Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: OnlyC
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Hiện Đại - Xuất Bản] Sorry Sorry | Kim Quốc Đống [Hoàn]

[Lấy địa chỉ]
21#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:05:44 | Chỉ xem của tác giả
Chương 6: Tên lưu manh Lý Tuấn Ninh

( I )

“Cái gì? Các cậu đừng nói nữa, tớ muốn được yên một lát!” Ngải Mễ nhảy lên, “Cũng có nghĩa là, ba cậu chính là ba dượng của cậu ấy, mẹ cậu là mẹ kế của cậu ấy ư?”.
Cả hai chàng trai đều gật đầu.
“Chuyện này, chuyện này giả dối quá, tớ không chấp nhận được!” Ngải Mễ ôm đầu muốn phát điên, Aaron và Đường Mộc ngồi bên kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của cô, họ đưa mắt nhìn nhau, xem ra họ đều là người rất bình tĩnh, vì lúc biết Aaron chính là anh chàng Aaron đó, Đường Mộc chính là anh chàng Đường Mộc đó, họ cũng chỉ thốt lên một câu mà thôi.
“Các cậu ra hết đi, các cậu ra hết đi!” Ngải Mễ ra sức đẩy hai người ra cửa, cô nhốt mình trong nhà. Con gấu bông mà Đường Mộc mua cho cô mặc chiếc áo của Ballack, lúc này đây cũng nhìn cô cười híp mắt. Cô xông đến, không nói năng gì bèn thụi cho nó một quả, tiện thể mắng: “Mày đáng ghét lắm, lúc này mà còn cười!”.
Nhưng rồi cô nhận ra ngay, mình đọ sức với một con gấu bông, thực sự là quá ấu trĩ, kể cả không muốn chấp nhận, sự thật cũng vẫn là như vậy. Ngải Mễ tự nhủ rằng, cái mà mình phải quan tâm hơn là cục diện kiềng ba chân. Ngải Mễ không biết Aaron đã tiết lộ những gì với Đường Mộc, nhưng mình cũng không có gì đáng phải lo, cô và Aaron, từ trước đến nay đều là quan hệ bạn bè, chưa có gì tiến xa hơn. Trong lòng Ngải Mễ đã tính kỹ rồi, trước mặt Aaron cô phải tỏ ra rất hạnh phúc với Đường Mộc. Đằng nào làm đỏm cũng là thế mạnh của Đường Mộc.
Mặc dù ba phòng ngủ độc lập với nhau, nhưng hình dáng phòng, hướng lại khác nhau, có hai phòng chung tường, một nằm trên gác. Lúc đầu Ngải Mễ chê phiền hà nên ngủ ở cạnh phòng Đường Mộc, nhưng Aaron vừa đến, Ngải Mễ lại đòi lên gác.
Đường Mộc thấy Aaron cũng không có ý kiến gì, bèn để cô ở phòng trên, nhưng lại lén kéo Aaron sang một bên nói: “Tớ thấy bọn cậu có gì hơi bất thường”.
“Hả?” Nét mặt Aaron tỏ vẻ không hiểu.
“Không phải các cậu là bạn rất thân nhau đó sao? Tại sao tớ cứ cảm thấy là lạ nhỉ?”
“Cậu cảm thấy lạ ở điểm nào? Nói ra đi, tớ sẽ giải thích cho cậu.”
“Cảm thấy, cái này rất là mong manh, các cậu không có vấn đề gì là tốt rồi.”
Bọn họ trốn ra phòng khách nói chuyện, Ngải Mễ ôm chăn hùng hổ chạy xuống, hai người bèn im lặng, Ngải Mễ đi qua mặt họ, để lộ ra nửa khuôn mặt, hỏi: “Bọn cậu đang lập mưu tạo phản à?”.
Đường Mộc đưa tay ra sau lưng ra hiệu cho Aaron, cậu giải thích với Ngải Mễ: “Bọn tớ đang nói chuyện bóng đá, Ngải Mễ à, không ngờ Aaron cũng thích đội Đức”. Đường Mộc nói xong câu này, Aaron và Ngải Mễ đều cười ngặt nghẽo, thậm chí Ngải Mễ còn không ôm được đống chăn nữa. Đường Mộc thấy lạ vì câu nói của mình buồn cười đến thế sao? Cậu không biết, Ngải Mễ thích bóng đá, thích đội Đức, tất cả mọi nỗi oan nghiệt đều bắt nguồn từ Aaron.
“Ê, tại sao các cậu lại cười? Tâm thần à!” Đường Mộc sắp giận rồi.
Ngải Mễ nhặt đống chăn lên mang vào phòng, quay ra lại chạy lên gác, mấy ngày trước chuyển nhà, cô chuyển hết đồ đạc trong phòng lên gác. Đợi đến khi cô quay lên, hai cậu lại bắt đầu thì thầm với nhau, nhưng lần này vai diễn đã thay đổi, Aaron hỏi Đường Mộc.
“Vừa nãy cậu bảo bọn tớ kỳ lạ, lại khiến tớ thấy đôi tình nhân bọn cậu, cũng là lạ thế nào ấy.”
Đường Mộc nghe thấy tim mình đập thịch, nhưng lại không thể hiện trên nét mặt, cậu giả vờ tỏ vẻ không vui: “Cậu đừng có mà bôi nhọ tình cảm sâu đậm giữa tớ và Ngải Mễ”.
Cả hai đều vô cùng thông minh, đều phát hiện ra cảm giác mong manh này, nhưng đều không hỏi sâu. Sau một hồi nửa đùa nửa thật, mọi chuyện cũng đã trôi qua.
Đợi đến khi Ngải Mễ thu dọn phòng xong xuôi, đã gần nửa đêm rồi, cô lao xuống báo tin vui cho hai người: “Các đồng chí, ok hết rồi!”. Nhưng cô đã thất vọng khi nhìn thấy Aaron và Đường Mộc nằm một cách yếu đuối trên ghế sofa. Đường Mộc nói một câu như sắp đứt hơi: “Ngải Mễ à, cậu không làm nhanh lên thì tớ đói đến mức sắp nuốt chửng cả Aaron rồi đấy”.
Hai anh chàng này lại chưa đi ăn cơm! Ngải Mễ bèn trách họ: “Không phải vừa nãy đã bảo các cậu đi ăn rồi đó thôi?”.
“Đúng vậy, tớ nói bọn tớ đi ăn trước rồi mang về ít đồ ăn cho cậu, nhưng Aaron cứ đòi đợi cậu.” Đường Mộc kể khổ với cô.
Ngải Mễ quay sang nhìn Aaron, Aaron liền thanh minh như vừa làm sai chuyện gì: “Tớ sợ ảnh hưởng đến tình đoàn kết mà”.
“Thôi!” Đường Mộc từ trên ghế sofa bật dậy, “Thế thì bây giờ bọn mình đi ăn thôi”.
Muộn quá rồi, các quán ăn đã đóng cửa, nhưng cổng khu dân cư có chợ đêm, muốn cho no bụng cũng không có gì là khó, hơn nữa nói ra cũng lạ, những món ăn trên các sạp hàng ở chợ đêm ăn rất ngon.
Chúng nhìn một lát, có hai sự lựa chọn, hoặc là ăn cơm rang, bánh gạo xào, hoặc là lẩu xiên cay, Đường Mộc và Aaron bỏ phiếu cho cơm rang, Ngải Mễ bỏ phiếu cho lẩu xiên cay, quân đoàn cơm rang dẫn trước với tỉ số 2:1. Sau đó, chúng đi ăn lẩu xiên cay.
“Hóa ra bỏ phiếu chỉ là xem Ngải Mễ chọn món nào.” Đường Mộc nói một câu với vẻ không hài lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào vị trí.
Ông chủ tiệm bước đến cười chào khách: “Xin lỗi các vị, trước khi các vị đến đã có người đặt chỗ rồi, chúng tôi ở đây chỉ có một chiếc bàn lớn này, hay là các vị ngồi tạm sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh vậy?”.
Đường Mộc nhìn theo hướng ông ta chỉ, chiếc bàn nhỏ bên cạnh thực sự là quá tồi tệ. Đường Mộc nghĩ một lát rồi nói: “Ông chủ, bọn cháu ăn trước, khách quý của chú đến, bọn cháu sẽ nhường chỗ ngay”.
Lời đề nghị này cũng hợp tình hợp lý, và thế là ông chủ cũng không nói gì nữa.
Nhưng món lẩu xiên cay của chúng làm chưa xong thì vị khách đặt chỗ trước đã đến, anh ta nói gì đó với ông chú, thỉnh thoảng lại ngó sang bên này. Đường Mộc hơi bực, anh ta chỉ có một mình, tại sao lại đuổi ba người sang chiếc bàn nhỏ.
Cậu ta nhìn sang bên đó, nhưng lại thấy người đó khá quen, trước khi cậu nhận ra người đó là ai, Aaron đã gọi: “Lý Tuấn Ninh!”.
Aaron hào hứng đến mức chỉ còn thiếu nước nhảy cẫng lên, cậu vội ném lại một câu: “Để tớ sang đó xem sao”, rồi đi về phía Lý Tuấn Ninh. Ngải Mễ và Đường Mộc ngồi đó, nghe thấy tiếng Lý Tuấn Ninh ở đầu bên kia, cũng hết sức phấn khởi.
“Ha ha, tớ nghe nói cậu cũng chuyển trường sang đây, lúc đầu tưởng là ngày mai tập trung mới gặp được, không ngờ bọn mình vẫn rất có duyên với nhau.”
“Aaron và cậu ta là bạn thân à?” Đường Mộc hỏi Ngải Mễ.
Rõ ràng là Ngải Mễ nhìn thấy vẻ ghen tị trong mắt Đường Mộc, cô liền giải thích: “Hai cậu ấy đá bóng với nhau từ hồi nhỏ”.
“Hóa ra Aaron cũng là dân lưu manh nhỉ.”
Ngải Mễ lấy đũa gõ vào đầu Đường Mộc, nạt: “Cậu đừng nói linh tinh, không phải Lý Tuấn Ninh vẫn sợ anh cậu đó sao, nếu nói như vậy thì cậu cũng là hạng lưu manh à?”.
“Cậu chỉ biết bênh Aaron thôi!” Đường Mộc chưa ghen hết với người này đã chuyển sang ghen với người khác.
Aaron cùng Lý Tuấn Ninh và bạn cậu ta đi sang chỗ Đường Mộc và Ngải Mễ. Lý Tuấn Ninh vẫn giữ nguyên nụ cười như thường lệ chào Ngải Mễ, sau đó ánh mắt cậu ta liền dừng lại trên người Đường Mộc.
“Bạn cậu à?” Lý Tuấn Ninh quay đầu hỏi Aaron.
Aaron gật đầu, cậu giới thiệu: “Đường Mộc còn là người yêu của Ngải Mễ nữa”.
Lý Tuấn Ninh ngồi xuống, cậu với lấy một chiếc đũa trên bàn, xoay trong lòng bàn tay, phàm những kẻ học hành không ra gì, xoay bút đều rất giỏi. Lý Tuấn Ninh hỏi Aaron: “Aaron, cậu và Ngải Mễ chơi với nhau từ nhỏ, sao lại bị cậu ta cướp người yêu?”. Aaron không biết phải trả lời thế nào, cậu có thể cảm nhận được vẻ đối địch ra mặt của Lý Tuấn Ninh đối với Đường Mộc, nhưng không biết tại sao.
Ngải Mễ bèn lên tiếng: “Lý Tuấn Ninh, cậu đừng quan tâm đến những chuyện linh tinh”.
“Hê hê, chuyện của Mễ Mễ làm sao có thể coi là chuyện linh tinh được.” Hiện giờ cậu ta đã làm dân lưu manh quen rồi, cách ăn nói và vẻ mặt đó của cậu ta, Ngải Mễ chỉ thấy buồn nôn, kể cả là món lẩu cay thơm ngon, cũng không tài nào nuốt nổi.
“Đường Mộc ạ, cậu còn nhớ một câu nói mà trước đây tớ đã từng nói ở trường không?” Lý Tuấn Ninh lấy đũa chỉ vào Đường Mộc.
Đường Mộc cũng không luống cuống: “Mọi người đều nhớ gà trống gáy báo sáng, nhưng lại không có ấn tượng với tiếng ếch kêu”.
“Tớ không tranh cãi với cậu.” Lý Tuấn Ninh gõ đũa xuống bàn, cậu ta ghé sát vào Đường Mộc nói: “Trước đó tớ có nói rằng, kẻ nào dám yêu Ngải Mễ, tớ sẽ cho kẻ đó biết tay! Đương nhiên rồi, trừ Aaron ra”.
Ông chủ bưng món lẩu cay lên, nhưng lúc này đây, không ai còn muốn ăn nữa.
Ngải Mễ đứng lên nói: “Tớ không ăn”.
Lúc đến đây, cả ba đứa cùng vui vẻ cười nói, hiện giờ quay về, tất cả đều lặng lẽ không nói gì, Ngải Mễ bước đến chỗ Đường Mộc, khẽ hỏi: “Sao vậy, hình như Lý Tuấn Ninh không sợ anh họ cậu nữa”.
Đường Mộc lắc đầu, điều này cậu cũng không biết, nhưng cậu không quan tâm, điều khiến cậu cảm thấy không vui là tại sao Aaron lại thân thiết với Lý Tuấn Ninh như vậy? Trong lòng cậu có một cảm giác hụt hẫng khó tả.
Aaron bước đến an ủi cậu: “Đường Mộc, cậu yên tâm đi, tớ và Lý Tuấn Ninh khá thân, cậu ấy sẽ không gây khó dễ cho cậu đâu”.
Aaron không biết rằng câu nói an ủi này của mình, khiến Đường Mộc đang buồn lại càng buồn hơn.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

22#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:10:39 | Chỉ xem của tác giả
( II )

Ngày hôm sau chúng đến trường tập trung, lại gặp Lý Tuấn Ninh và đám bạn ở cổng trường, xem ra hình như bọn họ cố tình đợi ở đây. Đám người này đều đi xe đua rất ầm ĩ, lúc này đây kẻ thì dựa vào xe, kẻ thì ngồi trên xe, chặn cả cổng chính. Kể cả chiếc áo sơ mi trắng đầy vẻ thư sinh cũng bị họ mặc rất bụi bặm, ống tay bị xắn lên, cúc áo chỉ cài mấy chiếc dở dang. Có cô bé nào xinh xắn đi qua, bọn họ còn huýt mấy tiếng sáo. Hầu hết học sinh đều đứng từ xa liếc một cái rồi vội vàng đi qua cửa bên, đám người này tốt nhất nên tránh xa là hơn.
Nếu là người khác, đám Đường Mộc cũng sẽ tránh xa, nhưng Đường Mộc biết, Lý Tuấn Ninh đang đợi mình, mình không thể làm một kẻ nhát gan trước mặt bá quan văn võ.
Đường Mộc bỏ MP3 ra, đút vào túi xách đeo bên người, bước về phía Lý Tuấn Ninh.
“Đường Mộc, bọn mình đều lớp 12 cả rồi”. Trước tiên Lý Tuấn Ninh lại nói một câu không đầu không cuối như vậy, Đường Mộc dừng lại, cậu không biết Lý Tuấn Ninh định giở trò gì. Cậu cảm nhận được rằng, Aaron và Ngải Mễ đứng ngay sau lưng mình.
Lý Tuấn Ninh cười nói với Ngải Mễ: “Mễ Mễ, Aaron, bọn cậu mau vào điểm danh đi, đây là chuyện riêng của tớ và Đường Mộc”. Không ngờ cậu ta lại dám nói như vậy mà không biết ngượng mồm, lẽ nào đám người bên cạnh cậu ta, đều không phải là người hay sao?
“Lý Tuấn Ninh, Đường Mộc là bạn trai của tớ.” Ngải Mễ tiến lên một bước.
“Gì cơ?” Lý Tuấn Ninh chỉ vào tai mình: “Tai tớ tính tình rất lạ, có những câu nói nó không muốn nghe, cậu nói lại một lần nữa được không?”.
Ngải Mễ im lặng, rồi cất cao giọng lên nhắc lại: “Đường Mộc là bạn trai của tớ”.
Lý Tuấn Ninh gật đầu, làm như vẻ đang suy nghĩ: “Ờ, Đường Mộc là bạn trai của cậu, Ngải Mễ, tớ muốn hỏi, cậu thích Đường Mộc không?”.
Thực ra ngay cả Đường Mộc cũng chưa bao giờ hỏi Ngải Mễ câu hỏi này. Đường Mộc chỉ hỏi cô rằng, cậu có chịu làm bạn gái tớ không, nhưng thực sự chưa bao giờ hỏi, cậu có thích tớ không?
Ngải Mễ ngẩn người. Trước mặt Aaron, làm sao cô có thể nói ra được rằng mình thích người khác.
Lại là Đường Mộc cứu cô: “Lý Tuấn Ninh, cậu có ngớ ngẩn hay không hả, cậu ấy không thích tớ thì có làm bạn gái của tớ không?”.
“Tớ có hỏi cậu đâu?” Lý Tuấn Ninh từ trên xe nhảy xuống, bước đến chỗ Đường Mộc, chiếc xe đua mà cậu yêu quý bị đẩy đổ xuống đất.
Theo phản xạ, Đường Mộc lùi ra sau một bước. Cậu đã quên việc Aaron đang đứng sau lưng mình, liền giẫm lên chân cậu ta, suýt thì ngã, Aaron đưa tay đỡ Đường Mộc.
“Cảm ơn cậu.”
Đường Mộc nói. Aaron gạt Đường Mộc ra sau, cậu bước đến đối mặt với Lý Tuấn Ninh trong tư thế hầm hầm.
“Lý Tuấn Ninh, cậu vẫn không có gì thay đổi.” Ánh mắt Aaron lộ rõ vẻ nuối tiếc. Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, bao nhiêu chuyện đã xảy ra, thời gian đã nuốt trôi mọi sự vô lo vô nghĩ của thời niên thiếu, mọi người đều đã trưởng thành dù ít dù nhiều, nhưng Aaron nhìn thấy Lý Tuấn Ninh, vẫn là Lý Tuấn Ninh năm xưa cầm đầu một đám trẻ, đứng trước cổng nhà dọa cậu, nói: “Nếu cậu dám đi tìm Ngải Mễ, tớ sẽ đập vỡ cửa sổ nhà cậu”.
Lý Tuấn Ninh vẫn rất nể mặt Aaron: “Aaron, cậu sẽ không vì Đường Mộc mà trở mặt với tớ chứ?”.
“Đây là chuyện của Ngải Mễ, mọi người đều chơi với nhau từ nhỏ và lớn lên cùng nhau, cậu đừng làm những chuyện mất tình cảm như vậy.”
“Cậu vẫn bênh Ngải Mễ như vậy. Tớ nói rồi nếu cậu và cô ấy yêu nhau, tớ – Lý Tuấn Ninh sẽ là người ủng hộ đầu tiên.”
Aaron bước đến ôm Lý Tuấn Ninh: “Cậu là người anh em tốt của tớ, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến cậu, cậu đừng nhúng tay vào”.
Nụ cười trên môi Lý Tuấn Ninh vụt tắt, cậu gạt tay Aaron ra khỏi người mình rồi nắm lấy tay Aaron, khẽ bóp lại: “Aaron, nếu cậu đã nói như vậy thì tớ nể mặt cậu, bọn mình lại thi đấu với nhau một chút có được không? Nếu cậu thắng thì sẽ như lời cậu nói, chuyện này không liên quan gì đến tớ, nhưng nếu như tớ thắng thì chuyện này nhất định tớ phải quản đến cùng. Vì thằng nhóc Đường Mộc này không xứng với Ngải Mễ!”.
Aaron không hiểu Lý Tuấn Ninh đang nói gì, và thế là Lý Tuấn Ninh lại nhắc lại một lần nữa rất nghiêm túc: “Thằng nhóc Đường Mộc này, không xứng với Ngải Mễ!”.
Đường Mộc bước lên kéo Aaron: “Aaron, chuyện này cứ để tự tớ giải quyết”. Cậu đã nghe thấy những câu Lý Tuấn Ninh nói ban nãy, cảm thấy chuyện này không đơn giản như việc Lý Tuấn Ninh giở trò lưu manh, Lý Tuấn Ninh nói một câu rất đúng, cậu thực sự không xứng với Ngải Mễ. Hoặc giả nói, điều bí mật của mình đã bị Lý Tuấn Ninh biết rồi, tuy nhiên, cậu ta đã biết bằng cách nào nhỉ?
Gần như Aaron không đếm xỉa đến Đường Mộc, cậu nói với Lý Tuấn Ninh: “Lần này bọn mình thi đá phạt đền, được không?”.
Điểm danh xong, bọn họ cùng ra sân bóng. Vì có mặt Aaron, rất nhiều ánh mắt trong trường vốn dành cho Đường Mộc đã chia sang cho Aaron. Nhưng Đường Mộc không ghen tị vì điều đó, càng có nhiều người thấy Aaron đẹp trai, càng chứng tỏ được rằng con mắt của cậu rất chuẩn.
Vì Aaron đề nghị phải thi nên Ngải Mễ rất không vui.
“Cậu coi tớ là gì hả, là món đồ chơi của bọn cậu ư?” Ngải Mễ cằn nhằn câu này không dưới mười lần.
Aaron chỉ bình thản nói: “Không thi đá bóng, thế cậu định bắt bọn tớ đánh nhau à?”.
Hai đứa quay sang cãi nhau, Đường Mộc liền mượn cớ đi vệ sinh trốn ra chỗ khác.
“Thật không ngờ Lý Tuấn Ninh lại thích cậu như vậy.” Đợi Đường Mộc đi rồi, Aaron đã nói với Ngải Mễ như vậy.
Ngải Mễ nhìn Aaron với vẻ nghiêm túc, bắt đầu từ lúc chúng vô tình gặp nhau trong tối hôm đó ở cửa hàng lẩu cay, Ngải Mễ đã đoán rằng, đến bây giờ, cô cảm thấy lời dự đoán của mình đã đúng tám, chín mươi phần trăm.
“Aaron, cậu thích Lý Tuấn Ninh đúng không?”
Aaron giật nảy mình: “Cậu đang nói gì vậy?”.
“Cậu... thích... Lý Tuấn Ninh.” Ngải Mễ cố gắng kiên nhẫn, nhắc lại một lần nữa.
“Cậu đừng nói lung tung, làm sao tớ lại có thể thích Lý Tuấn Ninh được?”
“Tại sao cậu lại không thể thích Lý Tuấn Ninh?” Ngải Mễ nhìn Aaron đầy ẩn ý.
Aaron đã hiểu điều mà Ngải Mễ nói có ý là gì, suýt nữa thì cậu quên chuyện mình đã nói với Ngải Mễ rằng vì mình thích con trai, chính vì thế không thể yêu Ngải Mễ. Suýt nữa thì cậu không kìm được và nói ra sự thật, nhưng vì mẹ đã đồng ý sẽ nhận Ngải Mễ về, đợi thêm vài ngày nữa, dù sao chuyện này, dù là ai, cũng khó có thể chấp nhận ngay lập tức.
“Ngải Mễ, tớ không thích Lý Tuấn Ninh, cậu tin tớ đi.”
“Thực ra không phải là cậu thích con trai đúng không? Cậu hoàn toàn có thể nói với tớ rằng, Ngải Mễ, tớ không thích cậu, cậu hoàn toàn có thể dùng lý do này để từ chối tớ!”
Aaron hất cằm lên: “Lý Tuấn Ninh đến rồi”.
Lần này cậu ta đơn thương độc mã, mang theo một quả bóng, đưa chân sút mạnh từ xa, Aaron lấy chân chặn ngay bóng lại rất chắc chắn.
“Đường Mộc đâu? Cậu ta không đến xem à?” Giọng Lý Tuấn Ninh tỏ rõ vẻ châm biếm. Lúc này trên sân đang có học sinh lớp dưới thi đấu, Lý Tuấn Ninh bước lên chặn bóng lại, cậu giẫm lên quả bóng của các em, cười hì hì nói: “Các chú nghỉ giải lao giữa giờ đi, anh muốn mượn sân một lát, không ai có ý kiến gì chứ?”.
Mọi người đều rất ấm ức, nhưng không ai dám nói năng gì, đành phải tránh sang một bên. Thậm chí Lý Tuấn Ninh còn nói: “Các cậu đừng đi xa nhé, xem bọn anh đá phạt đền, rất hấp dẫn đấy”.
Lúc này Đường Mộc mới quay lại, Ngải Mễ trách: “Đi vệ sinh mà cậu cũng phải mất nhiều thời gian đến vậy?”.
Sắc mặt Đường Mộc không tươi lắm, chỉ hỏi Ngải Mễ: “Cậu thấy tớ có xứng với cậu không?”.
Ngải Mễ không ngờ Đường Mộc lại để tâm đến câu nói của Lý Tuấn Ninh như vậy, cô như khóc dở mếu dở, tình yêu là điều vô lý nhất, việc gì còn phải tính toán xứng hay không xứng.
“Không ngờ, vì tớ mà Aaron phải đối chọi với bạn thân hồi nhỏ của cậu ấy.” Đường Mộc nhìn sân bóng, nói một câu rất ta đây.
Nghe vậy Ngải Mễ chỉ rủa thầm trong bụng, tưởng bở. Cô tin rằng Aaron thi đấu là vì mình, cuộc thi năm xưa, Aaron đã thua trận, lại còn để mất mặt, Ngải Mễ bước đến hôn Lý Tuấn Ninh. Trận đấu hiện tại, Aaron muốn lấy lại danh dự đã mất, và còn tình cảm đang mất dần giữa họ nữa.
Trước đó Ngải Mễ trách hai anh chàng coi cô là món đồ chơi, thực ra trong lòng cô thấy rất vui, cô cho rằng, đây giống như việc hai chàng trai quyết đấu là vì mình. Đối với một cô gái, đây là sự lãng mạn tuyệt vời nhất trên thế giới – chàng trai trẻ mặc áo giáp sắt rất hùng dũng, cưỡi Hãn Huyết bảo mã [Theo truyền thuyết, Hãn Huyết bảo mã là giống ngựa rất hiếm ở Tây Vực, có thể ngày phi ngàn dặm, và có đặc điểm là mồ hôi màu đỏ như máu.], tay cầm thanh bảo kiếm khắc lời thề, trèo đèo lội suối vượt qua trăm núi ngàn khe... Thời gian trôi như tên bay, rất nhiều vị anh hùng đều khó đối chọi với trái tim vì bạn mà đập rất dũng cảm... Tiếng vó ngựa dồn dập, cuối cùng ghé sát bên tai, vén tóc mai bạn lên, giọng nói trầm ấm len vào trái tim, anh – đến – cưới – em... Mỗi tiếng đều có một ngôi sao rơi xuống, dùng sự nát thịt tan xương của mình để đổi lại sự kiên cố, vững chắc của tình cảm này...
Aaron đặt bóng lên chấm phạt đền. Cậu ngẩng đầu nhìn Lý Tuấn Ninh, thật sự là rất lạ, cậu chưa bao giờ hận con người này, kể cả hồi còn nhỏ Lý Tuấn Ninh thường xuyên bắt nạt cậu, hoặc hiện nay vẫn ấu trĩ và ngang ngược như vậy, nhưng Aaron vẫn không hận Lý Tuấn Ninh, trong cuộc đời cậu chưa bao giờ hận ai. Số phận, cuộc sống, người thân, tất cả những điều này, dường như đều có thể khiến cậu phải hận, nhưng từ xưa đến nay Aaron đều nhẹ nhàng chấp nhận mọi điều giáng xuống đầu mình. Cùng lắm là cậu không thích Lý Tuấn Ninh, chứ tuyệt đối không hận cậu ta. Tuy nhiên bất luận đối xử với Lý Tuấn Ninh như thế nào, hôm nay Aaron vẫn muốn thắng cậu ta. Cậu muốn hỏi ý ông trời, cậu thực sự không kìm được chỉ muốn nói cho Ngải Mễ biết, anh là anh trai ruột của em, còn những chuyện khác, ví dụ mẹ, ví dụ ông bà của Ngải Mễ, cậu đều không quan tâm, nếu hôm nay thắng được Lý Tuấn Ninh, cậu sẽ trút ra tất cả.
Lý Tuấn Ninh đứng trước cầu môn, dang hai tay ra, khóe mép khẽ nhếch lên: “Aaron, vào đi”.
Lùi ra sau mấy bước, hít hơi thật sâu, chạy lấy đà, đưa chân lên, sút bóng. Là quả bóng trệt, bám sát mặt đất, lọt vào góc dưới bên phải khung thành, hơn nữa lại là góc chết, mặc dù Lý Tuấn Ninh đã có phản xạ, nhưng vẫn phải bó tay vì tốc độ của bóng quá nhanh, góc lại quá khó, Aaron đá vào! Dẫn trước 1:0.
Tiếp sau đây cho dù thế nào, Aaron vẫn đột phá được hơn rất nhiều so với mình năm xưa, hồi đó Aaron không đá vào được quả nào! Các học sinh lớp dưới bị Lý Tuấn Ninh đuổi ra ngoài, lúc này đây đều làm cổ động viên cho Aaron, nhìn thấy cậu đá vào, đều reo hò vỗ tay.
Hai bên đổi chỗ cho nhau, Aaron đứng trước cầu môn, Lý Tuấn Ninh sút bóng.
Cũng là một quả bóng đẹp, vừa nhanh vừa hiểm, Aaron bay người sang, cũng chỉ chạm được đầu ngón tay vào bóng, 1:1, cả hai lại quay trở vế vạch xuất phát.
Đột nhiên Ngải Mễ nói với Đường Mộc: “Bọn mình cược bóng đi”.
“Cược bóng?”
“Ừ, nếu không bọn mình ngồi đây cũng chán lắm.”
“Cược tiền ư?” Đường Mộc thẫn thờ hỏi.
Ngải Mễ bật cười: “Tớ không ngốc như vậy đâu, tớ muốn chơi một trò với cậu, mỗi khi họ chuẩn bị đá, bọn mình sẽ đoán là vào hay không?”.
“Ừ, thế cược cái gì?”
“Lời nói thật, hoặc sự mạo hiểm lớn.”
Lúc này đây Aaron lại quay về với chấm phạt đền, Ngải Mễ nói: “Tớ đoán Aaron đá vào, chính vì thế cậu sẽ đoán là Aaron đá không vào”.
Đường Mộc chưa kịp tranh cãi gì, quả bóng dưới chân Aaron đã bay đi như đạn pháo. Binh! Vào rồi. Ngải Mễ ngoái đầu lại nói với Đường Mộc: “Tớ thắng rồi! Lần này bọn mình chơi trò nói thật lòng nhé, tớ hỏi cậu một câu, cậu phải trả lời thật, không được nói dối đâu đấy”.
“Ừ.”
Xem ra vấn đề này đã được tính toán rất lâu trong đầu Ngải Mễ: “Đường Mộc, cậu có thích tớ thật không?”.
Đường Mộc không suy nghĩ gì mà gật đầu ngay.
Bây giờ đến lượt Lý Tuấn Ninh đứng trước chấm phạt đền, Đường Mộc thầm nghĩ, lần này đến lượt mình đoán rồi, kết quả cậu lại nghe thấy Ngải Mễ nói: “Lần này tớ vẫn đoán bóng sẽ vào, chính vì thế cậu vẫn đoán là bóng không vào”.
“Tại sao?” Đường Mộc cự nự.
Bóng của Lý Tuấn Ninh cũng đã bay vào lưới. Cậu ta huơ huơ nắm đấm. Trên sân chỉ có cậu ta là cổ động viên của mình.
Ngải Mễ vỗ tay: “Lần này tớ lại thắng rồi!”.
Đường Mộc bị o ép như vậy cũng không phản ứng gì mạnh, vì câu trả lời vừa nãy, cậu đã nói dối. Cậu không hề thích Ngải Mễ.
Ngải Mễ nghiêng đầu nghĩ một lát: “Lần này chơi trò mạo hiểm lớn nhé”.
Đường Mộc không biết Ngải Mễ sẽ nghĩ ra quỷ kế gì.
Ngải Mễ ngồi bên cạnh cười rất ranh mãnh: “Hê hê, Đường Mộc à, lời nói thật, có thể cậu nói dối tớ cũng không biết, nhưng lời nói mạo hiểm thì cậu buộc phải làm đấy”.
“Thế... cậu bắt tớ phải làm gì?”
“Cậu đến đây...” Ngải Mễ vẫy tay bảo Đường Mộc ghé sát vào, Đường Mộc có phần rụt rè, nhìn dáng vẻ của cô, không phải là sẽ hôn mình chứ.
Kết quả là cậu nghe thấy giọng nói đanh ác của Ngải Mễ vang lên: “Tớ muốn cậu hôn Aaron”.
“Thần kinh à.”
“Kiểu gì thì tớ cũng sẽ nhớ, hê hê.”
Cuộc chiến đá phạt đền của Aaron và Lý Tuấn Ninh đã đến vòng cuối cùng. Thắng thua phụ thuộc vào quả này.

To be continued
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

23#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:12:04 | Chỉ xem của tác giả
( III )

Aaron chuẩn bị đá quả cuối cùng. Ngải Mễ và Đường Mộc cùng nhìn cậu chăm chú, sau khi Ngải Mễ nói ra câu đó, Đường Mộc liền mềm người, mình đi hôn cậu ta! Là chuyện ngay cả nghĩ đến cũng không dám. Tuy nhiên chuyện này, Đường Mộc nhất định phải chống lại, cậu không thể thể hiện ra rằng mình cũng rất khát khao, cậu đã nghĩ kỹ rồi, Ngải Mễ nhắc đến chuyện này, cậu sẽ phải nói với vẻ rất căm ghét: “Biến đi”.
Aaron đứng trước chấm phạt đền, thảm cỏ trên sân bóng của trường họ vừa mới được cắt tỉa lại trong không khí vẫn còn phảng phất mùi thơm của cỏ, lúc này đây, sau một ngày làm việc, mặt trời cũng đã cho phép mình được nghỉ ngơi, một nửa trốn trong tầng mây, ánh sáng hắt ra cũng lơ đãng, chiếu trên mặt mỗi người, phơi bày tất cả mọi nỗi buồn bã, rầu rĩ, bí mật cao thấp trong lòng ra ngoài.
Đột nhiên Aaron cúi người, cậu cầm bóng lên, hôn một cái, sau đó cậu lại đặt bóng xuống, lần này cậu lùi ra sau rất sâu, một đoạn chạy lấy đà rất dài, sinh mệnh cùng chạy lấy đà với cậu, Ngải Mễ và Đường Mộc cùng nín thở, Aaron đã sút bóng. Lý Tuấn Ninh nghiêng người bay ra, trước đó hai người không ai bắt được bóng do đốỉ phương sút, lần này Lý Tuấn Ninh đã đoán chuẩn hướng, phản xạ ngay lập tức.
Nhưng Aaron lại không đưa ra một cú sút trời giáng, cậu đá bóng bổng, quả bóng bay lên cao, quét một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, sau đó rơi vào lưới. Mọi người vỗ tay nhiệt liệt, Aaron đã thắng cuộc, hiện tại mọi sức ép đều dồn lên người Lý Tuấn Ninh.
Chắc là Lý Tuấn Ninh không thể ngờ rằng, sau bao nhiêu năm, Aaron lại tiến bộ nhanh đến vậy, cú sút cuối cùng, chỉ cần có một chút sai lệch là cậu sẽ thua cả trận.
Quả bóng bay về phía cầu môn như đạn pháo, vì tốc độ bóng quá mạnh, Aaron không phản ứng gì. Sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng bịch rất lớn, bóng đập vào xà ngang, bật ra!
5:4, Aaron đã thắng cuộc.
Tất cả mọi người đều hoan hô, còn Aaron lại ngượng nghịu cúi đầu.
Lý Tuấn Ninh vẫn bắt tay Aaron rất phong độ, cậu nói với Đường Mộc đứng ở phía xa: “Nhóc ạ, cậu không cần phải lo nữa, tớ nói lời là giữ lời, sẽ không gây phiền hà cho cậu nữa”.
Đường Mộc vẫn mạnh mồm đáp: “Bao giờ cậu thấy hối hận, muốn đến tìm tớ, tớ sẵn sàng đón tiếp”.
Lý Tuấn Ninh không đếm xỉa gì đến Đường Mộc nữa, cậu ta nói với Ngải Mễ: “Mễ Mễ, tớ có một thứ muốn cho cậu xem”.
“Cái gì vậy?”
Lý Tuấn Ninh không nói nữa, cậu nhìn Aaron và Đường Mộc đứng bên cạnh. Nhưng lúc này đây hai chàng trai thông minh không tìm cớ như đi vệ sinh hay gì đó để biết ý đi ra chỗ khác, chúng vẫn đứng nguyên tại chỗ, Aaron vẫn còn đang nhớ lại trận đấu vừa nãy, còn hồn Đường Mộc cũng không nằm trên người cậu.
Mãi cho đến khi Ngải Mễ nói: “Hai cậu tránh ra một lát đi, tớ muốn xem xem bạn Lý Tuấn Ninh cho tớ xem cái gì”.
Lý Tuấn Ninh lại nói: “Có họ ở đây cũng không sao, cái này vốn là của Đường Mộc, chỉ có điều tớ nghĩ cậu ấy sẽ không cho cậu xem đâu”. Sau đó Lý Tuấn Ninh móc từ trong ba lô ra mấy lá thư.
Trong khoảnh khắc Lý Tuấn Ninh lấy thư ra, Đường Mộc đã trở về với thực tại, cậu đưa tay cướp lấy, Lý Tuấn Ninh đoán cậu sẽ phản ứng như vậy, bèn lấy tay che, chặn Đường Mộc lại.
Lý Tuấn Ninh không hề tỏ ra bực bội, cậu giơ mấy lá thư trong tay lên, cười nói với Ngải Mễ: “Ngải Mễ, cậu coi phản ứng của Đường Mộc kìa, lần này đã có thể xác định độ chân thực và tầm quan trọng của những lá thư này rồi chứ”.
Ngải Mễ đưa tay ra, Lý Tuấn Ninh đặt thư lên tay cô. Lúc này đây Đường Mộc đã nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng.
Nhưng cậu lại nghe thấy Ngải Mễ gọi: “Đường Mộc”.
“Hả?”
Ngải Mễ bước đến nhét đám thư vào tay cậu, chưa bao giờ Đường Mộc nghe thấy cô nói với giọng dịu dàng như vậy: “Đây là đồ của cậu, cậu cất đi”.
“Ê, Ngải Mễ, cậu không đọc sẽ hối hận đấy” Lý Tuấn Ninh đứng bên cạnh sốt sắng.
“Tớ tôn trọng chuyện riêng tư của bạn trai tớ.”
Lý Tuấn Ninh lại cười rất ranh mãnh: “Tớ biết hai người một người muốn đánh, một người muốn được đánh”.
Cậu ta móc từ trong túi ra một tờ giấy: “Tớ mới chỉ đưa cho các cậu phong bì thôi, sau đây tớ xin đọc nội dung của lá thư: Anh ạ, hiện giờ điều mà em có thể xác định không phải là em không thích Ngải Mễ, mà là em mãi mãi sẽ không thể thích một cô gái nào.”
Đường Mộc nhắm mắt lại một cách tuyệt vọng.

To be continued
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

24#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:15:22 | Chỉ xem của tác giả
Chương 7: Người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, “Gay” có Đường Mộc

[Người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố (Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố) là câu thành ngữ dùng để chỉ người tài như Lã Bố, ngựa tốt như ngựa Xích Thố thời Tam quốc.]

( I )

Có người nói, là người không được bắt cá hai tay.
Ngải Mễ lại hai lần chết đuối trong một trò đùa hoang đường.
Nếu trên thế giới này có thứ tình cảm, vừa không phải là tình yêu cũng không phải là tình bạn, cũng không phải là tình thân, thì Ngải Mễ có thể nói chuyện yêu đương với Aaron và Đường Mộc. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ được an ủi về mặt thể xác từ cơ thể họ, nhưng họ lại vì bí mật của cơ thể mà gạt cô ra ngoài.
Đến bây giờ, mới hiểu rằng, cô đơn không phải là lạc đơn. Cho dù một người lạc trên hoang đảo, nếu trong lòng có hình bóng một người, vậy thì, sẽ không phải là cô đon. Chúng ta thường là, vì tâm hồn của mỗi người cảm nhận được sự trân trọng của đối phương nên đã tha thứ cho nỗi cô đơn trong kẽ tay khi bạn đưa tay ra mà không có ai nắm lấy. Chúng ta thường là, vì đã từng hứa với nhau nên bỏ qua việc không có người đưa tay ra ôm bạn vào lòng trong những lúc trằn trọc giữa đêm khuya.
Tuy nhiên cái gọi là cô đơn lại là khi người này đứng trước mặt bạn, thậm chí hơi thở phả vào nhau, nhưng giữa các bạn, luôn có một lớp kính trong suốt ngăn cách, hàng triệu mũi tên của thần Cupid đều không xuyên qua được. Những mũi tên dũng cảm gãy đôi trước vách sắt tường đồng đó, trong khoảnh khắc rơi xuống, cắm xuống mặt đất, vẻ hụt hẫng trên khuôn mặt, chính là cô đơn chăng.
Vì yêu, Ngải Mễ cảm thấy mình không còn là mình nữa, cô, Ngải Mễ đã trở thành sự hóa thân của mối tình này, cử đi để đàm phán, giao chiến với người mà mình yêu.
Giờ đây, cô đã nướng sạch mọi vốn liếng.
Lý Tuấn Ninh đã vạch ra sự thật.
Nhưng cô chỉ cảm thấy kinh ngạc, không thấy buồn gì nhiều.
Cuối cùng Ngải Mễ vẫn đọc thư của Đường Môc và Thu Điền, hóa ra Đường Mộc tìm mình làm bạn gái, là vì nguyên nhân này, nhưng cô không giận, ngay cả tâm trạng trách móc Đường Mộc cũng không có. Ngải Mễ luôn cảm thấy Đường Mộc trong sáng đáng yêu, những chuyện như thế này, nếu là người khác làm, có lẽ sẽ cảm thấy kinh tởm, nhưng vì là Đường Mộc, trước khi cậu phạm tội tày trời, cô đã cho cậu một tấm thẻ vàng miễn tội chết.
Đường Mộc tuyên bố: “Tớ muốn về nhà ở một tuần, cậu và Aaron ở đây nhé, trong tuần này nếu gặp tớ ở trường cũng đừng hỏi han gì, tớ muốn được yên tĩnh một thời gian”. Cách làm này cũng rất ấu trĩ, nhưng lại là sự đáng yêu mang phong cách Đường Mộc.
Vậy là chỉ còn lại Aaron và Ngải Mễ. Đường Mộc không có nhà khiến hai đứa rất nhớ cậu.
Hai đứa dùng sự im lặng để đối chọi ba ngày, vẫn là Ngải Mễ không chịu được, một buổi tối sau khi tự đi học ôn về, Cuối cùng cô đã phá vỡ bầu im lặng, thở một hơi rất dài.
Aaron biết ý của cô, là cô không chịu được nữa, nhưng lại không muốn chủ động cất lời trước, Aaron bèn hỏi: “Sao vậy?”.
“Tớ đang thở dài cho các cô gái trong thiên hạ.”
Aaron biết cô định nói gì, những vẫn giả vờ ngờ nghệch hỏi: “Lẽ nào cậu lên làm chủ tịch Hội phụ nữ rồi à? Tự dưng lại lo cho phụ nữ trong thiên hạ làm gì?”.
“Vì cậu và Đường Mộc mà!”
“Tớ và Đường Mộc làm sao?”
“Các cậu làm sao, còn hỏi tớ mà không biết ngại à, tớ thấy hai cậu đểu giỏi giang như vậy, nhưng lại không thích con gái, cái này làm con gái sao chịu đựng nổi?”
Aaron chi biết cười trừ.
Ngải Mễ nói: “Aaron, có một số điều muốn nghiêm túc hỏi cậu?”.
Aaron đưa tay sờ lên gáy: “Cậu muốn hỏi tớ có tình cảm gì với Đường Mộc hay không chứ gì?”.
“Kinh, Aaron, cậu ghê thật đấy, cái này mà củng bị cậu đoán ra được.”
Aaron lườm cô một cái: “Với đầu óc như cậu, suốt ngày chỉ nghĩ những cái đó thôi!”.
“Ê, cậu bảo cậu thích con trai, trong khi cậu ấy lại là một anh chàng tuyệt vời, tớ nghĩ như vậy có gì là sai ư? Điều này rất hợp tình hợp lý mà.”
“Cậu cảm thấy Đường Mộc rất tuyệt vời à?”
“Ừ, tớ cảm thấy như vậy, người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, “gay” có Đường Mộc!”
Lúc này Aaron đang uống nước, nghe thấy câu nói này của Ngải Mễ liền ho sặc sụa, cười cháy cả nước mắt. “Ngải Mễ, tớ xin cậu đấy, tớ xin cậu đấy câu nói kinh điển như thế mà cũng bị cậu lôi ra để ví von.”
“Cậu đừng lảng sang chuyện khác, cậu nói đi, cậu đánh giá thế nào về Đường Mộc?”
“Tớ thấy cậu ấy rất tốt.”
“Có nghĩa là, cậu thích cậu ấy ư?”
“Tớ đâu có nói như vậy.”
“Cậu xem, cậu nói cậu thích con trai, Đường Mộc lại là cậu bạn trội về mọi mặt, tại sao cậu lại không thích cậu ấy chứ?”
“Nói là nói như vậy, nhưng cái chuyện thích này không thể suy diễn như vậy. Người mà chúng ta cần gặp không phải là người tốt, mà là người phù hợp.”
Nói xong câu này, Aaron liền nhìn thấy Ngải Mễ cười rất ranh mãnh, quả nhiên Ngải Mễ liền nói: “Nếu nói như vậy thì cậu vẫn thích con gái đúng không?”.
Quả nhiên Ngải Mễ vẫn không chịu buông tha.
Vòng đi vòng lại, dù đi bao xa, vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Aaron. Cô tưởng rằng mình trốn được đi rất xa, bỏ cậu lại ở phía chân trời, nhưng khi mặt trời lên cao, cậu cũng dâng lên cao, mọi sự bỏ chạy, di dời, trèo đèo lội suối của cô đều không thoát khỏi ánh mắt của cậu. Núi sông đất trời, đều không thắng nổi giọt nước mắt đó dưới mắt cậu.
“Aaron, cậu không được nói dối tớ.”
“Tớ không nói dối cậu.”
“Cậu đã bao giờ xem một đoạn phim nói rằng, nếu nói dối sẽ phải nuốt một nghìn cái kim chưa?”
“Hình như cậu rất muốn tớ biến thành con nhím thì phải.”
“Aaron, cậu không thích tớ, tớ sẵn sàng chấp nhận, nhưng nếu cậu lừa dối tớ, tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
“Tớ không lừa cậu đâu, Ngải Mễ ạ.”
“Cậu thề chứ?”
“Ừ, tớ thề.”

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

25#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:17:04 | Chỉ xem của tác giả
( II )

Hai đứa bàn bạc với nhau, dù sao cũng đang ở căn hộ Đường Mộc thuê, tình hình hiện nay, dường như giọng khách át giọng chủ, vẫn nên mời anh chàng Đường Mộc trong “người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, “gay” có Đường Mộc” quay về. Vậy sẽ để ai đi mời đây? Ngải Mễ không đi được, dù sao xảy ra chuyện này, vẫn thấy ngại, vậy thì chỉ còn Aaron mà thôi.
“Tớ không đi.” Nhưng Aaron cũng không chịu.
“Tại sao?”
“Bọn tớ đều là... cái đó, không tiện lắm.”
“Xem ra là cậu có tình ý với Đường Mộc nhỉ, nếu không cậu sẽ không lăn tăn nhiều như vậy.”
“Tùy cậu thích nói gì thì nói, kiểu gì thì chuyện này tớ cũng không đi đâu.” Xem ra thực sự Aaron không muốn đi.
Chúng đã đợi một tuần, Đường Mộc vẫn không có ý định quay về như hôm cậu ta nói, cứ để thế này, sự việc sẽ càng ngày càng bất bình thường, thế thì ai sẽ là người đi nói với Đường Mộc đây.
Và thế là người này đã tự mình mò đến.
Cũng là vì mái tóc ba màu của Ngải Mễ khiến cô giáo chủ nhiệm không thể chịu được nữa, cô đã truyền tải thông điệp cuối cùng đến Ngải Mễ, nếu ngày mai tóc vẫn không biến thành màu đen thì đừng đến lớp nữa. Trước thông điệp của cô giáo chủ nhiệm, Ngải Mễ đành phải khuất phục, người thu dọn hiện trường vẫn phải là người đã bày ra hiện trường, Ngải Mễ bèn đến tìm Tư Nhiên.
Nhân viên phục vụ mỉm cười chào đón Ngải Mễ: “Chào em, hôm nay em đến đây là để...”.
“A, em muốn nhuộm tóc thành màu đen.”
“Anh thấy để thế này rất đẹp, rất có cá tính.”
“Cô giáo của em lại không thấy như vậy.”
“Ô, em vẫn còn đang là học sinh à, em có quen người tạo mẫu tóc nào không?”
Ngải Mễ đang định trả lời, đúng lúc Tư Nhiên đi qua, trên tay anh đang cầm một bát thuốc nhuộm, nhìn là biết chuẩn bị nhuộm tóc cho ai, nhìn thấy Ngải Mễ, anh vội bước ngay đến.
“Ngải Mễ!”
“Hi.” Ngải Mễ cũng vui vẻ đáp lời, đương nhiên là cô biết Tư Nhiên đã trở thành nhóm trưởng của salon này, với thân phận này mà vẫn chạy đến chào mình, khiến cô cảm thấy oai hơn rất nhiều trước mặt nhân viên phục vụ.
Tư Nhiên dẫn Ngải Mễ tìm một chỗ ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ mang một chai nước ngọt đến: “Hôm nay em đến định làm gì vậy?”.
“Trường không cho mang bộ tóc ba màu như thế này, cô giáo bắt em phải nhuộm trở lại màu đen.”
“Ồ, thật là tiếc nhỉ.”
Họ đang ngồi nói chuyện, thì có người đến gọi Tư Nhiên: “Ai sẽ bôi thuốc cho cô Trương đây?”.
Ngải Mễ vội nói: “Anh cứ bận việc của anh đi, em đợi một chút cũng được”. Cô nói thật lòng, nhưng Tư Nhiên lại gọi người vừa nãy đến: “Thuốc anh đã pha sẵn rồi, em bôi đi, cứ nói là anh không cho em cơ hội, hôm nay em thử tay nghề đi nhé”.
Nhân viên phục vụ quay đi, nét mặt lộ rõ vẻ cảm kích. Ngải Mễ chứng kiến từ đầu đến cuối, bèn trêu: “Hóa ra anh đã bắt đầu có đồ đệ rồi đấy”.
Tư Nhiên chỉ cười, anh nói: “Em nhuộm tóc liên tục như vậy sẽ khiến tóc bị tổn thương rất lớn, lát nữa anh sẽ dưỡng cho em”.
Ngải Mễ vội lắc đầu: “Không đâu, dưỡng đắt lắm”.
“Anh tặng em!”
Ngải Mễ vẫn lắc đầu: “Không được không được, sao có thể làm như vậy”.
Tư Nhiên liếc xung quanh, nén giọng nói: “Anh nói cho em biết nhé, giá nhập của những thứ này rẻ vô cùng”.
“Ồ, hóa ra là như vậy à.” Ngải Mễ tỏ vẻ chợt hiểu ra vấn đề.
Họ đang nói chuyện vui vẻ, anh chàng ban nãy lại quay lại, nét mặt tỏ vẻ ngại ngùng: “Cô Trương cứ đòi anh bôi thuốc cho cô ấy”.
Tư Nhiên hùng hổ: “Không thấy tôi đang bận hay sao?”.
“Cô Trương nói, anh cứ làm cho cô ấy xong rồi chăm sóc khách hàng mới.”
Tư Nhiên bực bội: “Ai bảo bạn ấy là khách hàng mới, tôi nói cho cậu biết, khi bạn ấy đến đây làm tóc, tôi mới chỉ là nhân viên gội đầu mà thôi”.
Nhân viên phục vụ không nói gì nữa. Thực ra anh ta là người chịu oan nhiều nhất, cả hai đầu đều không được đắc tội, hai đầu đều lấy anh ta ra để trút bực. Một lát sau nhân viên phục vụ lại quay lại, đi sau là chủ salon.
“Tư Nhiên, tại sao em lại quên cô Trương người đã thương em nhiều như vậy!” Quả thật, dù là cửa hàng hay Tư Nhiên đều kiếm được không ít tiền từ cô Trương, vài ba hôm cô lại nhuộm tóc, hấp tóc, dưỡng tóc, tiền tip cho Tư Nhiên mỗi lần cũng phải một, hai trăm tệ. Tư Nhiên làm như vậy cũng có phần vong ân bội nghĩa.
Trước mặt chủ, Tư Nhiên vẫn ân cần nói: “Ông chủ, thuốc em đã pha ổn rồi, chỉ còn mỗi việc bôi thuốc, ai chẳng làm được”.
“Nhưng người ta chỉ đích danh muốn cậu làm, nếu là người bình thường, cậu nói cậu bận thì cũng không nói làm gì, đằng này lại là cô Trương, chúng ta không được để mất lòng.”
Cuối cùng Ngải Mễ lên tiếng: “Anh Tư Nhiên, anh cứ làm cho cô Trương trước đi!”.
“Thôi được, em ngồi đây đọc báo nhé, anh vào một lát rồi quay ra ngay.” Tư Nhiên không muốn rời, hồn vẫn để ở chỗ Ngải Mễ.
Cậu nhân viên phục vụ đứng ở cửa đón khách liền bắt chuyện với Ngải Mễ.
“Chị rất thân với anh Tư Nhiên nhỉ?”
“Cũng tạm.”
“Chị là bạn gái của anh ấy à?”
“Đâu có, sao lại nói như vậy?”
“Vì chưa bao giờ nhìn thấy anh Tư Nhiên nhiệt tình với ai như vậy.”
“Ha ha.”
Ngải Mễ không có cảm nhận gì nhiều về chuyện nhiệt tình hay không nhiệt tình, nhưng qua chuyện vừa rồi Ngải Mễ lại thấy được sự trọng nghĩa của anh, một suy nghĩ lướt qua đầu cô, bảo Tư Nhiên đến nhà Đường Mộc một chuyến, mời cậu ấy về, đây có phải là một ý tưởng hay không nhỉ?!
Tư Nhiên quay lại, liên tục xin lỗi Ngải Mễ, Ngải Mễ liền tranh thủ ngay thời cơ nói: “Nếu anh thực sự cảm thấy áy náy thì anh giúp em một việc nhé”. Cô biết, dù cô bắt Tư Nhiên nhảy vào lửa, anh cũng sẽ đồng ý. Tình yêu có thể dễ dàng hủy hoại một con người, cũng có thể khiến một con người trở nên vô cùng mạnh mẽ.

To be continued
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

26#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:20:42 | Chỉ xem của tác giả
( III )

Đường Mộc đoán rằng Aaron và Ngải Mễ sẽ đến mời mình về, nhưng không thể nghĩ được rằng viên sứ giả lại là Tư Nhiên.
Cậu mở cửa, nhìn thấy Tư Nhiên đứng trước cửa, Đường Mộc quay đầu lại nhìn vào trong nhà gọi: “Lệ Lệ, Tư Nhiên đến tìm chị này”. Nhưng Lệ Lệ đang chăm chú nấu nướng trong bếp, không nghe thấy tiếng Đường Mộc gọi.
Đường Mộc ngoái cổ định gọi tiếp, Tư Nhiên liền kéo Đường Mộc lại: “Anh đến tìm em”.
“Đến tìm em?”
“Đúng vậy, anh đi thẳng vào vấn đề nhé, Aaron và Ngải Mễ muốn em quay về.”
“Các cậy ấy đã kể hết chuyện cho anh nghe rồi à?” Đường Mộc không kìm được bèn thốt lên.
“Đúng vậy.” Tư Nhiên thấy rất lạ, tại sao phản ứng của Đường Mộc lại mạnh như vậy. “Đường Mộc à, anh thấy Ngải Mễ và Aaron chỉ vì không cẩn thận nên mới lấy sữa rửa mặt của em làm dầu gội đầu thôi mà, em cũng không cần thiết phải giận dữ như vậy, lại còn tuyên bố về nhà mẹ ở một tuần, em xem, hiện giờ em về đã gần nửa tháng, đến lúc phải quay về rồi!”
Cuối cùng Đường Mộc đã yên tâm, Ngải Mễ và Aaron hay thật, lại bịa ra một lý do đáng yêu nhưng rất mang phong cách Đường Mộc như vậy. Được, thôi, nể tình họ không bán đứng mình trước mặt Tư Nhiên, đồng ý với lời yêu cầu của họ vậy. Cậu thầm nghĩ.
“Muốn em về cũng được, nhưng anh phải đồng ý với em một chuyện.” Đường Mộc ưỡn ẹo nói.
Tư Nhiên nhìn nét mặt cậu, cảm thấy chắc không phải là chuyện gì hay ho, nhưng anh vẫn vui vẻ đồng ý: “Em nói đi!”.
“Em có thể sờ mặt anh một chút được không?” Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, Đường Mộc đã không quên nước da mịn màng của Tư Nhiên, lúc này đây cậu đã nắm ngay lấy cơ hội, nhất định không được để lỡ.
Tư Nhiên cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng, anh vịn tay vào tường đứng cho vững, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cậu nói lời phải giữ lời đây, sờ đi!”.
Anh trân trân nhìn Đường Mộc đưa tay về phía mình, sau đó thấy Đường Mộc mềm nhũn người ra một lát.
Tư Nhiên vân giữ nguyên vẻ cứng rắn nói chuyện với cậu ta: “Ngải Mễ nhuộm tóc trở lại như cũ rồi”.
“Hả, không phải Ngải Mễ...” Đường Mộc lẩm bẩm.
“À, đừng nói với chị là anh đến nhé, anh vẫn còn bận nhiều việc ở cửa hàng, nên không vào chào chị ấy nữa.”
“Vâng.”
Đường Mộc quay về, như người khải hoàn, cậu đã nhận được sự chào đón nhiệt liệt của Aaron và Ngải Mễ. Trên cửa cậu nhìn thấy Ngải Mễ và Aaron dán một tờ giấy dó, bên trên có viết: “Người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố”. Cậu hiểu hai người tâng bốc mình, đương nhiên cậu không biết sau câu này còn có một câu “Gay có Đường Mộc”.
Hôm nay Aaron đích thân vào bếp nấu cơm Ngải Mễ thì đi mua một chai rượu vang, ba đứa cùng nâng ly.
Ngải Mễ nói: “Đường Mộc, cậu rất dũng cảm, bọn tớ muốn mời cậu một ly”.
Aaron chỉ gật đầu phụ họa. Đường Mộc thầm nghĩ, hồ ly đã bị lộ đuôi rồi, lại còn được khen là dũng cảm, thế giới này cũng thật thần kỳ.
Ly được cụng vào nhau, phát ra tiếng cạch.
Mọi người đều một hơi uống cạn.
Ngải Mễ lại nói: “Vì Đường Mộc, tớ muốn tặng cho cậu một món quà nhỏ”.
“Hả, là gì vậy?”
Ngải Mễ rót đầy ly cho tất cả mọi người: “Để bọn mình uống thêm ly nữa”.
Lại một hơi uống cạn.
Nét mặt Ngải Mễ có vẻ ngà ngà say: “Đường Mộc, món quà của tớ rất đơn giản, đó là tớ muốn chia tay cậu”.
Mượn hơi men, Đường Mộc không nói gì, cậu đưa tay ra với chai rượu, nhưng dốc lên không còn giọt nào nữa, cậu ghé sát mắt vào nhìn chai rượu, bên trong thực sự không còn gì nữa, đã bị dốc sạch, không rót ra được giọt nào, cũng không ép được một giọt nào.
Cậu vật lộn một hồi, Ngải Mễ và Aaron đều không dám nói chuyện với cậu, cuối cùng cậu không còn chú ý đến chai rượu nữa mà nói với hai người bằng giọng rất đáng thương: “Hết rượu rồi”.
Ngải Mễ nhìn thấy thương, vội nói: “Thôi thôi thôi, thế thì bọn mình không chia tay”.
Đường Mộc túm chặt tay Ngải Mễ, Aaron người hơi lảo đảo, cuối cùng vẫn ngồi vững. Đường Mộc đan từng ngón tay Ngải Mễ vào ngón tay mình, sau đó lại tách từng ngón ra, nói từng lời: “Bọn – mình – chia – tay – rồi.”
Đây là lần đầu tiên cậu nắm tay Ngải Mễ.
Ngải Mễ cố kìm chế không khóc, mỉm cười nói: “Trong bếp vẫn còn một chai rượu, để tớ vào lấy cho cậu”.
Aaron khẽ gọi một tiếng, nhưng Ngải Mễ không nghe thấy.
Cô quay lại rót đầy ly cho Đường Mộc, buồn bã nói: “Đường Mộc, tớ không vui hơn cậu là bao, cậu thử nghĩ mà xem, cậu bạn mà cậu thích lại thích người bạn trai khác, đây là chuyện thật đáng buồn biết bao”.
Đường Mộc loáng thoáng nghe thấy Ngải Mễ nói, cậu tỏ ra hơi sửng sốt: “Ngải Mễ, cậu thích tớ thật sao?”.
Ngải Mễ không trả lời cậu, mà hỏi: “Đường Mộc, nếu cậu thích con gái thì liệu cậu có thích tớ không?”.
Đường Mộc cười: “Ngải Mễ à, trên thế giới này, tất cả các chàng trai thích con gái đều sẽ thích cậu chứ nhỉ?”.
Lúc này đây Aaron đã phá vỡ sự im lặng của mình, cậu bước đến bỏ ly của Ngải Mễ và Đường Mộc xuống, gạt tay họ ra: “Các cậu đừng uống nữa, say hết rồi, còn ra thể thống gì nữa?”.
Đường Mộc bước đến cướp ly rượu, Aaron kiên nhẫn khuyên cậu ta đừng uống nữa, bên này Ngải Mễ với lấy chai rượu, dốc hết nửa chai vào miệng, hành động này đã khiến Đường Mộc sợ tỉnh cả người. “Làm thế nào hả?” Cậu quay sang hỏi Aaron.
Aaron nhìn Ngải Mễ, cô nấc lên một cái, sau đó nằm sấp xuống bàn, Aaron nghĩ một lát, nói: “Đưa cậu ấy về phòng ngủ thôi”.
Bọn họ dìu Ngải Mễ đang trong trạng trái say mềm, không tài nào mà lên được gác trên. Sau một hổi cố gắng, cuối cùng quyết định bỏ cuộc, Aaron nói với vẻ bất lực: “Thôi để cậu ấy ngủ ở phòng tớ”.
“Còn cậu thì sao?”
“Tớ ngủ phòng cậu ấy.”
Nhưng sau khi lên gác Aaron lại quay xuống, lúc này đây Đường Mộc vẫn đang đợi ở phòng khách: “Sao vậy?”.
Aaron nhún nhún vai: “Cửa khóa rồi”.
Ngải Mễ cố tình uống say, chìa khóa cũng đã bị cô lén giấu đi từ lâu, kể cả họ chuyển cô lên gác, cũng không vào được phòng.
“Thế thì làm thế nào bây giờ?” Đường Mộc hỏi.
“Nếu cậu không ngại thì tớ sẽ ngủ cùng với cậu vậy.” Aaron nói.
Nghe xong câu này, hơi men trong người Đường Mộc bốc lên, người lại mềm nhũn. Lúc này cậu chỉ thấy hận, chỉ hận chiếc giường đáng chết đó trong phòng ngủ của mình, thực sự quá rộng.
Mặc dù mọi người ở cùng nhà, nhưng Aaron vẫn rất ít khi vào phòng của Đường Mộc, cậu cũng được coi là chàng trai thích sạch sẽ, tan học về đến nhà, giày chẳng buồn cởi, liền nằm vật xuống giường. Nhưng muốn vào phòng Đường Mộc, kể cả sau lưng bị hổ đuổi, trước hết cũng vẫn phải cởi giày ra trước, đi đôi dép dành riêng để trong phòng, mới coi như lấy được tấm giấy thông hành.
Hôm nay cũng là vạn bất đắc dĩ, Đường Mộc mới cho mình ngủ trên giường cậu ta. Aaron thầm nghĩ như vậy.

To be continued
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

27#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:22:43 | Chỉ xem của tác giả
( IV )

Đường Mộc lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo ngủ, ném cho Aaron: “Thay quần áo rồi đi ngủ đi”.
Aaron tỏ ra hơi bất ngờ: “Thời tiết như thế này tớ toàn cởi trần đi ngủ thôi”.
Câu nói này lại khiến Đường Mộc mềm nhũn người, cậu nuốt nước bọt, hậm hực nói: “Thế, thế thì tùy cậu”.
Aaron vẫn cởi áo phông thay sang áo ngủ, cậu cười hì hì nói: “Vẫn nên tuân lệnh là hơn”.
“Cậu muốn ngủ ở đầu nào?” Đường Mộc đi đi lại lại.
“Cái này, thế nào cũng được. Theo thói quen của cậu là được rồi.”
“Thói quen của tớ... Trước đây tớ chưa bao giờ ngủ với ai cả.”
“Ý tớ là thói quen ngủ bình thường của cậu ấy.”
“À, thói quen ngủ của tớ khoa trương lắm, về cơ bản là tớ lăn lộn một vòng trên giường, viết một chữ “đại”. Nhưng đêm nay tớ sẽ kiểm soát mình.”
Và thế là Đường Mộc bước đến đầu giường sát với tường, làm động tác mời Aaron: “Vậy thì, Aaron, bọn mình lên giường thôi”.
“…”
Aaron theo lệnh trèo lên giường.
Đường Mộc tắt đèn.
Hai người cùng rơi vào bóng đêm.
Bạn đã bao giờ có sự trải nghiệm như thế này hay chưa, trong phòng, sau khi vừa tắt đèn, bạn nhìn lên trần nhà, trước mắt bạn vụt tắt thành màn tối đen. Thi hài của ánh sáng, cũng sẽ phát sáng. Những tia sáng này sẽ từ từ, từ từ, bay xuống tùng chút một. Bay xuống mặt bạn, chất đống trên mi mắt bạn, không tan đi, và thế là mi mắt bạn dần dần trĩu xuống. Sau đó bạn sẽ đi vào giấc ngủ.
Chỉ có điều đêm nay, chùm sáng toát ra từ cơ thể Aaron quá dũng mãnh, dồn lớp ánh sáng này quay trở lại trần nhà. Gian phòng tĩnh lặng như tờ, tĩnh lặng đến mức phát sợ. Đường Mộc không nghe thấy tiếng thở của mình, cũng không nghe thấy tiếng thở của Aaron. Tia sáng để ẩn mình, bước đi rón rén trong phòng, không nghe thấy tiếng động này, yên tĩnh đến mức khiến người ta ngạt thở.
Không hiểu tại sao Đường Mộc biết Aaron cũng không ngủ được, chỉ có điều không biết cậu có nên chủ động nói chuyện với cậu ta hay không?
Nói chuyện linh tinh gì đó, ví dụ cười nhạo tửu lượng của Ngải Mễ tại sao lại kém đến vậy...
Đường Mộc thầm đếm cừu, đếm đến con thứ một trăm, cuối cùng cậu hạ quyết tâm, quay đầu sang nói với Aaron: “Cậu ngủ chưa?”.
Đúng lúc Aaron cũng quay người sang, hỏi một câu tương tự: “Cậu ngủ chưa?”.
Hóa ra cả hai đều chưa ngủ. Nhưng đều đang chờ đợi, cuối cùng đều không chịu được, thò xúc giác ra, thăm dò hư thực.
Hóa ra cậu cũng chưa ngủ à?
Aaron vươn vai cho thoải mái, xem ra vừa nãy giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích cũng rất khó chịu.
“Có phải tớ làm ảnh hưởng đến cậu không?”
“Không, ý cậu muốn ám chỉ rằng tớ làm ảnh hưởng đến cậu chứ gì?”
Đột nhiên Aaron rút tay ra khỏi chăn, vỗ một cái vào đầu Đường Mộc: “Đồ thần kinh”.
Đương nhiên Đường Mộc không thể chấp nhận sự sỉ nhục này, cậu cũng muốn vỗ vào đầu Aaron, nhưng bàn tay cậu vừa thò ra liền bị bàn tay cứng rắn của Aaron túm chặt.
Đường Mộc giãy mạnh hơn, nhưng không thể thoát ra được, bất giác tay cậu liền mềm nhũn, cậu cũng đành bỏ cuộc, để mặc Aaron túm tay cậu, cậu loáng thoáng nghe thấy Aaron nói: “Đường Mộc, tớ muốn nhờ cậu một chuyện”.
“Hả?”
“Cậu hãy nghe tớ kể một chuyện trước đã.”
“Ừ.”
“Chắc chắn cậu rất tò mò không hiểu tớ và Ngải Mễ có quan hệ gì đúng không? Trước khi tớ nói với cậu, cậu phải hứa với tớ, không được kêu toáng lên nghe chưa. Ờ, chuẩn bị xong rồi tớ sẽ kể với cậu. Thực ra, Đường Mộc ạ, chắc chắn cậu không thể ngờ rằng, Ngải Mễ là em gái tớ, là em gái ruột của tớ. Nhưng vừa chào đời, Ngải Mễ đã bị cho người khác để họ nuôi, mẹ không cho tớ nói sư thật với con bé, sợ phá hoại cuộc sống của nó, bây giờ lại chuẩn bị lên lớp 12 rồi. Mẹ đã hứa với tớ sau khi thi đại học xong sẽ nói hết sự thật với Ngải Mễ.”
“Đợi một lát, tức là mẹ đẻ của cậu, mẹ kế của tớ, chính là mẹ của Ngải Mễ ư?”
“Ừ.”
“Thật hay là giả vậy?”
“Việc này cần gì tớ phải lừa dối cậu đúng không?”
“Thế, may mà tớ và Ngải Mễ đã chia tay rồi, nếu không bọn tớ yêu nhau thực sự cũng có phần loạn luân. À, Aaron, cậu nói có chuyện muốn nhờ tớ, là chuyện gì vậy?”
“Đường Mộc, thực ra từ trước đến nay người mà Ngải Mễ thích là tớ, nhưng hiện giờ cậu cũng đã biết, tớ không thể yêu con bé, chính vì thế tớ luôn từ chối nó. Nhưng có lẽ là tớ không đủ dũng cảm, có lẽ là tớ sợ con bé bị tổn thương, thực ra là rất khó nói, tóm lại, lý do tớ từ chối Ngải Mễ rất... nói ra cậu không được cười tớ đâu nhé, cũng không được xúc động đâu.”
“Tớ biết rồi, chắc chắn là cậu nói với cậu ấy rằng, Ngải Mễ, thực ra là tớ thích con trai.”
Aaron ngồi bật dậy, cậu vẫn túm chặt tay Đường Mộc, cậu bấm móng tay vào cổ tay Đường Mộc một cái: “Đường Mộc, cậu thật là thần kỳ, cậu không hổ là người có Lã Bố!”.
“Đau...” Đường Mộc không kìm nổi bèn rên lên một tiếng.
“Hả?”
“Không sao cả. Có nghĩa là, trên thực tế, Aaron thích con gái, còn hiện tại, Aaron thích con trai. Cậu muốn dùng tớ để củng cố lời nói dối của cậu, để Ngải Mễ từ bỏ hẳn hy vọng, có đúng như vậy không?”
Bị Đường Mộc nói trúng tim đen, may mà ở trong bóng tối, nếu không bao nhiêu vẻ ngượng ngùng trên mặt Aaron đều bị Đường Mộc nhìn thấy hết.
“Đường Mộc, cậu chịu giúp việc này không?”
“Giúp việc gì vậy?”
“Giả vờ làm bạn trai của tớ.”
“Giả vờ? Làm bạn trai của cậu ư?”
“Đúng vậy, giả vờ, làm bạn trai của tớ. Chì là đóng kịch cho Ngải Mễ xem mà thôi.”
Cậu vừa thoát ra khỏi một trò giả dổỉ, bị người khác lột ra mặt nạ, hiện giờ lại có người khác bê chiếc mặt nạ mới đến trước mặt cậu, nhờ cậu nói dối.
Nếu có một người, yêu một người khác, chuyện vĩ đại nhất mà cậu có thể làm cho anh ta, chính là nói dối ư?

To be continued
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

28#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:24:22 | Chỉ xem của tác giả
( V )

Đường Mộc đã đồng ý.
“Ờ, nhưng Aaron ạ, cậu có thể hứa với tớ một chuyện hay không?”
“Cậu nói đi, tớ nhất định sẽ đồng ý.”
“Đêm nay...”
“Đêm nay sao cơ?”
“Đêm nay, tớ muốn cậu... ôm tớ... ngủ.”
Động tác ấm áp nhất giữa đôi tình nhân là gì?
Chắc là ôm nhau chăng, vậy thì, hình thái ôm nhau ấm áp nhất là gì? Có lẽ là, ôm bạn vào lòng, phả hơi thở vào nhau. Trên thế giới có một loại tình cảm, thật tuyệt vọng và đẹp buồn bã biết bao.
Đó là bạn thích người đó, còn người ấy mãi mãi không bao giờ thích bạn, giống như việc Ngải Mễ thích Aaron. Nhưng Ngải Mễ không tin điều này, tại sao con trai thích con trai lại không yêu con gái?
Bạch Xà cũng có thể yêu được Hứa Tiên, người đẹp cũng có thể yêu được dã thú, người và ma còn không dứt được tình cảm. Chỉ có điều Aaron lại không thể dắt tay Ngải Mễ và sống trọn đời với cô.
Trên thế gian có một niềm hạnh phúc, đó chính là vào một buổi tối, người mà bạn thích có thể ôm bạn, để bạn ngủ trong lòng anh ấy, trước khi trời sáng, sự mềm mại của cả vũ trụ sẽ ập tới.
Aaron ôm Đường Mộc vào lòng, cậu không thích con trai, nhưng cậu cũng sẽ thương Đường Mộc, cậu thầm nghĩ, cả thế giới đều sẽ thương đứa trẻ như thế này. Thậm chí cậu cảm thấy, nếu như mình thích con trai, chắc chắn cũng sẽ thích Đường Mộc. Cậu ấy cần có người bảo vệ biết bao, nhưng phong cách này của cậu, không phải là nũng nịu, ưỡn ẹo. Cánh tay Aaron bị đè mỏi nhừ, nhưng cậu lại nghiến răng chịu đựng, đây là điều cậu đã hứa với Đường Mộc, hiện giờ nhìn thấy Đường Mộc ngủ ngon như vậy, thực sự không nỡ lòng nào đánh thức.
Trời gần sáng Aaron mới tỉnh giấc, còn Đường Mộc chắc đã tỉnh rồi, nhưng vẫn giả vờ say giấc. Dù sao cảnh tượng hạnh phúc này, kéo dài thêm được giây nào hay giây ấy.
Cuối cùng vẫn là Ngải Mễ xông vào: “Ê, Đường Mộc, mấy giờ rồi mà còn chưa dậy...”.
Sau đó là vẻ mặt sững sờ của cô: “Hả! Các cậu?!”.
Cảnh tượng mà cô nhìn thấy là Aaron ôm Đường Mộc với nét mặt thanh thản, mấy tia nắng rập rờn hắt xuống mặt họ. Cô thực sự cảm thấy hai người này quá đẹp trai, nhưng họ đều không thể thuộc về mình, cô cũng thực sự mong họ được hạnh phúc, bèn bày một mưu nhỏ, chỉ có điều  không ngờ rằng, mọi việc lại thuận lợi như vậy, tất cả đều diễn ra như những gì Ngải Mễ nghĩ, nhưng Ngải Mễ lại cảm thấy hơi ấm ức.
Không ngôn từ nào có thể miêu tả vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt Đường Mộc.
Nếu hiện giờ cô có được một giây, được làm Đường Mộc một lần, thì cô cảm thấy kiếp này không còn điều gì đáng tiếc nữa.
Aaron mở mắt ra, trong mắt hằn lên những tia máu đỏ, cậu ngáp lớn định vươn vai, nhưng lại phát hiện ra cánh tay còn lại bị Đường Mộc gối lên. Ngải Mễ đã nhìn thấy hết, cô mỉm cười nói: “Các cậu cứ dậy từ từ, tớ đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho các cậu”.
Bữa sáng mà Ngải Mễ chuẩn bị rất đơn giản, cũng chỉ là sữa đậu nành và quẩy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thịnh soạn. Aaron còn đang đánh răng rửa mặt, Đường Mộc và Ngải Mễ ngồi vào bàn trước. Hôm nay dường như Đường Mộc rất thèm ăn, đáng lẽ bữa sáng cậu đòi uống sữa ăn bánh ngọt nhưng hôm nay cũng ăn cả quẩy.
“Đêm qua có vẻ ngủ ngon quá nhỉ.” Ngải Mễ cười nói.
“Cái này cũng phát hiện ra được hả?”
“Đúng vậy, tớ phát hiện ra được.”
Đường Mộc có vẻ ngại ngùng, cậu đành phải lảng sang chủ đề khác: “Cậu không thấy ngại khi nói đến chuyện hôm qua à, cậu có biết tối qua cậu uống say mèm không, người thì nặng, tớ và Aaron không kéo được”.
Lúc này Aaron cũng đã ngồi xuống: “Cậu không được chê con gái nặng đâu, sẽ chết rất thảm đấy”.
Aaron vừa vào, Đường Mộc liền dồn mọi sự chú ý vào người cậu, nhìn cậu chăm chú, bất giác đưa tay ra lau miệng cho Aaron: “Đánh răng cũng không biết lau sạch”.
Aaron cũng không né tránh, để mặc Đường Mộc lau bọt kem đánh răng dính trên miệng.
Ngải Mễ đứng bên cạnh vỗ tay cười: “Ôi ôi, người tớ mềm nhũn rồi đây này, tớ không thể nhìn được nữa”.
“Ngải Mễ cũng biết rồi à? Tớ và Đường Mộc…” Aaron chủ động nhắc lại chuyện này.
Ngải Mễ liền gật đầu. “Hai cậu được ở bên nhau, tớ thực sự rất vui”.
“Cậu vui là được rồi.”
“Dở hơi à, cứ như để làm cho tớ vui, bọn cậu mới ở bên nhau vậy.”
Aaron và Đường Mộc đã ở bên nhau rồi. Rất nhiều lần Ngải Mễ tưởng mình bị thần kinh, nhưng thực tế lại đúng như vậy.
Hôm nay ban ngày bình an vô sự, nhưng đến tốỉ, ăn xong, người nào về phòng người ấy làm bài  tập. Hồi đầu Đường Mộc đều sang quấy rầy Ngải Mễ, vì cậu làm bài tập rất kém, rất nhiều câu phải hỏi, có lúc Ngải Mễ nổi cáu, đuổi cậu đi, cậu liền sang gõ cửa phòng Aaron, lần nào Aaron cũng giúp cậu.
Nhưng hôm nay, Đường Mộc lại ngồi yên. Dù thât sự có nhiều câu muốn hỏi, nhưng cậu cũng không dám đi hỏi.
12 giờ đêm, đèn trong phòng cậu vẫn sáng.
Ngải Mễ xuống tầng đi vệ sinh, bước đến đứng trước cửa. Cô không biết tại sao mình lại bước đến, nếu như chân cô biết nói, chắc chắc cô sẽ ép nó phải đưa ra một câu trả lời. Mặc dù con gái hay tò mò vào chuyện linh tinh, nhưng cô như thế này không hay lắm. Đột nhiên cô bừng tỉnh, định bỏ đi thì lại gặp ngay Aaron mở cửa ra, như chuẩn bị đi vệ sinh.
Cậu nhìn thấy Ngải Mễ đứng đó, cũng đã hiểu được phần nào, nhưng vẫn hỏi đùa một câu: “Ngải Mễ, cậu mộng du à?”.
Ngải Mễ không có tâm trạng nào để đùa: “Tại sao cậu không vào phòng Đường Mộc?”.
“Tại sao tớ phải vào phòng Đường Mộc?”
“Cậu tự trả lời tại sao cậu phải vào phòng Đường Mộc.”
Aaron nhìn Ngải Mễ một cái, cậu không thích vẻ hùng hổ như thế này của cô, nhưng lại cũng thấy thương khi cô quan tâm thực sự đến mình.
“Ngải Mễ, cậu đừng nghĩ linh tinh!”
“Tớ nghĩ linh tinh gì chứ?!” Ngải Mễ thấy hơi lạ, suy nghĩ của mình, tại sao lại bị Aaron đoán trúng nhỉ.
Lúc này đây Đường Mộc cũng đẩy cửa ra, vẻ mặt rất không hài lòng: “Các cậu sao vậy, đứng trước cửa phòng tớ cãi nhau, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tớ”.
Cậu đẩy Aaron một cái: “Aaron đáng chết, có phải cậu nhờ Ngải Mễ đến năn nhỉ tớ, để tớ cho phép cậu sang phòng tớ ngủ không, tớ không chịu nổi tiếng ngáy của cậu đâu!”.
Hóa ra là như vậy, tại mình đã nghĩ linh tinh, Ngải Mễ đã yên tâm hơn, cô cũng nổi xung với Aaron: “Tớ nói cho cậu biết, cậu không được bắt nạt Đường Mộc đâu đấy, dù gì thì Đường Mộc cũng là bạn trai cũ của tớ!”.
“Đúng đúng đúng!” Đường Mộc bước đến khoác tay Ngải Mễ, “Ngải Mễ à, sau này bọn mình phải tác chiến với nhau, cùng chống lại kẻ xấu Aaron mới được”.
Ngải Mễ quay về chiếc tổ nhỏ của cô rồi, Aaron nói với Đường Mộc: “Cảm ơn cậu”.
“Không có gì.” Nét mặt Đường Mộc lại chuyển sang vẻ lạnh lùng, quay vào phòng, khóa cửa lại.
Cậu tựa lưng vào cửa, từ từ trượt người xuống, mãi cho đên khi ngồi bệt xuống đất. Cậu thấy hơi hối hận, nếu như vừa nãy trước mặt Ngải Mễ mình bảo Aaron sang ngủ cùng, Aaron cũng sẽ đồng ý. Nhưng nếu làm như vậy, chắc Aaron sẽ không vui.
Lúc đó cậu cũng chỉ yêu cầu, một đêm, Aaron ôm mình ngủ. Nhưng ai chẳng có lòng tham, lúc đó cậu nghĩ, có được một đêm, kiếp này cũng không có gì nuối tiếc nữa, nhưng sau khi một đêm trôi qua, trong lòng lại muốn có đêm thứ hai. Chỉ có điều lần thứ hai, cậu thực sự không có đủ can đảm và không có mặt mũi nào để nói ra.
Bản thân Đường Mộc cũng không thể ngờ rằng, sau đó không lâu, điều mà cậu mong ước lại thành hiện thực.

To be continued
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

29#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:26:06 | Chỉ xem của tác giả
( VI )

Cuối cùng một ngày nọ, mẹ Aaron muốn đến xem chúng ăn ở như thế nào. Bà đã nhắn tin thẳng cho Đường Mộc rằng: “Đường Mộc à, tối nay sau khi hết giờ tự học, cô muốn đến thăm cháu và Aaron”.
Lúc đó đang trong giờ học, Đường Mộc vội chuyển một mẩu giấy cho Aaron.
“Tối nay mẹ cậu muốn đến, làm thế nào bây giờ?”
“Thế thì cậu bảo Ngải Mễ đến ngủ với Lệ Lệ ở nhà cậu là được.”
Tan học về đến nhà, chúng vội vàng giấu đồ đạc của Ngải Mễ đi, tóm lại, căn nhà này mọi dấu vết đánh dấu sự tồn tại của Ngải Mễ đều bị lau chùi một cách kiên quyết, triệt để. Nhưng giường vẫn chưa thu dọn xong thì mẹ Aaron đã bấm chuông. Hai đứa đành phải chạy vội xuống tầng mở cửa.
“Cháu chào cô.” Đường Mộc cười tươi lên tiếng.
“Mọi người đều lo các cháu tự mình ăn ở sẽ bị gầy đi, xem ra là cô và ba cháu lo xa quá thì phải.” Nhìn thấy cả hai đứa đều khá ổn, mẹ Aaron tỏ ra rất vui.
Đường Mộc đi pha trà cho mẹ Aaron, bà liền cười rất vui vẻ. Còn Aaron thì chỉ đứng bên cạnh, không nói gì, dường như Đường Mộc mới là con ruột của bà. Trong lòng Aaron thầm nghĩ, con gái ruột của người phụ nữ này cũng sống ở đây, vậy mà bà lại không biết nên cảm thấy buồn cười.
Mẹ Aaron bưng cốc trà lên, ngó nhìn xung quanh, tấm tắc khen: “Mẹ cứ tưởng hai thằng ở với nhau chắc chắn nhà sẽ như cái ổ chuột, thật không ngờ!”.
Suýt thì Đường Mộc buột miệng nói ra, là do có Ngải Mễ dọn dẹp. Nhưng rồi câu nói này đã bị nuốt vào trong.
“Phòng rộng thật đấy.” Mẹ lại khen thêm câu nữa.
“Còn có cả gác xép nữa.” Đường Mộc hào hứng quá đà, đột nhiên buột miệng khai ra.
Aaron muốn ngăn cũng không còn kịp nữa.
Rõ ràng là mẹ cũng rất có hứng thú: “Thế à, thế thì mẹ muốn lên ngó xem sao”.
Vừa mới phát hiện ra cầu thang, mẹ liền hào hứng đi lên. Aaron trợn mắt nhìn Đường Mộc tỏ ý trách móc, Đường Mộc sợ quá thè lưỡi. Nhưng sở dĩ Đường Mộc bị Ngải Mễ ca ngợi “người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, gay có Đường Mộc”, là vì cậu thực sự không phải là con người bình thường.
Trong đầu Đường Mộc nảy ra ngay một ý, cậu chạy lên kéo tay mẹ Aaron nói: “Cô ạ, hôm nay biết là cô đến nên Aaron còn đi mua hẳn cho cô một bộ chăn ga, nói đêm nay muốn cô ngủ ở đây”.
“Vậy à?” Mẹ quay đầu lại nhìn Aaron. dĩ nhiên bà biết những chuyện như thế này, nếu có làm cũng chỉ là Đường Mộc làm, Aaron thì không bao giờ, nhưng bà vẫn muốn hỏi, nếu con trai mình nói dối có thiện ý với mình thì cũng là một điều rất tuyệt vời.
Aaron miễn cưỡng gật đầu.
Mẹ bèn cười tươi: “Nhưng đêm nay mẹ phải vẽ, cảm ơn tấm lòng của các... con”.
Bà đã lên gác xép để ngó, tự nhiên lại nói ra rnột câu: “Không ngờ trên này cũng rộng như vậy, không ở thật là phí”.
Lúc bà nói như vậy, mọi người cũng không để ý gì. Bà lại ngồi thêm một lát, giống như bao bà me khác, dặn dò thêm bao điều, nhắc nhở hai cậu con trai phải chú ý.
“Thấy các con như thế này, về cô sẽ nói với ba con, chắc chắn ông ấy cũng yên tâm. Thôi, các con cứ học đi, cô không làm phiền các con nữa.”
“Cô về ạ.” Đường Mộc tiễn bà ra cổng khu chung cư. Nhưng mấy ngày sau, mẹ lại nhắn tin hẹn Aaron cùng Đường Mộc đi ăn cơm.
“Đi không?” Đường Mộc hỏi Aaron.
“Mẹ nhắn tin cho cậu, cậu tự quyết định đi.” Aaron không có ý kiến gì.
Đường Mộc lại quay sang hỏi Ngải Mễ, Ngải Mễ cũng vẫn nói câu đó: “Cô nhắn tin cho cậu, cậu tự quyết định đi”.
Cuối cùng Đường Mộc vẫn quyết định sẽ đi. Lý do dĩ nhiên là không thể nói ra, vì bà là mẹ của Aaron, chính vì thế đương nhiên là Đường Mộc phải kính trọng rồi.
Đặt bàn tại nhà hàng khá có tiếng ở Xuân Thành, Aaron và Đường Mộc đẩy cửa vào, cả hai đều sững người, có hai người ngồi bên cạnh mẹ, một người là Lý Tuấn Ninh.
Đường Mộc nghe thấy Aaron nói: “Cháu chào cô Trương”.
Xem ra người phụ nữ ngồi bên cạnh mẹ Aaron chính là mẹ Lý Tuấn Ninh.
Mẹ giới thiệu với Đường Mộc: “Đường Mộc à đây là mẹ của Lý Tuấn Ninh, Lý Tuấn Ninh bạn thân nhất của Aaron hồi nhỏ, hay đá bóng cùng nhau”.
“Dạ, cháu chào cô Trương.” Cậu nặng nhọc cất tiếng.
Giờ đây, Đường Mộc vẫn còn hậm hực không vui, không ngờ lại bảo mình đến ngồi ăn cùng Lý Tuấn Ninh, làm trò gì vậy! Điều quan trọng nhất là, còn nói những lời như Lý Tuấn Ninh là bạn thân nhất của Aaron hồi nhỏ, câu này vừa nghe đã thấy bực mình!
Mẹ gọi Đường Mộc ngồi xuống cạnh mình: “Đường Mộc à, cô có một chuyện muốn bàn với cháu”.
“Dạ, chuyện gì vậy ạ, cô cứ nói đi.”
“Là thế này, Lý Tuấn Ninh học cùng trường với các cháu, lóp 12 rồi mà bạn ấy cũng chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng lại ở cùng với mấy cậu học hành không chăm chỉ, giờ muốn đổi sang môi trường khác, nhưng lại không tìm được nhà, cô thấy nếu tiện, đúng lúc bên nhà cháu có một gác xép…”.
Đường Mộc quay sang nhìn Lý Tuấn Ninh, trên môi cậu ta nở một nụ cười khó hiểu, chắc chắn sự việc không đơn giản như vậy. Gần như cậu có thể khẳng định, Lý Tuấn Ninh đên là vì Ngải Mễ.
Lúc này đây cô Trương cũng đã lên tiếng, vừa cất lòi đã thấy sặc mùi thị dân: “Đường Mộc à, cô đã được nghe mẹ Aaron nói, cháu là người rất tốt cô cũng ngại mở lời, sợ ảnh hưởng đến cháu…”.
Đường Mộc nhìn Aaron, cậu chỉ chăm chú ăn xem ra cậu kiên quyết không chịu bày tỏ thái độ rồi.
“Đường Mộc à, nếu như cháu không vui thì cứ nói thẳng ra, không sao đâu cháu.” Mẹ Aaron nói thêm.
Đường Mộc lại cười nói: “Cô ạ, cô cứ cho Lý Tuấn Ninh đến ở cùng. Ba đứa có thể bảo ban nhau”.
Mẹ Aaron biết Đường Mộc sẽ đồng ý, chỉ không nghĩ rằng lại thoải mái đến vậy. Đường Mộc đồng ý, một phần là do bà là mẹ Aaron, một phần khác nữa là trong lòng cậu biết rất rõ, Lý Tuấn Ninh đến là vì Ngải Mễ, Lý Tuấn Ninh đến, Ngải Mễ không đi, chắc chắn sẽ phải thiếu một phòng, vậy thì, Aaron ngủ với mình là điều chắc như đinh đóng cột rồi.
Ăn cơm xong, cô Trương luôn miệng cảm ơn Đường Mộc, cô nói với Lý Tuấn Ninh và Aaron rằng: “Các cháu phải học Đường Mộc đấy, thật là một đứa trẻ ngoan”. Sau đó ra lệnh cho Lý Tuấn Ninh: “Con thu dọn đồ đạc đi, chiều nay không có giờ học, tranh thủ chuyển sang sớm, từ nay trở đi đừng có mà gây rắc rối gì cho Đường Mộc đấy!”.
“Con biết rồi mẹ ạ!”
Ba đứa bắt taxi về, Lý Tuấn Ninh chủ động ngồi lên ghế phụ, cậu cười hì hì nói: “Để tớ trả tiền”.
Trên bàn ăn Aaron không nói câu nào, lúc này mới mở miệng: “Lý Tuấn Ninh, cậu có ý gì vậy?”.
“Câu này, cậu hỏi lạ thật đấy, tớ mời bọn cậu đi xe mà.”
“Tớ không hỏi cái đó, tại sao cậu lại tìm đủ mọi cách để chuyển đến ở cùng bọn tớ, nếu cậu vì Ngải Mễ thì tớ khuyên cậu nên sớm từ bỏ ý định này đi.”
“Thật là lạ, cậu là gì của Ngải Mễ, cậu có tư cách gì để nói? Người ta là bạn trai cũ của Ngải Mễ còn không phát biểu gì nữa là.”
Đột nhiên tài xế ho một tiếng, ba người mới sực nhớ ra đang ngồi trên xe, và thế là cùng im lặng không nói gì nữa. Đường Mộc vẫn đang thắc mắc trong lòng, mình và Ngải Mễ mới chia tay nhau mấy ngày, tại sao Lý Tuấn Ninh lại biết nhỉ.
Đợi đến khi chúng xuống xe, Lý Tuấn Ninh mới nói: “Tớ luôn biết chuyện của Ngải Mễ”. Cậu ta nhìn Aaron bằng ánh mắt thách thức.
Đường Mộc đứng ở bên kéo Aaron lại, cậu thực sự sợ Aaron nổi nóng lại đánh nhau với Lý Tuấn Ninh. Dù gì thì họ cũng là bạn thân của nhau hồi còn nhỏ.
“Thôi, tớ đi thu dọn đồ đạc rồi sẽ quay lại ngay.” Nhìn vẻ bực dọc của Aaron, Lý Tuấn Ninh tỏ ra rất đắc ý.
Đợi đến khi Lý Tuấn Ninh đi rồi, Aaron liền trút giận lên đầu Đường Mộc: “Tại sao cậu lại đồng ý hả?”.
“Phần vì mẹ cậu, phần vì cậu ta là bạn thân nhất của cậu hồi nhỏ, tớ từ chối được sao, nếu không về nhà mẹ cậu sẽ ăn nói thế nào với ba tớ?”
“Tớ thấy không phải vì điều đó mà cậu đồng ý.” Aaron nhằm trúng tim đen của Đường Mộc.
“Có phải vì cãi nhau với Lý Tuấn Ninh mà cậu giận cá chém thớt hay không?” sắp bị Aaron vạch trúng tim đen, Đường Mộc cũng tỏ ra luống cuống.
Aaron không nói gì, lên tầng, đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa, đúng lúc Ngải Mễ mở cửa ra, cô đứng trên tầng đã nhìn thấy họ rồi. Cô mím môi nhìn hai người từ đầu đến chân một lượt rồi đùa: “Sao vậy, hai vợ chồng cãi nhau à?”.
Câu đùa này không hiệu quả, cả hai đều không cười, thậm chí Aaron còn cự nự với Ngải Mễ: “Chuyện gì cậu cũng kể với Lý Tuấn Ninh được à?”.
“Cậu ấy hỏi nên tớ đã kể với cậu ấy, hơn nữa, tớ cũng cảm thấy những chuyện này chẳng có gì đáng xấu hổ cả.”
Hôm nay Aaron rất thất thường, một người từ trước đến nay vốn rất bình tĩnh như cậu cũng không bình tĩnh nữa, cậu đi vào trong, quay đầu lại lạnh lùng nói với Ngải Mễ: “Lý Tuấn Ninh chuẩn bị chuyển đến đây ở đấy, cậu tha hồ mà có thời gian nói những chuyện không đáng xấu hổ với cậu ta”.

To be continued
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

30#
 Tác giả| Đăng lúc 10-6-2013 21:29:15 | Chỉ xem của tác giả
Chương 8: Lá thư của Thu Điền

Thư Đường Mộc gửi cho Thu Điền

Thu Điền, anh không tốt! Rất không tốt! Thực sự không tốt!
Viết thư thì viết thư, tại sao anh lại còn viết trên phong bì rằng: Tặng người em trai thân yêu Đường Mộc của tôi? Anh ạ, một sẽ lá thư viết hồi sau này, đã bị một kẻ xấu là Lý Tuấn Ninh của trường em lấy mất, mọi bí mật của em đều bị hắn ta biết hết. Vì kẻ xấu này thích Ngải Mễ, chính vì thế hắn đã mang thư đến cho Ngải Mễ đọc, và thế là mọi việc đã hai năm rõ mười rồi. Sự thật đã bị bại lộ!
Anh ạ, em thực sự thích cảm giác khi được nói thật, đặc biệt là khi dùng những lời nói thật để kết thúc một lời nói dối lớn. Em cảm thấy mình như được tắm một lần nước ấm, giội sạch được mọi cái bẩn trên người đi. Cảm giác này thật sự rất dễ chịu. Anh ạ, anh không biết Ngải Mễ một cô gái tuyệt vời biết bao đâu, sau khi biết được thật cô ấy không hận sự lừa dối của em, mà ngược lại, cô ấy còn chúc phúc em rất thật lòng, mong em tìm được hạnh phúc riêng của mình.
Anh ạ, em cũng đạ đi gặp mẹ kế rồi, chắc là cô ấy cũng là mội người phụ nữ tốt, sở dĩ em dành chút mực để nói về cô ấy, không phải là vì em cảm thấy cô ấy đức hạnh thế nào. Mà là anh ạ, em muốn nói về một người với anh, ái chà, vừa nhắc đến người này, em không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Cậu ấy, trước hết là con trai của mẹ kế em. Một điều vô cùng thần kỳ là, cậu ấy lại là người bạn thanh mai trúc mã với Ngải Mễ. Đây là điều mà ngay từ đầu em đã biết, sau đó dần dần hiểu được nhiều hơn, cậu ấy lại là anh ruột của Nqải Mễ. Chuyện này lát nữa em sẽ kể cụ thể cho anh nghe. À, em đã quên nói với anh rằng, tên cậu ấy là Aaron. Có phải là một cái tên rất hay đúng không, em sẽ không để tâm nếu trong tiểu thuyết của anh cũng có một nhân vật có cái tên như thế. Em nghĩ, như thế, tiểu thuyết của anh sẽ trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Nhưng em cảm thấy anh sẽ viết một tiểu thuyết đau đớn đúng không?
Nói đến những việc tới đây, em buộc phải nói về chuyện của Aaron và Ngải Mễ, mặc dù họ là anh em nhưng Ngải Mễ lại không biết chuyện này, còn Aaron lại vẫn đang giấu kín sự thật, vì Ngải Mễ vừa chào đời đã bị cha mẹ đem cho người khác nuôi. Từ nhỏ họ đã lớn lên cùng nhau, Ngải Mễ rất thích Aaron, em nghĩ tình cảm này có lẽ chỉ có anh mới hiểu được. Theo như em đánh giá, tình cảm này có thể sánh với tình cảm mà anh dành cho Kiệt Tây, em nói như vậy anh cũng đừng giận nhé, bởi em cảm thấy thực sự Ngãi Mễ rất thích Aaron. Nhưng vì họ là anh em ruột nên họ không thể đến được với nhau. Từ chối người ta thì cứ việc từ chối, đằng này anh chàng Aaron kỳ quặc ta lại viện ra môt lý do ngớ ngẩn nhất thế qian, cậu ta nói với Ngải Mễ rằng: Tớ không thích cạu, không phải vì cậu không ra gì mà vì tớ chỉ thích con trai.
Cô ấy đã lén tìm đến em, nói với em rằng Aaron thích con trai, mặc dù cô gái ngây thơ này thích Aaron biết bao, nhưng cô ấy vẫn một mực tin vào lời nói dối của Aaron. Vì cô ấy biết em cũng thích con trai liền mong chúng em đến được với nhau, cô ấy nói rằng, vì cô ấy biết tụi em đều là người tốt, vì tụi em đều rất xuất sắc, nếu tụi em đến được với nhau và được hạnh phúc thì đây sẽ là kết cục tuyệt vời nhất của câu chuyện này. Đồng thời, Aaron cũng đã tìm đến em, cậu ấy cũng muốn em và cậu ấy đến với nhau, cậu ấy muốn em tăng thêm trọng lượng cho lời nói dối của cậu ấy, nhưng cậu ấy nói dối, xuất phát điểm cũng là vì em gái mình. Anh ạ, thế gian có rất nhiều chuyện, người này muốn anh đi về phía Đông, một người khác lại muốn anh đi về phía Tây, anh rất khó lựa chọn. Nhưng trong chuyện này, hai người đó đều muốn em đi về một phía nên em không thể từ chối.
Một nguyên nhân quan trọnq nhất đồng thời cũng là điều mà cả hai người đó đều chưa biết, đó là em đã thực sự thích Aaron anh ạ. Em còn nhớ trước đây trong thư anh đã nói rằng, chỉ cần trái tim em đã chuẩn bị sẵn sàng, tình yêu đó sẽ một nắng hai sương, vượt qua những bụi gai dày đặc, trèo đèo lội suối và đến bên em.
Tuy nhiên hiện nay, trái tim em vẫn chưa có sự chuẩn bi đầy đủ, nhưng người đó đã một nắng hai sương, vượt qua bụi gai dày đặc, trèo đèo lội suối và đến bên em rồi.
Anh ạ, em thực sự rất lẻ loi, rất lẻ loi, trước mặt cậu ấy mỗi động tác, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi lời nói, em đều cảm thấy mình làm không tốt, em chỉ muốn chuyện gì cũng viết thư hỏi anh, em thật là vô dụng.
Đêm hôm đó, Ngải Mễ giả vờ say rượu, cô ấy còn giấu cả chìa khóa phòng mình đi, tóm lại là đêm hôm đó em đã ngủ với Aaron, rất lâu, rất lâu, tụi em đều không ngủ được. Sau đó tụi em đã nói chuyện với nhau, cảm giác này thật là kỳ diệu, Aaron đã cho em biết được sự thật nhiều chuyện mà em còn đang đoán già đoán non. Hóa ra không phải là Aaron thích con trai thật, cậu ấy muốn em đóng kịch cùng cậu ấy, em cũng đã đồng ý. Em chỉ xin cậu ấy rằng, tớ có thể đáp ứng yêu cầu mà cậu đưa ra, nhưng đêm nay cậu phải ôm tớ ngủ. Anh ạ, có lẽ đây là chuyện dũng cảm nhất mà em đã làm trong kiếp này, nghe thì có vẻ rất đáng xấu hổ, nhưng em mặc kệ, em đã nói ra rồi. Anh đoán kết quả sẽ thế nào? Aaron đã đồng ý.
Anh ạ, trước đây em đều cảm thấy hạnh phúc là một cái gì đó rất mù mịt, mù mịt, nhưng đêm hôm đó, Aaron thần kỳ đã biến hạnh phúc thành cái có thể sờ bằng tay, nhìn bằng mắt. Hạnh phúc là gì ? Đó chính là khi tai em áp sát vào lồng ngực cậu ấy, lắng nghe trái tim cậu ấy đập, điều này giống như lúc em còn rất nhỏ, về quê bà nội ngủ trưa, nghe thấy nước suối sau nhà đập vào vách đá, âm thanh đó, khiến em cảm thấy yên lòng. Cậu ấy chỉ đồng ý ôm em, nhưng em đã lén nắm tay cậu ấy, ôm là một cảm giác ấm áp, còn nắm tay lại đem lại cảm giác rực cháy, em nắm tay cậu ấy, thực sự không muốn buông ra, cho dù là chĩa súng vào đầu, em cũng không chịu buông tay. Anh ạ, đêm hôm dó em đã không chợp mắt được giây nào, em sợ chợp mắt một giây sẽ lãng phí một giây, hay nói cách khác, nếu em ngủ thiếp đi, tỉnh dậy chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình, chắc chắn em sẽ tùng xẻo mình ra thành hàng nghìn mảnh. Thực sự là em hạnh phúc hơn Ngải Mễ nhiều, cô ấy cũng thích Aaron, nhưng cô ấy lại không được hạnh phúc như em.
Niềm hạnh phúc mà em có được đã khiến em cảm thấy sợ hãi, vì quá hạnh phúc nên trong đầu em đã nảy ra một suy nghĩ rất ngớ ngẩn rằng, ông trời ban cho em niềm hạnh phúc lớn lao như vậy, có phải tiếp theo đây sẽ giáng xuống đầu em một nỗi đau vô cùng lớn hay không, hoặc là ông trời cũng không giáng nỗi đau xuống đầu em, chỉ cần ông ấy cướp niềm hạnh phúc này đi, cũng đồng nghĩa với việc hủy diệt em rồi. Đêm hôm sau, Aaron vẫn về phòng mình, em nằm trong phòng, không làm được việc gì cả, đứng ngồi không yên, em ra sức nhớ lại đêm hôm trước, hồi ức rất hanh phúc, em chỉ muốn khóc thật to, nhưng lại không khóc được, em chỉ sợ em vừa bật khóc, những hồi ức này sẽ hiến thành nước mắt và trôi đi mắt, em thực sự không muốn để mất.
Đêm hôm đó em đã tự ôm mình ngủ, cứ mười phút em lại tỉnh giấc một lần, mỗi lần tỉnh giấc là lại tìm Aaron trên giường, nhưng không tìm thấy cậu ấy, cậu ấy trốn đi rồi, em tìm khắp phòng mà không thấy cậu ấy.
Sau đó cậu ấy đứng trước cửa phòng nói chuyện với Ngải Mễ, em mới chợt bừng tỉnh, Aaron không có ở trong phòng. Em nhớ cậu ấy biết bao, cậu ấu ngủ ngay sát phòng em, nhưng em lại không được ôm cậu ấy. Cảm giác này vô cùng tồi tệ.
Anh Thu Điền, em thực sự không viết tiếp được nữa.
Em mong moi chuyện của anh đều tốt đẹp.
Đường Mộc.


P/s: Chúng ta lại tiếp tục với màn thư qua tin lại của 2 anh em Đường Mộc và Thu Điền
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách