|
Ta đi bẻ lộc giờ mới về, viết nốt
Ep 22: ) http://kites.vn/forum.php?mod=vi ... page=380#pid5433215
Ep 23: http://kites.vn/forum.php?mod=vi ... page=383#pid5446846
Ep 24: http://kites.vn/forum.php?mod=vi ... p;extra=#pid5453926
Ep 25: http://kites.vn/forum.php?mod=vi ... page=385#pid5460247
Ep 26
“Giờ này cô đang ở đâu? Hôm nay nhiều khách nc ngoài lắm”
JY’s on the phone: “ừm… Đang trên ô tô, cách Paris 300km”
“CÁI GÌ?”
JY: “Làm ơn bỏ qua cho tôi lần này, có chuyện đột xuất nên ko về kịp”
Cúp…
Har: Cô có vẻ bận rộn…
JY: “hả? À… vì cái ví tiền của em như 1 củ hành ý, mỗi lần mở ra là em lại mún khóc… hix hix ~ haizz… chúa ko ban cho em sự nhàn nhã và tiền bạc như ai đó.
Harry gật gù: So sánh hay đấy! Và đổi lại Chúa cũng bắt tôi phải sống cuộc sống như thế này
JY: Em ko biết cảm giác của 1 ng phải chịu 2 nhát đạn, tàn tật đôi chân và hầu như ko có ng thân là như thế nào… Nhưng có 1 câu như thế này: Lý do ng ta khó sống hạnh phúc là họ luôn tưởng rằng quá khứ tốt hơn, hiện tại tệ hơn và…
Har: Tương lai mù mờ hơn… Marcel Pagnol! Giá mà tiểu thuyết luôn giống hiện thực
JY: Tin em đi. Bí mật của niềm vui là tận hưởng sự mạo hiểm. Nghĩ lại cái lúc liều lĩnh lên Paris 1 mình quả thật rất thú vị….
Harry phì cười: Tôi đã gặp thừa nguy hiểm để có thể đảm bảo rằng đó là điều nhảm nhí nhất tôi từng nghe!... Vậy là cô sống 1 mình?
JY: 4 năm rồi. Do bố mẹ ly dị và họ đều có gia đình mới.
Har: chắc cô giận họ lắm
JY: Lúc đầu thì có, giờ thì ko. Ly dị đâu phải chuyện gì to tát. Họ đã lựa chọn sai, làm lại và giờ đang hạnh phúc. Vả lại em có khả năng xóa hết những kỷ niệm ko vui. Nghĩ đến họ em thấy yên lòng… Yêu là nhớ mỗi khi xa cách, và bằng cách nào đó thấy lòng ấm áp vì họ luôn ở trong tim.
Hary im lặng, nghiêng mình sang phía cửa kính, nhắm mắt lại. “Em có khả năng xóa hết những kỷ niệm ko vui” – câu nói của JY làm anh nhớ đến Zoe, nhớ đến những lúc Zoe làm phép “xòa…”
JY quay sang thấy Harry đã ngủ từ lúc nào. Cô nhớ tới những lúc thấy anh khóc, thấy ánh mắt biết ơn, hạnh phúc của anh khi vùi chân xuống cát, khi anh ngại ngùng xin lỗi, khi anh cay đắng nói về mẹ, khi anh ưu tư nhìn lên bầu trời, khi anh đắp cho cô chiếc khăn… cô biết cái vỏ bọc lạnh lùng vô tâm cốt chỉ để che đi 1 Harry rất mực yếu đuối và ấm áp. “Vì sao anh lại bị bắn? Ngày sinh thật của anh là gì? Cô gái trong ảnh còn hay mất? – Chắc anh phải có 1 quá khứ đầy cay đắng, nhưng chẳng sao cả. Ai chẳng mắc sai lầm”
***
Bên quán lề đường, HJW nốc cạn ly soju tức tối
HJW: Từ bao giờ em coi anh như ng lạ hả?
LSY: em chưa bao giờ coi anh là ng lạ
HJW: Chí ít tem cũng phải cho anh biết quyết định của em” - HJW cầm tay SY bắt đầu khóc - "Em ko hiểu anh sao? Em là ng quan trọng nhất. 14 năm trc anh đã bỏ cả gia đình đi tìm em"
LSY: Đừng nhắc chuyện xưa. Em xin lỗi vì đã ko nói trc. Em sợ làm hỏng niềm vui của anh. Em thấy có lỗi với gia đình anh
HJW: Ko phải lỗi của em nhưng…. SY à, đôi khi anh ước gì em đừng làm công việc khó khăn này. anh chỉ mong em có dc 1 cuộc sống nhàn nhã, bình thường như bao ng. Anh đi làm, em đi làm bình thường hoặc ở nhà chăm con, nấu cho anh những bữa thật ngon…
LSY: Đừng giận em. *khóc*
HJW: Anh ủng hộ bà xã mà. Em chẳng phải lo gì… Nghe này, dù em thất bại thì cũng chẳng sao. Anh đã thăng chức rồi mà…
LSY: JW, cuối tháng em sẽ sang Pháp dự tuần lễ thời trang Paris
HJW: hả? Em đi bao lâu
LSY: 1 tuần
***
3h sáng tại Paris
“Em về đây… chúc ngủ ngon” JY thều thào
Har: “Còn về gì nữa, ngủ ở phòng bên đi”
JY: “Thôi… tàu điện ngầm chạy suốt đêm …” – cô thở ko ra hơi sau 6 tiếng lái xe, loạng choạng xách cái túi lên
Harry đi tới quay xe, kéo tay JY đi theo, JY ko còn chút sức lực nào gục xuống đằng sau vai Harry, Harry kéo JY lên vai mình “Đi còn ko nổi nữa là…”
Thả JY xuống giường, Harry lấy đắp chăn cho cô rồi đi về phòng.
Đã ngủ trên xe gần như hết 1 ngày nên ko còn cảm giác buồn ngủ. Harry nhìn bức ảnh LSY, những kỉ niệm cả đẹp lẫn xấu hiện ra: động tác “xòa”, “yêu nhất trên đời là Joon”, LSY quay đi gọi tên HJW, trả lại anh chiếc dây chuyền… tất cả đan xen hỗn độn.
“Yêu là nhớ mỗi khi xa cách, và bằng cách nào đó thấy lòng ấm áp vì họ luôn ở trong tim”. Lời nói của JY văng vẳng bên tai, “SY à, anh nhớ em, nhưng sao ko thấy dễ chịu chút nào??” Harry thở dài, mắt rơm rớm “Dù sao cũng sắp gặp em rồi…”.
Nặng nề quá, sao lại nặng nề đến vậy? Phải chăng vừa đc nhẹ nhõm 1 chút nên quay trở lại quá khứ làm Harry thấy nặng nề hơn bình thg? Anh cất tấm ảnh vào 1 chiếc hộp trong tủ, lăn xe sang phòng JY. Nhìn JY khi ngủ thật dễ chịu, ở bên JY, Harry thấy dc thoải mái là chính mình.
***
Jack’s on the phone
SY: “Tôi gọi anh hỏi thăm về Harry”
J: “À, hôm qua vừa gặp, Harry sắp đi lại dc rồi. Có người dìu đi là đi đc. Nhưng chân trúng đạn vẫn chưa hồi phục hẳn nên buổi tối phải nghỉ ngơi dùng xe ”
SY: “Hức… tôi mừng quá. Harry đã nhớ dc nhiều thứ chưa?”
J: “Ko nhớ những chuyện ngày xưa còn nhận thức thì tốt lắm rồi”
SY: “Vậy tốt rồi. Có khôi phục dc trí nhớ hoàn toàn ko J?”
J: “Tôi cũng ko rõ”
SY: “Tôi sắp sang Paris rồi!”
J: “Vậy đến thăm Harry đi, cậu ấy nhớ cô lắm đấy”
SY: “tôi cũng định thế”
J: “Khi nào đến thì gọi nhé, tôi sẽ cho ng ra đón”
SY mừng rỡ khôn xiết, ko hiểu sao cô lại thấy háo hức… Harry sắp đi lại dc rồi, mình ko thể chần chừ
***
Ôm chiếc hộp dài trên tàu điện ngầm, JY nhớ đến lời bác sỹ Schneider “Từ giờ, bệnh nhân có thể tự làm hết mọi việc, cháu chỉ cần theo dõi ko để cho tai nạn xảy ra, ko cần phải dìu bệnh nhân nữa. Cháu sắp xong việc rồi” – Vậy là anh sắp hồi phục, nhưng sao em ko thấy vui chút nào. Anh sẽ ko cần phải dựa vào em nữa, em chỉ đc phép đứng từ xa ngắm nhìn anh thôi.
JY bc vào nơi ở của Harry, trong lòng bề bộn nhưng vẫn giả bộ vui tươi
“Congratulations! Congratulations…”
JY: Mở ra đi ngài Harry Borrison
Tiếng hát làm Harry phải ngưng lại bữa sáng, mở món quà ra … 1 chiếc gậy
JY: Giờ anh đã có thể tập đi = cái này dc rồi! Chúc mừng nha
H: Tôi tưởng bác sỹ bảo còn phải làm thêm phẫu thuật.
JY: vì thuốc xịn, y tá lại xuất sắc ko để anh bị chấn thương thêm nên ko cần thiết nữa.… hehehe
JY giúp Harry bước đi thử bằng chiếc gậy mới. 1 bc, 2 bc, 3bc… cô bỏ tay ra, để Harry tự đi 1bc, 2bc, 3bc… Harry thấy mình đang đứng xa JY một chút. Anh dừng lại, cảm giác thật lạ lẫm, ko, cô độc thì đúng hơn. Harry nhớ đến cái gậy phát ra tiếng động để Zoe có thể biết chắc anh đang ở gần. Có lẽ suốt phần đời còn lại, sẽ chẳng có ai quan tâm anh như thế! Suốt những năm qua, theo cùng Harry là chiếc gậy kêu cộc cộc mỗi khi đi. Dù ko có SY ỏ bên, nhưng âm thanh đó khiến Harry thấy như SY luôn bên mình. Khi JY bỏ tay ra, Harry nhận ra mình đang bc đi 1 mình, cũng ko có âm thanh nào báo hiệu cho ai, anh thấy trống trải và sợ sệt như 1 đứa trẻ lần đầu tập bơi mà ko có phao và ko có ai đứng trông nom
Har: cái gậy này ko phát ra tiếng gì
JY: Chuyện, đồ xịn mà - JY đáp lém lỉnh nhưng trông cô ko phấn khởi cho lắm
Harry quay lại, đối diện với JY: Nếu cái gậy phát ra tiếng, chẳng phải cô sẽ dễ tìm tôi hơn sao?
JY: ko cần phải thế. Công việc của em là nhìn theo anh mà. Cứ yên tâm mà đi, PJY này luôn theo sát anh, sẽ ko bao giờ để anh ngã cả.…Và… anh chạy đi đâu dc chứ
Harry cúi xuống che đi những bất an dần hiện lên trên mặt, Harry’s POV: “Sao tôi biết dc em luôn theo sát tôi? Đồ ngốc. Sao em lại đứng đó, mau đến đây nắm tay tôi đi! Tôi đang sợ lắm, tôi sợ bị ngã sẽ ko bao giờ đi lại đc, phải ngồi xe lăn, tàn phế suốt đời. Tôi phải yên tâm thế nào? Làm sao tôi biết em sẽ đỡ tôi kịp lúc?”
Harry quay đi, mím chặt môi, hít 1 hơi thật sâu rón rén bc tiếp đầy khó nhọc, 1 bc, 2 bc… yên ắng, tĩnh mịch đến đáng sợ… 3 bc… hơi chuyến choáng… Sự sợ hãi xâm lấn toàn bộ tâm trí, quá sức chịu đựng, Harry gọi tên JY: JY, lại đây
Biết Harry đang sợ hãi, nhưng JY vẫn cố im lặng. Cô biết mình cần phải làm quen với việc Harry rồi sẽ ko cần cô nữa, rồi đến cả cơ hội nhìn Harry cô cũng ko có. “Nếu anh cứ bắt em phải gần gũi anh, thì sau này làm sao em xa anh đc?” nhưng đôi vai Harry đang run lên… “Không. Không… xin chúa hãy tha thứ cho con”
JY vụt đến bên Harry, ôm lấy tay anh
Harry thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như có 1 luồng điện vừa đi qua làm anh sống lại. H’s POV: “Đúng vậy…hãy ở bên tôi ít nhất khi tôi quá tuyệt vọng vì khi đó tôi thực sự, thực sự rất cần ai đó ở bên”
JY cúi gằm mặt xuống che đôi mắt đang rơm rớm: “Ày zaaa.. . Anh ko nhớ à? Con sóng đầu tiên thì lạnh, nhưng các con sóng tiếp theo sẽ ấm dần lên. Nếu dũng cảm đối mặt với khó khăn, anh sẽ điều khiển đc nó”
Harry quay sang JY: “Hơn ai hết tôi muốn tự mình bc đi… Hơn ai hết tôi muốn tự vượt qua nỗi sợ hãi… Em!.... ko phải băng qua cùng tôi, nhưng chí ít hãy chỉ bảo cho tôi cái cách băng qua nó. hôm nay, hãy nắm tay tôi như thế này”
JY ko tin vào tai mình… Harry lạnh lùng thg ngày đã biến mất. “Đừng mà. Đừng nói những lời dịu dàng như thế. Hãy quát mắng, đối xử với em thật tệ … Để em ko có gì hối tiếc khi phải xa anh. Chúa ơi, con ko muốn nghiêm khắc với anh ấy! Người hãy cho anh ấy sức mạnh để xa con càng sớm càng tốt… Tha thứ cho em, Harry, nếu sự yếu đuối của em làm anh đau đớn!”
Vẫn ôm lấy 1 bên tay của Harry, JY hít 1 hơi thật sâu rồi đứng ra trc mặt anh, bước giật lùi kéo Harry đi theo…
Quen thuộc quá, hình ảnh Zoe đi giật lùi hiện lên trong tâm trí Harry, nhưng rồi ngay lập tức tan biến đi khi JY vừa gật đầu, vừa đếm “1… 2… 3….” theo từng bc chân chậm rãi của anh. Trong mắt Harry giờ là JY với cảm giác an toàn, vững chắc mà chẳng cần thứ âm thanh làm dấu nào…
JY ngước lên, bắt gặp khuôn mặt thiên thần, chạm vào ánh mắt như muốn che chở, trao cho cô cả thế giới và như thầm nói: “Anh tin em! Cám ơn em nhiều lắm”… Trái tim JY đập mạnh, trong giây lát cô ngây ngất muốn lịm đi trong đôi mắt ấy, nhưng lý trí mách bảo rồi cô sẽ phải xa Harry khi chân anh lành lặn… *tự nhủ* “Đừng, đừng nhìn em như thế!” Cô vội cúi gằm xuống giấu đi khuôn mặt đang đỏ lựng rồi từ từ gỡ cánh tay Harry khỏi vai mình.
JY: “Em đứng trc mặt anh rồi. Anh hãy tự mình đi đi”
Harry bước đến gần JY: “Trong nhà ngột ngạt quá. Hãy đưa tôi đi đâu đó”
***
Chúc mừng sếp!
Chúc mừng cậu JW
Chúc mừng con JW
Oppa, chúc mừng anh
Tại đồn cảnh sát quận Gangnam, HJW vừa xong lễ nhậm chức và đang ăn mừng cùng đồng nghiệp, ng thân. Nhưng tâm trạng của nhân vật chính hôm nay lại ko đc hoàn toàn thoải mái vì vợ ko có mặt. LSY đã lên đường sang Pháp
****
bên bờ sông Seine, Harry – giờ đã tự đi dc, bên cạnh anh là JY đang trầm tư
JY: Yaaa.. ai cũng có 1 nỗi khổ riêng….
H: PJY hôm nay lạ quá. Có cần chia sẻ gì ko???
JY’s POV: “Là sắp phải xa anh đó, đồ ngốc!” Cố lấy lại tinh thần, JY tếu táo trả lời: Đã bao giờ em nói là em ghen tị với anh chưa nhỉ? Chẳng phải làm gì vẫn có đầy tiền. Chẹp chẹp
Harry quay sang giả bộ cảm thông: Nghe này, cuộc sống luôn khó khăn nhưng sẽ càng khó khăn hơn khi cô là 1 kẻ ngu ngốc.….ummm…Thế nên nếu ko muốn ng khác biết mình ngốc, thì đừng nói về tiền bạc khi cô ko giỏi trong việc kiếm tiền.
JY: À há… Ngài Borrison cao quý, anh đang phải dựa dẫm vào cái người ngốc đó đấy.
H: Là cô tự nhận nhé…
JY: Anh… Thế mà gọi là chia sẻ à??? *lườm* Thôi đc rồi, cảm ơn vì đã gọi em là kẻ ngốc
H bất ngờ: “Hứ?”
JY: Vì ko gì làm ng # tức điên bằng việc phải nói chuyện với 1 kẻ ngốc dễ thương, lịch sự và kiêu hãnh…. ha ha ha… *JY tự đắc*
H bật cười: đúng đúng! Cuối cùng cô cũng hiểu nỗi khổ của tôi rồi đấy! haha
JY cười theo
chuông điện thoại …
H: “Uh… tôi biết rồi”
Nụ cười vụt tắt, Harry khựng lại, quay sang JY đang tủm tỉm cười: “JY … về nhà thôi”
***
LSY tiến vào tòa tháp Metropolis, tay cầm 1 chiếc hộp dài. “thật tốt khi anh quên quá khứ. Giờ chỉ cần tạo ra những kỷ đẹp là đc”
Ng quản gia già dẫn SY vào trong, không gian dc trang trí bằng ánh nến lung linh, cùng những bông hoa tươi màu trắng lộng lẫy… Lâu rồi ko tham dự những bữa tiệc sa hoa, LSY có chút ngợp ngợp… cạnh chiếc ăn dài bày biện theo kiểu châu Âu cùng những chiếc nến dài màu trắng muốt, Harry đang ngồi trầm tư. Ánh mắt 2 người chạm nhau, ko hề giống với lần cuối cùng tạm biệt ở sân bay, anh đang nhìn cô như 14 năm trc. Quá bất ngờ, LSY khựng lại… xao xuyến nhìn Harry ko chớp mắt…
“Zoe” Harry cất tiếng gọi, mỉm cười
LSY ko tin vào mắt mình, trông Harry như chưa hề bị bệnh. Nhưng chính điều này làm cô lưỡng lự, 1 mặt cô sợ cái nhìn đó, 1 mặt cô muốn chạy tới ôm lấy Harry kể hết mọi khó khăn và bảo anh giúp đỡ.
H: “SY”, Harry định đứng lên. SY lo lắng chạy đến, ngồi xuống bàn “Harry!”
H mỉm cười: “Còn bị jet lag nữa ko?”
SY vẫn chưa thoát khỏi những choáng ngợp
H: “SY”
SY run rẩy đáp: Harry… anh… nhớ đc hết rồi ư?
H gật đầu
SY: Từ khi nào…?
H: cách đây khoảng 1 tuần
SY: Mới hôm trc Jack còn bảo…
H: Là anh bảo J ko nói
SY: Em ko thể tin đc, cách đây 3 tháng đến nói anh còn ko nói đc…
H: Bác sỹ nói trg hợp của anh hoàn toàn dựa vào ý chí của bản thân có muốn sống, muốn nhớ hay ko. Có thể ở Hàn, anh ko muốn
SY: Harry… em… tại sao anh ko nói sớm cho em biết?
H: Anh sợ em sẽ nói với HJW. Rất có thể anh sẽ lại gặp rắc rối với cảnh sát 1 lần nữa
SY: Harry…. Quả thực em… thế nào đó mà em lại muốn anh quên đi quá khứ…
SY cúi xuống lảng tránh cái nhìn của Harry
"Em xin lỗi"
SY chạy vào phòng vệ sinh, trong đầu ngập tràn những hình ảnh tối tăm của Harry, lúc giết bà HMR, lúc cầm súng trong nhà kho… Giờ là 1 Harry tỉnh táo, cô bỗng thấy sợ hãi, nhưng cô cần Harry, làm sao có thể mở lời để Harry biết đc cô đang cần giúp đỡ. SY nhắm chặt măt, lấy nước táp vào mặt… Cô thở hắt ra, lấy lại bình tĩnh đi ra ngoài…
… Cô thốt lên 1 tiếng, Harry đang đứng trc mặt cô. Vì ko có tiếng cộc cộc, cô hoàn toàn bất ngờ
SY: Harry, anh làm em giật mình - Giờ cô mới để ý đến đôi chân của Harry
Harry: Việc anh nhớ lại đc làm em sợ đến thế sao?
SY: Ko… em chỉ… hơi bất ngờ thôi. Chân anh đã lành lặn rồi…
H: Vừa mới khỏi thôi. Có lẽ đây là sự trừng phạt mà anh phải nhận. Từ tình yêu cho đến kẻ thù, anh ko còn gì nữa. Xin lỗi vì đã làm em tổn thương quá nhiều. Tại anh ko biết cách yêu em, tại anh chỉ là 1 kẻ dối trá và xấu xa.
SY: Em cũng đã nói dối anh. Xin lỗi
H: Dù em có nói dối, có lấy ng khác, anh vẫn yêu em SY. Giờ anh muốn bù đắp cho em, hãy nói đi… Anh có thể làm đc gì cho em?
SY cảm thấy nặng nề như có 1 tảng đá đè lên người: Hãy quên mọi chuyện đi Harry. Em đã lấy JW…
H: em hạnh phúc chứ?
SY mắt rơm rớm gật đầu: Ừm…
Lau nước mắt, SY: Em định tặng anh thứ này. Cô đi đến đưa cho Harry hộp quà
… là chiếc gậy quen thuộc đã theo Harry bao năm tháng
SY: Đây là việc duy nhất em có thể làm đc cho anh
H: Cái này sẽ làm anh nhớ em phát điên lên mất
SY: Ừ nhỉ… Đúng thế! Cô toan gói ghém lại thì Harry cầm lấy tay cô, ngăn lại
H: Nhưng anh sẽ nhận
SY vội rụt tay lại, run rẩy… Cô bỗng thấy sợ hãi khi Harry chạm vào mình, cứ như thể anh sắp làm điều gì khủng khiếp. Harry ôm lấy vai cô, lo lắng: “Em ko sao chứ?”
SY run lên dữ dội hơn, cô vội gạt 2 tay Harry ra… “SY?” – Harry bất ngờ
SY lùi lại, tiến gần vào bức tường đằng sau. Harry đứng im, {:172:} ko lại gần: Thú vị thật… Em muốn anh làm kẻ tâm thần hơn làm ng bình thường đúng ko? Vì em vẫn ghê sợ con ng thật của anh
SY quay đi
H: “SY, dù anh có tâm thần hay tỉnh táo, dù em có căm ghét anh và đối với anh thế nào đi nữa, anh cũng ko bao giờ làm hại em. Em biết điều đó mà”
SY: Xin lỗi anh. Em muốn bình tâm 1 chút
SY gạt nướ mắt chạy đi, “SY, SY. Đừng bỏ anh lại”, Harry hét lên đuổi theo SY, nhưng cửa tháng máy đã đóng, *rầm* AAAAA – Harry ngã xuống, hét lên đau đớn
***
Tại 1 quán bar rẻ tiền trong Paris, JY vừa kết thúc màn biểu diễn đầu tiên, ngồi xuống ghế trang điểm cầm điện thoại: “3 cuộc gọi nhỡ từ bác sỹ Schneider”
JY: Alo
***
JY chạy vội ra khỏi quán bar
“Katy! Cô đi đâu?”
JY: “Tôi có chuyện gấp! Cứ trừ hết tiền lương tháng này đi"
"Ngăn nó lại"
JY vùng ra khỏi 2 cô gái tóc vàng (có đấm đá, dứt tóc gì đó tự tưởng tượng )) {:426:}
***
Xuống xe taxi, cái lạnh thấu xương của Paris về khuya cũng chẳng ngăn đc những bước chạy của JY dù trên người chỉ mặc 1 chiếc T-Shirt cắt tay rộng và quần jeans (Vừa diễn Lovey Dovey xong))
Koong. Thang máy mở ra
JY lao vào… thấy Harry đang nằm trên giường, 1 bên chân đang băng bó… cô thở ko ra hơi… hộc hộc… Harry hơi bất ngờ khi thấy bộ dạng make-up đậm, quần áo hầm hố của JY, nhưng ngay lập tức anh quay đi né tránh.
JY quỳ 1 chân xuống, phụng phịu: Đau lắm ko?
JY lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên mặt Harry, anh khẽ rít lên, JY kéo chăn đắp cho Harry.
JY: “Chắc muốn ng # phải vất vả hầu hạ nên cố tình ngã đúng ko?”
Harry đang tái nhợt vì đau nhưng cũng phải buồn cười
JY: “Em xin lỗi, em phải đỡ anh khi anh ngã, em phải luôn theo sát anh”
H: “Ko phải lỗi của em. Là tôi bảo em đi mà”
JY: “Ko. Anh là bệnh nhân, ko có lỗi, lẽ ra em tuyệt đối ko đc rời anh nửa bc” {:432:}
H: “Đừng…”
JY: “Đc rồi, ko nói nữa”
JY vội chạy ra ngoài khi ko còn kìm nén dc nc mắt. {:442:} Cô ko muốn Harry thấy mình khóc vì điều đó chỉ làm anh thêm buồn. “Xin chúa hãy giúp anh ấy. Mọi đau đớn hãy để PJY này gánh hết. Anh ấy chưa chịu đủ trừng phạt sao? JY, mạnh mẽ lên. Đây ko phải là lúc đc phép mềm yếu “JY lau nc mắt {:423:} “Phù… Cố lên PJY” Cô bc vào phòng
Harry: Em đi đâu vậy?
JY: Ra ngoài nghĩ cách làm anh bớt đau
Harry cười
JY: Vì nhìn anh, em luôn thấy mình ngốc, nên chẳng nghĩ đc gì cả
H: Em hãy hát bất cứ cái gì
JY bần thần vài giây rồi đáp: Như anh mong muốn!
"Everybody's looking for a something
One thing that makes it all complete
You'll find it in the strangest places
Places you never knew it could be
….
(Mọi người đều kiếm tìm 1 thứ gì đó, 1 thứ để hoàn thiện tất cả, bạn sẽ tìm thấy nó ở những nơi xa lạ nhất, những nơi bạn chưa từng nghĩ chúng có thể)
Harry đưa tay ra, nắm lấy tay JY… cô bất ngờ nhưng ngay lập tức thấy dễ chịu, đưa cả 2 tay nắm lấy tay Harry, hát tiếp
“Well, for me it's waking up beside you
To watch the sunrise on your face
To know that I can say I love you
At any given time or place” (Với em, đó là thức dậy bên anh, để ngắm bình minh ngập trên khuôn mặt anh, để biết rằng em có thể nói em yêu anh bất cứ khi nào hay ở nơi đâu)
Thật ấm áp, tiếng hát của JY như làm tan những băng giá mà LSY vừa đem đến. H mỉm cười nhìn JY trìu mến, anh thấy những vết lem trên mặt JY do mascara nhòe ra. “]Tôi có thể thấy 1 phần những suy nghĩ của em, cảm nhận dc sự chân thật từ em, nhưng ko chắc đó là do trách nhiệm, do đạo đức, do thương cảm hay do thứ gì đó… Nhưng JY à, xin em, cầu xin em tuyệt đối ĐỪNG BAO GIỜ YÊU TÔIi!”
JY’s POV: “Em muốn anh nhìn em và nắm tay mãi mãi như thế này. Có lẽ thiên đường cũng chỉ tuyệt vời như thế này thôi…” |
Rate
-
Xem tất cả
|