Chương 04
Lễ tình nhân.
Trình Nặc có phần bất ngờ vì lời nói của anh, cô im lặng mấy giây, mỉm cười, "Anh rất khác."
Đây là đánh giá duy nhất của cô về Nghiêm Thiếu Thần cho đến lúc này, trên thực tế, trong lòng cô đã có một chút hiếu kì khác thường, hơn nữa cô tin, nếu có thể, cảm giác này sẽ còn tiếp tục rất lâu.
Nghiêm Thiếu Thần ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt lại chuyển sang nhân viên phục vụ đứng cạnh. Đợi lúc người phục vụ đi đến trước mặt anh, anh nói khẽ: "Chọn món đi."
Trình Nặc nhận thực đơn từ tay người phục vụ, lật qua vài tờ, cô nhướn mày lên, lập tức có cảm giác hoa mắt. Dạo này, vì chuẩn bị xin vào tập đoàn J?T, chuyện ăn cơm đúng giờ đối với Trình Nặc đã là chuyện từ mấy thế kỉ trước rồi, cô nhìn tranh minh họa trong thực đơn, đột nhiên cảm thấy những thứ này ăn vừa phiền toái vừa cần rụt rè.
"Không muốn ăn lắm?" Nghiêm Thiếu Thần khẽ nhấp một ngụm nước chanh, thản nhiên hỏi.
"Anh nhận ra à?" Cô ngẩng lên, trùng hợp đối diện với ánh mắt anh. Thần thánh quá đó, đến chuyện cô nghĩ gì trong lòng anh ta cũng biết nữa.
"Đoán thôi."
"Anh đoán quá chuẩn, thực tế thì ngày xưa tôi cũng hay đến nhà hàng này." Trình Nặc cũng không ngại khả năng nhìn rõ mọi thứ của anh ta, còn cho rằng ở gần người như Nghiêm Thiếu Thần sẽ rất thoải mái, vì anh không biết vòng vo, nói quanh quẩn để bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Xin lỗi, chúng tôi không gọi món nữa." Nghiêm Thiếu Thần liếc người phục vụ đứng cạnh mình. Anh cũng không chờ người phục vụ đưa ra ý kiến mà nhìn sang Trình Nặc, nói: "Đi thôi, đổi nơi khác."
"A, cũng được." Trình Nặc thầm than rằng thượng tá Nghiêm quyết định cũng nhanh quá rồi, giọng nói chẳng hề có ý muốn thương lượng gì hết.
Cô tỏ vẻ bình thản nhìn người phục vụ. Rất vinh hạnh, cô đã phát hiện một nét gượng gạo trên mặt cậu ta, có điều đó cũng chỉ là trong một thoáng mà thôi. Dưới sự lạnh lùng của Nghiêm Thiếu Thần, anh chàng xui xẻo đó nhanh chóng lui khỏi tầm mắt Trình Nặc.
"Tôi biết một quán cơm không tệ lắm, anh ăn được cay không?" Trình Nặc nhìn người đối diện, khẽ vươn người ra, giảm âm lượng xuống.
"Ăn được một chút, quán đó ở chỗ nào?" Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy hành động của Trình Nặc khá thú vị, có điều nét mặt vẫn bình thản, không nhìn ra gì hết.
"Hơi xa, anh có để ý không?" Trình Nặc bỗng hơi hối hận vì đã đề cập đến quán cơm kia. Bận việc khiến cô quên việc hưởng thụ, cho nên không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là rất muốn đi, có điều cô lại lo vị thượng tá ở đối diện không hứng thú lắm.
"Đi thôi."
Trình Nặc chỉ ngây người có mấy giây, Nghiêm Thiếu Thần đã biến mất trong tầm mắt cô. Cô bước nhanh mấy bước để đuổi kịp anh, đến lúc tới bãi đỗ xe, cô mới để ý một chiếc cheetah có treo biển quân đội.
"Anh dùng xe nhà nước vào việc riêng à?" Cô hơi nghiêng đầu, nhìn chiếc biển quân đội treo trên xe anh.
Nghiêm Thiếu Thần nhìn xe mình, lạnh nhạt nói: "Trước khi ra khỏi quân đội thì có vấn đề, liền lái ra luôn."
Trình Nặc nhịn không cười thành tiếng, "Anh có thể không cần coi câu hỏi của tôi là nghiêm túc."
Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, không nói gì, sau khi khởi động ô tô liền đi thẳng đến mục tiêu.
*
Cô chọn những món bình thường mình vẫn thích, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần không có dị nghị gì với đồ cay, nhưng cô vẫn ưu tiên chọn những món thanh đạm khác nhau dựa theo tư tưởng của sĩ quan. Trong tiềm thức, cô cho rằng Nghiêm Thiếu Thần sẽ không nhẫn nại vì thứ gọi là mặt mũi. Trình Nặc chọn món xong, lại đưa thực đơn cho Nghiêm Thiếu Thần, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần lại nói một câu khiến cô hoàn toàn bó tay.
"Tôi không biết gọi món."
"A? Anh không đặc biệt thích món nào hay là kiêng ăn?" Cô hơi ngạc nhiên, đuổi người phục vụ đi rồi hỏi.
"Không có." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, trước khi nhập ngũ anh còn kiêng ăn, có điều vào bộ đội đặc chủng, những chuyện tập huấn ngoài trời suốt mười ngày liên tục đã khiến quan niệm của anh về đồ ăn dần dần thay đổi, đối với những người tham gia quân đội như họ, đồ ăn chỉ là thứ bổ sung năng lượng cần cho con người, kể từ đó trở đi, anh không còn kén chọn nữa.
Trình Nặc mím môi cười, vừa định hỏi thứ khác, đã thấy di động của mình đổ chuông. Cô cảnh giác nhíu mày, cười với Nghiêm Thiếu Thần, "Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại."
Cú điện thoại này là do lãnh đạo trực tiếp Tiếu Kha gọi tới, để tiện cho việc liên hệ, điện thoại họ đều chọn tiếng chuông riêng, chỉ cần nghe thấy chuông riêng là biết đó là ai.
Nghiêm Thiếu Thần cũng không để ý, nhẹ nhàng gật đầu ra dấu với cô.
Trình Nặc đợi khi đến gần toilet mới nhận điện thoại.
"Không để cậu ta nghi ngờ chứ?"
Tiếu Kha ở đầu dây bên kia thật sự là đi thẳng vào vấn đề, Trình Nặc cười khẽ, "Tin tức của ngài thật nhạy."
"Đừng trách cảnh sát Mục, cô và cậu ta đều là phụ tá đắc lực của tôi, hành động lần này là do tôi sắp xếp, khó tránh khỏi chuyện để ý nhiều một chút." Tiếu Kha cười ha hả, nghe ra sự bất mãn của Trình Nặc, anh cũng không phủ nhận nữa.
"Sếp Tiếu, hiện tại là thời gian riêng tư của tôi, xin hỏi ngài còn chỉ thị gì?" Trình Nặc không biết rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, nhưng có một chuyện cô dám khẳng định, dù cho tương lai cô và Nghiêm Thiếu Thần có khả năng phát triển hay không, cô cũng không mong những chuyện ba lăng nhăng này xen vào.
"Ha ha, không có gì khác, chỉ đơn thuần muốn an ủi thuộc hạ của mình thôi."
"Thế giờ ngài thương cảm xong rồi, có thể tắt máy chưa?" Trình Nặc "lễ phép" nói, thực tế, cô biết Tiếu Kha sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện, nên cô dứt khoát đi thẳng vào chủ đề, chết dập đầu cũng phải biết lý do.
"Cảnh sát Trình, tinh thần giác ngộ của cô vẫn chưa tốt, cần tích cực hơn nữa." Tiếu Kha trở lại trạng thái lãnh đạo, anh khựng lại mấy giây, nghiêm mặt nói: "Cô quen ai, theo lý thì tôi không thể can dự, có điều cô cũng nên cân nhắc cho tốt chuyện đúng mực."
Trình Nặc thu lại thái độ thờ ơ, nghiêm nghị nói: "Đó là đương nhiên, nhân cách của tôi thì ngài cũng biết."
"Được rồi, tôi biết có lẽ đối với cô, những nhắc nhở này chỉ là vẽ chuyện, có điều làm đúng trình tự cũng không phải lỗi của tôi đúng không?" Lướt qua sân, Tiếu Kha lại nói: "Nghiêm Thiếu Thần, 33 tuổi, vừa được triệu về quân khu B, tuổi trẻ, tương lai tươi sáng, Trình Nặc, nắm cho chắc."
"Sếp à, đi theo ngài quả nhiên có lợi, hồ sơ cá nhân trên tay ngài quá đầy đủ, còn đáng tin hơn người làm mối nhiều." Lời Tiếu Kha có hai ý nghĩa, một là nói với cô một chút tin tức cơ bản của Nghiêm Thiếu Thần, một là ám chỉ anh sẽ không can thiệp vào chuyện của cô và Nghiêm Thiếu Thần. Trình Nặc mỉm cười, nói.
"Ha ha, cô bớt trêu tôi đi, có điều Trình Nặc, tôi phải nói thêm một câu." Tiếu Kha cười to, nói tiếp: "Nghiêm Thiếu Thần và Lâm Tu Dương là anh em nối khố với nhau."
"À, trong thời gian tư nhân không nói đến chuyện công tác." Trình Nặc nhíu mày, cúp điện thoại, nhìn về phía Nghiêm Thiếu Thần theo bản năng, lại thấy anh vẫn bình tĩnh ngồi ở kia, trên mặt không hề có thứ gì gọi là thiếu kiên nhẫn.
Cô nhanh chóng quay lại bàn, nói với vẻ hối lỗi: "Đã để anh đợi lâu rồi."
"Ăn đi, đồ ăn vừa được dọn lên." Nghiêm Thiếu Thần ra dấu cho cô động đũa.
Trình Nặc không khách sáo nữa, mỉm cười, cầm đũa lên. Không nói lúc ăn không nói lúc ngủ, khi ăn cơm, cuộc đối thoại giữa bọn họ có vẻ nhạt nhẽo, Trình Nặc chỉ khen đồ ăn của nhà hàng này mấy câu, đồng thời giới thiệu hai món ăn thanh đạm chọn riêng cho anh.
Ăn tối xong, khi đang định rời khỏi nhà hàng, lại có một việc nhỏ xen vào. Tuy là việc nhỏ, nhưng sau này, mỗi khi Trình Nặc nhớ đến chuyện này, đều bất giác mỉm cười.
"Anh trai, lễ tình nhân rồi, mua một bông đi."
Gần bọn họ bỗng xuất hiện một giọng nữ vừa non nớt vừa rụt rè. Hai người dừng bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một cô bé mặc một chiếc áo khoác phong phanh, cầm một rổ hoa hồng đứng gần đấy.
Cô bé liên tục nhìn quanh, dường như hi vọng vị khách trước mặt có thể mua một bông. Cô bé sợ làm mất lòng khách, vội nói: "Anh trai, mua một bông tặng chị ấy đi, hoa hồng đỏ rất tươi, rất hợp với chị ấy."
"À, chuyện đó..."
"Cho anh một bông." Nghiêm Thiếu Thần nhìn hoa hồng trong tay cô bé, bình tĩnh nói.
Trình Nặc ngồi trên xe, trong tay là bông hoa hồng xinh đẹp, khuôn mặt không khỏi hơi hồng. Ban nãy cô đang định giải thích bọn họ không phải một đôi, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần đã cướp lời của cô.
"Anh làm vậy không hợp lắm, huống chi chúng ta cũng không phải..." Trình Nặc muốn nói lại thôi, mặt càng nóng hơn.
"Giải thích sẽ chỉ làm cô bé ấy xấu hổ." Nghiêm Thiếu Thần khởi động ô tô, bình tĩnh trả lời.
"Thôi được." Trình Nặc nhún vai, cười nhìn anh.
Khi xe sắp chạy đến khu nhà Trình Nặc, cô liền đề nghị anh đỗ xe ở ven đường để đi dạo. Ban nãy cô không nhịn được, ăn hơi nhiều, giờ thì tốt rồi, đầy hết cả bụng.
Nghiêm Thiếu Thần không nói gì, dừng xe, cùng cô đi trên con đường thưa thớt. Lúc này sắc trời đã lờ mờ, ánh đèn neon xung quanh bao phủ thành phố đông đúc, người đi đường cũng không nhiều, tốp năm tốp ba đi cùng nhau, bọn họ cũng là một đôi trong số đó.
"Bông hoa này rất đẹp, cứ đến lễ tình nhân, trên đường có rất nhiều cô bé bán hoa." Trình Nặc nhìn bông hoa trên tay, cười nhạt, nói.
"Hôm nay không phải ngày 14 tháng 2." Nghiêm Thiếu Thần khẽ nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
"Ngày 14 tháng 3, nghe nói là lễ tính nhân trắng." Trình Nặc mỉm cười, sự thật chứng minh thượng tá Nghiêm trầm tĩnh không thích những thứ của nước ngoài, cũng không chứng minh người ta không hiểu những thứ này.
"À, tôi chưa từng trải qua, thật sự không biết gì về mặt này." Mãi sau, Nghiêm Thiếu Thần mới thản nhiên nói.
"Khó tin thật." Trình Nặc giật mình, cô dừng lại, chăm chú nhìn Nghiêm Thiếu Thần. Anh quả thật khiến cô tò mò, anh nói rất rõ, có điều cô lại thấy không tin nổi, một người đàn ông ưu tú như vậy mà chưa bao giờ yêu đương.
"Có điều, tôi cũng như anh, chưa bao giờ trải qua, hơn nữa hôm nay cũng là lần đầu nhận được quà như vậy." Trình Nặc mỉm cười, hai bên má hiện ra lúm đồng tiền, dưới ánh trăng, trông càng dịu dàng hơn.
"Thích là tốt rồi." Nghiêm Thiếu Thần lặng lẽ nhìn cô một cái, không nói gì nhiều, đi cùng Trình Nặc một đoạn, đến tận khi đã tới cổng của khu nhà.
"Tôi về đến nhà rồi." Trình Nặc quay lại, hơi mỉm cười, cô cũng chưa nói xong.
"Trình Nặc." Đây là lần thứ hai Nghiêm Thiếu Thần gọi cả tên cô, cũng khiến cô kinh ngạc.
Nghiêm Thiếu Thần nghiêm mặt, có điều giọng nói thì dịu dàng, "Trình Nặc, anh đề nghị chúng ta thử phát triển quan hệ."
abcajwfjmlsjssfjeiowehfinhlscnsklchoishnkcscjhsahhhsajkllhekfkwlkwflkfowohhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhcl. |