Trong khi đó về phía Joo
- “Mọi chuyện giải quyết xong rồi phải không?” – Chansung hỏi Joo khi cô bước ra khỏi phòng làm việc của Nichkhun
- “Uhm…” – Joo gật đầu
- “Tâm trạng thoải mái hơn rồi chứ?” – Chansung bước theo sau Joo và tiếp tục hỏi
- “Uhm, thì cũng tốt hơn một chút… mà anh nghe lén hết rồi còn hỏi chi nữa…”
- “Anh lo cho bạn gái anh thôi, em có chuyện anh cũng đâu vui được… phải không?” – Chansung bước nhanh hơn về phía trước và đi nược lại nói với Joo
- “Anh chỉ giỏi cái miệng thôi… chứ có làm được gì nữa đâu…”
- “Vậy em muốn anh làm gì hả?”
- “Ai biết đâu, em không biết…” – Joo lắc đầu nói
- “Vậy… em lấy anh nha Joo” – Chansung đột nhiên quỳ xuống
- “Anh… anh… nè, đứng dậy đi, đang ở công ty đó…” – Joo hốt hoảng vừa nói vừa nhìn xung quanh xem có ai không
- “Em nói muốn anh làm thì giờ anh làm rồi nè, lấy anh nha…” – Chansung nắm lấy tay Joo và nói một lần nữa
- “Anh bị nhiễm tính của Junsu oppa hồi nào vậy hả? Bộ hồi nãy không nghe Fei eonni nói gì sao?”
- “Fei noona với Junsu hyeong thì khác, còn anh, đó giờ anh lịch sự chu đáo với em rồi, giờ cầu hôn mà theo mô tuýp lãng mạn nữa thì có gì đặc biệt đâu chứ…”
- “Đành là vậy… nhưng mà… cũng đâu cần sơ xài đến mức này chứ? Anh cầu hôn người ta mà chỉ nói miệng xuông thế thôi hả?” – Joo khoanh tay lại nói
- “Chứ giờ muốn sao đây?” – Chansung đứng dậy và hỏi Joo
- “Anh tự suy nghĩ đi... em đi tìm cách cho anh hai cầu hơn Fei eonni đây...” – Nhưng Joo lại không muốn trả lời anh và cứ thế mà chạy đi mất
- “Yah, em đi tìm cách cho người ta còn chuyện của mình em không lo à?”
- “Anh tự lo đi... ngốc à…”
------------------------------------------------
Mọi thứ anh đều dành cho em, em biết rõ em có thể nương tựa vào anh mà
Anh sẽ mãi ở bên cạnh em và em sẽ luôn là tình yêu duy nhất của anh
Anh có thể làm mọi thứ, tất cả những gì em muốn
Dù thế nào đi nữa thì anh vẫn mãi là người đàn ông của em
- “Em là người tình của tôi”
- “Á…” – Fany lại giật mình tỉnh giấc vì giấc mơ kia… không biết vì lý do gì mà dạo gần đây cô cứ mãi mơ thấy một giấc mơ… khi giật mình tỉnh dậy thì Fany lại chẳng thế nhớ trong giấc mơ mình đã thấy những gì ngoại trừ câu nói của một người đàn ông… Điều đó càng khiến cho Fany nghi ngờ hơn về lời nói của Taecyeon cũng như thân phận của anh… có thể anh chính là người trong giấc mơ đó… nhưng có một chút khác biệt… cách xưng hô và thái độ của anh không hề giống với người đàn ông kia chút nào cả…
Giờ đây Fany lại muốn gặp Taecyeon một lần nữa để có thể hiểu rõ hơn nhưng… sau lần ấy thì anh như mất tích khỏi cái thế giới này vậy… Phải làm sao thì mới có thể gặp lại anh chàng đó được đây?
Còn về phía Taecyeon, sau lần nói chuyện ấy với Fany này thì Taecyeon đã có thể xác định được rằng cô không phải là cố ý quên anh mà thật sự đã không còn nhớ anh là ai… có thể sau khi cô rời bỏ anh thì đã có chuyện gì đó xảy ra với cô…
Những ngày sau đó, Taec không đến tìm Fany vì anh đang đấu tranh tư tưởng với chính bản thân mình… thoạt đầu, Taec nghĩ rằng anh nên nhắc cho Fany nhớ về quá khứ hay không, những gì mà cả hai đã từng trải qua… thế nhưng… một dòng suy nghĩ trái chiều xuất hiện khiến anh phân vân bởi vì những kí ức trong quá khứ của cả hai vui thì ít mà buồn thì nhiều, toàn là anh làm cho cô đau khổ, nếu như khiến cô nhớ lại quá khứ đau buồn ấy thì có phải là quá tàn nhẫn hay không, trong khi cuộc sống hiện tại của cô đang rất vui vẻ và hạnh phúc…
Sau nhiều ngày suy nghĩ cuối cùng Taec cũng đã quyết định rằng anh sẽ không nhắc đến quá khứ với Fany nữa… từ ngày mai anh sẽ tiếp cận Fany như một người đàn ông xa lạ muốn theo đuổi cô, anh muốn tạo cho cô một kí ức mới tốt đẹp hơn… anh muốn cô chôn vùi đi quá khứ đau khổ ấy…và cùng anh bước vào một tương lai mới vui vẻ và hạnh phúc hơn
Sang ngày hôm sau, Taecyeon đã tìm và thuê hẵn một căn nhà để ở vì anh đã quyết định ở lại Newyork này lâu dài… Sau khi mua sắm và dọn hết đồ đạc vào nhà mới, Taecyeon bắt đầu kế hoạch của mình… kế hoạch theo đuổi Fany 1 lần nữa…
Một buổi sáng tại công ty Tiffany & Co
- “Fany à, cậu đang ở đâu vậy?” – Jessica hỏi Fany với giọng gấp gáp
- “Tớ hả? Tớ đến dưới công ty rồi nè, chờ chút lên ngay đây… Á…” – Fany bước xuống xe nhưng đột nhiên cô lại thất thanh la lên
- “Chuyện gì vậy?” – Jessica khi nghe tiếng hét của Fany cũng giật mình hỏi
- “Bản phát thảo mất tiêu rồi… không biết có phải tớ để nó ở nhà không nữa…” – Fany lục tung chiếc xe lên nhưng vẫn không thấy bản phác thảo
- “Không phải chứ? Lát tớ cần nó để họp đấy…”
- “Được rồi, tớ về nhà lấy cho cậu ngay đây… chờ tớ chút nhá”
- “Uhm, mà đi đường cần thận đó…”
- “Biết rồi biết rồi” – Fany vội quay trở vào trong xe để về nhà lấy bản phát thảo cho Jessica
Cạch…
Rồi đột nhiên cửa xe phía bên kia của Fany mở ra, một người đàn ông bước vào và ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh cô
- “Anh làm gì vậy?” – Fany giật mình hét lên khi nhận ra người đó là Taec
- “Cho anh quá gian một đoạn được không?” – Taec mỉm cười quay sang nói với Fany
- “Tôi với anh chỉ mới gặp nhau 2 lần thôi, hình như không thân lắm đâu… thế nên… làm sao cho anh quá gian được, anh xuống mau đi, tôi đang có chuyện gấp đấy, anh không xuống là tôi gọi bảo vệ đó…” – Bị Taecyeon làm cho giật mình cộng với việc cần về nhà gấp để lấy bản thảo nên Fany đã quên mất chuyện mình muốn hỏi Taec
- “Thích thì em cứ gọi” – Taec nói trong khi vẫn giữ nụ cười ấy
- “Anh gì đó ơi, làm ơn…” – Fany bực tức kéo kính xe xuống và gọi một người bảo vệ đứng gần đó
- “Vâng, xin hỏi có chuyện gì vậy?” – Người bảo vệ tiến lại gần xe và hỏi Fany
- “Anh có thể…”
- “Anh có thể cho tôi hỏi Công Viên Trung Tâm nằm ở đâu vậy?” – Fany chưa kịp nói hết câu thì Taecyeon đã cướp lấy lời nói của cô
- “Oh, ngài Hwang, ngài cũng ở đây sao?” – Người bảo vệ nhận ra Taecyeon nên mừng rỡ nói
- “Chào anh” – Taecyeon cũng nở nụ cười đáp trả lại mà không hề hay biết rằng Fany đang trố mắt ra nhìn anh một cách khó hiểu
- “Rất vui được gặp ngài, ngài hỏi Công Viên Trung Tâm phải không ạ, cứ đi thẳng qua hai cái ngã tư rồi quẹo sang bên trái, đi chừng 1Km là sẽ thấy nó thôi”
- “Được rồi… cám ơn anh…”
- “Vâng không có gì ạ” – Nói rồi anh chàng bảo vệ cũng trở về với vị trí làm việc của mình
- “Em nghe rõ rồi thì đi đi…” – Taecyeon huých nhẹ vào vai Fany khi cô cứ ngơ người ra nhìn anh
- “Anh… thật ra anh là ai vậy? Sao cả bảo vệ còn thân với anh hơn cả tôi thế?” – Fany thắc mắc hỏi
- “Em không cần quan tâm đâu… mà… bộ em không thấy gương mặt anh treo khắp nơi từ trong ra ngoài công ty em thế mà em không biết sao?” – Taec chỉ vào mặt mình nói
- “Mặt anh… treo… khắp nơi sao?” – Nghe Taecyeon nói, Fany vội nhìn sang tấm poster lớn nhất được treo phía trên cao của công ty cô, lúc này, Fany mới nhận ra người trong tấm poster ấy chính là Taecyeon… như thế… có nghĩ anh chính là người đại diện cho công ty của cô sao? – “Anh là người mẫu đại diện cho các dòng sản phẩm của Tiffany & Co hả?”
- “Anh không biết em có phải là nhân viên của công ty không nữa…” – Taec thở dài nói – “Anh làm người đại diện hơn 5 năm nay rồi mà em không biết là sao?”
- “Làm sao tôi biết được chứ? Tôi có quan tâm mấy chuyện đó đâu, việc của tôi chỉ là thiết kế thôi chứ có phải làm bên bộ phận PR đâu chứ?” – Fany quay sang hét lớn vào mặt Taecyeon – “Không biết ai mời cái tên điên này làm người đại diện nữa, kì này phải đuổi anh ta thôi… làm ô uế hết mấy bộ trang sức của mình…” – Fany nghiến răng nói thầm
- “Em nói gì vậy?” – Taecyeon mỉm cười quay sang hỏi Fany
- “Tôi bảo anh xuống xe đó, dù anh là người đại diện thì cũng đâu có nghĩa là anh có quyền lên xe tôi chứ? Anh cứ xuất hiện rồi biến mất cứ như hồn ma vậy… Thật ra anh muốn gì đây?”
- “Anh muốn theo đuổi em…” – Taecyeon nghiêm chỉnh nói với Fany
- “Hả?”
- “Em nghe không rõ sao? Anh nói là anh muốn theo đuổi em...”
- “Anh… anh… anh... muốn… theo đuổi tôi?” – Quá bất ngờ trước câu nói của Taec, Fany ấm úng không nói nên lời
- “Từ giờ em hãy cứ coi anh là người hoàn toàn xa lạ đi, cứ coi như anh và em chưa từng quen biết nhau… Và em hãy cứ nghĩ rằng anh đã bị trúng tiếng sét ái tình vào tối hôm đó thế nên hôm nay anh quyết định rằng anh sẽ theo đuổi em… vậy được chưa?” – Taecyeon vừa nói vừa thắt dây an toàn
- “Anh mất trí thật rồi… tôi không rảnh mà điên với anh đâu, xuống xe đi tôi có chuyện gấp phải đi thật đó…”
- “Em cứ coi như anh không có trên xe là được rồi, cứ tự nhiên đi…” – Taec quay sang nhăn răng cười với Fany
- “Anh… tôi hết nói nổi anh rồi” – Dù rất muốn đạp Taecyeon ra khỏi xe mình nhưng do Taec cứ mãi ngồi lì ra trên xe mà bản thân Fany thì lại cần bản phác thảo kia gấp nên cô đành nhẫn nhịn và cho xe chạy vì dù sao cô cũng biết rõ Taec không phải người xấu – “Anh đến Công Viên Trung Tâm phải không?”
- “Không… đã bảo em cứ coi anh như người vô hình là được mà, không cần quan tâm đến anh đâu” – Taecyeon vừa lục lọi đồ trong xe vừa nói
- “Anh thật là, anh muốn đi đâu thì cứ nói đi, tôi đưa anh đi, chứ không lẽ anh cứ theo tôi cả ngày hay sao?” – Fany khẽ đánh nhẹ vào tay Taec
- “Thì anh đã nói rồi mà, anh muốn theo đuổi em, nên đi theo em cả ngày là việc anh cần phải làm mà…”
- “Trời đất ơi… mặt anh… quả thật cũng dày lắm rồi đấy…” – Fany quay sang nhìn chằm chằm vào Taecyeon
- “Em tập trung lái xe đi, đừng có nhìn anh nữa, anh biết là anh đẹp mà…” – Taec dùng tay đẩy đầu Fany thẳng về phía trước tỏ ý trêu chọc cô
- “Tôi sợ anh rồi đó, tôi không nói nữa đâu..” – Fany giờ đây đã thật sự hết cách với Taecyeon nên cô cũng chỉ còn biết im lặng và lái xe mà thôi…
Sau khi trở về nhà lấy bản thảo, Fany cho xem quay lại công ty Tiffany & Co, và đương nhiên, người ngồi cạnh cô trong xe vẫn là anh chàng cà chớn Taecyeon kia
- “Anh định theo tôi thật sao?” – Fany hỏi khi chiếc xe đã dừng lại trước cổng công ty
- “Đúng”
- “Nhưng giờ tôi phải làm việc mà…”
- “Thì có sao đâu, anh theo em lên đó được mà… Nào, đi thôi” – Taecyeon vừa nói vừa mở cửa xe ra
- “Anh còn muốn theo tôi lên văn phòng luôn sao?” – Nhưng Fany lại kéo anh lại
- “Uhm, anh định là sẽ cùng em lên đó, em ngồi làm việc, anh ngồi ngắm em, sau đó đến giờ ăn trưa thì mình cùng đi ăn, sau đó thì lại…”
- “Thôi… cho tôi xin đi… tôi sợ anh lắm rồi… giờ tôi phải làm sao thì anh mới chịu tha cho tôi đây? Anh không thể lên văn phòng tôi và ngồi lì ở đó được đâu?”
- “Vậy đưa số điện thoại của em cho anh… nếu em đưa thì anh sẽ không theo em lên đó nữa…”
- “Không được, sao tôi có thể đưa số điện thoại cho anh chứ?” – Fany lắc đầu nói
- “Ngại gì chứ? Chẳng phải nhà em anh cũng biết rồi sao?”
- “Không đưa… có được không?”
- “Được thôi vậy anh theo em lên đó” – Một lần nước Taec đưa chân bước ra khỏi xe
- “212-108-2712… được chưa?” – Fany hét lên khi thấy Taec định ra khỏi xe
- “Chưa, chờ anh nhá máy đã… Ok, máy em reo lên rồi vậy là không phải số giả… Anh giữ đúng lời hứa với em… anh không phiền em nữa, làm việc vui vẻ nhé…” – Taecyeon nở một nụ cười mãn nguyện rồi bước xuống xe – “Mà này…” – Đột nhiên Taecyeon quay lại – “Chuyện này em không được nói với ai đâu đó và cũng đừng có mà đi bêu rếu anh… không thì… anh sẽ bám chặt em hơn nữa đó…”
- “Hôm nay tôi gặp anh đã là điều xui xẻo nhất rồi còn vui vẻ nỗi gì chứ?” – Fany thò đầu ra khỏi xe và nói với theo Taecyeon
--------------------------------------------------
Fany trở về phòng làm việc mà tâm trạng không tốt tí nào cả, cô cứ bực tức về cái tên lúc nãy mà thôi… người gì đâu mà kì cục đến thế cơ chứ?
- “Fany à, cậu có trong đó không?” – Jessica gõ cửa hòi
- “Có, vào đi” – Fany trả lời một cách cọc lóc
- “Sao vậy? Hôm nay ai chọc đại tiểu thư của tôi bực thế này?” – Nhận ra sự bực tức trên gương mặt Fany nên Jessica hỏi
- “À… cậu đến đúng lúc lắm, vào đây tớ có chuyện muốn nói với cậu…” – Fany ngước lên nhìn Jessica nói với giọng hối hả
- “Chuyện gì vậy?”
- “Cái tên đang làm đại diện cho công ty chúng ta ấy…”
- “Cậu nói Taecyeon oppa á?”
- “Hắn tên Taecyeon hả?”
- “Uhm, mà có chuyện gì?” – Jessica gật đầu
- “Đuổi hắn đi, kiếm người mẫu đại diện khác” – Fany nói ra một câu mà khiến Jessica như đóng băng
- “Hả?” – Jessica giật mình khi nghe lời nói của Fany, cô lấy tay mình áp vào trán Fany – “Đâu có sốt… cậu có bệnh đâu mà nói sảng vậy hả Fany… Đuổi là đuổi thế nào chứ? Chúng ta có hợp đồng đàng hoàn với người ta mà… sao tự nhiên đuổi được?”
- “Tớ không biết, hủy hợp đồng, bồi thường hay gì đó cũng được, nói chung là cậu đuổi anh ta đi ngay cho tớ…”
- “Cậu có thù với anh ta hay sao vậy?” – Jessica thận trọng hỏi
- “Anh ta có vấn đề thần kinh đó, cậu đuổi ngay dùm tớ đi, không tớ không biết anh ta còn làm cái trò gì nữa…” – Fany thở dài lắc đầu nói
- “Anh ấy làm gì cậu sao?” – Jessica hốt hoảng hỏi Fany
- “Thì lúc nãy đó, sau khi cậu gọi cho tớ, tớ vừa vào xe để về nhà lấy bản thảo thì hắn ta… hắn ta…” – Vừa định nói cho Jessica biết thì Fany lại chợt nhớ về “lời cảnh cáo” của Taecyeon “Chuyện này em không được nói với ai đâu đó và cũng đừng có mà đi bêu rếu anh… không thì… anh sẽ bám chặt em hơn nữa đó…” nghĩ đến đó Fany lại chợt rùng mình…
- “Anh ấy làm gì hả?”
- “À… hắn ta từ trong phóng xe ra suýt đụng vào xe tớ... làm tớ sợ gần chết...”
- “Vậy cậu có sao không đó?”
- “Có sao thì giờ đâu ngồi đây nói chuyện với cậu được”
- “Nếu cậu không sao thì thôi, bỏ qua đi, nhiều khi anh ấy có việc gấp mà...” – Jessica cười trừ nói với Fany
- “Làm gì bênh hắn vậy? Bộ cậu và hắn ta có gì hả?” – Fany đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía cô bạn thân của mình
- “Hì... không có gì...”
- “Khai ra mau...” – Fany đập mạnh xuống bàn chất vấn Jessica
- “Thật sự không có gì đâu…”
- “Không có hả? Ohm, vậy thôi…” – Fany giả vờ giận dỗi và cúi xuống làm tiếp công việc của mình
- “Này, giận hả?”
- “Không có gì”
- “Này…”
…
- “Thôi được rồi… thật ra thì… tớ thích anh ấy đó…”
- “Biết ngay mà…” – Fany nhìn Jessica với anh mắt thất vọng - “Thôi, bản thảo nè, lấy đi họp đi
- “Uhm, biết rồi… cám ơn nha…” – Jessica cười tươi cầm lấy bản thảo của Fany rồi bước ra ngoài – “Phù… may thật… anh ấy vẫn chưa thấy Fany…” – Jessica thầm nói khi vừa ra khỏi phòng
- “Người gì đâu kì lạ thật, thích ai không thích lại đi thích cái tên cà chớn ấy chứ?” – Fany nhìn theo Jessica mà lắc đầu một cách chán nản
-----------------------------------------
Buổi tối trước ngày bấm máy đầu tiên
- “Hyeong à, không phải ngày mai là bấm máy quay rồi sao? Vậy sao còn hẹn bọn em đi uống như thế này chứ?” – Chansung ngạc nhiên hỏi Nichkhun
- “Thì chính vì ngày mai bấm máy nên hôm nay mới muốn mời mọi người một chầu để có thể hiểu nhau hơn, làm việc với nhau cũng dễ nói chuyện hơn mà… đúng không?”
- “Vâng…” – Cả Joo và Chansung đồng thanh nói
- “Ơ, mọi người đến rồi à? Xin lỗi nhé, vì kẹt xe nên em đến trễ chút” – Yuri xin lỗi mọi người rồi ngồi xuống vị trí kế bên Nichkhun
- “Hôm nay đông đủ vậy thì chúng ta cũng nên uống một chút nhé…” – Yuri vừa ngồi xuống bàn thì Victoria đã rót một ly bia đầy và đặt trước mặt Yuri - “Tôi nghe nói cô từng làm ở bar nên chắc tửu lượng cũng không tồi nhỉ?”
- “Vic…” – Nichkhun sợ Vic sẽ khơi lại chuyện buồn của Yuri nên ngăn cô lại
- “Vâng, cũng không đến nỗi nào” – Yuri chẳng những không giận mà còn tươi cười đáp trả Vic
- “Vậy thì uống đi…” – Vừa dứt câu thì Victoria đã tự động cầm ly bia của mình lên và uống hết trong một hơi
Yuri cũng không nghĩ gì nhiều nên cô cũng lập tức cầm ly của mình lên và uống cạn
- “À… mở màn như vậy cũng được rồi, giờ chúng ta vào vấn đề chính đi nào…” – Nichkhun giật lấy ly bia từ tay Yuri và nói
- “Anh làm gì vậy? Sợ cô ấy say sao?” – Vic quay sang hỏi Khun
- “Không, chỉ là… mới mở màn mà đã say thì không tốt lắm…”
- “Có sao đâu chứ? Cô ấy nói là uống được mà… phải không Yuri?”
- “Uhm” – Yuri khẽ gật đầu
- “Vậy tôi kính cô một ly nữa nhé… vì thật sự tôi rất thích những tác phẩm trước của cô… tôi hoàn toàn không ngờ tới cô lại có thể viết ra được những tác phẩm hay đến vậy đó” – Victoria tiếp tục rót bia vào ly cho Yuri
- “Tác phẩm trước? Vậy còn làn này?”
- “À… phải nói sao nhỉ? Có lẽ vì lần này là do tôi diễn nên tôi cảm thấy thích nó nhất đấy… ý tưởng rất lạ… cô chị gái là bác sĩ khoa thần kinh nhưng lại có cô em mắc bệnh chậm phát triển về trí tuệ… thật sự rất lý thú đó…” – Uống đi, đến lượt cô rồi
- “Thật sự rất cám ơn vì cô đã đọc nó kĩ như vậy… tôi thấy những vai diễn cô đóng cũng rất đạt mà…” – Yuri cũng không ngần ngại uống hết ly bia ấy
- “Đạt á? Bộ chị không đọc báo hay lên mạng xem tin sao? Người ta chửi tôi om xòm trên ấy kìa… họ bảo tôi diễn dở đó… vậy mà chị còn muốn giao vai ấy cho tôi sao? Chị không sợ tôi phá hỏng bộ phim của chị à…”
- “Cô Victoria, tôi không quan tâm đến người khác nói gì, tôi chỉ cần biết nếu là người mà Nichkhun chọn thì chắc chắn không sai… tôi tin tưởng anh ấy tuyệt đối đó” – Yuri vừa nói vừa nhìn sang Nichkhun
- “Vậy thì tôi cũng sẽ chứng minh cho cô thấy, anh ấy đã không sai lầm khi chọn tôi đâu…”
- “Hai người này… không phải là đang gây nhau đấy chứ?” – Joo quay sang thì thầm vào tai Chansung
- “Em không thấy vẻ mặt của Khun hyeong sao? Anh ấy đơ ra rồi… kẹt giữa 2 bà chị này đúng là… khó thoát đó…”
- “Vậy em với anh có nên rút trước không?”
- “Anh nghĩ là không… vì nếu như mình bỏ lại Khun hyeong ở đây chịu trận thì có vẻ không tốt lắm nhỉ?”
- “Cũng phải, vậy anh với em ngồi đây làm tượng vậy…”
Và cứ thế, Yuri và Victoria cứ mãi mời nhau uống hết ly này đến ly khác mà không hề quan tâm những người xung quanh đang lo cho họ như thế nào… Và rồi cuối cùng Vic cũng gục xuống… tửu lượng của cô… có vẻ như không thể sánh bằng Yuri rồi…
- “Yuri eonni làm em sợ thật ý… uống hết bấy nhiêu đó bia mà vẫn tỉnh bơ thế kia” – Joo vừa nói vừa nhìn sang Yuri trong khi Nichkhun đang cỗng Vic trên vai vì cô đã say đến nỗi không biết trời trăng là gì nữa rồi
- “Chansung à, em cho chị quá giang nhé” – Yuri sau khi mở của xe cho Khun thì bước sang nói với Joo và Chansung
- “Sao ạ? Chị không về với Nichkhun oppa sao?” – Joo ngạc nhiên hỏi
- “Anh ấy phải chở Victoria về nên chị…”
- “Em sao vậy? Lên đây đi, anh chở Vic về rồi mình cùng về chung”
- “Thôi anh à, hôm nay em muốn qua nhà Taeyeon, hồi chiều cô nàng ấy nhắn tin cho em là có chuyện gì đó nên kêu em rảnh thì sang với cô ấy”
- “Eonni à, chị đâu làm vậy được, lỡ họ có chuyện gì thì sao? Chị nên đi theo đi, có gì thì Nichkhun oppa chở chị sang đó luôn”
- “Chị lỡ hứa với Tae lùn rồi… với chị tin Khun mà… Thôi nhanh đi, không Tae lùn không thấy chị qua nó lại la ầm lên nữa…”
- “Tùy chị thôi… nhưng em nói rồi đó, chị cẩn thận chút đi… em thấy lần này chị ấy trở về không bình thường đâu” – Joo bước lên xe mà vẫn không khỏi cằn nhằn Yuri
- “Chị biết rồi mà…” – Yuri xoa đầu Joo rồi cũng yên vị phía ghế sau của xe Chansung
- “Em không đi với anh thật à Yul?” – Nichkhun hỏi khi thấy Yuri nhất quyết kên xe của Chansung
- “Anh đưa cô ấ về đi, em không sao…”
- “Vậy em đi cần thận nhé, sáng mai anh sẽ qua rước em…”
- “Không cần đâu anh… mai em tự về được mà…”
- “Đừng cứng đầu nữa mà… mai anh nhất định qua đón em…”
- “Vậy thôi… tùy anh vậy…” – Yuri khẽ mỉm cười trước sự cố chấp của Nichkhun
- “Hai người xong chưa thế? Giờ chúng ta đi nhé… Em về trước nha hyeong” – Chansung vẩy tay chào Nichkhun rồi cho xe chạy mất
Bên này, sau một hồi loay hoay thắt dây an toàn cho Vic xong thì Khun cũng chở cô về nhà…
- “Oáp… mệt quá” – Victoria bổng nhiên ngồi bật dậy trong khi Nichkhun vẫn đang trên đường chở cô về nhà
- “Ơ, em không say à?” – Nichkhun giật mình hỏi Vic
- “Say đâu mà say, em diễn giỏi lắm đấy mà không hiểu sao ai cũng nói em diễn dở…” – Vic lấy trong túi ra chiếc gương để chỉnh lại mái tóc của mình
- “Sao em lại làm vậy chứ?”
- “Ít nhiều gì cũng phải giữ chút sỉ diện cho cô ấy chứ… Không phải mục đích ngày hôm nay của anh là muốn cho diễn viên và biên kịch hòa thuận với nhau sao?” – Vic quay sang hỏi Khun
Khun không nói gì mà chỉ lẳng lặng lái xe đưa Vic về sau câu hỏi của cô…
Vừa đến nơi, Nichkhun ấn nút mở cửa xe cho Vic
- “Đến nơi rồi, em vào trong đi…”
- “Anh không vào trong một lát sao?”
- “Không đâu… anh còn phải về…”
- “Tối nay Yuri đâu có ở nhà, anh về cũng đâu có việc gì làm chứ? Vào trong uống ly rượu với em nha”
- “Em còn muốn uống sao? Lúc nãy chả phải em đã uống nhiều rồi sao?”
- “Anh lo cho em à?” – Vic quay sang hỏi Khun
- “Em là người của công ty anh nên anh phải có trách nhiệm lo cho em chứ”
- “Chỉ thế thôi sao?”
- “Vic à, anh hiểu em đang muốn nói tới điều gì… nhưng giữa anh và em đã là quá khứ rồi… chúng ta không thể quay lại đâu…”
- “Vậy tại sao anh vẫn còn kí hợp đồng với em làm gì? Còn cho em tham gia dự án phim này ngay khi em vừa trở về chứ?”
- “Đó là cái nghĩa anh dành cho em… thế nên em đừng nghĩ nhiều nữa… và tốt nhất cũng đừng nói những câu khiến Yul đau lòng… em nghe rõ chưa?”
- “Nếu anh đã nói vậy thì thôi… bắt đầu từ mai em sẽ không hỏi anh những câu như vậy nữa đâu… Ngủ ngon nhé” – Victoria bước ra khỏi xe với vẻ mặt bình thản – “Em không bỏ cuộc dễ thế đâu Khun à… anh vẫn mãi là người đàn ông của em…” – Vic nhìn theo xe Khun và nói khi anh đã lái xe đi khỏi…
---------------------------------------------
Trong khi đó, tại nhà Taeyeon
- “Lúc trước cậu cứ trách mắng Fany, đó giờ nhìn lại bản thân cậu xem có khác gì Fany lúc đó không hả?”
- “Uhm, thì không khác… tớ là một con ngốc đúng không? Đã nhìn thấy Fany như vậy mà còn đi theo vết xe đổ của cậy ấy…”
- “Yul à, nhưng nói sao thì nói, tớ thấy Nichkhun không hẳn giống Taecyeon đâu mà… cô Victoria đó trở về thì sao chứ? Nếu Nichkhun không chấp nhận thì cô ta cũng đâu là gì?”
- “Anh ấy lúc nào cũng bảo vệ và bênh vực tớ trước mặt cô ta nhưng tớ biết rõ… người luôn ở trong trái tim anh ấy là Victoria chứ không phải tớ… Tớ chỉ là…”
- “Này, đừng có đánh giá bản thân thấp như vậy chứ? Yuri mạnh mẽ của tớ đâu rồi? Sao lại cứ như vậy? Cứng rắn lên đi, cậu không thể thua…”
- “Đừng an ủi tớ nữa… tớ thật sự thua rồi… thua chắc rồi…” – Yuri uống nốt ly rượu còn lại trên tay mình rồi từ từ gục xuống bàn một cách vô vọng |