|
"Mình không hẹn hò với Nhược Bạch sư huynh!"
"Ha ha, được rồi, được rồi, lừa cậu đấy, xem cậu cuống lên kìa." Hiểu Huỳnh cười sặc sụa, nói tiếp: "Được rồi, mình nói với Sơ Nguyên sư huynh là cậu đi làm thêm chưa về".
"Ờ!"
Bách Thảo thở phào một hơi.
"Sau đó, Sơ Nguyên sư huynh lại hỏi..." Hiểu Huỳnh ho mấy tiếng, bắt chước giọng Sơ nguyên, nhẹ như gió xuân: "Dạo này Bách Thảo có khỏe không?"
Bách Thảo nín thở.
"Mình nói là, 'Rất tốt, Bách Thảo rất khỏe, học cũng giỏi, thi đấu cũng tốt.' Tháng trước tham gia đấu giao hữu với thành phố bên cạnh, đoạt giải quán quân". Hiểu Huỳnh nhướn hàng lông mày, đắc ý nói. "Thế nào, trả lời như thế đủ ý tứ chưa, tháng nào đến kỳ cậu cũng đau bụng muốn chết, mình đều không mách Sơ Nguyên sư huynh đấy."
"Hiểu Huỳnh!"
Bách Thảo đỏ mặt.
"Hơn nữa, mình đã nói với anh ấy là cậu thi lên đai đen rồi, hi hi, Sơ Nguyên sư huynh bảo chuyển đến cậu trả lời chúc mừng của anh ấy. Mình đã chuyển xong!"
Nói chuyện một lúc, Hiểu Huỳnh tiếp tục say sưa đọc truyện tranh. Ngồi trên ghế, Bách Thảo bỗng bần thần, nếu về sớm một chút, có khi cô lại được nghe giọng nói của Sơ Nguyên sư huynh rồi.
Bách Thảo lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện đó, đứng dậy chuẩn bị sách vở cho ngày mai cho vào cặp rồi vào nhà tắm, làm vệ sinh buổi tối.
"Phích nước ở bên dưới, lấy nước nóng mà dùng."
Tiếng Hiểu Huỳnh vọng lại từ phía sau, Bách Thảo ngây người, ngoái nhìn.
"Đại nhân Nhược Bạch sư huynh đã dặn, bảo mình để mắt tới cậu, mấy ngày này làm việc gì cũng không được dùng nước lạnh. Phích nước nóng đó mình đích thân đi lấy cho cậu đấy, không cần cảm tạ đâu".
Hiểu Huỳnh ngẩng đầu khỏi cuốn truyện, nói tiếp:
"Vì thế, nói hai người yêu nhau cậu còn cố cãi. Tối qua là ngày đầu tiên của cậu, lúc cậu, lúc tập mặt cậu trắng nhợt, mồ hôi vã ra, Nhược Bạch sư huynh đến hỏi mình, có phải cậu ốm không. Mình bảo, ngày đầu tiên của kỳ, bao giờ cậu cũng đau dữ dội, lần thi đấu trước, cũng do vào đúng ngày đó mà bị mất oan hai điểm, suýt thua. Vậy là, Nhược Bạch sư huynh mang đường đỏ đến, bảo nhất định phải giúp cậu bồi dưỡng. Nhược bạch chăm sóc cậu như cậy, cậu còn đánh lừa mình, không chịu nhận, thật không coi mình là bạn rồi, hu hu."
"Không, không phải thật mà."
Bách thảo pha nước ấm vào bồn rồi dùng khăn ấm, áp lên mặt một lát, cảm thấy mệt mỏi cả ngày từ từ tiêu tan. Xong xuôi, quay trở lại bàn học, cô nhìn thấy túi đường đỏ trên đó.
Nước đường đỏ trong cốc bốc lên bàn hơi vấn vít, do dự một lát, cô nói: " Nhược Bạch sư huynh muốn mình chuẩn bị sức khỏe thật tốt... để tham dự Cup Taekwondo thế giới lần này". |
|