tôi nói cho cậu biết luôn, tôi không bao giờ cảm thấy ghen tị đâu… Dù cậu có cố ý bôi nhọ tôi thì tôi cũng sẽ chẳng bao giờ tôi cảm thấy như thế…”
- “Cô lừa được anh trai tôi thôi, chứ tôi thì không đâu… Khi tôi đến gần nói chuyện và tiếp xúc với em gái cô… không phải cô đã nổi điên lên sao? Tôi nhìn thấy hết đó…”
- “Tôi chỉ lo lắng cho em gái tôi thôi, tôi không muốn con bé dính líu đến hạng người như anh…”
- “Lo lắng ư? Cô có sao? Cô lo cho em gái cô hay là cô thật sự chỉ quan tâm đến bản thân mình? Cô sợ em gái cô sẽ yêu tôi và ngược lại… để rồi khi đó cô sẽ mất cả hai…”
- “Victoria sẽ không bao giờ yêu cậu đâu, cậu sẽ không bao giờ có thể trở thành người đàn ông của con bé đâu…”
- “Tôi không thể trở thành người đàn ông của Victoria? Vậy sẽ trở thành người đàn ông của cô chắc?” – Nichkhun nhếch mép nói
- “Nghĩ sao thì tùy cậu… dù cho cậu có nghĩ tôi đang giả vờ quan tâm Victoria hay gì đi nữa thì ít ra tôi cũng còn tốt hơn so với hạng người chuyên nghĩ ra những điều xấu xa để bắt nạt và hành hạ người khác”
- “Câm miệng ngay… cô không có quyền xúc phạm tôi đâu” – Nichkhun cảm thấy tức giận vì bị Jessica xúc phạm nên anh đã đẩy cô lùi lại phía sau
- “Tại sao tôi lại không thể chứ? Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là hãy tránh xa Victoria ra đi… đừng có lợi dụng con bé để trả thù tôi nếu không thì đừng trách… tôi sẽ khiến mọi người ghét cậu hơn cả bây giờ đó…” – Jessica trừng mắt lên nói với Khun
- “Cô tưởng cô nói vậy thì tôi sẽ sợ cô sao?” – Nichkhun hỏi
- “Không tin sao? Nếu cậu không tin thì tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy… ngay bây giờ…” – Vừa nói dứt câu thì Jessica đã cầm chiếc bình hoa trên bàn và đập mạnh xuống đất… Sau đó cô liên tục tát vào mặt mình rồi gào khóc và ngã quỵ xuống đất…
- “Cô làm trò gì vậy hả?” – Nichkhun ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần bàng hoàng với hành động bất ngờ của Jessica
Trong khi đó Jessica càng lúc càng gào khóc lớn hơn, thậm chí cô ta còn tự gắn môi của mình đến bật máu… Từ trên lầu, Donghae nghe tiếng ồn ào liền chạy xuống xem có chuyện gì…
Khi đến nơi, anh nhìn thấy Nichkhun đang đứng thừ người ra đó trong khi Jessica lại nằm lăn lộn trên sàn với đôi má đỏ ửng lên vì bị tát và trên môi còn vương vết máu…
- “Sica… chuyện gì vậy?” – Donghae vội chạy đến bên Jessica
Jessica ngước mặt lên và nói với Donghae trong nước mắt…
- “Nichkhun… đã tát em…”
- “Mày… tại sao mày làm vậy chứ? Mày có còn là đàn ông nữa không vậy?” – Donghae tức giận khi nghe những lời Jessica nói, anh đứng lên và hỏi Nichkhun với đôi mắt đỏ ngầu
- “Tôi không có đụng đến cô ta… anh làm ơn làm rõ chuyện này đi… cô ta tự làm mọi thứ rồi đổ lên đầu tôi thôi mà…”
- “Mày tưởng tao tin hả?”
- “Từ khi quen cô ta đến giờ, anh có bao giờ tin tôi đâu? Anh chỉ tin vào những lời dối trá của cô vợ anh thôi…”
- “Đến nước này mà mày còn cố biện minh hả?” – Donghae nắm lấy cổ áo của Khun
- “Donghae à… thôi bỏ đi anh… em không sao đâu mà…” – Jessica chạy đến bên Donghae nói với vẻ tội nghiệp…
- “Em đừng cản anh, hôm nay anh phải dạy cho thằng này biết thế nào là tôn ti trật tự trong cái nhà này…” – Donghae đẩy nhẹ Jessica về phía sau và rồi anh bắt đầu tiến đến chỗ Nichkhun – “Tao nói cho mày biết, với những hành động của mày… mày thật sự không xứng đáng làm em trai của tao… mày có biết không?”
- “Anh nói cái gì? Vì con khốn đó mà anh nói vậy hả?”
- “Tao cấm mày…” – Donghae tát vào mặt Khun khi anh vừa nói dứt câu… - “Mày mới là thằng khốn đó…” – Sau đó Donghae liên tục đánh vào người Khun
- “Khun à… đừng đánh cậu ấy nữa mà…” – Jessica lại chạy đến ngăn Donghae lại
- “Anh… được lắm… anh nghe cho rõ đây, hôm nay vì cô ta mà anh dám đánh tôi… Anh hãy nhớ cho rõ… nếu như tôi có làm gì cô vợ yêu quý của anh thì tôi sẽ không làm thế này đâu… Bấy nhiêu đây không hề đủ với một con đàn bà như cô ta… Nếu tôi làm… thì ít nhất là cô ta sẽ phải đến gặp diêm vương đó…” – Nichkhun hét lên sau đó chạy đi…
Nichkhun ngồi sao xe của mình mà không thể nào kiềm chế sự tức giận của bản thân… anh lái xe thật nhanh ra khỏi cổng để khỏi phải nghe thêm bất kì lời nói nào của Donghae hay Jessica… Dự tính sẽ trở về khách sạn nơi anh đang ở nhưng tình cờ anh lại thấy Victoria đang
- “Tôi sẽ bắt cô phải trả giá đó Jessica…” – Liếc nhìn vào trong nhà rồi Nichkhun nhấn ga cho xe đến chặn đường Victoria lại…
- “Anh lại muốn làm gì vậy?” – Victoria hỏi khi thấy Nichkhun cứ cản đường cô
- “Lên xe ngay nếu như cô không muốn chị gái và mẹ cô có chuyện…” – Nichkhun bước xuống xe và nắm lấy cổ tay Victoria
-“Chuyện gì chứ? Tôi không muốn, bỏ tôi ra…” – Victoria cố gằng tay ra khỏi Khun nhưng cuối cùng cũng bị Khun ép lên xe của mình…
Nichkhun cho xe chạy đi ngay sau khi bắt được Victoria… trong suốt dọc đường đi, Nichkhun không ngừng hồi tưởng lại vẻ mặt của Jessica và Donghae lúc nãy, điều đó càng khín anh cảm thấy khó chịu và tức giận hơn…
- “Anh cho xe chạy chậm lại đi…” – Victoria hốt hoảng nói khi nhìn thấy cây kim chể vào số 180km/h trong đồng hồ
- “Cô im miệng ngay, cô có tin là tôi sẽ cưỡng hiếp cô ngay trên xe này không hả?” – Nichkhun tức giận quay sang nói với Victoria – “Chị gái cô và cả cô đều như nhau… Có lẽ tôi đã quá nhân nhượng cho mấy người rồi… Nếu như tôi không làm gì đó thì chắc sẽ có ngày tôi thật sự bị đuổi ra đường mà không một xu dính túi thôi…”
Victoria không hiểu Nichkhun đang muốn nói gì nhưng có một điều cô biết khá rõ chính là Nichkhun đã cho xe chạy đến một nơi khá hoang vắng và xa thành phố
- “Anh dừng xe lại đi… anh đang đi đâu thế hả?” – Victoria càng lúc càng lo sợ nên bảo Khun dừng lại…
Két…
Chiếc xe được thắng lại theo như lời của Victoria
- “Đến rồi…” – Nichkhun nói khi bước ra khỏi xe…
- “Đây là đâu vậy?” – Victoria nhìn xung quanh nói
- “Cô muốn tôi dừng lại mà… vậy còn không mau xuống xe…” – Nichkhun vòng qua phía bên kia và mở của xe cho Victoria
- “Anh đưa tôi đi đâu vậy hả?” – Victoria sợ hãi hỏi
- “Cô hỏi nhiều quá làm gì chứ? Đi nhanh lên…” – Bỏ mặc câu hỏi của Victoria, Nichkhun lôi cô xuống xe và kéo cô vào trong một căn biệt thự gần đó
- “Sao anh lại đưa tôi đến đây hả?” – Victoria vừa chống cự Khun vừa hỏi
- “Vào đây…” – Nhưng Khun lại một lần nữa bỏ mặc câu hỏi của Victoria, anh cứ thế mà kéo cô vào trong phòng…
Nhưng sự chống trả của Victoria mỗi lúc một nhiều hơn… dù Nichkhun có làm gì thì cũng không thể nào ngăn được nên cuối cùng anh đã quyết định đẩy Victoria vào tường và hôn lên môi cô một cách mãnh liệt…
- “Anh là đồ quái thú… anh muốn gì chứ? Cứu tôi… cứu tôi với…” – Victoria nhìn Khun với ánh mắt khinh bỉ sau nụ hôn đó và cô bắt đầu kêu cứu nhưng không ai nghe thấy bởi vì căn biệt thự ấy nằm riêng lẻ trong một vùng hoang vắng còn đâu…
- “Cứu… uhm…” - Nichkhun một lần nữa cúi xuống hôn cô khi cô cứ la hét ầm cả lên…
- “Nếu cô còn tiếp tục kêu nữa thì tôi sẽ đứng đây hôn cô tới sáng đó…” – Nichkhun nghiến rắng nói với Victoria
- “Anh là đồ quái vật… mau thả tôi ra đi…”
- “Chưa được, vì đây chỉ mới là bắt đầu thôi mà… Đêm nay… cô sẽ còn phải chịu khổ dài dài đấy…” – Vừa đứt câu thì Nichkhun đã ném Victoria xuống giường…
|
|