Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: JustWendy
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

BẢO TÀNG CẢM XÚC KSHFC

[Lấy địa chỉ]
Tác giả
Đăng lúc 24-4-2014 23:30:03 | Xem tất
[Fanacc] 1st memory with Kim Soo Hyun
Ờ thật tình thì văn chương không được lai láng lắm, nên em không thể truyền tải hết những cảm xúc của trong trong cái ngày định mệnh ấy, mọi người đọc rồi cứ ráng mường tượng cảm xúc ra sao đi ha

Điều đầu tiên tôi làm cho ngày 22-4 là đặt hình nền điện thoại dòng chữ: “My dream comes true”. Ừ, thế hơi điên, và thực ra tôi đã đổi màn hình đếm ngược từng ngày. GIẤC MƠ HAI NĂM CỦA TÔI ĐÃ THÀNH HIỆN THỰC RỒI!
Trước đó, tôi cứ nghĩ thông tin Kim Soo Hyun đến Việt Nam ngày 22-4 là tin vịt, nào ngờ… Thế là tôi thức suốt đêm để tìm cách nhận vé tham dự chương trình có anh, và rốt cục cũng thành công
Anh đáp máy bay xuống Việt Nam lúc 01h15 ngày 21-4, khỏi nói, tôi mất ngủ cả đêm. Vì quá khuya nên không thể đến sân bay Tân Sơn Nhất đón anh được, tôi ngồi nguyên đêm bên cạnh chiếc điện thoại để cập nhật tin của anh. Anh xuất hiện với khuôn mặt mang chút buồn bã (vì vụ việc chìm phà tại đất nước anh đã tạo rất nhiều áp lực đến công việc của anh), những cũng rất cảm động với lượng fan lớn đã không quản đêm khuya mà tới đón anh. Anh ra bằng cổng VIP, lên một chiếc Audi trắng và đến thẳng khách sạn.
Và ngày hạnh phúc nhất của tôi bắt đầu.
Chương trình Save animal save nature được tổ chức tại White Palace vào ngày 22-4, ngay sau khi buổi họp báo Beyond kết thúc. Phải nói, lực lượng bảo vệ đông và chặt chẽ đến kinh ngạc. Tôi có mặt tại hội trường lúc 12h15, trước buổi giao lưu chính thức bắt đầu khoảng 1 tiếng 45’. Trong sảnh của White Palace treo hình/bìa cứng của anh khắp mọi nơi, và có các tác phẩm của các bạn chiến thắng cuộc thi Vẽ cho hành tinh xanh được trưng bày (thật sự là rất đẹp).
Khi vào hội trường phải qua khâu soát vé và được ấn một dòng chữ “Beyond” màu xanh lên tay để phân biệt khán giả khu thường và khu VIP (màu xanh là VIP, còn đỏ là thường). *Xin lỗi chị soát vé nhé, nhưng lúc chị cầm mọc ấn vào tay em, em có cảm tưởng mình là heo được đóng mọc “đã qua kiểm dịch” * Vào đến bên trong thì có nhân viên xếp chỗ tôi, vì là vé FC nên tôi phải ngồi hơn xa. Hội trường được chia làm 2 khu VIP - thường rõ ràng và có hàng rào chắn, có bảo vệ đứng rất đông (chắc để phòng những bạn quá khích). Hội trường rất lớn, có tận 2.500 ghế ngồi, được bố trí chia theo từng hàng, ghế còn được đặt sẵn một fan chart “Chúng em sẽ chờ đợi lời hứa 10 năm của anh” bằng tiếng Hàn dùng để giơ lên khi chương trình kết thúc. Trong lúc chờ thì màn hình lớn và loa luôn phát những tác phẩm của Soo Hyun. Chốc chốc lại có tiếng reo ở một góc hội trường, khiến cho mọi người còn lại đồng loạt đứng dậy và reo theo. Tâm trạng lúc chờ của tôi khi ấy cực kì hồi hộp, đến nỗi tôi nghĩ sau này khi ra mắt gia đình chồng có hồi hộp thế này không nữa. Chương trình có mời những ngôi sao trong nước, và tôi được chụp hình với Phở Đặc Biệt
Giờ G điểm, và chương trình bắt đầu. Tôi choáng váng: mình sắp được thấy anh rồi.
Vì có một số trục trặc nho nhỏ, chương trình bắt đầu trễ hơn dự kiến. Và MC là Phan Anh và Hari Won. Mở đầu chương trình là những đoạn clip Save animal save nature, tôi phải nói đây là một chương trình thật sự rất có ý nghĩa. Sau đó Phan Anh giới thiệu Ban tổ chức chương trình, dĩ nhiên là có nói đôi chút về tổ chức Beyond, rồi đến tiết mục cover lại bài hát Dreaming và Moonlight is setting của hai bạn thắng cuộc thi Hát với thần tượng. Đặc biệt hơn, bạn Ngân Lê trình bày bài Dreaming đã sắp xếp công việc và bay từ Anh sang Hải Phòng, và từ Hải Phòng xuống Thành phố Hồ Chí Minh để tham gia chương trình. Sau đó màn hình lớn trình chiếu những bức tranh do các bạn thắng cuộc thi Vẽ cho hành tinh xanh thực hiện, và các bạn ấy cũng nói đôi chút về tác phẩm của mình.
Cuối cùng, Phan Anh cũng nhắc đến tên một người, khiến cho cả hội trường như muốn sụp đổ vì tiếng hò reo.
Và rồi anh xuất hiện…
Từ cửa vào vẫn không lẫn nét mặt hâm đơ của mình vào đâu được, anh đứng đó, sáng chói như thái dương, với diện mạo phải nói là hút hồn người. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, mái tóc được hất ngược lên, khoe khuôn mặt không tì vết với làn da trắng không tưởng, tôi phải tội nghiệp thay cho MC Phan Anh đứng cạnh anh. Đôi mắt anh thật sự rất đẹp, với đôi chân mày rậm- đôi chân mày đã hút lấy ánh nhìn tôi khi lần đầu tiên tôi biết anh, nhưng đó là tôi ngồi khá xa nhé, nếu ngồi gần hơn, có lẽ tôi sẽ ngã quỵ trước khuôn mặt nam thần ấy.Và nếu có ai đứng bên ngoài White Palace lúc ấy, chắc hẳn người đó đã tưởng có một vụ nổ khủng khiếp bên trong, bởi tiếng reo hò lớn đến mức tôi cảm giác trần nhà như muốn long ra.
“Xin chàu”, anh đã nói thế đấy. Tim tôi lúc ấy như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Giọng anh trầm lắm, và ấm áp vô cùng. Tôi muốn khóc lên được. Anh ở đó, anh thực sự ở đó rồi. Gần lắm, rất gần. Hội trường như vỡ tung vì tiếng reo hò, khiến anh cũng hạnh phúc ra mặt. Rồi anh tiếp tục nói gì đó, nói cũng nhiều, nhưng thật tình khi chị phiên dịch dịch ra cho chúng tôi, tôi cứ mãi ngắm anh, tai lùng bùng, chỉ nghe tiếng tim đập của mình, và mường tượng hơi thở của anh, nên tôi không nghe hết được. Có lẽ là anh cảm ơn các bạn fan đã chờ đón anh tối 21 mặc dù trời rất khuya. Anh thân thiện, nhưng cũng có nét buồn hiện diện trên khuôn mặt. Tôi nghĩ có lẽ ai cũng thông cảm cho anh thôi, vì nếu anh cười, anh sẽ bị phía Hàn Quốc chê trách mất. Và những giây phút hạnh phúc của đời tôi như thế đấy. Tôi được tận mắt nhìn anh, chứ không phải qua màn hình nhỏ mỗi ngày nữa. Anh đẹp thật, và mặc dù anh không cười, tôi vẫn có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho fan, dành cho chúng tôi lớn đến nhường nào.
Có một việc hiện nay đang gây ra nhiều tranh cãi, đó là MC Phan Anh đã yêu cầu mọi người cùng đứng dậy để cầu nguyện cho những nạn nhân của vụ chìm phà Sewol tại Hàn Quốc. Dĩ nhiên, khi ấy chúng tôi đồng loạt cùng đứng dậy để cầu nguyện cho người dân Hàn với tâm trạng tiếc nuối và thương xót vô cùng, mãi khi về đến nhà, tôi mới biết đã có rất nhiều ý kiến trái chiều với việc đó. Nhưng có lẽ việc này nên để sau đi nhỉ?
Mười phút sau đó Soo Hyun dành để kí tặng một số fan may mắn. Tôi cứ mãi ngắm anh trên màn hình lớn thôi (do tôi không nằm trong những người được kí tặng và phải ngồi rất xa). Hình ảnh con người ấy cầm bút, cắm cúi viết lại tên fan từ một tờ note nhỏ sao mà khiến trái tim tôi xao xuyến. Mà đó là tên tiếng Việt nhé, bạn phải hiểu viết như vậy với thời gian có hạn là khó như thế nào. Nhưng anh vẫn chân thành vô cùng, khi đưa hình có chữ kí cho fan còn chủ động bắt tay fan nữa. Và hàng người cứ thế rút ngắn, ngắn dần.
Tiếc thay, buổi giao lưu kết thúc quá sớm. Có lẽ do tôi quá tham lam, muốn nhìn anh lâu hơn nên cảm thấy vậy chăng? Anh kết thúc với việc vào chụp hình với một số fan đặc biệt. Có lẽ do không biết hay không chú ý (giống tôi), mà nhiều người vẫn nán lại chờ anh, tưởng sau khi chụp hình xong anh sẽ ra chào tạm biệt mọi người, trong khi trước đó anh đã nói khéo lời chia tay rồi và bày tỏ hi vọng sẽ có cơ hội quay trở lại Việt Nam, đó có thể coi là lời tạm biệt rồi chứ nhỉ. Tôi chỉ tiếc tôi đã có thể nhận ra giây phút từ biệt, để tôi có thể làm chút gì đó (mặc dù bảo vệ vây kín đến không thể cục cựa nổi, và cũng không biết nên làm gì), để tôi có thể giơ biển fan chart lên cho anh xem, cho anh biết tình cảm của chúng tôi dành cho anh lớn nhường nào.
Sau khi rời White Palace, anh di chuyển đến CT Plaza để tham gia một cuộc giao lưu fan nho nhỏ nữa. Nhưng vì một số lí do cá nhân nên tôi không thể theo anh đến đó (theo tôi được biết là lượng fan rất đông, đứng chật cả con phố và trong Plaza). Sau khi kết thúc buổi giao lưu kí tặng- chụp hình tại CT Plaza, anh về khách sạn và lên máy bay đến Hongkong.

Và thế là: anh đi.

Anh đi quá nhanh, cũng như khi đến vậy. Chớp nhoáng. Như lúc đến, tôi không thể đến tiễn anh được, chỉ có thể cập nhật hình ảnh của anh trên mạng. Tôi buồn. Buồn vì chưa kịp gần anh, buồn vì chưa cho anh thấy tấm lòng của mình, buồn vì sao cái phút giây hạnh phúc lại sớm tàn. Thật khó để diễn đạt cảm xúc của mình lúc này. Tôi có một cảm giác nuối tiếc cùng cực. Phải chi! Phải chi tôi ghi nhớ từng câu của anh, từng hơi thở của anh, từng cử chỉ của anh. Phải chi tôi ngắm anh kĩ hơn, mặc dù tôi đã nghiền nát ảnh anh qua màn hình nhỏ. Muốn khóc lên đi được vì tiếc nuối…
Giấc mơ hai năm của tôi trở thành hiện thực như thế đấy. Quá nhanh, quá dễ dàng, nhưng thật sự rất đáng nhớ. Anh đến, và anh đi. Giấc mơ đã đạt được, vậy nên có lẽ tôi nên tìm kiếm một giấc mơ mới cho mình. Và tôi đã tìm được: lời hứa quay lại của anh. Anh nói anh sẽ quay lại. Tôi không biết là khi nào, bao xa, nhưng điều anh nói chắc chắn anh sẽ thực hiện, dù có lâu đến thế nào. Trong thời gian đó, tôi sẽ cố gắng chờ, cố gắng mong ngóng lời hứa 10 năm của anh.
Oppa à, anh đi nhé, em sẽ chờ anh, em sẽ luôn ủng hộ anh!
P.S: Văn không bao giờ trên 7.5, đọc thấy kinh khủng cũng thông cảm nhan  

Rate

Số người tham gia 2Sức gió +8 Thu lại Lý do
JustWendy + 5 Ủng hộ 1 cái!
MyCoi + 3 Cảm ơn bạn

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách