Tần Tử Kỳ - Chàng trai ngọt ngào và man trá không dành cho tôi.
Ngày đầu tiên tôi gặp anh là khi tôi đang nói chuyện ở dưới sảnh, anh nhìn rõ một tay chơi chính hiệu, liếc mắt đưa tình với tôi.
Loại thấy gái xinh là chảy nước dãi thèm thuồng, bỡn cợt như anh tôi thấy nhiều rồi nên cũng chả quan tâm. Tôi chẳng hiểu
rõ con trai các người sao, giá trị của một người phụ nữ được đong đếm bằng sắc đẹp còn giá trị của người đàn ông dùng thước
đo là tài sản. Tài sản theo thời gian sẽ tăng lên còn sắc đẹp thì chỉ có tàn phai theo đó thôi. Tôi cần gì một con người chơi bời
lêu lổng chứ. Cuộc sống tôi từng khổ cực lắm rồi, mẹ tôi vì lấy một người chồng không ra gì mà bây giờ bà phải sống thực
vật cả đời. Tôi sẽ không bao giờ bước theo vết xe đổ đó đâu. Mấy hôm sau gặp anh trong công ty, anh làm cái chức trợ lý bé
tỉ bé ti dưới trướng của Hạnh Nhân quê mùa nhất công ty, đã thế còn định ra oai với tôi trong khi không có tiền trong tài
khoản. Thực ra lúc đó tôi cũng khá hoài nghi, thực ra anh là thế nào, làm chức vụ thì thấp kém nhưng lại ăn mặc sành điệu
toàn hàng hiệu như vậy. Có lẽ anh không hề đơn giản. Và cái ngày tôi thấy anh đi cùng với Paul và anh chàng đang cố tán
tỉnh tôi, tôi càng có cơ sở nghi ngờ, chiếc CMT ghi tên cha anh là Chủ tịch của bách hóa Kinh Sư đã khẳng định điều đó.
Không cần biết vì nguyên nhân gì, tôi bỗng thấy anh thật thú vị, là đồi tượng tôi mong chờ bấy lâu.
Anh có vẻ là một tay tán gái chuyên nghiệp. Tiếp cận tôi cũng khá bài bản, anh cũng chẳng phải dươí tiêu chuẩn của tôi, tôi có
thể gật đầu ngay lập tức mặc kệ người khác cười chê vì họ đâu có biết anh là người thừa kế bách hóa Kinh Sư. Tuy nhiên tôi
phải cẩn trọng, vì con người khó tin lắm, tôi chẳng biết được sau khi tôi chấp nhận anh, anh có khiến tôi thất vọng, coi tôi như
những người con gái bình thường khác. Tôi đã cẩn trọng, nhẫn nhục để đến được vị trí này rồi, tôi không thể bất cẩn hành
động để rồi mất tất cả. Anh có tài, tôi thấy được điều đó. Vụ bánh trung thu anh cứu thua cho phòng Kinh doanh tài tình thế
nào, tôi đều đoán ra. Một Thẩm Hạnh Nhân chậm chạp thế thì có thể làm được gì. Nhưng có lẽ nhờ may mắn chăng, cô ta
được Dư Thừa Phong ưu ái, hại tôi bị Hồ Kiến Trung cạnh khóe, mắng mỏ không ra gì. Tôi không ghét cô ta, nhưng cô ta làm
ảnh hưởng đến tôi, đúng là tôi đã gửi email bịa đặt hạ thấp danh dự cô ta, nhưng chính cô ta khiến tôi bị ăn chửi trước kia mà.
Rồi vụ làm vỡ mấy chai rượu quý của cô ta cũng bị lộ. Thật nực cười, một việc nhỏ vậy cô ta cũng không giấu nhẹm đi được.
Còn khiến cả công ty bàn ra tán vào, Sử Đặc Long không đành sa thải cô thì tôi thay ông ta làm vậy. Ngày hôm đó, tôi bất
chợt đi qua lúc cô rời khỏi công ty, tại sao hình ảnh đó lại đập vào mắt tôi. Tử Kỳ dường như cũng khóc vì buồn cho cô. Rốt
cuộc là tại sao Tử Kỳ chỉ vì cấp trên mình nghỉ việc mà buồn bã đến vậy. Tôi chợt nhớ ra lúc anh đi xem phim cùng tôi, anh sốt
xình xịch chỉ vì lo lắng cho cô ta ở nhà chẳng ai đến ăn mừng cô ta thăng chức. Chẳng lẽ anh thích cô ta sao, mới nghĩ thôi tôi
đã thấy nực cười, đó lại là mẫu người của anh sao. Nhưng mấy ngày sau tôi không hề thấy anh đến công ty. Sau đó lại thấy
anh trở về cùng cô ta. Rốt cuộc là thế nào, tôi sốt ruột đến chết mất trong khi ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Dư Thừa
Phong trở về rồi, nhưng lại đại diện cho PB bán hàng tại bách hóa Kinh Sư, không hiểu cô ta làm thế nào mà khiến chính Chủ
tịch đồng ý với kế hoạch của cô ta. Bây giờ chủ đề của anh và tôi mỗi khi nói chuyện không biết tại sao đều xoay quanh cô ta,
cô ta ngốc nghếch thế nào, có lẽ đã bị Dư Thừa Phong lừa đảo vì sự ngưỡng mộ ngớ ngẩn của cô ta ra sao. Đây chính là
triệu chứng quan tâm dần đều đến một ai đó đây mà, tôi phải ngăn cản tình cảm này ngay lập tức. Tôi cũng chẳng rõ tình cảm
của Hạnh Nhân đối với anh là thế nào, nhưng mà một cô gái giản đơn vậy, đối phó cũng chả cần phức tạp làm gì. Chỉ cần một
hành động vờ lơ đãng của tôi, chỉ là vài lời tâm sự có vẻ chân thành về sự cảm động trước tình cảm của anh với tôi đã khiến
cô ta cứng họng không nói được gì. Nhưng sao tôi ngày càng có linh cảm chẳng lành. Tử Kỳ càng ngày càng cảnh giác với tôi,
cứ như anh không dám thể hiện hết bản thân mình trước tôi vậy. Tại sao chứ, tôi là con gái, rất cần tự bảo vệ mình nên mới
vậy, còn anh vẫn quan tâm đến tôi nhưng dường như cố gắng đặt ra một ranh giới để tôi không vượt qua, không tiến đến
gần anh hơn nữa. Lúc đầu chẳng phải anh tán tỉnh tôi sao, tại sao đến lúc tôi đồng ý cho anh đến với tôi, chấp nhận anh rồi
anh lại chần chừ. Tim tôi lo thắt lại khi bắt gặp hai người nhìn nhau đầy ẩn ý trong phòng làm việc lúc tôi bước vào. Có lẽ nào
tôi đã thích anh rồi mà anh lại thích cô ta. Điều này làm sao tôi có thể đối mặt, cô ta căn bản không thể xứng đáng với anh. Tôi
đến nhà anh, mua đồ cho anh, cô ta thậm chí mẹ của cô ta cũng ở đó. Tôi cần phải ra tay thôi, nếu không anh sẽ vuột mất
khỏi tay tôi. Nhưng… Anh đã nói ra rồi, tại sao lại vậy, tôi không thể chấp nhận thua cuộc như vậy. Tôi có lòng tự trọng của tôi,
tôi không thể ở lại cầu xin tình yêu gì cả lúc này, nhưng tôi sẽ không là bại tướng dưới tay một Thẩm Hạnh Nhân tầm thường
như vậy đâu.
Ngày tôi quay về, hai người đã công khai bên nhau rồi sao. Cũng không vấn đề gì, Thẩm Hạnh Nhân đâu có thay đổi, đối phó
với cô ta dễ dàng làm sao. Chỉ là chiếc bông tai vờ vô tình làm rơi trong túi áo anh, mùi nước hoa trên người anh có vẻ ngẫu
nhiên giống với lọ nước hoa tôi cho cô ta. Tại sao đến vậy cô ta cũng không nhận ra là tôi đang gài cô ta, đồng thời cô ta vẫn
tha thứ cho anh. Là cô ta ngốc thật hay giả mù vậy. Mẹ anh trở về, còn cơ hội nào tốt hơn thế, có bà mẹ nào muốn con trai
bảo bối mình với một cô gái nghèo nàn về mọi mặt như cô ta. Lấy lòng người giàu là việc tôi giỏi nhất, nếu không tôi đã không
tiến xa được đến bước này.Mẹ anh ép anh từ bỏ cô ta không thành công, thực ra cách dễ dàng nhất là tấn công cô ta. Anh có
bản lĩnh, có thể phòng thủ chứ cô ta có thể làm gì. Mẹ đau ốm, lại gặp chuyện khi làm việc, gây họa khiến anh phải ra mặt
giúp. Cô ta có khả năng đứng bên cạnh anh sau này không. Bất ngờ làm sao, cái con người đó dù bị đuổi việc cũng chưa từng
thấy phản ứng, vậy mà khi tôi chỉ trích tình yêu bất cập của hai người, cô ta đã không ngần ngại mắng thẳng vào mặt tôi,
không cho phép tôi can thiệp vào chuyện của anh và cô ta. Tôi không có tư cách gì sao, có chứ, là anh tấn công tôi trước mà,
cũng chỉ người biết tính toán như tôi mới có thể làm tốt vị trí Tần thiếu phu nhân sau này. Tôi thậm chí phải nói dối về người
mẹ sống thực vật của tôi để đổi lấy sự tôn trọng của mọi người, tại sao tôi không xứng đáng có một người yêu ưu tú như Tử
Kỳ cơ chứ.
(Đoạn này là bịa thêm ) Hôm nay bác sĩ gọi tôi đến, nói bệnh của mẹ tôi càng ngày càng nặng, có thể cái sự sống lay lắt thực
vật này cũng chẳng thể giữ được. Tôi chạy đến nhà thờ, khóc không thành tiếng, nhờ Cha Sứ cầu xin Chúa hãy thương lấy
người mẹ tội nghiệp của tôi. Cha nói con có tình nguyện đánh đổi tất cả, từ bỏ mọi thứ để đánh đổi lấy một thứ quý giá nhất
không. Tôi nghĩ đến anh, anh đã từng là hi vọng của tôi, chàng trai ngọt ngào, đúng tiêu chuẩn mà tôi mong sánh vai cùng.
Nhưng cuối cùng thì, vào bất cứ lúc nào, mẹ đối với tôi vẫn là quý báu nhất. Anh không phải dành cho tôi, nếu không phải vì
có Hạnh Nhân, anh cũng không phải dành cho tôi. Chỉ là tôi cố gắng tự mình nuôi vọng tưởng, tự gây dựng lên tình huống
một ngày nào đó anh sẽ thích tôi. Nhưng cuối cùng, hóa ra cái tôi cần nhất vẫn ở đây- người mẹ của tôi. Hãy để hình bóng
anh phai mờ cũng như những ước vọng ngông cuồng và ích kỉ của tôi biến mất mãi mãi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xem xong OG thấy mợ Trần Khải Nhi này đáng ăn trăm viên gạch của fan gơn, làm Kỳ Nhân phải xa cách 1 năm.
Vậy mà mình còn cố gắng đóng vai chị ta, cố gắng tưởng tượng xem chị ta sẽ nghĩ cái gì, viết xong đau đầu không thể tả,
làm người nham hiểm cũng chả phải sướng gì.
|