|
RENT 23.5 - HER TEARS
Chap này xảy ra khi Dara vẫn chưa biết Jiyong là dân xã hội đen và sau khi Jiyong bị Sơn Chủ ra lệnh rời khỏi cuộc sống bình thường của Dara.
Đọc lại chap 23 cảnh trong YG Underground Club
*****
TOP’s POV
“Cái gì?!!” Tôi ré lên (một cách vô cùng men-lỳ) và trợn tròn mắt nhìn Daesung và Seungri, hai tên đang dám gán ghép tôi với cô nàng Piglet trong lúc trò chuyện thư giãn ở trụ sở của Phó Sơn Chủ. Với cô nàng Piglet sao? Thật kinh khủng! Tôi chỉ trân trối nhìn hai tên kia và lắc đầu. “Hai đứa chúng mày chắc chắn là điên rồi, lũ bại não.”
“Lúc nãy anh đã nhỏ dãi nhìn theo cô ta,” Daddy Youngbae xen vào.
“Không hề! Daddy Youngbae, đừng có vào hùa với hai thằng đần kia,” tôi bảo cậu ta, chỉ tay vào hai đứa ngốc đang cười khẩy sau lời bình phẩm của Youngbae. Grrr! Cô nàng Park Bom đó đã phá huỷ hình tượng của tôi. Vì lẽ quái gì mà cô ta và Dara lại tới câu lạc bộ YG Underground chứ? Ít nhất thì cuối cùng Nhị ca của chúng tôi đã đến ngủ lại căn hộ của Dara sau khi rời khỏi câu lạc bộ, gần như muốn bắn tung sọ tất cả đám người ở đó khi đuổi theo Dara.
“Nhị ca hẳn sẽ ở cùng Dara tới sáng mai, đúng không?” Daesung hỏi.
Tôi rút điện thoại ra và nói chuyện một mình, với nụ cười chiến thắng trên môi. “Alô? Phải, TOP đây. Àh, 20 triệu won hả, cưng khoẻ không? Anh cũng rất nóng lòng được ở bên cưng! Mwah, mwah, mwah!” Ba thằng ngốc kia nhìn tôi với vẻ kinh tởm nhưng tôi không quan tâm. Đó là 20 fcking triệu won! Tôi thậm chí đã đánh hơi thấy mùi của nó!
“Nhưng Nhị ca đã lên kế hoạch cho buổi nghỉ dưỡng cuối tuần rồi. Không phải điều đó có nghĩa là anh ấy sẵn lòng buông tay khỏi Dara và để cô ấy đến bên gã kia sao?” Seungri hỏi.
“Seungri, Seungri, Seungri,” tôi xoa đầu maknae đang ngồi gần tôi. “Cậu đã quên việc gì xảy ra ở Thượng Hải rồi sao? Nhẫn đôi ấy?”
“Cái đó thì sao?”
“Chúng ta là dân xã hội đen, thằng khùng. Khi mà chúng ta làm mấy cái trò nhẫn-đôi-óng-ánh-long-lanh, thì tức là chúng ta teo rồi.”
“Có lẽ anh ấy chỉ làm vậy vì Dara noona hờn dỗi mà thôi,” Daesung lý giải.
“Cậu nghĩ Nhị ca của chúng ta sẽ nhân nhượng vì một cô nàng nào đó hờn dỗi sao? Nếu đó chỉ là một trong đám con gái của cậu ta, cô ta đã sớm bị loại khỏi danh sách thê thiếp và sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ta một lần nữa.”
“Dù là anh nói đúng, Jiyong dường như vẫn đang buông cô ấy đi. Em phải thừa nhận là nếu em là cậu ấy, em cũng sẽ làm điều tương tự. Kì đi chơi cuối tuần đã đến gần rồi và em nghĩ cậu ấy sẽ làm cái điều mà sau đó cậu ấy sẽ phải hối hận,” Daddy Youngbae thở ra mấy chiêm nghiệm.
“Cuối tuần này tôi sẽ ở đó cùng Nhị ca, và tôi sẽ làm mọi cách để ép hai người đó bên nhau. Nếu cô Piglet cản trở kế hoạch của tôi thì đừng phí công tìm xác của cô ta. Các cậu sẽ không bao giờ tìm thấy đâu,” tôi kiên quyết nói. Thiệt sự đó, nếu cô nàng Piglet cứ nhất quyết làm một cái nhọt ở mông và cản trở giấc mơ 20 triệu won của tôi thì cái chết của cô ta đã điểm.
“Cẩn thận đấy hyung. Ghét quá hoá y-…”
“Này, đừng có mở miệng nói cái đó,” tôi cắt lời Seungri. “Nếu tôi còn nghe thấy bất kì đứa nào gán ghép tôi với mụ khùng đó, tôi sẽ không kiềm chế được đâu. Park Bom và tôi là chuyện không đời nào, chấm hết. Thôi ngay trò đùa đấy đi.”
“Em thật sự thấy lo cho Jiyong,” Daddy Youngbae lẩm bẩm.
Tôi nhìn cậu ta rồi đưa ánh mắt sang phía Seungri và Daesung, hai đứa đều im lặng như đang cân nhắc mọi điều. Rõ ràng là Jiyong đang kẹt trong tình huống rất khó. Cậu ta có thể chịu đựng mọi nỗi đau thể xác. Nhưng đến lúc cậu ta đánh mất Dara, cậu ta sẽ phải trải qua một nỗi đau khác có thể vượt quá sức chịu đựng. Cậu ta đã phát điên lên khi có mấy gã đã tán tỉnh Dara trong club, làm sao cậu ta có thể chịu đựng được khi phải thấy Dara trong vòng tay của kẻ khác. Điều đó sẽ khiến cậu ta phát cuồng.
“Đừng lo,” tôi trấn an. “Tôi sẽ cố nói chuyện với cậu ta. Tôi biết mệnh lệnh của Sơn Chủ giống như điều tối thượng với chúng ta, nhưng Jiyong là anh em kết nghĩa của chúng ta mà. Tôi sẽ không để cậu ta làm điều gì mà cậu ta phải hối hận sau đó đâu.”
Ba đứa nhìn tôi với vẻ nhẹ nhõm và cười khẽ. “Bọn em trông cả vào anh đấy, hyung.”
“AWWW, MẤY ĐỨA NÀY! ÔM NÀO!!!”
“AISHHT!!! HYUNG!!!”
*****
Sandara’s POV
Tôi ngước mắt lên nhìn ngắm khuôn mặt Jiyong, mắt anh ấy vẫn nhắm chặt, có vẻ ngủ rất say. Tôi không ngờ anh ấy lại làm chuyện vừa rồi – mặc quần lót cho tôi mà không hề phá vỡ ánh mắt với tôi. Tôi cũng không ngờ anh ấy lại phát khùng lên khi phát hiện tôi tới club mà không hề mặc đồ lót. Jiyong đã làm rất nhiều việc tôi không ngờ anh ấy lại làm. Và tôi cũng đã làm điều mà đáng lẽ không nên làm…có những cảm xúc mà không nên có. Tôi không ngờ mình lại yêu cái anh chàng mình đã thuê để đóng giả làm bạn trai.
*thở dài* Mọi chuyện càng lúc càng phức tạp.
Tôi chớp chớp mắt vài cái khi bỗng nhớ lại vụ tai nạn lúc nãy. Lạy Chúa, anh ấy đã thấy mông của tôi! Anh ấy nghĩ gì khi thấy nó rồi? *thoảng thốt* Liệu anh ấy có thấy cái…cái.. ACK!!! Đương nhiên anh ấy có thấy! THẬT QUÁ NHỤC NHÃ! Tôi thậm chí còn dám bảo anh ấy ngủ lại nữa! Argh!
Nghĩ đến việc Jiong đã nhìn thấy ‘báu vật ẩn giấu’ của tôi, tôi rùng mình và cẩn thận rút tay đang ôm anh ấy lại, từ từ dịch người tạo khoảng cách giữa hai chúng tôi, nhưng vòng tay của anh ấy giữ chặt thêm, không cho tôi nhúc nhích.
“Em định đi đâu?” Anh ấy hỏi. Anh ấy ngay lập tức mở mắt ra, nhíu mày nhìn tôi khi cố giãy và ngồi dậy, ngồi lùi ra sau.
“Ừhm…” GHHHH!!!! Tôi không thể nhìn vào mắt anh ấy! Làm sao tôi có thể đối mặt với người đàn ông đã nhìn thấy BÔNG HOA của tôi chứ!! WAHH!!! Đáng lẽ tôi nên để Cung Bảo ngủ luôn trong phòng để nó có thể cục tác đánh lạc hướng Jiyong khi tôi lẻn ra ngoài.
Jiyong chống tay ngồi dậy trên giường và nhìn tôi, tấm thân trần của anh ấy khiến tôi muốn mất trí. Tại sao đàn ông cứ thích ở trần đi ngủ thì tôi không thể hiểu nổi.
“Babe?” Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ tò mò. “Babe?”
*Nuốt nước bọt* Tôi cố nhìn anh ấy nhưng vẫn ngay lập tức tránh đi, cảm giác nhộn nhạo ở đáy dạ dày khiến tôi thở hổn hển. Anh ấy nên dừng gọi tôi là ‘babe’ khi ở trong phòng ngủ. Nó không tốt cho màng trinh của tôi!
“Có chuyện gì sao?” anh ấy lại hỏi.
“E-em chỉ muốn đi thay quần áo,” tôi nói, vô thức kéo gấu váy xuống khi lén nhìn anh ấy. Anh ấy có thấy nó thật không? Lạy Chúa, tôi hi vọng là không. Làm ơn rằng anh ấy chỉ thấy mông của tôi mà thôi!
Ánh mắt anh ấy đảo xuống dưới rồi lại nhìn tôi một lần nữa, môi khé nhếch thành nụ cười thích thú. “Ồh,” anh ấy nói mỗi vậy. Ồh? Ý của anh ấy là sao? ANH ẤY CÓ Ý GÌ CHỨ?!
“Em vẫn nghĩ về chuyện xảy ra lúc nãy, đúng không?”
“Không, không hề!”
“Đừng lo, anh sẽ không kể cho người khác nó trông thế nào đâu,” anh ấy thản nhiên nói, mắt ánh lên vẻ tinh quái.
Tên khốn nàyyyy!!!!
“Jiyong, em thề là...”
“Rất đáng yêu và nẩy,” anh ấy nói tiếp, cử động tay như thể đang bóp bóp cái gì đó. ARGGHHH!!! Tôi vừa nói là tôi yêu anh ấy sao? TÔI GHÉT ANH ẤY!
“Câm mồm,” tôi rít lên.
“Và chỗ-...”
*THOẢNG THỐT* Chỗ gì?! “A-Anh đã...nhìn thấy...” tôi nghĩ mình sắp ngất rồi, kinh hoàng không thể nói nổi. Tên khốn đó ngừng một lúc, không nói gì cả, hẳn là đang tận hưởng trò tra tấn trong im lặng với tôi. Anh ấy liếm môi và khẽ cắn môi dưới, khiến tôi phải nuốt khan.
“J-Jiyong, a-anh đã thấy gì?”
Môi anh ấy nhếch lên. “Một bông hoa nhỏ.”
Oh my God. OH MY GOD!!!!!
*****
Không nói một lời nào, Dara bắn ra khỏi giường, chụp lấy túi xách và đi ra cửa. Cô đang định mở cửa thì Jiyong đưa tay sập nó lại, quàng cánh tay còn lại quanh eo cô, không cho cô tẩu thoát.
“BUÔNG EM RA!” Cô hét lên, cố giật tay hắn ra, nhưng sức cô không thể chống lại hắn. “BUÔNG EM RA!”
“CHẾT TIỆT, ĐỒ LẬP DỊ!” Giọng của Jiyong vang rền cả căn phòng khi hắn giật túi xách của cô và ném đi chỗ khác trước khi lôi Dara về phía giuòng, bắt cô nằm xuống và dùng cả thân mình ghim cô xuống. Cô cố chống lại hắn nhưng Jiyong tóm chặt cổ tay cô và ghim cao trên đầu cô.
“BUÔNG EM RA!”
“EM ĐỊNH ĐI ĐÂU?!”
“TRÁNH XA KHỎI ANH!!” Dara hừ giọng, ngực cô phập phồng lên xuống, mắt ngấn lệ. “Chuyện này nhục nhã quá, Jiyong. Để em đi.”
“Babe...”
“Buông em ra đi mà,” cô năn nỉ.
“Không,” Jiyong cứng rắn nói, vẻ mặt hắn sầm xuống và nhìn cô chăm chú. “Em quên chuyện gì đã xảy ra vừa rồi sao? Bọn khốn kia đã định tấn công em. Và giờ em nói là em muốn ra ngoài sao? Em muốn tôi phải giết người sao?” Hắn điên tiết rít lên. “Lạy Chúa, em luôn khiến tôi phát điên!”
“Jiyong, em chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút thôi.”
“Tại sao?”
Dara nhìn tránh đi, vẫn đang thở hổn hển, quá nhục nhã để thừa nhận là tai nạn nhỏ lúc trước khiến cô phiền muộn, đặc biệt khi Jiyong đã xác nhận nghi ngờ của cô rằng hắn đã nhìn thấy tất cả.
“Babe, nhìn tôi đi,” Jiyong thì thầm, đưa mặt lại gần cô hơn. Cô nhắm nghiền mắt lại, không chịu nhìn vào mắt hắn. Lạy Chúa, thật xấu hổ.
Khi cô cảm nhận được bờ môi ấm áp của hắn trên môi cô, mắt cô vụt mở, chạm vào ánh mắt chăm chú của hắn. “Nhìn tôi,” hắn ra lệnh, cái giọng uy quyền đó khiến cô vô thức nghe theo.
“Chuyện này thật quá xấu hổ. Buông em ra đi,” cô nức nở, nước mắt chảy trên má.
“Sshh. Quên việc đó đi.”
“Buông em ra đi mà,” Dara cố giật tay lại, nhưng không được.
“Không. Dara, đó chỉ là tai nạn nhỏ. Là tôi thôi mà, em không phải lo nghĩ gì hết.”
“Là anh thì khác gì chứ? Vẫn rất nhục nhã.”
Jiyong ngừng lại, ánh mắt hắn bao trọn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô. “Có khác,” hắn thì thầm thật nhỏ. “Rất khác.”
Dara nhăn mày nhưng không nói gì hơn. Cô im lặng nhìn theo hắn khi hắn buông tay cô ra và ngồi dậy, dựa lưng ở đầu giường và co một chân lên, chống tay lên đó. Dara ngồi ở mép giường, đưa tay gạt nước mắt khi cô nhìn Jiyong dùng tay vò đầu và tặc lưỡi, rõ ràng đang bực mình chuyện gì đó. Ánh mắt sắc lẻm của hắn lườm cô và hắn ngả tới tóm lấy cánh tay cô và kéo cô về phía hắn. Vẫn chưa tỉnh trí lại, cô chỉ thuận theo hắn, ngồi giữa hai chân hắn, tựa lưng trên ngực hắn khi hắn quàng tay quanh eo cô, ép chặt cô lại với hắn.
“Em đã bình tĩnh lại chưa?” Hắn hỏi.
“Rồi.”
“Tốt. Tôi ghét phải thấy em khóc, đồ lập dị,” hắn lầm bầm. Cô xoay đầu nhìn hắn như muốn dò hỏi, nhưng hắn chỉ vô hồn nhìn cô, ánh mắt hắn che giấu rất kĩ những cảm xúc bên trong.
“Anh biết gì không?” Dara nói, xoay người lại để đối mặt với hắn, chống hai tay trên ngực hắn.
“Gì cơ?”
“Anh rất hách dịch,” cô bĩu môi bình phẩm.
“Thế ư?” Hắn cười toe toét, đảo mắt nhìn xuống môi cô. Hắn hôn thật nhanh lên đó và khẽ cọ mũi với mũi cô. “Công việc của tôi đòi hỏi như vậy,” hắn thì thầm.
“H-hey, đừng có hôn em,” Dara lắp bắp, rời người ra, tạo khoảng cách giữa hai người. Cô nuốt khan và cố nói thật bình thường. “Một người bạn trai cho thuê cần phải tạo một hình tượng hay tính cách nào đó sao? Vậy anh luôn tỏ ra hách dịch và xấu xa sao? Có người nào có tính cách thân thiện, kiểu chàng-trai-nhà-bên trong RAB không? Em sẽ thuê anh ta!”
“Em mắc kẹt với tôi rồi, đồ lập dị,” hắn thản nhiên nói, vuốt lên xuống dọc cánh tay Dara. Tim cô đập dồn dập những nhịp thật khác lạ, khiến cô thở hổn hển, cố hết sức để bình thường.
“Em nghĩ kiểu người thân thiện, dễ mến thì hợp với em hơn,” cô cãi lại.
Jiyong nhướng mày, tỏ vẻ thích thú. “Tại sao? Để sự trinh nguyên sẽ bám chặt em tới cuối đời sao?”
“Không phải-...”
“Em đáng lẽ phải biết ơn vì đã thuê được tôi. Phụ nữ luôn tranh giành nhau để được chạm vào cơ thể này.”
“Em không muốn thân thể của anh!”
“Anh cũng rất giỏi dùng lưỡi nữa,” hắn trêu chọc, chầm chậm liếm môi khiến Dara vô thức nhìn theo. “Muốn thử không, cô nàng lập dị? Tôi sẽ dạy em cách mơn trớn. Àh, nhưng sức mạnh thần kì của em sẽ mất đi một khi em mất trinh đấy.”
Dara nhíu chặt mắt lại. Cô hẳn là con ngốc khi yêu một thằng khốn như hắn.
“Anh có định dừng lại không đấy?” Cô bực bội hỏi.
“Được rồi, xin lỗi. Để tạ lỗi, tôi sẽ cho em xem con chim của tôi,” hắn nói, cười toe toét với cô, rất thích thú với vẻ giận dữ trên khuôn mặt cô.
Cô mím chặt môi và tìm cách thoát khỏi hắn, nhưng Jiyong giữ chặt cô lại. “Được rồi, tôi sẽ ngừng,” hắn nói, nhưng Dara chỉ im lặng và giãy giụa đòi thoát.
“Babe, tôi sẽ ngừng mà. Tôi xin lỗi, được chưa?” Hắn lầm bầm, cố đón lấy ánh mắt cô nhưng cô chỉ nhìn ra chỗ khác.
“Anh toàn như vậy,” cô bĩu môi. “Anh không trả lời câu hỏi của em và luôn trêu em.”
“Được rồi, tôi sẽ không trêu em. Cứ hỏi bất cứ điều gì em thích và tôi sẽ cố trả lời.”
Cuối cùng Dara cũng nhìn hắn và thở dài, ngồi lại trên giường để đối mặt với hắn, đặt tay trên vai hắn. “Anh là ai vậy, Jiyong?”
“Bạn trai cho thuê của em.”
Cô thấy nhói trong tim với câu trả lời đó. Bạn trai cho thuê của cô. Phải rồi, hắn là người bạn trai cô đã thuê. Hắn chỉ làm những việc đó bởi hắn được trả tiền để làm việc. Đó là công việc của hắn. Bạn trai cho thuê. Cô đã từng hỏi câu hỏi đó một lần, và câu trả lời vẫn như vậy. Sự thật quá phũ phàng.
Cô cố không thể hiện ra ngoài, giấu đi những nhức nhối bên trong. Cô quyết định gạt những phiền muộn đó đi, tự ép mình mỉm cười và hỏi tiếp, “Anh đã từng gặp khách hàng nào khó khăn chưa? Ai đó khiến anh phát điên lên.”
“Em.”
“Hey!”
Hắn nhún vai, như thể nói rằng đó là sự thật.
“Em không phải khách hàng khó tính,” cô phản đối.
“Chính em.”
“Không hề.”
“Em đã từng thấy bao cao su bao giờ chưa?” Hắn đột nhiên nhếch mép hỏi.
“C-cá...Đ-Đương nhiên là rồi!”
Hắn nhướng mày nhìn cô tỏ vẻ không tin. “Mở ra rồi?”
“À-àh...Ừhm...”
Jiyong cười khẽ và rút thứ gì đó từ túi quần sau, xé vỏ bao bì và dúi chiếc bao cao su vào tay cô. “Đây,” hắn nói.
Dara tò mò nhìn nó, lướt ngón tay trên lớp cao su trước khi quay sang chạm phải ánh mắt thích thú của Jiyong. “Tại sao anh lại cho em xem cái này?”
“Đó chính là lý do em rất khó chiều, đồ lập dị. Em quá ngây thơ.”
Dara mím môi bực bội và ném chiếc bao cao su vào thùng rác bên cạnh giường. “Đàn ông luôn mang bao cao su theo người sao?” Cô hỏi, tim cô khẽ nhói với lý do tại sao Jiyong luôn mang theo nó.
“Phải. Mọi lúc.”
Cô vẫn dán mắt vào chiếc thùng rác, sợ rằng hắn sẽ thấy vẻ buồn bực trong mắt mình. “Em hiểu rồi. Em đoán là phụ nữ cũng nên mang nó theo mình, đúng không? Nhưng làm sao bọn em biết nên dùng cỡ nào?” Cô lải nhải mà không suy nghĩ gì. “Đàn ông thì dễ rồi, bởi các anh biết mình phải chuẩn bị cỡ nào. Còn phụ nữ chúng em thì sao? Ý của em là, bọn em có nên mang nhiều cỡ khác nhau không? Có nên-...”
Dara giật mình kêu lên và quay ngoắt đầu lại nhìn Jiyong khi gã đột ngột bóp chặt bắp tay cô. “Tại sao em lại hỏi vậy, Dara?” Hắn khàn giọng hỏi, trong giọng xen lẫn sự đe doạ, lông mày nhíu chặt trong cuồng nộ.
“À-àh... E-em...”
“Tại sao em lại hỏi vậy, đồ lập dị? Em định làm gì?”
“Ý của anh là sao?”
“Em định làm chuyện đó với hắn cuối tuần này sao? Đó là lý do em hỏi câu đó sao?!” Giọng Jiyong cao dần, ánh mắt rực lửa khiến Dara co rúm lại.
“K-không! Đ-đương nhiên không phải!”
Ngực Jiyong phập phồng lên xuống khi hắn thở hổn hển, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô như thể muốn cố điều tra xem cô có nói thật hay không. Một lúc sau, cánh tay hắn trượt xuống dưới và luồn quanh eo cô, kéo cô lại gần khi đưa mặt lại sát cô. “Nói cho tôi biết sự thật, babe,” hắn nghiêm giọng nói.
“Em nói thật mà Jiyong. Tại sao anh lại phản ứng như vậy?”
Gã không trả lời mà chỉ nhìn cô chăm chú, mím chặt môi như thể cân nhắc việc gì đó.
“Jiyong?”
“Em khiến tôi không thể suy nghĩ cẩn thận được.”
“Em ư?”
“Em.”
“Em chỉ hỏi vài chuyện thôi mà,” cô cãi.
“Mmhmmm,” hắn ừ hử, phớt lờ điều cô nói khi hôn phủ lên khuôn mặt cô, khiến cô phải nhắm mắt lại.
“Hey! Ngừng đi!” Một lúc sau cô phản kháng, cố đẩy ngực hắn ra nhưng Jiyong càng siết chặt vòng tay. “Jiyong! Tsk! Sao anh cứ toàn hôn em thế? Như thế là không đúng quy định!” Cô nhắc nhở anh.
“Babe, chỉ có 2 loại quy định thôi – quy định do tôi đề ra và quy định tôi phá vỡ,” hắn thì thầm và lại hôn nhanh lên môi cô.
“Ngừng đi được không?!”
“Thử bắt tôi xem,” Jiyong thách thức cô và bắt đầu cù cô, khiến cô cười ré lên. Cô cố đẩy hắn ra và cầu xin hắn giữa những tràng cười nhưng hắn chỉ tiếp tục cù cô.
“AAHH!!!! JIYONG! ĐỒ KHỐN! DỪNG! DỪNG ĐI!” Dara hét lên, cố ngăn ngón tay của Jiyong trên eo mình. May là hắn cũng thấy tội nghiệp cô và dừng lại. Cô tiếp tục hổn hển thở mà chưa thể dứt cười khi Jiyong cầm lấy tay cô và đan chúng sau cổ hắn trước khi lại ôm quanh eo cô. Rồi cô thấy Jiyong đặt đầu lên vai cô và siết chặt vòng tay, gói cô trong cái ôm thật chặt, khiến cô giật mình.
“Jiyong?”
“Tôi ghét phải thấy em khóc, babe,” cô nghe thấy hắn nói.
Dara cắn môi, tim cô đập dồn dập trong lồng ngực. Jiyong...
“Phải đảm bảo là gã Donghae không làm em khóc, bằng không tôi thề là tôi sẽ giết gã khốn đó. Tôi thề, Dara.”
|
|