|
"... là Angsumalin...
Đất nước tôi rất đẹp, là một nơi có nhiều con sông hòa vào với con người Thái, lớn lên trong tình yêu và sự dạy bạo của bà ngoại và mẹ, tôi tự hào về đất nước mình, về văn hóa dân tộc mình.. và về chính bản thân tôi... dù không sống cùng bố, nhưng tôi có mẹ có bà ngoại, có cả Vanut, người cùng tôi lớn lên, người cùng tôi chơi, cùng tôi học, người sẽ bảo vệ tôi trước khó khăn, người làm tôi cười trước các trò chọc ghẹo...người tôi yêu quý và tin tưởng... tôi hài lòng và tự hào về điều tôi đang có, cuộc sống tôi đang trải qua, tôi không thích chiến tranh, không muốn mất đi những người thân yêu, không muốn chia ly...{:408:} {:443:}
nhưng trời cao ah, phải chăng cái tôi đã có chỉ là bình an trước bão lớn... một cơn bão lớn đến tôi không biết làm sao mới tốt...{:437:}
người mang Vanut xa khỏi tôi, chỉ để lại cho tôi một lời hẹn 5 năm... người để cơn bão lớn phá vườn trái cây, làm cuộc sống tôi và mẹ cùng ngoại đã khó khăn nay càng vất vả... nhưng tất cả đã là gì khi người mang quân đội nước khác vào gây khói lửa quê hương tôi, dẫm lên bình an của dân tộc tôi, đe dọa và gây chia ly cho nhân dân tôi... và mang đến phẫn nộ cho tự hào và kiêu hãnh của tôi... và cả bất an không rõ trong lòng tôi{:442:}
trời cao à...
tôi chỉ là tò mò mà thôi, muốn biết quân xâm lược kia đang làm gì với cái bến tàu cũ gần nhà tôi... thế mà người lại để tôi bơi đến trước mặt " kẻ thù"... đó là một kẻ xa lạ, câu đầu tiên hỏi tôi lại là " cô không lạnh sao?", anh ta đang muốn gì đây... đó là kẻ thù, là người lính của quân xâm lược, thế mà còn cười tươi với tôi, còn dùng mấy thứ tiếng để chào hỏi tôi... và quan trọng hơn là dám dọa có rắn để thử tôi... anh ta xem tôi là đồ ngốc sao, tôi sẽ không thua, tôi đạp chân mạnh khi bơi để anh ta ướt hết...nhưng...sao anh ta vẫn cười vậy, mặt anh ta lấm bẩn hết nhưng sao anh ta lại cười... sao lại không tức giận{:428:} {:436:}
trời cao à, sao người không cho tôi một điềm báo...
rằng " kẻ thù" đó sẽ cứ ngẫu nhiên xông vào cuộc sống của tôi, cứ ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt tôi...
rằng bánh xe vận mạng của tôi và người đó đã bắt đầu lăn cùng nhau nơi bờ sông đó...{:440:}
trời cao à, người chắc đang đùa với tôi...
" kẻ thù" đó thật kì lạ... anh ta không ngang ngược vô lí, không mang vẻ dữ tợn hay coi thường dân tôi, không cướp bóc gây bất an cho mọi người... anh ta hoàn toàn kì lạ.. anh ta nhờ tôi giúp với một thái độ lịch sự thay vì ra lệnh, anh ta cười tươi như ánh mặt trời khi chúng tôi ngẫu nhiên chạm mặt, anh ta học tiếng nói của dân tộc tôi, anh ta công bằng giữa dân tôi và dân anh, anh ta không nổi giận với những điều không tốt tôi đã làm, anh ta cứ luôn hiện ra trước mắt tôi anh ta đang nghĩ gì thế???{:437:}
nhưng không, đó không phải việc tôi muốn quan tâm.. dù sao anh ta là kẻ xấu, người tốt sẽ chẳng chiếm quốc gia của người khác... anh ta là quân Nhật, là kẻ thù, là người xấu... tôi ghét anh ta, ghét quân đội của anh ta, ghét tất cả mọi việc anh ta làm... ghét ghét ghét...{:434:}
nhưng mà trời cao ơi...
..sao tôi thấy khó chịu khi phang cây vào anh ta lúc anh ta chỉ muốn nhặt mũ... không đúng... là tự anh ta đột nhập nhà tôi không xin phép, tôi không có sai...
..sao tôi thấy day dứt và nóng lòng khi biết kế hoạch có người muốn sát hại anh ta... không đúng.. anh ta là kẻ thù, quân đội nước anh ta cũng đã gây ra bao đau thương cho dân tôi... anh ta có bị ghiết cũng không liên quan tôi...
..sao tôi lại muốn chở anh ta về để anh ta không đi ngang qua vườn cây định mệnh đó... không.. chắc là do tôi lo lắng quá...
..sao tôi lại muốn khóc, lại không trả lời được khi anh ta đang bị thương nặng, nhìn tôi với ánh mắt đầy xa lạ, không trút giận lên tôi, nhưng nói những lời làm tôi phải nghĩ và day dứt... không... chắc là tại tôi bị anh ta làm bất ngờ thôi...
..sao tôi lại muốn biết anh ấy có bình an không sau khi bị thương, sau khi quân thù dội bom xuống bến tàu...không.. chắc tại tôi tốt bụng thôi...
.{:449:}
trời cao à trời cao...
trước sự thù địch và cảnh giác của tôi, trước thái độ bướng bỉnh và cố chấp của tôi, trước tính cách dễ gây ra tai họa của tôi, trước lời lẽ như dao cứa vào tim của tôi... "kẻ thù" của tôi sao vẫn cười thân thiện với tôi đến thế.. sao lại bao che cho tôi khi tôi có lỗi vì đánh vào đầu anh ấy, sao lại đến giúp tôi khi bà tôi bị ốm và tôi không đủ khả năng tìm bác sĩ, sao vẫn bao dung với tôi dù tôi đã gần như đồng tình để người khác giết anh ấy, sao lại bảo vệ tôi đến mức làm mình bị thương... tôi đã bất an, đã lo lắng, đã day dứt vì người đó...như thế là không được, tôi là một người Thái, tôi lớn lên với những truyền thống, sao tôi có thể có cảm giác đó với kẻ thù, nếu có ai đó biết được điều này tôi phải làm sao đây... tôi phải bảo vệ danh dự của bản thân, bảo vệ danh dự của gia đình và phải giữ lời hứa với Vanut... phải làm cho người đó cách xa tôi...càng xa càng tốt...{:415:}
...nhưng rồi một ngày...sao tôi lại bất an thế này khi không rõ anh ấy sống chết ra sao sau khi bị chém, sao tôi không quên được ánh mắt khi ấy anh ta đã nhìn tôi... tôi muốn gặp, muốn anh ta lại đột nhiên xuất hiện như trước kia...nhưng anh ấy không có trên con tàu nhỏ nơi bên sông...anh ấy ra sao rồi...
...rồi lại một ngày... sau khi kẻ thù dội một loạt bom thật đáng sợ xuống bến tàu...sao tôi lại mừng và nhẹ nhõm đến thế khi nghe tiếng anh ấy vọng lại từ xa...
...lại một ngày...tôi như quên tất cả khi thấy anh ấy bị mọi người hiểu lầm và ném mọi thứ vào anh... tim tôi lỗi một nhịp khi anh vì ôm lấy tôi an toàn mà bị ném thứ gì vào đầu đến chảy máu, hay khi anh vì lời nhờ vả của tôi mà bị người dân tôi hiểu nhầm, đánh vào vết thương cũ trên vai anh đến chảy máu
...một ngày...trái tim tôi thắt lại khi nghe tin anh sắp đi xa ra chiến trường...tôi có chút không yên... muốn gặp anh ấy.. muốn làm rõ tin này...dù sau đó tôi đã bỏ chạy trước cảm giác và hành động của bản thân...
đom đóm à,sinh vật thắp sáng đêm tối,có thể thắp sáng lòng tôi với không... để tôi biết điều gì đang diễn ra vậy... sao tôi càng ngày càng quên mất anh ấy là kẻ thù, càng ngày càng để ý đến anh ấy, sao anh ấy luôn lo cho tôi trước cả khi lo cho sự sống bản thân...tại sao tôi lại như thế, tôi không muốn, không muốn mình thế này... tôi không mong muốn... nhưng có lẽ... sự ấm áp, dịu dàng, sự bao dung và lòng tốt, sự kiên nhẫn và trái tim ấm áp... tất cả chân thành của anh ấy đã đi vào tim tôi mất rồi...như ánh sáng dịu dàng của đom đóm... lặng lẽ âm thầm soi sáng bên tôi lúc nào không hay...khi nhận ra ...tôi sợ..{:417:}
trời cao à...
tôi phải giữ lời hứa với Vanut, giữ tự hào của bản thân, giữ danh dự cho gia đình... rất nhiều thứ tôi phải mang " kẻ thù ngốc" của tôi là người tốt, anh ấy không nên bị cuốn vào với tôi, sự tốt bụng và bao dung của anh sẽ làm gánh nặng tôi đang mang ngày càng nặng hơn...chỉ cần anh ấy không liên quan tới tôi, không vì bảo vệ tôi hay bao dung tôi, anh ấy sẽ không bị thương, không chảy máu, không đau lòng...anh ấy có thể tiếp tục đàn bản nhạc mà anh chơi hằng đêm
chỉ cần anh ấy không tìm cách đến gần tôi nữa, tôi sẽ được an toàn phải không trời cao? vì thế việc anh ấy chuyển công tác là tốt cho anh ấy và tốt cho cả tôi...
..nhưng.. sao tôi vui thế khi nghe anh ấy không phải chuyển đi nữa? sao tôi lại cười khi thấy anh ấy? sao tôi lại hát theo bản nhạc mà anh ấy chơi hằng đêm? sao lòng tôi thấy nhẹ nhõm khi thấy anh cười thật rạng ngời? sao tôi lại luôn để anh ấy có cơ hội đến gần và nhìn thấy tôi? sao tôi ghét nhưng không thể oán hận anh ấy?.{:437:}
đom đóm à đom đóm, anh ta gọi tôi là " bình minh"... nhưng có lẽ anh ta không biết, trái tim của anh ta còn ấm áp hơn bình minh, nụ cười của anh ta còn rực rỡ hơn bình minh... nó đi vào lòng tôi, làm tôi thấy bình an, làm tôi tin rằng mình luôn an toàn khi có anh ta, làm tôi lưu luyến không muốn mất đi sự ấm áp và dịu dàng bao dung đó, dù đôi lúc tôi làm đau anh ta, làm anh ta phải khóc, làm ánh sáng ấm áp của anh ta phải lu mờ... tôi không nên có cảm giác này, không nên nhận ra cảm giác này... ánh sáng mà đom đóm đã thắp lên để tôi nhìn được lòng tôi, tìm được câu trả lời cho những câu hỏi tại sao của mình... đom đóm hãy giấu nó hộ tôi... tôi không muốn biết nữa, cũng không muốn ai biết cả... tôi sẽ giấu thật kĩ... giấu thật sâu... tôi sẽ chỉ ghét anh ta... rất ghét... thế nên tôi vẫn sẽ gặp anh ấy, để anh ta biết tôi ghét anh ta, cho phép anh ta đến gần tôi để tôi có cơ hội bắt bẻ lại anh ta, để tôi có cơ hội chống đối lại anh ta... và để tôi biết, anh ta vẫn còn sống...vẫn còn sống và an toàn... {:440:}
...hãy giấu giúp tôi ánh sáng mà " kẻ thù ngốc " đã thắp lên trong tim tôi, giấu giúp tôi sự ấm áp mà "kẻ thù ngốc" đã mang đến cho tôi, giấu giúp tôi cả cảm giác tôi có cho anh ta nhé đom đóm à." {:418:} |
Rate
-
Xem tất cả
|