|
Quá muộn rồi.
Với trình độ y học trong nước, họ bó tay trước căn bệnh của cô, nhất là cô đang trong tình trạng mang thai tháng thứ sáu, trừ phi ra nước ngoài có thể còn hy vọng. Ở Mỹ có hai bệnh viện nổi tiếng từng nghiên cứu về căn bệnh này và có tiến triển khả quan, nhưng kinh phí điều trị ở Mỹ rất cao, đối với ông là điều không thể.
…
"... Hướng Nam, tóc anh đã có sợi bạc này." Buổi tối, dưới gốc mai, cô nằm trong lòng ông, bàn tay yếu đuối vuốt tóc ông, tay cô lạnh ngắt nhưng hơi thở vẫn dịu dàng ấm áp như hương mai. "Hướng Nam, đừng lo cho em, đừng vay tiền nữa, đừng liên hệ với bệnh viện nước ngoài nữa, được không... Em không chết được đâu... em muốn thấy anh tham gia Cup thế giới... muốn thấy anh trở thành vô địch thế giới... Anh hãy chăm chỉ luyện tập... cuộc thi sắp đến rồi..."
Anh ôm cô thật chặt.
Vùi mặt vào tóc cô.
"Hướng Nam... trong lòng em, anh là vị anh hùng... hãy tham gia cuộc thi đó., em mong mọi người trong thiên hạ đều biết anh là vị anh hùng chân chính..." Nằm trong lòng ông, ngoài cái bụng nhô cao, người cô chỉ toàn xương. Ông xiết cô vào lòng thật chặt.
Vào lúc gần tuyệt vọng, một tổ chức xã hội đen trước đây luôn không ưa ông đã cho ông một tia hy vọng duy nhất.
…
"Tất cả các đại gia đều đặt cửa Kim Nhất Sơn của Hàn Quốc, không có ai đặt vào anh", gã trùm xã hội đen với vẻ lịch thiệp bất ngờ, vỗ vai ông nói, "cho nên, tôi đặt tất cả tiền bạc vào anh, chỉ cần anh đoạt chức vô địch, mọi thủ tục và kinh phí điều trị cho vợ anh ở nưóc ngoài tôi bao hết! Nhưng nếu anh thua, làm tôi mất không số tiền lớn như vậy thì đừng trách tôi tuyệt tình! Làm ăn là thế người anh em nên hiểu cho tôi, đúng không?".
…
Ông luyện tập trở lại, ngày ngày mãi miết nhưngkhông ở bãi tập như trước mà ở bệnh viện. Cô rất vui, chỉ cần cảm thấy khá lên chút ít, là ra nằm trên ghế băng dướigốc mai đặt tay lên bụng, mỉm cười nhìn, xem ông tập. Thời gian vùn vụt trôi.
Ông không nói với cô cuộc giao dịch với trùm xã hội đen.
Ông hy vọng cô không bao giờ biết.
Chỉ cần cứu được cô, chỉ cần cô có thể sống, những việc trước đây tưởng chừng không bao giờ có thể làm, ông đều sẽ làm.
…
Một ngày trước hôm khai mạc Cup thế giới, cô vẫn hôn mê trong bệnh viện.
Nhìn những tấm đệm đấu được đèn chiếu sáng nhức mắt giữa nhà thi đấu, ông hiểu mình chỉ có thể chiến thắng, chỉ có chiến thắng, vợ ông mới có cơ hội sống.
Trong tiếng hoan hô của hàng vạn công chúng, Kim Nhất Sơn người Hàn ra sân như một vị anh hùng.
"Uống cái này, nó sẽ giúp anh chiến thắng."
Gã trùm xã hội đen nói nhỏ rồi đưa cho ông hộp đồ uống.
Chuyện xưa ùa về rõ mồn một, vậy mà thoắt cái đã ngần ấy năm. Nếu biết sự việc tiến diễn đến nước này, nếutất cả có thể quay trớ lại…
Dưới góc mai, tiếng ho của ông như xé ruột, như sắpthổ ra máu.
Khúc Hướng Nam từ từ nhắm mắt.
Ông đã tưởng cùng với thời gian, những chuyện của mười bảy năm trước sẽ không ai còn nhớ, nhưng cú điện thoại trưa nay khiến mọi thứ lại quay về. Dường như cô ấy vẫn nằm trên ghế băng dưới gốc mai, vẫn dáng yểu điệu như đại tiểu thư, nũng nịu vẫy tay với ông, ra hiệu cho ông tạm nghỉ đến nói chuyện với mình.
Ho dữ dội, những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mép. Chỉ có điều…
Bách Thảo, sư phụ làm con thất vọng rồi...
Ven hồ, Bách Thảo cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn Sơ Nguyên, cổ họng nghẹn đắng. Bao nhiêu năm nay, cô luôn tin sư phụ, tin sư phụ vô tội, tin sư phụ bị oan, cô vẫn giữ vững niềm tin đó.
Cho nên, khi nghe chính miệng ông thừa nhận đã làm chuyện đó, ngực cô như vỡ toác, kinh hải, đau đớn, hoảng loạn, không biết làm sao.
Nhưng…
…
Đứng trên cái thang nhỏ trước tủ thuốc, cha cô nói: "... Tiểu Thảo, nhìn người phải nhìn cái tâm, đừng nhìn bằngmắt hoặc bằng tai, hiểu không?".
…
“…”
Cổ họng khô đắng, cố hít thở, một âm thanh khàn khàn lọt ra.
"Đúng, em hiểu sư phụ."
"Dù Kim Nhất Sơn nói gì, dù Quang Nhã nói gì, dù chính miệng sư phụ nói ra, em... em cũng không tin, không tinn sư phụ phản bội tinh thần Taekwondo, sư phụ tuyệt đối không làm chuyện đó!"
Theo sư phụ ngần ấy năm, phẩm hạnh của ông, không ai rõ hơn cô. Cô tin sư phụ, cho dù…
Cho dù lời sư phụ cũng không làm cô dao động!
"Quả là cô bé bướng bỉnh." Nhìn cô, đáy mắt Sơ Nguyên có một điểm rất sâu rồi anh cười, xoa đầu cô: "Vậy còn gì để nói? Nếu lặp lại, em vẫn lựa chọn như thế, bất luận thế nào em cũng tuyệt đối tin tưởng sư phụ... vậy hãy nghe theo tiếng nói trái tim mình".
"Nhưng...", cô cắn môi.
"Trên thế giới này, không có đúng sai tuyệt đối, chỉ cần em cảm thấy đúng, cảm thấy chính đáng thì hãy làmtheo. Có điều…" Lại nhét đôi đũa vào tay, đặt hộp cơm lênđầu gối cô, giọng anh nhẹ nhàng: "Trước hết hãy ăn đã, ăn no mới có sức, mới làm được việc mình muốn, đúng không? Mau ăn đi, nguội hết rồi".
Cô bối rối cúi đầu.
Bách Thảo ăn mấy miếng, thấy mình quả rất đói, trong ăn có rau cải đắng màu đỏ, rất ngọt. Cúi đầu ăn, trong lòng vẫn bất an, cô do dự nhìn Sơ Nguyên.
"Nhược Bạch sư huynh... vẫn rất giận... đúng không?"
Nhược Bạch sư huynh mặt lạnh tanh, không nói một câu với cô, thậm chí cũng không nhìn...
"Khi anh lấy cơm giúp em, chính Nhược Bạch đã lấy thêm cải đắng cho em." Món cải đắng cô đã ăn gần hết. |
|