Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 9334|Trả lời: 104
Thu gọn cột thông tin

[Tiểu Thuyết] Bầu Trời Sụp Đổ | Sidney Sheldon

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 12-11-2011 20:57:21 | Xem tất |Chế độ đọc


Tên tác phẩm: Bầu trời sụp đổ

Tên tác giả: Sidney Sheldon

Tên dịch giả: Trần Hoàng Cương

Thể loại: Tiểu thuyết

Độ dài: 26 chương

Tình trạng sáng tác: đã hoàn thành

Nguồn tác phẩm: http://vnthuquan.net


---------------------------------------------------------------------------------


Đây là sản phẩm của sự hư cấu, nhưng những bí mật về thành phố ngầm Krasnoyarsk-26 là sự thật, một trong mười ba thành phố ngầm chuyên sản xuất các sản phẩm hạt nhân. Krasnoyarsk-26 nằm ở trung tâm Siberia, cách Moscow khoảng hai ngàn dặm, và từ ngày đầu thành lập, năm 1958, nó đã sản xuất hơn 45 tấn chất phóng xạ. Mặc dù hai lò phản ứng đã ngừng hoạt động năm 1992, lò còn lại vẫn tiếp tục sản xuất nửa tấn một năm, đủ để làm ra nhiều quả bom nguyên tử.
Đã có nhiều vụ đánh cắp chất phóng xạ xảy ra và Bộ Năng lượng Mỹ đang làm việc với chính phủ Nga nhằm tăng cường công tác bảo vệ nguồn năng lượng hạt nhân quý giá này.

Mở đầu

"Mật - Cho các thành viên - huỷ ngay sau khi đọc
Địa điểm: như cũ
Thời gian: như cũ.
Mười hai người trong căn hầm được canh phòng cẩn mật, đại diện cho mười hai quốc gia có cờ hiện diện trên mặt bàn. Họ ngồi trong những chiếc ghế thoải mái, chia làm sáu hàng, mỗi hàng cách nhau khoảng một mét, chăm chú lắng nghe người phát ngôn cất tiếng.
"Tôi rất vui được thông báo cho quý vị mối đe doạ mà chúng ta đặc biệt quan tâm đã bị loại trừ. Tôi không cần thiết phải đi sâu vào chi tiết bởi vì trong hai mươi bốn giờ tới, cả thế giới sẽ biết tin này. Sự ra đi này bảo đảm một đỉều là không còn gì có thể ngăn cản chúng ta. Những cánh cửa vẫn mở. Bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá. Ai là người trả đầu tiên? Vâng. Một tỉ đô la. Có ai trả hai tỉ không? Hai tỉ đô la.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:01:02 | Xem tất
CHƯƠNG 1:



Nàng sải những bước dài vội vã trên đại lộ Pennsylvania cách Nhà Trắng một khu phố, run rẩy trong cơn gió lạnh lẽo của tháng mười hai, tai ù đặc vì tiếng oanh tạc và sau đó là tiếng các máy bay ném bom vần vũ trên đầu, sẵn sàng trút hết mớ hàng hoá của tử thần xuống mặt đất. Nàng đứng lại, toàn thân cứng đờ, chìm sâu vào màn sương đỏ rực của sự kinh hoàng.


Bỗng nhiên nàng thấy mình trở lại Sarajevo, và nàng nghe thấy tiếng bom rơi rít lên đến chói tai. Nàng nhắm nghiền mắt lại nhưng hành động đó không thể xua đi hình ảnh về những gì đang diễn ra quanh nàng.


Bầu trời sáng rực lên, tiếng pháo, tiếng động cơ máy bay ì ầm, tiếng đạn súng cối và nhiều loại súng khác - tất cả họ lẫn vào nhau tạo thành một thứ âm thanh quái dị làm cho tai nàng điếc đặc. Gần đó, những toà cao ốc bị hất tung lên thành những đám bụi mù với xi măng, gạch đá và cát. Đám đông hoảng loạn chạy tứ tán về mọi hướng, cố trốn tránh cái chết.


Từ xa, rất xa, một giọng đàn ông vang lên:


- Cô không sao chứ?


Một cách thận trọng, nàng từ từ mở mắt ra. Nàng đã lại đứng trên đại lộ Pennsylvania, trong ánh nắng mùa đông ảm đạm, lắng nghe tiếng máy bay phản lực và tiếng chuông báo động đang nhỏ dần đi trong trí nhớ của mình.


- Thưa cô… cô không sao chứ?


Nàng cố ép mình trở về với thực tại:


- Không, tôi… tôi không sao, cám ơn ông.


Anh ta ngó sững nàng.


- Khoan đã? Cô là Dana Evans. Tôi là một fan(1) lớn của cô đây. Đêm nào tôi cũng xem cô trên WTN, và tôi còn xem đầy đủ các tin tức của cô từ Nam Tư nữa cơ. - Giọng anh ta tràn đầy sự ngưỡng mộ.


- Việc đó với cô thật hấp dẫn, theo dõi cuộc chiến ấy, phải không?


- Vâng. - Cổ họng Dana Evans khô khốc. Hấp dẫn khi thấy người ta nổ tung thành từng mảnh, xác các em bé bị tung lên trời, những mẩu thịt người trôi vật vờ trong dòng sông đỏ lòm.


Đột nhiên nàng thấy đau bụng.


- Xin lỗi! - Nàng quay ngoắt lại và bỏ đi thật nhanh.


Daná Evans mới từ Nam Tư về được ba tháng. Những gì trong ký ức nàng hầu như còn nguyên vẹn.
Có cái gì đó không thật khi được bước đi thong dong trên đường phố, dưới ánh sáng ban ngày mà không một chút phập phồng lo sợ, thoải mái nghe chim hót, nghe mọi người xung quanh cười nói. Ở Sarajevo không hể có tiếng cười, chỉ có tiếng bom đạn đì đùng và tiếng khóc than thảm thiết mà thôi.


John Donne nói đúng, Dana nghĩ. Không ai là một hòn đảo cả. Chuyện xảy ra cho một người, cũng là chuyện xảy ra cho tất cả chúng ta, vì chúng ta đều được tạo ra từ đất sét và phép màu của Thượng Đế. Chúng ta chia sẻ cùng một khoảnh khắc của thời gian. Cánh tay kia của tạo hoá bắt đầu lạnh lùng quét qua một phút tiếp theo.


Ở Santiago, một bé gái mười tuổi đang bị bố đẻ cưỡng hiếp.


Ở New York, một đôi tình nhân đang hôn nhau dưới ánh nến lung linh…


Ở Flanders, một cô gái mười bảy tuổi đang sinh hạ một em bé…


Ở Chicago, một người lính cứu hoả đang liều mạng cứu một con mèo khỏi toà nhà đang cháy…


Ở Sao Paolo, hàng trăm cổ động viên đang giày xéo nhau đến chết khi hàng rào bị đổ trong một trận bóng đá.


Ở Pisa, một bà mẹ bật khóc vì hạnh phúc khi chứng kiến đứa con mình chập chững bước những bước đầu tiên trong đời…


Và còn biết bao chuyện khác diễn ra trong vũ trụ trong vòng sáu mươi giây, Dana nghĩ thầm. Thời gian cứ tiếp tục trôi cho đến khi nó ngùng lại và đưa tất cả chúng ta cùng sang một cõi vĩnh hằng huyền bí nào đó.


Dana Evans hai mươi bảy tuổi, vẻ ưa nhìn, thân hình mảnh dẻ, mái tóc đen xoã ngang vai, có cặp mắt xám thông minh, khuôn mặt hình quả tim và nụ cười ấm áp. Con một đại tá quân đội, Dana lớn lên như một đứa bé lang thang, theo bố đi từ căn cứ này sang căn cứ khác và cuộc sống này đã cho nàng nếm đủ mọi mùi vị của những cuộc phiêu lưu. Nàng vừa yếu ớt lại vừa can đảm và chính nét tương phản này đã mang lại cho nàng sức hấp dẫn mạnh mẽ. Trong suốt một năm Dana làm phóng viên mặt trận tại Nam Tư, khán giả khắp thế giới đã bị hấp dẫn bởi một người phụ nữ trẻ, đẹp, tận tuỵ tường thuật lại tình hình nóng hổi nhất ngay giữa lòng cuộc chiến, mạo hiểm cả tính mạng mình để đánh đổi lấy những tin tức mới nhất về những sự kiện đầy chết chóc đang diễn ra xung quanh. Và bây giờ, dù đi đến bất kỳ nơi nào nàng cũng dễ dàng bị mọi người nhận ra. Dana Evans thậm chí còn phát xấu hổ vì sự nổi tiếng của mình.


Bước nhanh trên đại lộ Pennsylvania, rảo bước qua Nhà Trắng, Dana nhìn đồng hồ và nghĩ thầm, mình lại đến muộn mất thôi.


Tập đoàn viễn thông Washington Tribune chiếm hết toàn bộ khu nhà lớn của đường NW số 6 với 4 toà nhà riêng biệt: ban quản trị, xưởng in ấn báo chí, bộ phận văn phòng, và khu truyền thông tổng hợp. Các studio của WTN toạ lạc trên tầng sáu của toà nhà thứ tư. Không khí làm việc ở đây lúc nào cũng căng như dây đàn với những nhân viên luôn dán mắt vào máy tính.


Chính tại đây Dana đã gặp Jeff Connors. Anh từng là một ngôi sao bóng chày cho đến khi bị thương ở cánh tay do gặp tai nạn khi đang trượt tuyết, còn bây giờ Jeff là phóng viên thể thao cho WTN và thêm cả việc trình bày báo cho Nghiệp đoàn cung cấp báo chí Washington. Anh ngoài ba mươi tuổi, gầy, rắn rỏi, vẻ ngoài trẻ trung và dễ dãi, hấp dẫn mọi người bằng phong thái ung dung, điềm đạm. Jeff và Dana yêu nhau và họ đã bắt đầu tính đến chuyện hôn nhân.


Ba tháng sau ngày Dana trở về từ Sarajevo, ở Washington không có sự kiện gì nổi bật. Leslie Stewart, bà chủ cũ của Tập đoàn viễn thông Washington Tribune đã bán tống bán tháo nó đi rồi biến mất, và chủ mới giờ đây là Elliot Cromwell, một ông trùm truyền thông quốc tế.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:04:47 | Xem tất
Cuộc họp vào buổi sáng với Matt Baker và Elliot Cromwell có vẻ như đã bắt đầu. Khi Dana đến nơi, Abbe Lasmann, cô thư ký tóc đỏ quyến rũ của Matt bước ra chào nàng.


- Mọi người đang đợi cô, - Abbe nói.


- Cám ơn, Abbe. - Dana bước vào phòng họp. - Matt… Elliot…


- Cô đến trễ, - Matt Baker càu nhàu.


Đây là một người đàn ông lùn tè, tóc xám, vừa bước qua tuổi năm mươi, bộ dạng cộc cằn nóng nảy nhưng bù lại có đầu óc năng động và vô cùng sáng suốt. Bộ đồ vest của Matt trông nhàu nhĩ như thể ông ta đã mặc nó đi ngủ, và Dana ngờ rằng đó hoàn toàn là chuyện có thật. Ông ta điều hành WTN, bộ phận truyền hình của Diễn đàn doanh nghiệp Washington.


Elliot Cromwell đã ngoài sáu mươi, vẻ thân thiện cởi mở với nụ cười thường trực trên môi. Đó là tỷ phú, và có đến hàng tá các bài khác nhau miêu tả việc ông ta đã có được số tài sản khổng lồ đó như thế nào. Trong lĩnh vực kinh doanh truyền thông, nơi mà mục đích chính là truyền bá thông tin, Elliot Cromwell vẫn là một con người bí ẩn.


Ông ta nhìn Dana và nói:


- Matt bảo rằng chúng ta đang giã cho các đối thủ nhừ tử. Hiệu suất làm việc của chúng ta vẫn tiếp tục tăng cao.


- Tôi rất vui khi biết tin này, Elliot.


- Dana, tối nào tôi cũng xem nhiều bản tin khác nhau, nhưng của cô bao giờ cũng có sự khác biệt lớn so với những cái kia. Tôi không biết rõ tại sao, nhưng tôi thích điều này.


Dana có thể cho Elliot Cromwell biết nguyên nhân. Những bản tin kia chỉ đơn giản là - thông báo tin tức cho hàng triệu khán thính giả. Còn Dana thì quyết định biến nó thành một cái gì đấy riêng tư hơn. Trong tâm trí nàng, đêm nay, nàng sẽ nói với một quả phụ cô đơn, đêm mai, với một người bệnh nằm bất lực trên giường, đêm mốt, với một người bán hàng đang sống cách xa gia đình. Bản tin của nàng bao giờ cũng toát lên giọng điệu thân tình và ngầm chia sẻ, vì vậy người ta yêu thích chúng và hưởng ứng chúng một cách nhiệt tình.


- Tôi biết đêm nay cô sẽ phỏng vấn một vị khách đặc biệt thú vị, - Matt Baker nói.


Dana gật đầu.


- Là Gary Winthrop.


Gary Winthrop là vị hoàng tử quyến rũ đối với toàn thể Mỹ quốc, thành viên của một trong những dòng họ xuất sắc nhất đất nước. Anh ta còn trẻ, đẹp trai và hết sức lôi cuốn.


- Winthrop không thích công khai về đời tư, - Cromwell lên tiếng. - Làm sao mà cô lại thuyết phục được anh ta?


- Chúng tôi có cùng một sở thích, - Dana trả lời.


Cromwellcau mày.


- Thật không?


- Thật. - Dana mỉm cười. - Tôi thích xem tranh của Monets và Van Goghs, còn anh ta thì thích mua chúng. Thành thật mà nói, trước đây tôi đã phỏng vấn anh ta, và từ đó chúng tôi trở nên thân thiết. Chúng ta sẽ cho phát cuốn băng có những tin tức mới về anh ta, rồi sau đó là cuộc phỏng vấn của tôi.


- Tuyệt vời, - Cromwell cười rạng rỡ.


Họ dành một tiếng đồng hồ tiếp theo để bàn bạc về chương trình mới của đài, có tên là Đường dây tội ác.Mục đích của chương trình này là sửa chữa sự bất công đã phán xét và nhắc lại những vụ án nổi tiếng đã được khám phá.


- Hiện nay đang có rất nhiều chương trình thực tế trên đài, - Matt cảnh cáo, - vì thế chúng ta phải tỏ ra nổi trội hơn họ. Tôi muốn ta hãy bắt đầu bằng một sự tình cờ. Có thể chuyện này sẽ thu hút được sự chú ý của khán giả và…


Hệ thống liên lạc nội bộ reo lên. Matt Baker nhấn một nút.


- Tôi đã bảo cô rồi, không nhận một cú điện thoại nào cơ mà. Sao lại…


Giọng của Abbe vang lên.


- Tôi xin lỗi. Đây là của cô Evans. Trường học của Kemal gọi tới. Có vẻ khẩn cấp lắm.


Matt Baker nhìn Dana.


- Đường dây số một.


Dana nhấc ống nghe, tim đập mạnh.


- Alô… Kemal không sao chứ ạ?. - Nàng nghe một lát. - Tôi hiểu… tôi hiểu… Vâng, tôi sẽ đến ngay. - Nàng dập máy.


- Chuyện gì vậy? - Matt hỏi.


Dana trả lời.


- Họ muốn tôi đến đón Kemal về.


Elliot Cromwell cau mày.


- Đứa bé mà cô mang từ Sarajevo về à?


- Vâng.


- Cả một câu chuyện dài đây.


- Vâng. - Dana miễn cưỡng trả lời.


- Có phải cô tìm nó, còn sống, trong một khu đất hoang.


- Đúng vậy, - Dana trả lời.


- Nó có bệnh tật gì hay sao?


- Không. - Dana trả lời một cách cứng nhắc, vẻ như không muốn nói về những ngày tháng đó. - Kemal bị mất một cánh tay. Do bom gây ra.


- Và… Cô nhận nó làm con nuôi?!


- Không hẳn là vậy, Elliot. Tôi chỉ sắp sửa làm thế thôi. Còn bây giờ, tôi là người bảo trợ của nó.


- Được, vậy cô cứ đi đi. Chúng ta sẽ bàn bạc về Đường dây tội ác sau.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:07:02 | Xem tất
Khi Dana đến trường trung học Theodore Roosevelt, nàng đi ngay vào văn phòng gặp trợ lý hiệu trưởng, Vera Kostoff, ngoài năm mươi, tóc xám, điệu bộ hấp tấp, vẻ mặt lo lắng đang ngồi phía sau bàn làm việc.


Đối diện với bà ta là Kemal. Trông nó có vẻ nhỏ hơn tuổi mười hai của mình, gầy gò và xanh xao, mớ tóc vàng bù xù và cái eằm bướng bỉnh. Nơi cánh tay phải là một ống tay áo trống khống. Thân hình mỏng mảnh của nó dường như đã bị căn phòng làm cho bé lại.


Lúc Dana bước vào, không khí trong phòng đang rất nặng nề.


- Chào bà Kostoff, - Dana nhẹ nhàng lên tiếng. - Kemal.


Kemal nhìn chằm chằm vào đôi giày của nó.


- Tôi được biết có chuyện gì đó đã xảy ra. - Dana tiếp tục.


- Vâng, chính xác là như thế, cô Evans. - Bà ta trao cho nàng một mảnh giấy.


Dana nhìn nó, bối rối. Trên đó viết: Vodja, Pizda, zbosti, fukati, nezakonski otrok, umreti, tepec. Nàng ngước lên.


- Tôi… tôi không hiểu. Đây là tiếng Serbi, phải không?


Bà Kostoff sin sít trả lời:


- Vâng, đúng thế. Thật không may cho Kemal là tôi cũng là người Serbi. Đó là những từ mà em đã nói trong trường. - Mặt bà ta đỏ bừng. - Ngay cả cánh lái xe tải người Serbi cũng không nói thế, cô Evans, và tôi không thể tưởng tượng những lời lẽ như vậy lại được thốt ra từ mồm của đứa trẻ này. Kemal gọi tôi là một pizda.


Dana nhắc lại:


- Một pi…


- Tôi hiểu rằng Kemal còn xa lạ với đất nước chúng ta, và tôi cũng đã rất chiếu cố đến điều này, nhưng… biểu hiện của nó thật đáng bị khiển trách. Nó thường xuyên tham gia các vụ đánh lộn và khi tôi trách phạt nó, vào sáng nay, nó đã… lăng mạ tôi. Như thế là quá lắm rồi.


Dana khéo léo đáp.


- Tôi chắc rằng bà hiểu hoàn cảnh khó khăn của nó, bà Kostoff, và…


- Tôi đã nói rồi, tôi luôn chiếu cố, nhưng hình như nó đang định thử thách sự nhẫn nại của tôi.


- Tôi hiểu. - Dana nhìn sang Kemal. Nó vẫn nhìn xuống đất, mặt mũi sưng sỉa.


- Tôi hy vọng đây sẽ là vụ rắc rối cuối cùng, - bà Kostoff nói.


- Tôi cũng vậy. - Dana đứng lên.


- Đây là bảng thành tích học tập của Kemal. - Bà Kostoff mở ngăn kéo, lấy một tờ giấy ra và đưa cho Dana.


- Cám ơn. - Dana nói.


Trên đường về nhà, Kemal hoàn toàn yên lặng.


- Cô phải làm gì với cháu bây giờ? - Dana hỏi, - Tại sao cháu cứ thích đánh nhau, và tại sao cháu lại nói những từ như thế chứ?


- Cháu không biết là bà ta nói được tiếng Serbi.


Khi cả hai về đến căn hộ của Dana, nàng nói:


- Cô phải trở về phòng thu, Kemal. Cháu ở nhà một mình, được chứ?


- Word.


Lần đầu tiên Kemal nói thế với nàng, Dana tưởng rằng nó không hiểu ý mình, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đây là một kiểu tiếng lóng của bọn trẻ. Word có nghĩa là "vâng, phải" dùng để chỉ người thuộc giới tính kia…


Dana lôi bảng kết quả học tập mà bà Kostoff đưa ra xem. Môi nàng mín lại, Lịch sử: D, Tiếng Anh: D. Khoa học tự nhiên: D. Khoa học xã hội: F. Toán: A.


Nhìn bảng kết quả, Dana nghĩ, ồ, Chúa ơi, Cô phải làm gì với cháu bây giờ?


- Chúng ta sẽ bàn chuyện này vào lúc khác, - nàng nói - Cô trễ giờ rồi.


Đối với Dana, Kemal vẫn luôn là một điều bí ẩn.


Khi ở bên nàng, nó cư xử rất có lễ phép, còn tỏ ra dễ thương, chu đáo và quan tâm. Vào các ngày cuối tuần, Dana và Jeff đưa nó đi chơi khắp Washington. Họ đến Vườn thú quốc gia, nơi có vô vàn các loại thú hoang quý hiếm, say sưa quan sát những con gấu trúc khổng lồ độc đáo. Họ tham quan Viện bảo tàng không gian và vũ trụ quốc gia, và Kemal được trông thấy chiếc máy bay đầu tiên của anh em Wright đung đưa trên trần nhà, rồi họ đi qua khu Skylab để sờ vào những hòn đá mang từ mặt trăng về. Họ đến trung tâm Kennedy và sân khấu Arena. Hai người giới thiệu với Kemal món pizza ở quán Tom Tom, món tacos ở quán Mextec, món gà rán phương Nam ở Georgetowns. Kemal yêu quý quá từng giây phút vui vẻ đó. Nó thật sự hạnh phúc khi có Dana và Jeff ở bên.


Nhưng… mỗi khi Dana phải đi làm, Kemal trở thành một người khác hẳn. Nó tỏ ra chống đối và thù địch với tất cả. Dana cũng không tiện giao nó cho những người đến giúp việc, và những người đến trông đã kể những câu chuyện ghê gớm về những buổi tối ở cùng Kemal.


Jeff và Dana đã cố giải thích khuyên bảo nó, nhưng vô hiệu. Có lẽ nó cần một sự trợ giúp đặc biệt, Dana nghĩ. Nàng không biết gì về những nỗi sợ hãi kinh khủng luôn bám riết lấy Kemal.


Bản tin tối của WTN đã bắt đầu. Richard Melton, đồng sự bảnh bao của Dana và Jeff Connors ngồi phía sau nàng.
Dana Evans đang nói:


"… theo các tin tức quốc tế, Anh và Pháp vẫn đang gặp nhiều khó khăn với căn bệnh bò điên… đây là những thông tin của René Linaud từ Reims".


Trong phòng điều khiển, đạo diễn Anastasia Mann ra lệnh:


- Chuyển cảnh.


Trên màn hình giờ là cảnh nông thôn nước Pháp.


Cửa phòng thu bật mở và một nhóm người bước vào.


Mọi người ngước nhìn lên. Tom Hawkins, một đạo diễn trẻ nhiều tham vọng của mục tin tức buổi chiều lên tiếng:


- Dana, cô quen Gary Winthrop à?


- Dĩ nhiên.


Ở ngoài, Gary Winthrop còn đẹp trai hơn trong ảnh nhiều. Anh ta trạc tuổi bốn mươi, cặp mắt xanh sáng, nụ cười ấm áp và có sức quyến rũ kỳ lạ.


- Chúng ta lại gặp nhau, Dana. Cám ơn vì đã mời tôi.


- Hoan nghênh sự có mặt của anh.


Dana nhìn quanh. Nửa tá thư ký bỗng nhiên tìm được lý do đột xuất để có mặt trong phòng thu. Gary Winthrop hẳn là đã quen với cảnh này rồi. Dana nghĩ, chợt cảm thấy vui vui.


- Vài phút nữa là đến phần của anh rồi. Tại sao không ngồi xuống đây, cạnh tôi nhỉ? Đây là Richard Melton.


Hai người đàn ông bắt tay nhau.


- Anh biết Jeff Connors rồi, phải không?


- Dĩ nhiên. - Rồi Gary đùa luôn. - Anh nên ra ngoài làm việc đi, Jeff, đừng có ngồi tào lao mãi.


- Vâng, tôi cũng đang định làm như vậy đấy.


Cảnh quay về nước Pháp đã kết thúc và tiếp theo là chương trình quảng cáo. Gary Winthrop lặng lẽ ngồi xem cho đến hết.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:08:32 | Xem tất
Từ phòng điều khiển, Anastasia Mann nói:


- Chuẩn bị, chúng ta sẽ phát cuốn băng. - Bà ta lặng lẽ đếm ngược bằng các ngón tay của mình. - Ba… hai… một…


Trên màn hình giờ đây là quang cảnh bên ngoài của Bảo tàng Nghệ thuật Georgetown. Một phóng viên đang cầm chắc lấy chiếc microphone, bất chấp cơn gió lạnh buốt.


"Chúng tôi đang đứng trước bảo tàng nghệ thuật Georgetown, nơi ông Gary Winthrop đang tổ chức trao một món quà trị giá năm mươi triệu đôla cho viện bảo tàng. Nào, chúng ta hãy cùng vào trong".


Bây giờ là cảnh nội thất tráng lệ của viện bảo tàng.


Vô số quan chức, nhân viên cấp cao và phóng viên đang vây chặt lấy Gary Winthrop. Ông giám đốc bảo tàng, Morgan Ormond trao cho anh ta một tấm bằng lớn.


- Ông Winthrop, thay mặt cho viện bảo tàng, cho hàng triệu khách tham quan đến đây, và cho ban quản trị viện, chúng tôi xin chân thành cám ơn sự đóng góp vô cùng to lớn này của ông.


Đèn flash thi nhau loé sáng.


Gary Winthrop trả lời:


- Tôi hy vọng việc này sẽ giúp các hoạ sĩ trẻ nước Mỹ có cơ hội tốt hơn để không chỉ thể hiện bản thân mà còn giới thiệu được tài năng của họ ra toàn thế giới.


Tiếng vỗ tay vang lên rào rào.


Phóng viên trong cuốn băng nói:


- Đây là Bill Toland, tại bảo tàng Nghệ thuật Georgetown. Trở về phòng thu chứ, Dana?


Đèn đỏ của camera bật sáng.


- Cảm ơn Bill. Chúng ta thật may mắn vì đã mời được ông Gary Winthrop đến đây cùng nói chuyện về món quà tuyệt vời của ông.


Máy quay lia một cú rộng và hình Gary Winthrop ngồi trong phòng thu đã xuất hiện trên màn hình.


Dana lên tiếng:


- Món tiền năm mươi triệu đôla này, ông Winthrop, sẽ được dùng để mua tranh cho viện bảo tàng chứ?


- Không. Đây là một sự bảo trợ mới dành cho những hoạ sĩ trẻ người Mỹ, những người không thể, hay nói một cách khác là không có cơ hội được thể hiện những gì mà họ có. Một phần của số tiền sẽ được dùng để hỗ trợ những em học sinh có năng khiếu ở các thành phố thuộc bang. Có rất nhiều em nhỏ lớn lên mà không có chút kiến thức nào về nền nghệ thuật của nước mình. Chúng có thể biết đến trường phái ấn tượng Pháp, nhưng tôi muốn chúng nhận thức rõ hơn về những di sản của chính chúng, với những hoạ sĩ Mỹ như Sargent, Homer và Remington. Nói tóm lại, số tiền này dùng để cổ động các hoạ sĩ trẻ phát huy hết tài năng của họ cũng như dành cho tất cả những bạn trẻ nào có hứng thú với nghệ thuật.


- Có tin đồn rằng ông đang dự tính chạy đua vào Nghị viện, ông Winthrop. Đây có phải là sự thật không? - Dana hỏi.


Gary Winthrop mỉm cười:


- Tôi đang nắn gân mọi người đấy.


- Thật là thú vị. Theo kết quả bỏ phiếu thử mà chúng tôi đã xem qua, thì ông đang dẫn đầu.


Gary Winthrop gật đầu.


- Gia đình tôi đã có một bảng thành tích dài về việc phục vụ chính phủ rồi. Nếu như tôi có được chút hữu dụng nào với đất nước thì, tôi xin làm bất cứ việc gì mà Chính phủ yêu cầu.


- Xin cảm ơn sự có mặt của ông, ông Winthrop.


- Cảm ơn.


Gary Winthrop chào tạm biệt và rời phòng thu trong lúc phát quảng cáo.


Jeff Connors, ngồi cạnh Dana nói:


- Chúng ta cần nhiều người như anh ta ở trong Quốc hội hơn!


- Chúa ơi.


- Chúng ta có thể nhân bản anh ta. À mà… Kemal sao rồi?


Dana nhăn mặt.


- Jeff… làm ơn đừng bỏ cả Kemal và nhân bản vào cùng một rọ. Em không chịu nổi đâu.


- Vẫn còn bị ảnh hưởng bởi chuyện sáng nay à?


- Ừ, nhưng chỉ hôm nay thôi. Ngày mai sẽ…


Anastasia Mann nói:


- Trở lại nào. Ba… hai… một…


Đèn đỏ bật sáng. Dana nhìn về phía ống kính.


"Sau đây là phát thanh viên Jeff Connors với phần tin thể thao".


Jeff nhìn vào ống kính và bắt đầu nói:


"Hôm nay, trận bóng rổ giữa hai đội…


                                             ***
Vào lúc hai giờ sáng, trong căn nhà của Gary Winthrop ở khu tây bắc Washington, hai người đàn ông đang gỡ những bức tranh trên tường phòng khách xuống. Một người đeo mặt nạ, Lone Ranger, còn người kia là đại uý Midnite. Họ làm với vẻ ung dung hết mức, lôi từng tờ tranh khỏi khung kính và nhét vào chiếc bao bố to sụ.


Lone Ranger nói:


- Mấy giờ thì xe tuần mới quay lại?


Đại uý Midnite trả lời:


- Bốn giờ.


- Họ thật tốt bụng khi hẹn đầy đủ giờ giấc với chúng ta, nhỉ?


Đại uý Midnite nhấc một bức tranh trên tường và đập nó xuống nền nhà lát gỗ sồi, gây ra một tiếng động lớn. Hai người dừng lại một lát và nghe ngóng. Yên lặng.


Lone Ranger nói:


- Lại lần nữa. Đập mạnh vào.


Đại uý Midnite lấy một bức tranh khác và ném mạnh xuống sàn.


- Nào, xem chuyện gì xảy ra nhé.


Trên giường ngủ ở tầng trên, Gary Winthrop bị tiếng ồn làm thức giấc. Anh ta ngồi hẳn lên. Mình đã nghe thấy tiếng động, hay chỉ là mơ thấy nó? Anh ta lắng nghe một hồi lâu. Vẫn yên lặng. Không chắc lắm, anh ta đứng dậy, bước ra hành lang và bật đèn. Hành lang vẫn tối om.


- Này. Có ai ở dưới đó không? - Không có tiếng trả lời.


Đi xuống lầu, anh ta bước dọc theo hành lang cho đến cửa phòng khách. Anh ta dừng lại và ngó sững hai người đàn ông đeo mặt nạ với vẻ hoài nghi.


- Các anh làm cái quái gì ở đây thế này?


Lone Ranger quay sang anh ta và nói:


- Chào Gary.


- Xin lỗi vì đã đánh thức ông dậy. Hãy đi ngủ tiếp đi.


Không một tiếng động, khẩu Beretta xuất hiện trên tay hắn. Hắn đẩy cò hai lần và một màu đỏ lòm bắn tung toé ra từ ngực Gary.


Lone Ranger và đại uý Midnite nhìn cái xác của Gary Winthrop đổ ập xuống nền nhà. Hài lòng, chúng quay lưng và tiếp tục hoàn thành nốt việc lấy đi các bức tranh.


Chú thích:
(1) fan: người ủng hộ (mọi chú thích trong sách đều của người dịch)



------------HẾT CHƯƠNG 1----------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:11:22 | Xem tất
CHƯƠNG 2:



Tiếng chuông điện thoại réo liên hồi làm Dana Evans giật mình thức giấc. Nàng cố ngồi dậy và nhìn đồng hồ qua cặp mắt lờ mờ. Mới có năm giờ sáng. Nàng nhấc ống nghe lên.


- A lô.


- Dana…


- Matt à?


- Cô đến phòng thu ngay, càng nhanh càng tốt.


- Chuyện gì xảy ra vậy?


- Đến nơi cô sẽ biết.


- Được, tôi đi liền đây.


Mười lăm phút sau, quần áo vẫn còn xộc xệch, Dana gõ cửa căn hộ của Wharton, người hàng xóm ở sát nhà nàng.


Dorothy Wharton mở cửa, trên người khoác chiếc áo choàng. Cô ta hốt hoảng nhìn Dana:


- Có chuyện gì thế?


- Tôi ngại quá. Dorothy, nhưng tôi bị gọi đến phòng thu có việc gấp. Nếu không phiền, xin cô làm ơn đưa Kemal đến trường giúp tôi.


- Ồ, không sao. Rất sẵn lòng.


- Cảm ơn cô nhiều. Nó phải có mặt lúc bảy giờ bốn mươi nhăm, và nó còn phải ăn sáng nữa.


- Đừng lo. Để đó cho tôi. Cô cứ đi đi.


- Cảm ơn. - Dana nói với vẻ biết ơn.


***
Abbe Lasmann đã ở vị trí, trông còn chưa hết vẻ ngái ngủ.


- Ông ấy đang đợi cô.


Dana đi vào phòng của Matt.


- Tôi có một tin rất xấu, ông ta nói. - Gary Winthrop đã bị giết vào sáng sớm hôm nay.


Dana ngồi thụp xuống ghế, sững sờ.


- Cái gì? Ai…


- Hình như là nhà anh ta bị cướp. Khi anh ta chạy ra, đã bị chúng giết.


- Ồ, không. Anh ta tuyệt vời biết bao! - Dana nhớ lại vẻ thân thiện ấm áp của con người tử tế đầy hấp dẫn đó và nàng như muốn bệnh.


Matt lắc đầu với vẻ hoài nghi:


- Đây là… Chúa ơi - Tấn thảm kịch thứ năm rồi.


Dana bối rối.


- Tấn thảm kịch thứ năm, như thế là sao?


Matt ngạc nhiên nhìn nàng, rồi ông ta chợt nhận ra.


- Dĩ nhiên… lúc đó cô đang ở Sarajevo. Tôi đoán là, với tình hình chiến tranh ở đó thì, những gì xảy ra cho nhà Winthrop hồi năm ngoái sẽ không được đưa lên bản tin đâu. Chắc là cô biết chuyện về Taylor Winthrop, bố của Gary chứ?


- Đại sứ của nước ta ở Nga. Ông ấy và vợ đã chết trong một đám cháy vào năm ngoái.


- Đúng. Hai tháng sau, đứa con cả, Paul, chết trong một tai nạn xe hơi. Sáu tuần sau đó, con gái của họ, Julie, cũng qua đời vì tai nạn trong lúc đang trượt tuyết. - Matt dừng lại một lát. - Và sáng nay là Gary, thành viên cuối cùng trong gia đình.


Dana choáng váng không cất nên lời.


- Dana, gia đình Winthrop là cả một huyền thoại.


Nếu đất nước này có hoàng gia thì chắc chắn vương miện sẽ thuộc về họ. Họ có uy tín và sức thu hút mạnh mẽ, nổi tiếng trên toàn thế giới về lòng hảo tâm và quá trình cống hiến cho chính phủ. Gary đang có kế hoạch theo chân cha mình vào Nghị viện, và đã được coi là chắc chắn thắng lợi. Tất cả mọi người đều yêu mến anh ta. Nhưng bây giờ Gary đã không còn nữa. Chỉ chưa đầy một năm thôi mà một trong những gia đình lỗi lạc nhất thế giới đã hoàn toàn bị xoá sổ.


- Tôi… tôi không biết phải nói gì.


- Tốt nhất là cô hãy nghĩ một cái gì đó. - Matt nói với vẻ mạnh bạo. - Hai mươi phút nữa cô sẽ phải thu hình.


***


Tin tức về cái chết của Gary Winthrop đã tạo nên một làn sóng kích động trên toàn thế giới. Những lời bình luận của các vị nguyên thủ quốc gia xuất hiện trên khắp các hệ thống truyền hình toàn cầu.


"Như một tấn bi kịch Hy Lạp…"


"Không thể tin nổi…


"Vòng xoay lạnh lùng của định mệnh…


"Thế giới phải gánh chịu một mất mát khủng khiếp…"


"Rực rỡ nhất và tài giỏi nhất, họ đã ra đi…"


Dường như ai cũng chỉ nói đến cái chết của Gary Winthrop mà thôi. Sự buồn thảm lan rộng khắp đất nước. Cái chết này càng khiến người ta nhớ đến cái chết của các thành viên khác trong gia đình anh ta.


- Thật không tưởng. - Dana nói với Jeff. - Cả gia đình họ đều rất tuyệt vời.


- Đúng vậy. Gary rất hâm mộ thể thao và luôn là một cổ động viên nhiệt tình. - Anh lắc đầu. - Thật khó tin rằng bọn khốn nạn đó lại nỡ lòng xuống tay với một con người tuyệt vời đến vậy.


Sáng hôm sau, lúc lái xe đi làm, Jeff nói:


- À này, Rachel đang ở đây đấy.


"À này". Tình cờ quá. Tình cờ quá đi thôi, Dana nghĩ.


Jeff từng kết hôn với Rachel Stevens, một siêu người mẫu. Dana đã trông thấy cô ta nhiều lần trên truyền hình và bìa các tạp chí. Thật khó tin rằng cô ta lại đẹp đến thế. Nhưng có thể không một tế bào não nào trong đầu cô ta hoạt động cả, Dana quyết định. Mặt khác, với khuôn mặt và thân hình như vậy, cô ta cũng chả cần đến não làm gì.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:13:38 | Xem tất
Dana đã hỏi Jeff về Rachel.


- Hôn nhân của anh thế nào?


- Lúc đầu thì rất tuyệt, - Jeff đáp như kể. - Rachel biết thông cảm lắm. Dù rất ghét bóng chày, cô ấy vẫn chịu khó đi xem anh thi đấu. Bên cạnh đó, bọn anh cũng có nhiều điểm chung.


Chắc chắn là có rồi.


- Cô ấy thật sự là một người đàn bà tuyệt diệu. Không có một điểm nào đáng chê cả. Cô ấy rất thích nấu ăn. Mỗi khi đi diễn, cô ấy vẫn thường nấu cho các bạn mình ăn.


Một cách rất hay đê loại bỏ các đối thủ.


- Gì cơ?


- Em có nói gì đâu?


- Dù sao thì bọn anh cũng đã kéo dài hôn nhân đến năm năm.


- Rồi sau đó?


- Sự nghiệp của Rachel rất thành công. Cô ấy nhận được vô số lời mời và công việc đã lôi cô ấy đi khắp nơi trên thế giới: Italy, Anh quốc, Jamaica, Thailand, Nhật Bản… Trong khi đó, anh đi thi đấu vòng quanh đất nước. Bọn anh không thường xuyên ở bên nhau. Tình cảm cứ dần mai một đi.


Câu hỏi tiếp theo có vẻ hợp lý vì Jeff rất yêu trẻ con.


- Tại sao hai người không có con?


Jeff gượng cười.


- Người mẫu mà có con thì thân hình sẽ không đẹp nữa. Rồi một ngày, Roderick Marshall, một trong những đạo diễn hàng đầu của Hollywood ngỏ lời mời cô ấy. Rachel đã đến Hollywood.


Anh ngập ngừng.


- Một tuần sau cô ấy gọi cho anh và nói muốn ly hôn. Lý do là cảm thấy hai người đã quá xa cách nhau. Anh phải đồng ý thôi. Và anh ký vào đơn. Không lâu sau đó thì anh bị ngã gãy tay.


- Và anh trở thành phóng viên thể thao. Thế còn Rachel? Cô ấy không đóng phim à?


Jeff lắc đầu.


- Cô ấy không thật sự hứng thú. Nhưng cô ấy diễn cũng được lắm.


- Hai người vẫn còn là bạn chứ? - Một câu hỏi nặng nề.


- Ừ. Thực ra khi cô ấy gọi điện tới, anh đã kể về chuyện của chúng ta. Cô ấy muốn gặp em.


Dana cau mày.


- Jeff, em không nghĩ là…


- Cô ấy thật sự rất tốt, em yêu. Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi ăn trưa. Rồi em sẽ thích cô ấy cho mà xem.


- Chắc chắn như vậy, - Dana đồng ý. Nàng nghĩ thầm. Nhưng em sẽ không nói chuyện với những cái đầu rỗng tuếch đâu.
Cái đầu rỗng tuếch thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với sự lo lắng của Dana. Rachel Stevens cao và thon thả, mái tóc vàng lộng lẫy, làn da rám nắng mịn màng không tỳ vết, gương mặt có nhiều nét đặc biệt rất hấp dẫn. Dana ghét cô ta từ cái nhìn đầu tiên.


- Dana Evans, còn đây là Rachel Stevens.


Dana nghĩ thầm, Nhẽ ra phải là "Rachel Stevens, còn đây là Dana Evans" mới đúng chứ.


Rachel Stevens vẫn đang nói:


-… Chương trình của cô từ Sarajevo, mỗi khi tôi có thể. Chúng thật là độc đáo. Chúng tôi có thể cảm nhận thấy nhịp tim của cô và chia sẻ nó.


Cô trả lời sao trước một lời khen chân thành.


- Cảm ơn, - Dana nhấm nhẳng đáp lại.


- Hai người thích ăn trưa ở đâu? - Jeff hỏi.


Rachel gợi ý:


- Có một quán ăn khá ngon tên là Straits of Malaya. Nó cách bùng binh Dupont có hai dãy nhà thôi. - Cô ta quay sang hỏi Dana, - Cô có thích món ăn Thái không?


Cứ như là quan tâm lắm ấy.


- Có.


Jeff mỉm cười:


- Tốt. Vậy đến đó nhé.


Rachel nói:


- Nó không xa đâu. Chúng ta đi bộ nhé?


Trong thời tiết lạnh cóng này à?


- Được thôi, - Dana đáp liều. Cô ta có thể trần truồng bước đi trên tuyết mà.


Họ hướng về phía bùng binh Dupont. Dana cảm thấy khó chịu khi thấy mình hệt như một người thừa.
Nàng hơi hối tiếc vì đã nhận lời mời.


Quán ăn trông có vẻ chật như nêm với một tá người đang xếp hàng ở quầy bar đợi bàn. Ông chủ thì chạy lăng xăng từ chỗ nọ sang chỗ kia.


- Một bàn cho ba người, - Jeff lên tiếng.


- Ông có đặt trước không?


- Không, nhưng chúng tôi…


- Tôi xin lỗi, nhưng… - ông ta nhận ra Jeff. - Ông Connors, rất vui được gặp ông. - ông ta nhìn Dana. - Cô Evans, thật vô cùng hân hạnh. - Ông ta khoát tay. - Tôi e là sẽ có một sự chậm trễ nho nhỏ. - Ánh mắt ông ta lia sang Rachel và mặt ông ta sáng bừng lên. - Cô Stevens. Tôi đọc báo thấy cô đang làm quảng cáo ở Trung Quốc mà.


- Đúng vậy, Somchai. Nhưng tôi đã về rồi.


- Tuyệt vời. - Ông ta quay sang Dana và Jeff. - Dĩ nhiên là chúng tôi sẵn sàng đáp ứng các vị. - Ông ta dẫn họ tới cái bàn ở giữa phòng.


Mình ghét cô ta, Dana nghĩ. Mình thật sự ghét cô ta.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:15:23 | Xem tất
Khi họ đã ngồi xuống, Jeff nói.


- Trông em tuyệt lắm, Rachel. Bất cứ những gì em làm đều rất phù hợp với em.


Và chúng ta đều đoán được đó là gì.


- Em đã đi rất nhiều. Em nghĩ mình nên bắt đầu thoải mái một thời gian. - Cô nhìn vào mắt Jeff. - Anh có nhớ cái đêm mà anh và em đã…


Dana ngước mắt lên khỏi tờ thực đơn.


- Udang goreng là gì vậy?


Rachel liếc sang Dana.


- Đó là tôm ngâm sữa dừa. Món đó ở đây rất ngon. - Cô ta quay lại với Jeff. - Đêm mà anh và em quyết định rằng chúng ta muốn…


- Thế còn laska…


Rachel kiên nhẫn trả lời:


- Đó là mì nước với gia vị.


Cô ta lại quay sang Jeff.


- Anh nói là anh muốn…


- Và poh pia nữa?


Rachel nhìn Dana và ngọt ngào đáp lại. Đó là jicama xào với rau.


- Thật à? - Dana quyết định không hỏi thêm jicama là gì.


Nhưng vào lúc đang ăn, Dana vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình bắt đầu thích Rachel Stevens, bất chấp những định kiến ban đầu. Cô ta nhiệt tình và đầy sự quyến rũ không chỉ bởi nhan sắc. Chẳng giống như hầu hết những người đẹp ở đẳng cấp thế giới khác, Rachel hoàn toàn không ngượng ngập với vẻ đẹp của mình mà còn thể hiện nó ra một cách rất tự nhiên. Cô ta thông minh, nói năng lưu loát, và khi gọi món cho bữa ăn bằng tiếng Thái, cô ta không hề tỏ ra hợm hĩnh chút nào. Làm sao mà Jeff lại có thể từ bỏ một người vợ như thế này được nhỉ? - Dana thắc mắc.


- Cô định ở lại Washington bao lâu? - Dana hỏi.


- Ngày mai tôi phải đi rồi!


- Lần này em đi đâu? - Jeff tỏ ra quan tâm.


Rachel hơi lưỡng lự.


- Hawaii. Nhưng thật sự em cảm thấy chán rồi, Jeff. Thậm chí em đang nghĩ đến chuyện huỷ bỏ chuyến đi này.
- Nhưng em sẽ không bỏ, - Jeff nói với vẻ hiểu biết.


Rachel thở dài:


- Vâng, em sẽ không bỏ.


- Khi nào cô mới quay lại? - Dana hỏi.


Rachel nhìn nàng một lúc lâu rồi nhẹ nhàng trả lời:


- Tôi không nghĩ mình sẽ quay lại Washington, Dana. Tôi mong cô và Jeff sống hạnh phúc bên nhau.
Đó là một thông điệp không lời trong câu đáp của Rachel.


Sau bữa ăn, Dana nói:


- Tôi có vài việc cần làm. Hai người cứ đi trước đi!


Rachel nắm lấy tay Dana.


- Tôi rất vui vì chúng ta đã gặp nhau.


- Tôi cũng vậy, - Dana nói, và ngạc nhiên khi thấy mình thực sự nghĩ như thế.


Dana nhìn theo Jeff và Rachel bắt đầu bước xuống phố. Một cặp hấp dẫn, nàng nghĩ.


***


Đã bước sang đầu tháng Mười hai và Washington đang tưng bừng chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ. Đường phố của thủ đô được trang hoàng những cây thông Noel rực rỡ và các vòng hoa của cây nhựa ruồi. Hầu như ở góc phố nào cũng sừng sững một ông già Noel thuộc Đội quân cứu tế(1), rung chiếc chuông nhỏ xin tiền người qua đường. Và bất chấp cơn gió lạnh buốt, trên vỉa hè lúc nào cũng đông cứng những người đi sắm sửa cho lễ Giáng sinh và năm mới.


Đã đến lúc rồi, Dana nghĩ. Mình cũng bắt đầu phải mua sắm thôi. Dana nghĩ đến những người mà nàng sẽ mua quà tặng cho họ. Mẹ nàng, Kemal, Matt - ông chủ của nàng, dĩ nhiên là cả Jeff tuyệt vời của nàng nữa.


Dana nhảy lên taxi và đi đến Hecht, một trong những cửa hàng lớn nhất Washington. Nơi này đã chật cứng những người đang đón chào lễ Giáng sinh bằng cách chen chúc nhau, cố xô đẩy những người mua hàng khác ra khỏi vị trí của họ.
Mua bán xong, Dana về nhà để cất đống quà tặng ngồn ngộn đi. Căn hộ của nàng ở phố Calvert, trong một khu khá yên tĩnh. Với nội thất bắt mắt, nó gồm có một phòng ngủ, một phòng khách, bếp, phòng tắm và phòng học đồng thời cũng là phòng ngủ của Kemal.


Dana đặt mớ quà tặng vào phòng để đồ, nhìn quanh căn hộ nhỏ bé của mình và hạnh phúc nghĩ thầm, Chúng mình phải có một chỗ ở rộng hơn sau khi kết hôn. Lúc nàng ra cửa để trở về phòng thu thì chuông điện thoại reo. Dana nhấc ống nghe lên.


- A lô.


- Dana, con yêu.


Đó là mẹ nàng.


- Chào mẹ, con phải đi…


- Mẹ và các bạn mẹ đã xem chương trình của con đêm qua. Con tuyệt lắm.


- Cảm ơn mẹ.


- Dù mẹ và họ nghĩ rằng nhẽ ra con nên làm cho các tin tức sáng sủa lên một chút.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:17:03 | Xem tất
Dana thở dài.


- Làm các tin tức sáng sủa lên?


- Ừ. Tất cả những gì con nói đến đều u ám quá. Chẳng lẽ không thể đề cập đến những vấn đề vui vẻ hơn được ư?


- Để con xem mình có thể làm được gì, mẹ nhé.


- Vậy thì tốt. Nhân tiện, tháng này mẹ cần một ít tiền mặt. Không hiểu con có giúp được mẹ không?


Bố của Dana đã bỏ đi từ nhiều năm trước. Lúc này đây, mẹ nàng đã chuyển đến Las Vegas. Dường như lúc nào bà cũng thiếu tiền. Những khoản đóng góp hàng tháng của Dana không bao giờ đủ cả.


- Mẹ lại cờ bạc à?


- Dĩ nhiên là không! Bà trả lời với vẻ phẫn nộ. – Las Vegas là thành phố rất đắt đỏ. À này, khi nào thì con định qua đây? Mẹ rất muốn gặp Kimbal. Con nên cho nó đi cùng.


- Tên nó là Kemal, mẹ à. Hiện tại thì con không thể đi đâu được cả.


Một thoáng ngập ngừng trước khi kết thúc.


- Không thể à? Các bạn mẹ đều nói rằng con thật tốt số khi có được một công việc như ý mà chỉ phải làm có một hai tiếng một ngày.


Dana trả lời:


- Con cho là con may mắn thôi.


Là một người chịu trách nhiệm chương trình, Dana phải có mặt ở trường quay vào lúc chín giờ sáng và dành hầu hết thời gian trong ngày vào các cuộc điện đàm, lấy những tin tức mới nhất từ London, Paris, Rome và nhiều nơi khác nữa. Quãng thời gian còn lại thì dành cho các cuộc họp, sắp xếp các tin tức lại với nhau, quyết định xem cái nào nên phát, và phát theo thứ tự nào khi nàng lên thu hình. Một buổi tối nàng thường có hai bản tin.


- Thật tuyệt khi con có một công việc nhàn nhã như thế, con yêu.


- Cám ơn mẹ.


- Con sẽ đến thăm mẹ sớm chứ?


- Vâng, con sẽ cố.


- Mẹ rất mong được gặp đứa bé dễ thương đó.


Kemal được gặp mẹ thì tốt cho nó quá, Dana nghĩ. Nó sẽ có một người bà. Và khi mình và Jeff lấy nhau, nó sẽ có một gia đình thật sự.


***


Khi Dana bước ra hành lang chung cư nơi nàng đang sống, Dorothy Wharton xuất hiện.


- Cảm ơn cô vì đã lo cho Kemal hồi sáng nay, Dorothy. Tôi thật sự biết ơn.


- Đừng khách sáo thế.


Dorothy Wharton và chồng cô ta, Howard; chuyển đến chung cư này hồi năm ngoái. Họ là người Canada, tuổi trung niên, và rất thú vị. Howard Wharton là kỹ sư chuyên phục chế các công trình kiến trúc lớn.


Vào một bữa ăn tối, anh ta đã giải thích cho Dana:


- Đối với công việc của tôi, không một thành phố nào trên thế giới sánh bằng Washington. Liệu tôi có thể kiếm được những cơ hội tốt thế này ở đâu nữa chứ? - Và anh ta tự trả lời câu hỏi của mình. - Không ở đâu cả.


- Cả tôi và Howard đều yêu mến Washington. - Cô vợ thêm vào. - Chúng tôi sẽ không đi đâu cả.


***


Dana về đến văn phòng thì đã thấy tờ Diễn đàn Washington mới nhất đặt trên bàn. Trên trang đầu là hàng loạt ảnh và bài viết về gia đình Winthrop. Dana nhìn bức ảnh một hồi lâu, đầu óc quay cuồng. Năm người chết sạch trong vòng chưa đầy một năm. Thật kinh khủng.


Chiếc điện thoại riêng trong toà nhà của ban quản trị Tập đoàn viễn thông Washington Tribune reo lên.


- Tôi vừa nhận được chỉ thị.


- Tốt. Họ đang chờ. Ông muốn họ làm gì với những bức tranh?


- Đốt hết đi.


- Tất cả à? Chúng đánh giá hàng triệu đôla đấy.


- Mọi việc đang tiến triển thuận lợi. Chúng ta không thể để lại bất kỳ sơ suất nhỏ nào. Đốt hết ngay.


***


Thư ký của Dana, Olivia Watkins, nói qua hệ thống liên lạc nội bộ.


- Điện thoại của cô trên đường dây số ba. Ông ta gọi đến hai lần rồi!


- Ai vậy, Olivia?


- Ông Henry.


Thomas Henry là hiệu trưởng trường trung học Theodore Roosevelt.


Dana đập tay vào trán để xua đi cơn đau đầu đang có dấu hiệu ập đến. Nàng cầm ống nghe lên.


- Chào ông Henry.


- Chào cô Evans. Không hiểu cô có thể tạm dừng công việc để qua gặp tôi không nhỉ?


- Dĩ nhiên. Trong một hoặc hai giờ nữa, tôi…


- Tôi mong là ngay bây giờ, nếu được.


- Tôi sẽ đến ngay.


Chú thích:
(1) Salvation Army – một tổ chức chức truyền giáo Cơ đốc có các hội viên mặc đồng phục kiểu quân sự và làm việc giúp đỡ người nghèo



------------------HẾT CHƯƠNG 2--------------------------
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 12-11-2011 21:19:14 | Xem tất
CHƯƠNG 3:



Trường học là một sự thử thách mà Kemal không thể chịu đựng nổi. Nó nhỏ hơn tất cả các bạn học cùng lớp, kể cả bọn con gái, và đây thật sự là nỗi ô nhục đối với nó. Nó bị đặt biệt hiệu là "người lùn" rồi "thằng còi" rồi "con gà". Đối với việc học hành, Kemal chỉ quan tâm tới mỗi Toán và Tin học, hai môn mà nó luôn giành được thứ hạng cao nhất. Và cạnh lớp học là câu lạc bộ cờ vua, nơi Kemal là người thống trị. Trước kia nó cũng thích đá bóng, nhưng khi xin vào đội tuyển của trường, huấn luyện viên đã nhìn vào ống tay áo rỗng không của nó và trả lời:


- Xin lỗi, chúng tôi không thể nhận em được.


Đó là sự thật hiển nhiên, nhưng lại là một đòn chí tử giáng vào nó.


Kẻ thù không đội trời chung của Kemal là Ricky Underwood. Vào bữa trưa, một số học sinh thường ăn ngoài hành lang hoặc trong phòng ăn. Ricky Underwood đợi cho Kemal ăn dở rồi mới ra ngoài cùng nó.


- Này, thằng mồ côi. Khi nào thì mụ mẹ kế mày mới gửi mày lại cái nơi mà mày đã sinh ra?


Kemal phớt lờ đi.


- Tao đang nói chuyện với mày đấy, thằng quái. Mày không nghĩ rằng mụ ấy sẽ giữ mày lại chứ? Ai ai cũng biết tại sao mụ ấy lại mang mày đến đây, đồ mặt lạc đà. Bởi vì mụ ấy là một phóng viên chiến tranh nổi tiếng, và việc cứu giúp một thằng què sẽ làm mụ được thêm cái tiếng tử tế nữa.


- Fukat! - Kemal gào lên. Nó đứng bật dậy và lao vào Ricky.


Quả đấm của Ricky nhằm vào bụng của Kemal, rồi đến khuôn mặt nó. Kemal ngã vật ra đất, lăn lộn vì đau.
Ricky Underwood nói:


- Bất cứ lúc nào mày muốn thêm, cứ bảo tao. Và mày nên làm nhanh lên, vì theo tao được biết, mày đang đi vào dĩ vãng rồi đấy.


Kemal sống trong sự nghi ngờ dằn vặt. Nó không tin vào những điều Ricky nói. Nhưng nếu đó là sự thật thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Dana trả mình về đó. Ricky nói đúng, Kemal nghĩ. Mình là thằng quái. Tại sao một người tuyệt vời như Dana lại cần mình cơ chứ.


                                           ***


Kemal tin rằng cuộc đời của nó đã kết thúc khi bố mẹ và em gái nó bị giết ở Sarajevo. Nó được đưa sang nhà từ thiện dành cho trẻ mồ côi ở ngoại ô Paris, và thời gian ở đó quả là một cơn ác mộng(1).


Cứ mỗi buổi chiều thứ sáu, vào lúc hai giờ, bọn trẻ lại phải xếp hàng cho những người muốn nhận con nuôi đến xem xét để chọn lấy một đứa rồi đưa về nhà. Và mỗi khi thứ sáu đến, sự nhộn nhịp và căng thẳng trong lũ trẻ lại trào dâng. Chúng tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, và khi những người lớn đi dọc theo hàng, mỗi đứa bé lại thầm cầu nguyện mong cho mình được chọn.


Lần nào cũng vậy, khi thấy Kemal, người ta lại thì thầm:


- Xem này, nó chỉ có một tay, - Và họ bỏ qua luôn.


Thứ sáu nào cũng như vậy cả, mặc kệ Kemal vẫn nuôi một niềm hy vọng mong manh. Nhưng người ta luôn chọn những đứa trẻ khác. Đứng đó, bị bỏ mặc, Kemal tràn đầy cảm giác bẽ bàng. Luôn là một đứa khác, nó cay đắng nghĩ. Không ai cần mình hết.


Kemal hằng ao ước được có một gia đình yên ấm. Và nó cố làm mọi thứ nó nghĩ ra để biến điều đó thành hiện thực. Thứ sáu này nó cười thật rạng rỡ để cho mọi người thấy nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, thứ sáu sau nó lại vờ như đang bận rộn với một việc gì đó rằng nó không quan tâm đến việc có được chọn hay không và việc nếu có được nó sẽ là một điều may mắn cho những ông bố, bà mẹ đó. Lần khác thì nó lại nhìn họ bằng ánh mắt van xin, thầm cầu mong họ sẽ đưa nó về nhà. Nhưng hết tuần này đến tuần khác, vẫn chỉ là những đứa khác được chọn và được đưa đến những ngôi nhà tuyệt diệu, những gia đình hạnh phúc.


Và thật kỳ diệu, Dana đã đến và làm tất cả thay đổi. Nàng là người đã tìm thấy nó sống vật vờ không nhà cửa ở ngoài đường thành phố Sarajevo. Sau khi được hội chữ thập đỏ đưa sang trại trẻ mồ côi ở Paris và sống tại đó một thời gian, nó đã viết cho nàng một bức thư. Trước sự ngạc nhiên của nó, nàng đã gọi điện sang trại trẻ và yêu cầu được đưa nó về Mỹ sống cùng nàng. Đó là giây phút hạnh phúc nhất trong đời Kemal. Dường như một giấc mơ hoang đường đã trở thành hiện thực, và thậm chí còn đẹp đẽ hơn tất cả những gì mà nó từng tưởng tượng ra.


Cuộc sống của Kemal đã hoàn toàn đổi thay. Nó cảm thấy biết ơn việc trước kia người ta đã không chọn nó. Nó không còn đơn độc trên cõi đời này nữa. Đã có người quan tâm đến nó. Nó hết lòng yêu quý Dana, nhưng sâu trong tâm khảm nó vẫn phập phồng một nỗi lo sợ rằng những lời nói của Ricky Underwood là đúng, rằng một ngày nào đó Dana sẽ thay đổi và sẽ trả nó về trại trẻ mồ côi, về cuộc sống tăm tối mà nó đã chạy trốn khỏi. Nó thường mơ thấy nó trở về trại trẻ, và hôm đó là ngày thứ sáu. Rất nhiều người lớn đang xem xét bọn trẻ và Dana cũng ở trong số đó. Nàng nhìn Kemal và nói "Thằng nhóc xấu xí này chỉ có một tay" rồi nàng chọn ngay đứa đứng bên cạnh nó. Kemal choàng tỉnh, nước mắt đầm đìa.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách