|
CHƯƠNG 12
“Cần đến?” Georgina rền rĩ khi ngồi trên chiếc giường lớn. Sau đó đôi mắt nàng khép lại nhìn thuyền trưởng với vẻ nghi ngờ. Malory đang ngồi thõng xuống, vẻ uể oải trên chiếc ghế mà nàng bỏ trống, để đối diện với nàng, và quan sát nàng. “Cần đến cho việc gì vào giữa đêm khuya thưa ngài?”
“Ta rất dễ thức giấc, cậu không biết à. Tiếng động của con tàu thưòng đánh thức ta.”
“Nhưng vậy thì cần gì đến tôi chứ?”
“Chà, Georgie, cậu bé,” anh nói với giọng điệu từ tốn như khi đang dạy dỗ cho một đứa trẻ. “Lỡ khi ta cần gì thì sao?” Và thêm vào, “Đó là nhiệm vụ của cậu mà.”
Vì những việc phải làm người ta chưa bảo cho nàng hết nên nàng không thể từ chối việc này được. Nhưng phải mất ngủ chỉ vì hắn ta không ngủ được sao? Và nàng có thực sự muốn công việc này không? Giờ thì không rồi. Không khi phải phục vụ một kẻ chuyên quyền như vậy. Nàng có thể tuân theo ý định của hắn, nhưng nàng muốn biết rõ hơn. “Tôi nghĩ nhiệm vụ của mình sẽ lại là mang thức ăn từ bếp lên cho ngài phải không ạ?”
“Đó, dĩ nhiên,” anh trả lời. “Nhưng nhiều lúc ta cũng cần một giọng nói êm tai để đưa ta trở lại giấc ngủ. Cậu biết đọc chứ?”
“Vâng, tất nhiên,” nàng đáp vẻ phẫn nộ.
Quá muộn, nàng nhận ra nàng lẽ ra phải giữ mình không biết đọc mới phải. Nàng mường tượng ra cảnh nàng phải ngồi đọc cho hắn ta vào giữa đêm khuya, hắn nằm dài trên giường, nàng thì ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, hay ngồi hẳn ở mé giường nếu hắn than phiền không thể nghe thấy tiếng nàng. Chỉ một ngọn đèm thắp lên cho nàng đọc, và hắn thì đang khép hờ mắt, đầu tóc rối bời. Ánh sáng mờ ảo làm dịu nét mặt của hắn, hắn trở nên bớt đáng sợ hơn, trở nên . . . Quỷ tha ma bắt, nàng phải tìm ngay Mac, nhanh chóng. Nàng nâng chân ra khỏi giường, và lập tức nghe một giọng nói sắt bén “Nằm xuống, Georgie!”
Nàng liếc về phía hắn và thấy hắn đang ngồi chồm tới và đang nhíu mày nhìn nàng, với vẻ muốn chứng tỏ nếu nàng đứng dậy thì hắn sẽ chận đầu nàng trước khi nàng có thể với tới cánh cửa. Đồ trời đánh, nàng không đủ can đảm để thử đối đầu với hắn. Chỉ dám xoay người nhìn hắn, nàng nghiến răng với vẻ thất vọng, “Không cần thiết phải thế đâu, thuyền trưởng. Tôi cảm thấy khỏe hơn rồi.”
“Ta sẻ quyết định khi nao cậu khỏe, nhóc,” hắn đáp một cách độc đoán, rồi ngả người về chiếc ghê khi nàng đã tuân lệnh. “Cậu còn xanh lắm, xanh như chiếc mền cậu đang nằm lên vậy, nên cứ ngồi đó cho tới khi ta bảo thôi.”
Cơn giận làm mặt nàng biến sắc nhưng nàng không biết điều đó. Nhìn hắn ta, ngồi đó như một tên lãnh chúa thích được bợ đỡ, và thật sự thì hắn cũng đang được bợ đỡ, và có thể là một lãnh chúa, nữa. Có vẻ như hắn chẳng cần nhấc đến một ngón tay để làm bất cứ việc gì trong suốt cả cuộc đời. Nếu nàng mắc kẹt với hắn trên con tàu này nhiều tuần nữa, hẳn nàng sẽ phải mệt rã rời để phục vụ loại người như hắn, và nàng căm ghét chúng. Ý nghĩ đến với nàng thật quá quắc không chịu được. Ngoại trừ một vài hành động bất tuân nào đó, mà nàng thì không là gì ngoài một đứa –bé- trai -mười- hai -tuổi, không có cách nào để thoát ra khỏi cabin lúc này.
Chấp nhận sự thật đó, Georgina quay lại vối chủ đề cũ. “Theo tôi được biết, thưa Thuyền trưởng, rằng mọi cabin đều đã có người ở..”
“Đúng thế. Ý cậu muốn nói gì, cậu trai?”
“ Tôi chỉ không biết nên máng võng ở nơi nào để có thể vào ban đêm nghe thấy ngài gọi khi cần.”
Và nàng nghe một tràng cười. “Thế cậu nghĩ ở đâu nào?”
Vẻ thích thú của hắn khiến nàng muốn điên lên. “Ở ngoài hành lang,” nàng đáp trả. “Nơi mà tôi phải nói với ngài là không thích hợp với tôi một – ”
“ Thôi đi, nhóc, trước khi làm ta rơi nước mắt. Thật vô lý quá. Cậu sẽ ngù ngay tại đây, dĩ nhiên là vậy, giống như cậu bé hầu phòng trước đây của ta, và những đứa trước đó nữa.”
Nàng lo lắng về điều mà hắn ta đang nghĩ đến. Thật may mắn, vì tình huống nàng đã từng biết trước nên không cảm thấy mình bị hạ nhục không đúng lúc. Nàng biết vài thuyền trưởng giữ những người trẻ ở lại trong cabin chỉ đơn giản để bảo vệ họ. Anh trai nàng, Clinton là một trong số đó, đã cho đứa trẻ hầu phòng ở lại trong cabin khi nó bị ba thủy thủ khác làm trọng thương. Nàng không biết chính xác điều gì đã xảy ra, chỉ biết là Cliton đã điên tiết và đã trừng trị ba tên tấn công nghiêm khắc với roi da.
Tên thuyền trưởng này biết nàng có một người anh trai cũng ở trên tàu để bảo vệ nàng, bởi vậy, việc hắn khăng khăng muốn nàng ở lại là nhằm phục vụ cho lợi ích của hắn chứ thực sự hắn chẳng quan tâm đến báo vệ nàng. Nhưng nàng không định tranh cãi về điều đó – không phải vì hắn ta đã cảnh báo nàng không được trái ý hắn. Thật là ngu ngốc nếu chống đối với nguyên tắc đã được xác lập sẵn của hắn, và hiển nhiên những cậu bé hầu phòng khác cũng đã ở đây, chung phòng với hắn. Vậy nênn àng chỉ có một câu muốn hỏi.
“Ngay tại đây, nhưng chỗ nào?”
Hắn nghiêng đầu chỉ một góc trống trong phòng, nằm bên phải cánh cửa. “Chỗ đó là đủ rồi, ta chắc đấy. Còn nhiều chỗ để rương và bất cứ cái gì cậu mang theo bên mình. Đã có nơi máng võng sẵn trên tường rồi đâý.”
Nàng nhìn thấy có những cái móc, cách nhau đủ rộng để máng một chiếc võng. Lạ nhỉ, nàng không nhớ là đã thấy chúng hôm qua khi nàng ở trong cabin này. Góc này cách chiếc giường khá xa, nhưng đó là điểm tốt nhất, bởi giữa hai khu vực không có một chiếc đồ đạc nào để cho nàng một ít riêng tư.
Thứ duy nhất nằm ở phía đó là một chiếc bồn tắm có bình phong che trong góc đối diên, gần cửa sổ, một chiếc tủ nhiều ngăn thấp ngăn góc phòng với cánh cửa. Bàn ăn nằm chính giữa, tất cả những thứ còn lại đặt về phía bên trái phòng. Chiếc giường nằm phía sau bàn ăn, thêm một chiếc tủ thấp và một chiếc tủ cao dựng ở phía tường bên trái, kệ sách cũng đặt ngay đó, gần cửa số. Trong góc, chiếc bàn làm việc được đặt ngay trước cửa sổ để lấy sáng.
“Thế đã được chưa nào?”
Cứ như là nếu nàng nói không thì hắn sẽ sắp cho nàng một chỗ khác vậy! “Tôi nghĩ thế, nhưng nếu tôi sử dụng một chiếc bình phong thì có ổn không?”
“Để làm gì vậy?”
Để có chút riêng tư, đồ đần ạ! Nhưng hắn có vẻ quá vui thú với câu hỏi của nàng, nàng chỉ đáp, “Đó chỉ là một ý nghĩ thôi ạ.”
“Vậy đừng có nghĩ nữa, cậu nhóc yêu quí. Thay vì vậy hãy sử dụng tri giác. Chiếc bình phong kia được đóng chết lên sàn. Mọi thứ đều bị đóng như vậy, ngoại trừ mấy chiếc ghế, và nhiệm vụ của cậu là bảo vệ chúng khi có dấu hiệu đầu tiên của thời tiết xấu.”
Georgina cảm thấy máu dồn lên mặt lúc này. Điều đó nàng đã biết cả đời rồi. Trên tàu, mọi thứ đều được đóng chết hay buộc vào, nếu không thì chúng sẽ di chuyển về mọi phía, và thường sẽ gây thiệt hại rất lớn trong suốt quá trình va chạm.
Đầu óc nàng để ở đâu, mà quên mất hiểu biết thông thường đó?
“Tôi không nói là tôi đã từng đi tàu trước đây,” nàng đáp chỉ để chống trả cho sự ngu ngốc của mình.
“Cậu đến từ Anh phải không?”
“Không!” nàng nói, quá nhanh và quá dứt khoát. “Ý tôi là, tôi đã đi tàu để đến đây, vâng, nhưng với tư cách là một hành khách.” Và rồi một cách cáu kỉnh, vì nàng chỉ làm bản thân thêm ngu ngốc, “Tôi chưa bao giờ để ý đến những thứ này.”
“Chẳng sao. Rồi cậu sẽ được học tất cả những gì cậu cần biết, giờ cậu là một thành viên rồi. Đừng ngại hỏi, cậu trai.”
“Vậy khi nào ngài có thời gian, Thuyền trưởng, sẽ rất là tử tế nếu ngài miêu tả những công việc của tôi, ngoại trừ những việc mà ngài đã đề - ”
Nàng ngưng khi một trong hai chiếc lông mày vàng óng của hắn nhướng lên vẻ thích thú. Nàng đã nói điều chết tiệt nào mà hắn lại cười nhăn nhở như vậy?
Hắn không làm nàng phải chờ đợi lâu. “Rất là tử tế?” Giờ thì hắn cười thực sự/ “Chúa ơi, ta hy vọng không như thế. Ta đã không tử tế từ khi ta bằng tuổi cậu, ngáo ạ, nhưng rất tử tế thì chưa bao giờ.”
“Nó chỉ là một cách nói thôi mà,” nàng đáp cáu kỉnh.
“Đó là gì nhỉ, minh chứng cho sự giáo dục tốt mà cậu nhận được? Một thái độ cư xử quá lịch thiệp so với những cậu bé hầu phòng khác.”
“Bất lịch sự là điều kiện tiên quyết cho công việc này ư? Lẽ ra một người nào đó đã phải nói với tôi.”
“Đừng có mồm mép với ta, ngáo, nếu không ta sẽ vặn ngược lỗ tai cậu ra, nếu chúng thật sự có ở trong cái nón chết tiệt kia.”
“Ồ, chúng có ở đó, Thuyền trưởng, chỉ là chúng nhọn và to gấp đôi so với bình thường thôi. Đó là lý do mà tôi giấu chúng.”
“Cậu làm tôi thất vọng, nhóc. Ta chắc đó là bẩm sinh. Chỉ mỗi lỗ tai to nhọn thôi ư, cậu còn giấu gì nữa không?”
|
|