Còn hai ngày nữa là bắt đầu một tháng mới, Trương Hiểu vào tập đoàn cũng đã gần tròn hai
tháng nhưng ngoài việc hằng ngày đấy khẩu với tay Trưởng phòng “nửa nạc nửa mỡ” và đối mặt với những ánh mắt chế giễu của đồng nghiệp để rồi sau đó làm những việc chẳng đúng chức vụ đương nhiệm thì chẳng còn gì khác. Đã hơn hai lần cô muốn ngay lập tức đẩy cửa bước vào quăng lên bàn hắn tờ đơn thôi việc rồi bước ra khỏi cái nơi đầy ngột ngạt chỉ toàn là tranh giành. Cũng đã nhiều lần cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đến sợ hãi kia, nụ cười coi thường nhưng chỉ có một thứ giữ chân cô ở lại đây cho đến bây giờ chính là một lời hứa.
Tâm trạng khó chịu, Trương Hiểu bước khỏi bàn làm việc cầm ly café và phụ kiện để vẽ đi lên sân thượng của tòa nhà. Những làn gió nhẹ thổi ùa vào mặt cô, lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều không còn tức khí cũng thôi suy nghĩ về công việc nhưng sao chẳng thể ngừng nhớ về chàng. Trở về trông hình dạng của chính mình cũng gần hai năm nay, thời gian cứ lặng lẽ trôi mọi thứ vẫn diễn ra theo quỹ đạo của nó nhưng số phận chẳng để cô một lần nữa sống với tình yêu của mình. Dận Chân ! vốn không tồn tại trong thế giới này của nàng ? Mơ màng tựa lưng vào ghế, hình ảnh của Tứ gia lại xuất hiện và rồi Ân Chính cũng xuất hiện giọt nước mắt vô cảm rơi xuống má
_mới sáng sớm đã muốn trốn việc rồi sao ?
Tiếng cười như có như không hòa vào tiếng bước chân đang đến gần, cô bừng tỉnh choàng mở mắt ra thì thấy anh ta. Tư Hãn đang bước đến gần với ly café trên tay, đưa mắt nhìn cô như đang trêu chọc.
_anh cũng vậy mà !
Đưa tay quẹt vội nước mắt, cô gượng cười trêu chọc. Góc sân thượng này là căn cứ bí mật để cô ẩn náu mỗi lần có chuyện không vui, từ lần đầu lên đây đã thấy có bàn ghế sẵn mà trên bàn còn có chậu xương rồng nhỏ. Đột nhiên trong đầu thầm hiểu ra mọi chuyện, cô mỉm cười hỏi
_tất cả là anh sắp đặt sao !
_Ukm, không ngờ cũng có người lên đây !
Tư Hãn đặt chiếc ly xuống bàn rồi mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đưa tay xoay xoay cái chậu hoa ánh mắt dịu dàng tỏa ra hơi ấm bao quanh góc nhỏ này.
_không ngờ giám đốc cũng có những sở thích này
Ngay lập tức, anh ngẩn mặt đưa mắt nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu, vẻ mặt lúc này của anh chàng ngốc nghếch khác hẳn vẻ trầm lắng thường ngày.
_đừng gọi tôi là giám đốc có được không ! cô có thể gọi tôi là Tư Hãn nghe thân thiết hơn
_anh không thích ?
Tư Hãn khẽ gật đầu nhẹ rồi bật cười khó hiểu, tuy không muốn kéo thêm sự hiểu lầm trước mọi người về mối quan hệ của hai người nhưng cô cũng không muốn cả hai phải gò ép trong khi nói chuyện. Dù sao ngay từ đầu, anh cũng là người luôn bảo vệ cô, luôn quan tâm và giúp đỡ khi cô gặp phải khó khăn. Nhưng dù không muốn nhìn nhận thì cô vẫn cảm thấy anh có rất nhiều nét giống một Bát hiền vương, mỗi khi bên cạnh anh cô cảm thấy thoải mái.
_thôi tôi phải xuống làm việc
_yên tâm, tôi sẽ luôn bảo vệ cô
Bước chân sững lại nhưng cô vẫn cúi mặt tiếp tục bước xuống, từng bước từng nấc bước xuống cầu thang, khi nãy vừa nghe câu nói đó cô đã khẽ mỉm cười cảm thấy lòng đã ấm áp hơn nhiều.
Chợt nhớ chỉ còn vài ngày nữa là phải nộp bản vẽ sơ lược cho chiến lược quảng cáo sản phẩm nước hoa nhưng mấy ngày nay tâm tình không tốt nên cô ngừng hẳn lại. Công việc chưa xong, đành tận dụng giờ nghỉ trưa để hoàn thành, Trương Hiểu tỉ mỉ vẽ từng nét vẽ nên đóa hoa mộc lan đang nở rộ. Một làn khí lạnh khiến cô rùng người bất giác ngẩn mặt lên
_Tứ gia !
Cánh tay đó đang cầm lên bản vẽ trên bàn chăm chú nhìn. Đây là lần thứ hai cô nhìn kỹ anh ở khoảng cách gần đến thế này, nét mặt thực sự rất giống, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng tính cách và đặc biệt là thái độ đã khác rất nhiều.
_cô lại giở trò ngây ngốc gì nữa đây ?
_.
_thỉnh thoảng lại lẩm bẩm mấy thứ vớ vẩn, hình như cô định sẽ nộp cho tôi cái thứ chẳng đâu vào đâu thế này hả
Ân Chính nhíu mày thể hiện vẻ chế giễu, vừa nói anh vừa liếc nhìn mẫu vẽ trên tay mình. Đó là một đóa hoa mộc lan đang nở rộ khoe sắc, chỉ là một tấm giấy bình thường được vẽ lên một chút màu mè nhưng sau anh lại cảm thấy hình như nó rất quen thuộc.
_anh ! không phải ! không phải ! chẳng giống tý nào
Trương Hiểu tỏ vẻ rất bực tức, liên tục xua xua tay trước mặt mình lẩm bẩm phủ nhận. Nếu là Tứ gia trước đây tuy sẽ trêu cô thậm chí là sẽ đưa tay búng lên trán cô một cái đau nhói nhưng sẽ chẳng bao giờ tỏ thái độ này, hóng hách kinh người đến vậy. Vả lại giờ đây đã xuất hiện một cô gái có gương mặt giống cô mang cái tên Lam Lan, lần đầu chạm mặt nhau cô cứ ngỡ là mình đang mơ liên tục vỗ vào mặt và rồi biết rằng những thứ mình đang nhìn thấy đều là sự thật. Ngây ngốc ngồi nhìn đột nhiên cảm thấy trên má có chút ẩm ướt đưa tay lên mới nhận ra đó là nước mắt, bọn chúng từng giọt từng giọt đang thi nhau tuôn xuống khiến tờ giấy trắng trên bàn cũng bắt đầu lấm tấm những giọt nước.
_một người như cô ngoài khóc ra còn biết làm gì khác không !
Anh chàng trả lại mẫu vẽ lên mặt bàn, xoay người lại đi về phòng mình nhưng chỉ được vài bước đã quay trở lại. Hắn đã nở một nụ cười xa cách rồi buông ra câu
_tôi cho cô nghỉ chiều nay, mau đi khám lại cái não của mình đi. Tôi chẳng muốn cô lại viết những thứ vớ vẩn khi nãy vào bản kế hoạch sắp tới
Lần này hắn đi một mạch không quay đầu lại, tự hỏi lòng mình có phải đây là quan tâm không ? nếu đây là lúc mới gặp lại cô sẽ mù oán mà nghĩ rằng là hắn đang quan tâm cô, có chú ý đến cô. Nhưng giờ đã vào đây, hằng ngày ít nhiều cũng nhìn thấy được cách hắn làm việc, nói chuyện với người khác có dại khờ cách mấy cô cũng không còn dám tin đây là quan tâm. Đầu óc trở nên mơ hồ, bỗng muốn ngay lập tức thoát khỏi nơi này, Trương Hiểu lấy vội túi xách đi thẳng nhưng lại chẳng muốn về nhà cô đành lang thang cho nhẹ lòng.
_giờ này sao cô lại ở đây !
Quay người lại thì thấy một chàng trai đang ngồi trên moto, thấy cô lộ vẻ khó hiểu anh đưa tay gỡ mũ bảo hiểm nhếch miệng cười. Hóa ra là tiểu thiếu gia họ Khang, khác hẳn với vẻ lịch lãm trưởng thành của hai anh mình, Tư Vũ là người rất hoạt bát chỉ nhìn vào cách ăn mặc đã thấy anh khá “bụi bặm” đã nhận ra ngay.
_sao cứ mỗi lần tôi gặp chuyện là lại đụng phải cậu !
_Ơ, sao lại nổi cáu với tôi
Tư Vũ bị cô nàng vô cớ cáu giận, mồm há hốc trơ mắt đứng nhìn. Khi mà anh chưa định hình thì cô đã bỏ đi xa, từ phía sau anh có thể nhìn thấy cứ vài bước cô lại cúi đầu hình như có rất nhiều muộn phiền.
……………
_Lam Lan, tối nay có thể cùng tôi ăn tối được không
_OK, anh rước tôi à !
Lời mời lập tức được cô gái chấp nhận mà gần như không hề mất một giây để suy nghĩ, khiến anh bất ngờ ngớ ra một lúc sau đó đồng ý. Thật ra hai người vốn đã quen nhau từ trước cho đến khi Lam Lan về Hongkong phát triển sự nghiệp, lần gặp lại này anh có chút bất ngờ không phải vì Lam Lan mà thắc mắc tại sao Trương Hiểu và cô lại giống nhau như hai giọt nước. Nhưng tính cách và lối sống hoàn toàn khác nhau nếu không muốn nói là trái ngược hoàn toàn. Lần này cô đồng ý làm người mẫu độc quyền cho công ty cũng là điều ngoài mong đợi.
Đồng hồ đã điểm năm giờ chiều, dựa lưng vào ghế Ân Chính bỗng nhớ đến bức vẽ lúc sáng của Trương Hiểu, ấn tượng về cô gái này vừa rất hiếu kỳ lại vừa khó chịu. Đặc biệt mỗi lần đối mặt với nhau, cô lại buông ra mấy lời ngớ ngẩn giống như mấy người mê tiểu thuyết nghiện phim cổ trang. Hết gọi anh là Tứ gia lại nhắc đến xuyên không gì gì đó khiến anh cảm thấy khó chịu cứ như bản thân đang nói chuyện với người bị bệnh mộng du.
_anh !
Tiếng gõ cất lên cánh cửa bị đẩy ra, Tư Vũ từ từ bước vào vẻ mặt cau có. Đẩy ghế ngồi xuống, anh chàng cứ nhìn chằm chằm vào anh trai mình chốc chốc lại tặc lưỡi lắc đầu. Nhìn cái vẻ quái quái của cậu em trai, Ân Chính bật cười bật người ngồi thẳng dậy
_có chuyện gì sao không nói mà nhìn anh như vậy ?
_anh…..Trương…
Cậu em ấp úng nói không thành câu nhưng xem thái độ của em mình Ân Chính cũng hiểu được Tư Vũ thực sự muốn nói, nghĩ thầm chắc trước khi vào đây cậu ta đã gặp cô ấy nên mới chạy vào hằng hộc
_cô ấy nói gì với em
_không nói gì hết chỉ nổi cáu với em
_hình như em cũng rất quan tâm tới cô ấy.
Ân Chính vội đứng dậy đưa hai tay vỗ vào vai em trai mình rồi bật cười lớn. Vẫn như lần trước, Tư Vũ nhanh chóng phản biện lấy hết tất cả lý do để giải thích với vẻ luống cuống. Có lẽ anh chàng cũng bắt đầu cảm mến cô gái này nhưng vì Tư Hãn cũng có cảm tình nên trước mặt mọi người không muốn bị hiểu lầm.
_nếu em thích cô ấy cũng không vấn đề gì ?
_em đã nói là không mà, thật ra cô ấy là con gái của bác Trương người quen của mẹ lúc trước nên em mới quan tâm cô ấy.
Thật ra Ân Chính cũng không chú tâm đến việc của ba người bọn họ, có cảm tình hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh, chỉ là từ lúc đầu anh luôn có cảm giác Trương Hiểu là do Tư Hãn cố tình đưa vào dò xét. Ân Chính xoay người cứ thế đi ra khỏi phòng.
Chưa đến giờ, anh lái xe đi dạo một vòng bất ngờ nhìn thấy bên kia đường ai đó giống Trương Hiểu và một anh chàng nhân viên của tập đoàn vai kề vai nói cười vui vẻ. Bất chợt có chút tức giận trào lên trong huyết quản, Ân Chính lái xe nhanh chóng rời đi vô tình nước bắn sang hai bên chàng trai vội ôm cô gái né sang một bên khiến nước cứ thế bắn vào người anh.
Tối đó Lam Lan mặc một chiếc váy ngắn màu vàng rất xinh đẹp đúng chất một model, Ân Chính vẫn vẻ mặt lạnh lùng nhưng đã thoải mái hơn.
…………
_em muốn nghỉ việc
_em đùa sao ! tại sao vậy
_không tại sao cả ! vì em không thích làm ở đó nữa
_chẳng phải em nói là rất tốt sao
Trương Hiểu thở dài một cái rồi đưa mắt nhìn xa xăm
_..
_dù sao em cũng đã vào rồi thì cứ vậy mà làm tiếp
Bên tay lại vang lên tiếng nói quen thuộc, đúng rồi ngày trước chẳng phải Tứ Gia đã từng nói với cô “Tắc lai chi, ắt an chi” hay sao ? Đã lỡ vào rồi thì sao không ở lại, công việc này thu nhập cũng không tồi có thể giúp cô trang trải cuộc sống với lại cũng đâu phải suốt ngày chạm mặt hắn ta. Trần Tường đi về phía sân khấu của bar rượu cầm lên cây đàn gita và hát
“Chỉ một ánh nhìn đã nhớ thương
Một nỗi nhớ mà làm nên cố chấp
Định mệnh từ đây sẽ như thiêu thân bay vào biển lửa
Biết đấy là họa, nhưng cớ sao chẳng biết mình sai ?
Tốt nhất đừng gặp, tốt nhất đừng nhớ thương phải làm sao mới không yêu người ?
Chỉ thêm một bước lướt qua nhau lại từng bước đắm chìm
Là sai lầm của thời gian khiến chúng ta buộc phải lỡ bước
Ta càng nhớ người, người càng xa vời
Sớm đã biết trước sẽ là trái đắng nhưng giây phút này đây lại chẳng muốn trốn chạy
Hai chữ “đáng tiếc” thật quá hào nhoáng sau khi ở hai thế giới khác nhau
Chẳng muốn trốn chạy
Là sai lầm của thời gian khiến chúng ta buộc phải lỡ bước
Ta càng nhớ người, người càng xa vời
Sớm biết trước kết cục là một sai lầm bất khả kháng cự
thì xin hãy dừng lại ngay khoảng khắc này đây
chỉ đành trách tình thâm duyên cạn”
Từng câu từng từ như chạm đến đáy lòng cô nước mắt cứ thế trào ra theo từng câu hát, không nghĩ sẽ nghe được bài hát mà ca từ như viết riêng dành cho cô, ngày trước đã là thiêu thân có lẽ hiện tại vẫn không thể trốn tránh. Đã từng đánh mất thứ quan trong nhất một lần dường như sẽ khiến cho người ta có muốn né tránh cũng cứ càng lúng càng sâu, càng lùi thì lại càng tiến. Nếu Ân Chính đúng thật là Tứ gia thì đã sao, làm sao cô có thể nói cho anh hiểu câu chuyện cứ như là giấc mơ điên rồ nhất, có ai tin vào chuyện xuyên không luân hồi kia chứ, hơn nữa giờ đã ở trong những vai trò khác nhau mỗi người gần như đã có cuộc sống riêng của mình, biết là một chuyện hiểu rõ là một chuyện nhưng có thể chấp nhận và tiếp tục đoạn tình duyên này hay không lại là một chuyện khác. Còn nếu anh vốn không phải là Ân Chính thì sao, có lẽ cô sẽ buồn hơn một chút nhưng có thể là dung khí để cô làm lại từ đầu sẽ là một Trương Hiểu đúng nghĩa không mang hồi ức của Mã Nhĩ Thái Nhược Hy, câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nhưng đầy nuối tiếc đó sẽ được chôn sâu.
Và giờ gần như cô đã có thể cảm nhận rằng Ân Chính không phải là Ung Chính, chẳng qua chỉ là người giống người, chẳng qua cả hai chỉ giống một từ “Chính”.
_bài hát này tôi xin gửi tặng cho người con gái tôi yêu, Trương Hiểu
Cô bất giác giật bắn người, từ khi tỉnh lại cô cũng không nhớ tới chuyện Hoàng Đệ lừa dối mình trước khi cô hôn mê. Suốt ngày cứ cùng anh ta đi làm thám tử, đùa giỡn cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. “Người con gái tôi yêu” mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi với vẻ ngưỡng mộ pha chút ganh tị, anh chàng suy tình ngồi ôm cây đàn hát là mẫu người mà bao nhiêu cô gái mơ ước. Vì quá chú tâm đến Ân Chính mà cô cũng quen mất giữa hai người vẫn chưa từng nói lời chia tay, đồng nghĩa là giờ cô vẫn là bạn gái của anh ta. Hai má chợt nóng ran lên rồi đỏ bừng, Trương Hiểu cũng cảm nhận được sự thay đổi này cúi đầu uống một ngụm vang lấy can đảm.
_em có vui hơn chưa ?
_anh đừng có nói như vậy
Trần Tường cúi dựa cằm mình vào tay đang chắp trên bàn, hai người nhìn nhau mặt đối mặt, nhìn thấy trong ánh mắt của kẻ đối diện mình chứa đựng ngập tràn tư vị của tình yêu, sự nồng nàn và hạn phúc. Nhanh chóng ngồi thẳng dậy, Trương Hiểu đã hiểu rõ biết mình nên nói gì cần phải làm gì nhưng lại sợ anh ta sẽ thất vọng nên cố nghĩ ra cách để không làm anh ta tổn thương
_anh hiểu rõ tính em mà phải không, những lời em nói ra dù là trước hay sau khi hôn mê đều không thay đổi, em về trước đây
Nói rồi, cô lấy túi xách quay người đi ra khỏi bar rượu còn anh chàng dù có ngớ người ra vài giây nhưng sau khi cô rời đi thì anh cũng nhớ ra mọi chuyện, chợt hiểu ra ý tứ trong câu nói của cô gái. Chỉ tự biết trách mình về chuyện vướng víu tình cảm trước khi Trương Hiểu hôn mê, mối quan hệ của hai người hiện tại đã ngoài mong đợi của anh, thôi thì cứ từ từ hy vọng một ngày mọi chuyện sẽ viên mãn.
…………….
_đây là bản vẽ của em sao
_sao anh có nó vậy ?
Trương Hiểu hơi bối rối khi nhìn thấy Tư Hãn cầm trên tay mẫu vẽ hoa mộc lan và bản thảo sơ lược về ý tưởng quảng cáo mà Ân Chính đã “ưu đãi” giao cho cô. Rõ ràng là vừa nãy cô đã đặt trên bàn của anh ta rồi, sao giờ lại nằm trong tay giám đốc, lơ ngơ một lúc cô cũng lấy lại bình tĩnh đưa mắt dò hỏi
_cái này là dành cho quảng cáo sản phẩm nước hoa L&X sao
_ừ, có vấn đề gì sao
_ồ không, chỉ là….tại sao…
Tư Hãn đưa tay lên cằm tỏ vẻ khó hiểu, thấy bộ dạng này cô đưa mắt nhìn vào những tờ giấy trên tay anh, nó hơi nhăn lại được xếp lộn xộn hình như đã bị người ta dò lại và vứt sang một bên. Đứng im lặng cô nhìn vào ánh mắt của người đối diện mình, cô cũng hiểu dần mọi chuyện đã xảy ra.
_là tổng giám đốc đưa cho giám đốc sao ?
_ừ, bảo là đưa cho cô !
_vậy có thể trả lại cho tôi không ? tôi còn phải làm việc !
Đưa tay nhận lại tập giấy, cô cố gắng mỉm cười không sao nhưng trong lòng đang trào dâng rất nhiều rất nhiều sự tức giận cùng đau đớn.
_tại sao lại như vậy ? là tại sao ?
Tư Hãn cũng đã đi xa dần, cô ngồi nhìn lướt qua từng mẫu vẽ rồi dừng lại tại đóa hoa mộc lan nó rực rỡ, tươi đẹp như vẫn còn đua sắc trên cây. Ngày trước vẫn luôn thắc mắc tại sao chàng lại thích mộc lan, rồi từ từ điều chàng thích cũng là điều cô thích. Vẫn luôn ôm một hy vọng mỏng manh là khi người xưa nhìn thấy nó sẽ nhớ lại chút gì đó ký ức xưa, thức tỉnh trong anh một chút hồi ức của Tứ gia nhưng giờ thì rõ anh ta chỉ là một cấp trên độc tài đến quá đáng.
_anh nếu từ đầu đã không muốn nhận tôi thì hà cớ gì phải tự làm cả hai khó chịu
_cô nghĩ bản thân có thể ảnh hưởng đến tôi sao, hình như cô hơi tự cao rồi
Hắn đang ngồi trên ghế sofa đọc hồ sơ, nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh nên cũng bất giác ngẩn mặt lên nhìn ra, mặt đối mặt, mắt chạm mắt nhưng chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng, tự cao tự đại cứ như cả con người này được tạo ra từ tản băng.
_nếu vậy tại sao còn tuyển dụng tôi, tại sao lại trêu đùa tôi bằng kế hoạch này chứ
_vậy cô nghĩ bản thân có thể ngồi không hưởng lương hay sao, tôi nhắc lại cô nhớ một lần nữa tuyển cô vào đây vốn không phải là tôi
Khóe môi đó nở nụ cười như có như không, cô cảm thấy xung quanh mạnh đang bị bao trùm bởi một khối khí lạnh, đưa tay ôm lấy người mình cố nhìn sâu ánh mắt đó tìm tòi tia ấm áp cuối cùng nhưng lại chẳng thấy gì ngoài sự thờ ơ.
_xin lỗi, nếu ngay từ đầu tôi đối với anh chỉ là trò đùa thì tôi cho anh biết, anh chọn sai người rồi
Vừa dứt lời Trương Hiểu tự tay mình xé bản kế hoạch ra thành từng mảnh tưởng chừng như chính cô đang đập tan hy vọng cuối cùng rằng anh ta là Tứ gia. Cô bỏ mặc tất cả xoay người bước đi, nước mắt đã trực chờ trên khóe mắt, cắn chặt môi Trương Hiểu nói
_tôi sẽ nghỉ việc, đơn tôi sẽ lập tức đưa anh ngay
Phía sau đột nhiên có tiếng cười to, anh ta không tức giận, không cảm thấy bị mất mặt mà lại còn tươi cười, vậy là thế nào. Bước chân cô dừng lại, đứng như tượng đồng ngay lối ra
_nếu thôi việc không lý do nghĩa là cô tự ý hủy hợp đồng phải bồi thường gấp hai lần cho công ty, cô nghĩ cái lý do trẻ con này sẽ là lý do chính đánh để cô rời khỏi đây sao
Cô thật sự rất tức giận nhưng chỉ biết tự trách bản thân mình, là do cô chính cô đã tự đăm đầu vào đây tìm anh ta, để giờ đây anh ta xem cô như thứ trêu đùa. Chỉ còn biết nắm chặt tay, bước từng bước mạnh đi ra ngoài nhưng trước khi rời khỏi cô không quên lườm anh ta một cái thật sắc bén. Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn chỉ với cái nhìn này anh ta đã bị thương rất nặng.
Khi Trương Hiểu rời khỏi, anh cũng buông cây bút trên tay thất thần nhìn ngỡ là nhìn về phía cửa nhưng thật ra chẳng nhìn gì. Cô gái này là người đầu tiên dám nói với anh như vậy, những lời cô ta nói có chút hoang đường nhưng lại khiến anh có linh cảm là trong đó vẫn ẩn chứa hàm ý. Suốt cả buổi chiều hôm đó, anh chàng cứ im lặng ngồi trên sofa.