Chapter 1: Mùa cũ
Một chủ nhật đầu tháng Tám… Nắng nhẹ… Không hề mưa.
Tôi tận dụng ngày nghỉ hiếm hoi của mình để đi nghỉ mát. Son Naeun, vợ sắp cưới của tôi không đi cùng hôm nay. Đó là ý của Naeun. Cô ấy cho phép tôi có một ngày riêng.
Chỉ ngày hôm nay, tôi sẽ là Kim Myungsoo của ngày trước.
Sau hàng giờ đồng hồ ê ẩm cả người trên tàu điện ngầm, cuối cùng tôi cũng về lại nơi ấy.
Nơi ấy, chính là thành phố Gwangju nhỏ bé, thân thương, nơi tôi đã lớn lên.
Và nó cũng là nơi tôi đã biết cảm giác lần đầu yêu là như thế nào.
Mọi thứ không thay đổi nhiều. Chỉ có con đường từ trạm tàu điện ngầm về lại khu phố nơi tôi sống là được sửa sang lại đẹp hơn. Còn lại, mọi thứ, từng ngôi nhà, từng cột đèn, từng cái cây, vẫn vẹn nguyên như mười năm trước.
Phía cuối đoạn đường này là nơi tôi nhớ nhất.
Tôi, cậu học sinh 17 tuổi Kim Myungsoo, là một người hoàn toàn cô lập. Tôi đã trải qua cảm giác bị tách biệt với các bạn ở trường từ khi vừa vào mẫu giáo. Cũng đúng, một thằng con trai không có bố, hoặc chính xác hơn là chẳng biết bố nó là ai, mẹ thì kiếm sống qua ngày bằng nghề gái gọi, tôi chẳng ngạc nhiên lắm khi tôi lại trở nên thế này.
Cuộc sống của Myungsoo này vốn dĩ đã bình yên đến mức câm lặng, và tôi chưa bao giờ đòi hỏi gì ở người khác cả.
Tôi thường dừng chân ở đầu cuối con đường trong một ngày gió nhẹ không mưa. Những khóm hoa nhỏ xíu, li ti giữa bụi cỏ dại thực sự khiến tôi không thể bước đi tiếp.
Tôi cúi người xuống để nhìn rõ hơn. Những cánh hoa mỏng, xanh màu nước biển sâu, thực sự nổi bật lên trên nền xanh úa của cỏ bụi nơi đây.
‘Cậu biết đó là hoa gì không?’
Tôi giật bắn mình vì một giọng nói từ sau lưng mình. Quay đầu lại, tôi nhận ra ngay người đó, không ai khác, là lớp trưởng lớp tôi, Bae Sueji.
‘Hoa gì vậy?’ Tôi hỏi lại một cách máy móc.
‘Forget me not.’
‘Forget me not? Đừng quên tôi?’
‘Hoa lưu ly đó.’ Sueji bật cười, có lẽ vì sự khù khờ của tôi trong lĩnh vực hoa cỏ này.
Rồi cô ấy lại gần, cúi người xuống ngang với tôi.
‘Tớ trồng đó. Đẹp chứ?’ Sueji khoe, nở một nụ cười rạng rỡ.
‘Đẹp.’ Tôi đáp.
Cô ấy lại cười, có vẻ thích thú với câu trả lời của tôi.
‘Trời bắt đầu lạnh rồi, hoa sẽ chết mất.’ Tôi nói, mắt vẫn nhìn những cánh hoa.
‘Tớ sẽ không để nó chết đâu. Và nó cũng sẽ không tự chết đơn giản như thế.’
‘Wae?’
‘Cậu biết hoa lưu ly tượng trưng cho gì không?’
Tôi lắc đầu.
‘Tình yêu bất diệt.’
Hoa lưu ly – tình yêu bất diệt. Hay thật!
Đó có lẽ là điều đẹp đẽ đầu tiên trên đời mà tôi được biết đến.
Mất khoảng mười phút để tôi đi bộ đến trường trung học Moonhwa, nơi đã chứng kiến tôi trưởng thành. Trường vẫn chưa được xây lại trong từng ấy năm, và mọi kí ức vẫn còn trong trẻo như ngày xưa.
Tôi một mình đi dọc dãy hành lang vắng. Sàn gỗ, tủ để giày, những cánh cửa cũ kĩ, những bảng lớp đã bám bụi,… không có gì là thay đổi, kể cả tôi.
Tôi đẩy nhẹ cánh cửa bước vào phòng học của mình khi trước. Bàn cuối cùng, ở dãy trong cùng, sâu tận cùng của lớp học, đó là chỗ ngồi của tôi.
‘Yah Myungsoo!’ Sueji đánh mạnh lên lưng tôi, kéo tôi dậy ra khỏi giấc ngủ ngày của một thằng lười học.
‘Mwoya?’ Tôi cau có nhìn cô ấy.
‘Tháng vừa rồi cậu nghỉ học nhiều quá đấy. Điểm số cũng thấp nữa.’ Cô ấy cằn nhằn.
‘Mặc tớ.’ Tôi buông thõng câu đáp rồi lại gục mặt xuống bàn ngủ tiếp.
‘Cậu cứ thế này sao? Nếu cứ như vậy, thì đến cả cái bằng tốt nghiệp trung học cậu cũng không có được đâu!’
‘Mặc tớ.’
‘Myungsoo!’ Cô ấy kéo tôi dậy khỏi mặt bàn, lại tiếp tục la ó phiền hà.
‘Tớ không thích học! Được chưa?’ Tôi cũng cao giọng với Sueji.
‘Cậu chưa học, sao biết mình không thích?’
‘Tớ đã không học nhiều từ bé rồi. Bây giờ có bắt cũng không tiếp thu nổi đâu.’
‘Đừng lo. Lớp trưởng Bae đây sẽ phụ đạo cho cậu.’
‘Mwo? Phụ đạo?’ Tôi cười khẩy.
‘Tan học mà cậu về trước là chết với tớ!’ Sueji vỗ bộp quyển sách lên đầu tôi rồi bước ra khỏi lớp.
Tôi bước đến bàn của cô ấy, chỗ ngồi đầu tiên, của dãy chính giữa lớp, nơi mà tôi nghĩ thật sự là địa ngục trong những giờ học.
Tay tôi lăn nhẹ lên mặt bàn, rồi dừng lại ở một vết khắc.
LỚP TRƯỞNG NGỐC.
Tôi phì cười. Đây là tác phẩm của tôi đây mà.
Tôi không thể chịu nổi kiểu dạy học chán đến chết của Sueji. Cô ấy vẫn thao thao cầm quyển sách đọc những dòng vô nghĩa, còn tôi thì bận… phá phách.
‘Tớ nói cậu có nghe không vậy?’ Sueji vỗ quyển sách lên đầu tôi như cô ấy vẫn thường làm.
‘Không.’
‘Thật là đầu đất mà! Tớ đang thực sự muốn giúp cậu đấy.’ Sueji cáu lên với tôi.
‘Arasso arasso! Cậu giảng tiếp đi. Tớ nghe đây.’
‘Nhưng mà Myungsoo này.’ Thay vì tiếp tục giảng bài, cô ấy đột nhiên đổi giọng.
‘Wae?’
‘Tại sao cậu lại ghét học như thế?’
‘Tớ không thấy nó có ích lợi gì cả.’ Tôi nhún vai.
‘Tại sao?’
‘Mẹ tớ này, đến bây giờ bảng Hangul còn đọc chưa trôi nhưng vẫn kiếm ra nhiều tiền đấy thôi.’
‘Mẹ cậu làm nghề gì thế?’
‘Gái gọi.’
Sueji đứng hình và khuôn mặt cô ấy như bất động trong mấy giây trước khi tôi bật cười vì điệu bộ đó quá buồn cười.
‘Cậu sao vậy? Lần đầu gặp con trai của một người phụ nữ bán thân sao?’ Tôi vẫn thấy khuôn mặt của lớp trưởng thực sự rất đáng cười.
‘À… không có gì.’ Cô ấy chối, có lẽ Sueji nghĩ điều đó có thể khiến tôi tổn thương. ‘Dù gì thì mẹ cậu cũng nên làm nghề khác. Tớ nghĩ thế.’
‘Tại sao? Nghề cũ đang làm tốt mà.’
‘Vì điều đó sẽ có lỗi với bố cậu lắm.’
‘Haha.’ Tôi phá lên cười. ‘Vậy thì khỏi lo rồi. Tưởng gì chứ, nếu cậu không biết thì thực ra, tớ còn chẳng biết gì về bố tớ, ngoại trừ việc đó là một gã khách cũ của mẹ tớ.’
Cô ấy lại trắng toát mặt ra một lần nữa. Cứ nhìn vào ánh mắt ngây ngô kia cũng đủ hiểu cô bé này trong sáng đến thế nào.
‘Sao thế? Không dạy nữa à?’
‘Ừm… hôm nay dừng ở đây thôi. Mai học tiếp nhé.’ Sueji như vừa được kéo ra khỏi một giấc mơ vậy. Trông cô ấy như mất hồn.
‘Mai lại học sao?’ Tôi thở dài.
‘Từ đây đến hết năm học luôn! Đến khi nào cậu không bét lớp nữa!’
‘Đáng ghét!’
‘Về thôi. Cậu đưa tớ về tận nhà đấy. Trời tối rồi.’ Sueji khoác cặp lên lưng rồi kéo tay tôi đi. Cô ấy dễ thân đến thế sao?
Tôi bước ra khỏi lớp và lại tiếp tục bước chầm chậm lên từng tấm gỗ mòn. Những bước chân của tôi nhẹ đến mức không thể nghe thấy gì, hoặc tai tôi đang tràn ngập bởi âm thanh của gió.
Nắng. Tôi cảm nhận được mùi vị của nó. Hương nắng, chính là mùi của Sueji, mùi hương tôi chỉ tìm thấy được ở duy nhất cô ấy.
Sueji bước cạnh tôi trong một buổi chiều tan học. Tôi cũng không ngờ chúng tôi lại trở thành bạn thân nhanh như thế. Mặc kệ những lời ra tiếng vào của bọn cùng trường và cả đám con trai hâm mộ cô ấy, Sueji vẫn thân thiết và bên cạnh tôi.
Cô ấy nhún nhảy với que kem, trông như một con sóc nhỏ vậy. Còn tôi, vẫn lầm lì như thằng tự kỉ, thỉnh thoảng ánh mắt tôi đảo qua khuôn mặt và đôi mắt hình trăng lưỡi liềm của Sueji. Cô ấy thực sự như một thiên thần mỗi khi nở nụ cười.
‘Myunggie!’ Sueji chạy trước và gọi tôi ở đằng sau.
‘Đừng có gọi tớ như thế, đồ ngốc!’
‘Tớ thích thế đấy! Myunggie! Myunggie!’
‘Kệ cậu!’ Tôi bật cười vì cô ấy thật trẻ con.
‘Myunggie-ah.’ Sueji bước chậm lại để chờ tôi đi cùng.
‘Sao?’
‘Nó thực sự làm cậu tổn thương lắm đúng không?’ Cô ấy bỗng dưng nhẹ giọng hẳn.
‘Nó?’
‘Quá khứ.’
‘Cũng không hẳn.’ Tôi nhún vai, cố tỏ ra thản nhiên.
Cô ấy đột nhiên không nói gì, mặc dù tôi cứ tưởng rằng Sueji nhất định sẽ không để yên khi chưa cạy được miệng tôi ra.
Rồi… một cách thật tự nhiên, bàn tay của cô ấy nắm chặt lấy tay tôi, se lại những kẽ tay lạnh buốt.
‘Tớ quên đem găng tay rồi. Cậu sưởi ấm cho tớ nhé.’ Sueji nhìn tôi với đôi mắt cười.
Thật buồn cười khi Sueji bảo tôi sưởi ấm bàn tay cho cô ấy, bởi sự thật là, chính hơi ấm từ những ngón tay mềm mại kia đang làm tảng băng trong tôi tan chảy.
Hơn lúc nào hết, tôi cảm nhận được nét đẹp của một người con gái, nét đẹp mà tôi từng nghĩ chỉ có trong những câu chuyện cổ tích không có thật.
Tôi dừng chân ở trước cửa phòng giáo viên. Tôi bất giác nở một nụ cười rồi bật ra thành tiếng.
‘Ai quên đem sách tự giác đứng dậy đi.’ Cô Hwang, người đàn bà mà tôi chỉ có một nguyện vọng và đấm vào mặt bà ta một phát khi có cơ hội, gõ thước lên bàn rồi bắt đầu cái giọng chua lét đó.
Tôi đứng dậy như một thói quen. Thói quen? Haha, đúng vậy, làm gì có ngày nào tôi đi học mà đem đủ sách chứ, ngoại trừ những thứ Sueji bắt tôi phải mang theo.
‘Myungsoo sao? Cũng không lạ lắm. Còn ai không?’ Bà ta nhìn tôi khinh khỉnh. Ghét thật!
Tôi lững thững bước ra khỏi lớp chuẩn bị nhận hình phạt cho mình, vì vốn dĩ chẳng có ai bị phạt cùng tôi đâu. Cái lớp này chỉ toàn những đứa đầu to mắt cận thôi.
‘Em ạ.’
Một giọng thú tội lí nhí cất lên ở phía đầu lớp, phía xa tôi nhất. Nó quen thuộc đến mức tôi giật bắn mình khi nghe thấy.
‘Lớp trưởng sao?!’ Cô Hwang trắng mặt.
‘Neh…’ Sueji cúi mặt xuống, rồi ngượng ngùng bước ra khỏi lớp cùng tôi.
Hình phạt của cô Hwang vẫn không thay đổi: quỳ gối trong 2 tiếng đồng hồ trước cửa phòng giáo viên, nơi có nhiều người qua lại nhất. Bà ta không có óc sáng tạo đến mức dùng đi dùng lại trò này hay sao?
Nét mặt tôi vẫn không có gì thay đổi, còn Sueji thì hình như phát khóc đến nơi rồi. Mắt cô ấy ướt đẫm, đỏ hoe như hai trái cherry vậy.
‘Khóc gì chứ? Cậu làm tớ có cảm giác như vừa bắt nạt cậu xong vậy.’
‘Xấu hổ chết đi được.’
‘Mà tại sao hôm nay cậu lại quên được sách nhỉ. Có phải Bae Sueji không đấy?’
‘Tớ có đem.’ Cô ấy quệt vội hàng nước mũi, rồi mếu máo nói.
‘Mwo? Vậy tại sao…’
‘Tớ muốn biết được cảm giác quỳ gối 2 giờ đồng hồ như thế nào.’
‘Cậu bị ngốc à? Tại sao…’
‘Tớ muốn bước thử vào cuộc sống của cậu. Tớ luôn tò mò về điều đó.’ Sueji đã ngưng khóc, nước mũi cũng không chảy dàn dụa ra nữa.
‘Bước vào rồi, cậu thấy nó kinh khủng quá đúng không?’ Tôi cười, nụ cười rất đắng.
‘Ừ, rất rất rất kinh khủng!’
Tôi yên lặng.
‘Nhưng tớ không hề hối hận!’
Tôi quay sang nhìn Sueji.
‘Thật đấy, Myungsoo-ah! Tớ không thấy hối hận đâu. Mặc dù rất khó khăn, nhưng tớ không thấy hối tiếc khi ở đây cùng cậu.’
Đã bao giờ tôi nói rằng tôi rất yêu cô ấy chưa nhỉ?
Mùa cũ đã trôi qua đầy bí ẩn không rõ lí do
Thiết nghĩ, những ngày ấy tình yêu anh lớn đến đâu?
Ở một nơi nào đó, nơi mà chúng ta từng trưởng thành bên nhau
Anh quay đầu nhìn lại những ngày xưa, nhưng không thể chạm được vào.
|