|
Chương 10.5
Đây là thiên đường sao? Vì sao cô không thấy thượng đế hiền lành hay thiên sứ đáng yêu, nếu không thì quan thế âm bồ tát cũng được, vì sao không thấy một thần phật nào tới đón cô?
Có thể đời này cô thắp hương không nhiều, cũng không cầu nguyện sám hối đủ số lượng cho nên không có người để ý đến cô.
Bùi Bội cảm giác cô như đang trôi trong một đám mây, lúc chìm lúc nổi, suy nghĩ trì độn muốn bắt lấy một cái cây đang di động, sợ chính mình rớt từ đám mây xuống, nên tay không ngừng bắt lấy một thứ gì đó giúp cho cô an tâm.
Cuối cùng cũng bắt được, thứ này ấm áp, dường như lại có sức mạnh làm cho cô an tâm.
Bất chợt hoảng hốt làm cho cô máy mắt…Trước mắt đều là màu trắng, trong không khí có mùi vị gay gay làm cho mũi người ta khó chịu.
Cô nhăn mũi mở mắt, đây không phải thiên đường sao? Rõ ràng đây chính là bệnh viện.
Bùi Bội nhíu mày nín thở nhìn Cổ Việt Trì đang ngồi cạnh giường, râu đã che kín cằm, tóc giống như đã lâu chưa được cắt sửa, nhìn cứ giống như cỏ dại mọc tùm lum, chính là…vẻ mặt anh lúc này đã gầy đi rất nhiều.
Bùi Bội đau lòng vuốt ve đầu của anh, cảm giác được anh run rẩy một chút, làm cô sợ tới mức rút tay về.
Anh chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đen trong suốt nay ngập tràn tơ máu.
“Bùi Bội, em tỉnh?” Cổ Việt Trì mừng rỡ như điên gắt gao cầm tay cô.
Bao nhiêu ngày trôi qua, anh nhìn Bùi Bội hấp hối, hơi thở mong manh mà tim anh đau như hàng ngàn mũi kim đâm vào, khiến anh hối tiếc lại tự trách mình.
Bộ dạng anh suy sụp như vậy làm cho cô cảm nhận được mấy ngày qua anh đã chịu nhiều áp lực, khiến cô cảm nhận sâu sắc lời thề nắm chặt trong lòng bàn tay kia, trong phút chốc cô muốn khóc, nước mắt ở trong hốc mắt kìm nén bồi hồi.
Cô vẫn quật cường kìm nén không để cho nước mắt rơi xuống.
Lúc này cửa phòng bệnh được đẩy ra, một tiếng nói trẻ con chen vào “Ba ba, mẹ tỉnh rồi sao?”
Bùi Bội liếc thấy con liền vội vàng ngồi dậy, vui mừng kêu to. “Con…”
Bùi Tòng Ngạn quá vui mừng chạy đến chỗ mẹ. “Mẹ.” Nó vọt vào trong lòng cô, ôm chặt lấy cô. “Rốt cuộc mẹ cũng tỉnh, mẹ làm con sợ muốn chết, con cứ nghĩ mình sẽ thành cô nhi.”
Cái miệng nhỏ nhắn cứ việc phun ra những lời không hay, Bùi Bội cam nguyện nhận hết, thậm chí chịu đựng nghe đến vui vẻ. “Mẹ còn không nỡ bỏ lại con.”
Bùi Tòng Ngạn ở trong lòng mẹ nhìn qua ba ba đang thở phì phì khiến nó cảm thấy buồn bực khó hiểu. Mấy ngày nay nó nhìn thấy ba ba trà không nhớ cơm không nghĩ, một tấc cũng không rời khỏi mẹ, một lòng hy vọng mẹ nhanh tỉnh lại, nhưng lúc này làm sao vậy?
Mẹ tỉnh nhưng ba ba lại tức giận là sao?
“Ba ba, ba ba sao vậy, mẹ tỉnh khiến ba ba không vui sao?”
Cổ Việt Trì thở phì phì nói. “Ai nói ba ba không vui?”
Đáng lẽ cái ôm này là của anh, lại thành đứa con đến sau này nhanh chân hưởng trước.
“Mời bác vào.” Sái Ảnh dẫn một cụ ông hiền lành đi vào.
Bùi Bội thấy thế kinh ngạc buông con ở trong lòng ra.
Bùi Tòng Ngạn nhìn thấy cụ ông lập tức không do dự liền buông mẹ ra chạy đến trước mặt cụ ông nịnh nọt. “Ông nội, mẹ cháu đã tỉnh.”
Ông nội?
“Ba.” Cổ Việt Trì cung kính gọi.
Cổ ba ho khan vài tiếng, vẻ mặt tươi cười hòa ái đến trước mặt Bùi Bội. “Bùi Bội?”
“Dạ.” Bùi Bội cứng ngắc gật đầu.
“Bác là ba ba Cổ Việt Trì.” Cổ ba tự giới thiệu.
Cô sớm đã đoán được, chính là…
Tầm mắt Cổ ba đảo qua Cổ Việt Trì, Sái Ảnh cùng Bùi Tòng Ngạn. “Bùi Bội, bọn họ đã nói cho bác biết hết chuyện của con rồi.” Cổ ba vươn bàn tay nhăn nheo đặt lên vai Bùi Bội. “Ủy khuất cho con rồi, cũng cảm tạ con đã sinh con cho Cổ Việt Trì.”
Bùi Bội mở to hai mắt nhìn cụ ông, lập tức quét mắt qua những người đứng sau cụ ông đang nở nụ cười giả tạo, nhất thời cô bị nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa không có không khí mà chết.
“Đứa nhỏ, những năm gần đây ủy khuất cho con rồi, bác tin Việt Trì sẽ bù đắp tốt cho con, chỉ cần con cho nó cơ hội.” Cổ ba thấm thía nói.
“Bác…” Bùi Bội nghẹn lời.
“Bác rất thích đứa nhỏ Tòng Ngạn này.” Cổ ba mắt chứa yêu thương nhìn cháu nội.
Bùi Bội liếc mắt nhìn con một cái, thế nhưng nó lại cười giả tạo, làm cho cô tức giận thầm mắng trong lòng…đồ nịnh nọt !
“Nói gì đi nữa, từ ngày con hôn mê đến nay, Việt Trì một bước cũng không rời đi, vẫn canh giữ ở bên cạnh con, ai cũng nhìn ra được cảm tình của nó đối với con.” Cổ ba than thở thật mạnh. “Con liền tha thứ cho nó đi.”
Bùi Bội ngượng ngùng gục đầu xuống. “Anh ấy cũng không làm sai gì cả, muốn cháu tha thứ gì chứ?”
Cổ ba nghe thấy không khỏi mỉm cười, vui vẻ hướng đến Bùi Bội nói nhỏ. “Vậy con nói nhỏ cho ba ba nghe, con đồng ý làm con dâu của Cổ gia không?”
“Làm dâu Cổ gia? Bùi Bội sợ tới mức hai mắt mở to, thì ra cả một sáng nay Cổ ba thay Cổ Việt Trì cầu hôn sao?
“Này…”
Cổ ba cười cười, tiếp tục thêm sức lực. “Có muốn lấy lại công bằng cho mình không?”
“Lấy công bằng?” Đây là cái lý luận gì?
“Việt Trì thiếu con nhiều như vậy, ba ba đây giúp con một chủ ý, không bằng gả cho nó thì con cần cái gì lấy cái ấy, coi như nó trả lại công bằng cho con.”
Bùi Bội kinh ngạc nhìn Cổ ba, trên đời có kiểu người sống công bằng như vậy sao?
Đột nhiên cô phát hiện vị Cổ ba này rất thú vị. “Thật sự có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể, chỉ cần nó kí khế ước bán cả đời thì nó có thể trốn thoát được sao?” Cổ ba hướng cô tề mi lộng nhãn.
“Nói như vậy cũng đúng.” Cô đồng ý với Cổ ba.
Cổ Việt Trì nhìn ba ba và Bùi Bội nói chuyện với nhau, về phần nội dung câu chuyện thì anh không thể phỏng đoán, chỉ thấy biểu tình của cô lúc thì kinh ngạc, khi thì nghi hoặc, thậm chí có một chút cười quỷ dị, làm cho anh nhìn xem không hiểu gì cả.
Nháy mắt Cổ ba biến sắc, nghiêm túc nhìn con mình. “Bùi Bội nguyện ý làm con dâu ba.” Sau đó là cụ ông cười cười nhìn Bùi Bội.
Bùi Bội không nghĩ tới Cổ ba công bố việc này ngay lúc này, làm cho cô chưa chuẩn bị tâm lý nên đỏ mặt.
Cổ Việt Trì bị vui mừng đánh một cái vào mặt, hưng phấn xông lên ôm Bùi Bội vào lòng. “Tin tưởng anh, anh sẽ làm cho em hạnh phúc.”
Vui vẻ nhất chính là Bùi Tòng Ngạn, từ hôm nay trở đi nó có mẹ cũng có cả ba ba.
Cổ Việt Trì xông vào ôm cô rồi buông cô ra, Bùi Bội còn chưa hoàn hồn thì bàn tay anh đã cho vào túi lấy ra một chuỗi vòng cổ ngọc bích, giúp cô mang vào rồi đặt một nụ hôn lên trán của cô.
“Đây là vật đính ước của chúng ta.”
Bùi Bội cúi xuống nhìn vòng cổ trước ngực.
“Vật đính ước?”
“Oa!” Bùi Tòng Ngạn vội vàng đứng trước mặt mẹ, kinh ngạc nhìn vòng cổ của mẹ kinh hô lên “Ba ba ra tay ghê thật, một viên ngọc bích thật lớn.”
Thật sự là rất lớn, ước chừng sức nặng của viên ngọc này thì ít nhất phải năm carat!
“Viên ngọc bích này là vật đính ước của mẹ và ba ba. Khóe miệng Cổ Việt Trì cong lên một nụ cười.
Đầu óc Bùi Bội khó hiểu ầm ầm vang lên, đây là con mắt ác ma mà ngày đó cô một lòng một dạ muốn đánh cắp!
“Em yêu, em có thích hay không?” Trong mắt Cổ Việt Trì có tình ý chân thành tha thiết, khóe miệng lại mỉm cười.
Ký ức trở về như thủy triều dâng lên, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên một tầng mây hồng.“Này…” Đối mặt với thâm tình sủng ái của anh lại làm cho cô bối rối.
“Con mắt ác ma? Cái gì là con mắt ác ma? Vì sao lại trở thành vật đính ước của hai người?”
Bùi Tòng ngạn hỏi một đống vấn đề, chọc cho trong phòng bệnh cười không ngừng.
~~~o0o~~~
Cuộc sống mỹ mãn, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc như sóng nhiệt cuồn cuộn chảy trong lòng anh, chậm rãi thỏa mãn toàn thân anh, đó là một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Con cũng hứa hẹn tìm một trường học để đến trường. Về phần Bùi Bội thì Cổ Việt Trì không biết cô làm cái gì, cả ngày luôn thần bí, duy nhất không thay đổi là công phu ganh đua nói lời ác cùng với con.
Cuộc sống như vậy anh vui vẻ chịu đựng.
Cổ Việt Trì ngồi ở bàn làm việc xem báo cáo của giám đốc trung tâm ở Tô Phú gửi lên, trước đó vài ngày anh có gửi một viên ngọc đến Tô Phú để giám định kết cấu, kết quả xác định viên ngọc đã được năm ngàn năm, phỏng chừng giá trị hơn bảy trăm vạn.
Cổ Việt Trì vui mừng cười lạnh.
Lúc ở miếu thần khi mọi người đang hoảng loạn thì Bùi Tòng Ngạn cũng kinh hoảng, nhưng không quên thừa dịp không ai chú ý nhanh tay lấy một viên ngọc nhét vào trong túi, không ngờ lại có giá trị như vậy.
Đang lúc sống chết mà con lại cầm ngọc giao cho anh, làm anh khiếp sợ nói không nên lời, con còn chưa hết tính trẻ con nói.“Mẹ con nói, những nơi đặc biệt có nguy hiểm thì không thể tay không trở về.”
Một câu không thể tay không trở về mới chọc thủng suy nghĩ lỗ lãi khi anh đầu tư vào miếu thần.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, làm cho anh đang ngập suy nghĩ tỉnh lại, cầm điện thoại lên.“Cổ Việt Trì.”
<<Xin chào Cổ tiên sinh, tôi là thầy giáo của Cổ Tòng Ngạn.>>
Vừa nghe có người gọi tên con anh là Cổ Tòng Ngạn, trong lòng Cổ Việt Trì nổi lên một cảm giác ưu việt, rốt cuộc con anh cũng nhận thức về tổ tông. “Xin chào thầy giáo, xin hỏi có việc gì sao?”
<<Tôi muốn nói với anh một chút chuyện có liên quan đến hành vi và lời nói quái dị của Tòng Ngạn ở trường học.>>Thầy giáo không nhanh không chậm nói.
<<Tòng Ngạn ở trường học có hành vi và lời nói quái dị?>>. Chuyện này làm anh kinh ngạc.
<<Nhất là khóa học lịch sử, nó bắt đầu nói nước miếng tung bay, nói sinh động như thật, làm cho bạn học trong lớp nghe trợn mắt há mồm, làm hại thầy giáo lịch sử không thể dạy học, thành ra tiến độ học của lớp lịch sử không giống những lớp khác…>>
Trong mắt Cổ Việt Trì hiện lên đắc ý cười cười, đây là con anh!
Anh rất kiên nhẫn nghe xong thầy giáo oán giận. <<Chỉ trong khóa lịch sử thôi sao?>>
<<Không chỉ có như thế, nó còn dõng dạc tuyên bố nó từng tham gia khai quật miếu nữ thần. Cổ tiên sinh, trình độ nói dối của Cổ Tòng Ngạn đã làm cho thầy giáo lịch sử nghẹn họng trân trối, nếu còn tiếp diễn như vậy…>>.Thầy giáo khinh miệt thao thao bất tuyệt oán giận.
Ngay lúc thầy giáo oán giận Cổ Tòng Ngạn này nọ thì Cổ Việt Trì mất hết bình tĩnh, nói chung là hừng hực lửa. <<Thầy giáo…>>
Quả nhiên thầy giáo nghe vậy thì khiếp sợ ngậm miệng.
Cổ Việt Trì dùng sức hít thở. <<Bây giờ thì tôi đã biết vì sao phu nhân nhà tôi không muốn cho Tòng Ngạn đi học, nhận lấy cái mà các người gọi là giáo dục.>>
<<A ?>>.Thầy giáo sợ hãi hít một ngụm khí.
<<Con tôi cũng không nói dối, nó thật sự đã tham gia khai quật miếu nữ thần.>>
<<Thì ra là sự thật>>.Thầy giáo lại lén lút hít một hơi.<<Tôi còn muốn nói cho Cổ tiên sinh biết một chuyện khác.>>
Cổ Việt Trì không kiên nhẫn nói. <<Chuyện gì?>>. Có chuyện thì nói mau, có rắm thì nhanh phóng, anh vui khi giúp con giải quyết chuyện thông minh của con.
<<Hôm nay Cổ Tòng Ngạn không tới trường học, mà gia gia lại không xin phép cho nó…>>
Hôm nay nó không đến trường sao? <<Thầy nói lại lần nữa đi, hôm nay Tòng Ngạn không đến trường sao?>>
Không đúng, anh ra ngoài còn nhìn thấy Tòng Ngạn, thái độ nó vẫn bình thường không có chỗ nào không thoải mái cả.
<<Đúng vậy, hôm nay nó không đến trường học.>>Thầy giáo trả lời khẳng định.
Cổ Việt Trì không hỏi thêm nữa lập tức cắt điện thoại, vội vàng gọi điện về nhà, điện thoại trong nhà vang lên cả buổi cũng không gặp Bùi Bội nghe máy. “Bùi Bội chạy đi đâu? Đến bây giờ còn không nghe điện thoại.”
Chỉ chốc lát sau thì điện thoại của anh vang lên, một tay Cổ Việt Trì cầm microphone, một tay cầm di động xem số điện thoại hiện lên trên màn hình.
Là Bùi Bội, cổ Việt Trì vội vàng ngắt điện thoại, tiếp di động bên này.“Bây giờ em ở đâu?”
<<Ba ba.>>
Anh sửng sốt một chút. <<Tòng Ngạn? Bây giờ con ở đâu, thầy giáo ở trường gọi điện thoại về nói con không đến trường…>>
Cổ Tòng Ngạn ở đầu dây điện thoại bên kia phát ra tiếng cười.<<Ba ba, bây giờ con đang ở sân bay với mẹ.>>
Đầu óc Cổ Việt Trì bắt đầu ong ong. <<Hai người ơ sân bay, ở sân bay làm gì?>> Câu sau là hét lên mới đúng.
<<Con cùng mẹ chuẩn bị bay đến Ai Cập.>> Cổ Tòng Ngạn dường như không có việc gì trả lời.
Trời ạ, cư nhiên giữ yên lặng chạy đến Ai Cập!?
<<Hai người đến Ai Cập làm gì?>> Anh vừa vội lại vừa hoảng.
<<Nghe nói vừa phát hiện ở Ai Cập có một kim tự tháp chưa có ai khám phá…>>
Nha! Không!
<<Kia không liên quan đến hai người, hiện tại lập tức trở về.>> Cổ Việt Trì hổn hển hét lên.
Lúc này di dộng mất liên lạc khiến Cổ Việt Trì không tin trợn tròn hai mắt.
“Thằng nhãi con cư nhiên dám ngắt điện thoại khi đang nói chuyện với ba ba?”
Hai mẹ con đùa giỡn cái gì, dám bỏ lại anh chạy đi thám hiểm.
Cổ Việt trì không cam lòng yếu thế cầm lấy điện thoại. <<Lập tức chuẩn bị máy bay tôi muốn đi Ai Cập>> Vừa ngắt điện thoại là anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ. “Anh cũng không tin hai mẹ con em lại đá anh ra ngoài.”
~~~o0o~~~
Ở sân bay, máy bay đang chuẩn bị cất cánh đi Ai Cập.
Cổ Tòng Ngạn nhìn vẻ mặt thảnh thơi của mẹ. “Mẹ không cho ba ba tham dự chắc ba ba sẽ không vui.”
Bùi Bội gấp lại tờ tạp chí trong tay, biến hóa kỳ lại cười cười. “Mẹ nói không cho ba ba tham dự sao?”
“Nhưng bây giờ ba ba đang ở Đài Loan, còn chúng ta đã ngồi lên may bay đi Ai Cập rồi.”
Bùi Bội nhẹ nhàng nhéo hai má con. “Con chỉ sợ thiếu ba ba con thôi.”
“Đương nhiên.” Cổ Tòng Ngạn tươi cươi rạng rỡ, không phản đối lời của mẹ nói.
Con và Cổ Việt Trì càng ngày càng thân thiết làm cho cô cũng rất vui vẻ. “Con yên tâm, nói không chừng ba ba con đã ở sân bay Ai Cập đón chúng ta.”
“Điều này sao có thể.”
Bùi Bội nở nụ cười thần bí quỷ dị nhìn con.
Cổ Tòng Ngạn như hiểu ra cười khanh khách. “Con thế nào mà quên mất, ba ba có máy bay riêng.”
“Thông minh, không hổ là kết tinh của mẹ và ba ba.” Bùi Bội cười nhẹ nhàng.
Bùi Bội nhìn ra ngoài cửa sổ, mây mù không ngừng dâng lên như cuộn sóng, cũng chính là tâm tình của cô giờ phút này, hạnh phúc ngọt ngào như mây mù ngoài cửa sổ, không ngừng xuất hiện mạnh mẽ giữa không trung…
TOÀN VĂN HOÀN |
Rate
-
Xem tất cả
|