|
Chương 46 : Giai nhân khuynh thành
Thời gian Thiên Mạch sống ở Liễu phủ không dài , từ năm sáu tuổi nàng có quay lại Liễu phủ vài lần , ấn tượng về Liễu phủ cũng không có khắc sâu .
Ấn tượng của nàng về Liễu phủ chính là phủ thị lang đơn giản năm đó chứ không phải tướng phủ ngày hôm nay .
Hôm nay Liễu phủ kim bích huy hoàng , điêu lan hoạ đống , là phủ đệ hào hoa nhất kinh thành .
Thiên Mạch đứng ở cửa nhìn quan viên quý phụ lui tới , trên môi hiện lên một nụ cười lạnh . Liễu Sóc truy danh trục lợi , vì danh vọng quyền quý đã hy sinh mẫu thân của nàng . Sự độc ác của hắn chính vì muốn đổi lấy vinh hoa phú quý .
Hắn đứng trên mọi người , quyền khuynh hướng dã , đã leo đến lên đỉnh cao của quyền lực . Những gì mà hắn muốn đều đã có được . Nhiều năm như vậy có khi nào hắn nghĩ đến người vợ kết tóc đã đồng cam cộng khổ với hắn ? Có từng cảm thấy hổ thẹn với lương tâm .
Thiên Mạch nắm trong tay một cuộn tranh , kéo váy bước lên trên lầu . Nàng nhìn cửa lớn màu đỏ , trong mắt bắn ra hàn quang . Năm đó Liễu gia khiến cho mẹ con nàng phải ăn xin đầu đường , món nợ này nàng vẫn nhớ , một ngày nào đó nàng sẽ bắt bọn chúng trả lại . Liễu gia vì bản thân mà làm nhiều chuyện xấu , rốt cuộc cũng sẽ phải trả giá .
Liễu Thiên Mạch vừa mới chuẩn bị bước vào cửa liền bị người hầu đứng ở cửa nghênh đón khách nhân chặn lại “Ngươi là tiểu thư nhà ai ? Xin đem thiếp mời xuất ra .”
“Nhất định phải có thiếp mời ?” Thiên Mạch biết rõ còn hỏi . Liễu gia vì muốn ngăn chặn một số kẻ đến cậy nhờ đã quy định chỉ có người mang theo thiếp mời mới có thể vào . Nàng không có nhận được thiếp mời, thiếp mời là gửi cho Bình Nam Vương .
Người nọ vừa thấy nàng không có thiếp mời , thái độ đã trở nên cao ngạo “Tiểu thư , đây là tướng phủ , ngươi cho rằng người nào cũng có thể vào sao ?”
Thiên Mạch lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích .
Người hầu thấy nàng không có ý muốn rời đi , thái độ càng thêm ác liệt “Cô nương , nêu không có thiếp mời , xin hãy rời đi .”
Thiên Mạch nhin hắn khinh miệt “Chó của tể tướng quả nhiên rất dữ .”
Nghe Thiên Mạch nói như vậy , hắn lập tức thấy mất mặt , sắc mặt biến thành màu gan heo “Xú nha đầu, ngươi nói cái gì ?”
“Cẩu tự nhiên nghe không hiểu tiếng người .” Thiên Mạch vẫn như cũ đứng ở đó, không hề muốn rời đi .
“Phủ tể tướng không phải là nơi ngươi có thể tới .” Người nọ vừa dứt lời liền đẩy Thiên Mạch một cái . Thân thể mảnh mai của Thiên Mạch lùi về phía sau , cũng không có ngã ra đất mà rơi vào lòng một người .
Trên người hắn thoang thoảng mùi long tiên hương , làm cho người ta cảm thấy thoải mái . Sẽ là người nào chứ ?
Thiên Mạch ngước đầu nhìn nam tử đã đỡ mình .
Nam tử có một khuôn mặt tuyệt mỹ , ánh mắt cuồng ngạo , lộ ra sự bá đạo . Khoé miệng khẽ nhếch khiến lộ ra sự phóng đãng . Trong sự phóng đãng tự nhiên hiện ra ngạo khí , trên người hắn có một loại khí chất bao trùm thiên hạ , cả người tản mắt ra uy nghiêm nhiếp nhân . Nam tử này khí chất phi phàm , không phú thì cũng quý , tuyệt đối là người trong hoàng tộc .
Phảng phất như đã từng quen biết , đã gặp ở đâu .
Trong đôi mắt nàng ánh lên tinh quang , đột nhiên nghĩ đến cái gì , khoé miệng nàng khẽ nhếch lên . Đúng vậy , hắn chính là đương kim thiên tử Tần Vật Ly .
Tần Vật Ly cười ôn hoà , thanh âm hùng hậu vang lên bên tai nàng “Cô nương , ngươi nhìn ta như vậy ta sẽ thẹn thùng đấy .”
“Cảm ơn” Thiên Mạch thoát khỏi lòng hắn , không thèm liếc hắn lấy một cái , xoay người rời đi .
“A...cô nương .” Tần Vật Ly không nghĩ nàng cứ như thế rời đi , dùng chiết phiến gãi gãi đầu , nhanh chóng đuổi theo “Cô nương , chờ một chút .”
Thiên Mạch không muốn cùng hắn lộn xộn ngược lại càng bước nhanh hơn .
Tần Vật Ly cười bất đắc dĩ , dùng khinh công chắn trước mặt nàng . Thiên Mạch đi quá nhanh , lại càng không ngờ hắn chặn trước mặt nàng , không nghĩ đến tông trúng vào người hắn , hoạ , rơi trên mặt đất .
Thiên Mạch liếc nhìn Tần Vật Ly , ánh mắt lãnh đạm nhìn không ra một tia tâm tình . Nàng cúi xuống, cánh tay đưa ra , nàng còn chưa chạm tới thì bức hoạ trên mặt đất đã bị hắn nhặt lên .
Tần Vật Ly mở cuộn tranh , một bộ sơn thuỷ đập vào trong mắt .
“Hảo hoạ , chỉ tiếc bút pháp mềm mại có thừa nhưng lại thiếu đi hào khí .” Hắn giống như người đứng ngòai bình luận .
“Trả ta” Thiên Mạch giơ tay , lạnh lùng yêu cầu .
Tần Vật Ly chớp mắt một cái, đem tranh cuộn lại , để ra sau lưng , bình thản nhìn nàng , cười nói “Ta đoán bức hoạ này là do cô nương vẽ đúng không ?” Thật là một bức tranh đẹp .
Thiên Mạch không nói , thuỷ mâu ấn chứa sự phẫn nộ , cũng không có chỉ trích .
“Trong bức hoạ này có một loại khí tức phiêu dật .” Hắn ghé sát mặt vào Thiên Mạch , hít một hơi thật sâu , say mê khép mắt lại “Cùng cô nương giống nhau .”
“Công tử trên đường đùa giỡn con gái nhà lành không sợ bị người ta chỉ trích sao ?” Đường đường là nhất quốc chi quân mà một chút quy củ cũng không có .
Tần Vật Ly giả bộ không hiểu “Ta có đùa giỡn cô nương sao ? Rõ ràng là cô nương nhảy vào trong lòng ta .” Hắn cười tà ác “Ta còn tưởng rằng cô nương có ý với ta .”
“Trả ta” Thiên Mạch giơ tay ra , không muốn cùng hắn nhiều lời .
“Có thể trả cho ngươi...” Tần Vật Ly vung vẩy bức hoạ trong tay “Trừ phi ngươi nói cho ta biết ngươi tên là gì ? Là thiên kim nhà nào ?” Dựa vào một thân y phục của Thiên Mạch , Tần Vật Ly đương nhiên cho rằng nàng còn chưa xuất giá .
Thiên Mạch cau mày “Tại sao ta phải nói cho ngươi ?” Tần Vật Ly là một vị quân chủ hiền minh, không ham nữ sắc , hôm nay tại sao lại hoang đường như thế ? Đùa giỡn con gái nhà lành ngay trên đường .
Tần Vật Ly cầm bức tranh , hai tay khoanh trước ngực , nhìn nàng hứng thú “Ta giúp ngươi , ngươi cho ta biết tên coi như báo đáp .” Hắn không phải là kẻ háo sắc, bên người cũng có vô số mỹ nhân , hắn còn không buồn để ý đến các nàng . Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Thiên Mạch , hắn đã bị khí chất trên người nàng hấp dẫn . Nàng không phải rất đẹp ,tư sắc chỉ tính là hạng trung . Nhưng chính là trên người nàng lại có một loại khí chất không thể diễn tả .
Hắn đã quan sát nàng rất lâu , lần đầu thấy nàng , khoé miệng của nàng hiện ra một nụ cười châm chọc , sóng mắt lưu chuyển tựa như sóng nước mùa xuân . Nhìn gần , hắn cảm thấy được nữ tử này rất thú vị .
Nhìn nàng cùng gia nhân của Liễu phủ dây dưa , hắn càng cảm thấy thú vị , hắn nhìn ra được nữ tử này thực ra cũng không muốn vào Liễu phủ .
Nàng lãnh đạm, lớn mật , phát tán ngạo khí khắp nơi . Ánh mắt bình lặng như nước , ẩn dấu trăm ngàn suy nghĩ .
Nàng có sự linh động của một tiểu nữ tử , lại có ngạo khí của đại gia khuê tú , bạch y phiêu phiêu , giống như một bông hoa trong sướng mù vốn không có thật .
Khí chất lạnh lùng , xuất trần thoát tục .
Liễu Thiên Mạch nhìn thẳng vào hắn , lạnh lùng châm chọc “Công tử , đây là thủ đoạn tiếp cận nữ nhân của ngươi sao ?”
Chiết phiến trong tay Tần Vật Ly chuyển động , cười đến vô lại “Cứ xem như thế đi .” Nàng là một nữ tử sáng chói , rất dễ hấp dẫn ánh mắt của nam nhân . Thật bất hạnh , hắn lại trở thành một người trong số đó . Sống nhiều năm như vậy lần đầu tiên hắn gặp một nữ tử hấp dẫn như nàng .
“Nếu ta không nói thì sao ?” Thiên Mạch nhìn hắn khiêu khích .
Tần Vật Ly mỉm cười, con mắt ở trên người nàng di chuyển , nói một cách cao thâm khó lường “Nếu ngươi không nói , ta sẽ cường bạo ngươi .” Lời nói của hắn thật giống như trò đùa .
“Ban ngày ban mặt , ngươi dám cường bạo dân nữ a? Vương pháp ở đâu ?” Ngữ khí của Thiên Mạch vẫn lãnh đạm như cũ , đáy mắt lại xẹt qua ý cười .
Tần Vật Ly dùng chiết phiến gõ nhẹ cái trán , giả bộ thở dài “Đúng vậy , tại sao trên đời này lại có vương pháp chứ ? Nếu như không có vương pháp , ta liền có thể quang minh chính đại đem ngươi bắt về .”
“Bắt về làm cái gì ?” Thiên Mạch vừa cười vừa ý tứ nói với hắn . Không nghĩ dến đương kim hoàng thượng lại là người thú vị như thế .
Tần Vật Ly suy nghĩ một chút , nghiêm trang nói “Làm thê tử, bắt ngươi về làm thê tử .”
“Ngươi không có thê thiếp sao ?” Theo như nàng biết đương kim hoàng thượng đến nay vẫn là người độc thân , ngay cả thị thiếp cũng không có . Có rất nhiều người đoán Tần Vật Ly là kẻ đoạn tụ (ý nói chỉ mê đàn ông) .
Nàng không tin hắn là người đoạn tụ , cũng không tin hắn độc thân . Hắn một nam nhân bình thường, lại vừa là nhất quốc chi quân , bên người hắn phải có rất nhiều mỹ nữ mới đúng .
“A” Tần Vật Ly bất đắc dĩ thở dài “Ba ngàn giai lệ , chỉ lấy một người , hơn nữa hết lần này đến lần khác đều không có gặp ý trung nhân như nàng .” Hắn lại trêu chọc “Hơn nữa đàn bà quá nhiều rất dễ đánh nhau.”
Tốt a “Ba ngàn giai lệ, chỉ lấy một người .” Thân là đế vương , có thể nghĩ như vậy thật sự là rất hiếm , Thiên Mạch đối với Tần Vật Ly rất có hảo cảm .
“Ngươi muốn tìm nữ tử dạng gì ?”
“Điều này...một nữ tử giống như ngươi .” Dong chi tục phấn hắn thấy nhiều lắm nhưng nữ tử lạnh nhạt , cao ngạo như nàng là hắn lần đầu tiên nhìn thấy . Trên đời này có rất nhiều mỹ nữ nhưng khí chất của nàng là trong vạn người cũng không có nổi một người .
May mắn thay nàng cũng hiểu rõ bản thân mình . Theo như nàng tự nhận xét , nàng không xinh đẹp , không quyến rũ , thậm chí mang theo vài phần lạnh lùng . Một nữ tử như nàng đúng là rất đặc biệt, nhưng lại không được nam nhân yêu thích . Nàng kinh doanh Tuý Yên lâu đã năm năm , sớm đã nhìn thấy những chuyện trăng gió . Được nam nhân yêu thích chính là những nữ tử xinh đẹp quyến rũ như Liễu Thiến , không ai muốn chú ý tới nữ tử cứng ngắc như nàng .
Tần Vật Ly là nhất quốc chi quân , như thế nào lại thích nàng ?
“Tại sao là ta ? Ta có cái gì tốt ?” Thiên Mạch cười hỏi . Sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên có nam nhân nói thích nàng , hơn nữa nam nhân này lại là nhất quốc chi quân . Nàng rốt cuộc có chỗ nào tốt , nàng thật sự muốn biết .
Tần Vật Ly nheo mắt , trong lời nói mang theo sự say mê “Lần đầu tiên thấy ngươi , ta đã bị ngươi hấp dẫn . Trên người ngươi có một lại khí chất thanh nhã thoát tục , phiêu dật mà linh động . Ta thừa nhận khí chất trên người ngươi chính là thứ hấp dẫn ta nhất . Nhưng là...Khí chất trên người ngươi còn chưa đủ làm cho ta muốn lấy ngươi . Tại sao ta lại chọn ngươi , ta cũng không rõ . Có lẽ là nhất kiến chung tình .”
“Lần đầu tiên thấy ta ngươi đã thích ta ? Ngươi tin rằng trên đời có chuyện nhất kiến chung tình ?” Thiên Mạch có chút khó tin .
Tần Vật Ly đảo mắt một vòng , ánh mắt ở trên người nàng không cách nào rời đi “Đúng vậy” Hắn trả lời nghiêm túc .
Thiên Mạch cười nhạt “Công tử , cáo từ .” Thiên Mạch nghĩ hắn lại nói giỡn .
Nàng rất ít cười nhưng khi nàng cười quả thực là khuynh quốc khuynh thành .
Tần Vật Ly nhìn nụ cười của nàng , ánh mắt mê đi .
Khi hắn phục hồi tinh thần thì đã không thấy bóng giai nhân đâu nữa . Hắn vội vàng dùng mắt tìm kiếm trong đám đông nhưng thuỷ chung vẫn không thấy bóng dáng của nàng .
Tần Vật Ly tức giận dùng cây quạt gõ vào đầu “Ngốc a, cư nhiên không hỏi tên của nàng .”
Thiên Mạch chạy loạn trên đường , mặc cho mưa phùn táp vào người .
Nàng cực kỳ thích trời mưa , phi phi yên vũ , giống như tên của nàng bình thường mềm mại và ấm áp .
Liễu Thiên Mạch tưởng rằng nàng sớm đã quen chịu sự sỉ nhục nhưng lúc bị khinh thị , nàng mới biết được bản thân cũng có tâm tình.
Nàng có thể chịu được sự vũ nhục của bất cứ kẻ nào cũng không thể chịu được sự sỉ nhục của Liễu gia . Nàng không biết bản thân có nên tham gia thọ yến hay không . Nàng rất sợ mình nhất thời không khống chế được mà đại khai sát giới , nàng có thể giết sạch già trẻ lớn bé của Liễu gia nhưng chính là nàng cũng không nghĩ sẽ làm như vậy . Liễu gia mắc nợ nàng nhiều như thế , tất nhiên đâu dễ dàng trả như vậy , nếu đúng thật thì đã quá tiện nghi cho bọn chúng rồi .
Mưa càng lúc càng mau , quần áo Thiên Mạch đã ướt hết , mái tóc dính chặt vào lưng . Mưa rơi vô tình đánh lên trên người nàng , nước mưa lạnh như băng theo mái tóc chảy xuống .
Một cây dù tự nhiên xuất hiện , không một tiếng động che mưa cho nàng .
Thiên Mạch gạt đi nước mưa , quay đầu lại , lặng lẽ nhìn người đã che mưa cho nàng - Hoắc Thiên , sóng mắt như nước .
“Cẩn thận cảm lạnh .” Hoắc Thiên đi đến trước mặt nàng , đem cây dù để lên đỉnh đầu nàng .
Thiên Mạch lau đi nước mưa trên mặt , nghi hoặc nói “Ngươi tại sao lại ở đây?” Hắn lẽ ra phải đến dự thọ yến của tể tướng chứ .
Hoắc Thiên bật cười , hất hàm về phía phủ đệ bên cạnh “Ngươi xem đây là đâu ?”
Thiên Mạch quay đầu , ba chữ ‘tướng quân phủ’ lập tức đập vào trong mắt .
“Ta như thế nào lại chạy đến nơi này ?”
“Ngươi không về nhà sao ?”
“Ta có đi nhưng bọn họ không cho ta vào .”
“Vương gia đâu?” Vương gia đáng lý phải đưa nàng đi cùng chứ .
Trong mắt Thiên Mạch hiện lên một tia thê lương , ngắm màn mưa dày đặc , thản nhiên nói “Hắn đi với Thải Y .” Nàng không muốn quan tâm nhưng không thể nào không nghĩ đến . Khi biết Tần Mộ Phong mang theo Thải Y đi dự thọ yến , trái tim nàng giằng xé quyết liệt , có một sự khó chịu không nói ra được .
Hoắc Thiên bất đắc dĩ thở dài “Toàn thân ngươi ướt đẫm, trước tiên thay bộ quần áo khác đi nghen.” Tần Mộ phong thật sự quá đáng lắm rồi .
Ánh mắt Thiên Mạch rơi vào hộp lễ vật trong tay hắn “Ngươi muốn đi ra ngoài ?”
“Định đến tướng phủ .” Không nghĩ tới lại gặp nàng ngoài cổng .
“Ngươi đi một mình ?” Những đại quan quyền quý trong thành đi ra ngoài , kẻ nào không thích tiền hô hậu ủng .
Hoắc Thiên đương nhiên biết ý tứ của nàng , vô tư cười nói “Ta là một võ tướng , chán ghét mấy thứ xa hoa thế tục đó .”
Thiên Mạch ngẩng đầu lên, cầm lấy cây dù trong tay hắn “Ta giúp ngươi nhé ?”
Hoắc Thiên đem hộp gấm đưa cho nàng , ôn nhu cười “Đến đây đi .”
Thiên Mạch không nói gì , tiếp lấy hộp gấm, đi theo hắn vào tướng quân phủ , tướng quân phủ cũng giống như Bình Nam Vương phủ sang trọng đường hoàng ,nhưng lại có một vẻ đẹp thanh bình .
Tướng quân phủ không có nữ quyến , trừ bỏ Trữ Tâm viện là nơi ở của Hoắc Thiên thì những địa phương còn lại đều do hạ nhân ở .
Tướng quân phủ chỉ có một phòng tắm , Hoắc Thiên không thể làm gì khác hơn là trực tiếp đưa Liễu Thiên Mạch vào Trữ Tâm viện .
Trữ Tâm viện kiến trúc tinh sảo , thanh nhã , hành lang quanh co , cây cầu nhỏ trong viện xoắn lại rất phức tạp , những hòn giả sơn chồng lên nhau , rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại đi mãi cũng không đến được .
Thiên Mạch và Hoắc Thiên cùng đi bộ vào trong viện . Trên đường , nàng quan sát cảnh vật xung quanh , nhịn không được gật đầu tán thưởng “Trong viện bố trí trận pháp , người bình thường căn bản không vào được , mà cho dù có vào được cũng sẽ bị nhốt lại trong trận . Thiên hạ đồn đại Hoắc Thiên là người thông minh nhất Thiên Diệp vương triều , rất có phong phạm tướng quân , lại thêm sự không ngoan của một quân sư , quả nhiên không hề sai .”
“Đã để phu nhân chê cười .” Hoắc Thiên có một cảm giác như tìm được người tri âm . “Thiên Mạch phu nhân , trong trận này có một chỗ sơ hở .”
Ánh mắt Thiên Mạch đảo qua cảnh vật xung quanh , gật đầu xác nhận “Ta đoán chính vì trong viện có một cái ao cho nên mới có sơ hở .”
“Ha ha , ngươi đoán đúng rồi .” Hoắc Thiên nhìn Thiên Mạch có chút gật đầu , trong mắt tràn đầy sự tán thưởng .
Thiên Mạch cố tình làm ra vẻ vô tội “Ta đoán mò thôi .”
“Có đúng không ?” Hoắc Thiên cười rất ôn nhu , cũng không tin tưởng lời nàng nói . Nàng chắc chắn từ bố cục trong viện mà suy đoán ra , cũng không phải là thuận miệng nói bừa .
“Đúng vậy .” Thiên Mạch nhịn không được cả người run lên .
Thấy nàng run rấy , Hoắc Thiên nhịn không được cau mày “Ta nơi này có ôn tuyền , ngâm mình một lúc đi .”
“Nơi này như thế nào lại có ôn tuyền ?” Trong nội thành cư nhiên có ôn tuyền, đúng là chuyện lạ .
“Ta dẫn nước từ trên núi xuống .”
Thiên Mạch hơi mỉm cười, cũng không có nói nữa, Hoắc Thiên thật thông minh, nàng thưởng thức hắn .
Sau khi tắm rửa , nàng thay một bộ quần áo màu vàng , mái tóc đen dùng một dải lụa màu vàng buộc lại , dùng một vài con bướm vàng làm phụ kiện . Trên tai đeo một đôi khuyên hình con bướm nhỏ màu vàng . Đạm mà không lãnh , mềm mại thanh nhã . Ngâm mình trong ôn tuyền, da nàng tự nhiên hiện lên sắc hồng . Cả người kiều diễm mỹ lệ , đã mất đi vẻ lạnh lùng ngày trước , không những thế còn lộ ra một chút ôn nhu .
Tướng quân phủ không có nữ quyến, tự nhiên sẽ không đó đồ dùng của nữ nhân . Quần áo và trang sức trên người nàng đều là ra ngoài mua , Hoắc Thiên đối với nàng thật có lòng .
Trang phục hoàn hảo , nha hoàn đưa nàng lên lầu . Hoắc Thiên sợ nàng ngại ngùng nên đặc biệt ở đây chờ nàng .
Nàng vừa bước qua cửa, Hoắc Thiên đồng thời cũng quay đầu . Nhìn tư thái diễm lệ của nàng , khoé miệng hắn hơi cong lên , lộ ra một nụ cười ấm áp “Bộ y phục này rất hợp với ngươi .”
Thiên Mạch ngồi lên chiếc ghế trúc , lặng lẽ nhìn Hoắc Thiên “Cảm ơn y phục của ngươi .” Trải qua vài lần tiếp xúc, nàng biết Hoắc Thiên thật tâm đối xử tốt với nàng .
“Có lạnh không ?” Hoắc Thiên nhìn thẳng vào Thiên Mạch, trong đôi mắt đen hiện lên một tia lo lắng .
“Không lạnh” Nàng từ nhỏ tập võ, thân thể tốt hơn so với người bình thường . Thiên Mạch nhẹ nhàng thở dài, trong lời nói mang theo vài phần bất đắc dĩ “Đưa ta đến Liễu phủ nghen .” Nàng không muốn đi , lại càng không muốn bị người ta chê cười . Nhưng nàng bây giờ là Liễu Thiên Mạch vậy nên hãy làm những chuyện mà Liễu Thiên Mạch nên làm .
Hoắc Thiên đứng lên, động tác ưu nhã “Ta trước tiên đem ngươi đi nhìn một vật.”
“Cái gì ?” Thiên Mạch có chút tò mò .
Hoắc Thiên cười một cách cao thâm khó dò “Rồi ngươi sẽ biết .”
Theo Hoắc Thiên đi tới thư phòng , Thiên Mạch đứng ở cửa, tay vịn vào khung cửa, tò mò nhìn vào trong phòng .
Hoắc Thiên quay đầy lại, ánh mắt ôn nhu như nước “Mau vào”
Thiên Mạch nheo mắt , ánh mắt lãnh đạm đảo qua bức hoạ treo trên tường , gật đầu tán thưởng “Hảo hoạ” Trên vách tường trong thư phòng treo sáu bức tranh , mỗi một bức đều là danh hoạ .
Hoắc Thiên nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn nhu “Ta lấy Yên Ba Giang Thượng đồ của ngươi , bây giờ ta trả ngươi một bức .” Lúc đầu khi lấy bức tranh của Thiên Mạch hắn đã có chủ ý này .
Thiên Mạch hơi lắc đầu “Không nên” Ý tứ của Hoắc Thiên là muốn nàng lấy một bức danh hoạ làm lễ vật mừng thọ Liễu Sóc , hắn làm như vậy là múôn giúp nàng . “Hoắc Thiên tướng quân , danh hoạ nên cấp cho người thực sự yêu tranh thưởng thức , Liễu tể tướng hiểu tranh nhưng lại không yêu tranh .”
“Nga?” Liễu tể tướng thường xuyên dùng một số tiền lớn mua danh hoạ , đương nhiên yêu thích tranh , Thiên Mạch vi sao lại nói hắn không biết thưởng thức ?
“Hắn không thích tranh , chỉ là thích làm ra vẻ phong nhã , danh hoạ vào tay hắn chẳng khác nào bị huỷ hoại . Hảo ý của tướng quân Thiên Mạch xin nhận .” Nàng sẽ không vì thể diện mà mang danh hoạ đưa cho Liễu Sóc , thật không đáng .
Hoắc Thiên bất đắc dĩ nói “Tốt thôi, đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng .” Hoắc Thiên mở ngăn kéo , lấy ra một miếng ngọc kỳ lân đặt lên bàn “Thiên Mạch , ta lấy tranh của ngươi , miếng ngọc kỳ lân này xem như hồi lễ .”
Thiên Mạch than nhẹ , nếu nàng không nhận Hoắc Thiên nhất định sẽ không từ bỏ ý định “Cảm ơn tướng quân .” Ngọc kỳ lân giá trị liên thành , cấp cho Liễu tể tướng thật là phí .
Hoắc Thiên thay đổi cách nói “Ta với ngươi có cần khách sáo như vậy không ? Nếu ngươi không ngại ta sẽ gọi ngươi là Thiên Mạch .” Hai chữ phu nhân thật sự rất xa lạ .
Nụ cười tươi của hắn khiến cho Thiên Mạch cảm thấy như gió xuân ấm áp , bất giác , khoé miệng nàng hiện lên một nụ cười mờ ảo “Ta không ngại , ngươi có thể gọi ta là Thiên Mạch .” Sự thật thì nàng rất chán ghét hai chữ phu nhân này .
“Đi thôi , ta mang ngươi đến tướng phủ .” Hoắc Thiên rất tự nhiên vươn tay ra , hoàn toàn quên rằng nam nữ hữu biệt .
Thiên Mạch không do dự đưa tay đặt trong lòng bàn tay hắn , mặc cho hắn nắm .
Lúc nhìn thấy Nhị tỷ phu nắm tay Nhị sư tỷ, nàng cảm thấy rất hâm mộ .
Được một nam nhân nắm tay , hẳn là có cảm giác rất an toàn . Mỗi lần bị Nhị tỷ phu nắm tay , Nhị sư tỷ đều cười rất vui vẻ . Nàng biết , Nhị sư tỷ rất hạnh phúc .
Lòng bàn tay hắn ấm áp , cũng giống như con người hắn vậy , khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái , ai cũng không có mở miệng , cảm giác ấm áp đó tràn ngập xung quanh bọn họ .
Thiên Mạch ngẩng đầu nhìn gương mặt Hoắc Thiên , đáy mắt hiện lên một tia nghi hoắc . Nếu người nàng gả là Hoắc Thiên , bây giờ sẽ có kết cục như thế nào ? Có thể hay không giống như Nhị sư tỷ , sẽ có hạnh phúc thực sự ?
Hạnh phúc là gì ? Nàng không biết . Từ trước tới nay nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình , lại càng không quan tâm đến hạnh phúc , nhưng bây giờ nàng lại muốn biết mùi vị của hạnh phúc là như thế nào .
Tần Mộ Phong mang Thải Y đến tham dự thọ yến của tể tướng làm cho nàng cảm thấy bối rối . Nhưng là nàng đã gặp phải người khiến cho nàng vui vẻ , đó chính là Tần Vật Ly , gặp Hoắc Thiên - người mang đến cho nàng sự ấm áp . Tần Vật Ly tiêu sái , Hoắc Thiên ôn nhu , hai nam tử này đều là nhân trung long phượng , phẩm chất đều hơn Tần Mộ Phong gấp trăm lần . Gặp gỡ bọn họ không phải là chuyện xấu . Nếu không gả cho Tần Mộ Phong nàng sẽ không gặp được Tần Vật Ly , sẽ không biết cảm giác ấm áp là như thế nào . Tái ông thất mã , đôi khi cũng không phải là điều xấu .
|
|