|
I MISS YOU TẬP 21 – CÁI KẾT CỦA RIÊNG TA (tiếp theo)
SY cố gắng mở mắt quan sát xung quanh. Không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo khiến cô thấy sợ hãi. Cô hé mi mắt nặng trịch, cố gắng bắt lấy bất kỳ 1 hình ảnh nào trong tầm nhìn. Và cô thấy JW... anh đang ngồi đối diện với cô, vẻ mặt vô cùng lo lắng
“Jung Woo à...” – cô khẽ gọi
“Soo Yoen” – JW cũng gọi tên cô.
SY cố gắng thoát khỏi trạng thái mờ mịt này, cô cũng ngạc nhiên là vì sao JW không đến bên cô mà cứ ngồi im đó. Chợt 1 giọng nói khác vang lên:
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi à?”
SY nhìn theo hướng giọng nói. Cô chớp mắt để có thể nhìn rõ hơn. Đúng là Harry rồi. SY nửa muốn reo lên vui mừng vì nhẹ nhõm, nửa lại thấy lo sợ mơ hồ. Lúc ở trên xe với HTJ, nghe ông ấy nói Harry bị trúng đạn, cô tưởng như tim mình bị ai bóp nghẹn. Thế nên nhìn thấy anh vẫn còn sống, cô thực sự vui mừng. Nhưng cô cũng sợ, JW đang ở đây… cô sợ Harry sẽ làm hại anh mất thôi.
“Harry…” – cô khẽ gọi tên anh, cô muốn hỏi anh có sao ko, nhưng rồi mắt cô lại bắt gặp vật anh đang cầm trên tay – “Sao anh lại có thứ này? Anh định làm gì vậy Harry?”
SY thều thào hỏi Harry trong khi nỗi lo sợ mơ hồ lúc nãy càng rõ nét hơn khi cô thấy mũi súng trên tay anh đang chỉa thằng về JW.
Không quan tâm tới thái độ của cô, Harry hỏi với vẻ thích thú cay độc:
“Em có nhận ra đây là nơi nào ko?”
SY ngạc nhiên trước câu hỏi này của anh, nhưng cô cũng đưa mắt nhìn ra xung quanh. Đây là 1 căn nhà cũ kỹ, có vẻ như là nhà kho, không gian tối tăm khiến SY cảm thấy hơi sợ hãi. Chợt JW nói 1 cách đầy đau khổ:
“Harry, hóa ra đây là điều anh định làm sao? Vậy mà có lúc tôi đã nghĩ là anh yêu cô ấy nhiều hơn cả tôi”
“Anh tốt nhất là nên im đi” – Harry cảnh báo một cách giận dữ, khẩu súng trong tay run lên bần bật.
JW nhìn Harry 1 cách căm ghét rồi nhìn sang SY, đôi mắt đầy vẻ tuyệt vọng. SY cũng đang nhìn JW, cô muốn trấn an anh rằng cô không sao, nhưng vẻ mặt của JW khiến cô chựng lại. Vẻ mặt ấy, cô đã từng thấy 1 lần, từ rất lâu rất lâu rồi. Khi đó anh hãy còn là trẻ lắm, gương mặt lúc đó hình như chỉ mới 14, 15 tuổi thôi. Sao cô lại thấy vẻ mặt đó của anh nhỉ? SY nhăn mặt bởi một nỗi đau tình cờ ập đến bủa vây lấy cô. Rồi đột nhiên, từng mảng từng mảng ký ức bỗng đâu ùa về. Đôi mắt cô ánh lên đầy sợ hãi bởi những gì mình thấy trong đầu. Cô, JW… bị trói… cô bị kéo đi… gã đàn ông với gương mặt độc ác, bàn tay hắn có 1 ngón bị cụt… hắn kéo cô đi khỏi JW, và…
“Áaaaaaaaaaaaaaaa….!”
Bất thình lình SY hét lên. Trước đây cô chỉ nhớ là mình đã bị xâm hại, cô nhớ là JW đã bỏ chạy để cô lại 1 mình, nhưng cô chỉ nhớ được những thứ chung chung, đại loại mà thôi. Chưa bao giờ cô nhớ ra chi tiết đến như vậy. Thậm chí khi gặp lại KSD, hay khi biết hắn là kẻ khi xưa đã hại cô, trong cô chỉ là nỗi sợ hãi, chứ chưa bao giờ cô nhớ ra được chuyện khi xưa đã diễn ra như thế nào. Cô thở lấy thở để, cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi những ký ức đáng sợ
“Harry! Harry!...”
Giữa những cơn sợ hãi, SY cố gắng gọi tên Harry. Cô thậm chí không ý thức được việc mình đang gọi anh.
Harry nhìn cô, gương mặt đầy đau khổ. Anh thực sự hối hận, lẽ ra anh không nên làm vậy, lẽ ra ko nên khơi gợi những ký ức đau khổ này của cô. Hai hàng nước mắt chảy dài trên mặt anh. Khi nghe cô gọi tên anh, theo bản năng anh định đứng dậy để đến bên cô. Nhưng cái chân bị thương khiến anh đau đớn chựng lại. Anh thở hổn hển cố gắng nén đau và nhìn cô trong tuyệt vọng.
JW thì đang chết lặng. Những gì vừa ập đến trong đầu SY, cũng thật sự đang ập đến trong đầu anh. Đó thậm chí là những điều anh rất muốn quên, nhưng chưa bao giờ quên được. Gương mặt của cô, giọng nói của cô, tiếng thét của cô, nỗi sợ hãi của cô… giống như anh đang phải sống trong cái cảnh địa ngục ấy lần thứ 2 vậy. Anh đờ đẫn đi trong nỗi đau, chỉ đến khi SY gọi tên Harry, các giác quan của JW mới thức tỉnh.
“Soo Yoen à!” – JW cố kìm tiếng khóc gọi tên cô – “Soo Yoen à!”
SY ôm đầu khóc nức nở, như thể có 1 kẻ vô hình nào đó đang hành hạ cô. JW nuốt cơn nghẹn ngào, cố gắng nói với cô:
“SY à, nhìn anh đi. Khi xưa là anh đã bỏ rơi em, đã khiến cho em phải chịu đau khổ, nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa đâu. Dù có phải chết anh cũng sẽ không bỏ em lại 1 mình nữa đâu. Soo Yoen à!”
Mặc cho anh gào thét, SY vẫn ôm đầu khóc, dường như cô không hề nghe thấy tiếng anh.
JW đứng dậy, định đi về phía SY nhưng Harry lập tức chĩa súng vào người anh
“Anh định làm gì hả?” – Harry hỏi qua 2 hàm răng nghiến chặt
“Tôi hỏi anh định làm gì thì đúng hơn” – JW hét lên - “Nếu anh gọi cái này là trả thù thì anh đang làm đúng rồi đó. Đối với tôi bây giờ mà nói, cảm giác này còn tồi tệ hơn cả cái chết nữa. Nhưng nếu vì để trả thù tôi mà anh hành hạ cô ấy như vậy, anh thực sự sẽ thấy vui sao?”
Harry cười khẩy một cách khinh bỉ:
“Anh khó chịu lắm sao? Thực sự là cảm thấy tồi tệ lắm sao?” – giọng Harry trở nên cay nghiệt - “Han Jung Woo! Anh chỉ mới chứng kiến 1 lần mà đã cảm thấy không chịu đựng nổi rồi, vậy anh có biết suốt 14 năm qua tôi đã phải chứng kiến cảnh tượng này bao nhiêu lần rồi không?”
Harry ngừng lại, bỗng anh hỏi một cách mỉa may:
“Nếu như anh là tôi, phải nhìn cô ấy như vậy hết lần này đến lần khác, anh có thể không giết KSD sao?”
JW lắc đầu:
“Anh giết hắn ta rồi thì sao? Anh nhìn cô ấy đi… cô ấy vẫn không thoát ra được khỏi chuyện này”
Harry đưa mắt nhìn SY, vẻ hối hận lại ngập tràn trên gương mặt… Anh muốn bỏ ngoài tai những lời vừa nghe, nhưng JW vẫn tiếp tục nói:
“Anh đang bị thương, hãy để tôi đến giúp cô ấy”
Nói rồi JW lại bước tới, nhưng bỗng Harry quay ngoắt lại và bắn 1 phát vào anh. Trong lúc bất thần, Harry đã bắn trượt. JW đứng khựng lại vì bất ngờ, anh quay sang nhìn Harry. Tuy Harry cũng đang nhìn anh, nhưng đôi mắt đờ đẫn vô hồn như thể đã quá kiệt sức và không còn tỉnh táo nữa. Trong lúc 2 người nhìn nhau trân trối, bỗng SY đứng dậy chạy đến chắn ở giữa, che mất tầm súng của Harry tới JW.
“Soo Yoen!” – JW ngạc nhiên lên tiếng
“Zoe!” – Harry cũng ngạc nhiên ko kém
Vẫn còn đầy vẻ sợ hãi, vẫn thổn thức chưa nguôi được, nhưng SY vẫn đứng im giữa 2 người. Cô nhìn thẳng vào Harry, nói trong nước mắt:
“Đừng làm vậy, Harry à!... Đừng làm em sợ”
“Sao lại sợ anh chứ? Anh có hại tất mọi người trên thế gian này, anh cũng sẽ không bao giờ hại em mà”
“Em biết” – nói rồi SY tiến lên thêm 1 bước, che chắn hoàn toàn tầm súng của Harry - “Vậy… anh bỏ súng xuống đi”
Harry cười chua chát:
“Hóa ra đến cuối cùng, em vẫn muốn bảo vệ anh ta? Loại người đã bỏ rơi em, vậy mà em vẫn bảo vệ anh ta sao?”
“Không!” – SY nói - “Người em muốn bảo vệ là anh. Em không muốn anh phạm sai lầm thêm nữa”
“Anh đã không còn đường lui rồi Zoe à. Anh đã giết quá nhiều người rồi… và bây giờ lại không thể chạy trốn được nữa. Anh cũng không muốn ở tù, vì như vậy sẽ rất bức bối. Em hiểu ý anh chứ?”
SY khẽ gật đầu. Harry lại nói tiếp:
“Lúc nãy anh ta nói với anh rằng… em đã từng nói sẵn sàng chết vì anh, có đúng không?”
SY lại gật đầu.
“Vậy… nếu hôm nay anh yêu cầu em cùng chết với anh thì sao?”
SY nấc lên 1 tiếng, cô nhắm chặt 2 mắt cho nước mắt chảy ra hết rồi mở mắt nhìn anh, đôi mắt ánh lên vẻ nhẹ nhàng như thể anh đang mời cô ăn tối. Harry khẽ mìm cười, đúng là cô có thể chết vì anh, sao anh lại nghi ngờ điều đó nhỉ?
SY tiến lên thêm 1 bước, rồi giơ tay nắm lấy khẩu súng của Harry đặt vào giữa ngực mình.
JW nhìn thấy như vậy thì vô cùng tuyệt vọng
“SY, còn anh thì sao? Mẹ em thì sao?”
SY không quay lại, cô liếc mắt về phía sau khẽ nói với JW:
“Đáng lý 14 năm trước em đã chết rồi. Cũng cảm ơn ông trời vì đã cho em cơ hội sống để gặp lại anh và mẹ” – giọng cô khản đặc vì nghẹn ngào – “Jung Woo à,… cho dù… em có nhớ ra tất cả… cho dù em vẫn đau đớn với những ký ức đó… nhưng Jung Woo à… em thực sự đã tha thứ cho anh rồi. Đừng bận lòng, đừng đau khổ vì việc đó nữa, được không?”
“Soo Yoen!” – JW khóc nức nở - “Em nghĩ anh sẽ sống thế nào đây khi phải tận mắt chứng kiến em chết trước mặt anh?”
Nét mặt SY trở nên đờ đẫn. Những lời anh nói khiến cô quá đau lòng. Cô lại nhìn Harry, đôi mắt như nhắn gửi với anh rằng cô sẽ không bội tín với anh. Rồi chầm chậm, cô quay người về phía sau, đối mặt với JW, trong khi chắc rằng tấm lưng của cô đã che mất đầu súng.
“Jung Woo! Nếu bây giờ người đứng trước họng súng là anh. Anh có sẵn lòng vì em mà chết không?”
Không do dự, JW trả lời ngay:
“Có!”
“Vậy… khi anh chết rồi, anh có hy vọng em vẫn sẽ tiếp tục sống và sống 1 cách hạnh phúc không?”
Trong 1 thoáng, JW định trả lời, nhưng rồi anh hiểu ra thâm tình của cô, anh nghẹn ngào nhìn cô không nói
“Trả lời em đi” – SY thúc giục
“Có” – cuối cùng JW cũng lên tiếng
“Vậy…” – hai hàng lệ tuân rơi trên gương mặt SY khi cô cố gắng nói – “… anh hãy sống… và hãy sống hạnh phúc nhé!”
JW lắc đầu, nhưng anh không thể nói thêm lời nào cả. SY quay lại nhìn Harry, cô mỉm cười với anh
“Harry! Nếu anh cảm thấy thực sự không muốn sống nữa, em tự nguyện chết cùng với anh”
“Zoe!” – harry thực sự xúc động
“Nhưng… có thể hứa với em 1 chuyện ko?”
Harry nhíu mày nhìn cô. SY hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói:
“Hãy để thiên đường… chỉ có em và anh thôi… đừng để kẻ thứ 3 xen vào nữa, được không?”
Harry đưa mắt nhìn JW, rồi lại nhìn SY. Anh đau lòng vì biết rằng cô làm tất cả chỉ vì muốn bảo vệ JW, nhưng thực sự, anh cũng chưa bao giờ có ý giết JW cả, thế nên anh khẽ gật đầu.
SY mỉm cười, lại đặt tay lên báng súng, cô nhìn Harry với vẻ thanh thản, cứ như cuối cùng, cũng đã có một lối thoát.
Harry từ từ đưa tay lên cò súng, khi anh đang chuẩn bị bắn thì bất thần có tiếng xe cảnh sát từ ngoài vọng tới. Lợi dụng anh đang sơ hở vì mất tập trung, JW chụp lấy vai SY đẩy cô ra phía sau. Bị bất ngờ, Harry cướp cò. Đạn lạc… JW trúng đạn. Harry hoảng hồn đứng bật dậy, cố mở dây trói khẩu súng trong khi SY sau khi bị JW xô ngã, cô hoảng hốt nhìn anh nằm im bất động bên cạnh cô
“JW, JW à…”
Cảnh sát ập vào… Harry theo bản năng chĩa súng về phía cảnh sát. Trước tình cảnh đó, cs ko còn cách nào khác, buộc lòng bắn vào Harry để khống chế.
Cả 2 trúng đạn, chuyển đến bệnh viện… tình hình của Harry rất tồi tệ, chỉ còn có thể dựa vào ý chí của anh mới có thể sống tiếp. |
|