|
Evie đứng trước mặt anh do dự, tự hỏi tại sao anh lại quá cố gắng tỏ vẻ xa cách đến vậy. Nhưng khi anh liếc nhìn dáng người trong bộ váy ngủ của nàng, anh không thể che dấu tia sáng khao khát trong đôi mắt mình. Thấy điều đó khiến nàng an lòng. “Đến với em đi,” nàng nói nhỏ.
Thay vì làm theo, Sebastian đi đến cửa sổ, xa khỏi nàng. Lặng lẽ, anh ngắm nhìn con đường bận bịu dọc ngang với những cổ xe ngựa, mặt đường cứng lát đá đầy những bước chân qua lại.
Bối rối vì thái độ của anh, Evie quan sát dáng hình thon thả của lưng anh, và bờ vai cứng rắn.
Cuối cùng Sebastian xoay lại phía nàng, gương mặt anh thận trọng hoàn toàn không có cảm xúc. “Anh đã có đủ rồi,” anh nói. “Em không an toàn ở đây—anh đã nói điều đó ngay từ lúc đầu. Và anh đã được chứng minh là đúng hơn cả một lần. Anh đã ra một quyết định không lay chuyển. Em sẽ rời khỏi đây trong ngày mai. Anh sẽ gửi em về miền quê để ở tại khu điền trang của gia tộc trong một khoảng thời gian. Cha anh muốn gặp em. Ở cạnh ông ấy cũng khá dễ chịu, và có một vài gia đình ở gần đó mà em có thể giải khuây—“
“Và anh định sẽ ở đây à?” Evie hỏi với một cái cau mày.
“Ừ. Anh sẽ điều hành câu lạc bộ, và thỉnh thoảng anh sẽ đến thăm em.”
Không thể tin được anh đang đề nghị họ sống xa cách nhau, Evie nhìn anh ngơ ngác. “Tại sao?” nàng hỏi yếu ớt.
Gương mặt anh cứng nhắc. “Anh không thể giữ em ở lại một nơi như thế này được, khi trong lòng luôn lo lắng điều gì có thể xảy đến với em.”
“Mọi chuyện cũng có thể xảy đến với người ta ở thôn quê kia mà.”
“Anh sẽ không tranh cãi với em,” Sebastian nói thô lỗ. “Em sẽ đi đến nơi nào mà anh muốn em đi, và đó là quyết định cuối cùng.”
Nàng Evie trước đây sẽ rụt lại và đau khổ, và hẳn là sẽ nghe theo không một lời phản đối. Nhưng Evie của lúc này mạnh mẽ hơn nhiều...còn chưa kể đến đang yêu say đắm. “Em không nghĩ mình có thể ở xa anh được,” nàng nói bình lặng. “Nhất là khi em lại không hiểu lí do.”
Lúc này vỏ ngoài cứng rắn của Sebastian nứt vỡ, một vầng màu đỏ đang tràn lên từ cổ áo anh. Anh cào hai bàn tay qua tóc, càng làm những lọn tóc rực rỡ rối bù thêm nữa. “Dạo gần đây anh trở nên lơ đãng đến chết tiệt đi được khiến anh không thể quyết định bất cứ chuyện gì. Anh không thể suy nghĩ sáng suốt. Có những mối tơ vò trong lòng anh, và những cơn đau nhói thường nhật trong ngực, và cứ mỗi khi anh nhìn thấy em trò chuyện với một người đàn ông, hay mỉm cười với bất cứ ai, anh nổi điên lên vì ghen tức. Anh không thể sống như thế này được. Anh—" Anh ngừng lời và nhìn nàng chằm chằm khó tin. “Quỷ tha ma bắt, Evie, có cái gì cho em vui sướng thế chứ?”
“Không có gì ạ,” nàng nói, vội dấu nụ cười mỉm bất chợt vào những khóe môi. “Chỉ là...nghe cứ như anh đang gắng nói với em rằng anh yêu em vậy.”
Lời nàng dường như khiến Sebastian sửng sốt. “Không,” anh nhấn mạnh, sắc da càng đỏ hơn. “Anh không có. Anh không thể. Đó không phải điều anh đang nói. Anh chỉ cần tìm được một cách để--“ Anh im lặng và hít vào đột ngột khi nàng đi đến với anh. “Evie, không.” Anh run rẩy khi nàng với tay lên ôm lấy gương mặt anh, những ngón tay nàng thật dịu dàng. “Không phải như em nghĩ đâu,” anh do dự. Nàng nghe thấy dấu vết sợ hãi trong giọng anh. Nỗi sợ hãi của một đứa trẻ khi tất cả những người phụ nữ nó yêu quý biến mất khỏi cuộc đời nó, bị cuốn đi bởi một dịch sốt tàn nhẫn. Nàng không biết làm thế nào để trấn an anh, hay làm thế nào để an ủi đứa trẻ trong anh. Nhón chân, nàng tìm kiếm môi anh bằng môi nàng. Hai bàn tay anh chạm đến khuỷu tay nàng, như thể để đẩy nàng ra, nhưng anh dường như không thể khiến bản thân mình làm điều đó. Hơi thở anh nóng và vội vã khi anh ngoảnh mặt đi. Không nản lòng, nàng hôn lên má, lên cằm, lên cổ anh. Một tiếng lầm rầm nguyền rủa bật ra. “Quỷ tha ma bắt em đi,” anh nói tuyệt vọng, “Anh phải đưa em đi khỏi đây.”
“Không phải anh đang cố gắng bảo vệ em. Mà anh đang cố bảo vệ chính mình.” Nàng ôm sát anh thật chặt. “Nhưng anh có thể buột bản thân phải chấp nhận mạo hiểm để yêu một ai đó, phải không anh?”
“Không,” anh thì thào.
“Có. Anh phải làm thế.” Evie nhắm mắt và tựa mặt nàng vào mặt anh. “Bởi vì em yêu anh, Sebastian...và em cần tình yêu của anh đáp lại. Và không phải chỉ là tình yêu n-nửa vời.”
Nàng nghe hơi thở anh rít qua những kẻ răng. Hai bàn tay anh tìm đến bờ vai nàng, rồi anh giật chúng lại. “Em phải để anh đặt ra giới hạn cho mình, nếu không—“
Evie với đến miệng anh và hôn anh chầm chậm, say đắm, cho đến khi anh đầu hàng với một tiếng rên rỉ, vòng tay anh siết chặt quanh nàng. Anh tuyệt vọng đáp lại nụ hôn nàng, cho đến khi mọi phần trong cơ thể nàng bị nhóm lên trong ngọn lửa dịu dàng. Anh dứt môi khỏi nàng, thở gấp gấp. “Nửa vời. Chúa ơi. Anh yêu em quá nhiều anh đang chết chìm trong tình yêu. Anh không có khả năng tự vệ. Anh không còn biết mình là ai nữa. Tất cả những gì mà anh biết là nếu anh đầu hàng nó hoàn toàn—“ Anh cố gắng kiềm chế hơi thở hỗn loạn của mình. “Em quá quan trọng đối với anh,” anh nói rời rạc.
Evie xoa bàn tay nàng lên khuôn ngực cứng rắn của anh trong một cử chỉ vỗ về. Nàng hiểu sự tuyệt vọng của anh, những cảm xúc quá xa lạ và mạnh mẽ chúng gần như chôn vùi anh. Nó nhắc nàng về điều gì đó mà Annabelle đã tâm sự với nàng, rằng khi mới kết hôn, ngài Hunt đã hoàn toàn bị áp đảo bởi những cảm xúc mãnh liệt anh dành cho cô, và phải cần có thời gian để anh hòa hợp với tình cảm ấy. “Sebastian,” Evie đánh bạo nói, “anh biết không, nó sẽ không cứ mãi như thế này đâu. Nó...nó sẽ trở nên tự nhiên hơn, dễ chịu hơn, sau một khoảng thời gian.”
“Không, sẽ không như thế.”
Anh nghe thật tha thiết, thật chắc chắn, nàng phải dấu một nụ cười bên vai anh. “Em yêu anh,” nàng nói lần nữa, và cảm thấy một đợt rùng mình khao khát lướt qua anh. “Anh có thể đ-đẩy em đi, nhưng anh không thể ngăn em trở lại bên anh. Em muốn cùng anh trải qua từng ngày. Em muốn ngắm anh cạo râu mỗi sáng. Em muốn uống rượu sâm banh và khiêu vũ với anh. Em muốn mạng những chỗ rách trên vớ anh. Em muốn ngủ cùng giường anh mỗi tối, và sinh con cho anh.” Nàng ngừng lời. “Chẳng lẽ anh nghĩ em không sợ hãi sao? Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ thức dậy và nói rằng anh đã chán em rồi. Có lẽ tất cả những gì anh chấp nhận vào lúc này sẽ khiến anh quá bực bội không thể chịu được—tật lắp bắp của em, những vết tàn nhang—“
“Đừng có ngu ngốc,” Sebastian thô bạo ngắt lời nàng. “Tật nói lắp của em sẽ không bao giờ khiến anh phiền lòng. Và anh yêu những đốt tàn nhang của em. Anh yêu—“ Giọng anh vỡ òa. Anh siết chặt nàng. “Khỉ thật,” anh lầm bầm. Và rồi, sau một khắc, anh nói với sự dữ dội cay đắng, “Anh ước gì mình là ai đó khác.”
“Tại sao?” nàng hỏi, lời nàng nghẹn nghẹt bên vai anh.
“Tại sao à? Quá khứ của anh là một vũng lầy*, Evie.” (*nguyên bản ‘cesspole’: hố phân, trong quá trình dịch M có chỉnh lại một tí*)
“Điều đó đâu phải là chuyện gì mới ạ.”
“Anh không bao giờ có thể chuộc lỗi cho những gì anh đã làm. Lạy Chúa, anh ước mình được làm lại từ đầu! Anh sẽ nỗ lực để làm một người tốt hơn xứng đáng với em. Anh sẽ--“
“Anh không phải trở thành ai đó khác con người anh bây giờ đâu.” Ngẩng đầu, Evie nhìn anh qua làn nước mắt tỏa sáng long lanh. “Chẳng phải đó là điều anh đã nói với em mới đây sao? Nếu anh có thể yêu em vô điều kiện, Sebastian, vậy em có thể yêu anh như thế được không? Em biết anh là ai mà. Em nghĩ hai chúng ta biết nhau còn nhiều hơn những gì chúng ta biết về bản thân mình. Anh dám đẩy em đi sao, k-kẻ nhát gan. Còn ai sẽ yêu những vết tàn nhang của em đây? Còn ai sẽ bận lòng khi chân em bị lạnh? Còn ai sẽ cưỡng đoạt em trong phòng bida nữa?”
Chầm chậm, sự chống đối trong anh liệm tắt. Nàng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể anh, sự căng thẳng trong anh thả lỏng, đôi vai anh cong lại quanh nàng như thể anh có thể đem nàng vào trong anh. Thì thầm tên nàng, anh nâng bàn tay nàng lên mặt anh và nồng nhiệt cọ má vào lòng bàn tay nàng, môi anh lướt trên chiếc nhẫn cưới ấm áp trên tay nàng. “Tình yêu anh trao em,” anh thì thầm...và rồi nàng biết là nàng đã thắng. Người đàn ông đầy thiếu sót, lạ thường, đầy đam mê này là của nàng, trái tim anh đã trao trọn vẹn cho nàng gìn giữ. Đó là một niềm tin mà nàng sẽ không bao giờ quay lưng lại. Lòng đầy khuây khỏa và yêu thương, Evie níu chặt lấy anh trong khi một giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt nàng. Sebastian gạt nó đi bằng những ngón tay anh, ngắm nhìn khuôn mặt nàng đang ngẩng lên. Và điều nàng thấy trong ánh mắt lấp lánh của anh lấy đi hơi thở nàng.
“Chà,” Sebastian nói run rẩy, “có lẽ em đã đúng về căn phòng bida.”
Và nàng mỉm cười khi anh nâng nàng trong vòng tay và bế bổng nàng đến giường ngủ. |
|