|
Chap 2: MỤC TIÊU
Hạ Quân Tường
Tôi ngồi ở bãi đỗ xe chờ Vũ Đồng và Tần Phong đi siêu thị ra, tiện tay mở đĩa CD yêu thích.
Tôi đã tham gia nhiệm vụ này cả tuần lễ rồi, song vẫn chưa nhìn thấy bất cứ manh mối nào. Vũ Đồng lẫn Vũ Dương đều là những cô gái bình thường, à không , dù họ chẳng bình thường tí nào nhưng có vẻ khó mà moi từ họ 2 con chip gì đó mà lão truyền tin đã nói. Còn gã đồng sự bí mật của tôi vẫn bặt vô âm tính. Dĩ Luân, Tần Phong, Phi Hùng, Dĩnh Uy và cả tôi, chẳng ai đeo nhẫn cả.
Oái oăm thật.
Tôi muốn kết thúc nhiệm vụ này càng sớm càng tốt, nhưng lại không biết nên bắt đầu bằng cách nào. Tôi quen với việc chĩa súng vào ai đó và giết họ hơn là việc tìm những vật chỉ lớn hơn con kiến thế này. Bắt đầu từ đâu đây?
Hay là nhân lúc những người kia không để ý rồi bắt cóc quách 1 cô để hỏi cho rồi
Cách này hẳn là nhanh hơn.
-Này, anh mở bài khác được không. Bài này nghe thảm quá.
Giọng nói Vũ Dương vang lên từ ghế sau suýt chút làm tôi giật mình. Cô ta giống như một chiếc bóng vậy, thoắt ẩn thoắt hiện.
-Xe tôi chỉ có đĩa này thôi –Tôi đáp thật.
Vũ Dương phân vân hồi lâu rồi lấy trong túi xách ra chiếc CD mới, vẫn còn nguyên vỏ nilong ở ngoài. Tôi liếc sơ bìa đĩa rồi cho vào máy
Định ước hoa bồ công anh.
Đúng là con gái.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Vũ Dương lại dán mắt vào màn hình Iphone. Nếu phải chờ đợi cơ hội, chi bằng lúc này?
Tôi mở ngăn tủ, lấy lọ thuốc mê đổ vào đầy chiếc khăn tay. Xử lý con bé này không khó, song tôi không muốn gây chú ý giữa nơi công cộng thế này.
Cảm thấy đã đủ, tôi nhanh nhẹn quay lại, định đánh lạc hướng cô ta.
-Này.
-Anh đang sơn móng tay à?
Cô ta đột nhiên ngẩng mặt lên cắt lời tôi. Thoáng giật mình. Không lẽ cô ta ngửi thấy mùi hóa chất ?
-Không –Tôi đáp, cố làm mặt tỉnh –Sao cô lại hỏi vậy
-Mặt anh trông rất giống vừa sơn móng tay –Vũ Dương cau mày đáp.
Lạc quẻ
Cuối cùng thì cô ta đang nói tới cái gì thế?
-Uhm, tôi hy vọng là Vũ Đồng sẽ mua sơn móng tay màu đen !!!
Tôi lấy tay véo mặt mình một cái. Lưu Vũ Dương cô ta có vấn đề rồihay là tôi có vấn đề nhỉ?
Khi tôi kịp trấn tĩnh lại thì Vũ Đồng đã xuất hiện ở cổng siêu thị, theo sát cô ta là Tần Phong.
Khỉ thật, bỏ lỡ cơ hội rồi.
Tôi thận trọng liếc qua Vũ Dương, đoạn mở toan cửa giả vờ bước ra để đón Vũ Đồng.
Tần Phong vốn không phải tay mơ, nếu hắn đánh hơi thấy gì đó trong xe tôi thì nhiệm vụ này có mà kết thúc sớm.
-Lâu quá –Tôi phàn nàn
Tần Phong nhún vai, hất mặt về phía Vũ Đồng rồi im lặng cho đống giỏ xách vào cốp xe. Theo quán tính, tôi nhìn sang cô ấy.
-Nhìn gì mà nhìn? –Vũ Đồng quát.
Tôi thấp thoáng nhìn thấy đôi vai Tần Phong rung lên ở đuôi xe.
Cậu ta đang cười.
Lại chọc giận Vũ Đồng rồi bắt tôi lãnh đạn nữa đây.
Từ trung tâm Bắc Kinh về đến nhà chúng tôi mất hơn 50 phút. Thường thì tôi cũng tốn chừng đó thời gian để đưa Vũ Đồng đến lớp học của cô. Vũ Đồng dạy ở trường cấp 1 Highland trong nội thành. Mỗi buổi sáng chúng tôi thức dậy lúc 6 giờ, đưa Vũ Đồng đến nơi rồi tôi đợi cô ấy ngoài cổng trong khi Tần Phong hoặc Dĩ Luân ngồi đọc báo hay uống café trong canteen trường, cách lớp cô vài bước chân.
Tôi cũng không hiểu Vũ Đồng hành xác bản thẩn (và cả chúng tôi) như thế để làm gì. Cô ấy chẳng cần tiền –dĩ nhiên, cũng chẳng có lý do để tìm công ăn việc làm ổn định, trừ phi cô cảm thấy chỉ có chúng tôi để cô quát tháo là chưa đủ.
-Oh, để xem mọi người mua gì nào?
Như thường lệ, Dĩnh Uy đón chúng tôi ở cổng. Ngoài việc nấu ăn và dọn dẹp, cậu ta còn lôi thôi như một bà nội trợ thứ thiệt, đến mức đôi khi gây phiền toái. Đấy, nhìn vẻ mặt của cậu ta bây giờ là lại sắp than thở rồi.
Y như rằng:
-Cái nồi lẩu tôi cần đâu? Trời ơi –Cậu ta hét toáng lên ngay khi vừa kiểm tra mấy thùng hàng.
-Siêu thị hết hàng rồi, thích thì tháng sau anh tự đi mà mua.
Vũ Đồng đáp trả. Dĩnh Uy bễu môi giận dỗi, nhưng cậu ta cũng lẳng lặng thu dọn đồ xuống nhà sau. Tất cả chúng tôi đều chẳng dại gì mà động vào Vũ Đồng.
-Dĩ Luân và Phi Hùng đâu rồi?
Tần Phong quác mắt hỏi. Vì chúng tôi đều cùng làm một công việc nên hiển nhiên mọi người luôn tề tựu đông đủ ở phòng khách khi có mặt Vũ Đồng và Vũ Dương. Đó là điều khoản trong hợp đồng
-Dĩ Luân, Phi Hùng –Tần Phong lại hét gọi, dóng mắt lên phòng họ vốn nằm ngay ngưỡng tầng trên –Có mua món mà 2 câu cần này.
RẦM.
Nghe như thể cái gì đó to lắm vừa va vào tường. Tôi nghe tiếng Dĩ Luân rít lên
-Tôi nói lần cuối, đừng động vào đồ của tôi.
-Ok ok –Phi Hùng đáp, nhỏ hơn.
Ít phút sau, chúng tôi nhìn thấy 2 người họ nhập bọn cùng. Dĩ Luân vừa đi xuống vừa nới lỏng cổ áo sơ mi trong khi Phi Hùng suýt xoa cổ. Không mấy khó khăn để nhận ra những vết bầm hằn lên đó.
Mắt Dĩ Luân lướt qua cả đám chúng tôi. Cậu ta buông tiếng ngắn gọn “chào” rồi biến mất sau gian bếp. Tôi, Tần Phong, Vũ Đồng hết thảy 3 cặp mắt đều đổ dồn vào Phi Hùng
-Này, nói tôi nghe –Tần Phong ấn Phi Hùng xuống ghế, chúng tôi vờn quanh cậu ta như thể đang tra khảo tù binh –Giữa 2 cậu có chuyện gì thế hả? Tuần này cũng đánh nhau là sao?
-Mà chúng ta chỉ mới sống chung có hơn 1 tuần –Tôi chỉnh
-Ừ, cho là thế -Tần Phong đáp vội, quay sang Phi Hùng–Nói đi chứ? Cậu có muốn tôi sử dụng hình phạt tàn nhẫn nhất với cậu không
-Ấy ấy, đừng –Phi Hùng hốt hoảng nói –Cậu ấy đánh tôi, vì tôi phát hiện ra bí mật của câu ta..
Nhịp tim tôi đánh thót một cái.
Bí mật.
Không lẽ Phi Hùng phát hiện ra Dĩ Luân chính là sát thủ thứ 2?
-Bí mật đó là gì ? –Tần Phong gằn giọng , vẻ nghiêm túc
-Đó .. .đó là..
Không thể để cậu ta nói, phải làm gì đó để ngăn cản cậu ta lại
-Này... –Tôi gọi giật, quá trễ
-Dĩ Luân rất thích Doraemon
Chưng hửng.
Mất vài chục giây, cả tôi lẫn Tần Phong đều ôm bụng cười. Chẳng biết Vũ Đồng làm thế nào mà vẫn bình tĩnh ngồi sững ra đấy.
-Thôi nào, cậu không đùa chứ ? –Tôi nói ngay khi ngồi dậy được –Dĩ Luân, Doraemon, 2 từ đó như 2 thái cực, chả dính gì tới nhau cả.
-Ít ra cũng giống được chữ D ở đầu mỗi cái tên ấy –Kenny đáp thực
-Dẹp cậu đi. Nói thật nào. Giữa cậu và Dĩ Luân thật ra là chuyện gì? –Tần Phong nói, trở lại giọng điệu nghiêm túc mọi khi.
-Í da, thực ra thì… tôi có hơi tò mò một tí –Phi Hùng nói, tủm tỉm cười –Tôi phát hiện ra cậu ta có cái đồng hồ hình Doraemon trong tủ.
-Đùa đấy à? Rồi cậu làm gì
-Còn làm gì nữa? Tôi vừa cầm lên xem thì cậu ta bước vào, làm như báu vật không bằng. Rồi rồi…
-Thôi được, tới đây tạm hiểu. Thế thứ 4 tuần trước Dĩ Luân gây với cậu vì lý do gì? Đừng nói là cậu lại nghịch đồ của cậu ấy? –Tần Phong hỏi, bán tính bán nghi
-À, không phải. Thực… thực ra trưa hôm ấy tôi đã xem một phim kinh dị với Vũ Dương – (không hẹn mà gặp, cả 4 chúng tôi đồng loạt lướt mắt sang Vũ Dương, lúc này đang ôm cuốn sách dày hơn cả niên giám điện thoại và chúi mắt vào đó ) –Thế nên… buối tối tôi đã bị mộng du…
-Ghê quá –Tần Phong rùng mình –Cậu không dê cậu ta chứ?
-Tôi mà là cậu ta thì tôi sẽ cuốn gói –Tôi tiếp lời –Cậu kinh dị quá.
-Thôi mà, tôi chỉ là một đứa trẻ thôi. Đứa trẻ nào chả sợ khi xem phim kinh dị chứ? –Phi Hùng giãy nãy.
-Cậu 25 tuổi rồi, trẻ con gì nữa –Vũ Đồng nói
-Mọi người không thể đối xử với tôi như thế được. Dĩ Luân đuổi tôi rồi. Cậu ta nói nếu tối nay tôi không rời khỏi phòng thì cậu ta sẽ dọn xuống tầng trệt ở với Tần Phong.
-Thế cũng được đó. Để cậu ở 1 mình là tốt nhất –Tần Phong đồng tình.
-Không thể được, tôi bị mộng du mà. Tôi không thể ngủ một mình –Phi Hùng rền rĩ như đứa con nít khóc nhè.
Tôi, Tần Phong và Vũ Đồng nhìn nhau. Hôm đầu đến đây chúng tôi đã bóc thăm chia phòng cả rồi. Hiện giờ thì tôi ở chung phòng với Dĩnh Uy. Tần Phong thì ngủ 1 mình ở tầng trệt. Tôi không thích Dĩnh uy lắm, cậu ta sạch sẽ và gọn gàng thái quá, nhưng so với Phi Hùng thì Dĩnh Uyl quả là người bạn cùng phòng lý tưởng.
-Không –Tôi nhún vai bảo Tần Phong –Tôi thích căn phòng hiện tại hơn.
-Nều muốn thì Phi Hùng có thể ngủ chung phòng với tôi.
Chúng tôi ngó quanh để tìm nơi phát ra giọng nói, để rồi gần như tá hỏa khi nhận ra đó là Vũ Dương. Cô ta vẫn chúi mắt vào cuốn niên giám, tay cầm quả táo cắn dở, hầu như không nhìn vào chúng tôi.
-Phòng mình khá rộng, nếu thích cậu có thể kê thêm cái giường
-Được đấy –Phi Hùng thốt lên –Mình thích cậu, Vũ Dương. Ngủ chung phòng thì ta có thể cùng nhau xem phim kinh dị. Bộ Baby Blues mới ra của Lâm Phong cũng khá hay đó chứ hay là bộ Cô Đảo Kinh Hoàng của Dương Mịch cũng không tồi
Mất hồi lâu, tôi, Tần Phong và Vũ Đồng mới hiểu điều đó có nghĩa là gì.
-Dẹp dẹp –Vũ Đồng hét lên thất thanh –Ngủ chung cái gì chứ. Phi Hùng, cậu sẽ dọn sang phòng Tần Phong. Thế là xong, không tranh cãi.
-Không được-Tần Phong nói –Phòng tôi rất nhỏ, làm sao nhét thêm cậu ta chứ
-Vậy Dĩ Luân xuống phòng Tần Phong, Tần Phong lên tầng trên ngủ với Phi Hùng. Hết chuyện.
-Thế thì Dĩ Luân hời quá rồi còn gì.
-Tôi quyết định thế rồi, không tranh cãi –Vũ Đồng bịt tai lại , tiếp –Tôi đi xem giáo án đây, đừng làm phiền đến tôi khi chưa tới giờ cơm.
Tần Phong trông vẫn còn hậm hực khi Vũ Đồng bước ra. Sau bữa cơm, tôi thấy cậu ta mất hút ngoài vườn. Ít phút sau lại có tiếng gì nghe như tiếng cành cây gãy dây chuyền.
Dĩ Luân và Tần Phong đổi phòng cho nhau trong lặng lẽ. Thực tình thì không phải tới lúc này mới thấy rõ là họ không ưa nhau. Cả 2 đều là những vệ sỹ giỏi có tiếng trong giới, tài năng, kinh nghiệm thì ắt hẳn cũng ngang ngửa song Dĩ Luân lại được chỉ định làm đội trưởng. Hẳn đó cũng là vấn đề khiến họ hoạnh họe nhau từ những ngày đầu, giờ lại thêm việc này…
-Cậu không ngủ sớm lấy sức à? Mai còn phải đưa Vũ Đồng đến trường đấy –Dĩnh Uy nói, cậu ta đang đứng ở ngưỡng cửa với tấm khăn choàng vai.
-Tần Phong và Dĩ Luân cứ ầm ầm cả đêm –Tôi nói bừa
-Đừng có nhắc Tào tháo như thế chứ , kẻo…
Dĩnh Uy “ối” lên một tiếng vì vô tình chạm phải ai đó đang đi tới. Đáng đời, ai bảo đứng lỳ ra đó mà tán dóc chứ
-Không phải cậu có phòng riêng sao? Cứ phải đứng trước gương ở hành lang để chải đầu à? –Tiếng Dĩ Luân quát, dường như đang nhặt nhạnh đồ.
-Cậu không biết gương ở hành lang kéo dài bề ngang hơn à –Dĩnh Uy đáp-Nhìn có thể đô hơn đó.
Dĩ Luân lầm bầm gì đó. Khi bước ngang qua cửa phòng tôi, gương mặt cậu ta trở nên cau có.
-Này –Dĩnh Uy gọi –Cậu đánh rơi này
Dĩnh Uy chìa ra sợi dây chuyền, lồng vào một chiếc nhẫn trong sự ngạc nhiên của tôi.
Dĩ Luân
Cậu ta có một chiếc nhẫn.
Dĩ Luân chộp lấy sợi dây, đáp “cám ơn” cụt ngủn rồi mất hút. Trước đó tôi thấy cậu ta cho nó vào ngăn tủ đang cầm.
Chà, tôi biết cái tủ đó... |
|