Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: Chomei
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Xuyên Không] Giang Sơn Bất Hối | Đinh Mặc - Truyện sắp xuất bản -

  [Lấy địa chỉ]
151#
Đăng lúc 2-7-2013 23:03:00 | Chỉ xem của tác giả
Hôm nay ta được đọc chương mới của GSBH và cả MBT, như thế là tốt rồi. Cảm ơn nàng Chomei. Đôi mắt rất là quan trọng nha, vậy nên nàng cứ lo giữ gìn cho tốt, ta sẽ ngày đêm ủng hộ cho nàng. Hì hì. Ta yêu nàng. {:155:}
Nhưng ta vẫn không ưa tên Bộ Bộ này. Dù cho hắn có là nam 9 ta vẫn ko ưa. Dung Trạm vẫn tốt nhất.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

152#
Đăng lúc 6-7-2013 12:01:49 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
truyện này càng lúc càng hấp dẫn quá đi ah,mà không buồn như MBT. mình ngày nào cũng lượn lờ chờ có chap nhieu mới roi moi doc,nhưng cũng biết chomei phải kiêng cữ đôi mắt. mà anh chàng nào mình cũng thấy có nét hay riêng,trừ thằng cha bị thiến rồi thôi.đọc một lèo hết 22 chương rồi mới chường mặt ra cảm ơn editor,thiệt ngại quá. cảm ơn Chomei lắm lắm nhé
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

153#
Đăng lúc 6-7-2013 15:11:44 | Chỉ xem của tác giả
sao số ta xui vậy, vừa trở lại họp mặt cùng cả nhà, mà sao nhà nào cũng đóng cửa một thời gian là sao
phận bạc hẩm hiu, tiếp tục chờ đợi, trông ngóng từng ngày vậy
anh Hành dạy chị võ công nghe cũng được đấy, hi vọng chị chuyên tâm luyện tập, cộng với khí chất gì gì đó có sẵn trong người sẽ luyện không những thành, mà còn ngang tài ngang sức với anh càng tốt, hơ hơ.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

154#
Đăng lúc 8-7-2013 22:58:16 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Thần quyền của chị Nguyệt buồn cười quá, công lực của chị chỉ đáng gảy ngứa cho cây thôi, bây giờ ra chiến trường gươm đao vô tình không biết thần quyền có giúp ích gì không?
He..he...anh Hành không trông mong kỳ tích của chị đâu, chị cứ yên tâm ngồi nhà làm mì đi nhé.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

155#
 Tác giả| Đăng lúc 15-7-2013 12:25:42 | Chỉ xem của tác giả
Chương 23 – Tàn Sát Hàng Loạt Dân Trong Thành



[sp]Mặt đất rộng bao la, trên trời mây đen mù mịt.


Cuối mùa thu, trên cánh đồng bát ngát không có lấy ngọn gió, không khí nóng hầm hập mà mãi trời không đổ được giọt mưa nào, vô cớ làm người ta cảm thấy rất khó thở.


Mặc Quan thành.


Đây là thành trì trọng yếu nhất ở phía nam Mặc quốc. Gạo và lá trà chính là hai mặt hàng được ưa chuộng nhất, được vận chuyển từ nơi này đến khắp mọi miền đất Đại Tư. Giờ phút này, nó chỉ còn là một tòa thành cằn cỗi, xơ xác, tường vàng loang lổ. Hầu như nó đã bị quốc chủ Mặc quốc vứt bỏ, chỉ còn không đầy ba ngàn tàn binh mà phải ngăn cản năm vạn gót sắt quân Đại Tư.


Cả đoàn binh Đại Tư trong quân phục đen như một con quái vật khổng lồ đang ngủ đông. Đứng dưới cổng thành nhìn ra xa chỉ thấy toàn đầu người, kéo dài ngút tầm mắt. Bộ Thiên Hành thầm nghĩ, nếu như giờ phút này người đứng trên cổng thành là mình, chỉ sợ cũng không rét mà run.


Áo giáp phủ bụi sau mấy tháng không mặc trên người hắn đã được Nhan Phá Nguyệt lau chùi sạch sẽ, bóng loáng đứng ở vị trí đầu tiên. Phía sau chính là tiểu đoàn Xích Thố đã theo hắn mấy năm. Nếu nói trung quân là đội chủ lực của quân Đông Lộ, thì tiểu đoàn Xích Thố chính là mũi nhọn của đội chủ lực này. Các đội ngũ khác thường sẽ có tiếng binh lính thì thầm nói chuyện vì nôn nóng hay bất an, và cả tiếng vó ngựa lộp cộp tại chỗ. Nhưng tiểu đoàn Xích Thố của hắn, hàng ngũ chỉnh tề, an tĩnh không tiếng động, giống như năm ngàn bức tượng biết đi. Một khi thức tỉnh liền lập tức trở thành thanh loan đao đen tuyền, phẫn nộ chém vỡ hàng ngũ quân địch.


Bộ Thiên Hành một tay nắm chặt cương ngựa, tay còn lại chậm rãi rút Minh Hồng đao. Ánh đao nặng nề u ám, tự phát ra tiếng kêu “ông ông”.


Cuối cùng, tiếng trống trận như sấm nổ vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh trên cánh đồng bát ngát.


Bộ Thiên Hành nhíu mày, quát một tiếng chấn động khắp nơi: “Công thành!”


Năm ngàn binh lính Xích Thố đồng thanh hô theo: “Công thành!” Âm thanh như của một người khổng lồ phát ra, lạnh lùng vô tình. Hai ngàn kỵ binh, ba ngàn bộ binh lao thẳng vào chân thành trì như thủy triều cuộn trào mãnh liệt.


“Chậm — chậm — chậm —“ Đằng sau bờ tường trên cao có giọng nói khàn khàn đang điều binh, đôi mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm vào quân tiên phong đang dần dần tiến đến gần. Cuối cùng, giọng nói đó quát lên: “Bắn!”


Mưa tên như giặc châu chấu tràn tới, che lấp ánh mặt trời trên cao, bắn thẳng vào hàng ngũ binh lính Xích Thố tiến vào trong tầm bắn!


“Bên trên chắn khiên!” Bộ Thiên Hành hét lớn, tất cả binh lính Xích Thố đều nghe được rõ ràng. Hàng loạt ánh sáng bạc lóe lên, năm ngàn binh sĩ hành động răm rắp như cùng một người, đồng loạt giơ khiên lên kết thành trận thế hình cây đinh.


Hàng loạt mưa tên phí công bắn vào tấm khiên chắc chắn, phát ra âm thanh “thùng thùng” trầm đục. Ngẫu nhiên có vài mũi tên xuyên qua được khe hở, bắn trúng ngực bụng binh lính nào đó. Người này vừa ngã xuống, đã có người khác lập tức tiến lên lấp chỗ hổng. Tốp quân tiên phong chậm rãi, không dao động từng bước tiến đến gần cổng thành. Các tốp quân phụ trách thang mây, xe bắn đá còn lại cũng lần lượt tiến lên dưới sự che chắn của đội tiên phong.


“Người điều binh chẳng lẽ là Bộ Diêm La?” Giọng nói trầm khàn trên lầu cổng thành vừa nãy kinh ngạc thốt lên. Hắn chính là thành chủ Mặc Quan thành, Chu lão tướng quân, năm nay năm mươi tuổi.


Có người đáp: “Chính là Bộ Thiên Hành!”


Gương mặt già nua của Chu lão tướng quân lập tức suy sụp: “Là hắn!”


Một tướng quân trẻ tuổi, chỉ huy binh lính phòng ngự ở bên cạnh cả giận nói: “Tên Bộ Thiên Hành đó có gì đáng sợ! Con lập tức thay phụ thân bắn chết hắn!” Hắn chính là Chu tiểu tướng quân. Không đợi phụ thân kịp lên tiếng, hắn đã rút ra ba mũi kim tiễn nặng chịch từ túi đựng sau lưng. Một người một cung đứng từ trên cao, kiêu ngạo ngắm thẳng vào người đang ngồi trên Ô Vân Đạp Tuyết, vô cùng nổi bật giữa đội tiên phong. “Vèo — Vèo — Vèo” Ba mũi tên đồng loạt bắn ra!


*Kim tiễn: đầu mũi tên được làm bằng vàng, hoặc mạ vàng.


Chu tiểu tướng quân trời sinh thần lực, có tài bắn cung phi phàm. Cung tên của hắn nặng hơn của người bình thường gấp mười lần. Người khác chỉ có thể bắn thủng một tầng da trâu cách năm mươi bước chân, nhưng hắn lại có thể bắn xuyên cùng lúc năm tầng da trâu với khoảng cách cả trăm bước. Ba mũi kim tiễn lúc này đang xé gió lao tới, bên cạnh Bộ Thiên Hành đã có binh lính trông thấy ánh vàng lóe lên nhanh như ánh chớp, hoảng sợ hô: “Tướng quân, cẩn thận!”


Bộ Thiên Hành nghe tiếng gió rít lại không thèm tránh né, ngược lại còn để cái khiên xuống. Hắn ngước mắt liền thấy ba luồng sáng vàng đang lao thẳng tới mặt mình.


Chu thị Kim Tiễn, uy chấn tam quân?


Hắn cười lạnh, lập tức vận khí hét dài một tiếng. Hai chân đạp nhẹ lên lưng ngựa lấy đà, tựa như hắc ưng giương cánh, trực tiếp lao thẳng về phía ba mũi kim tiễn đoạt mệnh kia!


Dù là nhóm binh cùng theo hắn vào sinh ra tử đã mấy năm, giờ phút này trông thấy tướng quân dũng mãnh của họ cũng phải khiếp sợ. Có mấy người đồng loạt kêu lên: “Tướng quân!”


Thân ảnh Bộ Thiên Hành nhanh như tia chớp, từ trên lưng ngựa nhảy lên cao mấy trượng, ánh đao chợt lóe sáng trong phút chốc. Ánh vàng như gió, ánh đao như điện, vàng đá giao nhau vang vọng khắp cánh đồng hoang vu!


Chiến trường kinh thiên động địa, kẻ chết người sống giờ phút này bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ.


Binh lính trên lầu cổng thành quên bắn tên, binh lính dưới cổng thành cũng ngừng thở, ai nấy đều ngơ ngẩn nhìn tình cảnh trước mắt!


Thân hình Bộ Thiên Hành như con giao long gào thét đáp xuống lưng ngựa. Chỉ thấy sáu mảnh của mấy cây kim tiễn vi vu rớt xuống trước mặt hắn.


Ba cây kim tiễn, cây nào cũng bị hắn chẻ thành hai nửa!


Thậm chí phụ tử Chu gia đứng trên thành cao, trong nhất thời cũng quên phải truyền mệnh lệnh xuống dưới, chỉ ngây người nhìn Bộ Thiên Hành trầm mặc đứng sừng sững trên lưng ngựa, lòng không khỏi run sợ.


Làm sao Bộ Thiên Hành có thể bỏ qua cơ hội này!


Hắn vươn tay chụp lấy cung tên vắt dưới bụng ngựa, nhìn chăm chăm cổng thành cao ngất phía trước, chợt cất giọng cười lớn: “Đã nghe danh kim tiễn Chu gia uy chấn Đông Nam, hôm nay xin dùng cung tên lãnh giáo!”


Lời còn chưa dứt, một mũi tên sắt bình thường đã rời cung, như truy hồn đoạt mệnh bay vọt về phía lầu cổng thành. Dù chỉ có một mũi tên, nhưng binh lính trên lầu thành lại đồng thời cúi người trốn tránh, dường như ai cũng sợ chỉ cần trúng mũi tên của Bộ Diêm La này, chắc chắn sẽ mất mạng!


Nhưng không ai ngã xuống.


Ngã xuống chính là lá cờ Mặc quốc. Cờ được buộc bằng dây thừng, ấy vậy mà cách xa cả trăm bước chân, dây thừng lại bị bắn đứt ngay giữa! Lá cờ lớn đỏ tươi như máu từ từ rơi từ trên cao xuống, không ai có thể cứu được!


“Hay!” Phía dưới trường thành, tiếng hò reo như sấm dậy.


Trên lầu cổng thành, ai nấy mặt mày xám ngoét như tro tàn.


Sắc mặt Bộ Thiên Hành lạnh lùng đến cực điểm, hắn thúc ngựa tiến nhanh về phía trước, tiếng quát chấn động ba quân: “Giết!”


Sắc trời u ám.


Phía sau tiếng chém giết rung trời, Bộ Thiên Hành dẫn một đội binh lính xông vào cổng thành. Dĩ nhiên, người hắn giết nhiều không kể xiết. Một đao chém ra là có người ngã xuống, xác chết chồng chất như núi.


Trước mặt lại có một binh lính Mặc quốc ngã xuống trong lúc kinh hoảng bỏ chạy, bị hắn chém một nhát từ đầu đến chân, chẻ thành hai nửa, trông rất ghê rợn. Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn lướt qua trên mặt xác chết, bất chợt khựng lại.


Tên kia vẫn chỉ là một thiếu niên, tầm tuổi với Tiểu Tôn. Trên gương mặt non nớt là đôi mắt sợ hãi, kinh hoàng mở to.


Bộ Thiên Hành dừng lại, hắn thầm nghĩ — khoảng một canh giờ nữa là có thể hoàn toàn chiếm lĩnh Mặc Quan thành rồi.”


Trong lòng hắn tự dưng dâng lên cảm giác chán chường. Hắn cất đao vào vỏ, quay đầu nói với phó tướng: “Giao cho các ngươi!”


Phó tướng lại nhìn chằm chằm vào dưới cổng thành, ngập ngừng nói: “Tướng quân, người nhìn kìa!”


Phía sau cửa thành mở toang là con đường rộng. Vì đã có quân tiên phong tiến vào nên trên đường lớn máu chảy thành sông. Một vị nam tử mặc nhung trang, tóc trắng xóa đang quỳ giữa đường.


Phía sau hắn, từ cửa thành đến cuối con phố có rất nhiều người đang quỳ.


Toàn là phụ nữ và trẻ nhỏ, khóc lóc đến khan cả tiếng.


“Bộ tướng quân!” Nam nhân đang quỳ ở kia cất giọng khàn khàn nhưng vang vọng đến tận trời cao: “Ta là Chu Ngọc Sấm, thành chủ thành này! Mời tướng quân hãy lấy đầu ta đi! Chỉ xin ngươi tha cho những người già yếu, phụ nữ và trẻ em trong thành! Trượng phu và phụ thân của họ đều đã tử trận trên lầu thành rồi!”


Bộ Thiên Hành nhảy xuống ngựa, bước tới nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc Sấm: “Ngươi nhận ra ta?”


Chu Ngọc Sấm rưng rưng gật đầu: “Nửa năm trước, Bộ tướng quân vì cứu dân chúng vô tội của U Lan quốc mới bị Triệu đại tướng quân giáng chức. Người khác không biết nhưng lão hủ biết.”


Bộ Thiên Hành lạnh lùng nói: “Không có chuyện này.” Nói xong cũng không để ý tới Chu Ngọc Sấm, lập tức đi đến dưới cổng thành nói với phó tướng: “Về bẩm báo với Đại tướng quân…”


Phó tướng biết tâm ý của Bộ Thiên Hành, vội nói: “Tướng quân, không thể! Tàn sát dân trong thành là lệnh của Nhị hoàng tử. Người vừa được phục chức, không thể…”


Bộ Thiên Hành liếc phó tướng một cái, hắn nói tiếp: “… Ta không cần công trạng chiếm lĩnh Mặc Quan thành. Ngươi về xin Triệu tướng quân tha cho dân chúng thành này. Cứ quyết định vậy đi.”


Phó tướng đành thở dài một tiếng, xoay người lên ngựa rời đi.


Khoảng nửa nén nhang thời gian trôi qua, phó tướng mới cưỡi ngựa trở về, vẻ mặt không vui: “Triệu tướng quân nói: ‘Được’.”


Bộ Thiên Hành thở dài một hơi, gật đầu, quay lại nói với Chu Ngọc Sấm: “Ngươi an tâm đi đi.”


Chu Ngọc Sấm cảm kích nói: “Đa tạ Bộ tướng quân.” Hắn lấy lệnh bài trong người ra giao cho tùy tùng: “Truyền lệnh của ta, toàn thành đầu hàng, cung nghênh quân đội Đại Tư vào thành.” Tùy tùng lĩnh mệnh đi rồi, Chu Ngọc Sấm mông lung nhìn ra bốn phía, bất chợt giơ lên trường kiếm khẽ cắt một đường, ngay lập tức máu tuôn như suối, ánh mắt không còn chút sự sống. Mọi người phía sau kinh ngạc đồng thanh hô lên, nhưng không còn kịp nữa.


Bởi vì Mặc Quan thành đầu hàng, không chống cự nên quân Đại Tư giảm thiểu được rất nhiều thương vong. Cửa thành nhanh chóng mở rộng, quân đội Đại Tư như nước sông cuồn cuộn tràn vào nơi đã từng là thành trì kiên cố nhất, khó công phá nhất.


Bộ Thiên Hành từ xa đã trông thấy xa giá của phủ Đại tướng quân Triệu Sơ Túc, vội vàng tới nghênh tiếp: “Đại tướng quân!”


Triệu Sơ Túc là một nam tử trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi. Thân mặc áo giáp nạm vàng chói lóa, gương mặt sáng sủa anh tuấn, thần sắc thâm trầm nghiêm nghị. Thấy Bộ Thiên Hành, Triệu Sơ Túc chỉ hơi gật đầu: “Ngươi vất vả rồi.” Chợt hắn cất cao giọng nói: “Truyền lệnh của ta, tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày.” Lại cúi mắt nhìn Bộ Thiên Hành: “Ngày đầu tiên thuộc về đội tiên phong phá thành, dũng mãnh hơn người — tiểu đoàn Xích Thố.”


Tướng sĩ xung quanh ai nấy dáng vẻ thèm thuồng, trong lòng Bộ Thiên Hành lại bị chấn động. Hắn quát lớn: “Không được!”


Mọi người đều cả kinh. Triệu Sơ Túc trừng mắt, lạnh lùng ra lệnh: “Bộ Thiên Hành! Ngươi câm miệng cho ta!”


Bộ Thiên Hành gằn từng tiếng đanh thép: “Đại tướng quân! Thuộc hạ đã hứa với thành chủ Chu Ngọc Sấm, hễ hắn đầu hàng, quân ta sẽ không tàn sát dân trong thành. Đại tướng quân, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh! Tương lai Đại Tư ta tất sẽ thống nhất thiên hạ. Nếu nói mà nuốt lời, làm sao trấn an lê dân bá tánh!”


Triệu Sơ Túc còn trầm ngâm chưa đáp, phía sau đã có người bước ra từ đám đông, cất giọng lạnh lẽo: “Láo xược!” Người đó tướng mạo anh tuấn, quần áo đẹp đẽ, vô cùng quý giá. Bộ Thiên Hành nhận ra hắn, chính là giám quân Nhị hoàng tử phái tới.


Tên giám quân cười lạnh, nói với Triệu Sơ Túc: “Triệu tướng quân, tàn sát hàng loạt dân trong thành là quân lệnh của Nhị hoàng tử, cũng chính là ý tứ của Hoàng thượng. Vậy mà trong quý quân còn có người dám cùng gian tặc Mặc quốc trao đổi, giao dịch sao!”


“Chó má!” Bộ Thiên Hành giận dữ hét lên: “Ta đối với Đại Tư trung thành cẩn cẩn!”


Tên giám quân biến sắc, ngón tay run run, giận dữ chỉ vào Bộ Thiên Hành, hai mắt phát hỏa đang muốn xả cơn giận. Triệu Sơ Túc tuy quý mến Bộ Thiên Hành võ công cao cường, nhưng cũng bực mình hắn lúc này không biết thức thời, cả giận nói: “Đừng nói bậy! Người đâu, trói hắn đem về đại doanh, phạt một trăm trượng, răn đe cảnh cáo!”


Đến tối mịt, tiếng chém giết ở phương xa cũng dần lặng bớt. Nhan Phá Nguyệt đứng ở trước lều đợi đã lâu lắm, chỉ thấy rất nhiều binh sĩ mặt mày hớn hở trở về, nhưng vẫn chưa gặp Bộ Thiên Hành. Thậm chí ngay cả binh sĩ tiểu đoàn Xích Thố, một người cũng không thấy.


Đứng thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng thấy một tướng quân có quen biết với Bộ Thiên Hành. Toàn thân hắn dính đầy vết máu, chậm chạp đi ngang qua lều nàng. Nhan Phá Nguyệt vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng hỏi: “Lý tướng quân, tướng quân của tôi đâu?”


Lý tướng quân kia nhìn một lúc, nhận ra nàng lại đột nhiên giận dữ: “Cái tên tiểu tử này! Tướng quân nhà ngươi ở ngoài chiến trường vào sinh ra tử, ngươi lại không ở trước yên ngựa hộ vệ mà trốn cả ngày trong doanh trại!” Hắn lạnh lùng nói: “Tướng quân ngươi đang bị phạt trượng trên luyện võ trường, trước mặt các anh em khác! Còn không mau đi!”


Phá Nguyệt nghe vậy rất kinh ngạc, lập tức cuống cuồng chạy về hướng luyện võ trường.[/sp]



Hết chương 23



Chương này A Bộ quá dũng mãnh, quá khí thế, quá soái. Truyện của Đinh Mặc, nam chính nam phụ ai cũng có điểm đáng yêu, nhưng tớ bảo đảm các bạn sẽ càng ngày càng yêu A Bộ.

Tạm thời một tuần chỉ được một chương, hơi chậm nhưng mong các bạn thông cảm. Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ.

Ngày lành ~ {:181:}

Bình luận

phong bì :D  Đăng lúc 15-7-2013 06:55 PM
tem nhá  Đăng lúc 15-7-2013 01:09 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

156#
Đăng lúc 15-7-2013 19:08:52 | Chỉ xem của tác giả
Sao mình ngửi thấy mùi gian tình giữa tên giám hộ vs tên Nhị hoàng tử thế nhỉ Lâu lắm mới đc gặp A Bộ thật là anh dũng và oai hùng mà. Mà mình mong trận chiến của A Bộ vs bố hờ của Nguyệt Nguyệt lắm
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

157#
Đăng lúc 15-7-2013 20:10:07 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Ta nói thật ta ghét cái tên nhị hoàng tử tàn nhẫn, ngang ngược bá đạo coi mạng người như cỏ rác vậy á, còn cái tên giám quân chó mượn oai hùm chỉ muốn chém, dặt một bọn khát máu như dã thú á.
Anh Bộ ơi anh Bộ à ta thật là hâm mộ anh quá đi mất, hêhê. Thật là dũng mãnh, thật là oai phong, thật là khí thế, thật là soái mà, haha. Nhưng lại bị phạt quân côn, a nghĩ đến là bực mình mấy tên kia quá, đập bọn chúng môtt trận đi bà con.
Cảm ơn chomei nhiều nhiều nhé.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

158#
Đăng lúc 15-7-2013 21:31:51 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Ôi cảnh chém giết thật là man rợ, mình đọc đoạn anh Hành chém 1tên lính thành 2 mảnh mà rùng cả mình, đành rằng trên chiến trường là không thể khoan nhượng nhưng đọc cảnh chém giết vẫn thấy sao sao ấy.
Anh Hành chính trực lại phải chịu khổ rồi, anh sẽ làm gì để ngăn cản cuộc thảm sát dân lành vô tội đây?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

159#
Đăng lúc 16-7-2013 17:24:18 | Chỉ xem của tác giả
Đọc chương này buồn quá chừng!
Thương cho lê dân Mặc Quan thành máu chảy thành sông, thương cho A Bộ đang khí thế ngất trời vì thương dân mà bổng lộc đánh thắng trận còn chưa được hưởng lại phải chịu một trăm trượng... Còn mấy tên cẩu quan cẩu thái giám lúc người ta đánh nhau cực khổ chả biết ở cái xó nào, bây giờ mới đến ra lệnh này nọ mới đáng ghét gì đâu... Thiệt là chán cái sự đời!

Cảm ơn Chomei nhiều nha! {:161:}

Bình luận

Đúng là tàu ngầm... hì hì. Đọc truyện ở nhà Kites đã lâu rùi nhưng dạo này mới đăng ký để cảm ơn các bạn, áy náy áy náy... sr nha!!! ^^  Đăng lúc 17-7-2013 12:15 PM
Ah tàu ngầm! Hihi tớ đùa thôi. Thanks bạn đã ủng hộ. :")  Đăng lúc 16-7-2013 08:49 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

160#
 Tác giả| Đăng lúc 24-7-2013 11:49:56 | Chỉ xem của tác giả
Chương 24 - Lần Đầu Thân Mật

Biên tập: Chomei
Hiệu chỉnh: NanaloveNana


[sp]Nhan Phá Nguyệt ba chân bốn cẳng chạy đến luyện võ trường, từ xa xa đã thấy mười mấy người túm tụm lại một góc ở phía đông.


Nàng vô cùng căng thẳng — đó chính là nơi đặt giá hình để phạt binh sĩ phạm lỗi. Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, nàng nghe tiếng da thịt bị đánh “Bịch, bịch, bịch”, từng cái, từng cái một.


Nàng vội vàng lao vào giữa đám người!


Cũng may dáng người Phá Nguyệt nhỏ nhắn, mấy binh sĩ cao to đang chen lấn thấy nàng đều vô thức né sang một bên, vì vậy nàng mới nhanh chóng lẻn được vào phía trong.


Đúng là Bộ Thiên Hành.


Cái giá gỗ dài hơn hai thước đặt chễm chệ trên đất. Bộ Thiên Hành đang úp người vào cái giá, hai tay đặt hờ trên ngã ba giá gỗ, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt u ám. Đứng phía sau Bộ Thiên Hành là hai binh lính cao lớn, cường tráng. Mỗi người cầm một cây côn làm bằng gỗ thông, to bằng cổ tay Nhan Phá Nguyệt, lần lượt giơ lên đánh xuống. Tiếng côn gỗ đập vào da thịt nặng nề vang lên. Đằng trước còn có một tên lính nhịp nhàng đếm: “Mười lăm, mười sáu,…”. Vậy mà Bộ Thiên Hành không hề có biểu cảm gì, hai mắt nhìn thẳng phía trước, phảng phất như người bị đánh không phải mình.


Phá Nguyệt kéo người bên cạnh: “Tướng quân của chúng ta vì sao lại bị phạt?”


Người kia nghe giọng nói thanh thúy của nàng, cảm thấy rất kỳ quái. Hắn nheo nheo mắt: “Tiểu Tôn… Giọng của ngươi hôm nay sao lại eo éo vậy?”


Nàng nghiêm mặt lặp lại: “Vì sao tướng quân bị phạt?”


Người nọ giật mình, sợ sệt đáp: “Triệu đại tướng quân muốn tàn sát hết dân trong thành, Bộ tướng quân vì cố gắng ngăn cản nên mới… còn đắc tội cả giám quân đại nhân…”


Phá Nguyệt không nói được lời nào, ngơ ngác nhìn Bộ Thiên Hành.


Bộ Thiên Hành cũng nghe thấy giọng nói của nàng, nghiêng đầu nhìn sang, khóe miệng cứng nhắc kéo sang hai bên khẽ cười với nàng, phảng phất như mặt nước phẳng lặng bị động mà vỡ ra.


Nụ cười của hắn khiến lòng dạ Phá Nguyệt rối bời. Ngước mắt lên nhìn chỉ thấy sau lưng hắn nhuốm đầy máu, không kềm được giận dữ — mấy tên lính này thường ngày quan hệ với Bộ Thiên Hành rất tốt, vậy mà bây giờ dám xuống tay nặng như vậy!


Thật ra, Phá Nguyệt không biết Triệu Sơ Túc cai quản quân đội rất nghiêm ngặt. Cho dù Bộ Thiên Hành được mọi người yêu quý, bị hành hình cũng không ai dám nương tay.


“Về đi.” Môi Bộ Thiên Hành mấp máy, hai mắt kiên định nhìn nàng.


Phá Nguyệt không phải người ủy mị. Nàng biết mình không có năng lực giúp đỡ, nhưng bảo nàng cứ vậy mà đi về, nàng về không được. Nàng đau lòng nhìn hắn, ngẩn ngẩn ngơ ngơ bước về phía trước, vô tình đã bước khỏi đám đông.


“Tiểu Tôn! Đừng làm bậy!” Một người ở bên cạnh hoảng hốt la lên. “Cẩn thận, không khéo ngươi cũng bị phạt trượng bây giờ!”


Phá Nguyệt quay đầu lại nhìn, chính là lão Tô lúc trước nàng từng gặp. Lão Tô thấy nàng lầm lũi dường như muốn xông vào cản cây côn đang đánh, sợ nàng bị thương, lập tức ôm lấy eo nàng kéo về phía sau.


Phá Nguyệt giật nảy người, vội la lên: “Thả ta ra!”


Lão Tô ôm eo nàng, cảm thấy có gì hơi là lạ. Nhưng ông không bận tâm nhiều, chỉ muốn ngăn tên tiểu tử này làm loạn ở đây. Cánh tay cứng cáp đang ôm nàng càng kéo mạnh về phía sau. Ồn ào như vậy làm mọi người đều quay sang nhìn.


“Buông nó ra!” Một tiếng quát chói tai vang lên khiến ai nấy đều giật mình, quay lại nhìn. Chính là Bộ Thiên Hành đang úp sấp trên giá, nhìn trừng trừng về phía này.


Phá Nguyệt cũng sững sờ nhìn hắn. Bộ Thiên Hành hắng giọng hai cái, mới từ tốn nói: “Lão Tô, nó đang bị cảm mạo, lão buông nó ra đi, nếu không lại lây bệnh cho lão.”


“Không sao… Tên tiểu tử này quá xúc động…” Lão Tô còn chưa buông tay, Bộ Thiên Hành đã trầm giọng: “Thả ra!”


Lão Tô ngượng ngùng nhìn chủ tớ hai người. Ông buông Phá Nguyệt ra, vỗ đầu nàng nói: “Được rồi, được rồi. Là ta nhiều chuyện.”


Bị chuyện này gián đoạn, binh sĩ chịu trách nhiệm thi hành hình phạt đã dừng lại khá lâu. Họ đang định vung côn lên đánh tiếp, chợt nghe có tiếng nói trong trẻo từ trong đám người: “Khoan đã!”


Nhan Phá Nguyệt nhìn qua, không nén được vui mừng — Là Dung Trạm!


Có lẽ hắn vừa cởi áo giáp ngoài xong đã vội chạy tới đây. Áo choàng hơi cũ đang mặc trên người dính đầy bụi đất, còn có cả vết máu, khiến gương mặt trắng nõn trở nên lãnh khốc. Có điều ánh mắt mềm mại, ấm áp đã san bằng hết sát khí trên người hắn.


Hắn bình tĩnh bước ra khỏi đám đông, thi lễ với quan chấp pháp thi hành hình phạt trước: “Có thể để cho ta nói với huynh ấy mấy câu không, xong rồi hành hình cũng không muộn.”


Đối diện với người hiền lành như Dung Trạm, quan chấp hình khó mà từ chối. Hắn cũng biết Bộ Thiên Hành chính là đại ca kết nghĩa của Dung Trạm, đành kéo Dung Trạm sang một bên, thấp giọng nói: “Dung Trạm tướng quân nói nhanh thôi. Bộ tướng quân thân thể cường tráng sẽ không hề hấn gì đâu, đánh xong một trăm côn là được, mong ngài đừng cản trở.”


Dung Trạm mỉm cười gật đầu. Mọi người đều dồn ánh mắt về phía hắn, mà hắn vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Bộ Thiên Hành.


“Không phải huynh tán đồng hành động tàn sát hàng loạt dân trong thành sao?” Trong mắt hắn thậm chí còn hơi cười cười, Phá Nguyệt nhìn thấy ánh mắt mắt, thầm nghĩ thôi xong rồi, xong rồi…


Bộ Thiên Hành cười khà khà đáp: “Thì hôm nay ta đổi ý. Sao, không được à?”


Ai nấy đều kinh ngạc. Sắc mặt Dung Trạm giãn ra, sảng khoái nói: “Có đại ca thế này, ta còn đòi hỏi gì hơn!” Hắn quay lại nói với quan chấp hình: “Bộ tướng quân còn thiếu bao nhiêu côn nữa? Ta thay huynh ấy chịu phạt.”


Mọi người đều tỏ vẻ kính nể, Bộ Thiên Hành lại lạnh lùng nói: “Tiểu Dung, tránh qua một bên. Ngươi coi thường đại ca ta quá.”


Quan chấp hình lắc đầu: “Không được. Quân lệnh như sơn, sao có thể chịu thay?”


Dung Trạm gật đầu, sau đó thản nhiên quỳ xuống: “Vậy cứ phạt ta luôn. Ta cũng không tán đồng việc tàn sát dân trong thành.”


Ai nấy đều kinh ngạc, há hốc miệng. Bộ Thiên Hành cười ha ha, nâng tay vỗ vỗ lên vai Dung Trạm. Phá Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng trong lòng cũng cảm thấy hăng hái theo, không kềm được nổi lên dũng khí, cất cao giọng nói: “Hai vị tướng quân bị phạt xong, Tiểu Tôn sẽ chuẩn bị món ngon rượu ngon, mời hai vị thưởng thức! Tiểu Tôn chỉ là lính hầu, nhưng cũng cảm thấy tàn sát hàng loạt dân trong thành là không đúng.”


Bộ Thiên Hành và Dung Trạm còn chưa kịp lên tiếng, lão Tô đứng bên cạnh đã vỗ mạnh một cái lên vai Phá Nguyệt: “Tiểu tử khá! Quả là tâm phúc của tướng quân!” Sức hắn mạnh như trâu, Phá Nguyệt làm sao chịu nổi, hoảng hốt hét một tiếng rồi té cái “Bịch” xuống đất như con chó con. Nàng ngẩng đầu lên, gương mặt lấm lem bụi đất như con mèo hoa, “phèo phèo” mấy tiếng mới phun ra hết đất cát trong miệng.


Xung quanh vang lên một trận cười, ngay cả ánh mắt Dung Trạm cũng có ý cười. Ấy vậy mà Bộ Thiên Hành lại không cười, đôi mắt đen trầm mặc, lẳng lặng nhìn nàng đang bực tức ngồi dưới đất.


Cuối cùng cũng đánh xong một trăm trượng. Bộ Thiên Hành và Dung Trạm thong thả đứng lên. Hai người nội lực thâm hậu, chỉ bị thương ngoài da, không tổn hại đến xương cốt.


Mọi người quan tâm hỏi han mấy câu xong, ai nấy đều tản ra về trại của mình. Binh lính thân tín của Dung Trạm cũng dìu hắn về. Phá Nguyệt đỡ lấy thân hình cao lớn của Bộ Thiên Hành, dìu hắn đi từng bước một về lều mình.


Vừa rồi không khí sôi sục, nhưng bây giờ hai người lại không biết nên nói gì, cứ im lặng bước. Bộ Thiên Hành vẫn trầm mặc, Phá Nguyệt thì ngược lại, nàng vẫn đang rất phấn khích nên không để ý tới thái độ của hắn.


Về đến lều, Bộ Thiên Hành mệt mỏi nằm sấp xuống giường, nói với Phá Nguyệt: “Cô đi luyện quyền pháp thêm một canh giờ nữa rồi hãy về.”


Phá Nguyệt không chịu: “Bây giờ khuya rồi, bên ngoài lạnh lắm. Ta muốn ngủ.”


Bộ Thiên Hành chợt nghĩ, lúc nãy bàn tay nhỏ nhắn của nàng đỡ mình cũng hơi lạnh thật. Hắn bất đắc dĩ nói: “Vậy cô qua lều Dung Trạm một lát đi, ta muốn bôi thuốc.”


Lúc này Phá Nguyệt mới giật mình, vết thương trên người hắn đều ở trên mông. Máu đã thấm ướt vạt áo hắn, nhuộm đỏ cả tay nàng.


Nàng cảm thấy hơi xót xa, ngập ngừng nói: “Hay là ngươi để ta giúp cho, tự mình bôi không tiện đâu.”


Bộ Thiên Hành liếc xéo nàng: “Đầu cô bị ngựa đá à?”


“Cũng đâu phải ta chưa từng thấy…” Nàng thản nhiên nói: “Thì cũng có khác gì cục thịt heo đâu.”


Bộ Thiên Hành giận quá hóa cười: “Thịt heo này đắt lắm đấy nhé. Đi gọi tùy tùng của Tiểu Dung tới đây. Nếu Tiểu Dung có hỏi, cứ nói cô chọc giận ta, ta không cần cô hầu hạ.”


Phá Nguyệt gật đầu: “Cái cớ này nghe cũng hay.” Rồi xoay người ra khỏi lều.


Ai ngờ nàng sang lều Dung Trạm, gọi mấy câu mà không có ai trả lời. Phá Nguyệt cảm thấy hơi kỳ lạ, Dung Trạm cũng phải bôi thuốc, sao lại ngủ sớm như vậy?


Nàng xốc cửa lều lên, ngó vào trong chỉ thấy cả túp lều trống trải, không một bóng người, Dung Trạm và thân binh của hắn không biết đã đi đâu.


Phá Nguyệt lòng vòng xung quanh cũng không tìm thấy bọn họ. Nàng muốn tìm mấy binh lính khác nhưng phần lớn binh lính đang ở trong thành tranh thủ cướp giật. Hỏi thăm mấy người, họ đều khoát tay ra hiệu không rảnh.


“Ngươi là tâm phúc của Bộ tướng quân, chuyện bé xíu thế này mà còn muốn phiền người khác à?” Có người mỉa mai nói.


Nàng đành thất thểu đi về.


Vừa bước vào lều, Phá Nguyệt đã thấy Bộ Thiên Hành thẳng người, nằm sấp trên sập trúc. Hai mắt nhắm nghiền, hai thở kéo dài đều đặn, hình như đang ngủ.


Trong ánh nến lờ mờ, dung nhan anh tuấn thường ngày vẫn hay nghiêm nghị, bây giờ trở nên ôn hòa thoải mái. Dưới cặp chân mày đen là hàng mi vừa dài vừa dày, phủ bóng mờ nhàn nhạt lên sống mũi cao thẳng.


Phá Nguyệt bất giác đi đến cạnh hắn. Nàng nghe trong không khí tràn ngập hơi thở nam tính của hắn. Mùi mồ hôi, mùi máu, hơi nóng… nhưng lại không làm người khác cảm thấy khó chịu.


Phá Nguyệt nhìn hắn chăm chú trong khoảnh khắc, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy tay hắn: “Này…”


Hắn vẫn nằm bất động, không hề có phản ứng.


Tuy Bộ Thiên Hành có công lực thâm hậu, nhưng cả ngày đã dốc sức chém giết, tâm trạng phiền muộn, lại còn nhịn đói chịu phạt, nên ngủ được là ngủ say như chết. Cho dù loáng thoáng nghe được giọng Phá Nguyệt đang gọi đi nữa, hắn cũng chẳng muốn dậy, chỉ muốn ngủ một giấc cho đã.


Phá Nguyệt thấy sau lưng hắn bị đánh bầm dập, máu me rất đáng sợ. Thật sự nàng chịu không nổi, liền rón rén mang tới một chậu nước ấm, thấm ướt khăn bông, xốc chiến bào của hắn lên, nhẹ nhàng lau vết máu và đất cát trên vết thương cho hắn.


Dưới chiến bào là thân thể rắn chắc, mỗi một tấc cơ bắp đều chứa sức sống sung mãn của thanh niên cường tráng. Hôm nay Nhan Phá Nguyệt thật lòng cảm thấy kính nể Bộ Thiên Hành, không nghĩ linh tinh, tập trung chăm sóc vết thương trên lưng hắn. Lau sạch máu, còn cẩn thận thoa kim sang dược lên.


Sau đó, đến mông.


Tự nhiên nàng nhớ đến hai chỗ hõm đáng yêu trên eo hắn, tay đang nắm lưng quần hắn hình như cũng nóng lên.


Phá Nguyệt nhẹ nhàng cởi quần dài của hắn, lộ ra hai bắp đùi thon dài, thẳng tắp.


Nhưng còn cái khố thì phải làm sao đây?


*Khố: quần lót, là một tấm vải dài, khổ hẹp dùng để để bọc và che vùng hạ bộ bằng cách quấn tựa vào vòng thắt lưng.


Phá Nguyệt không dám nhìn, càng không dám cởi. Nàng dùng một tay nhấc cái khố của hắn lên một chút, còn mình thì quay mặt sang chỗ khác, tay còn lại mò mẫm dùng khăn ướt lau qua một lần. Sau đó lấy bình kim sang dược rắc thuốc bột lên vết thương. Nàng ngoái lại thật nhanh xem thuốc rắc đều chưa, vội vàng rắc thêm một vòng nữa rồi lập tức buông cái khố xuống.


Thế nhưng trong đầu Nhan Phá Nguyệt toàn là hình ảnh cái mông căng tròn, quyến rũ của hắn ngày ấy. Không cần nhìn cũng biết hôm nay nhất định đã bị đánh bầm dập, không biết có lành được như cũ không… Hai má nàng nóng như bị phỏng, không dám nhìn nữa, nhanh chóng mặc quần dài vào cho hắn.


Toàn thân Bộ Thiên Hành tê rần.


Thật ra lúc Phá Nguyệt dùng khăn ướt lau cho hắn, hắn đã tỉnh lại.


Thân là quân nhân, cho dù ngủ say thế nào, bị người ta động tới động lui trên người cũng không thể không tỉnh. Nhưng chẳng biết do ma xui hay quỷ khiến, cảm giác được bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại xoa lên da mình, Bộ Thiên Hành chẳng muốn mở mắt.


Thật là thoải mái! Hai bàn tay thô kệch, bộp chộp của Tiểu Tôn làm sao mềm mại được thế này.


Vì vậy hắn cứ lim dim mắt, thả lỏng người để mặc nàng chăm sóc. Đây cũng là điểm đặc biệt của Bộ Thiên Hành. Lúc hắn tỉnh, Phá Nguyệt nói muốn bôi thuốc cho hắn, đương nhiên hắn cảm thấy xấu hổ mà từ chối ngay. Nhưng bây giờ hắn đang “ngủ”, nàng có làm gì cũng chẳng liên quan đến hắn, cứ thế nhàn nhã hưởng thụ sự chăm sóc của Phá Nguyệt.


Thế nhưng đến lúc Phá Nguyệt run rẩy cởi quần dài của hắn, tự nhiên trong đầu hắn như có ai có kéo một sợi dây thật căng. Lúc Phá Nguyệt chạm vào cái khố của hắn, hắn cảm thấy máu cả người mình dường như dồn hết đến dưới ngón tay nàng.


Nhưng giờ phút này làm sao hắn có thể “tỉnh” lại đây? Tỉnh rồi thì xấu hổ lắm. Bây giờ mà tỉnh, Phá Nguyệt không mắng hắn chết mới là lạ.


Hắn đành cắn răng giả bộ tiếp.


Tuy nàng chỉ nhấc cái khố của hắn lên một chút, nhưng ngón tay nàng lướt nhẹ qua da hắn thật là làm hắn vừa nhột vừa tê — Mắt Bộ Thiên Hành vẫn nhắm, nhưng gương mặt đã đỏ ửng — Hắn đang nằm sấp, vậy mà thằng nhóc lại cứng lên mới khổ, thật là khó chịu.


Nàng ngồi sát cạnh người hắn. Người tập võ các giác quan rất nhạy, hắn gần như có thể nghe được hơi thở đều đặn của nàng phất qua làn da hắn, khiến hắn vừa râm ran ngứa, vừa như tê dại hết nửa người. Trong đầu hắn tự nhiên hiện lên làn môi đỏ như hoa đào của nàng, phảng phất giờ phút này không phải là hơi thở nàng trong lúc lơ đãng phất qua da thịt hắn, mà là đôi môi mềm mại đang hôn lên đó…


Bộ Thiên Hành khẽ liếm môi, bỗng nhiên cảm thấy nóng bức, cổ họng hắn khô ran.


Hắn không biết vì sao hắn cảm thấy như vậy, nhưng hắn biết rất rõ mình muốn làm gì.


Hắn muốn xoay người chặn lại cái nguồn gốc làm mình bứt rứt đó, chặn lại cái miệng nhỏ xinh đang đốt lửa trên người hắn…


Ý nghĩ trong đầu càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc Bộ Thiên Hành càng khó kềm chế. Hắn biết hắn không nên — Nàng là thiên kim tiểu thư, hồng nhan họa thủy. Hắn chẳng qua chỉ là một quân nhân nghèo hèn, hắn không thể chạm vào nàng.


Nhưng giờ phút này hắn chỉ muốn ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại ấy mới có thể giải tỏa cơn khát trong miệng, mới có thể dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt tâm can.


“Phù —“ Tự nhiên Phá Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, đứng lên. Hơi thở vừa vặn phất qua eo hắn. Bộ Thiên Hành không thể nhịn nữa, hắn mở mắt, đang định xoay người lại…


“Đại ca? Ngủ chưa?” Giọng nói hiền hòa từ ngoài lều truyền vào: “Đệ tới tìm huynh uống rượu.”


Nhan Phá Nguyệt vội vàng kéo áo choàng của hắn xuống. Nàng đứng lên lùi lại mấy bước, sau đó mới vội vàng chạy ra cửa lều.


Bộ Thiên Hành nhìn bóng lưng nhỏ bé của nàng, hình như nàng hơi lo lắng, lại có phần hấp tấp.


“Tướng quân ngủ rồi…” Hắn nghe nàng nhỏ giọng nói với Dung Trạm.


“Tiểu Dung? Vào đi!” Bộ Thiên Hành cất tiếng gọi.


Phá Nguyệt đang đứng ngay cửa xoay người lại, vừa lúng túng vừa khẩn trương nhìn Bộ Thiên Hành. Làm sao Bộ Thiên Hành để nàng kịp nhận ra. Hắn thản nhiên như không, nhìn cũng chẳng thèm nhìn nàng, nói với Dung Trạm: “Có rượu à?”


Phá Nguyệt thấy biểu hiện của hắn mới nhẹ nhàng thở ra, mím môi. Khóe mắt Bộ Thiên Hành khẽ liếc qua đôi môi nhỏ nhắn của nàng, tự nhiên cổ họng lại cảm thấy khô nóng.[/sp]


Hết chương 24


Tựa đề của chương này vốn là 'Lần đầu tiên', nhưng Chomei suy nghĩ mãi mà không hiểu, nhờ một bạn giúp cho mới hiểu được nghĩa chính xác của 'lần đầu' này. Chương này đánh dấu một sự thay đổi rõ ràng trong tình cảm của Bộ Thiên Hành với Phá Nguyệt. A Bộ chưa xác định mình sẽ yêu nàng nhưng ít nhất hắn biết mình cảm giác thế nào và muốn làm gì. Và dù gì đi nữa thì nàng cũng vì chăm sóc chàng mà có ít đụng chạm da thịt nên có thể coi là 'lần đầu thân mật'. Mọi người đừng thấy hai chữ 'thân mật' mà tưởng bở nha.


Ban đầu chương này vốn Phá Nguyệt cởi cả khố của A Bộ, còn có first kiss nhưng đọc giả Tấn Giang góp ý dữ quá nên Đinh Mặc đã sửa lại, cũng là để phù hợp với diễn biến tâm trạng của nữ chính ngây thơ trong sáng (phang trong tối) chưa biết mùi đời của chúng ta.


Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.


Ngày lành~

Bình luận

trời ơi, khổ cho a Bộ nhỉ, k biết chừng nào mới có first kiss, mong chờ quá  Đăng lúc 28-7-2013 03:30 PM
À, chữ tớ viết là 'phang trong tối' =))  Đăng lúc 24-7-2013 01:17 PM
giờ ko cho bôi đen chủ nhà viết chữ neon thế kia thành ra chả nhìn thấy cái j sấc huhu  Đăng lúc 24-7-2013 12:45 PM
temmmm  Đăng lúc 24-7-2013 12:23 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách